Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Gần trưa, Mộc Như Lam cùng Kha Uyển Tình lên xe đi đến tòa án trung tâm thành phố K, bên Chu thị trưởng cũng đã chuẩn bị xong.
Khi hay tin Mộc Như Lam nhận kiểm tra tâm lý, Mặc Khiêm Nhân không khỏi lặng đi. Mộc Như Lam bất ngờ nhận kiểm tra? Thật đang kinh ngạc, hắn sẽ không cho rằng Mộc Như Lam tin tưởng câu trả lời của hắn nên mới đồng ý để bác sĩ tâm lý kiểm tra.
Đối với tâm lý học, đặc biệt là các chuyên gia tâm lý học, kẻ biến thái luôn có cảm giác bài xích và sợ hãi trời sinh. Cho nên đám biến thái trong nhà tù của hắn khi thấy chuyên gia tâm lý chủ động bắt chuyện với ý đồ nhìn thấu bọn chúng thì luôn luôn không chịu hợp tác, hoặc là thừa cơ lừa gạt rồi hãm hại bọn họ, không ai muốn nội tâm của mình bị người khác nhìn thấu, mà điểm này ở biến thái thì lại càng mạnh mẽ.
Hơn nữa, muốn chiếm được lòng tin của bọn chúng cũng rất khó. Mặc Khiêm Nhân không phải tuýp người để tình cảm che mờ lý trí, phần lớn thời gian hắn đều dùng lý trí khống chế mọi cảm xúc, vì thế mới luôn giữ được sự bình tĩnh, chỉ trừ lúc Mộc Như Lam gặp chuyện ngoài ý muốn tại kho hàng.
Lục Tử Mạnh đang ở trong thư phòng của Mặc Khiêm Nhân, trên bàn là mấy quyển sách về tâm lý học. Từ khi biết Mộc Như Lam là tội phạm biến thái, Lục Tử Mạnh ngay cả tâm tư tán gái cũng không có, hễ rảnh là lại đọc sách, bằng không cứ gặp Mộc Như Lam lần nào là sẽ bất an lần nấy. Rõ ràng hắn không phải mẹ của Mặc Khiêm Nhân, thật đúng là phiền muốn chết! Có một huynh đệ như Mặc Khiêm Nhân, nhất định kiếp trước hắn đã giẫm phải một bãi phân cực lớn.
Cho nên khi biết Mộc Như Lam muốn đi gặp bác sĩ tâm lý, Lục Tử Mạnh đã kinh ngạc trợn tròn mắt, “A! Không phải chứ?! Mặc Khiêm Nhân, cậu mau ngăn cản cô ấy đi!”
Mặc Khiêm Nhân cúp điện thọai, lạnh nhạt liếc Lục Tử Mạnh, “Vì sao phải ngăn cản?”
“Cậu bị ngốc à! Nếu kiểm tra ra Mộc Như Lam không bình thường thì người bên thủ đô sẽ biết ngay lập tức, cậu không muốn ở bên cô ấy nữa sao?” Lục Tử Mạnh trừng mắt quát.
Lục Tử Mạnh chính là người như thế, giây trước hắn còn định nói cho mọi người biết chân tướng vì không muốn bạn mình ở bên cạnh một kẻ biến thái, nhưng khi biết tình thế có thể xoay chuyển, Mộc Như Lam có thể được chữa khỏi, hắn liền nguyện ý cho họ một cơ hội, thậm chí còn nguyện ý trợ giúp và chúc phúc cho bọn họ, theo cách nói của Mặc Khiêm Nhân thì chính là: một kẻ lương thiện ngu xuẩn nhưng không làm người ta chán ghét.
Mặc Khiêm Nhân cầm lấy áo khoác để trên sô pha rồi đi ra ngoài. Vừa bước tới cửa, bỗng sực nhớ ra thứ gì đó, hắn quay đầu nhìn Lục Tử Mạnh, vẻ mặt hờ hững, giọng nói bình thản, tựa như không đặt trong lòng, “… Tìm cho tôi một quần jean sậm màu, một áo len lông dê màu xám nhạt cổ chữ V, một áo khoác dạ màu đen… Và cả một cái khăn quàng cổ thật dày bằng len sợi thô màu trắng.”
Lục Tử Mạnh đứng đực ra nhìn Mặc Khiêm Nhân, mặt ngu luôn, “Hả?”
“Tất cả đều phải mới, đã được giặt lại môt lần nữa.” Tức là không được lấy đồ Lục Tử Mạnh từng mặc, và cũng không được lấy đồ mới chưa giặt qua. Cho dù là một bộ đồ để đi hẹn hò, Mặc Khiêm Nhân vẫn không quên căn bệnh cuồng sạch sẽ của mình.
Lục Tử Mạnh lúc này mới nghe rõ Mặc Khiêm Nhân nói cái gì, hắn dần dần hoàn hồn, sau đó há hốc mồm nhìn người đàn ông đang bày ra thần sắc lạnh lùng hờ hững như chẳng đoái hoài gì đến thế giời này, “… Cậu ấy, có ngạo mạn thế nào thì cũng đừng coi ông đây là nô tài mà sai khiến chứ, vô lại! Không, tôi hẳn phải chúc mừng cậu rốt cuộc cũng thôi cái cách ăn mặc trăm ngày như một mới đúng. Cậu có biết tôi nhìn cậu mặc mãi một bộ quần áo mà ngán muốn ói luôn… Coi như tôi chưa nói gì hết!”
…
Xe đỗ xịch trước cửa tòa án, đã có người chờ sẵn ở đó, nhanh chóng dẫn bọn họ vào trong.
Trong một căn phòng giống như phòng họp, Chu thị trưởng cùng thân nhân của hai kẻ đã chết và những người tới nhà Mộc Như Lam hôm qua đều có mặt.
Ngoài ra còn có một người đàn ông mặc tây trang đeo khẩu trang, hình như y đang nói gì đó khiến mọi người lộ ra biểu cảm sợ hãi và thán phục.
Thấy Mộc Như Lam cùng Kha Uyển Tình đi vào, Chu thị trưởng đứng dậy, mỉm cười hiền lành với Mộc Như Lam, “Lam Lam, vị này là bác sĩ Lưu Sùng, tốt nghiệp đại học California, đã có bằng thạc sĩ ngành tâm lý học, là một bác sĩ tâm lý rất lợi hại.”
Mộc Như Lam nhìn vị bác sĩ tâm lý lợi hại mang tên Lưu Sùng, bắt gặp một tia mưu mô trong đôi mắt có phần đục ngầu, lông mày cô hơi nhướng, “Lưu bác sĩ bị bệnh à?”
“Bị cảm nhẹ thôi.” Lưu Sùng nói, âm thanh có chỗ khàn khàn, xem ra thực sự bị cảm.
“Được rồi, chúng ta mau bắt đầu đi, kết thúc sớm cho kịp giờ cơm trưa.” Chu thị trưởng coi đồng hồ, “Chúng ta sẽ để Lam Lam và Lưu bác sĩ vào một căn phòng riêng, bên trong chỉ có hai người, không cần lo lắng, từ từ sẽ xong.”
Mộc Như Lam và Lưu Sùng được đưa vào phòng, trong đó chỉ có một bộ sô pha đen đơn giản, một bàn làm việc, kèm một chiếc ghế dựa.
Mộc Như Lam ngồi trên ghế sô pha, bác sĩ Lưu Sùng ngồi tại bàn làm việc, lưng tựa vào ghế, cô mỉm cười nhìn y, “Vậy, bắt đầu thôi.”
“Được, trước tiên mời cô trả lời tôi mấy vấn đề…” Lưu Sùng cầm giấy bút, bắt đầu bước vào trình tự tôi hỏi cô đáp.
Mộc Như Lam kiềm không được ý muốn đánh giá bác sĩ này, đây là bác sĩ tâm lý đầu tiên cô tiếp xúc, không hiểu sao, cô không tìm thấy cảm giác giống như cảm giác trên người Mặc Khiêm Nhân. Chẳng lẽ là vì trình độ khác biệt? Nhưng Mặc Khiêm Nhân đang ở trình độ nào nhỉ? Chuyên gia tâm lý tội phạm học nghe có vẻ cao cấp hơn rất nhiều so với bác sĩ tâm lý thông thường.
Thời gian kéo dài khoảng nửa giờ, đầu tiên Lưu Sùng hỏi một vài vấn đề để kiểm tra tâm lý. Đoạn, y yêu cầu Mộc Như Lam tường thuật lại chuyện hôm đó cô đuổi theo sau Kim Bưu Hổ bắt cóc Mộc Như Lâm. Tiếp đó lại hỏi một số câu hỏi, cô cứ thế trả lời.
Những người còn lại đứng đợi ở bên ngoài, có người lo lắng, có người bình thản như không quan tâm, có người nắm chắc phần thắng, tự tin tràn trề.
Một hồi lâu sau, cửa phòng nhẹ nhàng hé mở, Mộc Như Lam bước ra, Kha Uyển Tình lập tức vồ đến hỏi, “Sao rồi?” Bà ta rất sợ Mộc Như Lam bị chẩn đoán là thật sự mắc bệnh tâm thần, nếu thế bà ta nhất định sẽ không chịu đựng nổi.
Mộc Như Lam mỉm cười lắc đầu, “Không biết nữa, phải đợi Lưu bác sĩ đi ra.”
Cô vừa dứt lời thì Lưu Sùng đã đi ra, y quét mắt nhìn mọi người, vẻ mặt có chút nặng nề. Dưới ánh mắt thấp thỏm chờ đợi của những người xung quanh, y nói, “Thật đáng tiếc, vị tiểu thư này mắc bệnh tâm thần rất nghiêm trọng, phải lập tức đưa vào bệnh viện tâm thần để trị liệu.”
“Cái gì?” Kha Uyển Tình khiếp sợ hét to, gần như bổ nhào tới túm cổ áo bác sĩ Lưu Sùng, “Anh nói bậy! Anh là đồ lang băm! Không biết cái gì cả mà cũng dám nói hươu nói vượn! Đáng chết…”
“Mộc phu nhân! Xin bà bình tĩnh một chút!” Tốp người đến từ thủ đô vội vàng kéo Kha Uyển Tình lại, một người trong số đó nghiêm túc nói với Lưu Sùng, “Xin anh hãy nói cho rõ ràng cụ thể.”
“Trong hai mươi câu hỏi kiểm tra tâm lý, Mộc tiểu thư đã đưa ra mười một đáp án tương tự 60% với những kẻ biến thái. Cô ấy vô cùng bình tĩnh khi tường thuật lại tình huống lúc mình gặp nguy hiểm, thậm chí còn trả lời rất có trật tự. Người bình thường mà gặp phải chuyện xém mất mạng như vậy thì kí ức sẽ có chút hỗn loạn, tuyệt đối không có khả năng nhớ rõ ràng mạch lạc. Hơn nữa…”
Lưu Sùng bình tĩnh liệt kê những lý do khiến Mộc Như Lam bị chẩn đoán là không bình thường, ngữ điệu vô cùng chắc chắn và tự tin, mọi người vốn có chút nghi ngờ nhưng cũng dần dần công nhận lời nói của y, tất cả đều nhìn về phía Mộc Như Lam, ánh mắt trở nên phức tạp dị thường.
Lúc này chẳng ai quan tâm đến chuyện Mộc Như Lam có giết người hay không, bọn họ chỉ biết cô ấy không bình thường, bọn họ chỉ biết thiên chi kiêu nữ này chính là một kẻ tâm thần bệnh hoạn.
Mộc Như Lam hơi rũ mí mắt, sợi tóc đen che đi nét mặt cô, hiện tại là tình huống gì đây? Chuyện cô là biến thái đã bị bại lộ rồi sao? Cô sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần? Chẳng phải hắn đã nói, trên thế giới này không có quá ba người có thể nhìn thấu cô sao? Chẳng phải hắn đã nói, chỉ cần cô không biểu hiện trần trụi như ở trước mặt hắn thì mọi chuyện sẽ ổn cả sao? Dối trá, quả nhiên là dối trá, bác sĩ tâm lý mà không nhận ra bệnh tâm thần thì sao có thể gọi là bác sĩ tâm lý?
A… Phải làm sao bây giờ? Giết hết toàn bộ người ở đây sao? Không được, bọn họ quá đông, cho dù có giết chết thì cô cũng không thoát được. Hay là phải giả vờ khuất phục, rồi sớm tìm cách trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần? Sau khi trốn thoát, việc đầu tiên cần làm chính là chế Mặc Khiêm Nhân dối trá kia thành một con rối~
Dám phản bội lòng tin của cô, đúng là đồ ghê tởm, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Khi hay tin Mộc Như Lam nhận kiểm tra tâm lý, Mặc Khiêm Nhân không khỏi lặng đi. Mộc Như Lam bất ngờ nhận kiểm tra? Thật đang kinh ngạc, hắn sẽ không cho rằng Mộc Như Lam tin tưởng câu trả lời của hắn nên mới đồng ý để bác sĩ tâm lý kiểm tra.
Đối với tâm lý học, đặc biệt là các chuyên gia tâm lý học, kẻ biến thái luôn có cảm giác bài xích và sợ hãi trời sinh. Cho nên đám biến thái trong nhà tù của hắn khi thấy chuyên gia tâm lý chủ động bắt chuyện với ý đồ nhìn thấu bọn chúng thì luôn luôn không chịu hợp tác, hoặc là thừa cơ lừa gạt rồi hãm hại bọn họ, không ai muốn nội tâm của mình bị người khác nhìn thấu, mà điểm này ở biến thái thì lại càng mạnh mẽ.
Hơn nữa, muốn chiếm được lòng tin của bọn chúng cũng rất khó. Mặc Khiêm Nhân không phải tuýp người để tình cảm che mờ lý trí, phần lớn thời gian hắn đều dùng lý trí khống chế mọi cảm xúc, vì thế mới luôn giữ được sự bình tĩnh, chỉ trừ lúc Mộc Như Lam gặp chuyện ngoài ý muốn tại kho hàng.
Lục Tử Mạnh đang ở trong thư phòng của Mặc Khiêm Nhân, trên bàn là mấy quyển sách về tâm lý học. Từ khi biết Mộc Như Lam là tội phạm biến thái, Lục Tử Mạnh ngay cả tâm tư tán gái cũng không có, hễ rảnh là lại đọc sách, bằng không cứ gặp Mộc Như Lam lần nào là sẽ bất an lần nấy. Rõ ràng hắn không phải mẹ của Mặc Khiêm Nhân, thật đúng là phiền muốn chết! Có một huynh đệ như Mặc Khiêm Nhân, nhất định kiếp trước hắn đã giẫm phải một bãi phân cực lớn.
Cho nên khi biết Mộc Như Lam muốn đi gặp bác sĩ tâm lý, Lục Tử Mạnh đã kinh ngạc trợn tròn mắt, “A! Không phải chứ?! Mặc Khiêm Nhân, cậu mau ngăn cản cô ấy đi!”
Mặc Khiêm Nhân cúp điện thọai, lạnh nhạt liếc Lục Tử Mạnh, “Vì sao phải ngăn cản?”
“Cậu bị ngốc à! Nếu kiểm tra ra Mộc Như Lam không bình thường thì người bên thủ đô sẽ biết ngay lập tức, cậu không muốn ở bên cô ấy nữa sao?” Lục Tử Mạnh trừng mắt quát.
Lục Tử Mạnh chính là người như thế, giây trước hắn còn định nói cho mọi người biết chân tướng vì không muốn bạn mình ở bên cạnh một kẻ biến thái, nhưng khi biết tình thế có thể xoay chuyển, Mộc Như Lam có thể được chữa khỏi, hắn liền nguyện ý cho họ một cơ hội, thậm chí còn nguyện ý trợ giúp và chúc phúc cho bọn họ, theo cách nói của Mặc Khiêm Nhân thì chính là: một kẻ lương thiện ngu xuẩn nhưng không làm người ta chán ghét.
Mặc Khiêm Nhân cầm lấy áo khoác để trên sô pha rồi đi ra ngoài. Vừa bước tới cửa, bỗng sực nhớ ra thứ gì đó, hắn quay đầu nhìn Lục Tử Mạnh, vẻ mặt hờ hững, giọng nói bình thản, tựa như không đặt trong lòng, “… Tìm cho tôi một quần jean sậm màu, một áo len lông dê màu xám nhạt cổ chữ V, một áo khoác dạ màu đen… Và cả một cái khăn quàng cổ thật dày bằng len sợi thô màu trắng.”
Lục Tử Mạnh đứng đực ra nhìn Mặc Khiêm Nhân, mặt ngu luôn, “Hả?”
“Tất cả đều phải mới, đã được giặt lại môt lần nữa.” Tức là không được lấy đồ Lục Tử Mạnh từng mặc, và cũng không được lấy đồ mới chưa giặt qua. Cho dù là một bộ đồ để đi hẹn hò, Mặc Khiêm Nhân vẫn không quên căn bệnh cuồng sạch sẽ của mình.
Lục Tử Mạnh lúc này mới nghe rõ Mặc Khiêm Nhân nói cái gì, hắn dần dần hoàn hồn, sau đó há hốc mồm nhìn người đàn ông đang bày ra thần sắc lạnh lùng hờ hững như chẳng đoái hoài gì đến thế giời này, “… Cậu ấy, có ngạo mạn thế nào thì cũng đừng coi ông đây là nô tài mà sai khiến chứ, vô lại! Không, tôi hẳn phải chúc mừng cậu rốt cuộc cũng thôi cái cách ăn mặc trăm ngày như một mới đúng. Cậu có biết tôi nhìn cậu mặc mãi một bộ quần áo mà ngán muốn ói luôn… Coi như tôi chưa nói gì hết!”
…
Xe đỗ xịch trước cửa tòa án, đã có người chờ sẵn ở đó, nhanh chóng dẫn bọn họ vào trong.
Trong một căn phòng giống như phòng họp, Chu thị trưởng cùng thân nhân của hai kẻ đã chết và những người tới nhà Mộc Như Lam hôm qua đều có mặt.
Ngoài ra còn có một người đàn ông mặc tây trang đeo khẩu trang, hình như y đang nói gì đó khiến mọi người lộ ra biểu cảm sợ hãi và thán phục.
Thấy Mộc Như Lam cùng Kha Uyển Tình đi vào, Chu thị trưởng đứng dậy, mỉm cười hiền lành với Mộc Như Lam, “Lam Lam, vị này là bác sĩ Lưu Sùng, tốt nghiệp đại học California, đã có bằng thạc sĩ ngành tâm lý học, là một bác sĩ tâm lý rất lợi hại.”
Mộc Như Lam nhìn vị bác sĩ tâm lý lợi hại mang tên Lưu Sùng, bắt gặp một tia mưu mô trong đôi mắt có phần đục ngầu, lông mày cô hơi nhướng, “Lưu bác sĩ bị bệnh à?”
“Bị cảm nhẹ thôi.” Lưu Sùng nói, âm thanh có chỗ khàn khàn, xem ra thực sự bị cảm.
“Được rồi, chúng ta mau bắt đầu đi, kết thúc sớm cho kịp giờ cơm trưa.” Chu thị trưởng coi đồng hồ, “Chúng ta sẽ để Lam Lam và Lưu bác sĩ vào một căn phòng riêng, bên trong chỉ có hai người, không cần lo lắng, từ từ sẽ xong.”
Mộc Như Lam và Lưu Sùng được đưa vào phòng, trong đó chỉ có một bộ sô pha đen đơn giản, một bàn làm việc, kèm một chiếc ghế dựa.
Mộc Như Lam ngồi trên ghế sô pha, bác sĩ Lưu Sùng ngồi tại bàn làm việc, lưng tựa vào ghế, cô mỉm cười nhìn y, “Vậy, bắt đầu thôi.”
“Được, trước tiên mời cô trả lời tôi mấy vấn đề…” Lưu Sùng cầm giấy bút, bắt đầu bước vào trình tự tôi hỏi cô đáp.
Mộc Như Lam kiềm không được ý muốn đánh giá bác sĩ này, đây là bác sĩ tâm lý đầu tiên cô tiếp xúc, không hiểu sao, cô không tìm thấy cảm giác giống như cảm giác trên người Mặc Khiêm Nhân. Chẳng lẽ là vì trình độ khác biệt? Nhưng Mặc Khiêm Nhân đang ở trình độ nào nhỉ? Chuyên gia tâm lý tội phạm học nghe có vẻ cao cấp hơn rất nhiều so với bác sĩ tâm lý thông thường.
Thời gian kéo dài khoảng nửa giờ, đầu tiên Lưu Sùng hỏi một vài vấn đề để kiểm tra tâm lý. Đoạn, y yêu cầu Mộc Như Lam tường thuật lại chuyện hôm đó cô đuổi theo sau Kim Bưu Hổ bắt cóc Mộc Như Lâm. Tiếp đó lại hỏi một số câu hỏi, cô cứ thế trả lời.
Những người còn lại đứng đợi ở bên ngoài, có người lo lắng, có người bình thản như không quan tâm, có người nắm chắc phần thắng, tự tin tràn trề.
Một hồi lâu sau, cửa phòng nhẹ nhàng hé mở, Mộc Như Lam bước ra, Kha Uyển Tình lập tức vồ đến hỏi, “Sao rồi?” Bà ta rất sợ Mộc Như Lam bị chẩn đoán là thật sự mắc bệnh tâm thần, nếu thế bà ta nhất định sẽ không chịu đựng nổi.
Mộc Như Lam mỉm cười lắc đầu, “Không biết nữa, phải đợi Lưu bác sĩ đi ra.”
Cô vừa dứt lời thì Lưu Sùng đã đi ra, y quét mắt nhìn mọi người, vẻ mặt có chút nặng nề. Dưới ánh mắt thấp thỏm chờ đợi của những người xung quanh, y nói, “Thật đáng tiếc, vị tiểu thư này mắc bệnh tâm thần rất nghiêm trọng, phải lập tức đưa vào bệnh viện tâm thần để trị liệu.”
“Cái gì?” Kha Uyển Tình khiếp sợ hét to, gần như bổ nhào tới túm cổ áo bác sĩ Lưu Sùng, “Anh nói bậy! Anh là đồ lang băm! Không biết cái gì cả mà cũng dám nói hươu nói vượn! Đáng chết…”
“Mộc phu nhân! Xin bà bình tĩnh một chút!” Tốp người đến từ thủ đô vội vàng kéo Kha Uyển Tình lại, một người trong số đó nghiêm túc nói với Lưu Sùng, “Xin anh hãy nói cho rõ ràng cụ thể.”
“Trong hai mươi câu hỏi kiểm tra tâm lý, Mộc tiểu thư đã đưa ra mười một đáp án tương tự 60% với những kẻ biến thái. Cô ấy vô cùng bình tĩnh khi tường thuật lại tình huống lúc mình gặp nguy hiểm, thậm chí còn trả lời rất có trật tự. Người bình thường mà gặp phải chuyện xém mất mạng như vậy thì kí ức sẽ có chút hỗn loạn, tuyệt đối không có khả năng nhớ rõ ràng mạch lạc. Hơn nữa…”
Lưu Sùng bình tĩnh liệt kê những lý do khiến Mộc Như Lam bị chẩn đoán là không bình thường, ngữ điệu vô cùng chắc chắn và tự tin, mọi người vốn có chút nghi ngờ nhưng cũng dần dần công nhận lời nói của y, tất cả đều nhìn về phía Mộc Như Lam, ánh mắt trở nên phức tạp dị thường.
Lúc này chẳng ai quan tâm đến chuyện Mộc Như Lam có giết người hay không, bọn họ chỉ biết cô ấy không bình thường, bọn họ chỉ biết thiên chi kiêu nữ này chính là một kẻ tâm thần bệnh hoạn.
Mộc Như Lam hơi rũ mí mắt, sợi tóc đen che đi nét mặt cô, hiện tại là tình huống gì đây? Chuyện cô là biến thái đã bị bại lộ rồi sao? Cô sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần? Chẳng phải hắn đã nói, trên thế giới này không có quá ba người có thể nhìn thấu cô sao? Chẳng phải hắn đã nói, chỉ cần cô không biểu hiện trần trụi như ở trước mặt hắn thì mọi chuyện sẽ ổn cả sao? Dối trá, quả nhiên là dối trá, bác sĩ tâm lý mà không nhận ra bệnh tâm thần thì sao có thể gọi là bác sĩ tâm lý?
A… Phải làm sao bây giờ? Giết hết toàn bộ người ở đây sao? Không được, bọn họ quá đông, cho dù có giết chết thì cô cũng không thoát được. Hay là phải giả vờ khuất phục, rồi sớm tìm cách trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần? Sau khi trốn thoát, việc đầu tiên cần làm chính là chế Mặc Khiêm Nhân dối trá kia thành một con rối~
Dám phản bội lòng tin của cô, đúng là đồ ghê tởm, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Bình luận facebook