Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263
“Cám ơn hai người đã tha thứ, Tử Ngưng làm nhiều chuyện sai như vậy, đều là do tôi, tôi mới là đầu sỏ gây nên, tất cả bất hạnh cô ấy gặp phải đều do tôi gây ra, nếu cuộc đời cô ấy không gặp phải tôi, chắc sẽ rất hạnh phúc.” Nhâm Dịch Tuấn tự giễu nói.
Trên mặt Kiều Tâm Du hiện lên nụ cười mỉm thản nhiên, “Trong biển người mênh mông có thể gặp được người mình yêu, có thể yêu đến phấn đấu quên mình, khắc cốt ghi tâm, có được một đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt cũng là một loại hạnh phúc. Pháo hoa mặc dù ngắn ngủi, nhưng có thể tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy, biến thứ trong chớp mắt trở thành vĩnh hằng. Anh đừng tự trách, Lương Tử Ngưng cô ấy nhất định rất hạnh phúc.”
Nghe xong lời an ủi của Kiều Tâm Du, mày kiếm khóa chặt của Nhâm Dịch Tuấn giãn ra không ít, hắn đột nhiên xoay người, nhìn Nhâm Mục Diệu, “Có một bí mật cứ như viên đá tảng vẫn đè nặng trong lòng tôi, không nói không được. Đứa trẻ trong bụng Lương Tử Oánh không phải của anh...” Hắn chậm rãi cúi đầu, “Là của tôi, cô ấy cũng là gián điệp tôi gài bên cạnh anh...”
Nhâm Dịch Tuấn nói tiếp, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du, trên mặt bọn họ thế nhưng lại không có chút bất ngờ nào.
“Cô ta? Tôi đã sớm quên mất rồi!” Giọng Nhâm Mục Diệu tự nhiên bình thản, “Có lẽ, lúc ban đầu đó chỉ là phần chấp nhất vì không chiếm được, sau khi biết Kiều Tâm Du tôi mới hiểu thế nào là tình yêu chân chính.”
Kiều Tâm Du nhún nhún vai, “Thật ra thì năm năm trước tôi đã biết rồi, mà Mục Diệu đã thoát khỏi thù hận, cô ấy đã không còn là chướng ngại giữa hai chúng tôi nữa.”
“Giờ tôi đã hiểu rõ.” Nhâm Dịch Tuấn thở dài một cái, “Tại sao hai người có thể có được hạnh phúc, bởi vì hai người biết cách để xuống thù hận.”
Ban đầu Nhâm Mục Diệu chỉ một lòng muốn báo thù cho Lương Tử Oánh, một lần lại một lần làm tổn thương cô thật sâu. Sự kiên nhẫn thiện lương của Kiều Tâm Du đã lay động hắn từng chút một, khiến hắn để xuống hận thù.
Yêu và hận, thật sự chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng.
Lúc họ gặp nhau là sai lầm, nhưng lại thu hoạch đúng kết quả.
Cô chầm chậm đưa cao ánh mắt, tầm mắt vừa đúng chạm vào ánh nhìn của Nhâm Mục Diệu, đáy mắt hắn mang theo tia sáng dịu dàng, Kiều Tâm Du cảm nhận được có một dòng nước ấm đang tràn ra khắp đáy lòng, giờ phút này cô thật hạnh phúc.
Trời xanh lam, biển xanh biếc, tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ.
“Nhâm Dịch Tuấn, hãy để mọi hiểu lầm thù hận không đáng giá qua đi, quên hết mọi chuyện, có như vậy Lương Tử Ngưng ở trên trời mới có thể an tâm.” Kiều Tâm Du trấn an nói.
Nhâm Dịch Tuấn gật đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía chân trời, tựa như thấy được khuôn mặt tươi cười của cô ấy.
————
Đi thăm Thánh Thác Rini một ngày, Kiều Tâm Du mệt mỏi, sức cùng lực kiệt.
Bọn họ tay trong tay bước vào một căn phòng của khách sạn, giọng nói thơ ngây của hai đứa bé con bất chợt truyền đến ——
“Cha, mẹ ——”
Kiều Tâm Du Nhâm Mục Diệu sửng sốt một phen, nhìn ba cái đầu trên ghế salon trong phòng khách, “Mọi người sao lại ở đây?”
“Hi!” Đinh Hạo Hiên phất tay chào hỏi, “Khả Khả Nhạc Nhạc nhớ cha mẹ chúng, cho nên tôi đành đưa chúng nó đi tìm cha mẹ.”
“Cậu...” Nhâm Mục Diệu giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn vốn muốn thoát khỏi hai tiểu ác ma phiền phức gây chuyện này nên mới chạy đến đây, không ngờ chỉ trong một ngày, hai đứa ‘con riêng’ này đã đuổi kịp rồi.
Hắn không tỏ vẻ tức giận nói: “Khả Khả Nhạc Nhạc, các con đã tìm thấy cha mẹ rồi, tốt lắm, giờ các con có thể đi.”
Nhạc Nhạc mặt mệt mỏi nhìn Kiều Tâm Du, ngáp cả ngày, “Mẹ, con buồn ngủ quá!” Nói xong, đôi tay con bé dụi dụi mắt, đi tới bên Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du ngồi chồm hổm xuống, “Trước khi ngủ phải đánh răng rửa mặt đó.”
“Dạ!” Nhạc Nhạc sảng khoái đáp ứng, rồi lập tức xoay người dắt tay Khả Khả đi vào toilet.
Nhâm Mục Diệu ngồi bên cạnh Đinh Hạo Hiên, lạnh lùng liếc hắn một cái, “Tôi bảo cậu chăm sóc Khả Khả Nhạc Nhạc, sao cậu lại đưa chúng nó tới đây?”
“Cậu tưởng tôi rảnh lắm hả, bỏ cả buổi họp đáng giá ngàn vạn, trở thành vú em siêu cấp hộ tống hai vị tiểu ác ma tới tìm cậu...”
Nhâm Mục Diệu trực tiếp cắt đứt lời hắn, “Dù sao chính cậu đã mang chúng tới, giờ cậu phải nghĩ cách đưa hai chúng nó về đi!”
“Xin lỗi!” Đinh Hạo Hiên đứng lên, “Tôi nói thật nhé, cậu rất sợ bị hai tiểu ác ma nhà cậu giải quyết đúng không, vì an toàn của bản thân, cậu coi tôi như một tên thuộc hạ dở hơi phục dịch cậu. Cậu thật là bạn tốt của tôi sao? Bảo tôi chăm sóc hai tiểu ác ma này, quả thật cậu đang đẩy tôi vào chảo dầu sôi lửa bỏng đấy.”
“Kinh khủng vậy sao?” Nhâm Mục Diệu hậm hực liếc nhìn Đinh Hạo Hiên.
“Dù gì, tôi cũng đã đưa hai tiểu ác ma đến cho cậu rồi, tôi muốn được giải thoát, bái bai!” Đinh Hạo Hiên phất tay một cái với Nhâm Mục Diệu, xoay người rời đi.
Kiều Tâm Du dỗ hai tiểu ác ma ngủ xong, lúc ra ngoài, thoáng nhìn chung quanh một chút, “Ủa? Đinh Hạo Hiên đâu?”
Nhâm Mục Diệu nhấp một ngụm Vodka, “Cậu ta ra ngoài tán gái rồi, hai tiểu quỷ đã ngủ chưa?”
“Chúng nó rất mệt, nên vừa nằm xuống là ngủ mất.” Kiều Tâm Du đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, cáu giận nói: “Anh vẫn chưa khỏe hẳn, không cho phép uống rượu!”
“Em đã không cho phép anh uống..., thôi thì anh đây sẽ cho em uống vậy, được lắm.” Nhâm Mục Diệu ngay sau đó giữ lấy bàn tay đang cầm ly rượu của Kiều Tâm Du, đổ tất cả chất lòng vào trong miệng mình, đôi tay vòng qua người cô, ôm Kiều Tâm Du vào lòng, chiếm lấy cánh môi cô...
Hương rượu nồng dần dần lan tỏa khắp khoang miệng của hai người.
“Mẹ...” Giọng điệu lười biếng của Nhạc Nhạc vang lên, cô nhóc ngơ ngác đứng ở cửa, “Cha, mẹ, hai người đang chơi trò yêu nhau, sao không chịu tìm chỗ trốn, thật đáng xấu hổ mà.”
Kiều Tâm Du giống như bị điện giật, lập tức đẩy Nhâm Mục Diệu ra, tay che cánh môi vừa đỏ vừa sưng, mặt ngượng ngùng đỏ ửng, “Nhạc Nhạc, không phải con đã ngủ ư? Sao lại ra ngoài?”
“Con khát nước, muốn uống nước.”
Trên mặt Kiều Tâm Du hiện lên nụ cười mỉm thản nhiên, “Trong biển người mênh mông có thể gặp được người mình yêu, có thể yêu đến phấn đấu quên mình, khắc cốt ghi tâm, có được một đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt cũng là một loại hạnh phúc. Pháo hoa mặc dù ngắn ngủi, nhưng có thể tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy, biến thứ trong chớp mắt trở thành vĩnh hằng. Anh đừng tự trách, Lương Tử Ngưng cô ấy nhất định rất hạnh phúc.”
Nghe xong lời an ủi của Kiều Tâm Du, mày kiếm khóa chặt của Nhâm Dịch Tuấn giãn ra không ít, hắn đột nhiên xoay người, nhìn Nhâm Mục Diệu, “Có một bí mật cứ như viên đá tảng vẫn đè nặng trong lòng tôi, không nói không được. Đứa trẻ trong bụng Lương Tử Oánh không phải của anh...” Hắn chậm rãi cúi đầu, “Là của tôi, cô ấy cũng là gián điệp tôi gài bên cạnh anh...”
Nhâm Dịch Tuấn nói tiếp, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du, trên mặt bọn họ thế nhưng lại không có chút bất ngờ nào.
“Cô ta? Tôi đã sớm quên mất rồi!” Giọng Nhâm Mục Diệu tự nhiên bình thản, “Có lẽ, lúc ban đầu đó chỉ là phần chấp nhất vì không chiếm được, sau khi biết Kiều Tâm Du tôi mới hiểu thế nào là tình yêu chân chính.”
Kiều Tâm Du nhún nhún vai, “Thật ra thì năm năm trước tôi đã biết rồi, mà Mục Diệu đã thoát khỏi thù hận, cô ấy đã không còn là chướng ngại giữa hai chúng tôi nữa.”
“Giờ tôi đã hiểu rõ.” Nhâm Dịch Tuấn thở dài một cái, “Tại sao hai người có thể có được hạnh phúc, bởi vì hai người biết cách để xuống thù hận.”
Ban đầu Nhâm Mục Diệu chỉ một lòng muốn báo thù cho Lương Tử Oánh, một lần lại một lần làm tổn thương cô thật sâu. Sự kiên nhẫn thiện lương của Kiều Tâm Du đã lay động hắn từng chút một, khiến hắn để xuống hận thù.
Yêu và hận, thật sự chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng.
Lúc họ gặp nhau là sai lầm, nhưng lại thu hoạch đúng kết quả.
Cô chầm chậm đưa cao ánh mắt, tầm mắt vừa đúng chạm vào ánh nhìn của Nhâm Mục Diệu, đáy mắt hắn mang theo tia sáng dịu dàng, Kiều Tâm Du cảm nhận được có một dòng nước ấm đang tràn ra khắp đáy lòng, giờ phút này cô thật hạnh phúc.
Trời xanh lam, biển xanh biếc, tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ.
“Nhâm Dịch Tuấn, hãy để mọi hiểu lầm thù hận không đáng giá qua đi, quên hết mọi chuyện, có như vậy Lương Tử Ngưng ở trên trời mới có thể an tâm.” Kiều Tâm Du trấn an nói.
Nhâm Dịch Tuấn gật đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía chân trời, tựa như thấy được khuôn mặt tươi cười của cô ấy.
————
Đi thăm Thánh Thác Rini một ngày, Kiều Tâm Du mệt mỏi, sức cùng lực kiệt.
Bọn họ tay trong tay bước vào một căn phòng của khách sạn, giọng nói thơ ngây của hai đứa bé con bất chợt truyền đến ——
“Cha, mẹ ——”
Kiều Tâm Du Nhâm Mục Diệu sửng sốt một phen, nhìn ba cái đầu trên ghế salon trong phòng khách, “Mọi người sao lại ở đây?”
“Hi!” Đinh Hạo Hiên phất tay chào hỏi, “Khả Khả Nhạc Nhạc nhớ cha mẹ chúng, cho nên tôi đành đưa chúng nó đi tìm cha mẹ.”
“Cậu...” Nhâm Mục Diệu giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn vốn muốn thoát khỏi hai tiểu ác ma phiền phức gây chuyện này nên mới chạy đến đây, không ngờ chỉ trong một ngày, hai đứa ‘con riêng’ này đã đuổi kịp rồi.
Hắn không tỏ vẻ tức giận nói: “Khả Khả Nhạc Nhạc, các con đã tìm thấy cha mẹ rồi, tốt lắm, giờ các con có thể đi.”
Nhạc Nhạc mặt mệt mỏi nhìn Kiều Tâm Du, ngáp cả ngày, “Mẹ, con buồn ngủ quá!” Nói xong, đôi tay con bé dụi dụi mắt, đi tới bên Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du ngồi chồm hổm xuống, “Trước khi ngủ phải đánh răng rửa mặt đó.”
“Dạ!” Nhạc Nhạc sảng khoái đáp ứng, rồi lập tức xoay người dắt tay Khả Khả đi vào toilet.
Nhâm Mục Diệu ngồi bên cạnh Đinh Hạo Hiên, lạnh lùng liếc hắn một cái, “Tôi bảo cậu chăm sóc Khả Khả Nhạc Nhạc, sao cậu lại đưa chúng nó tới đây?”
“Cậu tưởng tôi rảnh lắm hả, bỏ cả buổi họp đáng giá ngàn vạn, trở thành vú em siêu cấp hộ tống hai vị tiểu ác ma tới tìm cậu...”
Nhâm Mục Diệu trực tiếp cắt đứt lời hắn, “Dù sao chính cậu đã mang chúng tới, giờ cậu phải nghĩ cách đưa hai chúng nó về đi!”
“Xin lỗi!” Đinh Hạo Hiên đứng lên, “Tôi nói thật nhé, cậu rất sợ bị hai tiểu ác ma nhà cậu giải quyết đúng không, vì an toàn của bản thân, cậu coi tôi như một tên thuộc hạ dở hơi phục dịch cậu. Cậu thật là bạn tốt của tôi sao? Bảo tôi chăm sóc hai tiểu ác ma này, quả thật cậu đang đẩy tôi vào chảo dầu sôi lửa bỏng đấy.”
“Kinh khủng vậy sao?” Nhâm Mục Diệu hậm hực liếc nhìn Đinh Hạo Hiên.
“Dù gì, tôi cũng đã đưa hai tiểu ác ma đến cho cậu rồi, tôi muốn được giải thoát, bái bai!” Đinh Hạo Hiên phất tay một cái với Nhâm Mục Diệu, xoay người rời đi.
Kiều Tâm Du dỗ hai tiểu ác ma ngủ xong, lúc ra ngoài, thoáng nhìn chung quanh một chút, “Ủa? Đinh Hạo Hiên đâu?”
Nhâm Mục Diệu nhấp một ngụm Vodka, “Cậu ta ra ngoài tán gái rồi, hai tiểu quỷ đã ngủ chưa?”
“Chúng nó rất mệt, nên vừa nằm xuống là ngủ mất.” Kiều Tâm Du đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, cáu giận nói: “Anh vẫn chưa khỏe hẳn, không cho phép uống rượu!”
“Em đã không cho phép anh uống..., thôi thì anh đây sẽ cho em uống vậy, được lắm.” Nhâm Mục Diệu ngay sau đó giữ lấy bàn tay đang cầm ly rượu của Kiều Tâm Du, đổ tất cả chất lòng vào trong miệng mình, đôi tay vòng qua người cô, ôm Kiều Tâm Du vào lòng, chiếm lấy cánh môi cô...
Hương rượu nồng dần dần lan tỏa khắp khoang miệng của hai người.
“Mẹ...” Giọng điệu lười biếng của Nhạc Nhạc vang lên, cô nhóc ngơ ngác đứng ở cửa, “Cha, mẹ, hai người đang chơi trò yêu nhau, sao không chịu tìm chỗ trốn, thật đáng xấu hổ mà.”
Kiều Tâm Du giống như bị điện giật, lập tức đẩy Nhâm Mục Diệu ra, tay che cánh môi vừa đỏ vừa sưng, mặt ngượng ngùng đỏ ửng, “Nhạc Nhạc, không phải con đã ngủ ư? Sao lại ra ngoài?”
“Con khát nước, muốn uống nước.”
Bình luận facebook