Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Cha và con trai
Quản lý đại sảnh khẩn trương đổ mồ hôi, Mạn Phỉ ánh mắt hững hờ đảo qua đại sảnh, nói : "Vị tiểu thư kia hiện tại có thể kết thúc công việc, tiền lương theo đó mà làm, nhưng lần sau cô ấy phải đến đúng giờ."
Quản lý đại sảnh ngẩn ngơ, vô ý thức cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, nói : "Mạn thư ký, nhưng bây giờ mới. . ."
"Tôi biết." Mạn Phỉ đương nhiên biết, hiện tại chưa tới 8 giờ, phải còn hơn 2 tiếng nữa Thẩm Diễm mới kết thúc công việc hôm nay, nếu như bây giờ để cô kết thúc công việc, quản lý khách sạn không thể tìm được người thay thế.
Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp gì. Cố Thừa Minh lên tiếng, nhà mình tổng giám đốc cũng lên tiếng, bọn họ thật sự không dám giữ cô lại. Mạn Phỉ đè tay lên trán, nói : "Anh có thể tìm cách liên lạc với người nào có khả năng thay thế cô ấy cho tới lúc hết giờ không?"
Quản lý đại sảnh ánh mắt hoang mang, gật đầu: "Được"
Không bao lâu, Thẩm Diễm được thông báo kết thúc công việc của ngày hôm nay. Cô giật mình, lẽ nào mình bị đuổi rồi? Cô suy nghĩ, không rõ mình đã làm gì sai, vừa nãy rõ ràng nhạc khúc cô diễn tấu cũng rất hoàn hảo mà.
Hiển nhiên mọi người đều hiểu lầm ý của Cận Diệc Hàng.
Tiền lương ở đây rất tốt, cô thật sự rất muốn tiếp tục công việc này.
Thẩm Diễm bóp bóp cánh tay của mình, ngơ ngác nói : "Con trai, con nghĩ xem việc này là sao? Hay là, có vị quan lớn nào coi trọng tài nghệ của mẹ nên muốn ký hợp đồng dài hạn với mẹ rồi?"
Bánh Đậu : "n( )n "
Thẩm Diễm tiếp tục tự luyến: "Nhất định là như vậy, ah, chúng ta rốt cục gặp may mắn."
Bánh Đậu không thể không đánh gãy cô, nói : "Mẹ, vừa rồi, ông chú đẹp trai kia có ghé qua."
Thẩm Diễm đắm chìm trong cảm giác bồng bềnh như muốn bay lên, mơ màng hỏi lại: "Ông chú nào?"
"Chính là ông chú từng hẹn hò yêu đương với mẹ." Bánh Đậu nói.
"Cái gì?" Thẩm Diễm nhíu mày, nói : "Mẹ làm gì có yêu đương với ai. . ."
Bánh Đậu mặt lộ vẻ xem thường, Thẩm Diễm hết sức phối hợp, bày ra vẻ mặt bi thương.
Bánh Đậu hài lòng cười, nói : "Chính là ông chú đẹp trai lần đó, là ba đó."
Thẩm Diễm sắc mặt cứng đờ , gần như kêu lên: "Không được kêu chú ấy là ba"
Bánh Đậu ngẩn người, nói : "Con không có. . ."
Thẩm Diễm bị dọa sợ, ôm lấy bả vai con trai, mặc dù biết Cố Thừa Minh không có khả năng ở đây, nhưng cô vẫn là kinh hãi, nghiêm nghị nói : " Bánh Đậu, có nghe mẹ dặn không hả, con không được kêu chú ấy là ba."
Bánh Đậu mắt trừng lớn, nói : "Mẹ, con không có gọi chú ấy là ba mà."
Thẩm Diễm ngẩn ngơ, nói : "Vừa rồi con mới..."
Bánh Đậu mặt lộ vẻ ủy khuất, nói : "Ý con là chú ấy có vẻ quen thân với mẹ như vậy, không chừng cũng có quen biết với ba."
Thẩm Diễm ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi: "A, thì ra là vậy. Mẹ hiểu rồi, vậy vừa rồi chú Cố có ghé qua đây sao?"
Bánh Đậu mãnh liệt gật đầu: "Đúng, chính là ông chú họ Cố ấy mẹ. Vừa lúc mẹ đang chơi đàn thì chú ấy đến."
Thẩm Diễm thần sắc nghiêm túc: "Vừa rồi chú Cố có nhìn thấy chúng ta trong khách sạn sao? Chú ấy có nói chuyện với con không?"
"Đúng ạ, chú ấy hỏi mẹ đâu, sau đó dặn con không được chạy loạn, phải ngồi ngoan chờ mẹ."
Kỳ thật, chú ấy cũng không xấu, cậu nhóc nghĩ.
Thẩm Diễm khẽ thở dài một cái, lẩm bẩm "Tại sao anh ấy lại đến..."
Bánh nhân đậu ngây thơ hỏi : "Mẹ đang nói cái gì?"
Thẩm Diễm hoàn hồn, nói : "A, không có gì. Vậy chú ấy có nói gì nữa không?"
Bánh Đậu khẽ chau mày: "Không có."
Thẩm Diễm nhẹ gật đầu: "Lần sau con có gặp thì đừng nói chuyện với chú ấy nhé."
Mặc dù không biết Cố Thừa Minh lần nữa đến thành phố Hoài Nam làm cái gì, nhưng cô vẫn thấy không yên lòng.
"Vì sao ạ?"
Thẩm Diễm nói: "Con lần trước không phải đã đáp ứng mẹ rồi sao."
"Nhưng mẹ, con cảm thấy chú ấy không phải người xấu, chú ấy còn rất lo lắng, dặn dò con không được chạy lung tung."
Thẩm Diễm trừng con trai: "Làm sao con biết được người khác nghĩ gì... Vả lại, chú ấy cũng không biết con là con trai của mình..."
May mắn một câu cuối cùng thanh âm rất nhỏ, Bánh Đậu không có nghe được. Thẩm Diễm bỗng nhiên che miệng của mình, cảm giáctức giận muốn đánh người.
Bánh Đậu phản ứng: "Không phải đâu mẹ, chú ấy thật sự không phải người xấu đâu...
Thẩm Diễm dở khóc dở cười, nói : "Này, con mới năm tuổi, đừng tỏ ra ông cụ non như thế được không."
Bánh Đậu ngây ngốc nhìn mẹ, cảm thấy mẹ mình đêm nay hành vi thật kỳ lạ. Cậu âm thầm suy tính, cho dù mẹ đã dặn dò như vậy, nhưng lần tới nếu gặp lại ông chú kia, cậu nhất định sẽ trò chuyện nhiều hơn, sẽ cố gắng hỏi thăm chút tin tức về ba của mình, hy vọng ba cậu cũng đẹp trai giống cậu.
Cận Diệc Hàng nằm trên ghế dựa, nhìn xấp tài liệu trong tay: "Đây là tư liệu của người phụ nữ đó?"
Mạn Phỉ nói : "Đúng vậy, Cận tổng."
Cận Diệc Hàng ngồi thẳng thân thể, giống như cười mà không phải cười, "Thì ra là vợ trước Cố Thừa Minh. Mạn Phỉ Cố Thừa Minh đã kết hôn chưa?"
Mạn Phỉ thành thật trả lời: "Cận tổng, tôi cũng không biết."
Việc này không trách được, Cố gia ở Bình Giang, Cận gia ở Hoài Nam, vốn là nước sông không phạm nước giếng, họ vốn cũng khôngcó liên hệ gì với nhau, chẳng qua chỉ là gặp gỡ qua loa vài lần, cho tới gần đây hai bên có hạng mục hợp tác, anh ta mới chú ý đến thân thế Cố Thừa Minh hơn. Cố tổng bên kia chưa từng xảy ra tin tức gì với phụ nữ, ai mà ngờ anh ta đã ly dị cách đây 6 năm.
Cận Diệc Hàng được thừa kế gia sản họ Cận, nghiễm nhiên khônp phải do may mắn. Anh ta có đủ tài đủ trí, khi cần cũng có thể dùng chút thủ đoạn.
Cận Diệc Hàng ngón tay gõ gõ trên tấm ảnh chụp Thẩm Diễm và con trai, khóe miệng khẽ cong lên.
Mạn Phỉ : Lại tới rồi, lần này lại là chuyện quái gở gì đây.
Cận Diệc Hàng nói : "Tiểu Phi, cô nói xem, vợ trước của Cố tổng đang làm việc chỗ chúng ta, vậy có nên chiếu cố cô ấy một chút không?"
Mạn Phỉ thầm nghĩ : Cái này, tôi thật không biết đâu sếp ạ. Nếu chúng ta chiếu cố tốt, Cố tổng chưa chắc đã vui, nhưng nếu chiếu cố không tốt, vị Cố tổng kia chắc chắn cũng sẽ không vui.
Mạn Phỉ dè dặt: "Tôi tin tưởng quyết định của sếp ạ."
Cận Diệc Hàng trừng lớn ánh mắt : "Ôi, cái đồ láu cá cô."
Mạn Phỉ khiêm tốn cười. Cận Diệc Hàng cười ha ha, "Thú vị, thú vị. Thành phố Hoài Nam rất lâu không có náo nhiệt như vậy. Cố đại thiếu gia ở Bình Giang quả là không đơn giản,"
Mạn Phỉ cũng khẽ mỉm cười, ah, ai biết là phúc hay họa đây chứ.
Cận Diệc Hàng khóe miệng ngậm nét cười, lại cúi đầu dò xét chồng ảnh chụp, đột nhiên "A" một tiếng, nói : "A, đúng rồi. Nếu như người phụ nữ này cùng Cố Thừa Minh sáu năm trước ly hôn, vậy thằng bé này... "
"Là con ai?"
Mạn Phỉ cũng có chút kinh ngạc, do dự nói : "Hẳn là con trai của Thẩm tiểu thư và người chồng thứ hai..."
Cận Diệc Hàng ngón tay lắc lắc, nói: "Cũng không phải, không vội kết luận. Trong hộ khẩu không có ghi chép gì sao?"
Mạn Phỉ thấp giọng nói : "Cận tổng, còn cần tốn hao một chút thời gian."
Cận Diệc Hàng gật đầu, dĩ nhiên tìm hiểu cặn kẽ về Thẩm Diễm không phải đơn giản, thành phố này lớn như vậy, không thể có kết quả ngay được, nhưng vì trò vui sắp tới, anh ta không vội.
Mạn Phỉ im lặng thở dài
Cận Diệc Hàng khoát tay áo "Được rồi, cô trở về đi, tôi nhìn thêm một chút."
Mạn Phỉ rốt cục nhịn không được trợn mắt trừng một cái, nói : "Cận tổng, Thẩm tiểu thư là vợ trước của Cố tổng."
Cận Diệc Hàng nghi ngờ nói : "Đúng vậy, tôi biết."
Mạn Phỉ gật gật đầu, quay người đi.
Cận Diệc Hàng hậu tri hậu giác phát hiện. . . Thư ký của hắn dường như hiểu lầm! Thượng Đế làm chứng, anh ta thật không có ý đó đối với người phụ nữ đã lập gia đình và có con. Ừ thì, công tâm mà nói, người phụ nữ đó trông không tệ.
Kỳ thật hắn là có một chút hứng thú.
Cận Diệc Hàng híp híp mắt, gọi một cú điện thoại.
Điện thoại kết nối, Cận Diệc Hàng thản nhiên nói : "Người phụ nữ đánh đàn ở sảnh khách sạn kia mấy giờ thì tới?"
Bên kia quỷ dị trầm mặc hai giây, sau đó một trận binh bang, Cận Diệc Hàng vốn rất khoan dung với cấp dưới nên vẫn kiên nhẫn chờ.
Sau đó bên kia nói : "Thật có lỗi, Cận tổng, tôi đi tìm tư liệu một chút."
Cận Diệc Hàng nhíu mày, nói : "Không cần tư liệu đâu." Tôi đều có trong tay rồi.
"Tìm hiểu xem mấy giờ cô ấy tới, thu toàn bộ camera ở sảnh khách sạn rồi gửi cho Mạn Phỉ."
Người bên kia điện thoại đổ mồ hôi lạnh, thật không hiểu đây là chuyện gì, liền cho nhân viên đi thu thập thông tin.
"Vâng, chúng tôi sẽ làm ngay." Người bên kia run rẩy.
Cận Diệc Hàng "ừ" một tiếng, cúp điện thoại.
Quản lý đại sảnh ngẩn ngơ, vô ý thức cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, nói : "Mạn thư ký, nhưng bây giờ mới. . ."
"Tôi biết." Mạn Phỉ đương nhiên biết, hiện tại chưa tới 8 giờ, phải còn hơn 2 tiếng nữa Thẩm Diễm mới kết thúc công việc hôm nay, nếu như bây giờ để cô kết thúc công việc, quản lý khách sạn không thể tìm được người thay thế.
Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp gì. Cố Thừa Minh lên tiếng, nhà mình tổng giám đốc cũng lên tiếng, bọn họ thật sự không dám giữ cô lại. Mạn Phỉ đè tay lên trán, nói : "Anh có thể tìm cách liên lạc với người nào có khả năng thay thế cô ấy cho tới lúc hết giờ không?"
Quản lý đại sảnh ánh mắt hoang mang, gật đầu: "Được"
Không bao lâu, Thẩm Diễm được thông báo kết thúc công việc của ngày hôm nay. Cô giật mình, lẽ nào mình bị đuổi rồi? Cô suy nghĩ, không rõ mình đã làm gì sai, vừa nãy rõ ràng nhạc khúc cô diễn tấu cũng rất hoàn hảo mà.
Hiển nhiên mọi người đều hiểu lầm ý của Cận Diệc Hàng.
Tiền lương ở đây rất tốt, cô thật sự rất muốn tiếp tục công việc này.
Thẩm Diễm bóp bóp cánh tay của mình, ngơ ngác nói : "Con trai, con nghĩ xem việc này là sao? Hay là, có vị quan lớn nào coi trọng tài nghệ của mẹ nên muốn ký hợp đồng dài hạn với mẹ rồi?"
Bánh Đậu : "n( )n "
Thẩm Diễm tiếp tục tự luyến: "Nhất định là như vậy, ah, chúng ta rốt cục gặp may mắn."
Bánh Đậu không thể không đánh gãy cô, nói : "Mẹ, vừa rồi, ông chú đẹp trai kia có ghé qua."
Thẩm Diễm đắm chìm trong cảm giác bồng bềnh như muốn bay lên, mơ màng hỏi lại: "Ông chú nào?"
"Chính là ông chú từng hẹn hò yêu đương với mẹ." Bánh Đậu nói.
"Cái gì?" Thẩm Diễm nhíu mày, nói : "Mẹ làm gì có yêu đương với ai. . ."
Bánh Đậu mặt lộ vẻ xem thường, Thẩm Diễm hết sức phối hợp, bày ra vẻ mặt bi thương.
Bánh Đậu hài lòng cười, nói : "Chính là ông chú đẹp trai lần đó, là ba đó."
Thẩm Diễm sắc mặt cứng đờ , gần như kêu lên: "Không được kêu chú ấy là ba"
Bánh Đậu ngẩn người, nói : "Con không có. . ."
Thẩm Diễm bị dọa sợ, ôm lấy bả vai con trai, mặc dù biết Cố Thừa Minh không có khả năng ở đây, nhưng cô vẫn là kinh hãi, nghiêm nghị nói : " Bánh Đậu, có nghe mẹ dặn không hả, con không được kêu chú ấy là ba."
Bánh Đậu mắt trừng lớn, nói : "Mẹ, con không có gọi chú ấy là ba mà."
Thẩm Diễm ngẩn ngơ, nói : "Vừa rồi con mới..."
Bánh Đậu mặt lộ vẻ ủy khuất, nói : "Ý con là chú ấy có vẻ quen thân với mẹ như vậy, không chừng cũng có quen biết với ba."
Thẩm Diễm ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi: "A, thì ra là vậy. Mẹ hiểu rồi, vậy vừa rồi chú Cố có ghé qua đây sao?"
Bánh Đậu mãnh liệt gật đầu: "Đúng, chính là ông chú họ Cố ấy mẹ. Vừa lúc mẹ đang chơi đàn thì chú ấy đến."
Thẩm Diễm thần sắc nghiêm túc: "Vừa rồi chú Cố có nhìn thấy chúng ta trong khách sạn sao? Chú ấy có nói chuyện với con không?"
"Đúng ạ, chú ấy hỏi mẹ đâu, sau đó dặn con không được chạy loạn, phải ngồi ngoan chờ mẹ."
Kỳ thật, chú ấy cũng không xấu, cậu nhóc nghĩ.
Thẩm Diễm khẽ thở dài một cái, lẩm bẩm "Tại sao anh ấy lại đến..."
Bánh nhân đậu ngây thơ hỏi : "Mẹ đang nói cái gì?"
Thẩm Diễm hoàn hồn, nói : "A, không có gì. Vậy chú ấy có nói gì nữa không?"
Bánh Đậu khẽ chau mày: "Không có."
Thẩm Diễm nhẹ gật đầu: "Lần sau con có gặp thì đừng nói chuyện với chú ấy nhé."
Mặc dù không biết Cố Thừa Minh lần nữa đến thành phố Hoài Nam làm cái gì, nhưng cô vẫn thấy không yên lòng.
"Vì sao ạ?"
Thẩm Diễm nói: "Con lần trước không phải đã đáp ứng mẹ rồi sao."
"Nhưng mẹ, con cảm thấy chú ấy không phải người xấu, chú ấy còn rất lo lắng, dặn dò con không được chạy lung tung."
Thẩm Diễm trừng con trai: "Làm sao con biết được người khác nghĩ gì... Vả lại, chú ấy cũng không biết con là con trai của mình..."
May mắn một câu cuối cùng thanh âm rất nhỏ, Bánh Đậu không có nghe được. Thẩm Diễm bỗng nhiên che miệng của mình, cảm giáctức giận muốn đánh người.
Bánh Đậu phản ứng: "Không phải đâu mẹ, chú ấy thật sự không phải người xấu đâu...
Thẩm Diễm dở khóc dở cười, nói : "Này, con mới năm tuổi, đừng tỏ ra ông cụ non như thế được không."
Bánh Đậu ngây ngốc nhìn mẹ, cảm thấy mẹ mình đêm nay hành vi thật kỳ lạ. Cậu âm thầm suy tính, cho dù mẹ đã dặn dò như vậy, nhưng lần tới nếu gặp lại ông chú kia, cậu nhất định sẽ trò chuyện nhiều hơn, sẽ cố gắng hỏi thăm chút tin tức về ba của mình, hy vọng ba cậu cũng đẹp trai giống cậu.
Cận Diệc Hàng nằm trên ghế dựa, nhìn xấp tài liệu trong tay: "Đây là tư liệu của người phụ nữ đó?"
Mạn Phỉ nói : "Đúng vậy, Cận tổng."
Cận Diệc Hàng ngồi thẳng thân thể, giống như cười mà không phải cười, "Thì ra là vợ trước Cố Thừa Minh. Mạn Phỉ Cố Thừa Minh đã kết hôn chưa?"
Mạn Phỉ thành thật trả lời: "Cận tổng, tôi cũng không biết."
Việc này không trách được, Cố gia ở Bình Giang, Cận gia ở Hoài Nam, vốn là nước sông không phạm nước giếng, họ vốn cũng khôngcó liên hệ gì với nhau, chẳng qua chỉ là gặp gỡ qua loa vài lần, cho tới gần đây hai bên có hạng mục hợp tác, anh ta mới chú ý đến thân thế Cố Thừa Minh hơn. Cố tổng bên kia chưa từng xảy ra tin tức gì với phụ nữ, ai mà ngờ anh ta đã ly dị cách đây 6 năm.
Cận Diệc Hàng được thừa kế gia sản họ Cận, nghiễm nhiên khônp phải do may mắn. Anh ta có đủ tài đủ trí, khi cần cũng có thể dùng chút thủ đoạn.
Cận Diệc Hàng ngón tay gõ gõ trên tấm ảnh chụp Thẩm Diễm và con trai, khóe miệng khẽ cong lên.
Mạn Phỉ : Lại tới rồi, lần này lại là chuyện quái gở gì đây.
Cận Diệc Hàng nói : "Tiểu Phi, cô nói xem, vợ trước của Cố tổng đang làm việc chỗ chúng ta, vậy có nên chiếu cố cô ấy một chút không?"
Mạn Phỉ thầm nghĩ : Cái này, tôi thật không biết đâu sếp ạ. Nếu chúng ta chiếu cố tốt, Cố tổng chưa chắc đã vui, nhưng nếu chiếu cố không tốt, vị Cố tổng kia chắc chắn cũng sẽ không vui.
Mạn Phỉ dè dặt: "Tôi tin tưởng quyết định của sếp ạ."
Cận Diệc Hàng trừng lớn ánh mắt : "Ôi, cái đồ láu cá cô."
Mạn Phỉ khiêm tốn cười. Cận Diệc Hàng cười ha ha, "Thú vị, thú vị. Thành phố Hoài Nam rất lâu không có náo nhiệt như vậy. Cố đại thiếu gia ở Bình Giang quả là không đơn giản,"
Mạn Phỉ cũng khẽ mỉm cười, ah, ai biết là phúc hay họa đây chứ.
Cận Diệc Hàng khóe miệng ngậm nét cười, lại cúi đầu dò xét chồng ảnh chụp, đột nhiên "A" một tiếng, nói : "A, đúng rồi. Nếu như người phụ nữ này cùng Cố Thừa Minh sáu năm trước ly hôn, vậy thằng bé này... "
"Là con ai?"
Mạn Phỉ cũng có chút kinh ngạc, do dự nói : "Hẳn là con trai của Thẩm tiểu thư và người chồng thứ hai..."
Cận Diệc Hàng ngón tay lắc lắc, nói: "Cũng không phải, không vội kết luận. Trong hộ khẩu không có ghi chép gì sao?"
Mạn Phỉ thấp giọng nói : "Cận tổng, còn cần tốn hao một chút thời gian."
Cận Diệc Hàng gật đầu, dĩ nhiên tìm hiểu cặn kẽ về Thẩm Diễm không phải đơn giản, thành phố này lớn như vậy, không thể có kết quả ngay được, nhưng vì trò vui sắp tới, anh ta không vội.
Mạn Phỉ im lặng thở dài
Cận Diệc Hàng khoát tay áo "Được rồi, cô trở về đi, tôi nhìn thêm một chút."
Mạn Phỉ rốt cục nhịn không được trợn mắt trừng một cái, nói : "Cận tổng, Thẩm tiểu thư là vợ trước của Cố tổng."
Cận Diệc Hàng nghi ngờ nói : "Đúng vậy, tôi biết."
Mạn Phỉ gật gật đầu, quay người đi.
Cận Diệc Hàng hậu tri hậu giác phát hiện. . . Thư ký của hắn dường như hiểu lầm! Thượng Đế làm chứng, anh ta thật không có ý đó đối với người phụ nữ đã lập gia đình và có con. Ừ thì, công tâm mà nói, người phụ nữ đó trông không tệ.
Kỳ thật hắn là có một chút hứng thú.
Cận Diệc Hàng híp híp mắt, gọi một cú điện thoại.
Điện thoại kết nối, Cận Diệc Hàng thản nhiên nói : "Người phụ nữ đánh đàn ở sảnh khách sạn kia mấy giờ thì tới?"
Bên kia quỷ dị trầm mặc hai giây, sau đó một trận binh bang, Cận Diệc Hàng vốn rất khoan dung với cấp dưới nên vẫn kiên nhẫn chờ.
Sau đó bên kia nói : "Thật có lỗi, Cận tổng, tôi đi tìm tư liệu một chút."
Cận Diệc Hàng nhíu mày, nói : "Không cần tư liệu đâu." Tôi đều có trong tay rồi.
"Tìm hiểu xem mấy giờ cô ấy tới, thu toàn bộ camera ở sảnh khách sạn rồi gửi cho Mạn Phỉ."
Người bên kia điện thoại đổ mồ hôi lạnh, thật không hiểu đây là chuyện gì, liền cho nhân viên đi thu thập thông tin.
"Vâng, chúng tôi sẽ làm ngay." Người bên kia run rẩy.
Cận Diệc Hàng "ừ" một tiếng, cúp điện thoại.
Bình luận facebook