-
Chương 39
“Chính là 3 chuyện này?”
Câu chuyện thật là thân thuộc và hậu quả thực sự là nghiêm trọng.
“Không, đây chỉ là 3 chuyện điển hình nhất mà thôi.” Họ Cung nào đó chìm vào trong hồi ức đau khổ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Giật giật, khóe miệng co giật không ngừng khiến cho khóe mắt cũng co giật, dẫn đến cả khuôn mặt Tô Tố trông thật đáng sợ.
“Cung tiên sinh, tôi thật sự đã làm những chuyện đó sao?” Thật quákích động, quá chấn động, thiên tài quả nhiên không thể một sớm mộtchiều mà bồi dưỡng ra được.
Cung đồng chí mặt mày đau thương, chậm rãi gật đầu.
“ Tô, cậu nên bồi thường cho tôi!” Nhiều năm như vây, nhiều năm như vậy, mà sao những hồi ức kia vẫn còn tồn tại.
Đồng chí Cung à, cậu muốn bồi thường về mặt thân thể hay về tinhthần? Họ Tô nào đó nắm chặt cổ áo, ánh mắt chợt trở nên nghiêm túc.
“Bồi thường thế nào?” Họ Tô nào đó cẩn thận từng li từng tí, khôngdám làm cho đồng chí Cung nào đó trở nên kích động, nghe đâu những đồngchí biến thái về tâm lý đều bắt nguồn từ bóng đen thời thơ ấu.
Khóe miệng khẽ cong lên, Cung Năng Quyền rất đắc ý cười nói: “ Cáinày thì dễ thôi, chỉ cần cậu đồng ý với tôi một việc là được.”
Hả? Họ Tô mở to mắt hỏi: “Là chuyện gì vậy?”
“Làm bạn gái của tôi!”
……Việc này…, chính là việc khó khăn nhất trong năm nay, phải làm thếnào với Thúy Ti, làm thế nào với những hoạt động xem mắt phong phú củabản thân? Tô Tố tức thời choáng váng.
Một bên là tình bạn, một bên là tình yêu, nên chọn thế nào bây giờ?
Lăn lộn trằn trọc một đêm, Tô Tố vẫn không biết phải chọn gì cả.
Ánh mặt trời của ngày thứ hai vẫn rực rỡ như trước, Tô Tố mang theohai quầng thâm mắt, vừa bước vào công ty đã bị kéo đi dự cuộc họp sáng.
Trên chiếc bảng đen của phòng họp có mấy chữ to: “Công ty và nhân viên.”
Ừm ừm ừm, quả là một đề tài sâu sắc, Tô Tố ngáp liên tục.
“ Tô, cô phải nghiêm chỉnh học hỏi thái độ đi!” Bạch Cốt Tinh đau đầu nhức óc. Hai tay đập bảng bồm bộp.
Miệng vừa mới mở được một nửa, Tô Tố cười gượng, chỉ vào Bốc Diệu Liễm bên cạnh “Cậu ta ngáp còn to hơn tôi.”
Bốc Diệu Liễm tức giận nói: “Mẹ nó, dậy sớm quá, lại quên uống thuốcrồi.” Tiếng nghiến răng nghiến lợi ken két phát ra làm cho tóc gáy củaBạch cốt tinh dựng đứng.
“Rất tốt, tiểu Bốc tuy rằng não tàn mà ý chí lại kiên cường, Tiểu Tô, cô không nên khinh thường những đồng chí tàn tật!” Bạch cốt tinh rấtgiận dữ nhìn Tô Tố, rồi chỉ vào Tiểu Bốc khen ngợi, sau đó nói: “Bắt đầu họp sáng thôi!”
“Xin mời đồng chí Tiểu Bốc nói một chút về cảm tưởng của mình khi đã đến công ty được một tháng.”
Bộp bộp bộp bộp, quần chúng vỗ tay cổ động.
Đồng chí Tiểu Bốc nhảy dựng lên, vẫy tay chào hỏi, nghiêng đầu mộtgóc 45 độ, lộ ra nụ cười kì quái mà thuần khiết : “Cảm ơn, cảm ơn!”
Sau đó nghẹn ngào phát biểu: “ Đầu tiên tôi muốn gửi lời cảm ơn đếncha mẹ, người đã sinh ra một người con anh tuấn bất phàm như tôi, tiếpđó tôi muốn cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi bộ não triết học, mặc dùphải thường xuyên dùng thuốc để khống chế suy nghĩ…” Tiếp đó thì nướcmắt lưng tròng nói tiếp: “Cuối cùng tôi muốn cảm ơn bản thân đã biết tựđiều chỉnh, che đậy một cách triệt để khí thế bất phàm của mình.”
“Nói trọng điểm đi!!!” Gân xanh nổi lên, Bạch cốt tinh đấm mạnh vào bảng đen.
Cậu ta lại tiếp tục vẫy tay, tác phong chậm rãi như công nương Diana, khuôn mặt lộ ra nụ nười dịu dàng nói: “Được, nói thẳng ra, trọng điểmchính là….” Đột nhiên đồng chí Tiểu Bốc đổi khuôn mặt, mặt mày hung dữ,hai tay khoanh trước ngực, lỗ mũi dãn ra to như mũi của Nhĩ Khang: “Mẹnó chứ, nhà ăn của công ty lấy giá quá đắt, váy đồng phục của nhân viênnữ thì quá dài, hơn nữa, mồi ngày đều có đám người chết dẫm đến hỏi thăm tôi.”
……Bạch cốt tinh kì quái hỏi: “Có người hỏi thăm không phải rất tốt sao?”
Đồng chí tiểu Bốc suy sụp, hét to: “Người nào người nấy cũng đều hỏi mỗi một câu: Cậu đã uống thuốc chưa?!!!! = = ||||
Khóe miệng co giật, mãi một lúc sau, Bạch cốt tinh mới chân thành sâu sắc nói: “Đây là sự quan tâm của mọi người đối với cậu đó, tiểu Bốc à!”
Đồng chí tiểu Bốc nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay giận dữ đáp lại:“Quan trọng là, mỗi lần mọi người hỏi thăm, tôi đều tự hỏi rốt cuộc mình đã uống thuốc hay chưa, kết quả là luôn cảm thấy bản thân đã quên không uống, thế rồi một hộp thuốc trăm viên, trong một ngày đã bị uống hếtsạch!”=.=
囧RZ, mọi người đều cúi đầu xuống, khóe miệng đồng loạt co giật.
Sau khi co giật xong, Bạch cốt tinh cố gắng trấn tĩnh, thoải mái vỗ tay, “Được rồi, chúng ta chuyển đến đề tài tiếp theo!”
Đồng chí Tiểu Bốc vẫn không khống chế nổi cảm xúc, nước mắt rơi lạchtạch, giơ tay lên nói: “Giám đốc, tôi muốn đi ra ngoài uống thuốc!”
Ừm ừm ừm, gật đầu lại gập đầu, đồng chí tiểu Bốc thật là tội nghiệp quá! Bản năng người mẹ của Tô Tố phát ra mạnh mẽ.
“Được, cậu đi đi!” Bạch cốt tinh nhìn lại với ánh mắt thông cảm.
Đồng chí tiểu Bốc vừa đi vừa hét, đá cửa phòng hội nghị đến mức phát ra tiếng kêu kẽo kẹt
Câu chuyện thật là thân thuộc và hậu quả thực sự là nghiêm trọng.
“Không, đây chỉ là 3 chuyện điển hình nhất mà thôi.” Họ Cung nào đó chìm vào trong hồi ức đau khổ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Giật giật, khóe miệng co giật không ngừng khiến cho khóe mắt cũng co giật, dẫn đến cả khuôn mặt Tô Tố trông thật đáng sợ.
“Cung tiên sinh, tôi thật sự đã làm những chuyện đó sao?” Thật quákích động, quá chấn động, thiên tài quả nhiên không thể một sớm mộtchiều mà bồi dưỡng ra được.
Cung đồng chí mặt mày đau thương, chậm rãi gật đầu.
“ Tô, cậu nên bồi thường cho tôi!” Nhiều năm như vây, nhiều năm như vậy, mà sao những hồi ức kia vẫn còn tồn tại.
Đồng chí Cung à, cậu muốn bồi thường về mặt thân thể hay về tinhthần? Họ Tô nào đó nắm chặt cổ áo, ánh mắt chợt trở nên nghiêm túc.
“Bồi thường thế nào?” Họ Tô nào đó cẩn thận từng li từng tí, khôngdám làm cho đồng chí Cung nào đó trở nên kích động, nghe đâu những đồngchí biến thái về tâm lý đều bắt nguồn từ bóng đen thời thơ ấu.
Khóe miệng khẽ cong lên, Cung Năng Quyền rất đắc ý cười nói: “ Cáinày thì dễ thôi, chỉ cần cậu đồng ý với tôi một việc là được.”
Hả? Họ Tô mở to mắt hỏi: “Là chuyện gì vậy?”
“Làm bạn gái của tôi!”
……Việc này…, chính là việc khó khăn nhất trong năm nay, phải làm thếnào với Thúy Ti, làm thế nào với những hoạt động xem mắt phong phú củabản thân? Tô Tố tức thời choáng váng.
Một bên là tình bạn, một bên là tình yêu, nên chọn thế nào bây giờ?
Lăn lộn trằn trọc một đêm, Tô Tố vẫn không biết phải chọn gì cả.
Ánh mặt trời của ngày thứ hai vẫn rực rỡ như trước, Tô Tố mang theohai quầng thâm mắt, vừa bước vào công ty đã bị kéo đi dự cuộc họp sáng.
Trên chiếc bảng đen của phòng họp có mấy chữ to: “Công ty và nhân viên.”
Ừm ừm ừm, quả là một đề tài sâu sắc, Tô Tố ngáp liên tục.
“ Tô, cô phải nghiêm chỉnh học hỏi thái độ đi!” Bạch Cốt Tinh đau đầu nhức óc. Hai tay đập bảng bồm bộp.
Miệng vừa mới mở được một nửa, Tô Tố cười gượng, chỉ vào Bốc Diệu Liễm bên cạnh “Cậu ta ngáp còn to hơn tôi.”
Bốc Diệu Liễm tức giận nói: “Mẹ nó, dậy sớm quá, lại quên uống thuốcrồi.” Tiếng nghiến răng nghiến lợi ken két phát ra làm cho tóc gáy củaBạch cốt tinh dựng đứng.
“Rất tốt, tiểu Bốc tuy rằng não tàn mà ý chí lại kiên cường, Tiểu Tô, cô không nên khinh thường những đồng chí tàn tật!” Bạch cốt tinh rấtgiận dữ nhìn Tô Tố, rồi chỉ vào Tiểu Bốc khen ngợi, sau đó nói: “Bắt đầu họp sáng thôi!”
“Xin mời đồng chí Tiểu Bốc nói một chút về cảm tưởng của mình khi đã đến công ty được một tháng.”
Bộp bộp bộp bộp, quần chúng vỗ tay cổ động.
Đồng chí Tiểu Bốc nhảy dựng lên, vẫy tay chào hỏi, nghiêng đầu mộtgóc 45 độ, lộ ra nụ cười kì quái mà thuần khiết : “Cảm ơn, cảm ơn!”
Sau đó nghẹn ngào phát biểu: “ Đầu tiên tôi muốn gửi lời cảm ơn đếncha mẹ, người đã sinh ra một người con anh tuấn bất phàm như tôi, tiếpđó tôi muốn cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi bộ não triết học, mặc dùphải thường xuyên dùng thuốc để khống chế suy nghĩ…” Tiếp đó thì nướcmắt lưng tròng nói tiếp: “Cuối cùng tôi muốn cảm ơn bản thân đã biết tựđiều chỉnh, che đậy một cách triệt để khí thế bất phàm của mình.”
“Nói trọng điểm đi!!!” Gân xanh nổi lên, Bạch cốt tinh đấm mạnh vào bảng đen.
Cậu ta lại tiếp tục vẫy tay, tác phong chậm rãi như công nương Diana, khuôn mặt lộ ra nụ nười dịu dàng nói: “Được, nói thẳng ra, trọng điểmchính là….” Đột nhiên đồng chí Tiểu Bốc đổi khuôn mặt, mặt mày hung dữ,hai tay khoanh trước ngực, lỗ mũi dãn ra to như mũi của Nhĩ Khang: “Mẹnó chứ, nhà ăn của công ty lấy giá quá đắt, váy đồng phục của nhân viênnữ thì quá dài, hơn nữa, mồi ngày đều có đám người chết dẫm đến hỏi thăm tôi.”
……Bạch cốt tinh kì quái hỏi: “Có người hỏi thăm không phải rất tốt sao?”
Đồng chí tiểu Bốc suy sụp, hét to: “Người nào người nấy cũng đều hỏi mỗi một câu: Cậu đã uống thuốc chưa?!!!! = = ||||
Khóe miệng co giật, mãi một lúc sau, Bạch cốt tinh mới chân thành sâu sắc nói: “Đây là sự quan tâm của mọi người đối với cậu đó, tiểu Bốc à!”
Đồng chí tiểu Bốc nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay giận dữ đáp lại:“Quan trọng là, mỗi lần mọi người hỏi thăm, tôi đều tự hỏi rốt cuộc mình đã uống thuốc hay chưa, kết quả là luôn cảm thấy bản thân đã quên không uống, thế rồi một hộp thuốc trăm viên, trong một ngày đã bị uống hếtsạch!”=.=
囧RZ, mọi người đều cúi đầu xuống, khóe miệng đồng loạt co giật.
Sau khi co giật xong, Bạch cốt tinh cố gắng trấn tĩnh, thoải mái vỗ tay, “Được rồi, chúng ta chuyển đến đề tài tiếp theo!”
Đồng chí Tiểu Bốc vẫn không khống chế nổi cảm xúc, nước mắt rơi lạchtạch, giơ tay lên nói: “Giám đốc, tôi muốn đi ra ngoài uống thuốc!”
Ừm ừm ừm, gật đầu lại gập đầu, đồng chí tiểu Bốc thật là tội nghiệp quá! Bản năng người mẹ của Tô Tố phát ra mạnh mẽ.
“Được, cậu đi đi!” Bạch cốt tinh nhìn lại với ánh mắt thông cảm.
Đồng chí tiểu Bốc vừa đi vừa hét, đá cửa phòng hội nghị đến mức phát ra tiếng kêu kẽo kẹt
Bình luận facebook