Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 259
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Đoạn Nghiêu chậm rãi đi qua, chân bước êm ru trên mặt thảm. Hắn đến bên giường, đôi mắt phản chiếu hình ảnh cô. Hàng mi dài in lên khuôn mặt cô hai chiếc bóng, dù đang ngủ nhưng khóe môi vẫn vô thức mỉm cười, ôn hòa ấm áp lạ thường. Hắn nhìn Mộc Như Lam, bàn tay trắng nõn vuốt ve hai má cô, đoạn hắn nắm lấy tay cô, chiếc nhẫn đính hôn thanh nhã nằm đó.
Hắn rút nhẫn ra, môi treo một nụ cười quyến rũ mà lạnh băng, “Thứ này… không đáng được tồn tại.” Dứt lời ném thẳng nó vào trong thùng rác. Những thứ không phải hắn tặng đều không đáng được tồn tại.
Tất cả là tại cô ép hắn, vì sao cứ phải ép hắn như vậy chứ? Rõ ràng hắn đã xử lý xong bọn rác rưởi chắn giữa bọn họ rồi, sao đột nhiên lại chui ra một tên Mặc Khiêm Nhân? Không đáng, những kẻ đó không đáng được tồn tại, từ Kha Uyển Tình, Mộc Chấn Dương, đến Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm, dù chúng có máu mủ với cô thì cũng không đáng được tồn tại. Phải diệt hết bọn rác rưởi chướng mắt, sau đó hắn mới có thể từ từ biến cô trở thành của mình.
Nhưng, vì sao tên Mặc Khiêm Nhân lại xuất hiện? Vì sao cô lại muốn đính hôn với hắn ta?
Hắn chỉ có mỗi mình cô, chẳng lẽ cô không thể nhìn mỗi mình hắn được sao? Phải vậy mới công bằng chứ?
Đoạn Nghiêu giật chiếc chăn ra, để lộ cơ thể thiếu nữ trong bộ lễ phục màu trắng, bờ vai trần, cánh tay mảnh khảnh, đôi chân xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ra trên ga giường đỏ sậm, trong cô như đang chìm trong ngọn lửa địa ngục nóng rát mà vẫn an yên bình thản, tựa hồ bao dung mọi đau đớn.
Trong đôi mắt đào lặng lẽ bừng lên ngọn lửa đen, hắn áp lên người nàng công chúa đang say ngủ, hai tay hai chân chống xuống giam cô lại, hắn cứ thế đè hờ lên Mộc Như Lam, từ trên cao nhìn xuống.
Xuyên qua cửa sổ sát đất, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng đậu lên người bọn họ. Cậu thiếu niên rất tuấn tú, mái tóc hơi xoăn đổ xuống che đi gương mặt hắn, chỉ loáng thoáng thấy một cặp môi, xinh đẹp mà độc kịch liệt tựa như hoa anh túc.
“Em phải chịu trách nhiệm… Nếu không muốn ở bên tôi thì chi bằng lúc trước em đừng cứu tôi, thà tôi chết còn dễ chịu hơn bây giờ…” Cầm tay Mộc Như Lam áp lên hai má, hắn dụi dụi tay cô như một đứa trẻ con, môi nở nụ cười đẹp mê hồn, giọng nói trầm khàn thoáng vẻ thận trọng, “Cho dù tôi làm gì em, em cũng sẽ tha thứ cho tôi phải không?”
Ánh mắt hắn miêu tả khuôn mặt Mộc Như Lam, chuyên chú như thể thế giới của hắn chỉ có mỗi mình cô. Đoạn Nghiêu một tay nâng người cô lên, một tay tìm đến chiếc khóa kéo sau lưng cô, hắn hơi nín thở, ngực đánh trống thính thịch, toàn thân hắn nóng ran.
Đừng ở bên ai khác, đừng trở thành của ai khác, tôi chỉ có mỗi mình em, xin em hãy chỉ có mỗi mình tôi thôi, được không?
Ngón tay chạm vào khóa kéo, mơn trớn tấm lưng mịn màng tinh tế của thiếu nữ. Hắn run rẩy đôi tay, chầm chậm kéo xuống…
++++
Lễ đính hôn vừa mới chấm dứt thì nữ nhân vật chính đã mất tích, xem ra đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ.
Vì trang viên này thuộc sở hữu của Hoắc gia nên thành viên Hoắc gia vẫn chưa rời đi, rất nhanh họ đã nhận được tin Mộc Như Lam mất tích.
“Coi bộ cô ấy rất được yêu.” Hoắc tam thiếu huýt sáo xem đoạn video giám sát vừa được đưa tới, bỗng có một đoạn bị trống, xem ra có ai đó tắt camera..
“Cực kỳ được yêu.” Hoắc Dạ Chu lạnh nhạt chỉnh lời.
Hoắc tam thiếu quay phắt lại nhìn đứa em trai, làm gì mà bênh Mộc Như Lam chằm chặp vậy? Hắn nói câu nào nó phản câu nấy, đậu phộng, ai là người thân của nó thế?!
Thấy camera quay cảnh một chiếc xe đen rời khỏi trang viên, Hoắc nhị thiếu im lặng nãy giờ đứng bật dậy đi nhanh ra ngoài, cước bộ quả quyết và mạnh mẽ đậm chất quân nhân, chân bước dài trầm ổn mà không chút nặng nề.
“Anh hai làm sao thế?”
“Người ngồi trong xe hình như là Mặc Khiêm Nhân.” Hoắc đại thiếu cười tủm tỉm.
“?”
“Em hai rất hiếu kỳ về kỹ năng trinh thám được đồn là rất tuyệt diệu của Mặc Khiêm Nhân.”
À, thì ra là chạy theo học hỏi.
Hoắc tam thiếu đứng dậy cười ranh ma, “Em cũng đi học hỏi đây.”
Hoắc Dạ Chu cũng đuổi theo, hắn rất muốn biết Mộc Như Lam đã bị ai bắt đi.
Đôi mắt lạnh băng tập trung nhìn đằng trước, chiếc vô lăng linh hoạt như vật sống trong tay hắn. Hắn nhanh chóng vượt qua từng chiếc xe chặn đường để chạy tới trung tâm thành phố, trong khoảng thời gian từ khi Mộc Như Lam đến khi hắn phát hiện cô mất tích, đối phương không thể vượt quá phạm vi trung tâm thành phố, trừ khi có máy bay trực thằnh. Trung tâm thủ đô đâu đâu cũng có máy quay giám sát, đối phương biết hắn chỉ cần một cú điện thoại để huy động toàn bộ hệ thống máy quay truy lùng hắn ta, vì thế để tránh bị bại lộ, hắn ta nhất định đã trốn vào đâu đó cùng Mộc Như Lam. Phải phong tỏa vùng tình nghi, còn lại đợi kết quả điều tra cảnh sát về xe của Đoạn Nghiêu.
Thủ đô là thiên hạ nhà quan, mỗi mộtngõ ngách đều nằm trong tầm kiểm soát, tìm ra đối phương chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
++++
Thành phố K.
Những chiếc ô tô phân khối lớn gầm rú không ngừng trên con đường quanh núi, đèn xe lóe lên sáng chói. Có đám bạn Lưu Khải và Trịnh Dương, hai anh em Mộc Như Sâm ít nhất sẽ không thiếu trận vui thú.
Mộc Như Lâm giúp kiểm tra Mộc Như Sâm xe, đảm bảo không vấn đề gì rồi mới nói, “Chú ý phanh xe.”
“Biết rồi.” Mộc Như Sâm chạy tới chỗ xuất phát, xung quanh vang dội tiếng hoan hô. Đằng sau lớp mũ bảo hiểm, sắc mặt thiếu niên tệ không tả được. Nghe thấy tiếng pháo xuất phát, cậu ngay tức khắc trút hết lửa giận lên tay lái, rồ ga phóng đi như tên rời cung, đầu xe thậm chí hơi nhấc lên.
Các thiếu niên thiếu nữ hoan hô nhiệt liệt, chai rượu cụng chai rượu, DJ vặn loa lên tối đa, mọi người nhảy múa hăng say như đang trong vũ trường.
Mộc Như Lâm rời khỏi đám đông, tựa người lên hàng rào nơi lề đường, trên tay cầm một chai bia. Đôi mắt ẩn sau lớp kính không còn vẻ bình tĩnh như mọi khi.
Đính hôn… Bây giờ hẳn đã tan tiệc rồi nhỉ? Không biết cô mặc cái lễ phục thế nào, có làm khách khứa trầm trồ hay không. Cô vẫn luôn thu hút như thế, ngay từ hồi nhỏ, anh em họ đã ý thức được có rất nhiều kẻ muốn cướp đi chị gái họ. Thế nên Mộc Như Sâm luôn bất chấp tất cả mà dính lấy Mộc Như Lam, hễ ai chạm vào cô là lập tức òa khóc; còn cậu thì lặng lẽ đi theo từ cách đó không xa, đuổi đi những kẻ cũng đang yên lặng bám theo ý đồ tiếp cận cô.
Ngay từ khi đó đã thích rồi sao?
Mộc Như Lâm cười nhạt, đúng là mỉa mai, cậu thật biến thái, thật quá biến thái.
Chất lỏng lành lạnh trôi xuống làm cổ họng Mộc Như Lâm cay cay, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã ngửi thấy một bầu hương thơm.
Một ly trà sữa nóng xuất hiện trước mặt cậu, cùng một bày tay trắng trẻo mảnh mai, tiếp tục nhìn từ đó, cậu thấy một cô gái mặt mộc tóc dài đến eo đang cười dịu dàng nhìn mình. Không biết có phải vì cồn hay không, trong một thoáng Mộc Như Lâm đã nghĩ đó là Mộc Như Lam, cậu phải lắc mạnh đầu mới thấy rõ dung mạo cô ta.
… Hình như chính là học sinh chuyển trường bị cậu va phải hôm nọ…
“Hửm?” Cô ta mỉm cười lắc lắc ly trà sữa.
“Không cần, cảm ơn.” Mộc Như Lâm nhíu mày dùng chai bia đẩy tay cô ta ra.
Cô gái cũng không khó chịu, thoải mái thu ly trà sữa về. Cô ta tựa vào hàng rào ngay cạnh Mộc Như Lâm, nhìn khung cảnh bên kia, cô ta cảm khái nói, “Mình luôn tò mò về cái náo nhiệt ở đây, bây giờ mới thấy… Quả thật rất náo nhiệt.”
Mộc Như Lâm nhìn cô ta một cái, cau mày không đáp. Ai nói là thấy người giống người mình thích thì sẽ nảy sinh thiện cảm vậy? Nếu đúng như thế thì sao trong lòng cậu hiện tại chỉ có cảm giác bị mạo phạm?
“Cậu có vẻ không thích mình… Vì mình gây cảm giác giống hội trưởng Mộc Như Lam sao?” Kể từ khi vào vào học ở Lưu Tư Lan, số người bảo cô ta giống Mộc Như Lam đã lên đến hơn hai mười, trong đó có mười người có thiện cảm cới cô, mười người lại thì bài xích căm ghét, “Mình thấy hơi oan, chỉ vì giống Mộc hội trưởng mà mình bị đối xử như thế, cái người ta thích không phải con người mình, mà cái người ta ghét cũng vậy. Cậu là em trai của Mộc hội trưởng, cảm giác bài xích hẳn là nặng hơn phải không?”
Mặc dù cảm thấy bị mạo phạm nhưng khi thấy nụ cười buồn của cô gái, cậu không thể ngăn mình liên tưởng đến Mộc Như Lam rồi đâm ra thương hại. Nói cho cùng, cô gái này chưa làm gì sai cả, nếu cô ấy bị ghét chỉ vì giống Mộc Như Lam thì quả thật oan uổng.
“Không.”
“Vậy tụi mình kết bạn nhé.” Cô gái nhoẻn miệng vười, tựa hoa quỳnh nở rộ giữa đêm, “Mình tên Phi Phi. Cậu kể cho mình chút chuyện về Mộc Như Lam được không? Vì có vẻ như mình rất giống chị ấy, đến mức bị người ra gọi là đồ giả mạo, cho nên mình rất khá là hiếu kỳ.”
Cách tốt nhất để làm thân chính là cùng tán gẫu về thứ đối phương yêu thích.
Lúc tin tức Mộc Như Sâm gặp tai nạn tông vào vách núi truyền tới, Mộc Như Lâm và Phi Phi đã có một cuộc trò chuyện rất vui.
====
Hy vọng trưa mai sau khi thức dậy, mị sẽ đọc được nhiều comt của các nàng, chương này có hơi lắm chuyện để bàn đấy ;)
Beta-er: Misery De Luvi
Đoạn Nghiêu chậm rãi đi qua, chân bước êm ru trên mặt thảm. Hắn đến bên giường, đôi mắt phản chiếu hình ảnh cô. Hàng mi dài in lên khuôn mặt cô hai chiếc bóng, dù đang ngủ nhưng khóe môi vẫn vô thức mỉm cười, ôn hòa ấm áp lạ thường. Hắn nhìn Mộc Như Lam, bàn tay trắng nõn vuốt ve hai má cô, đoạn hắn nắm lấy tay cô, chiếc nhẫn đính hôn thanh nhã nằm đó.
Hắn rút nhẫn ra, môi treo một nụ cười quyến rũ mà lạnh băng, “Thứ này… không đáng được tồn tại.” Dứt lời ném thẳng nó vào trong thùng rác. Những thứ không phải hắn tặng đều không đáng được tồn tại.
Tất cả là tại cô ép hắn, vì sao cứ phải ép hắn như vậy chứ? Rõ ràng hắn đã xử lý xong bọn rác rưởi chắn giữa bọn họ rồi, sao đột nhiên lại chui ra một tên Mặc Khiêm Nhân? Không đáng, những kẻ đó không đáng được tồn tại, từ Kha Uyển Tình, Mộc Chấn Dương, đến Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm, dù chúng có máu mủ với cô thì cũng không đáng được tồn tại. Phải diệt hết bọn rác rưởi chướng mắt, sau đó hắn mới có thể từ từ biến cô trở thành của mình.
Nhưng, vì sao tên Mặc Khiêm Nhân lại xuất hiện? Vì sao cô lại muốn đính hôn với hắn ta?
Hắn chỉ có mỗi mình cô, chẳng lẽ cô không thể nhìn mỗi mình hắn được sao? Phải vậy mới công bằng chứ?
Đoạn Nghiêu giật chiếc chăn ra, để lộ cơ thể thiếu nữ trong bộ lễ phục màu trắng, bờ vai trần, cánh tay mảnh khảnh, đôi chân xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ra trên ga giường đỏ sậm, trong cô như đang chìm trong ngọn lửa địa ngục nóng rát mà vẫn an yên bình thản, tựa hồ bao dung mọi đau đớn.
Trong đôi mắt đào lặng lẽ bừng lên ngọn lửa đen, hắn áp lên người nàng công chúa đang say ngủ, hai tay hai chân chống xuống giam cô lại, hắn cứ thế đè hờ lên Mộc Như Lam, từ trên cao nhìn xuống.
Xuyên qua cửa sổ sát đất, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng đậu lên người bọn họ. Cậu thiếu niên rất tuấn tú, mái tóc hơi xoăn đổ xuống che đi gương mặt hắn, chỉ loáng thoáng thấy một cặp môi, xinh đẹp mà độc kịch liệt tựa như hoa anh túc.
“Em phải chịu trách nhiệm… Nếu không muốn ở bên tôi thì chi bằng lúc trước em đừng cứu tôi, thà tôi chết còn dễ chịu hơn bây giờ…” Cầm tay Mộc Như Lam áp lên hai má, hắn dụi dụi tay cô như một đứa trẻ con, môi nở nụ cười đẹp mê hồn, giọng nói trầm khàn thoáng vẻ thận trọng, “Cho dù tôi làm gì em, em cũng sẽ tha thứ cho tôi phải không?”
Ánh mắt hắn miêu tả khuôn mặt Mộc Như Lam, chuyên chú như thể thế giới của hắn chỉ có mỗi mình cô. Đoạn Nghiêu một tay nâng người cô lên, một tay tìm đến chiếc khóa kéo sau lưng cô, hắn hơi nín thở, ngực đánh trống thính thịch, toàn thân hắn nóng ran.
Đừng ở bên ai khác, đừng trở thành của ai khác, tôi chỉ có mỗi mình em, xin em hãy chỉ có mỗi mình tôi thôi, được không?
Ngón tay chạm vào khóa kéo, mơn trớn tấm lưng mịn màng tinh tế của thiếu nữ. Hắn run rẩy đôi tay, chầm chậm kéo xuống…
++++
Lễ đính hôn vừa mới chấm dứt thì nữ nhân vật chính đã mất tích, xem ra đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ.
Vì trang viên này thuộc sở hữu của Hoắc gia nên thành viên Hoắc gia vẫn chưa rời đi, rất nhanh họ đã nhận được tin Mộc Như Lam mất tích.
“Coi bộ cô ấy rất được yêu.” Hoắc tam thiếu huýt sáo xem đoạn video giám sát vừa được đưa tới, bỗng có một đoạn bị trống, xem ra có ai đó tắt camera..
“Cực kỳ được yêu.” Hoắc Dạ Chu lạnh nhạt chỉnh lời.
Hoắc tam thiếu quay phắt lại nhìn đứa em trai, làm gì mà bênh Mộc Như Lam chằm chặp vậy? Hắn nói câu nào nó phản câu nấy, đậu phộng, ai là người thân của nó thế?!
Thấy camera quay cảnh một chiếc xe đen rời khỏi trang viên, Hoắc nhị thiếu im lặng nãy giờ đứng bật dậy đi nhanh ra ngoài, cước bộ quả quyết và mạnh mẽ đậm chất quân nhân, chân bước dài trầm ổn mà không chút nặng nề.
“Anh hai làm sao thế?”
“Người ngồi trong xe hình như là Mặc Khiêm Nhân.” Hoắc đại thiếu cười tủm tỉm.
“?”
“Em hai rất hiếu kỳ về kỹ năng trinh thám được đồn là rất tuyệt diệu của Mặc Khiêm Nhân.”
À, thì ra là chạy theo học hỏi.
Hoắc tam thiếu đứng dậy cười ranh ma, “Em cũng đi học hỏi đây.”
Hoắc Dạ Chu cũng đuổi theo, hắn rất muốn biết Mộc Như Lam đã bị ai bắt đi.
Đôi mắt lạnh băng tập trung nhìn đằng trước, chiếc vô lăng linh hoạt như vật sống trong tay hắn. Hắn nhanh chóng vượt qua từng chiếc xe chặn đường để chạy tới trung tâm thành phố, trong khoảng thời gian từ khi Mộc Như Lam đến khi hắn phát hiện cô mất tích, đối phương không thể vượt quá phạm vi trung tâm thành phố, trừ khi có máy bay trực thằnh. Trung tâm thủ đô đâu đâu cũng có máy quay giám sát, đối phương biết hắn chỉ cần một cú điện thoại để huy động toàn bộ hệ thống máy quay truy lùng hắn ta, vì thế để tránh bị bại lộ, hắn ta nhất định đã trốn vào đâu đó cùng Mộc Như Lam. Phải phong tỏa vùng tình nghi, còn lại đợi kết quả điều tra cảnh sát về xe của Đoạn Nghiêu.
Thủ đô là thiên hạ nhà quan, mỗi mộtngõ ngách đều nằm trong tầm kiểm soát, tìm ra đối phương chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
++++
Thành phố K.
Những chiếc ô tô phân khối lớn gầm rú không ngừng trên con đường quanh núi, đèn xe lóe lên sáng chói. Có đám bạn Lưu Khải và Trịnh Dương, hai anh em Mộc Như Sâm ít nhất sẽ không thiếu trận vui thú.
Mộc Như Lâm giúp kiểm tra Mộc Như Sâm xe, đảm bảo không vấn đề gì rồi mới nói, “Chú ý phanh xe.”
“Biết rồi.” Mộc Như Sâm chạy tới chỗ xuất phát, xung quanh vang dội tiếng hoan hô. Đằng sau lớp mũ bảo hiểm, sắc mặt thiếu niên tệ không tả được. Nghe thấy tiếng pháo xuất phát, cậu ngay tức khắc trút hết lửa giận lên tay lái, rồ ga phóng đi như tên rời cung, đầu xe thậm chí hơi nhấc lên.
Các thiếu niên thiếu nữ hoan hô nhiệt liệt, chai rượu cụng chai rượu, DJ vặn loa lên tối đa, mọi người nhảy múa hăng say như đang trong vũ trường.
Mộc Như Lâm rời khỏi đám đông, tựa người lên hàng rào nơi lề đường, trên tay cầm một chai bia. Đôi mắt ẩn sau lớp kính không còn vẻ bình tĩnh như mọi khi.
Đính hôn… Bây giờ hẳn đã tan tiệc rồi nhỉ? Không biết cô mặc cái lễ phục thế nào, có làm khách khứa trầm trồ hay không. Cô vẫn luôn thu hút như thế, ngay từ hồi nhỏ, anh em họ đã ý thức được có rất nhiều kẻ muốn cướp đi chị gái họ. Thế nên Mộc Như Sâm luôn bất chấp tất cả mà dính lấy Mộc Như Lam, hễ ai chạm vào cô là lập tức òa khóc; còn cậu thì lặng lẽ đi theo từ cách đó không xa, đuổi đi những kẻ cũng đang yên lặng bám theo ý đồ tiếp cận cô.
Ngay từ khi đó đã thích rồi sao?
Mộc Như Lâm cười nhạt, đúng là mỉa mai, cậu thật biến thái, thật quá biến thái.
Chất lỏng lành lạnh trôi xuống làm cổ họng Mộc Như Lâm cay cay, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã ngửi thấy một bầu hương thơm.
Một ly trà sữa nóng xuất hiện trước mặt cậu, cùng một bày tay trắng trẻo mảnh mai, tiếp tục nhìn từ đó, cậu thấy một cô gái mặt mộc tóc dài đến eo đang cười dịu dàng nhìn mình. Không biết có phải vì cồn hay không, trong một thoáng Mộc Như Lâm đã nghĩ đó là Mộc Như Lam, cậu phải lắc mạnh đầu mới thấy rõ dung mạo cô ta.
… Hình như chính là học sinh chuyển trường bị cậu va phải hôm nọ…
“Hửm?” Cô ta mỉm cười lắc lắc ly trà sữa.
“Không cần, cảm ơn.” Mộc Như Lâm nhíu mày dùng chai bia đẩy tay cô ta ra.
Cô gái cũng không khó chịu, thoải mái thu ly trà sữa về. Cô ta tựa vào hàng rào ngay cạnh Mộc Như Lâm, nhìn khung cảnh bên kia, cô ta cảm khái nói, “Mình luôn tò mò về cái náo nhiệt ở đây, bây giờ mới thấy… Quả thật rất náo nhiệt.”
Mộc Như Lâm nhìn cô ta một cái, cau mày không đáp. Ai nói là thấy người giống người mình thích thì sẽ nảy sinh thiện cảm vậy? Nếu đúng như thế thì sao trong lòng cậu hiện tại chỉ có cảm giác bị mạo phạm?
“Cậu có vẻ không thích mình… Vì mình gây cảm giác giống hội trưởng Mộc Như Lam sao?” Kể từ khi vào vào học ở Lưu Tư Lan, số người bảo cô ta giống Mộc Như Lam đã lên đến hơn hai mười, trong đó có mười người có thiện cảm cới cô, mười người lại thì bài xích căm ghét, “Mình thấy hơi oan, chỉ vì giống Mộc hội trưởng mà mình bị đối xử như thế, cái người ta thích không phải con người mình, mà cái người ta ghét cũng vậy. Cậu là em trai của Mộc hội trưởng, cảm giác bài xích hẳn là nặng hơn phải không?”
Mặc dù cảm thấy bị mạo phạm nhưng khi thấy nụ cười buồn của cô gái, cậu không thể ngăn mình liên tưởng đến Mộc Như Lam rồi đâm ra thương hại. Nói cho cùng, cô gái này chưa làm gì sai cả, nếu cô ấy bị ghét chỉ vì giống Mộc Như Lam thì quả thật oan uổng.
“Không.”
“Vậy tụi mình kết bạn nhé.” Cô gái nhoẻn miệng vười, tựa hoa quỳnh nở rộ giữa đêm, “Mình tên Phi Phi. Cậu kể cho mình chút chuyện về Mộc Như Lam được không? Vì có vẻ như mình rất giống chị ấy, đến mức bị người ra gọi là đồ giả mạo, cho nên mình rất khá là hiếu kỳ.”
Cách tốt nhất để làm thân chính là cùng tán gẫu về thứ đối phương yêu thích.
Lúc tin tức Mộc Như Sâm gặp tai nạn tông vào vách núi truyền tới, Mộc Như Lâm và Phi Phi đã có một cuộc trò chuyện rất vui.
====
Hy vọng trưa mai sau khi thức dậy, mị sẽ đọc được nhiều comt của các nàng, chương này có hơi lắm chuyện để bàn đấy ;)
Bình luận facebook