Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Ba của Bánh Đậu
Cố Thừa Minh có một giấc mộng, mơ tới ngày anh cùng Thẩm Diễm lĩnh chứng. Thẩm Diễm luôn xem ngày đó là ngày chính thức kết hôn mặc dù anh với cô không có hôn lễ.
Ngày đó Thẩm Diễm thật cao hứng, làm ra rất nhiều việc bình thường cô không dám làm, tỉ như, nắm tay anh đi vào Cố gia; tỉ như, ngay trước mặt rất nhiều quan khách ở bên trong, nhón chân hôn lên gương mặt của anh; lại tỉ như, tại tân hôn đêm đó, cô đỏ bừng nghiêm mặt kéo tay áo anh khẩn cầu anh ở nhà cùng cô.
Cố Thừa Minh nghĩ, anh ngày đó vì cái gì nhất định phải rời đi?
Tựa như là bởi vì trong công ty thật sự có sự tình, thế là, anh coi nhẹ lời khẩn cầu của vợ, khẳng khái rời đi. Anh không biết đêm đó Thẩm Diễm vượt qua thế nào, nhưng anh luôn cảm thấy việc này không đáng kể, trong lòng anh, căn bản không chỉ có đêm tân hôn, anh nghĩ mình cùng Thẩm Diễm còn cả một đời rất dài, họ còn có rất nhiều thời giờ ở bên nhau.
Sau đó, ống kính dịch chuyển tới hình ảnh kỷ niệm một năm kết hôn, Thẩm Diễm cầm thư thỏa thuận ly hôn phóng tới trước mặt anh, sắc mặt trắng bệch lại trấn định nói cô muốn ly hôn. Cố Thừa Minh ném đi phần ly hôn hiệp nghị, ngày hôm sau anh cho Thẩm Diễm một phần khác, phía trên là phí bồi thường hôn nhân và trợ cấp sau ly hôn. Sau đó chính là giấy chứng nhận ly hôn, Kết hôn từ một trang giấy, ly hôn vẫn là một trang giấy.
Cố đại thiếu gia từ trước đến nay đều là cao ngạo ưu tú, cho dù ở cuộc hôn nhân này anh cũng không biết đối phương vì cái gì đột nhiên muốn ly hôn, nhưng anh vẫn thành toàn cho cô.
Chỉ là không ai biết, khi Thẩm Diễm cầm phần kếch xù phụng dưỡng phí rời đi về sau, Cố Thừa Minh ở lì tại hội sở của Hạ Thiệu Quân ngây ngốc ròng rã một tháng, trong công ty trừ có chuyện trọng yếu thì trợ lý mới có thể đến tìm anh.
Cụ thể ở trong đó làm cái gì, không ai biết, đến khi Cố Thừa Minh một lần nữa trở lại Cố thị, anh lại khoác lên gương mặt lạnh lùng khắc kỷ như trước, thậm chí so với trước kia càng thêm lãnh đạm.
Cố Thừa Minh đầu đau muốn nứt tỉnh lại, mở mắt nhìn bầu trời đã đen kịt, là hơn bảy giờ tối. Cố Hiểu Vi buổi chiều đã gọi choTang Đồng cho nên trong công ty cũng không có tìm anh.
Cố Thừa Minh đè lại cái trán ngồi dậy, nhớ tới hình ảnh trong mộng, sắc mặt anh càng thêm khó coi. Đúng lúc Cố Hiểu Vi bưng một chén sữa bò tiến đến, trông thấy sắc mặt anh của mình thì bị dọa đến sữa bò đều muốn đổ ra ngoài.
Cố Hiểu Vi kỳ quái đem sữa bò đưa tới bên giường, nói : "Anh hai, làm sao uống nhiều như vậy? Cha cùng mẹ đã trở về, gần đây nhìn anh quá mệt mỏi nên không có gọi anh, để em đi gọi dì Liễu nấu cháo."
Cố Thừa Minh nói giọng khàn khàn : "Không cần, anh vẫn chưa đói."
Cố Hiểu Vi kêu to : "Anh ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, làm sao lại không đói"
Sau đó không đợi Cố Thừa Minh nói chuyện, liền chạy ra ngoài, Cố Thừa Minh ngồi ở trên giường bất đắc dĩ lắc đầu.
Cố Hiểu Vi mặc dù trong lòng sợ người đại ca này, nhưng vẫn là kính nể anh mình. Cố Hiểu Vi bưng cháo đến, Cố Thừa Minh không có khẩu vị nhưng vì Cố Hiểu Vi ngồi nhìn chằm chằm, quả thực là muốn nhìn anh ăn xong nên Cố Thừa Minh thật nhanh ăn xong, cầm chén đưa cho cô. Cố Hiểu Vi hoàn thành nhiệm vụ một bên thở dài một hơi, thật nhanh đi ra ngoài.
Cố Thừa Minh đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó đi sát vách thư phòng, gọi điện thoại đến công ty hỏi một chút việc buổi chiều.
Cố Thừa Minh ngồi tại trước bàn, ngón tay ở trên bàn gõ gõ, nói : "Phương Tuấn, cậu tra cho tôi một người."
Trợ lý Phương Tuấn nghiêm túc nói : "Được, Cố tổng xin cứ nói."
Cố Thừa Minh ánh mắt nhìn đèn bàn, lẳng lặng nói : "Thẩm Diễm."
Phương Tuấn sửng sốt, Cố Thừa Minh cũng không có nhắc nhở cậu, yên lặng chờ cậu lấy lại tinh thần, không đến vài giây đồng hồ liền nghe trả lời: "Tôi biết, Cố tổng."
"Ừm." Cố Thừa Minh cúp điện thoại. Nhớ lại giấc mộng kia, thần sắc mệt mỏi, mở laptop xử lý công sự.
Bên kia, Thẩm Diễm trong nhà đột nhiên hắt xì hơi một cái, bên cạnh cậu bé béo lùn bị hù trên tay lắc một cái. Tiểu bằng hữu nội tâm hoang mang. . .
Thẩm Diễm tự biết đuối lý, sờ lấy mũi ha ha cười hai tiếng, càng thêm ra sức cho tiểu bằng hữu giảng giải khúc nhạc còn dang dở.
Đương nhiên, cậu bé mới mấy tuổi, có thể nghe hiểu không nhiều. Nhưng Thẩm Diễm giảng say sưa ngon lành, một bên kể chuyện một bên dạy bạn nhỏ đánh đàn, hiệu quả của cách dạy này vô cùng tốt, cho nên Thẩm Diễm thu nhập rất ổn định, tiết học của cô cũng không phải rất đắt, giá cả khá bình dân, vì vậy công việc này mang đến thu nhập rất ổn định .
Sau giờ học, bạn nhỏ như chú chim sổ lồng, chạy nhanh về phía mẹ cậu đang chờ. Thẩm Diễm cười tiến lên cùng mẹ đứa bé trò chuyện, bạn nhỏ kia liền đứng ở một bên rất lo lắng túm góc áo của mẹ, mười phần vội vàng muốn rời khỏi.
Thẩm Diễm trông thấy hình dáng này liền nghĩ đùa với cậu, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi, đêm hôm khuya khoắt, đừng đem trẻ con trêu chọc cho khóc. Đưa học sinh cùng gia trưởng về, Thẩm Diễm đi lầu một đón Bánh Đậu.
Bà Lư còn mười phần không bỏ, nói : "Ôi, một mình con mệt mỏi như vậy, đêm nay Bánh Đậu ngủ ở chỗ ta được không?"
Thẩm Diễm bật cười, nói : "Không sao, phiền phức bà. Bánh Đậu chào bà đi con."
Bánh Đậu nhu thuận phất tay, nói : "Lưu nãi nãi ngủ ngon, mai lại gặp ạ."
Bà Lưu không thôi xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cười tủm tỉm nói : "Hy vọng mẹ con mỗi ngày đều có tiết dạy để con có thể qua chơi với bà."
Bạn già của bà Lưu qua đời đã nhiều năm. Kỳ thật gia đình của bà rất hạnh phúc, con cái đều rất có tiền đồ, cũng rất hiếu thuận, vẫn nghĩ đem bà vào trung tâm thành phố ở cùng, nhưng bà Lưu không nghĩ rời đi nơi này, người thân không lay chuyển được bà, đành phải từ bỏ, chỉ thường xuyên đưa tiền phụng dưỡng và mang con cái đến thăm bà. Nhưng bà Lưu mỗi lần đều nói : "Công việc bận rộn như vậy, cũng không cần mất công đến thăm mẹ thường xuyên như vậy."
Kỳ thật Thẩm Diễm biết, bà Lưu đau lòng con cái, lo lắng bọn chúng vốn là công việc bận quá, còn muốn chiếu cố người già như bà, mỗi ngày lái xe tới nơi này. Bà Lưu mỗi khi đề cập việc này với Thẩm Diễm đều khóc đỏ mắt. Bà nhớ con cháu nhưng lại đau lòng bọn chúng, đây chính là bệnh chung của các bà mẹ.
Thẩm Diễm thường xuyên nghĩ, tương lai có một ngày, Bánh Đậu cũng lớn lên, trưởng thành, có thể thành gia lập nghiệp, có thể đi khỏi thành phố này, thậm chí ra nước ngoài, như thế có phải cô cũng sẽ có tâm tình như bà Lưu bây giờ.
Thẩm Diễm yên lặng không nói, vì cái gì lại nghĩ tới người đàn ông kia.
Cô khẽ lắc đầu, nắm tay Bánh Đậu lên lầu, mở cửa, Bánh Đậu vắt chân lên cổ chạy vào phòng khách, mở ti vi, ngồi nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm.
Ngày đó Thẩm Diễm thật cao hứng, làm ra rất nhiều việc bình thường cô không dám làm, tỉ như, nắm tay anh đi vào Cố gia; tỉ như, ngay trước mặt rất nhiều quan khách ở bên trong, nhón chân hôn lên gương mặt của anh; lại tỉ như, tại tân hôn đêm đó, cô đỏ bừng nghiêm mặt kéo tay áo anh khẩn cầu anh ở nhà cùng cô.
Cố Thừa Minh nghĩ, anh ngày đó vì cái gì nhất định phải rời đi?
Tựa như là bởi vì trong công ty thật sự có sự tình, thế là, anh coi nhẹ lời khẩn cầu của vợ, khẳng khái rời đi. Anh không biết đêm đó Thẩm Diễm vượt qua thế nào, nhưng anh luôn cảm thấy việc này không đáng kể, trong lòng anh, căn bản không chỉ có đêm tân hôn, anh nghĩ mình cùng Thẩm Diễm còn cả một đời rất dài, họ còn có rất nhiều thời giờ ở bên nhau.
Sau đó, ống kính dịch chuyển tới hình ảnh kỷ niệm một năm kết hôn, Thẩm Diễm cầm thư thỏa thuận ly hôn phóng tới trước mặt anh, sắc mặt trắng bệch lại trấn định nói cô muốn ly hôn. Cố Thừa Minh ném đi phần ly hôn hiệp nghị, ngày hôm sau anh cho Thẩm Diễm một phần khác, phía trên là phí bồi thường hôn nhân và trợ cấp sau ly hôn. Sau đó chính là giấy chứng nhận ly hôn, Kết hôn từ một trang giấy, ly hôn vẫn là một trang giấy.
Cố đại thiếu gia từ trước đến nay đều là cao ngạo ưu tú, cho dù ở cuộc hôn nhân này anh cũng không biết đối phương vì cái gì đột nhiên muốn ly hôn, nhưng anh vẫn thành toàn cho cô.
Chỉ là không ai biết, khi Thẩm Diễm cầm phần kếch xù phụng dưỡng phí rời đi về sau, Cố Thừa Minh ở lì tại hội sở của Hạ Thiệu Quân ngây ngốc ròng rã một tháng, trong công ty trừ có chuyện trọng yếu thì trợ lý mới có thể đến tìm anh.
Cụ thể ở trong đó làm cái gì, không ai biết, đến khi Cố Thừa Minh một lần nữa trở lại Cố thị, anh lại khoác lên gương mặt lạnh lùng khắc kỷ như trước, thậm chí so với trước kia càng thêm lãnh đạm.
Cố Thừa Minh đầu đau muốn nứt tỉnh lại, mở mắt nhìn bầu trời đã đen kịt, là hơn bảy giờ tối. Cố Hiểu Vi buổi chiều đã gọi choTang Đồng cho nên trong công ty cũng không có tìm anh.
Cố Thừa Minh đè lại cái trán ngồi dậy, nhớ tới hình ảnh trong mộng, sắc mặt anh càng thêm khó coi. Đúng lúc Cố Hiểu Vi bưng một chén sữa bò tiến đến, trông thấy sắc mặt anh của mình thì bị dọa đến sữa bò đều muốn đổ ra ngoài.
Cố Hiểu Vi kỳ quái đem sữa bò đưa tới bên giường, nói : "Anh hai, làm sao uống nhiều như vậy? Cha cùng mẹ đã trở về, gần đây nhìn anh quá mệt mỏi nên không có gọi anh, để em đi gọi dì Liễu nấu cháo."
Cố Thừa Minh nói giọng khàn khàn : "Không cần, anh vẫn chưa đói."
Cố Hiểu Vi kêu to : "Anh ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, làm sao lại không đói"
Sau đó không đợi Cố Thừa Minh nói chuyện, liền chạy ra ngoài, Cố Thừa Minh ngồi ở trên giường bất đắc dĩ lắc đầu.
Cố Hiểu Vi mặc dù trong lòng sợ người đại ca này, nhưng vẫn là kính nể anh mình. Cố Hiểu Vi bưng cháo đến, Cố Thừa Minh không có khẩu vị nhưng vì Cố Hiểu Vi ngồi nhìn chằm chằm, quả thực là muốn nhìn anh ăn xong nên Cố Thừa Minh thật nhanh ăn xong, cầm chén đưa cho cô. Cố Hiểu Vi hoàn thành nhiệm vụ một bên thở dài một hơi, thật nhanh đi ra ngoài.
Cố Thừa Minh đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó đi sát vách thư phòng, gọi điện thoại đến công ty hỏi một chút việc buổi chiều.
Cố Thừa Minh ngồi tại trước bàn, ngón tay ở trên bàn gõ gõ, nói : "Phương Tuấn, cậu tra cho tôi một người."
Trợ lý Phương Tuấn nghiêm túc nói : "Được, Cố tổng xin cứ nói."
Cố Thừa Minh ánh mắt nhìn đèn bàn, lẳng lặng nói : "Thẩm Diễm."
Phương Tuấn sửng sốt, Cố Thừa Minh cũng không có nhắc nhở cậu, yên lặng chờ cậu lấy lại tinh thần, không đến vài giây đồng hồ liền nghe trả lời: "Tôi biết, Cố tổng."
"Ừm." Cố Thừa Minh cúp điện thoại. Nhớ lại giấc mộng kia, thần sắc mệt mỏi, mở laptop xử lý công sự.
Bên kia, Thẩm Diễm trong nhà đột nhiên hắt xì hơi một cái, bên cạnh cậu bé béo lùn bị hù trên tay lắc một cái. Tiểu bằng hữu nội tâm hoang mang. . .
Thẩm Diễm tự biết đuối lý, sờ lấy mũi ha ha cười hai tiếng, càng thêm ra sức cho tiểu bằng hữu giảng giải khúc nhạc còn dang dở.
Đương nhiên, cậu bé mới mấy tuổi, có thể nghe hiểu không nhiều. Nhưng Thẩm Diễm giảng say sưa ngon lành, một bên kể chuyện một bên dạy bạn nhỏ đánh đàn, hiệu quả của cách dạy này vô cùng tốt, cho nên Thẩm Diễm thu nhập rất ổn định, tiết học của cô cũng không phải rất đắt, giá cả khá bình dân, vì vậy công việc này mang đến thu nhập rất ổn định .
Sau giờ học, bạn nhỏ như chú chim sổ lồng, chạy nhanh về phía mẹ cậu đang chờ. Thẩm Diễm cười tiến lên cùng mẹ đứa bé trò chuyện, bạn nhỏ kia liền đứng ở một bên rất lo lắng túm góc áo của mẹ, mười phần vội vàng muốn rời khỏi.
Thẩm Diễm trông thấy hình dáng này liền nghĩ đùa với cậu, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi, đêm hôm khuya khoắt, đừng đem trẻ con trêu chọc cho khóc. Đưa học sinh cùng gia trưởng về, Thẩm Diễm đi lầu một đón Bánh Đậu.
Bà Lư còn mười phần không bỏ, nói : "Ôi, một mình con mệt mỏi như vậy, đêm nay Bánh Đậu ngủ ở chỗ ta được không?"
Thẩm Diễm bật cười, nói : "Không sao, phiền phức bà. Bánh Đậu chào bà đi con."
Bánh Đậu nhu thuận phất tay, nói : "Lưu nãi nãi ngủ ngon, mai lại gặp ạ."
Bà Lưu không thôi xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cười tủm tỉm nói : "Hy vọng mẹ con mỗi ngày đều có tiết dạy để con có thể qua chơi với bà."
Bạn già của bà Lưu qua đời đã nhiều năm. Kỳ thật gia đình của bà rất hạnh phúc, con cái đều rất có tiền đồ, cũng rất hiếu thuận, vẫn nghĩ đem bà vào trung tâm thành phố ở cùng, nhưng bà Lưu không nghĩ rời đi nơi này, người thân không lay chuyển được bà, đành phải từ bỏ, chỉ thường xuyên đưa tiền phụng dưỡng và mang con cái đến thăm bà. Nhưng bà Lưu mỗi lần đều nói : "Công việc bận rộn như vậy, cũng không cần mất công đến thăm mẹ thường xuyên như vậy."
Kỳ thật Thẩm Diễm biết, bà Lưu đau lòng con cái, lo lắng bọn chúng vốn là công việc bận quá, còn muốn chiếu cố người già như bà, mỗi ngày lái xe tới nơi này. Bà Lưu mỗi khi đề cập việc này với Thẩm Diễm đều khóc đỏ mắt. Bà nhớ con cháu nhưng lại đau lòng bọn chúng, đây chính là bệnh chung của các bà mẹ.
Thẩm Diễm thường xuyên nghĩ, tương lai có một ngày, Bánh Đậu cũng lớn lên, trưởng thành, có thể thành gia lập nghiệp, có thể đi khỏi thành phố này, thậm chí ra nước ngoài, như thế có phải cô cũng sẽ có tâm tình như bà Lưu bây giờ.
Thẩm Diễm yên lặng không nói, vì cái gì lại nghĩ tới người đàn ông kia.
Cô khẽ lắc đầu, nắm tay Bánh Đậu lên lầu, mở cửa, Bánh Đậu vắt chân lên cổ chạy vào phòng khách, mở ti vi, ngồi nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm.
Bình luận facebook