Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Hai chị em ăn tối ở ngoài, sau đó Mộc Như Lam dẫn Mộc Như Sâm đến Lâu Lan các mua canh gà rồi cùng nhau tới bệnh viện. Mộc Như Sâm biết chị gái muốn đi thăm cái tên khốn Lam Nhất Dương thì sắc mặt rất xấu, nhưng cậu lại lo cô bị người kia bắt nạt hay gì, thế là lập tức theo cô tới phòng bệnh.
Lúc họ đến, Lam Nhất Dương đang nằm trên giường xem tivi, miệng ngon lành nhai táo. Khi thấy Mộc Như Lam đẩy cửa vào, quả táo trên tay liền rớt xuống, lòng bàn tay lại vô cớ đổ một tầng mồ hôi. Mộc Như Sâm nhìn toàn bộ phản ứng đáng khinh của hắn, sắc mặt càng lúc càng xấu.
“Sao bây giờ mới đến…” Câu nói bị bỏ lửng ngay khi Lam Nhất Dương phát hiện bóng dáng của Mộc Như Sâm sau lưng Mộc Như Lam.
Thù đã kết thì tất nhiên không dễ gì biến mất, Mộc Như Lam cũng biết con trai có cách giải quyết ân oán của con trai, cô không nhiều lời làm gì, chỉ lặng lẽ đem canh gà đặt ở cạnh giường Lam Nhất Dương, “Anh chưa ăn gì sao?”
Lam Nhất Dương nhìn vẻ mặt đen sì của Mộc Như Sâm, hắn giảo hoạt mở miệng, “Chưa ăn, tay tôi bị như vậy thì làm sao mà ăn.”
“Thế mấy hôm nay anh ăn kiểu gì?”
“Tất nhiên là có người đút cho tôi,” Mặt Mộc Như Sâm ngày một đen lại, Lam Nhất Dương nhìn mà sướng cả người, “Cũng may cô đến đúng lúc, tôi sắp chết đói đến nơi rồi, mau đút cho tôi đi,” Hắn há miệng, muốn Mộc Như Lam đút canh gà.
Mộc Như Lam liếc bàn tay bị bó bột cùng thân hình đây băng vải của hắn, cô gật đầu, cầm thìa lên đút. Mộc Như Sâm thấy thế thì lập tức xù lông, “Chị!”
“Sao vậy?”
Mộc Như Lam kề muỗng cháo lên môi rồi phù phù thổi, sau đó đút cho Lam Nhất Dương. Chàng trai vốn đang nham hiểm cười khẩy bỗng dưng đỏ hồng hai má, miệng khó khăn nuốt cháo.
Mộc Như Sâm nhìn cảnh này mà trong lòng tức tối. Trước khi cậu được bảy tuổi, Mộc Như Lam vẫn thường xuyên dỗ cậu ăn cơm, chẳng biết từ khi nào mà cô không còn làm như vậy nữa. Quả thật là đủ lớn thì không nên để người khác đút, nhưng bây giờ thấy Mộc Như Lam phải đút cho một tên như Lam Nhất Dương, cậu chỉ có cảm giác muốn đánh người.
“Để em làm cho!” Mộc Như Sâm không một giây đắn đo, lập tức tiến đến giành lấy canh gà trong tay Mộc Như Lam khiến cô kinh ngạc. Cậu hung hăng trừng Lam Nhất Dương, nghiến răng nghiến lợi nói, “Không phải em là người đả thương hắn sao? Em đút hắn ăn, coi như bồi thường.”
“Tôi sợ bị đau lưỡi,” Lam Nhất Dương cũng không thèm nể mặt, ai cần thằng nhóc này đút? Tầm mắt hắn hướng về phía Mộc Như Lam đang lùi lại nhường chỗ, hừ, quả là thương yêu em trai.
“Đau chết mi càng tốt!” Mộc Như Sâm thấp giọng rủa, hận mình không thể phun nước miếng vào bát canh gà.
Mộc Như Lam đi tới chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy vườn hoa phía sau bệnh viện, trên thảm cỏ xanh có người đang tản bộ, nói chuyện phiếm, ráng chiều đỏ thẫm, mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Thật sự…
Người còn sống thật sự rất hạnh phúc.
Cô đặt hai tay lên bệ cửa sổ, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Có làn gió khẽ thổi, lay động vài sợi tóc đen mềm mảnh khảnh của cô, ung dung mà dịu dàng.
Cạch…
Mộc Như Sâm thoáng thất thần, sơ ý làm đổ bát canh gà lên áo Lam Nhất Dương.
“Mẹ kiếp!”
…
Trong chiếc xe màu đen đậu ở một con đường đối diện với cửa sổ nơi Mộc Như Lam đang đứng, Mặc Khiêm Nhân cũng không khỏi giật mình, đôi mắt hắn nheo lại như có điều suy tư.
Lục Tử Mạnh ngồi ở phía trước, nhìn qua ống nhòm mà ngây người, “Trời ạ, cô gái này không tham gia giới giải trí quả thật uổng phí! Em ấy chỉ cần lẳng lặng đứng trước màn hình thôi cũng đủ khiến người ta ái mộ!” Thiên sứ a, Mộc Như Lam hoàn toàn xứng với cái danh từ hoàn mỹ này!
Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lúc này đã rời khỏi bục cửa sổ nọ, hắn thản nhiên đáp lời, “Thiên sứ cũng chia thành nhiều loại, trong đó có đoạ thiên sứ.”
“Con mẹ cậu! Mặc Khiêm Nhân!” Lục Tử Mạnh ném ống nhòm ra băng ghế sau đồng thời ngoái đầu lại, “Cậu đừng có nói mấy câu gây mất hứng như vậy có được không? Rảnh rỗi như vậy thì đi điều tra án mất tích của Kim Mạt Lỵ đi!” Người xinh đẹp như vậy mà vẫn chưa thể mê hoặc hắn, chẳng lẽ tên này thật sự muốn thanh tâm quả dục cả đời sao?
“Tôi chẳng phải là cảnh sát hay thám tử,” Mặc Khiêm Nhân thu hồi ánh nhìn, tay cầm bút máy viết gì đó vào quyển sổ đặt trên đùi.
Lục Tử Mạnh khịt mũi xem thường, “Thế sao cậu lại bám lấy Mộc Như Lam mãi không buông? Ông đây đã cùng cậu theo dõi người ta cả một ngày rồi! Thời gian đó thà chúng ta đi thư giãn còn hơn là lén lút bám theo một cô gái trẻ đẹp, tôi thấy kẻ biến thái ở đây phải là cậu mới đúng!”
Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng liếc hắn, “Không ai cần cậu đi cùng.”
Lục Tử Mạnh giơ tay đầu hàng, “Được rồi, cứ vậy đi, đến lúc nào chúng ta mới có thể đi uống một chén? Mấy mỹ nữ ngực lớn của tôi tịch mịch lâu ngày sẽ chạy mất.”
Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ thích ra vào những nơi như quán bar. Nếu có thời gian, hắn tình nguyện ngồi nhà xem mấy tập hồ sơ tội phạm trong và ngoài nước, nhưng lại không có cách nào khác với cái tên Lục Tử Mạnh ham vui này, đành phải cố mà cùng hắn đi uống một chén.
…
Hai chị em Mộc Như Lam vừa ra khỏi bệnh viện thì Kha Uyển Tình đã gọi điện đến, nói rằng bà chờ cô ở trung tâm mua sắm để cùng mua một ít đồ dùng thường ngày chuẩn bị cho Bạch Tố Tình, người hiện tại đang ở trên máy bay.
Hai mẹ con dạo phố, Mộc Như Sâm trở về nhà.
Tâm tình Mộc Như Lam rất tốt, người mua sắm xung quanh không nhiều không ít, ai chạm mặt thiên sứ cũng ngoái lại nhìn rồi trong lòng vui vẻ theo.
Kha Uyển Tình tự hào vô cùng, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều chuyện khiến bà không vui, duy chỉ có Mộc Như Lam làm bà hoàn toàn hài lòng, chỉ có đứa con gái thông minh này luôn giúp bà nở mày nở mặt.
Cả hai lên khu đồ gia dụng ở trên tầng bốn, Mộc Như Lam cầm một cái túi nhỏ màu tím nhạt lên, hỏi, “Mẹ, mẹ thấy thế nào? Hương hoa oải hương tự nhiên, liệu em ấy có thích không?”
“Nhất định con bé sẽ rất thích, làm sao không thích cho được? Đồ do bảo bối của mẹ chọn luôn là tốt nhất,” Kha Uyển Tình đã cưng chiều Mộc Như Lam đến độ dù cô có tát người bà cũng sẽ bảo là tốt.
Nụ cười trên miệng Mộc Như Lam rạng rỡ hơn hẳn, đôi mắt cô híp lại vui vẻ, như hai vầng trăng lưỡi liềm, “Toàn bộ mình đều dùng hoa oải hương được không mẹ? Hương rất thanh mát, giúp dễ ngủ, em ấy lúc trước sống ở nước ngoài, có thể không quen múi giờ ở đây.”
“Được.”
Ở đằng xa, có người tách tách bấm máy ảnh, bắt lấy nụ cười của thiên sứ hạ phàm.
…
Vào thời điểm Mộc Như Sâm trở về, trong nhà chỉ có Mộc Như Lâm. Mộc Như Lâm ngồi trên sô pha, mắt đeo một cặp kính đen hơi cũ. Cậu nhìn đống túi trên tay Mộc Như Sâm, “Mua cho Chu Nhã Nhã nhiều đến vậy à?”
“Đừng có giỡn, chỗ này là cho chị Lam,” còn cả bó hoa lớn đang để trên chiếc xe đua cậu thích nhất nữa, làm sao có thể đem tặng toàn bộ cho Chu Nhã Nhã? Vớ vẩn.
Tròng mắt Mộc Như Lâm xẹt qua một tia sáng kì dị, “Anh chưa mua gì cho Chu Nhã Nhã sao?”
“Không biết phải mua cái gì, mai tính tiếp, phiền.”
Không biết mua cái gì để tặng cô gái trong mộng, vậy mà lại mua cho chị mình hết món này đến món khác?
Mộc Như Lâm nâng gọng kính, “Sâm, thực ra anh không muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã phải không? Nếu đúng là thế, em sẽ ra tay giành lấy.”
Lúc họ đến, Lam Nhất Dương đang nằm trên giường xem tivi, miệng ngon lành nhai táo. Khi thấy Mộc Như Lam đẩy cửa vào, quả táo trên tay liền rớt xuống, lòng bàn tay lại vô cớ đổ một tầng mồ hôi. Mộc Như Sâm nhìn toàn bộ phản ứng đáng khinh của hắn, sắc mặt càng lúc càng xấu.
“Sao bây giờ mới đến…” Câu nói bị bỏ lửng ngay khi Lam Nhất Dương phát hiện bóng dáng của Mộc Như Sâm sau lưng Mộc Như Lam.
Thù đã kết thì tất nhiên không dễ gì biến mất, Mộc Như Lam cũng biết con trai có cách giải quyết ân oán của con trai, cô không nhiều lời làm gì, chỉ lặng lẽ đem canh gà đặt ở cạnh giường Lam Nhất Dương, “Anh chưa ăn gì sao?”
Lam Nhất Dương nhìn vẻ mặt đen sì của Mộc Như Sâm, hắn giảo hoạt mở miệng, “Chưa ăn, tay tôi bị như vậy thì làm sao mà ăn.”
“Thế mấy hôm nay anh ăn kiểu gì?”
“Tất nhiên là có người đút cho tôi,” Mặt Mộc Như Sâm ngày một đen lại, Lam Nhất Dương nhìn mà sướng cả người, “Cũng may cô đến đúng lúc, tôi sắp chết đói đến nơi rồi, mau đút cho tôi đi,” Hắn há miệng, muốn Mộc Như Lam đút canh gà.
Mộc Như Lam liếc bàn tay bị bó bột cùng thân hình đây băng vải của hắn, cô gật đầu, cầm thìa lên đút. Mộc Như Sâm thấy thế thì lập tức xù lông, “Chị!”
“Sao vậy?”
Mộc Như Lam kề muỗng cháo lên môi rồi phù phù thổi, sau đó đút cho Lam Nhất Dương. Chàng trai vốn đang nham hiểm cười khẩy bỗng dưng đỏ hồng hai má, miệng khó khăn nuốt cháo.
Mộc Như Sâm nhìn cảnh này mà trong lòng tức tối. Trước khi cậu được bảy tuổi, Mộc Như Lam vẫn thường xuyên dỗ cậu ăn cơm, chẳng biết từ khi nào mà cô không còn làm như vậy nữa. Quả thật là đủ lớn thì không nên để người khác đút, nhưng bây giờ thấy Mộc Như Lam phải đút cho một tên như Lam Nhất Dương, cậu chỉ có cảm giác muốn đánh người.
“Để em làm cho!” Mộc Như Sâm không một giây đắn đo, lập tức tiến đến giành lấy canh gà trong tay Mộc Như Lam khiến cô kinh ngạc. Cậu hung hăng trừng Lam Nhất Dương, nghiến răng nghiến lợi nói, “Không phải em là người đả thương hắn sao? Em đút hắn ăn, coi như bồi thường.”
“Tôi sợ bị đau lưỡi,” Lam Nhất Dương cũng không thèm nể mặt, ai cần thằng nhóc này đút? Tầm mắt hắn hướng về phía Mộc Như Lam đang lùi lại nhường chỗ, hừ, quả là thương yêu em trai.
“Đau chết mi càng tốt!” Mộc Như Sâm thấp giọng rủa, hận mình không thể phun nước miếng vào bát canh gà.
Mộc Như Lam đi tới chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy vườn hoa phía sau bệnh viện, trên thảm cỏ xanh có người đang tản bộ, nói chuyện phiếm, ráng chiều đỏ thẫm, mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Thật sự…
Người còn sống thật sự rất hạnh phúc.
Cô đặt hai tay lên bệ cửa sổ, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Có làn gió khẽ thổi, lay động vài sợi tóc đen mềm mảnh khảnh của cô, ung dung mà dịu dàng.
Cạch…
Mộc Như Sâm thoáng thất thần, sơ ý làm đổ bát canh gà lên áo Lam Nhất Dương.
“Mẹ kiếp!”
…
Trong chiếc xe màu đen đậu ở một con đường đối diện với cửa sổ nơi Mộc Như Lam đang đứng, Mặc Khiêm Nhân cũng không khỏi giật mình, đôi mắt hắn nheo lại như có điều suy tư.
Lục Tử Mạnh ngồi ở phía trước, nhìn qua ống nhòm mà ngây người, “Trời ạ, cô gái này không tham gia giới giải trí quả thật uổng phí! Em ấy chỉ cần lẳng lặng đứng trước màn hình thôi cũng đủ khiến người ta ái mộ!” Thiên sứ a, Mộc Như Lam hoàn toàn xứng với cái danh từ hoàn mỹ này!
Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lúc này đã rời khỏi bục cửa sổ nọ, hắn thản nhiên đáp lời, “Thiên sứ cũng chia thành nhiều loại, trong đó có đoạ thiên sứ.”
“Con mẹ cậu! Mặc Khiêm Nhân!” Lục Tử Mạnh ném ống nhòm ra băng ghế sau đồng thời ngoái đầu lại, “Cậu đừng có nói mấy câu gây mất hứng như vậy có được không? Rảnh rỗi như vậy thì đi điều tra án mất tích của Kim Mạt Lỵ đi!” Người xinh đẹp như vậy mà vẫn chưa thể mê hoặc hắn, chẳng lẽ tên này thật sự muốn thanh tâm quả dục cả đời sao?
“Tôi chẳng phải là cảnh sát hay thám tử,” Mặc Khiêm Nhân thu hồi ánh nhìn, tay cầm bút máy viết gì đó vào quyển sổ đặt trên đùi.
Lục Tử Mạnh khịt mũi xem thường, “Thế sao cậu lại bám lấy Mộc Như Lam mãi không buông? Ông đây đã cùng cậu theo dõi người ta cả một ngày rồi! Thời gian đó thà chúng ta đi thư giãn còn hơn là lén lút bám theo một cô gái trẻ đẹp, tôi thấy kẻ biến thái ở đây phải là cậu mới đúng!”
Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng liếc hắn, “Không ai cần cậu đi cùng.”
Lục Tử Mạnh giơ tay đầu hàng, “Được rồi, cứ vậy đi, đến lúc nào chúng ta mới có thể đi uống một chén? Mấy mỹ nữ ngực lớn của tôi tịch mịch lâu ngày sẽ chạy mất.”
Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ thích ra vào những nơi như quán bar. Nếu có thời gian, hắn tình nguyện ngồi nhà xem mấy tập hồ sơ tội phạm trong và ngoài nước, nhưng lại không có cách nào khác với cái tên Lục Tử Mạnh ham vui này, đành phải cố mà cùng hắn đi uống một chén.
…
Hai chị em Mộc Như Lam vừa ra khỏi bệnh viện thì Kha Uyển Tình đã gọi điện đến, nói rằng bà chờ cô ở trung tâm mua sắm để cùng mua một ít đồ dùng thường ngày chuẩn bị cho Bạch Tố Tình, người hiện tại đang ở trên máy bay.
Hai mẹ con dạo phố, Mộc Như Sâm trở về nhà.
Tâm tình Mộc Như Lam rất tốt, người mua sắm xung quanh không nhiều không ít, ai chạm mặt thiên sứ cũng ngoái lại nhìn rồi trong lòng vui vẻ theo.
Kha Uyển Tình tự hào vô cùng, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều chuyện khiến bà không vui, duy chỉ có Mộc Như Lam làm bà hoàn toàn hài lòng, chỉ có đứa con gái thông minh này luôn giúp bà nở mày nở mặt.
Cả hai lên khu đồ gia dụng ở trên tầng bốn, Mộc Như Lam cầm một cái túi nhỏ màu tím nhạt lên, hỏi, “Mẹ, mẹ thấy thế nào? Hương hoa oải hương tự nhiên, liệu em ấy có thích không?”
“Nhất định con bé sẽ rất thích, làm sao không thích cho được? Đồ do bảo bối của mẹ chọn luôn là tốt nhất,” Kha Uyển Tình đã cưng chiều Mộc Như Lam đến độ dù cô có tát người bà cũng sẽ bảo là tốt.
Nụ cười trên miệng Mộc Như Lam rạng rỡ hơn hẳn, đôi mắt cô híp lại vui vẻ, như hai vầng trăng lưỡi liềm, “Toàn bộ mình đều dùng hoa oải hương được không mẹ? Hương rất thanh mát, giúp dễ ngủ, em ấy lúc trước sống ở nước ngoài, có thể không quen múi giờ ở đây.”
“Được.”
Ở đằng xa, có người tách tách bấm máy ảnh, bắt lấy nụ cười của thiên sứ hạ phàm.
…
Vào thời điểm Mộc Như Sâm trở về, trong nhà chỉ có Mộc Như Lâm. Mộc Như Lâm ngồi trên sô pha, mắt đeo một cặp kính đen hơi cũ. Cậu nhìn đống túi trên tay Mộc Như Sâm, “Mua cho Chu Nhã Nhã nhiều đến vậy à?”
“Đừng có giỡn, chỗ này là cho chị Lam,” còn cả bó hoa lớn đang để trên chiếc xe đua cậu thích nhất nữa, làm sao có thể đem tặng toàn bộ cho Chu Nhã Nhã? Vớ vẩn.
Tròng mắt Mộc Như Lâm xẹt qua một tia sáng kì dị, “Anh chưa mua gì cho Chu Nhã Nhã sao?”
“Không biết phải mua cái gì, mai tính tiếp, phiền.”
Không biết mua cái gì để tặng cô gái trong mộng, vậy mà lại mua cho chị mình hết món này đến món khác?
Mộc Như Lâm nâng gọng kính, “Sâm, thực ra anh không muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã phải không? Nếu đúng là thế, em sẽ ra tay giành lấy.”
Bình luận facebook