Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Editor: Y Sơn
Beta-er: MDL
Mộc Như Lam kéo Mặc Khiêm Nhân sang cửa hàng bên kia, trên bức tường màu xanh treo đủ loại khăn quàng và mũ đội dành cho mùa đông. Mộc Như Lam bất giác sờ cổ, buộc tóc lên làm cô cứ thấy trống trống lạnh lạnh. Cô ưng ý chiếc khăn len đỏ treo ở vị trí cao nhất, chỉ hiềm chiều cao mình không đủ, có nhón chân lên cũng chẳng với tới, vì thế Mộc Như Lam giật nhẹ góc áo chàng trai đứng cạnh mình, “Giúp em lấy cái khăn kia đi.”
Mặc Khiêm Nhân tùy ý vươn tay, không cần nhón chân cũng dễ dàng lấy được.
“Khăn này còn có mẫu của nam nữa.” Nhân viên cửa hàng cười híp mắt tiến lại gần, “Là khăn đôi đấy ạ.”
“Vậy sao?” Mộc Như Lam vui vẻ nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Anh xem, rất đẹp có phải không? Em tặng cho anh nhé? Chúng ta quàng khăn đôi nhé Khiêm Nhân?”
Mặc Khiêm Nhân còn lâu mới thèm để ý đến cô nhỏ biến thái vô tư này. Biến thái đúng là đáng ghét, bọn họ nói yêu dễ dàng là thế, nhưng thật ra trong lòng bọn họ, câu “Em yêu anh” cũng chẳng khác câu“Cho tôi một ly cà phê” là mấy.
Thấy Mặc Khiêm Nhân không chịu trả lời, Mộc Như Lam liền bám riết không tha, “Khiêm Nhân?”
Mặc Khiêm Nhân vốn nghĩ chỉ cần giữ im lặng là đã đủ để biểu đạt sự cam chịu của mình rồi, khổ nỗi cô nhỏ biến thái này nhìn mãi vẫn không hiểu.
Cô kéo kéo áo sơ mi của hắn, “Khiêm Nhân? Được không?”
“Ừm.” Mặc Khiêm Nhân cúi đầu đáp, trái tim như nhảy lên theo mỗi lần cô gọi. Cô gọi tên hắn với chất giọng mềm mại và vẻ mặt hồn nhiên như thế – thật chẳng khác gì một thiên sứ sa ngã khiến hắn phải trầm mê.
Cô càng khó nhìn thấu, hắn càng muốn tìm hiểu.
“Hửm? Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam nghe chưa rõ lắm.
“... Được.”
Nhân viên cửa hàng đỏ mặt xoay người đi, trong lòng âm thầm gào thét, trời ơi! Sao mà đáng yêu quá vậy trời! Tại sao cặp đôi bất khả xâm phạm này lại có kiểu ở chung đáng yêu như vậy hả trời! A a a a a a chịu không nổi! Đáng yêu chết tui rồi!
Chọn hàng xong xuôi, vì đồ đạc của Mộc Như Lam – bao gồm cả ví tiền – đều để lại trường học nên đương nhiên tiền là Mặc Khiêm Nhân trả, khăn cũng là Mặc Khiêm Nhân cầm.
Mộc Như Lam nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ ba mươi phút nữa là sẽ đến giờ nghỉ trưa của học viện Lưu Tư Lan, đã vậy cô cứ đợi luôn đến suất học buổi chiều cũng được. Vừa hay, tiết đầu chiều nay chính là môn sinh học do Mặc lão sư đứng lớp.
Tâm trạng Mộc Như Lam lên cao, đuôi ngựa phía sau cũng thích thú lắc lư theo. Cô nhìn Mặc Khiêm Nhân, chưa xin phép lấy một tiếng mà đã tự ý sắp xếp chút thời gian ít ỏi còn lại của đối phương, “Chúng ta đi mua quần áo cho anh đi.”
Dẫu Mộc Như Lam thấy cách ăn mặc trắng đen đơn giản rất hợp với Mặc Khiêm Nhân nhưng mùa đông mà chỉ mặc đồ tây thì chẳng ấm tẹo nào. Lần trước đã bảo hắn rồi mà cứ như gió thoảng bên tai, thật là, đã kén ăn lại còn không chịu nghe lời, người đàn ông này quả thực quá khó nuôi.
Mặc Khiêm Nhân oan uổng, hắn rõ ràng có ngoan ngoãn nghe lời mà, chẳng qua là vì chê đồ Lục Tử Mạnh mua về chưa giặt sạch nên hắn mới treo vào tủ quần áo, cuối cùng quên bẫng đi thôi.
Mộc Như Lam nhanh chóng tiến vào trạng thái “mẹ hiền vợ đảm” đã được tôi luyện suốt những năm tháng chăm sóc em trai, cô kéo tay Mặc Khiêm Nhân đi vào các cửa hàng thời trang, khoa tay múa chân ướm từng bộ từng bộ lên người hắn. Mặc Khiêm Nhân hầu như chỉ đứng nhìn Mộc Như Lam bận bịu vì mình, sau đó ngoan ngoãn cầm quần áo đi mặc thử dù cực kì ngại bẩn. Chẳng mấy chốc, trên tay Mặc Khiêm Nhân đã xuất hiện thêm mấy túi đồ.
Mua đồ xong thì tất nhiên là sẽ đi ăn trưa, đi ăn trưa ở nhà hàng Lâu Lan mà Mộc Như Lam thích nhất.
Đã từng có lần đầu tiên nên nhân viên nhà hàng Lâu Lan cũng không quá bất ngờ khi thấy hai người cùng nhau bước vào, ngược lại còn càng thêm khẳng định Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam chính là một đôi, nhìn đống túi trên tay kia kìa, rõ ràng là hẹn hò chứ gì nữa, nghỉ trưa tranh thủ đến trường chở bạn gái ra ngoài hẹn hò mua sắm, thật quá lãng mạn đi!
Lúc chuẩn bị đi vào phòng riêng, hai người tình cờ gặp Lục Tử Mạnh ôm ấp gái đẹp đến ăn cơm. Thấy bọn họ, Lục Tử Mạnh liền đuổi mỹ nhân về ngay tức thì, sau đó trơ trẽn làm bóng đèn cùng hai người chen chúc trong một căn phòng.
Thừa dịp Mặc Khiêm Nhân đi rửa tay, Lục Tử Mạnh thần bí tiến lại gần Mộc Như Lam —— “lại gần” ở đây là ngồi đối diện với cô, thân mình hơi đổ về trước.
Mộc Như Lam mỉm cười chờ xem người này rốt cuộc muốn làm gì, không biết từ khi nào, ánh mắt Lục Tử Mạnh nhìn cô đã bắt đầu trở nên kì lạ.
“Có chuyện gì à?” Thấy Lục Tử Mạnh cứ loay hoay cả buổi mà vẫn không biết phải mở miệng ra sao, Mộc Như Lam đành tốt bụng lên tiếng gợi đề tài.
“Như Lam, chúng ta chơi trò chơi cân não có được không?” Lục Tử Mạnh lấm lét nhìn cửa, tỏ vẻ thật thần bí.
Mộc Như Lam gật đầu, “Được.”
“Khụ khụ, câu đố thế này: Hai chị em gái tham dự đám tang của mẹ. Trong đám tang, cô em gái nhìn thấy một anh chàng vô cùng đẹp trai nên đã si mê ngay lập tức, tin chắc rằng anh ta chính là một nửa linh hồn của mình. Đáng tiếc là cô ta chưa kịp hỏi xin số điện thoại, đám tang kết thúc, cô ta không tài nào tìm được anh ta nữa. Mấy hôm sau, cô em lấy dao đâm chết chị gái mình. Hỏi tại sao?” Lục Tử Mạnh nhìn Mộc Như Lam chằm chặp.
Câu đố này hắn tìm được trong một quyển sách, mọi người cần phải suy nghĩ thật kĩ trước khi trả lời. Động cơ giết người của cô gái là gì? Ghen tị? Bắt gặp chị mình lên giường với chàng trai? Cái này cũng có thể, nhưng vẫn chưa phải là đáp án chính xác nhất. Thực hiển nhiên, câu trả lời của mỗi người sẽ cho thấy người đó có lối tư duy bình thường hay không, có ẩn giấu mầm bệnh tâm thần biến thái hay không.
Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu, “Vì cô ta cho rằng chàng trai này nhất định sẽ xuất hiện trong lễ tang của chị gái?”
Lục Tử Mạnh tái mặt rụt người về sau, đúng vậy, đây chính là đáp án chính xác!
Tuy sách viết rằng nếu chỉ dựa vào câu đố trên thì không thể biết rõ một người có bị tâm thần biến thái hay không, mà chính những kẻ biến thái cũng chưa chắc sẽ trả lời đúng, nhưng riêng bản thân câu đố cũng đã đủ để khiến người ta phải dựng tóc gáy, hơn nữa Mộc Như Lam còn trả lời đúng một cách rất dễ dàng, hắn muốn không tái mặt cũng khó.
Mộc Như Lam chớp mắt nhìn Lục Tử Mạnh, “Có vấn đề gì không? Tôi thấy Lục tiên sinh có vẻ rất sợ tôi nha.”
“Ặc ha ha ha... Đâu có đâu có, nhất định là cô nhìn nhầm ha ha...” Lục Tử Mạnh bật cười khoa trương nghe gượng gạo hết sức.
Mộc Như Lam ngồi đối mặt với hắn, im lặng không nói. Chỉ chốc lát sau, Lục Tử Mạnh bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên, hắn thu lại vẻ tươi cười, lúng túng vò vò tóc.
Lục Tử Mạnh cảm thấy hình như mình bị M, sau khi biết Mộc Như Lam là bệnh nhân tâm thần biến thái, hắn lo lắng cho Mặc Khiêm Nhân nên đã tìm mua một đống sách tâm lý học và sách liên quan đến tâm thần biến thái. Không biết có phải vì trong lòng đã nhận định Mộc Như Lam là kẻ biến thái hay không, hắn thường xuyên so sánh Mộc Như Lam với những điều đọc được trong sách, kết quả là càng xem càng kinh hồn, hắn thấy Mộc Như Lam tập hợp đầy đủ những đặc điểm máu lạnh nguy hiểm mà sách đề cập tới... Mặc dù trong đó có vài tiêu chí hắn chưa từng như bắt gặp trên người cô.
Lục Tử Mạnh nhanh chóng tìm được đề tài tiếp theo, hắn nhìn về phía mấy cái túi to đặt cạnh ghế ngồi, “Hai người hẹn hò à? Đi mua quần áo cho Khiêm Nhân sao?”
“Ừ.” Mộc Như Lam gật gật đầu.
Lục Tử Mạnh lại bắt đầu vận dụng lối suy nghĩ đê tiện của mình, miệng cười hề hề như tên ăn trộm, “Cô chọn cho cậu ấy?” Tuy hắn hơi kiêng dè chuyện Mộc Như Lam là kẻ biến thái, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hắn nghe chuyện xấu của Mặc Khiêm Nhân!
“Ừ.” Mộc Như Lam nghi hoặc, sao anh ta lại cười... bỉ ổi như vậy a...?
“Vậy thì tốt quá rồi, tôi nhìn cậu ấy mặc mãi một kiểu đồ mà ớn muốn ói luôn!” Lục Tử Mạnh hào hứng nói, sau đó lại giở giọng cực kỳ mờ ám, “Cô có mua quần lót cho cậu ấy không?”
“...” Mộc Như Lam câm nín.
“Hả? Không mua à?” Lục Tử Mạnh vỗ đùi, “Thật đáng tiếc! Cô không biết đâu, quần lót cậu ấy tất cả đều là màu đen, kiểu dáng giống nhau y chang——” Cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo găm thẳng vào người, vẻ mặt Lục Tử Mạnh nhất thời cứng đờ, quay đầu thấy Mặc Khiêm Nhân đang đứng ở cửa phòng, hắn liền nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc, “A ha, ha ha ha... Khiêm Nhân à, cậu quay lại từ lúc nào vậy?”
“Từ lúc cậu bàn luận về vấn đề quần áo của tôi bằng cái miệng lắm chuyện hơn cả bà thím.” Ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Khiêm Nhân làm Lục Tử Mạnh không khỏi phát run, đồ quá đáng, uổng công mình quan tâm đến cậu ta như vậy, thậm chí còn vì cậu ta mà bỏ rơi mỹ nhân, sao cậu ta nỡ chê mình lắm chuyện hơn cả bà thím!
Mộc Như Lam nhẹ nhàng cười, quan hệ của bọn họ thật là tốt.
Beta-er: MDL
Mộc Như Lam kéo Mặc Khiêm Nhân sang cửa hàng bên kia, trên bức tường màu xanh treo đủ loại khăn quàng và mũ đội dành cho mùa đông. Mộc Như Lam bất giác sờ cổ, buộc tóc lên làm cô cứ thấy trống trống lạnh lạnh. Cô ưng ý chiếc khăn len đỏ treo ở vị trí cao nhất, chỉ hiềm chiều cao mình không đủ, có nhón chân lên cũng chẳng với tới, vì thế Mộc Như Lam giật nhẹ góc áo chàng trai đứng cạnh mình, “Giúp em lấy cái khăn kia đi.”
Mặc Khiêm Nhân tùy ý vươn tay, không cần nhón chân cũng dễ dàng lấy được.
“Khăn này còn có mẫu của nam nữa.” Nhân viên cửa hàng cười híp mắt tiến lại gần, “Là khăn đôi đấy ạ.”
“Vậy sao?” Mộc Như Lam vui vẻ nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Anh xem, rất đẹp có phải không? Em tặng cho anh nhé? Chúng ta quàng khăn đôi nhé Khiêm Nhân?”
Mặc Khiêm Nhân còn lâu mới thèm để ý đến cô nhỏ biến thái vô tư này. Biến thái đúng là đáng ghét, bọn họ nói yêu dễ dàng là thế, nhưng thật ra trong lòng bọn họ, câu “Em yêu anh” cũng chẳng khác câu“Cho tôi một ly cà phê” là mấy.
Thấy Mặc Khiêm Nhân không chịu trả lời, Mộc Như Lam liền bám riết không tha, “Khiêm Nhân?”
Mặc Khiêm Nhân vốn nghĩ chỉ cần giữ im lặng là đã đủ để biểu đạt sự cam chịu của mình rồi, khổ nỗi cô nhỏ biến thái này nhìn mãi vẫn không hiểu.
Cô kéo kéo áo sơ mi của hắn, “Khiêm Nhân? Được không?”
“Ừm.” Mặc Khiêm Nhân cúi đầu đáp, trái tim như nhảy lên theo mỗi lần cô gọi. Cô gọi tên hắn với chất giọng mềm mại và vẻ mặt hồn nhiên như thế – thật chẳng khác gì một thiên sứ sa ngã khiến hắn phải trầm mê.
Cô càng khó nhìn thấu, hắn càng muốn tìm hiểu.
“Hửm? Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam nghe chưa rõ lắm.
“... Được.”
Nhân viên cửa hàng đỏ mặt xoay người đi, trong lòng âm thầm gào thét, trời ơi! Sao mà đáng yêu quá vậy trời! Tại sao cặp đôi bất khả xâm phạm này lại có kiểu ở chung đáng yêu như vậy hả trời! A a a a a a chịu không nổi! Đáng yêu chết tui rồi!
Chọn hàng xong xuôi, vì đồ đạc của Mộc Như Lam – bao gồm cả ví tiền – đều để lại trường học nên đương nhiên tiền là Mặc Khiêm Nhân trả, khăn cũng là Mặc Khiêm Nhân cầm.
Mộc Như Lam nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ ba mươi phút nữa là sẽ đến giờ nghỉ trưa của học viện Lưu Tư Lan, đã vậy cô cứ đợi luôn đến suất học buổi chiều cũng được. Vừa hay, tiết đầu chiều nay chính là môn sinh học do Mặc lão sư đứng lớp.
Tâm trạng Mộc Như Lam lên cao, đuôi ngựa phía sau cũng thích thú lắc lư theo. Cô nhìn Mặc Khiêm Nhân, chưa xin phép lấy một tiếng mà đã tự ý sắp xếp chút thời gian ít ỏi còn lại của đối phương, “Chúng ta đi mua quần áo cho anh đi.”
Dẫu Mộc Như Lam thấy cách ăn mặc trắng đen đơn giản rất hợp với Mặc Khiêm Nhân nhưng mùa đông mà chỉ mặc đồ tây thì chẳng ấm tẹo nào. Lần trước đã bảo hắn rồi mà cứ như gió thoảng bên tai, thật là, đã kén ăn lại còn không chịu nghe lời, người đàn ông này quả thực quá khó nuôi.
Mặc Khiêm Nhân oan uổng, hắn rõ ràng có ngoan ngoãn nghe lời mà, chẳng qua là vì chê đồ Lục Tử Mạnh mua về chưa giặt sạch nên hắn mới treo vào tủ quần áo, cuối cùng quên bẫng đi thôi.
Mộc Như Lam nhanh chóng tiến vào trạng thái “mẹ hiền vợ đảm” đã được tôi luyện suốt những năm tháng chăm sóc em trai, cô kéo tay Mặc Khiêm Nhân đi vào các cửa hàng thời trang, khoa tay múa chân ướm từng bộ từng bộ lên người hắn. Mặc Khiêm Nhân hầu như chỉ đứng nhìn Mộc Như Lam bận bịu vì mình, sau đó ngoan ngoãn cầm quần áo đi mặc thử dù cực kì ngại bẩn. Chẳng mấy chốc, trên tay Mặc Khiêm Nhân đã xuất hiện thêm mấy túi đồ.
Mua đồ xong thì tất nhiên là sẽ đi ăn trưa, đi ăn trưa ở nhà hàng Lâu Lan mà Mộc Như Lam thích nhất.
Đã từng có lần đầu tiên nên nhân viên nhà hàng Lâu Lan cũng không quá bất ngờ khi thấy hai người cùng nhau bước vào, ngược lại còn càng thêm khẳng định Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam chính là một đôi, nhìn đống túi trên tay kia kìa, rõ ràng là hẹn hò chứ gì nữa, nghỉ trưa tranh thủ đến trường chở bạn gái ra ngoài hẹn hò mua sắm, thật quá lãng mạn đi!
Lúc chuẩn bị đi vào phòng riêng, hai người tình cờ gặp Lục Tử Mạnh ôm ấp gái đẹp đến ăn cơm. Thấy bọn họ, Lục Tử Mạnh liền đuổi mỹ nhân về ngay tức thì, sau đó trơ trẽn làm bóng đèn cùng hai người chen chúc trong một căn phòng.
Thừa dịp Mặc Khiêm Nhân đi rửa tay, Lục Tử Mạnh thần bí tiến lại gần Mộc Như Lam —— “lại gần” ở đây là ngồi đối diện với cô, thân mình hơi đổ về trước.
Mộc Như Lam mỉm cười chờ xem người này rốt cuộc muốn làm gì, không biết từ khi nào, ánh mắt Lục Tử Mạnh nhìn cô đã bắt đầu trở nên kì lạ.
“Có chuyện gì à?” Thấy Lục Tử Mạnh cứ loay hoay cả buổi mà vẫn không biết phải mở miệng ra sao, Mộc Như Lam đành tốt bụng lên tiếng gợi đề tài.
“Như Lam, chúng ta chơi trò chơi cân não có được không?” Lục Tử Mạnh lấm lét nhìn cửa, tỏ vẻ thật thần bí.
Mộc Như Lam gật đầu, “Được.”
“Khụ khụ, câu đố thế này: Hai chị em gái tham dự đám tang của mẹ. Trong đám tang, cô em gái nhìn thấy một anh chàng vô cùng đẹp trai nên đã si mê ngay lập tức, tin chắc rằng anh ta chính là một nửa linh hồn của mình. Đáng tiếc là cô ta chưa kịp hỏi xin số điện thoại, đám tang kết thúc, cô ta không tài nào tìm được anh ta nữa. Mấy hôm sau, cô em lấy dao đâm chết chị gái mình. Hỏi tại sao?” Lục Tử Mạnh nhìn Mộc Như Lam chằm chặp.
Câu đố này hắn tìm được trong một quyển sách, mọi người cần phải suy nghĩ thật kĩ trước khi trả lời. Động cơ giết người của cô gái là gì? Ghen tị? Bắt gặp chị mình lên giường với chàng trai? Cái này cũng có thể, nhưng vẫn chưa phải là đáp án chính xác nhất. Thực hiển nhiên, câu trả lời của mỗi người sẽ cho thấy người đó có lối tư duy bình thường hay không, có ẩn giấu mầm bệnh tâm thần biến thái hay không.
Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu, “Vì cô ta cho rằng chàng trai này nhất định sẽ xuất hiện trong lễ tang của chị gái?”
Lục Tử Mạnh tái mặt rụt người về sau, đúng vậy, đây chính là đáp án chính xác!
Tuy sách viết rằng nếu chỉ dựa vào câu đố trên thì không thể biết rõ một người có bị tâm thần biến thái hay không, mà chính những kẻ biến thái cũng chưa chắc sẽ trả lời đúng, nhưng riêng bản thân câu đố cũng đã đủ để khiến người ta phải dựng tóc gáy, hơn nữa Mộc Như Lam còn trả lời đúng một cách rất dễ dàng, hắn muốn không tái mặt cũng khó.
Mộc Như Lam chớp mắt nhìn Lục Tử Mạnh, “Có vấn đề gì không? Tôi thấy Lục tiên sinh có vẻ rất sợ tôi nha.”
“Ặc ha ha ha... Đâu có đâu có, nhất định là cô nhìn nhầm ha ha...” Lục Tử Mạnh bật cười khoa trương nghe gượng gạo hết sức.
Mộc Như Lam ngồi đối mặt với hắn, im lặng không nói. Chỉ chốc lát sau, Lục Tử Mạnh bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên, hắn thu lại vẻ tươi cười, lúng túng vò vò tóc.
Lục Tử Mạnh cảm thấy hình như mình bị M, sau khi biết Mộc Như Lam là bệnh nhân tâm thần biến thái, hắn lo lắng cho Mặc Khiêm Nhân nên đã tìm mua một đống sách tâm lý học và sách liên quan đến tâm thần biến thái. Không biết có phải vì trong lòng đã nhận định Mộc Như Lam là kẻ biến thái hay không, hắn thường xuyên so sánh Mộc Như Lam với những điều đọc được trong sách, kết quả là càng xem càng kinh hồn, hắn thấy Mộc Như Lam tập hợp đầy đủ những đặc điểm máu lạnh nguy hiểm mà sách đề cập tới... Mặc dù trong đó có vài tiêu chí hắn chưa từng như bắt gặp trên người cô.
Lục Tử Mạnh nhanh chóng tìm được đề tài tiếp theo, hắn nhìn về phía mấy cái túi to đặt cạnh ghế ngồi, “Hai người hẹn hò à? Đi mua quần áo cho Khiêm Nhân sao?”
“Ừ.” Mộc Như Lam gật gật đầu.
Lục Tử Mạnh lại bắt đầu vận dụng lối suy nghĩ đê tiện của mình, miệng cười hề hề như tên ăn trộm, “Cô chọn cho cậu ấy?” Tuy hắn hơi kiêng dè chuyện Mộc Như Lam là kẻ biến thái, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hắn nghe chuyện xấu của Mặc Khiêm Nhân!
“Ừ.” Mộc Như Lam nghi hoặc, sao anh ta lại cười... bỉ ổi như vậy a...?
“Vậy thì tốt quá rồi, tôi nhìn cậu ấy mặc mãi một kiểu đồ mà ớn muốn ói luôn!” Lục Tử Mạnh hào hứng nói, sau đó lại giở giọng cực kỳ mờ ám, “Cô có mua quần lót cho cậu ấy không?”
“...” Mộc Như Lam câm nín.
“Hả? Không mua à?” Lục Tử Mạnh vỗ đùi, “Thật đáng tiếc! Cô không biết đâu, quần lót cậu ấy tất cả đều là màu đen, kiểu dáng giống nhau y chang——” Cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo găm thẳng vào người, vẻ mặt Lục Tử Mạnh nhất thời cứng đờ, quay đầu thấy Mặc Khiêm Nhân đang đứng ở cửa phòng, hắn liền nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc, “A ha, ha ha ha... Khiêm Nhân à, cậu quay lại từ lúc nào vậy?”
“Từ lúc cậu bàn luận về vấn đề quần áo của tôi bằng cái miệng lắm chuyện hơn cả bà thím.” Ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Khiêm Nhân làm Lục Tử Mạnh không khỏi phát run, đồ quá đáng, uổng công mình quan tâm đến cậu ta như vậy, thậm chí còn vì cậu ta mà bỏ rơi mỹ nhân, sao cậu ta nỡ chê mình lắm chuyện hơn cả bà thím!
Mộc Như Lam nhẹ nhàng cười, quan hệ của bọn họ thật là tốt.
Bình luận facebook