Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.” Nàng thong dong ngồi xuống, gật đầu với Mộc Tê, nơi này, nàng ấy là người duy nhất quan tâm nàng.
Biểu hiện của những người khác không giống nhau, Chu quý phi cười lạnh, tiện nhân, rốt cục ngươi cũng hiện thân rồi, bị Sở Lăng Thiên bắt gian tại trận, đấy chỉ là bắt đầu, ngươi sắp sửa bị trừng phạt, mới là trọng tâm vở kịch. Làm thương tổn người ở trong lòng Hoàng thượng rồi thì Hoàng thượng sẽ không bảo vệ ngươi nữa, ngươi là đồ bỏ đi thôi. Sở Lăng Thiên cũng sẽ không muốn liên quan gì đến ngươi nữa, ngươi chỉ là đứa bị trượng phu ruồng bỏ. Không có sự che chở của họ, bản cung muốn gây khó dễ cho ngươi, đều dễ như trở bàn tay!
Chu Tuyết Tranh nhìn nàng nghiền ngẫm, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi ẩn nhẫn hơn so với sự tưởng tượng của ta đó, nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn có thể ngồi tỉnh bơ, bản cung càng ngày càng hiếu kỳ với ngươi rồi.
“Tiêu Ôn, ngươi đi mời Hoàng thượng đến, báo lại rằng Thất vương phi đã đến, không phải Hoàng thượng rất lo cho nó à? Để Hoàng thường đến xem cũng yên tâm hơn.” Hoàng hậu mềm nhẹ nói, không biết khi ông nhìn thấy nàng, sẽ có phản ứng gì, Tĩnh phi chính là nữ nhân mà ông yêu nhất đó.
“Nương nương, không cần đâu.” Gia Cát Linh Ẩn hiểu rõ tâm tư của bà như lòng bàn tay, nàng không muốn Hoàng thượng chịu thêm kích thích nào nữa, “Lát nữa thần nữ sẽ đến thăm Hoàng thượng, không dám phiền Hoàng thượng đến đây.”
“Vậy sao? Thất vương phi, bộ ngươi đang sợ gì à?” Chu quý phi nói tiếp, “Lo sẽ bị Hoàng thượng trách phạt? Trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu, lúc làm sao không biết sợ? Giờ biết sợ rồi à?”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, không nói gì, hôm nay nàng đến là có mục đích khác. Ánh mắt dừng trên người tiểu hoàng tử ở một bên, tiểu hoàng tử dựa vào ngực nhủ mẫu mới chơi đùa, thỉnh thoảng mỉm cười với nàng.
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, tiểu hoàng tử quay qua đưa hai tay ra, vùng vẫy đòi đến chỗ nàng.
“Hoàng nhi!” Chu quý phi nổi giận trừng mắt liếc nó một cái, oán thầm, đồ vô lương tâm, “Nhủ mẫu, còn không bế hoàng tử đi!”
“Oa oa oa!” Có lẽ tiếng Chu quý phi quá khó nghe, tiểu hoàng tử vừa rồi còn chơi vui vẻ đột nhiên mở miệng khóc lớn, vừa khóc, vừa giãy nảy.
“Được rồi được rồi.” Hoàng hậu liếc Chu quý phi một cái, ngươi không muốn Gia Cát Linh Ẩn tiếp xúc với nó, bản cung lại càng muốn, “Bản cung thấy tiểu hoàng tử thực sự rất thích Thất vương phi, nhủ mẫu, đưa Thất vương phi bế một cái đi.”
Quả nhiên, khi được Gia Cát Linh Ẩn bế, tiểu tử kia không khóc không quấy nữa, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tóc nàng, tự chơi, còn không ngừng nhìn nàng mỉm cười.
Tiểu hoàng tử quấy khóc làm tất cả mọi người đều quên mất chuyện đi mời Hoàng thượng đến, Hoàng hậu day trán, “Các ngươi lui hết đi, bản cung mệt rồi.”
Nhủ mẫu muốn bế tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử liền nắm chặt lấy y phục của Gia Cát Linh Ẩn, mặc cho nhủ mẫu kéo thế nào cũng không buông tay.
“Để Thất vương phi bế về Thần cung đi.” Nghe thấy tiếng con nít khóc, đầu Hoàng hậu càng đau hơn.
Hoàng hậu đã lên tiến, nhủ mẫu không dám làm càn, để Gia Cát Linh Ẩn bế tiểu hoàng tử. Sắc mặt Chu quý phi xụ xuống, hung hăng liếc con mình mấy lần, đồ ngu, ngươi không biết ngoại tổ phụ ngươi, biểu ca ngươi, tỷ tỷ ngươi chết như thế nào sao? Bà thề, từ nay về sau sẽ không để nó nhìn thấy tiện nhân kia nữa.
Trở lại Thần cung, Lâm Lang đang nhàn nhã ngồi ở chủ vị nhấp trà, Chu quý phi nhìn thấy hắn, trong đầu nổ ầm một tiếng, ngoan độc trừng mắt nhìn hắn một cái.
Thấy Gia Cát Linh Ẩn, Lâm Lang lập tức đứng dậy, khôi phục lại bộ dạng nô tài, “Thuộc hạ tham kiến quý phi nương nương, vương phi nương nương.”
“Miễn lễ.” Chu quý phi hất cằm, “Lâm Lang, ngươi tìm bản cung có chuyện gì? Là chuyện về công chúa sao?”
“Dạ đúng.” Lâm Lang gật đầu,”Thuộc hạ là đến báo lại với nương nương, công chúa đã đến biên cương rồi, hết thảy đều khỏe mạnh, xin nương nương yên tâm.”
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cười lạnh, hai người này rõ ràng đang diễn trò trước mặt nàng, nhưng kỹ thuật quá kém cỏi. Nàng bảo nhủ mẫu dẫn nàng đến phòng của tiểu hoàng tử, nơi đó mới chính là mục đích hôm nay nàng đến.
Gia Cát Linh Ẩn cùng nhủ mẫu vào buồng trong, Lâm Lang lập tức làm càn, hắn áp sát Chu quý phi, “Quý phi nương nương, chuyện người căn dặn, thuộc hạ đã làm ổn thỏa, chuyện người đã đồng ý với thuộc hạ, có phải cũng nên thực hiện hay không?”
“Lâm Lang, ngươi thật to gan, không sợ bản cung gọi người đến sao?”
“Quý phi nương nương, người gọi đi, cùng lắm là chết chung cả lũ, chẳng lẽ người đã quên, ngoại trừ chuyện này, thuộc hạ còn giúp người làm rất nhiều chuyện, sợ bản thân đãng trí quên mất, nên thuộc hạ cố tình ghi nhớ kỹ. Cái mạng quèn của thuộc hạ, không vướng bận phụ mẫu, chết thì chết, nhưng nương nương, người là quý phi, ở hậu cung cũng là dưới một người trên vạn người, vả lại, người còn có tiểu hoàng tử.” Lâm Lang vươn bàn tay thô ráp vuốt cằm, “Nương nương, thuộc hạ cho người chút thời gian để suy nghĩ đó.”
“Lui vào trong đi!” Cuối cùng Chu quý phi cũng thỏa hiệp, hắn nói đúng, bà tuyệt đối không muốn mất gì.
“Vậy thì đúng rồi!” Lâm Lang theo bà vào trong, mắt hắn sáng rỡ, cơ thể trước mắt hắn đã muốn từ lâu rồi, hôm nay rốt cục cũng được nhấm nháp theo ý nguyện.
Gia Cát Linh Ẩn đặt tiểu hoàng tử lên giường, tiểu tử kia nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nàng lại tìm cớ điều nhủ mẫu đi, rồi nhanh chóng lần mò xung quanh chiếc giường, nhưng lại không phát hiện bất cứ cơ quan gì.
Nàng lùi lại, lại vòng quanh giường vài vòng, rồi dừng ở một mặt cạnh vách tường, nàng hơi rà tay, thấy có cái gờ hơi nổi lên, nhấn một cái, dưới giường lập tức phát ra âm thanh lịt kịt, rồi bên dưới xuất hiện ra một lỗ hổng tối đen.
Trả giường về chỗ cũ, nàng cúi người chui vào. Tấm ván gỗ trên đầu tự nhiên khép lại, bên dưới là một cầu thang dài, sâu không thấy đáy, lấy ra mồi lửa đã chuẩn bị sẵn, nàng theo bậc thang đi xuống dưới, từng trận khí lạnh bên dưới thổi lên, nàng không khỏi rùng mình.
Tiếp tục đi xuống, trong mật thất tối đen này chỉ có mỗi tiếng bước chân của nàng, nàng đã cố gắng bước thật nhẹ, nhưng bên trong rất yên tĩnh, yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy.
Qua khoảng nửa khắc, rốt cục cũng đi hết cầu thang, đập vào mắt chính là một thông đạo thật dài và tối, nàng cứ tiếp tục đi về phía trước, nghe được tiếng nước nhỏ giọt, hình như lạnh hơn.
“Rắc.” Chân Gia Cát Linh Ẩn giẫm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì là một nắm xương trắng, nàng bất giác lùi về sau mấy bước, tập trung nhìn lại, trong lòng hoảng sợ, trên đường trước mặt phủ kín xương trắng, một đống xương đầu lâu trống rỗng đang nhìn lại nàng. Nàng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đi tới.
Chu Tuyết Viện, đời này, trên tay bà rốt cục dính đầy máu tươi của bao nhiêu người, điểm cuối cùng của con đường xương trắng này, chính là cái gì?
Nếu không phải lá gan của nàng lớn, đã sớm sợ tới mức hồn xiêu phách tán.
Điểm cuối của con đường xương trắng, là một bộ xương khô đang ngồi, cũng là bộ xương được bảo tồn hoàn hảo nhất. Chỗ xương tay của bộ xương còn đeo một chiếc vòng hồng ngọc bóng bẩy.
Nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát chiếc vòng, mỗi một viên đá quý khảm trên đó đều là vô giá, mà người có thể sở hữu được cả một vòng tay như thế, thân phận nhất định không thấp. Nàng chậm rãi vươn tay về chiếc vòng kia, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Gia Cát Linh Ẩn nhất thời cảm thấy da đầu tê buốt, tiếng bước chân từ một đầu khác của thông đạo truyền đến, nhìn lại, có ánh lửa mập mờ càng lúc càng gần, khi nàng còn loay hoay không chỗ trốn, liền rơi vào một vòng ôm ấp áp. Nàng vùng vẫy theo bản năng.
“Chớ lên tiếng, có người đang đến, chân bị thương còn chạy loạn nữa.” Mồi lửa trong tay bị dập tắt.
Tiếng nói quen thuộc, vòng ôm quen thuộc, nàng có một khắc thật vui sướng, nhưng mà, nháy mắt cơ thể lạnh đi đến máu cũng đông đặc lại. Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, nàng cố nén xót xa, ngoan ngoãn để y ôm.
“Tiện nhân, ngươi dám hạ độc ta!” Ở đầu khác của thông đạo, truyền đến tiếng nói của một nam nhân. Tiếng nói này hình như Gia Cát Linh Ẩn đã nghe qua ở đâu đó, cố gắng nhớ lại, chính là tiếng người vừa rồi thỉnh an nàng ở Thần cung.
“Lâm Lang, chỉ trách bản thân ngươi không biết tốt xấu! Nếu ngươi ngoan ngoãn làm việc cho bản cung, bản cung sẽ đối xử với ngươi vô cùng tốt, nhưng ngươi quá tham lam, lại có thể mơ tưởng chiếm đoạt thân thể của bản cung. Phụt! Bản cung nhìn thấy ngươi đã cảm thấy dơ bẩn rồi!”
“Hừ, không phải mới vừa rồi ngươi cũng rất hưởng thụ sao? Sao lại trở mặt? Cơ thể của ta không phải khỏe mạnh hơn tên Sở Kim Triêu kia sao?” Giọng điệu của Lâm Lang nghe rất đau đớn.
“Nếu bản cung không đáp ứng ngươi, thì sao có thể xuống tay với ngươi chứ? Ngươi đúng là rất ngu xuẩn, sao bản cung có thể giữ lại một người dám uy hiếp bản cung ở bên cạnh chứ. Hừ! Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chết đi!”
“Hừ, nữ nhân thối tha, ta nhất định sẽ ra ngoài! Ra ngoài vạch trần bộ mặt xấu xa của ngươi! Nói với người trong thiên hạ, ngươi đã sắp xếp để Thất vương phi tiến vào địa cung thế nào, sắp đặt thiêu cháy di thể của Tĩnh quý phi ra sao, còn thiết kế dẫn Sở Lăng Hiên đến đó!”
“Ha ha ha!” Chu quý phi cười to, tiếng cười kia làm người ta phải sởn gai ốc, “Ngươi cho rằng vào nơi này còn có thể trở ra sao? Ngươi nhìn thấy xương trắng trên đất không, chỉ cần là người đã vào đây thì không ai có thể trở ra! Ngươi có biết ngồi ở kia là ai không? Là Tĩnh phi đó, là Tĩnh phi chân chính! Ngươi có biết ả chết như thế nào không? Là bị bỏ đói đến chết! Ha ha ha! Đói chết đó! Hoàng thượng…” Bà đã cười đến không kịp hít thở, “Người Hoàng thượng tốn công lưu giữ, hoàn toàn không phải Liên Thương Tĩnh!”
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn kinh hoàng, tuy rằng đã đoán được chân tướng, nhưng khi chính tai nghe được Chu quý phi nói những lời này, nàng vẫn không thể tin được, Tĩnh phi, thật sự là bị bỏ đói đến chết. Trong địa đạo tăm tối không có ánh mặt trời, bà bị bỏ đói đến chết. Còn người đang ôm lấy nàng, thì cơ thể không ngừng run bần bật, có chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt lên cổ nàng.
“Không ngờ… Không ngờ ngươi còn làm nhiều chuyện như vậy!” Lâm Lang yếu ớt nói.
“Ngươi có thể ngờ được ngươi có ngày hôm nay không? Ngoan ngoãn ở đây chờ chết cho bản cung đi! Có trách thì trách ngươi đã chọc giận bản cung! Hừ!” Chu quý phi phất tay áo bỏ đi.
Gia Cát Linh Ẩn bắt lấy tay của Sở Lăng Thiên, muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn trong cổ họng. Nàng gạt tay y đi, nàng tới đây, chính là muốn tìm ra chân tướng Tĩnh phi mất tích, chân tướng đã lộ rõ, y cũng biết, nàng đỡ phải nói lại với y. Đây chính là chuyện cuối cùng nàng làm cho y, về sau, hai người không liên quan gì nhau nữa.
“Linh nhi, hãy để ta ôm nàng.”
Y rơi lệ, không thể từ chối y, chỉ có thể để y ôm, chất lỏng ấm nóng kia từng giọt rơi xuống cổ nàng, bóp nghẹt trái tim nàng đến đau, rất đau. Mặt y chôn vào gáy nàng, nàng muốn vuốt ve mặt y, tay lại chậm rãi dừng lại ở không trung, cảnh tượng đau lòng kia lại hiện lên trong đầu nàng.
“Ra ngoài trước đã, còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
“Ừ.”
Nắm tay nàng, cơn lạnh lẽo truyền đến thấm vào tận tâm can, khóa tay vào trong lòng bàn tay mình, vì sao, từ chỗ nàng không cảm nhận được một chút ấm nóng nào. Y tưởng nàng sợ hãi, tiếng nói ấm áp vang lên bên tai nàng, “Linh nhi, đừng sợ.”
Biểu hiện của những người khác không giống nhau, Chu quý phi cười lạnh, tiện nhân, rốt cục ngươi cũng hiện thân rồi, bị Sở Lăng Thiên bắt gian tại trận, đấy chỉ là bắt đầu, ngươi sắp sửa bị trừng phạt, mới là trọng tâm vở kịch. Làm thương tổn người ở trong lòng Hoàng thượng rồi thì Hoàng thượng sẽ không bảo vệ ngươi nữa, ngươi là đồ bỏ đi thôi. Sở Lăng Thiên cũng sẽ không muốn liên quan gì đến ngươi nữa, ngươi chỉ là đứa bị trượng phu ruồng bỏ. Không có sự che chở của họ, bản cung muốn gây khó dễ cho ngươi, đều dễ như trở bàn tay!
Chu Tuyết Tranh nhìn nàng nghiền ngẫm, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi ẩn nhẫn hơn so với sự tưởng tượng của ta đó, nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn có thể ngồi tỉnh bơ, bản cung càng ngày càng hiếu kỳ với ngươi rồi.
“Tiêu Ôn, ngươi đi mời Hoàng thượng đến, báo lại rằng Thất vương phi đã đến, không phải Hoàng thượng rất lo cho nó à? Để Hoàng thường đến xem cũng yên tâm hơn.” Hoàng hậu mềm nhẹ nói, không biết khi ông nhìn thấy nàng, sẽ có phản ứng gì, Tĩnh phi chính là nữ nhân mà ông yêu nhất đó.
“Nương nương, không cần đâu.” Gia Cát Linh Ẩn hiểu rõ tâm tư của bà như lòng bàn tay, nàng không muốn Hoàng thượng chịu thêm kích thích nào nữa, “Lát nữa thần nữ sẽ đến thăm Hoàng thượng, không dám phiền Hoàng thượng đến đây.”
“Vậy sao? Thất vương phi, bộ ngươi đang sợ gì à?” Chu quý phi nói tiếp, “Lo sẽ bị Hoàng thượng trách phạt? Trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu, lúc làm sao không biết sợ? Giờ biết sợ rồi à?”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, không nói gì, hôm nay nàng đến là có mục đích khác. Ánh mắt dừng trên người tiểu hoàng tử ở một bên, tiểu hoàng tử dựa vào ngực nhủ mẫu mới chơi đùa, thỉnh thoảng mỉm cười với nàng.
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, tiểu hoàng tử quay qua đưa hai tay ra, vùng vẫy đòi đến chỗ nàng.
“Hoàng nhi!” Chu quý phi nổi giận trừng mắt liếc nó một cái, oán thầm, đồ vô lương tâm, “Nhủ mẫu, còn không bế hoàng tử đi!”
“Oa oa oa!” Có lẽ tiếng Chu quý phi quá khó nghe, tiểu hoàng tử vừa rồi còn chơi vui vẻ đột nhiên mở miệng khóc lớn, vừa khóc, vừa giãy nảy.
“Được rồi được rồi.” Hoàng hậu liếc Chu quý phi một cái, ngươi không muốn Gia Cát Linh Ẩn tiếp xúc với nó, bản cung lại càng muốn, “Bản cung thấy tiểu hoàng tử thực sự rất thích Thất vương phi, nhủ mẫu, đưa Thất vương phi bế một cái đi.”
Quả nhiên, khi được Gia Cát Linh Ẩn bế, tiểu tử kia không khóc không quấy nữa, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tóc nàng, tự chơi, còn không ngừng nhìn nàng mỉm cười.
Tiểu hoàng tử quấy khóc làm tất cả mọi người đều quên mất chuyện đi mời Hoàng thượng đến, Hoàng hậu day trán, “Các ngươi lui hết đi, bản cung mệt rồi.”
Nhủ mẫu muốn bế tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử liền nắm chặt lấy y phục của Gia Cát Linh Ẩn, mặc cho nhủ mẫu kéo thế nào cũng không buông tay.
“Để Thất vương phi bế về Thần cung đi.” Nghe thấy tiếng con nít khóc, đầu Hoàng hậu càng đau hơn.
Hoàng hậu đã lên tiến, nhủ mẫu không dám làm càn, để Gia Cát Linh Ẩn bế tiểu hoàng tử. Sắc mặt Chu quý phi xụ xuống, hung hăng liếc con mình mấy lần, đồ ngu, ngươi không biết ngoại tổ phụ ngươi, biểu ca ngươi, tỷ tỷ ngươi chết như thế nào sao? Bà thề, từ nay về sau sẽ không để nó nhìn thấy tiện nhân kia nữa.
Trở lại Thần cung, Lâm Lang đang nhàn nhã ngồi ở chủ vị nhấp trà, Chu quý phi nhìn thấy hắn, trong đầu nổ ầm một tiếng, ngoan độc trừng mắt nhìn hắn một cái.
Thấy Gia Cát Linh Ẩn, Lâm Lang lập tức đứng dậy, khôi phục lại bộ dạng nô tài, “Thuộc hạ tham kiến quý phi nương nương, vương phi nương nương.”
“Miễn lễ.” Chu quý phi hất cằm, “Lâm Lang, ngươi tìm bản cung có chuyện gì? Là chuyện về công chúa sao?”
“Dạ đúng.” Lâm Lang gật đầu,”Thuộc hạ là đến báo lại với nương nương, công chúa đã đến biên cương rồi, hết thảy đều khỏe mạnh, xin nương nương yên tâm.”
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cười lạnh, hai người này rõ ràng đang diễn trò trước mặt nàng, nhưng kỹ thuật quá kém cỏi. Nàng bảo nhủ mẫu dẫn nàng đến phòng của tiểu hoàng tử, nơi đó mới chính là mục đích hôm nay nàng đến.
Gia Cát Linh Ẩn cùng nhủ mẫu vào buồng trong, Lâm Lang lập tức làm càn, hắn áp sát Chu quý phi, “Quý phi nương nương, chuyện người căn dặn, thuộc hạ đã làm ổn thỏa, chuyện người đã đồng ý với thuộc hạ, có phải cũng nên thực hiện hay không?”
“Lâm Lang, ngươi thật to gan, không sợ bản cung gọi người đến sao?”
“Quý phi nương nương, người gọi đi, cùng lắm là chết chung cả lũ, chẳng lẽ người đã quên, ngoại trừ chuyện này, thuộc hạ còn giúp người làm rất nhiều chuyện, sợ bản thân đãng trí quên mất, nên thuộc hạ cố tình ghi nhớ kỹ. Cái mạng quèn của thuộc hạ, không vướng bận phụ mẫu, chết thì chết, nhưng nương nương, người là quý phi, ở hậu cung cũng là dưới một người trên vạn người, vả lại, người còn có tiểu hoàng tử.” Lâm Lang vươn bàn tay thô ráp vuốt cằm, “Nương nương, thuộc hạ cho người chút thời gian để suy nghĩ đó.”
“Lui vào trong đi!” Cuối cùng Chu quý phi cũng thỏa hiệp, hắn nói đúng, bà tuyệt đối không muốn mất gì.
“Vậy thì đúng rồi!” Lâm Lang theo bà vào trong, mắt hắn sáng rỡ, cơ thể trước mắt hắn đã muốn từ lâu rồi, hôm nay rốt cục cũng được nhấm nháp theo ý nguyện.
Gia Cát Linh Ẩn đặt tiểu hoàng tử lên giường, tiểu tử kia nhanh chóng ngủ thiếp đi. Nàng lại tìm cớ điều nhủ mẫu đi, rồi nhanh chóng lần mò xung quanh chiếc giường, nhưng lại không phát hiện bất cứ cơ quan gì.
Nàng lùi lại, lại vòng quanh giường vài vòng, rồi dừng ở một mặt cạnh vách tường, nàng hơi rà tay, thấy có cái gờ hơi nổi lên, nhấn một cái, dưới giường lập tức phát ra âm thanh lịt kịt, rồi bên dưới xuất hiện ra một lỗ hổng tối đen.
Trả giường về chỗ cũ, nàng cúi người chui vào. Tấm ván gỗ trên đầu tự nhiên khép lại, bên dưới là một cầu thang dài, sâu không thấy đáy, lấy ra mồi lửa đã chuẩn bị sẵn, nàng theo bậc thang đi xuống dưới, từng trận khí lạnh bên dưới thổi lên, nàng không khỏi rùng mình.
Tiếp tục đi xuống, trong mật thất tối đen này chỉ có mỗi tiếng bước chân của nàng, nàng đã cố gắng bước thật nhẹ, nhưng bên trong rất yên tĩnh, yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy.
Qua khoảng nửa khắc, rốt cục cũng đi hết cầu thang, đập vào mắt chính là một thông đạo thật dài và tối, nàng cứ tiếp tục đi về phía trước, nghe được tiếng nước nhỏ giọt, hình như lạnh hơn.
“Rắc.” Chân Gia Cát Linh Ẩn giẫm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì là một nắm xương trắng, nàng bất giác lùi về sau mấy bước, tập trung nhìn lại, trong lòng hoảng sợ, trên đường trước mặt phủ kín xương trắng, một đống xương đầu lâu trống rỗng đang nhìn lại nàng. Nàng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đi tới.
Chu Tuyết Viện, đời này, trên tay bà rốt cục dính đầy máu tươi của bao nhiêu người, điểm cuối cùng của con đường xương trắng này, chính là cái gì?
Nếu không phải lá gan của nàng lớn, đã sớm sợ tới mức hồn xiêu phách tán.
Điểm cuối của con đường xương trắng, là một bộ xương khô đang ngồi, cũng là bộ xương được bảo tồn hoàn hảo nhất. Chỗ xương tay của bộ xương còn đeo một chiếc vòng hồng ngọc bóng bẩy.
Nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát chiếc vòng, mỗi một viên đá quý khảm trên đó đều là vô giá, mà người có thể sở hữu được cả một vòng tay như thế, thân phận nhất định không thấp. Nàng chậm rãi vươn tay về chiếc vòng kia, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Gia Cát Linh Ẩn nhất thời cảm thấy da đầu tê buốt, tiếng bước chân từ một đầu khác của thông đạo truyền đến, nhìn lại, có ánh lửa mập mờ càng lúc càng gần, khi nàng còn loay hoay không chỗ trốn, liền rơi vào một vòng ôm ấp áp. Nàng vùng vẫy theo bản năng.
“Chớ lên tiếng, có người đang đến, chân bị thương còn chạy loạn nữa.” Mồi lửa trong tay bị dập tắt.
Tiếng nói quen thuộc, vòng ôm quen thuộc, nàng có một khắc thật vui sướng, nhưng mà, nháy mắt cơ thể lạnh đi đến máu cũng đông đặc lại. Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, nàng cố nén xót xa, ngoan ngoãn để y ôm.
“Tiện nhân, ngươi dám hạ độc ta!” Ở đầu khác của thông đạo, truyền đến tiếng nói của một nam nhân. Tiếng nói này hình như Gia Cát Linh Ẩn đã nghe qua ở đâu đó, cố gắng nhớ lại, chính là tiếng người vừa rồi thỉnh an nàng ở Thần cung.
“Lâm Lang, chỉ trách bản thân ngươi không biết tốt xấu! Nếu ngươi ngoan ngoãn làm việc cho bản cung, bản cung sẽ đối xử với ngươi vô cùng tốt, nhưng ngươi quá tham lam, lại có thể mơ tưởng chiếm đoạt thân thể của bản cung. Phụt! Bản cung nhìn thấy ngươi đã cảm thấy dơ bẩn rồi!”
“Hừ, không phải mới vừa rồi ngươi cũng rất hưởng thụ sao? Sao lại trở mặt? Cơ thể của ta không phải khỏe mạnh hơn tên Sở Kim Triêu kia sao?” Giọng điệu của Lâm Lang nghe rất đau đớn.
“Nếu bản cung không đáp ứng ngươi, thì sao có thể xuống tay với ngươi chứ? Ngươi đúng là rất ngu xuẩn, sao bản cung có thể giữ lại một người dám uy hiếp bản cung ở bên cạnh chứ. Hừ! Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chết đi!”
“Hừ, nữ nhân thối tha, ta nhất định sẽ ra ngoài! Ra ngoài vạch trần bộ mặt xấu xa của ngươi! Nói với người trong thiên hạ, ngươi đã sắp xếp để Thất vương phi tiến vào địa cung thế nào, sắp đặt thiêu cháy di thể của Tĩnh quý phi ra sao, còn thiết kế dẫn Sở Lăng Hiên đến đó!”
“Ha ha ha!” Chu quý phi cười to, tiếng cười kia làm người ta phải sởn gai ốc, “Ngươi cho rằng vào nơi này còn có thể trở ra sao? Ngươi nhìn thấy xương trắng trên đất không, chỉ cần là người đã vào đây thì không ai có thể trở ra! Ngươi có biết ngồi ở kia là ai không? Là Tĩnh phi đó, là Tĩnh phi chân chính! Ngươi có biết ả chết như thế nào không? Là bị bỏ đói đến chết! Ha ha ha! Đói chết đó! Hoàng thượng…” Bà đã cười đến không kịp hít thở, “Người Hoàng thượng tốn công lưu giữ, hoàn toàn không phải Liên Thương Tĩnh!”
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn kinh hoàng, tuy rằng đã đoán được chân tướng, nhưng khi chính tai nghe được Chu quý phi nói những lời này, nàng vẫn không thể tin được, Tĩnh phi, thật sự là bị bỏ đói đến chết. Trong địa đạo tăm tối không có ánh mặt trời, bà bị bỏ đói đến chết. Còn người đang ôm lấy nàng, thì cơ thể không ngừng run bần bật, có chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt lên cổ nàng.
“Không ngờ… Không ngờ ngươi còn làm nhiều chuyện như vậy!” Lâm Lang yếu ớt nói.
“Ngươi có thể ngờ được ngươi có ngày hôm nay không? Ngoan ngoãn ở đây chờ chết cho bản cung đi! Có trách thì trách ngươi đã chọc giận bản cung! Hừ!” Chu quý phi phất tay áo bỏ đi.
Gia Cát Linh Ẩn bắt lấy tay của Sở Lăng Thiên, muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn trong cổ họng. Nàng gạt tay y đi, nàng tới đây, chính là muốn tìm ra chân tướng Tĩnh phi mất tích, chân tướng đã lộ rõ, y cũng biết, nàng đỡ phải nói lại với y. Đây chính là chuyện cuối cùng nàng làm cho y, về sau, hai người không liên quan gì nhau nữa.
“Linh nhi, hãy để ta ôm nàng.”
Y rơi lệ, không thể từ chối y, chỉ có thể để y ôm, chất lỏng ấm nóng kia từng giọt rơi xuống cổ nàng, bóp nghẹt trái tim nàng đến đau, rất đau. Mặt y chôn vào gáy nàng, nàng muốn vuốt ve mặt y, tay lại chậm rãi dừng lại ở không trung, cảnh tượng đau lòng kia lại hiện lên trong đầu nàng.
“Ra ngoài trước đã, còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
“Ừ.”
Nắm tay nàng, cơn lạnh lẽo truyền đến thấm vào tận tâm can, khóa tay vào trong lòng bàn tay mình, vì sao, từ chỗ nàng không cảm nhận được một chút ấm nóng nào. Y tưởng nàng sợ hãi, tiếng nói ấm áp vang lên bên tai nàng, “Linh nhi, đừng sợ.”
Bình luận facebook