Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Bình Giang
Thẩm Diễm quanh năm xõa tóc, không phải cô yêu cái đẹp mà là cảm thấy phiền phức khi phải cột lên hay tạo kiểu.
Trên đường đến sân bay, Thẩm Diễm đã trở lại bình thường, cô trò chuyện qua lại với Cận Diệc Hàng.
Giờ phút này, Cận Diệc Hàng giống như một con sói xấu đội lốt cừu, bề ngoài thì hiền lành nho nhã, nhưng trong xương đã mài dao.
Đây là độc thoại của Mạn Phỉ, thư ký tài giỏi của Cận Diệc Hàng.
Sau khi đến sân bay đã có vài người lên máy bay, đương nhiên là khoang hạng nhất, lúc này cũng không có bao nhiêu người, sau khi lên máy bay, nhịp tim của Thẩm Diễm tăng nhanh không thể kiểm soát, Cận Diệc Hàng quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Cận Diệc Hàng cũng không ép buộc, gọi người phục vụ rót một ly sữa cho Thẩm Diễm.
"Cám ơn"
Lúc này, tâm trạng Thẩm Diễm đang trôi về quãng thời gian cô sống ở Bình Giang.
Cô gặp Cố Thừa Minh, bỏ qua mặt mũi theo đuổi anh, muốn lấy anh, rồi họ kết hôn. Cô nhớ lại ánh mắt giễu cợt của mẹ Cố Thừa Minh, thỉnh thoảng bị em gái Cố gia bắt nạt, và hơn thế nữa là sự theo đuổi của nữ minh tinh xinh đẹp đó.
Thẩm Diễm tựa đầu vào ghế ngủ thiếp đi, một lúc sau, đầu chậm rãi trượt xuống tựa vào vai Cận Diệc Hàng, Mạn Phỉ nhìn cảnh này từ phía sau mà thầm đổ mồ hôi.
Cận Diệc Hàng không nhúc nhích, thậm chí còn cúi đầu điều chỉnh vị trí để đối phương tựa vào tốt hơn.
Mạn Phỉ: Σ (° △ ° )
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Cận Diệc Hàng nở một nụ cười khó hiểu, mở tạp chí trước mặt ra đọc.
Khi máy bay đến thành phố Bình Giang đã 11 giờ trưa, sau khi rời sân bay đã có xe chờ sẵn, tài xế gọi một cách kính cẩn "Cận tổng".
Cận Diệc Hàng nhẹ giọng trả lời, đưa Thẩm Diễm lên xe, về khách sạn nghỉ ngơi trước, nửa tiếng nữa sẽ xuống lầu dùng bữ.
Thẩm Diễm từ khi đến thành phố Bình Giang luôn giữ thái độ trầm mặc không nói tiếng nào, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ đang phân tâm hoặc đang suy nghĩ điều gì.
Cận Diệc Hàng thản nhiên quan sát cô, trong bữa ăn, Thẩm Diễm cũng ăn rất ít, năm sáu phút sau liền đặt nĩa xuống, nói đã no, Cận Diệc Hàng là một người rất lịch thiệp, bảo Mạn Phỉ đưa côtrở lại phòng.
Mạn Phỉ đứng dậy nói "Được", Thẩm Diễm vội xua tay không nói không cần, Cận Diệc Hàng liếc cô vài giây, sau đó cười nói: "Vậy thì cô chú ý an toàn."
Thẩm Diễm mỉm cười. Tuy cô là phụ nữ nhưng ban ngày đi thang máy trở về phòng có thể gặp nguy hiểm gì?
Thẩm Diễm có lẽ không biết, đây là câu thần chú của Cố Diệc Hàng thường áp dụng cho phụ nữ.
Sau khi ăn cơm xong, Cận Diệc Hàng rời đi, để lại Mạn Phỉ đưa Thẩm Diễm đi chọn trang phụ., Thẩm Diễm có chút khó hiểu trước trận chiến này. Thẩm Diễm chọn một chiếc váy midi ống suông màu cánh se, với một nút thắt lớn hình cánh hoa quanh eo làm nổi bật vòng eo tuyệt đẹp và bộ ngực quyến rũ của cô.
Thẩm Diễm lúng túng đứng trước gương, nhìn mình trong bộ váy lộng lẫy, cô không khỏi sững sờ.
Mạn Phỉ cũng chuẩn bị dây chuyền và trang sức phù hợp cho c, Thẩm Diễm sợ hãi từ chối.
Trời đất, đây không phải là một công việc đệm đàn piano đơn giản sao?
Thẩm Diễm có dự cảm không tốt, chỉ đánh đàn thôi, sao lại mua váy áo và trang sức.
Thẩm Diễm nhếch khóe miệng xấu hổ, kiên quyết từ chối trang sức, sau đó cảm thấy hối hận không, hay là cô tự mua vé máy bay chạy về Hoài Nam?
Nhưng mà cô phát hiện ra sự thật là mình không mang đủ tiền mặt để mua vé máy bay, nhìn qua ví thì chỉ đủ tiền mua vé tàu.
Thẩm Diễm yên lặng thở dài, cùng Mạn Phỉ xách hộp đồ trở về khách sạn.
Cận Diệc Hàng cả buổi chiều không về. Thẩm Diễm buồn chán ở trong khách sạn một mình, bật TV lên xem chương trình giải trí, cuối cùng ánh mắt dừng ở một khuôn mặt đã từng khiến cô trốn chạy sáu năm trước.
Khuôn mặt có những đường nét thanh tú, trang điểm tỉ mỉ và nụ cười thanh tao, ai thấy cũng bị hớp hồn.
Thẩm Diễm có chút sững sờ, ngón tay đặt trên nút điều khiển nhưng không bấm. Cô đặt điều khiển xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào TV.
"Bạch tiểu thư, bộ phim mới của cô đã vượt mức 400 triệu phòng vé và vẫn đang tiếp tục tăng. Vai diễn lần này khác với những vai diễn trước đây của cô. Cô có mong đợi thành công lần này không?"
Mỹ nữ dưới ánh đèn flashkhóe miệng nở nụ cười quyến rũ nhẹ nhàng mở miệng: "Mỗi một vai diễn là một cuộc đời hoàn toàn mới đối với tôi. Vì vậy tôi luôn chờ đợi phản ứng của khán giả." Bạch Tĩnh Toàn cười duyên.
Giới truyền thông tiếp tục hỏi: "Vậy cô đã sẵn sàng chấp nhận thất bại chưa?"
Bạch Tĩnh Toàn cười nói: "Không phải lúc nào mọi người cũng nên sẵn sàng đón nhận thất bại sao? Chúng ta không phải thần thánh, đương nhiên không thể đoán trước được thất bại hay thành công. Đương nhiên, tiền đề là chúng ta dốc hết sức lực."
Câu trả lời đàng hoàng và hoàn hảo, khéo léo dẫn dắt chủ đề, tạo nên một hình ảnh về sự nỗ lực hoàn hảo.
Đương nhiên, trong giới ai cũng biết danh tiếng và năng lực của Bạch Tĩnh Toàn, vì vậy không ai dám làm khó cô ta. Những thông báo phỏng vấn của Bạch Tĩnh Toàn luôn hướng tới việc định hình hướng đi của một người phụ nữ tao nhã.
Thẩm Diễm khóe miệng mím chặt.
Thẩm Diễm rất ít khi xem TV, thậm chí còn không chú ý đến giới giải trí này, sáu năm qua, cô chỉ mơ hồ biết rằng Bạch Tĩnh Toàn đã từ một tân binh trẻ tuổi trong làng giải trí trở thành đại minh, là một nữ thần được coi trọng.
Trước giờ cô không để ý tới người phụ nữ này, sau khi ly hôn với Cố Thừa Minh, cô vẫn không thèm để ý tới.
Bọn họ không có quan hệ gì với chính cô, tại sao phải bận lòng.
Thẩm Diễm nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ kia. So với sáu năm trước ở trước mặt Cố Thừa Minh, cô ta đã bỏ đi sự kiêu ngạo và mặc vào sự tao nhã ẩn nhẫn.
Thẩm Diễm thở dài, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Cô đang định chuyển kênh thì nghe thấy phóng viên đặt câu hỏi.
Sau khi im lặng vài giây, Bạch Tĩnh Toàn mới trả lời: "Nếu có tin tức kết hôn, tôi nhất định sẽ thông báo cho mọi người."
Hiện trường im ắng được một lúc thì có thêm nhiều câu hỏi nổ ra.
"Bạch tiểu thư hiện tại đã có bạn trai rồi sao?"
"Bạn trai của cô có phải là người trong giới không?"
"Bạch tiểu thư hẹn hò bao lâu rồi? Bạn trai đã từng cầu hôn cô chưa?"
"Cho tôi hỏi giám đốc trẻ tuổi của Cố thị có biết chuyện này khôn? Đã chia tay rồi, hay là đang định chuẩn bị cho hôn lễ?"
"Bạch tiểu thư..."
"Xin lỗi cho tôi hỏi..."
Tất cả các loại câu hỏi đều ném về phía Bạch Tĩnh Toàn, Thẩm Diễm nhìn thấy nữ nhân trên màn hình TV không hề lộ ra vẻ hoảng sợ cùng lo lắng, mà là một loại biểu lộ hài lòng ngấm ngầm.
Đúng vậy, Thẩm Diễm biết cô ấy quá rõ, dù đã trải qua ngần ấy năm.
Tổng giám đốc Cố thị? Có phải là Cố Thừa Minh không? Hóa ra chuyện của bọn họ không còn là tin tức trong làng giải trí. Đã ly hôn lâu rồi, mối quan hệ thanh mai trúc mã của Cố Thừa Minh và Bạch Tĩnh Toàn có lẽ đã sớm được hàn gắn.
Bạch Tĩnh Toàn khẽ mỉm cười, mơ hồ nói: "Xin hãy cho tôi và tình yêu của tôi một chút không gian riêng tư, cảm ơn mọi người đã quan tâm."
Các phóng viên dường như đã nắm bắt được một chủ đề gây sốt nên quyết không buông tha.
"Vậy cho tôi hỏi, người yêu của cô có phải là Cố Thừa Minh, thiếu gia của Cố thị không? Mấy ngày trước có ảnh chụp cô ra vào tòa nhà Cố thị, đây là sự thật sao?"
Phóng viên đặ câu hỏi này rất thông minh, có hai câu hỏi: một là có phải Bạch Tĩnh Toàn ra vào tòa nhà Cố thị, hai là người phụ nữ có phải là cô không?
Đối với hai câu hỏi này, cho dù Bạch Tĩnh Toàn trả lời như thế nào cũng có thể lấy được vị trí mà cô muốn, nó sẽ là tiêu đề trên các phương tiện thông tin lớn vào ngày mai.
Tình cảm của minh tinh Bạch Tĩnh Toàn cuối cùng đã được hé lộ.
Bạch Tĩnh Toàn không hề khó chịu với câu hỏi, liếc mắt nhìn phóng viên đặt câu hỏi, cười với vẻ không rõ ràng: "Tôi vừa nhận được hợp đồng quảng cáo cho Cố thị, các bạn có thể đón xem."
Không trả lời trực tiếp, nhưng không hề phủ nhận hai câu hỏi đó.
Trong lòng mỗi người đều có linh tính, có vẻ như tin tức theo dõi cô và Cố thị Thiều nhiều năm nay cuối cùng cũng có kết quả. Một số tay săn ảnh thực sự chụp được cảnh hai người họ ra vào cùng nhau. Tin đồn hai người có quan hệ tình cảm từ nhiều năm trước, cho đến khi người thứ ba xen vào và Cố Thừa Minh kết hôn, mối quan hệ bị gián đoạn. Sau đó Cố Thừa Minh ly hôn, hai người lại thổi bùng ngọn lửa tình yêu. Toàn bộ ngành công nghiệp giải trí sắp tới đây sẽ không lo lắng về việc không có tin tức.
Giới truyền thông đều biết chỉ cần Bạch Tĩnh Toàn thừa nhận, bọn họ sẽ dám viết bài.Trước đây, tin tức về Cố Thừa Minh và Bạch Tĩnh Toàn sẽ bị phong tỏa trong vòng mười phút, nhưng với vị thế hiện tại, nếu Bạch Tĩnh Toàn muốn thông cáo báo chí thì Cố thị sẽ phải mất nhiều thời gian dập tắt.
Đương nhiên, đối với việc này, bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của Cố thị.
Các cuộc phỏng vấn sau đó xoay quanh bộ phim mới của Bạch Tĩnh Toàn, scandal với nam diễn viên nào, loại phim truyền hình nào cô ta sẽ tham gia, v.v ... Thẩm Diễm tắt TV, ngây người một lúc sực tỉnh, lập tức ngồi dậy, cầm túi tìm điện thoại di động.
Khi nhìn thấycuộc gọi nhỡ trên điện thoại của mình, Thẩm Diễm choáng váng. Lên máy bay cũng không mở được điện thoại, sau khi xuống máy bay, không hiểu sao lúc nào tâm trạng cũng thấp thỏm nên quên bật máy lên, lúc này cô mới nhớ ra
Trời ơi! Cô đúng là một bà mẹ vô tâm.
Thẩm Diễm tự kiểm điểm bản thân, nhanh chóng gọi lại, đầu bên kia bắt máy gần như ngay lập tức, Tần Tiêu trầm giọng nói:"Hì hì, còn biết gọi mình à."
Thẩm Diễm ho nhẹ nói nhỏ: "Xin lỗi xin lỗi, vì chậm trễ mà mình quên bật điện thoại. Bánh Đậu đâu?"
Tần Tiêu nói: "Mình thật sự không biết nói gì với cậu, vừa rồi Bánh Đậu khóc mệt quá, cuối cùng liền ngủ mất."
Thẩm Diễm vội vàng hỏi: "Sao lại khóc? Thằng bé không sao chứ?"
"Được rồi, được rồi, không sao," Tần Tiêu nói, "Vừa rồi mình chỉ hù cậu thôi."
Tần Tiêu tức giận nói, Thẩm Diễm cười, thở dài: "Chồng cũ của mình xuất hiện rồi."
"Hả?" Tưởng như không quan tâm, nhưng sau hai giây, cô kêu lên một tiếng, sau đó hạ giọng, đi tới phòng khách cầm phone trên tay.
"Cậ nói cái gì? Chồng cũ của cậu, đó là cha đẻ của Bánh Đậu sao" Tần Tiêu nghi ngờ hỏi.
Thẩm Diễm gật đầu, tưởng đối phương nhìn không ra, nói thêm: "Ừm, là anh ấy."
Tần Tiêu thở dài: "Thật là trùng hợp, cậu gặp lại anh ta rồi à?"
"Vẫn chưa, thành phố Bình Giang lớn như vậy, ở đâu dễ gặp như vậy."
"Vậy cậu.."
Thẩm Diễm cười nói: "Buổi tối cậu và Bánh Đậu chờ mình trở về, mình sẽ quay lại sớm thôi."
Tần Tiêu thầm than thở: "Bảo bối, đừng ốm đau, đừng để xảy ra chuyện gì. Đừng quên Bánh Đậu đang ở nhà chờ cậu."
"Cám ơn cậu"
"Không phải là bị mình làm cảm động quá rồi chứ?
Thẩm Diễm cười tủm tỉm nói: "Là mình làm phiền cậu quá nhiề"
Tần Tiêu "Đi nhanh, đừng dài dòng"
Thẩm Diễm cười cúp điện thoại, nhớ tới Bánh Đậu làm lòng cô đau nhói.
Cô thật sự không phải là một người mẹ tốt
Tâm trạng của cô thực sự rất tệ, mọi chuyện trong thành phố này, Cố Thừa Minh, Hà Uyển, kể cả Bạch Tĩnh Toàn đều không làm cô thấy đau lòng, chỉ có khi nghĩ về con trai mới làm cô xót xa.
Thẩm Diễm lẩm bẩm "Mẹ yêu con," sau đó nằm trên giường mở hình Bánh Đậu ra xem.
Trên đường đến sân bay, Thẩm Diễm đã trở lại bình thường, cô trò chuyện qua lại với Cận Diệc Hàng.
Giờ phút này, Cận Diệc Hàng giống như một con sói xấu đội lốt cừu, bề ngoài thì hiền lành nho nhã, nhưng trong xương đã mài dao.
Đây là độc thoại của Mạn Phỉ, thư ký tài giỏi của Cận Diệc Hàng.
Sau khi đến sân bay đã có vài người lên máy bay, đương nhiên là khoang hạng nhất, lúc này cũng không có bao nhiêu người, sau khi lên máy bay, nhịp tim của Thẩm Diễm tăng nhanh không thể kiểm soát, Cận Diệc Hàng quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Cận Diệc Hàng cũng không ép buộc, gọi người phục vụ rót một ly sữa cho Thẩm Diễm.
"Cám ơn"
Lúc này, tâm trạng Thẩm Diễm đang trôi về quãng thời gian cô sống ở Bình Giang.
Cô gặp Cố Thừa Minh, bỏ qua mặt mũi theo đuổi anh, muốn lấy anh, rồi họ kết hôn. Cô nhớ lại ánh mắt giễu cợt của mẹ Cố Thừa Minh, thỉnh thoảng bị em gái Cố gia bắt nạt, và hơn thế nữa là sự theo đuổi của nữ minh tinh xinh đẹp đó.
Thẩm Diễm tựa đầu vào ghế ngủ thiếp đi, một lúc sau, đầu chậm rãi trượt xuống tựa vào vai Cận Diệc Hàng, Mạn Phỉ nhìn cảnh này từ phía sau mà thầm đổ mồ hôi.
Cận Diệc Hàng không nhúc nhích, thậm chí còn cúi đầu điều chỉnh vị trí để đối phương tựa vào tốt hơn.
Mạn Phỉ: Σ (° △ ° )
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Cận Diệc Hàng nở một nụ cười khó hiểu, mở tạp chí trước mặt ra đọc.
Khi máy bay đến thành phố Bình Giang đã 11 giờ trưa, sau khi rời sân bay đã có xe chờ sẵn, tài xế gọi một cách kính cẩn "Cận tổng".
Cận Diệc Hàng nhẹ giọng trả lời, đưa Thẩm Diễm lên xe, về khách sạn nghỉ ngơi trước, nửa tiếng nữa sẽ xuống lầu dùng bữ.
Thẩm Diễm từ khi đến thành phố Bình Giang luôn giữ thái độ trầm mặc không nói tiếng nào, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ đang phân tâm hoặc đang suy nghĩ điều gì.
Cận Diệc Hàng thản nhiên quan sát cô, trong bữa ăn, Thẩm Diễm cũng ăn rất ít, năm sáu phút sau liền đặt nĩa xuống, nói đã no, Cận Diệc Hàng là một người rất lịch thiệp, bảo Mạn Phỉ đưa côtrở lại phòng.
Mạn Phỉ đứng dậy nói "Được", Thẩm Diễm vội xua tay không nói không cần, Cận Diệc Hàng liếc cô vài giây, sau đó cười nói: "Vậy thì cô chú ý an toàn."
Thẩm Diễm mỉm cười. Tuy cô là phụ nữ nhưng ban ngày đi thang máy trở về phòng có thể gặp nguy hiểm gì?
Thẩm Diễm có lẽ không biết, đây là câu thần chú của Cố Diệc Hàng thường áp dụng cho phụ nữ.
Sau khi ăn cơm xong, Cận Diệc Hàng rời đi, để lại Mạn Phỉ đưa Thẩm Diễm đi chọn trang phụ., Thẩm Diễm có chút khó hiểu trước trận chiến này. Thẩm Diễm chọn một chiếc váy midi ống suông màu cánh se, với một nút thắt lớn hình cánh hoa quanh eo làm nổi bật vòng eo tuyệt đẹp và bộ ngực quyến rũ của cô.
Thẩm Diễm lúng túng đứng trước gương, nhìn mình trong bộ váy lộng lẫy, cô không khỏi sững sờ.
Mạn Phỉ cũng chuẩn bị dây chuyền và trang sức phù hợp cho c, Thẩm Diễm sợ hãi từ chối.
Trời đất, đây không phải là một công việc đệm đàn piano đơn giản sao?
Thẩm Diễm có dự cảm không tốt, chỉ đánh đàn thôi, sao lại mua váy áo và trang sức.
Thẩm Diễm nhếch khóe miệng xấu hổ, kiên quyết từ chối trang sức, sau đó cảm thấy hối hận không, hay là cô tự mua vé máy bay chạy về Hoài Nam?
Nhưng mà cô phát hiện ra sự thật là mình không mang đủ tiền mặt để mua vé máy bay, nhìn qua ví thì chỉ đủ tiền mua vé tàu.
Thẩm Diễm yên lặng thở dài, cùng Mạn Phỉ xách hộp đồ trở về khách sạn.
Cận Diệc Hàng cả buổi chiều không về. Thẩm Diễm buồn chán ở trong khách sạn một mình, bật TV lên xem chương trình giải trí, cuối cùng ánh mắt dừng ở một khuôn mặt đã từng khiến cô trốn chạy sáu năm trước.
Khuôn mặt có những đường nét thanh tú, trang điểm tỉ mỉ và nụ cười thanh tao, ai thấy cũng bị hớp hồn.
Thẩm Diễm có chút sững sờ, ngón tay đặt trên nút điều khiển nhưng không bấm. Cô đặt điều khiển xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào TV.
"Bạch tiểu thư, bộ phim mới của cô đã vượt mức 400 triệu phòng vé và vẫn đang tiếp tục tăng. Vai diễn lần này khác với những vai diễn trước đây của cô. Cô có mong đợi thành công lần này không?"
Mỹ nữ dưới ánh đèn flashkhóe miệng nở nụ cười quyến rũ nhẹ nhàng mở miệng: "Mỗi một vai diễn là một cuộc đời hoàn toàn mới đối với tôi. Vì vậy tôi luôn chờ đợi phản ứng của khán giả." Bạch Tĩnh Toàn cười duyên.
Giới truyền thông tiếp tục hỏi: "Vậy cô đã sẵn sàng chấp nhận thất bại chưa?"
Bạch Tĩnh Toàn cười nói: "Không phải lúc nào mọi người cũng nên sẵn sàng đón nhận thất bại sao? Chúng ta không phải thần thánh, đương nhiên không thể đoán trước được thất bại hay thành công. Đương nhiên, tiền đề là chúng ta dốc hết sức lực."
Câu trả lời đàng hoàng và hoàn hảo, khéo léo dẫn dắt chủ đề, tạo nên một hình ảnh về sự nỗ lực hoàn hảo.
Đương nhiên, trong giới ai cũng biết danh tiếng và năng lực của Bạch Tĩnh Toàn, vì vậy không ai dám làm khó cô ta. Những thông báo phỏng vấn của Bạch Tĩnh Toàn luôn hướng tới việc định hình hướng đi của một người phụ nữ tao nhã.
Thẩm Diễm khóe miệng mím chặt.
Thẩm Diễm rất ít khi xem TV, thậm chí còn không chú ý đến giới giải trí này, sáu năm qua, cô chỉ mơ hồ biết rằng Bạch Tĩnh Toàn đã từ một tân binh trẻ tuổi trong làng giải trí trở thành đại minh, là một nữ thần được coi trọng.
Trước giờ cô không để ý tới người phụ nữ này, sau khi ly hôn với Cố Thừa Minh, cô vẫn không thèm để ý tới.
Bọn họ không có quan hệ gì với chính cô, tại sao phải bận lòng.
Thẩm Diễm nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ kia. So với sáu năm trước ở trước mặt Cố Thừa Minh, cô ta đã bỏ đi sự kiêu ngạo và mặc vào sự tao nhã ẩn nhẫn.
Thẩm Diễm thở dài, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Cô đang định chuyển kênh thì nghe thấy phóng viên đặt câu hỏi.
Sau khi im lặng vài giây, Bạch Tĩnh Toàn mới trả lời: "Nếu có tin tức kết hôn, tôi nhất định sẽ thông báo cho mọi người."
Hiện trường im ắng được một lúc thì có thêm nhiều câu hỏi nổ ra.
"Bạch tiểu thư hiện tại đã có bạn trai rồi sao?"
"Bạn trai của cô có phải là người trong giới không?"
"Bạch tiểu thư hẹn hò bao lâu rồi? Bạn trai đã từng cầu hôn cô chưa?"
"Cho tôi hỏi giám đốc trẻ tuổi của Cố thị có biết chuyện này khôn? Đã chia tay rồi, hay là đang định chuẩn bị cho hôn lễ?"
"Bạch tiểu thư..."
"Xin lỗi cho tôi hỏi..."
Tất cả các loại câu hỏi đều ném về phía Bạch Tĩnh Toàn, Thẩm Diễm nhìn thấy nữ nhân trên màn hình TV không hề lộ ra vẻ hoảng sợ cùng lo lắng, mà là một loại biểu lộ hài lòng ngấm ngầm.
Đúng vậy, Thẩm Diễm biết cô ấy quá rõ, dù đã trải qua ngần ấy năm.
Tổng giám đốc Cố thị? Có phải là Cố Thừa Minh không? Hóa ra chuyện của bọn họ không còn là tin tức trong làng giải trí. Đã ly hôn lâu rồi, mối quan hệ thanh mai trúc mã của Cố Thừa Minh và Bạch Tĩnh Toàn có lẽ đã sớm được hàn gắn.
Bạch Tĩnh Toàn khẽ mỉm cười, mơ hồ nói: "Xin hãy cho tôi và tình yêu của tôi một chút không gian riêng tư, cảm ơn mọi người đã quan tâm."
Các phóng viên dường như đã nắm bắt được một chủ đề gây sốt nên quyết không buông tha.
"Vậy cho tôi hỏi, người yêu của cô có phải là Cố Thừa Minh, thiếu gia của Cố thị không? Mấy ngày trước có ảnh chụp cô ra vào tòa nhà Cố thị, đây là sự thật sao?"
Phóng viên đặ câu hỏi này rất thông minh, có hai câu hỏi: một là có phải Bạch Tĩnh Toàn ra vào tòa nhà Cố thị, hai là người phụ nữ có phải là cô không?
Đối với hai câu hỏi này, cho dù Bạch Tĩnh Toàn trả lời như thế nào cũng có thể lấy được vị trí mà cô muốn, nó sẽ là tiêu đề trên các phương tiện thông tin lớn vào ngày mai.
Tình cảm của minh tinh Bạch Tĩnh Toàn cuối cùng đã được hé lộ.
Bạch Tĩnh Toàn không hề khó chịu với câu hỏi, liếc mắt nhìn phóng viên đặt câu hỏi, cười với vẻ không rõ ràng: "Tôi vừa nhận được hợp đồng quảng cáo cho Cố thị, các bạn có thể đón xem."
Không trả lời trực tiếp, nhưng không hề phủ nhận hai câu hỏi đó.
Trong lòng mỗi người đều có linh tính, có vẻ như tin tức theo dõi cô và Cố thị Thiều nhiều năm nay cuối cùng cũng có kết quả. Một số tay săn ảnh thực sự chụp được cảnh hai người họ ra vào cùng nhau. Tin đồn hai người có quan hệ tình cảm từ nhiều năm trước, cho đến khi người thứ ba xen vào và Cố Thừa Minh kết hôn, mối quan hệ bị gián đoạn. Sau đó Cố Thừa Minh ly hôn, hai người lại thổi bùng ngọn lửa tình yêu. Toàn bộ ngành công nghiệp giải trí sắp tới đây sẽ không lo lắng về việc không có tin tức.
Giới truyền thông đều biết chỉ cần Bạch Tĩnh Toàn thừa nhận, bọn họ sẽ dám viết bài.Trước đây, tin tức về Cố Thừa Minh và Bạch Tĩnh Toàn sẽ bị phong tỏa trong vòng mười phút, nhưng với vị thế hiện tại, nếu Bạch Tĩnh Toàn muốn thông cáo báo chí thì Cố thị sẽ phải mất nhiều thời gian dập tắt.
Đương nhiên, đối với việc này, bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của Cố thị.
Các cuộc phỏng vấn sau đó xoay quanh bộ phim mới của Bạch Tĩnh Toàn, scandal với nam diễn viên nào, loại phim truyền hình nào cô ta sẽ tham gia, v.v ... Thẩm Diễm tắt TV, ngây người một lúc sực tỉnh, lập tức ngồi dậy, cầm túi tìm điện thoại di động.
Khi nhìn thấycuộc gọi nhỡ trên điện thoại của mình, Thẩm Diễm choáng váng. Lên máy bay cũng không mở được điện thoại, sau khi xuống máy bay, không hiểu sao lúc nào tâm trạng cũng thấp thỏm nên quên bật máy lên, lúc này cô mới nhớ ra
Trời ơi! Cô đúng là một bà mẹ vô tâm.
Thẩm Diễm tự kiểm điểm bản thân, nhanh chóng gọi lại, đầu bên kia bắt máy gần như ngay lập tức, Tần Tiêu trầm giọng nói:"Hì hì, còn biết gọi mình à."
Thẩm Diễm ho nhẹ nói nhỏ: "Xin lỗi xin lỗi, vì chậm trễ mà mình quên bật điện thoại. Bánh Đậu đâu?"
Tần Tiêu nói: "Mình thật sự không biết nói gì với cậu, vừa rồi Bánh Đậu khóc mệt quá, cuối cùng liền ngủ mất."
Thẩm Diễm vội vàng hỏi: "Sao lại khóc? Thằng bé không sao chứ?"
"Được rồi, được rồi, không sao," Tần Tiêu nói, "Vừa rồi mình chỉ hù cậu thôi."
Tần Tiêu tức giận nói, Thẩm Diễm cười, thở dài: "Chồng cũ của mình xuất hiện rồi."
"Hả?" Tưởng như không quan tâm, nhưng sau hai giây, cô kêu lên một tiếng, sau đó hạ giọng, đi tới phòng khách cầm phone trên tay.
"Cậ nói cái gì? Chồng cũ của cậu, đó là cha đẻ của Bánh Đậu sao" Tần Tiêu nghi ngờ hỏi.
Thẩm Diễm gật đầu, tưởng đối phương nhìn không ra, nói thêm: "Ừm, là anh ấy."
Tần Tiêu thở dài: "Thật là trùng hợp, cậu gặp lại anh ta rồi à?"
"Vẫn chưa, thành phố Bình Giang lớn như vậy, ở đâu dễ gặp như vậy."
"Vậy cậu.."
Thẩm Diễm cười nói: "Buổi tối cậu và Bánh Đậu chờ mình trở về, mình sẽ quay lại sớm thôi."
Tần Tiêu thầm than thở: "Bảo bối, đừng ốm đau, đừng để xảy ra chuyện gì. Đừng quên Bánh Đậu đang ở nhà chờ cậu."
"Cám ơn cậu"
"Không phải là bị mình làm cảm động quá rồi chứ?
Thẩm Diễm cười tủm tỉm nói: "Là mình làm phiền cậu quá nhiề"
Tần Tiêu "Đi nhanh, đừng dài dòng"
Thẩm Diễm cười cúp điện thoại, nhớ tới Bánh Đậu làm lòng cô đau nhói.
Cô thật sự không phải là một người mẹ tốt
Tâm trạng của cô thực sự rất tệ, mọi chuyện trong thành phố này, Cố Thừa Minh, Hà Uyển, kể cả Bạch Tĩnh Toàn đều không làm cô thấy đau lòng, chỉ có khi nghĩ về con trai mới làm cô xót xa.
Thẩm Diễm lẩm bẩm "Mẹ yêu con," sau đó nằm trên giường mở hình Bánh Đậu ra xem.
Bình luận facebook