Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241
Editor: Y Sơn, MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Tiếng chuông tan học vang lên, Mộc Như Lam một tay ôm đống vở mà học sinh lớp hai vừa nộp lại, một tay cầm bản đồ đi ra khỏi lớp. Cô nhìn bản đồ chăm chú, vẫn chưa biết những chỗ đánh kí hiệu hải âu là đâu, để làm gì, rõ ràng ở đó không có tòa nhà nào.
Bỗng để ý thấy điều gì đó, Mộc Như Lam bất chợt ngẩng đầu, bắt quả tang một cậu trai tóc dựng đang vội vàng quay sang chỗ khác, hai má hơi đỏ lên. Hắn gượng gạo nhìn đi đâu đâu, trông chẳng khác gì một chú cún con nửa giận dỗi cô chủ nửa hận không thể chạy tới liếm cô mấy cái.
Chà, có vẻ là rất muốn nói chuyện với cô nhưng lại lúng túng không biết mở lời thế nào.
Mộc Như Lam cười sâu hơn, cô bước qua, lúc đi ngang chỗ hắn thì làm như tình cờ hỏi, “Đây là kí hiệu gì?”
Mới đầu Hạ Hỏa còn tưởng mình nghe nhầm, thế nhưng hắn nhanh chóng cảm nhận được một hương thơm phả tới cùng cái ấm cơ thể, vì vậy hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn vào kí hiệu hải âu màu đỏ mà Mộc Như Lam chỉ trên bản đồ, mất kiên nhẫn nói, “Ngốc, đó là sân bắn súng.”
Mộc Như Lam kinh ngạc, sân bắn?!
“Vậy còn đây?” Ngón tay Mộc Như Lam chỉ sang kí hiệu hải âu màu xanh.
“Phòng mô phỏng 3D.” Ở dưới lòng đất.
Mộc Như Lam có hơi ngạc nhiên, trường học mà có những cơ sở vật chất như thế này thì đúng là kì lạ, cơ mà ngẫm một hồi cô lại thấy phải vậy mới bình thường, bởi đây chính là ngôi trường của con ông cháu cha khắp thủ đô đấy.
Có điều…
“Sao không thấy trên chương trình học có tiết bắn súng?”
Mặt Hạ Hỏa viết rõ mấy chữ “cô bị ngốc à”, “Không cho dùng chỗ đó.”
Mộc Như Lam chớp mắt, “Không cho dùng hay là không có thiết bị?”
“Không biết.” Hạ Hỏa phiền não gãi đầu, “Chưa đến bao giờ.” Bọn họ muốn thoát khỏi lòng bàn tay của người lớn trong nhà nên chưa bao giờ chịu đụng vào súng đạn, dù tò mò đến mấy cũng ráng nhịn lại, lâu dần quên bẫng luôn.
“Vậy à, cảm ơn cậu, hẹn gặp lại, bái bai.”
“Bái bai.” Hạ Hỏa cười thỏa mãn đút tay vào túi quần nhìn theo bóng dáng Mộc Như Lam.
“…” Phía sau là chúng học sinh lớp một, lớp hai, lớp ba đã theo dõi từ nãy giờ.
“!” Hạ Hỏa lúc bấy giờ mới sững ra mình vừa làm trò ngốc gì. Miệng xịu xuống, hắn quay đầu trừng đám người đang vây xem, “Các cậu vừa nhìn thấy gì?”
Các học sinh đồng loạt huýt sáo nhìn lảng sang chỗ khác trong khi chân cứ chĩa chĩa xuống đất, làm Hạ Hỏa tức đến mức đầu bốc khói, “Xem tôi diệt hết lũ ngu ngốc các cậu!”
Cá đám tản ra chạy tán loạn, tiếng cười vang vọng khắp tầng ba thư trai.
“Chậc, đồ đần!” Hoắc Dạ Chu rủa thầm, mắt u ám nhìn về phía con vẹt Cường Phách của hắn. Biết ngay là tên Hạ Hỏa kia vô dụng mà! Cái thằng gà chả biết làm gì ngoài giả vờ giả vịt! Tức chết mất!
Mộc Như Lam không biết bắn súng nhưng cũng rất hiếu kỳ về sân bắn tại Mộ Hoa, có điều hôm nay là ngày ông ngoại của cô tới thủ đô, đành để lần sau vậy.
Mộc Như Lam đang đi ra cổng trường thì di động đổ chuông, màn hình hiển thị người gọi là Thư Mẫn.
“A lô?” Mộc Như Lam bắt máy.
Vài giây sau bên kia mới lên tiếng, “Chỗ cậu thế nào rồi?” Thư Mẫn nói giọng lạnh nhạt dứt khoát.
Mộc Như Lam mỉm cười, “Tốt lắm, các bạn học mới đều rất đáng yêu.”
Thư Mẫn chẳng mấy lo rằng Mộc Như Lam sẽ gặp khó khăn với đám học sinh cao trung đơn thuần kia, vậy nên trọng điểm là, “Cậu có gặp Đoạn Nghiêu không?”
“Đoạn Nghiêu?” Mộc Như Lam chớp mắt, “Cậu ấy tới đây à?”
Thư Mẫn chau mày, “Hai ngày trước hắn đã tới thủ đô rồi!” Vậy mà đến giờ vẫn chưa hành động? Chẳng lẽ tên ác ma đó buông tay rồi sao? Bớt giỡn đi, cô tin chắc đây chính là bình yên trước cơn bão!
“Vậy hả? Nhưng cậu ấy tới làm gì?” Mộc Như Lam nghi hoặc hỏi. Thật ra cô không hiểu Đoạn Nghiêu lắm, hắn không nói mà cô cũng không hỏi, cô biết hắn có rất nhiều bí mật nhưng lại không có hứng thú với chúng.
Thư Mẫn hơi đau đầu, mặc dù Đoạn Nghiêu không biểu hiện rõ nhưng dựa vào sự đối lập giữa kẻ yêu thầm và kẻ yêu công khai thì mọi người đều thấy hắn đối xử với Mộc Như Lam đặc biệt hơn hẳn. Thiệt tình, cái tính đơn thuần của Mộc Như Lam làm cô không cách nào an tâm.
Ngặt nỗi chính cô cũng không biết Đoạn Nghiêu định làm gì, cô biết về hắn quá ít nên không thể tính toán đối phó trước khi hắn hành động.
“Tóm lại… Nếu không cần thiết thì cậu nên hạn chế đi ra ngoài.” Thư Mẫn buồn bực vò đầu, vô tình đụng đau bàn tay đang được băng bó, cô nhíu mày, chết tiệt, tất cả là tại tên Đoạn Nghiêu kia…
Mộc Như Lam vừa đi vừa bấm số gọi cho Đoạn Nghiêu. Lúc băng qua chiếc cầu nhỏ trong rừng trúc, bước chân của cô một một lần dừng lại, cô nhìn quanh quất, nhưng mảnh rừng ẩm ướt sau cơn mưa vẫn lặng ngắt không một bóng người.
Mộc Như Lam nheo mắt, đầu dây bên kia nhận điện thoại, giọng nói trầm đục mê hoặc truyền tới kéo đi sự chú ý của cô.
“Nghe nói cậu tới thủ đô rồi.” Mộc Như Lam đi tiếp, cô nhoẻn miệng cười, chất giọng vẫn êm đềm dịu dàng như trong kí ức, thấm vào tận trong tim.
Đôi môi đỏ xinh đẹp của Đoạn Nghiêu nhếch lên, “Ừ.”
“Vậy, cậu đến đây làm việc à? Cần mình giúp gì không?”
“Lúc thật sự cần, cậu sẽ giúp mình chứ?” Cặp mắt đào côi lệ lộ vẻ tối tăm.
Mộc Như Lam nhướng mày, “Để xem là chuyện gì đã.” Cô không thể chắc chắn là mình giúp được, nên hứa hẹn kiểu này cô sẽ không dễ dàng ưng thuận đâu.
Trong loa vang lên tiếng cười trầm trầm thừa sức làm phụ nữ mặt đỏ tim loạn, Mộc Như Lam không hiểu vì sao, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Một nơi cậu không biết.” Nhưng mình sẽ cho cậu biết sớm thôi. Nụ cười của hắn như một cây anh túc đen vươn ra từ địa ngục, từng đóa nở rộ, quyến rũ mà kịch độc, chỉ tới gần một chút là đã có thể đối mắt với nguy cơ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Được rồi.” Mộc Như Lam mỉm cười nhìn người đàn ông đang đứng ở cổng chờ cô “Mình cúp máy đây, có gì cứ gọi cho mình nhé, bai bai.”
Mộc Như Lam cúp điện thoại, bước nhanh hơn về phía cổng trường.
Mây phủ dày đặc làm thủ đô vốn đã chẳng mấy sáng sủa bị bao phủ trong bóng tối ảm đạm, cảnh quan mờ mịt như mới chỉ năm giờ sáng.
Mặc Khiêm Nhân cầm lấy mấy thứ trên tay Mộc Như Lam, lau đi vài giọt nước mưa dính trên mái tóc cô. Khí chất thanh lãnh, thần sắc đạm mạc, vậy mà ánh mắt lại đong đầy trong sự dịu dàng khó thấy, “Đi thôi.”
“Ừ.” Mộc Như Lam cười híp mắt.
Tầng mây nặng trĩu che mất màu trời xanh, lặng lẽ cuồn cuộn mà chẳng ai hay biết.
Trở lại Mặc gia, Mộc Như Lam vừa vào tứ hợp viện là đã nghe thấy tiếng nói sang sảng của ông ngoại nhà mình, ngoài ra cũng có giọng của nhiều người khác trong đại viện. Bộ bàn đá thường dùng để chơi cờ nay được vây quanh bởi các cụ ông, giọng của Kha Xương Hoàng truyền ra từ đó, ván cờ với lão Tô có thể nói là tán loạn khói súng.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân một cái, nụ cười có hơi bất đắc dĩ. Cô đi thẳng vào nhà, không muốn quấy rầy cái hứng chí của các ông cụ.
Trong nhà, Akutsu Junko đang nói chuyện phiếm với mẹ Mặc và mấy cô con dâu của nhóm lão Tô, không biết họ nói gì mà cười vui vẻ lắm, thoạt nhìn như quan hệ khá tốt.
Thấy Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân bước vào, Akutsu Junko tức khắc hô lên mừng rỡ, “Lam Lam!”
“Bà ngoại.” Mộc Như Lam mỉm cười đi qua.
Mọi chuyện tiến triển thuận lợi đúng như dự đoán, trên bàn cơm đêm đó Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko đã thảo luận chuyện đính hôn với mấy người Mặc gia, chọn ngày lành, nơi cử hành, quy mô… khí thế hừng hực ngút trời, trong khi hai nhân vật chính thì lại nhàn nhã ngồi trong sân chơi cờ.
Mộc Như Lam là tay mơ, chưa bao giờ học đánh cờ tướng, chẳng qua là hôm nay cô thấy ông ngoại đùa với lão Mặc hăng say quá nên cũng muốn thử một chút, vì thế Mặc Khiêm Nhân trở thành đối thủ của cô. Có thể mường tượng hiện tại đang là tình huống gì: một tay mơ chơi cờ với một đại thần mà cả Kha Xương Hoàng lẫn lão Tô đều không bằng, người khổ sở... hiển nhiên không phải là Mộc Như Lam.
Beta-er: Misery De Luvi
Tiếng chuông tan học vang lên, Mộc Như Lam một tay ôm đống vở mà học sinh lớp hai vừa nộp lại, một tay cầm bản đồ đi ra khỏi lớp. Cô nhìn bản đồ chăm chú, vẫn chưa biết những chỗ đánh kí hiệu hải âu là đâu, để làm gì, rõ ràng ở đó không có tòa nhà nào.
Bỗng để ý thấy điều gì đó, Mộc Như Lam bất chợt ngẩng đầu, bắt quả tang một cậu trai tóc dựng đang vội vàng quay sang chỗ khác, hai má hơi đỏ lên. Hắn gượng gạo nhìn đi đâu đâu, trông chẳng khác gì một chú cún con nửa giận dỗi cô chủ nửa hận không thể chạy tới liếm cô mấy cái.
Chà, có vẻ là rất muốn nói chuyện với cô nhưng lại lúng túng không biết mở lời thế nào.
Mộc Như Lam cười sâu hơn, cô bước qua, lúc đi ngang chỗ hắn thì làm như tình cờ hỏi, “Đây là kí hiệu gì?”
Mới đầu Hạ Hỏa còn tưởng mình nghe nhầm, thế nhưng hắn nhanh chóng cảm nhận được một hương thơm phả tới cùng cái ấm cơ thể, vì vậy hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn vào kí hiệu hải âu màu đỏ mà Mộc Như Lam chỉ trên bản đồ, mất kiên nhẫn nói, “Ngốc, đó là sân bắn súng.”
Mộc Như Lam kinh ngạc, sân bắn?!
“Vậy còn đây?” Ngón tay Mộc Như Lam chỉ sang kí hiệu hải âu màu xanh.
“Phòng mô phỏng 3D.” Ở dưới lòng đất.
Mộc Như Lam có hơi ngạc nhiên, trường học mà có những cơ sở vật chất như thế này thì đúng là kì lạ, cơ mà ngẫm một hồi cô lại thấy phải vậy mới bình thường, bởi đây chính là ngôi trường của con ông cháu cha khắp thủ đô đấy.
Có điều…
“Sao không thấy trên chương trình học có tiết bắn súng?”
Mặt Hạ Hỏa viết rõ mấy chữ “cô bị ngốc à”, “Không cho dùng chỗ đó.”
Mộc Như Lam chớp mắt, “Không cho dùng hay là không có thiết bị?”
“Không biết.” Hạ Hỏa phiền não gãi đầu, “Chưa đến bao giờ.” Bọn họ muốn thoát khỏi lòng bàn tay của người lớn trong nhà nên chưa bao giờ chịu đụng vào súng đạn, dù tò mò đến mấy cũng ráng nhịn lại, lâu dần quên bẫng luôn.
“Vậy à, cảm ơn cậu, hẹn gặp lại, bái bai.”
“Bái bai.” Hạ Hỏa cười thỏa mãn đút tay vào túi quần nhìn theo bóng dáng Mộc Như Lam.
“…” Phía sau là chúng học sinh lớp một, lớp hai, lớp ba đã theo dõi từ nãy giờ.
“!” Hạ Hỏa lúc bấy giờ mới sững ra mình vừa làm trò ngốc gì. Miệng xịu xuống, hắn quay đầu trừng đám người đang vây xem, “Các cậu vừa nhìn thấy gì?”
Các học sinh đồng loạt huýt sáo nhìn lảng sang chỗ khác trong khi chân cứ chĩa chĩa xuống đất, làm Hạ Hỏa tức đến mức đầu bốc khói, “Xem tôi diệt hết lũ ngu ngốc các cậu!”
Cá đám tản ra chạy tán loạn, tiếng cười vang vọng khắp tầng ba thư trai.
“Chậc, đồ đần!” Hoắc Dạ Chu rủa thầm, mắt u ám nhìn về phía con vẹt Cường Phách của hắn. Biết ngay là tên Hạ Hỏa kia vô dụng mà! Cái thằng gà chả biết làm gì ngoài giả vờ giả vịt! Tức chết mất!
Mộc Như Lam không biết bắn súng nhưng cũng rất hiếu kỳ về sân bắn tại Mộ Hoa, có điều hôm nay là ngày ông ngoại của cô tới thủ đô, đành để lần sau vậy.
Mộc Như Lam đang đi ra cổng trường thì di động đổ chuông, màn hình hiển thị người gọi là Thư Mẫn.
“A lô?” Mộc Như Lam bắt máy.
Vài giây sau bên kia mới lên tiếng, “Chỗ cậu thế nào rồi?” Thư Mẫn nói giọng lạnh nhạt dứt khoát.
Mộc Như Lam mỉm cười, “Tốt lắm, các bạn học mới đều rất đáng yêu.”
Thư Mẫn chẳng mấy lo rằng Mộc Như Lam sẽ gặp khó khăn với đám học sinh cao trung đơn thuần kia, vậy nên trọng điểm là, “Cậu có gặp Đoạn Nghiêu không?”
“Đoạn Nghiêu?” Mộc Như Lam chớp mắt, “Cậu ấy tới đây à?”
Thư Mẫn chau mày, “Hai ngày trước hắn đã tới thủ đô rồi!” Vậy mà đến giờ vẫn chưa hành động? Chẳng lẽ tên ác ma đó buông tay rồi sao? Bớt giỡn đi, cô tin chắc đây chính là bình yên trước cơn bão!
“Vậy hả? Nhưng cậu ấy tới làm gì?” Mộc Như Lam nghi hoặc hỏi. Thật ra cô không hiểu Đoạn Nghiêu lắm, hắn không nói mà cô cũng không hỏi, cô biết hắn có rất nhiều bí mật nhưng lại không có hứng thú với chúng.
Thư Mẫn hơi đau đầu, mặc dù Đoạn Nghiêu không biểu hiện rõ nhưng dựa vào sự đối lập giữa kẻ yêu thầm và kẻ yêu công khai thì mọi người đều thấy hắn đối xử với Mộc Như Lam đặc biệt hơn hẳn. Thiệt tình, cái tính đơn thuần của Mộc Như Lam làm cô không cách nào an tâm.
Ngặt nỗi chính cô cũng không biết Đoạn Nghiêu định làm gì, cô biết về hắn quá ít nên không thể tính toán đối phó trước khi hắn hành động.
“Tóm lại… Nếu không cần thiết thì cậu nên hạn chế đi ra ngoài.” Thư Mẫn buồn bực vò đầu, vô tình đụng đau bàn tay đang được băng bó, cô nhíu mày, chết tiệt, tất cả là tại tên Đoạn Nghiêu kia…
Mộc Như Lam vừa đi vừa bấm số gọi cho Đoạn Nghiêu. Lúc băng qua chiếc cầu nhỏ trong rừng trúc, bước chân của cô một một lần dừng lại, cô nhìn quanh quất, nhưng mảnh rừng ẩm ướt sau cơn mưa vẫn lặng ngắt không một bóng người.
Mộc Như Lam nheo mắt, đầu dây bên kia nhận điện thoại, giọng nói trầm đục mê hoặc truyền tới kéo đi sự chú ý của cô.
“Nghe nói cậu tới thủ đô rồi.” Mộc Như Lam đi tiếp, cô nhoẻn miệng cười, chất giọng vẫn êm đềm dịu dàng như trong kí ức, thấm vào tận trong tim.
Đôi môi đỏ xinh đẹp của Đoạn Nghiêu nhếch lên, “Ừ.”
“Vậy, cậu đến đây làm việc à? Cần mình giúp gì không?”
“Lúc thật sự cần, cậu sẽ giúp mình chứ?” Cặp mắt đào côi lệ lộ vẻ tối tăm.
Mộc Như Lam nhướng mày, “Để xem là chuyện gì đã.” Cô không thể chắc chắn là mình giúp được, nên hứa hẹn kiểu này cô sẽ không dễ dàng ưng thuận đâu.
Trong loa vang lên tiếng cười trầm trầm thừa sức làm phụ nữ mặt đỏ tim loạn, Mộc Như Lam không hiểu vì sao, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Một nơi cậu không biết.” Nhưng mình sẽ cho cậu biết sớm thôi. Nụ cười của hắn như một cây anh túc đen vươn ra từ địa ngục, từng đóa nở rộ, quyến rũ mà kịch độc, chỉ tới gần một chút là đã có thể đối mắt với nguy cơ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Được rồi.” Mộc Như Lam mỉm cười nhìn người đàn ông đang đứng ở cổng chờ cô “Mình cúp máy đây, có gì cứ gọi cho mình nhé, bai bai.”
Mộc Như Lam cúp điện thoại, bước nhanh hơn về phía cổng trường.
Mây phủ dày đặc làm thủ đô vốn đã chẳng mấy sáng sủa bị bao phủ trong bóng tối ảm đạm, cảnh quan mờ mịt như mới chỉ năm giờ sáng.
Mặc Khiêm Nhân cầm lấy mấy thứ trên tay Mộc Như Lam, lau đi vài giọt nước mưa dính trên mái tóc cô. Khí chất thanh lãnh, thần sắc đạm mạc, vậy mà ánh mắt lại đong đầy trong sự dịu dàng khó thấy, “Đi thôi.”
“Ừ.” Mộc Như Lam cười híp mắt.
Tầng mây nặng trĩu che mất màu trời xanh, lặng lẽ cuồn cuộn mà chẳng ai hay biết.
Trở lại Mặc gia, Mộc Như Lam vừa vào tứ hợp viện là đã nghe thấy tiếng nói sang sảng của ông ngoại nhà mình, ngoài ra cũng có giọng của nhiều người khác trong đại viện. Bộ bàn đá thường dùng để chơi cờ nay được vây quanh bởi các cụ ông, giọng của Kha Xương Hoàng truyền ra từ đó, ván cờ với lão Tô có thể nói là tán loạn khói súng.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân một cái, nụ cười có hơi bất đắc dĩ. Cô đi thẳng vào nhà, không muốn quấy rầy cái hứng chí của các ông cụ.
Trong nhà, Akutsu Junko đang nói chuyện phiếm với mẹ Mặc và mấy cô con dâu của nhóm lão Tô, không biết họ nói gì mà cười vui vẻ lắm, thoạt nhìn như quan hệ khá tốt.
Thấy Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân bước vào, Akutsu Junko tức khắc hô lên mừng rỡ, “Lam Lam!”
“Bà ngoại.” Mộc Như Lam mỉm cười đi qua.
Mọi chuyện tiến triển thuận lợi đúng như dự đoán, trên bàn cơm đêm đó Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko đã thảo luận chuyện đính hôn với mấy người Mặc gia, chọn ngày lành, nơi cử hành, quy mô… khí thế hừng hực ngút trời, trong khi hai nhân vật chính thì lại nhàn nhã ngồi trong sân chơi cờ.
Mộc Như Lam là tay mơ, chưa bao giờ học đánh cờ tướng, chẳng qua là hôm nay cô thấy ông ngoại đùa với lão Mặc hăng say quá nên cũng muốn thử một chút, vì thế Mặc Khiêm Nhân trở thành đối thủ của cô. Có thể mường tượng hiện tại đang là tình huống gì: một tay mơ chơi cờ với một đại thần mà cả Kha Xương Hoàng lẫn lão Tô đều không bằng, người khổ sở... hiển nhiên không phải là Mộc Như Lam.
Bình luận facebook