1.
Lần đầu tiên Cảnh Lâm Lâm nhìn thấy Thành Vu Tư thì đã thích anh, nói chính xác, đó là một màn gặp sắc nảy lòng tham.
Vào đại học A đã gần một năm, Cảnh Lâm Lâm ưa thích món phở ở đây. Ngày đó, cô mua một bát phở thịt băm. Thịt băm nhỏ vụn (thịt mỡ chiếm đa số) xếp chồng ở phía trên mặt phở rộng lớn, giống như ngọn núi nhỏ, trên mặt nước lèo nổi một lớp váng mỡ lóng lánh. Cảnh Lâm Lâm bỏ thêm rất nhiều ớt và giấm vào trong bát, vui vẻ bưng bát lên tìm chỗ ngồi ăn. Bởi vì ăn nhanh quá, nước lèo văng khắp nơi, toàn bộ văng trên người nào đó ngồi đối diện.
Thành Vu Tư lấy khăn giấy lau mặt, gương mặt không biến sắc nhìn Cảnh Lâm Lâm.
Cảnh Lâm Lâm cảm giác được có người nhìn cô, vừa ngẩng đầu cô trông thấy Thành Vu Tư đang nhíu mày, có chút tức giận không tỏ rõ. Cảnh Lâm Lâm ngây người, không phải sợ, mà là kinh động. Mợ nó, nam sinh làm sao có thể trưởng thành như vậy? Còn không để nữ sinh chúng tôi sống!
Chẳng trách Cảnh Lâm Lâm chưa thấy qua việc đời, bộ dạng của Thành Vu Tư quả thực có điểm quá mức, ngũ quan tinh xảo, đường nét trong sáng mà không cứng đờ. Đôi mắt không to cũng rất hấp dẫn người, khoé mắt hơi hất lên như là vẽ mắt, lúc bạn trông thấy anh, sẽ luôn có ảo giác bị cám dỗ. Làn da cũng nhẵn nhụi trắng nõn, Cảnh Lâm Lâm nhất thời cảm thấy mặt mình giống giấy nhám, thật bẽ mặt à!
Cảnh Lâm Lâm choáng váng, câu đầu tiên thốt ra không phải “Tôi xin lỗi”, mà là: “Anh dùng kem dưỡng da gì vậy?”
“Nhàm chán!” Thành Vu Tư cúi đầu ném ra hai chữ này, rồi đứng lên rời khỏi, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho Cảnh Lâm Lâm.
Cô nhìn thấy bóng dáng thon dài của anh mà ngẩn người. Lúc này, có người vỗ vai cô. “Cảnh Lâm Lâm? Cảnh Lâm Lâm?”
Phương Duệ vươn tay quơ quơ trước mặt Cảnh Lâm Lâm, nha đầu kia làm sao vậy, hồn đâu rồi?
Phương Duệ nhìn theo ánh mắt của Cảnh Lâm Lâm, nhất thời hiểu rõ. Anh ta ngồi bên cạnh cô, nói: “Tớ biết cậu ta.”
Linh hồn của Cảnh Lâm Lâm trở về, kéo mạnh cánh tay Phương Duệ mà lắc lắc: “Anh ấy là ai vậy, anh ấy là ai vậy, anh ấy là ai vậy…”
Phương Duệ cười hì hì nhìn Cảnh Lâm Lâm, “Thế nào, động lòng?”
Cô cầm nắm đấm, híp mắt nói: “Tớ nhất định phải biến anh ấy thành của tớ, hoặc là biến tớ thành của anh ấy!”
Phương Duệ hừ một tiếng, “Cậu có thể rụt rè một chút không, đừng giống như lưu manh… Ai da em sai rồi, chị cả! Chị không phải lưu manh, chị là thổ phỉ…”
2.
Cảnh Lâm Lâm là loại bại hoại thà rằng uỷ khuất người khác chứ tuyệt đối không uỷ khuất chính mình, bởi vậy cô có chuyện gì cũng không giấu trong lòng, thích nói ra với mọi người bày mưu tính kế. Nhưng đối với việc Cảnh Lâm Lâm theo đuổi Thành Vu Tư, quần chúng khắp nơi lại không xem trọng. Phương Duệ chính là người đầu tiên đứng ra phản đối, anh chàng này từ trung học đến đại học luôn luôn bị Cảnh Lâm Lâm đối xử không có nhân đạo, từ không quen đến quá quen rồi lại đến mức không rời không bỏ, đã trôi qua một quá trình dài dòng.
Phương Duệ cho rằng Thành Vu Tư lai lịch không rõ ràng, hành tung quỷ dị, tính tình cổ quái… Tóm lại là một người chỉ có thể rời xa. Câu trả lời của Cảnh Lâm Lâm là trực tiếp dán một miếng băng dán to lên miệng Phương Duệ…
Sau đó là chị em trong phòng ngủ, mọi người quen biết nhau không bao lâu, không nỡ trực tiếp đả kích Cảnh Lâm Lâm, nhưng uyển chuyển nói với cô, người theo đuổi Thành Vu Tư nhiều lắm, lời nói ám chỉ là các chị đây muốn có cơ hội lâu rồi!
Những lời của bọn họ, Cảnh Lâm Lâm đều hiểu rõ.
Thành Vu Tư, nam, 18 tuổi, sinh viên năm thứ nhất khoa toán đại học A. Chòm sao không rõ, nhóm máu không rõ, sinh nhật không rõ. Sở trường là bóng rổ và toán học, còn hiểu một chút âm nhạc. Thích chơi cờ vây và cờ vua, hiện này chỉ tham gia câu lạc bộ cờ vua, nghe nói ngày đầu tiên gia nhập đã đánh trưởng câu lạc bộ tơi bời, đương nhiên cũng có người nói trình độ của vị trưởng câu lạc bộ kia thật sự vẫn chưa ra tay.
Dù nói thế nào, người này cũng thuộc loại trí dũng song toàn tài nghệ không ai bằng, hơn nữa còn có khuôn mặt thiên hạ đều căm ghét, vô cùng hấp dẫn đào hoa, xem ra rất khó theo đuổi: +∞.
Cảnh Lâm Lâm đọc xong bản báo cáo điều tra này, khi đọc được ký hiệu cuối cùng kia thì có phần chán nản. Số dương vô cực, số dương vô cực! Đây xem như là khinh bỉ cô rồi? Tế nhị nhỉ…
Dù nói thế nào, Cảnh Lâm Lâm nhất định quen Thành Vu Tư. Đương nhiên quá trình theo đuổi này đoán chừng thống khổ hơn thi vào trường cao đẳng. Cảnh Lâm Lâm là một người tầm thường, đương nhiên không nghĩ ra phương pháp tao nhã gì đó, mà Thành Vu Tư từ năm 13 tuổi đã bắt đầu bị người ta theo đuổi, anh đã luyện thành thép. Cách theo đuổi kém chất lượng VS kỹ xảo từ chối thành thạo, trận quyết đấu này hình như không cần lo lắng…
Ví dụ như, Cảnh Lâm Lâm trăm phương nghìn kế hỏi thăm sinh nhật của Thành Vu Tư, cô tặng bánh ngọt tặng quà, kết quả Thành Vu Tư ném một câu “Cô không nhớ lầm”, rồi trả lại. Trên thực tế tình báo của cô là chính xác, thế nhưng Thành Vu Tư cũng chẳng phủ nhận là không phải?
Lại ví dụ như lúc Thành Vu Tư chơi bóng, Cảnh Lâm Lâm sẽ vui vẻ đi đưa nước ngọt hay là nước trái cây, kết quả Thành Vu Tư kinh ngạc nhìn cô, “Ngày hôm qua trên TV phát tin tức về vấn đề chất lượng của loại đồ uống này phải không?” Vì thế bàn tay đang vươn ra của cô lại rút về.
Lại như Cảnh Lâm Lâm nhiều lần chạy lên lầu trường học tìm Thành Vu Tư, muốn cùng anh tự học, kết quả anh lại nói với cô, nghe nói ở đây sắp có lớp học / có lớp dạy kèm toán / họp câu lạc bộ, tôi đã tới rồi… Đương nhiên, anh chỉ là nghe nói, lại không nói nhất định như thế nào, anh không có khả năng ảo giác sao…
Theo đuổi một tháng, Cảnh Lâm Lâm chẳng có chút tiến triển nào. Cô nắm chặt áo của Phương Duệ ra sức lúc lắc, vô cùng đau đớn nói: “Không phải quân ta không có năng lực, mà là quân địch rất xảo quyệt!”
Phương Duệ mặc cô kéo, trong thanh âm lười biếng lộ ra vẻ đắc ý, “Đã sớm nói với cậu, đừng uổng phí sức lực.”
Cảnh Lâm Lâm: “Tớ mặc kệ, tớ nhất định phải theo đuổi được Thành Vu Tư, tớ nhất định phải theo đuổi được Thành Vu Tư!”
Lúc cô nói những lời này, Thành Vu Tư vừa lúc đi ngang qua, thanh âm của Cảnh Lâm Lâm vừa giòn giã lại to tiếng, trong vòng phạm vi 100 mét đều có thể nghe được. Thành Vu Tư dừng bước chân, đứng ở dưới bóng cây nhìn cô. Cô đứng dưới đèn đường, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, tóc xoã ra, đôi mắt rất to, cả người giống như một búp bê vải cỡ lớn. Thẳng thắn mà nói, bộ dạng của cô nhìn rất đẹp, chẳng qua toàn thân cô lộ ra vẻ sinh động của một đứa bé trai, giống như một trận lửa làm cho người ta không dám đến gần.
Thành Vu Tư sờ mũi, không rõ chính mình đang miên man suy nghĩ cái gì.
Bình luận facebook