• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Gia, khẩu vị quá nặng (4 Viewers)

  • Chương 237

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

“Ôiii, không có con gái bên cạnh thấy thiếu nước sao ấy.” Thời Nhất mắt lờ đờ ra chiều mệt mỏi, hắn ườn lên cái cửa sổ thông ra hành lang, bất chấp nguy cơ có thể bị Hoắc Dạ Chu phúc hắc chết. Chuyện là do mấy nữ sinh lớp Tô Bắc Thiệu vô dụng quá, làm mất hết mặt mũi lớp họ trong lúc cảnh sát giằng co với tội phạm, nên họ đã bắt tay loại nhóm nữ sinh Tang Hạm Nhi ra khỏi tập thể, hai lớp còn lại cũng bắt chước theo. Bọn họ đã ghét đám nữ sinh phiền phức này từ lâu rồi mà bây giờ mới có cơ hội.

Vì thế hiệu trưởng Lương Khâm Luân không thể không xếp các nữ sinh đến một thư trai khác. Thực ra trước khi bị các cậu con trai đuổi đi là cấp cao đã đánh giá nhóm nữ sinh dựa trên sự kiện đó rồi, bọn họ đã không còn khả năng được chọn thì cũng đồng nghĩa với việc bị loại bỏ. Cơ mà cũng bình thường thôi, bao năm qua tỉ lệ nam và nữ được chọn là 10:1. Trong cộng đồng này có rất nhiều cô cậu được nuông chiều từ bé lắm, những phụ nữ mà không kém đấng mày râu cũng vì hiếm nên mới được người ta khâm phục.

Một chai nước được đưa tới ngay sau đó, Thời Ngũ nghe anh cả nhà mình nói thiếu nước nên bèn ngoan ngoãn tặng hắn số nước hôm qua cậu uống còn dư, sau đó ngơ ngác nhìn ra ngoài, cả buổi mới nháy mắt một cái.

Thời Nhất thở dài, cầm chai nước để sang một bên.

Bên lớp số một, cậu trai tóc dựng ngồi trên ghế giáo viên chơi điện thoại, chốc chốc lại hỏi, “Đến chưa?”

Người nằm sấp trên hành lang thấy bóng Mộc Như Lam đi tới thì ngoái đầu đáp, “Đến rồi!”

Nghe vậy, Hạ Hỏa ngẩng phắt đầu nhìn ra ngoài, chợt nhớ tới một chuyện, hắn ảo não nói với các anh em trong lớp, “Nhớ cho kĩ, đừng để bị cô ta mê hoặc, lát nữa ai dám vâng lời cô ta thì tới trước cửa văn phòng Lương Khâm Luân đi tiểu cho tôi!”

“Lão đại, làm thế độc ác quá!” Có người rên lên, Lương Khâm Luân là một tên miệng nam mô bụng bồ dao găm, tiểu lên cửa phòng hắn mà bị tóm thì thể nào “cậu em” cũng đi đời!

“Sợ thì lo mà chú ý vào! Ai dám làm tôi mất mặt giống hai thằng Tô Bắc Thiệu và Hoắc Dạ Chu kia thì không chỉ tè mà còn phải ‘thải’ trước văn phòng Lương Khâm Luân!” Giọng hắn mang theo hơi thở bá đạo. Hạ Hỏa nghĩ, thân là lớp duy nhất trong ba lớp chưa tiếp xúc với Mộc Như Lam, và là thằng đầu sỏ duy nhất còn sống sót, hắn muốn giữ vững kỷ lục này! Hắn sẽ không vô dụng như hai tên kia đâu! Mới nói hai ba câu đã ngoan một phép!

Lát sau, nam sinh làm lính gác ở ngoài hô lên, “Cô ta tới rồi!”

Mộc Như Lam tới, học sinh lớp số một chẳng những không dọn đồ linh tinh trên bàn mà còn bày bừa nhiều hơn, giống như đang cố tình gây sự.

Mộc Như Lam cúi đầu xem bản đồ, vẫn tò mò không biết mấy kí hiệu này nghĩa là gì, lên tầng ba, cô không nhìn bọn học sinh Hạ Hỏa lấy một cái, thay vào đó đi thẳng tới lớp số hai.

Tập thể nam sinh lớp số một, “…”

Thiếu niên ngồi trên bục giảng nhìn theo Mộc Như Lam, nhận ra tình huống hiện tại, hắn nhảy bịch xuống đá mạnh vào bục giảng, “Chết tiệt!” Ngay giây sau hắn ôm mũi chân suýt xoa, sắc mặt tái mét, mẹ nó, đau chết đi được!

Anh em lớp số một yên lặng cúi đầu làm bộ không thấy.

“Cô ta bị gì thế?!” Hạ Hỏa xoa chân xong lại đạp lên bục một phát như muốn trút giận, có điều lần này hắn học khôn dùng cả bàn chân chứ không chỉ dùng mũi chân.

“Cổ lại đi giảng cho lớp hai, đáng ghét thật, chẳng lẽ cổ ngượng không dám gặp đóa hoa xinh đẹp như tôi sao?” Liễu Phong Phong chắp hoa lan chỉ, miệng cười lộ liễu.

“Tém tém lại!”

Hạ Hỏa tức tối đi ra ngoài, vừa vặn đối diện với Hoắc Dạ Chu cũng vừa rời lớp để tới lớp số hai, hai bên trông khó chịu y như nhau. Mộc Như Lam là giảng viên của cả ba lớp, hôm qua đã dạy lớp số hai rồi, dựa vào đâu mà hôm nay vẫn tới lớp số hai? Đúng là khinh bỉ trắng trợn! Xem thường trắng trợn! Bất công trắng trợn!

Hừ, đừng hiểu lầm, bọn họ chả ghen tị gì đâu, chẳng qua là họ đã chuẩn bị bao “tiết mục” cho Mộc Như Lam, vậy mà cuối cùng cô ta lại không đến, vậy hóa ra họ tốn công vô ích à?

So với Hoắc Dạ Chu và Hạ Hỏa bực bội, Tô Bắc Thiệu có vẻ dễ chịu hơn.

Thiên sứ giảng bài cho họ, ngôn từ hài hước thú vị, luôn kích thích bọn họ động não, không khô khan cũng không phức tạp khó hiểu, quan trọng hơn là, nhìn cô như thế, có lẽ sẽ chẳng ai nỡ làm sai khiến cô không vui hoặc lãng phí công giảng của cô.

Đương nhiên, đối với Tô Bắc Thiệu mà nói thì đây cũng là một loại vinh quang, ba lớp đấu đá từ lúc mới vào trường đến giờ, ai thua ai thắng vẫn chưa được xác định, chuyện gì cũng bị đem ra so kè, bây giờ sự thiên vị của Mộc Như Lam vô hình trung đã trở thành một mục tiêu cạnh tranh.

Trong lúc Mộc Như Lam đang giảng bài trong lớp số hai và các nam sinh đang ngồi dưới nghiêm túc - mặc dù vẫn có vài người nhìn cô ngây ngẩn - thì cửa phòng học bỗng bị gõ cốc cốc, Hoắc Dạ Chu đeo gọng kiếng màu xanh nhã nhặn đứng khoanh tay ở cửa, thần thái mang chút phong lưu bất cần.

Hắn đứng đó, tựa vào cạnh cửa không nói gì.

“Có chuyện gì vậy?” Mộc Như Lam mỉm cười nhìn cậu con trai mới bị cô ăn hiếp bắt đi rửa ô hôm qua.

“Chậc, đương nhiên có chuyện, vất vả lắm mới vực dậy tinh thần học tập mà giáo viên lại không tới, vì thế đành phải tiếp tục làm con nhà giàu hư hỏng.” Búng búng móng tay, Hoắc Dạ Chu tỏ thái độ tất cả đều là lỗi tại cô.

“Vậy à, vậy đúng là giáo viên kia thất trách, nhưng có lẽ lý do cô ấy không tới lớp các cậu là vì cô ấy không thấy tinh thần học tập của các cậu đâu cả.” Mộc Như Lam vẫn giữ nụ cười.

“Thật oan uổng, rõ ràng là bất công.” Nói vậy chứ hắn cũng chả quan tâm Mộc Như Lam bất công hay không đâu, bây giờ Hoắc Dạ Chu chỉ muốn trả thù Mộc Như Lam, ai bảo cô lấy bố hắn ra uy hiếp hắn?! Ác ôn hơn là bắt hắn đi rửa phân chim! Xưa nay đứa con gái nào thấy hắn cũng ân cần, chỉ có cô là dám uy hiếp hắn, chỉ vì muốn hắn đi rửa đống phân chim gớm ghiếc kia!

Mộc Như Lam thôi cười, mặt mày nghiêm túc, “Con vẹt của cậu vẫn còn trong lớp nhỉ.”

“… Thì sao?” Đang yên đang lành sao lại nhắc tới chim của hắn? Khùng!

“Chừng nào con chim đó còn dậu trong lớp các cậu thì tôi sẽ không qua.”

Như thể bị Mộc Như Lam đâm vào tử huyệt, vẻ mặt Hoắc Dạ Chu tối sầm đi, hắn siết tay cười lạnh, “Cô nghĩ ai thèm?! Chẳng qua chỉ là tới chơi mà cô cũng nhưng cho là thật sao, nực cười!” Dứt lời hắn xoay người bỏ đi.

Học sinh ba lớp làm mặt quái dị, Tô Bắc Thiệu nhíu mày, con chim Hoắc Dạ Chu nuôi chính là cục cưng của hắn, từ hồi mới vào đã mang theo, cưng cực kì, bây giờ Mộc Như Lam chĩa giáo vào nó thì không ổn lắm, không nên chọc tên đó xù lông.

Mộc Như Lam vẫn mặt không biến sắc, cong ngón tay gõ lên bảng đen, “Chúng ta tiếp tục…”

Đứng sau cửa lớp một, Hạ Hỏa thấy Hoắc Dạ Chu một lần nữa phải thúi mặt bỏ đi trong khi Mộc Như Lam vẫn cười. Hắn xoa xoa ngực, yên lặng lui vào trong. Xem ra phải ngẫm lại kế sách, hắn muốn giữ vững kỉ lục của mình, giữ được thì hắn chính là người thắng.

++++

Thành phố K.

Đeo kính râm màu trà, mặc áo khoác dài màu đen, thiếu niên chậm rãi kéo hành lý vào sân bay, mặc dù nửa mặt đã bị che đi nhưng chiếc cằm thon trắng nõn cùng đôi môi đỏ hình cung và dáng người dong dỏng cao cũng thu hút không ít ánh nhìn.

Đôi môi đó hơi cong, trông đẹp đẽ vạn phần.

Trên tay hắn cầm di động, giọng nói sốt ruột của Lễ Thân truyền tới, “Lão đại, chúng ta đừng xen vào chuyện đó có được không?” Sự cân bằng lâu nay sẽ bị phá vỡ mất, hắn không biết sẽ sinh ra hậu quả gì nhưng hắn chắc chắn việc này sẽ đem đến rất nhiều hối hận.

Khóe môi Đoạn Nghiêu nhếch thêm một chút, ác ma nhe răng nanh, chất giọng khàn khàn câu hồn vang lên thật trầm, “Cậu cũng muốn chọc giận tôi giống Bùi Dương à?”

Lễ Thân nhất thời lặng đi vài giây, “Cậu ấy…”

“Dù thế nào đi nữa, trước mệnh lệnh của tôi, đừng có đem mấy thứ cảm tình buồn cười ra mà bàn luận.” Đoạn Nghiêu ngắt lời hắn, giọng nói lạnh lẽo làm Lễ Thân ở đầu dây bên kia cứng miệng ngay lập tức.

“Mọi chuyện đã được tôi tính toán đâu vào đấy, tôi không muốn có vấn đề gì xuất hiện, hiểu chưa?”

“Đã hiểu.” Sau rốt Lễ Thân vẫn chọn tuân lệnh, hắn biết Đoạn Nghiêu sẽ không làm hại Mộc Như Lam, tuy rằng việc hắn sắp làm có thể sẽ động chạm tới cô. Lễ Thân nghĩ sang chuyện khác, “Vậy Thư Mẫn thì sao?”

“Chỉ là một đứa con gái không biết tự lượng sức, thả đi.” Nể tình cô ta còn biết điều mà tự hiểu lấy.

Lễ Thân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không làm Mộc Như Lam thất vọng.

Cúp điện thoại, Đoạn Nghiêu kéo hành lý tới cửa khẩu đăng ký, chiếc kính râm màu trà giấu đi đôi mắt sáng quắc như bảo thạch, không một ai có thể nhìn thấy sắc thái nơi đó.

Đã làm ác ma sinh ra mà còn muốn phủi tay bỏ đi thoải mái thế à? Ha…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom