Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288
“Tứ Hiên?” Tang Tranh đứng lại nhìn Đổng Tứ Hiên đưa mắt về phía đám đông ồn ào đằng xa, hắn nhìn đồng hồ đeo tay, “Chúng ta sắp muộn rồi.” Thái độ hắn bình tĩnh và lạnh nhạt, như thể cái chết của Tang Hạm Nhi chẳng hề ảnh hưởng gì tới hắn, đằng kia có là tổng thống chết cũng không liên quan đến hắn.
Đổng Tứ Hiên đi sang đó, “Hình như tôi vừa nghe thấy…” Có ai gọi tên Mộc Như Lam? Đừng nói bên kia ồn ào như thế là vì Mộc Như Lam đấy nhé.
“A Hiên!” Bỗng nhiên Tang Tranh hoảng hốt la lên, túm tay Đổng Tứ Hiên lại.
Đổng Tứ Hiên giật mình, theo ánh mắt của Tang Tranh, hắn nhìn vào trong sân bay, nơi đó có một đội ngũ trông khá là hoành tráng đang đi ra, dẫn đầu bởi một người đàn ông với bộ âu phục tôn quý tuyền một màu đen nặng nề, chưa thấy rõ mặt mà cái khí chất lạnh lùng đầy áp lực của y cũng đã khiến người ta phải tự giác lánh ra nhường đường, thấp thỏm chiêm ngưỡng như đang đón tiếp một vị đế vương.
Theo sau hắn là một cô gái trong bộ âu phục nữ sang trọng, mái tóc đen được búi lại gọn gàng, gương mặt phủ một lớp trang điểm tinh tế. Quyến rũ lạ thường nhưng lại cực kì vô cảm. Cô ta cầm một xấp tài liệu vừa đi vừa nói trông rất nghiêm túc, chắc hẳn là đang báo cáo gì đó với người đàn ông đi trước.
Phía sau nữa là một hàng những người mặc âu phục đen, thỉnh thoảng có vài cá nhân ăn mặc đơn giản nhưng khí chất nom sang trọng không kém lẫn vào đó, vừa đi vừa cười đùa.
Bọn họ đi rất nhanh, phong thái ngạo mạn như bậc bề trên.
Mặt Đổng Tứ Hiên biến sắc, nhìn nhóm người nọ ngày càng tiến gần tới đám đông.
Gã đàn ông kia vẫn đang bắt Mộc Như Lam giằng co với cảnh sát, vậy mà bọn họ lại đột nhiên đi ngang qua như chốn không người, khí chất cường đại khiến người ta có cảm giác thời gian như khựng lại, mọi hành động bỗng dưng chậm đi hắn.
Nhìn qua vài viên cảnh sát, Mộc Như Lam đụng phải một ánh mắt lạnh thấu xương, trái tim cô thịch một cái, thế nhưng ngay giây sau, ánh mắt ấy lại biến mất như chưa hề tồn tại.
Trong nhóm người kia có một kẻ ngoái đầu cười toe toét nhìn đám đông bị cảnh sát bao vây, hắn không thấy rõ bên trong nhưng ngẫm một lát cũng tưởng tượng được, thế là hắn không thèm để ý nữa, tiếp tục quay lại nói chuyện với đồng bạn rồi cứ thế rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Tất cả như chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.
Không hiểu sao, Mộc Như Lam có linh cảm sau này sẽ còn đụng mặt bọn họ nhiều.
“… Mấy người đó…” Ngay cả cảnh sát cũng phải sửng sốt, thật không thể tin được bọn họ dám đi ngang qua trước mặt người thi hành công vụ như thế! Anh ta dám cá rằng, nhóm người vừa nãy chắc chắn không quá mười tên! Thật không coi ai ra gì cả!
Đoạn dạo đầu vô thưởng vô phạt cứ thế trôi qua, bây giờ chuyện quan trọng nhất là cứu Mộc Như Lam khỏi tay tên biến thái và gô cổ gã ta lại.
Chẳng bao lâu sau, Mộc Như Lam quật ngã gã đàn ông đang uy hiếp cảnh sát bằng một đòn quật qua vai trúc trắc, hậu quả là cổ cô bị dao cứa một đường nhưng may sao chỉ là vết thương nông.
Vì đang vội lên máy bay nên sau đó Mộc Như Lam kéo Đoạn Nghiêu chạy vào ngay mà không kịp xử lý vết thương, được cái họ ngồi khoang hạng nhất, trên máy bay cũng có thuốc.
Máy bay từ từ cất cánh, bay về phía chân trời tối tăm.
Đoạn Nghiêu ngồi cạnh Mộc Như Lam, cô nghiêng đầu, mái tóc đen vừa mềm vừa mảnh như tơ nhện được vắt hất sang bên không bị thương. Đoạn Nghiêu dùng bông y tế đã thấm thuốc lau nhẹ nhàng lên vết thương, bàn tay hắn run run, cuối cùng lại không kiểm soát được lực mà đâm ra mạnh tay.
“Mình không sao.” Mộc Như Lam nắm lấy tay Đoạn Nghiêu, giọng bất đắc dĩ.
Đoạn Nghiêu rút tay ra đoạn vứt miếng bông vào thùng rác, đôi mắt sáng quắc liếc qua nụ cười nhẹ hẫng của Mộc Như Lam, sau đó lại quay phắt đi.
Hắn ghét mỗi khi Mộc Như Lam bị thương, bất kể là do cô tự làm hay là do người khác, cái cảm giác này khiến hắn chỉ muốn phá hủy hết tất cả mọi thứ. Hắn sợ không khống chế được chính mình. Thấy Mộc Như Lam bị thương hắn đau lòng vô cùng, mỗi hành động, mỗi cử chỉ đều mang vẻ hận mình bất lực.
Đây là di chứng từ lần Mộc Như Lam suýt chết vì cứu hắn, cũng như khi ta thấy người mình yêu thương chảy máu, ta sẽ vừa xót vừa giận, xót vì họ bị đau, và giận vì họ không bảo vệ được chính mình. Khi đã chắn chắc họ tai qua nạn khỏi rồi, ta lại muốn đánh mấy cái lên vết thương của họ, để họ đau phát khóc rồi nạt họ một phen, biết đau chưa?! Lần sau còn dám vậy nữa không!
Mộc Như Lam chỉ im lặng mỉm cười.
++++
Thành phố K.
Học viện Lưu Tư Lan ít nhiều đã có sự thay đổi, Phỉ Phi hành động vốn thuận buồm xuôi gió mà nay lại gặp khá nhiều khó khăn, tất cả là vì sự xuất hiện của Mộc Như Lam ở cuộc tranh cử.
Lục đục trong nội bộ fan Mộc Như Lam cũng đã chấm dứt, thậm chí họ còn bắt đầu phớt lờ Phỉ Phi. Lam Lam nói cô sợ tình yêu họ dành cho cô bị cướp mất, vì thế họ muốn dùng hành động để chứng minh rằng, những gì của Mộc Như Lam sẽ mãi mãi thuộc về Mộc Như Lam, tình yêu họ dành cho cô sẽ không kẻ nào cướp đi được!
Phỉ Phi vẫn giữ thái độ ôn hòa ngay thẳng dạo trước, cô ta biết mình không thể trở mặt bởi như vậy chẳng khác nào chứng tỏ cô ta đã cố tình bắt chước Mộc Như Lam ngay từ đầu. Mặc dù sự thật đúng là thế nhưng cô ta không thể để lộ cho người khác biết được.
Và điều này đã có hiệu quả, ít nhất nó khiến fan Mộc Như Lam không có hành vi bạo lực với cô ta và Âu Khải Thần thì càng ngày càng thích cô ta. Thái độ không quan tâm hơn thua này, rất giống Mộc Như Lam.
Một cô gái giống Mộc Như Lam nhưng lại không gây cho hắn cảm giác khi gần khi xa, Âu Khải Thần thấy dễ chịu đến nỗi không muốn rời bỏ cô ta, tựa như đã tìm được một nơi an ủi tình cảm vậy.
Buổi trưa, Phỉ Phi và Âu Khải Thần đến nhà ăn, không như Mộc Như Lam thích nhà ăn buffet, cô ta hay đi nhà ăn tây hơn, người ta nước ngoài về mà lại.
Hai người ngồi chờ cơm ở một bàn sát cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy Mộc Như Lâm đang một mình tới nhà ăn buffet, Phỉ Phi hơi nheo mắt, thật đáng tiếc, so với Âu Khải Thần thì kiểu con trai nhã nhặn mà xa cách như Mộc Như Lâm hợp gu cô ta hơn, kiểu người này một khi đã yêu thật lòng thì sẽ không bao giờ gian dối, hơn nữa còn dịu dàng chăm sóc người yêu cả đời. Nhưng ai ngờ Mộc Như Lâm lại là một tên cuồng chị gái, Mộc Như Lam đối với cậu ta quan trọng tới độ Phỉ Phi không tài nào tìm được cách chen vào giữa.
Cô ta vốn nghĩ, nếu Mộc Như Lâm chịu thì bọn họ có thể yêu đương một thời gian đấy, mặc dù với tình trạng Mộc gia hiện tại thì chỉ có thể dừng ở mức hẹn hò mà thôi.
Phỉ Phi lắc đầu tiếc rẻ, Âu Khải Thần nhìn theo cô ta nhưng không thấy gì vì Mộc Như Lâm đã khuất sau bụi cây, hắn hỏi, “Sao thế?”
Phỉ Phi cười lắc đầu.
Âu Khải Thần cũng không tò mò, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình hiển thị diễn học viện Lưu Tư Lan.
Phỉ Phi nhìn qua rồi mỉm cười bảo, “Khi một cô gái và một chàng trai cùng ngồi ăn cơm, chàng trai mà cứ dán mắt vào điện thoại thì sẽ làm cô gái cảm thấy mình thua cái điện thoại đấy.”
Âu Khải Thần ngẩng đầu nhìn Phỉ Phi, đôi mắt lạnh lùng nửa như dịu đi, nửa như không hề thay đổi.
“Đương nhiên là em quan trọng hơn điện thoại rồi.” Âu Khải Thần nói. Ở cạnh Phỉ Phi, hắn không phải căng thẳng hay lóng ngóng tay chân như khi ở cạnh Mộc Như Lam, hắn ghét cái cảm giác luống cuống đó, với Phỉ Phi hắn thả lỏng hơn nhiều, dễ nói chuyện dễ cư xử hơn nhiều, hắn nghĩ hắn đã biểu lộ rõ tâm tư của mình rồi.
Phỉ Phi đang cười híp mắt thì phía sau bỗng có một cái ghế ngả vào cô ta, giọng nữ lạnh nhạt vang lên, đặc sệt ý mỉa mai, “Đương nhiên là quan trọng hơn điện thoại rồi, chẳng qua là không bằng thứ trong điện thoại thôi.”
Âu Khải Thần đang đọc tin của fan Mộc Như Lam đằng trên diễn đàn, trong đó có vài chuyện lặt vặt mà người ngoài không biết, phần lớn đều xoay quanh Mộc Như Lam.
Nụ cười của Phỉ Phi bốc hơi ngay tức khắc.
“Hàng thay thế mãi mãi chỉ là hàng thay thế, cho dù cô có nhờ đó cướp được thứ gì thì cũng đừng quên tất cả chỉ là vì cô giống chính chủ mà thôi, điều kiện tiên quyết đấy.” Chọc tức Phỉ Phi xong, Thư Mẫn nhún vào cạnh bàn lấy đà, hai chân ghế trước trở về mặt sàn, cô lại tiếp tục dùng cơm một cách tao nhã.
Phỉ Phi hơi đen mặt rồi tiếp tục gượng cười, ánh mắt sắc lẻm đầy nham hiểm.
Ăn trưa xong, Âu Khải Thần mời Phỉ Phi tối nay đến Âu gia dùng bữa.
“Vậy có ổn không? Em lấy thân phận gì mà đi?”
“Người anh thích.” Âu Khải Thần nói, khóe môi nhếch lên ra chiều vui vẻ.
“Anh định thông báo với gia đình?” Phỉ Phi có hơi kinh ngạc.
“Ừ.”
“Chỉ thế thôi?”
“Chứ còn thế nào nữa?”
“Em thấy hơi qua loa, Khải Thần không thấy căng thẳng sao?”
“Chính vì thấy dễ chịu nên mới thích em…”
Lần này thì Phỉ Phi không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa, Âu Khải Thần cũng không để ý lắm, hắn vốn chẳng tinh tế gì cho cam.
Thư Mẫn từ trong nhà ăn đi ngang qua bọn họ, nghe được đoạn đối thoại này, cô bật cười vài tiếng làm Phỉ Phi chối cả tai, cô ta nghiến răng nhìn bóng lưng Thư Mẫn, con khốn tự phụ này, hôm qua tát mình hai bạt tai, hôm nay còn liên tục châm chọc khiêu khích mình, thứ chết dẫm…
++++
Máy bay vạch lên nền trời một dải màu trắng, sau từ từ hạ cánh.
Lễ Thân và Thái Sử Nương Tử ra sân bay đón, ngay khi vừa nhìn thấy Mộc Như Lam, Thái Sử Nương Tử lập tức rơm rớm nhào tới, “Lam Lam ơi…” Đang định bá cổ Mộc Như Lam thì tự dưng một cây nạng từ đâu ra chặn tay cô lại, Thái Sử Nương Tử thấy lão đại nhà họ đang cười tủm tỉm nhìn mình, đôi mắt đào sáng quắc mê hồn người hơi nheo lại, nụ cười nở rộ trên gương mặt trắng nõn như mai đỏ giữa trời đông giá rét. Thái Sử Nương Tử đỏ mặt run lên, tiếc rẻ chuyển sang ôm tay Mộc Như Lam, “Ghét…”
Vết thương trên cổ Mộc Như Lam bị tóc che đi nên rất khó phát hiện.
“Đi thôi.” Lễ Thân xách hộ hành lý của Mộc Như Lam, “Chiều này cậu đến trường không?”
“Có.” Mộc Như Lam ngước đầu nhìn bầu trời xanh thẳm khác hẳn ở thủ đô, ánh nắng dát lên người cô một lớp kim cương trong suốt lấp lánh, thật tuyệt làm sao, thành phố K, nơi kiếp trước cô sinh ra và chết đi, đến cả ánh mặt trời cũng như vượt thời không đem lại cho cô bao hoài niệm.
Một cử chỉ vô tình làm bao người ngẩn ngơ, vậy mà “thủ phạm” lại chỉ mải hưởng thụ khoảnh khắc này rồi nhẹ nhàng bỏ đi, mang theo cả linh hồn của họ.
Trên xe, Thái Sử Nương Tử ngồi cạnh Mộc Như Lam tíu tít kể chuyện hội học sinh, đến hôm qua thì các thành viên mới của hội đã được tuyển xong xuôi, bọn họ có năm ngày để học tập từ người tiền nhiệm cách quản lý cũng như nghĩa vụ và trách nhiệm của mình.
Thái Sử Nương Tử vui lắm, như vậy tức là mấy ngày tiếp theo cô sẽ được ở cạnh Mộc Như Lam, bớt được áp lực không trâu bắt chó đi cày.
Thấy Thái Sử Nương Tử có Mộc Như Lam rồi là không cần mình nữa, Lễ Thân rất bực mình, vì thế cũng bèn chen miệng, “Tớ phải đi theo Thư Mẫn…”
“Hahaha… Ai bảo cậu phải làm phó hội trưởng có thực quyền? Haha…” Thái Sử Nương Tử ngửa đầu cười to.
Lễ Thân tức cành hông, không biết ai mới hôm qua còn đòi ngủ lại nhà hắn! Hắn làm phó hội trưởng có thực quyền chứ không phải kiểu thư ký như Trần Thanh, bộ không vì cô chắc? Thiệt tình, hắn chắc chắn là trúc mã đẹp trai đáng tin cậy nhất lịch sử, là đàn ông năm tốt* bị thanh mai ác ôn hành hạ!
*Đàn ông năm tốt: tự tin, độ lượng, cầu tiến, chững chạc, giàu tình yêu thương.
“Xem ra trong lúc tôi không có ở đây, các cậu đã gặp rất nhiều chuyện thú vị.” Đoạn Nghiêu ngồi vắt chân bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng. Hắn mở mắt liếc một cái nhẹ hẫng, tựa như cầu vồng chợt hiện giữa trời đêm.
Thái Sử Nương Tử không nói nữa, bĩu môi ôm chặt cánh tay Mộc Như Lam.
Lái xe được một đoạn, Lễ Thân mới sực nhớ ra một chuyện, hắn nhìn Đoạn Nghiêu qua kính chiếu hậu, Đoạn Nghiêu hờ hững nói bằng khẩu hình, Lễ Thân lập tức bẻ tay lái, không đi về hướng Mộc gia.
Mộc gia.
Kha Uyển Tình đang bận bịu quét tước nhà cửa nhưng vì xưa nay chưa làm việc này bao giờ nên khéo quá hóa vụng, đã lộn xộn còn lộn xộn hơn, bà ta phiền muốn bỏ ngang nhưng lại sợ Mộc Như Lam về thấy thế này thì sẽ chán không buồn về nữa, thế là bà ta lại phải tiếp tục dọn dẹp.
Bà ta vẫn ôm hy vọng Mộc Như Lam sẽ giúp mình quay lại giới thượng lưu, giúp mình lấy lại những gì đã mất, với cả, bà ta nhất định phải mách Mộc Như Lam biết Đoạn Nghiêu đã đối xử với bà ta ra sao! Sau này cô không được tiếp xúc với hắn nữa!
Bà ta nghĩ, mẹ con sao thù ghét nhau được? Hai người họ lâu lắm rồi không liên lạc, giận gì thì cũng nguôi rồi, Mộc Như Lam không thể bỏ mặc bà mẹ ruột đã nuôi cô khôn lớn được, cùng lắm bà ta xin lỗi Mộc Như Lam, cô sẽ tha thứ cho bà ta thôi.
Kha Uyển Tình mở cờ trong bụng nên dọn dẹp cũng không mệt nhọc lắm. Thấy người đàn ông mặc đồ đen đến đưa cơm, bà ta kênh mặt lên, “Hứ! Chờ con gái tôi trở về, các người sẽ tha hồ đẹp mặt!”
Người nọ nhìn bà ta như nhìn một mụ điên.
Lễ Thân đưa Mộc Như Lam đến học viện Lưu Tư Lan, hắn bảo hành lý không nhiều lắm, ca chiều cũng sắp vào lớp rồi nên trước tiên cứ chở hai người đến trường, tối lại chở về sau.
Mộc Như Lam nhướng mày gật đầu không ý kiến.
Xe dừng trong bãi đỗ xe ngoài trường, bốn người thong thả bước vào cổng.
Hiện tại đã gần hết giờ nghỉ trưa nên đường rất đông học sinh, nhiều học sinh có sở thích tránh nắng dưới bóng cây, ngủ trưa trong hiên hoặc ứ ừ trong bụi rậm.
Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu xuất hiện làm không ít người chú ý, tất cả đều không khỏi kinh ngạc bởi theo kế hoạch phải ngày mốt Mộc Như Lam mới về, về phần Đoạn Nghiêu thì lại càng không biết ở đâu, khi nào về, bây giờ bất ngờ nhìn thấy hai người họ, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bọn họ cứ nghĩ mình hoa mắt mất rồi.
Thấy biểu cảm của họ, Mộc Như Lam nở nụ cười nhu hòa ấm áp. Đoạn Nghiêu chống nạng, vẫn hờ hững yêu nghiệt như mọi khi – vừa giống đóa anh túc dụ người ta phạm tội lại vừa giống nụ xương rồng nở rộ giữa vạt gai – xinh đẹp, kiên cường, mà đầy nguy hiểm.
Nụ cười quen thuộc, cái ấm quen thuộc, vẻ đẹp quen thuộc…
“Aaaaaaaa!” Có người dẫn đầu hét lên, ngay sau đó không khí như bùng nổ trong loạt tiếng hò reo kích động, chẳng mấy chốc tất cả đã tụ lại quanh Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu.
“Hội trưởng đại nhân!”
“Lam Lam! Lam Lam về từ khi nào thế!”
“Điện hạ! Hoa yêu điện hạ!”
“…”
Cách đó không xa, được vây quanh bởi những cô gái, Ive chào tạm biệt người đứng cạnh rồi bước về phía Mộc Như Lam. Hắn mặc một bộ thường phục đơn giản màu trắng, hai tay đút trong túi quần, miệng cười lịch thiệp hoàn hảo. Đầu lưỡi đỏ lặng lẽ lướt qua môi dưới, tựa như độc xà đánh hơi được con mồi.
Cũng cách đó không xa, Phỉ Phi đang chuẩn bị về dãy phòng học năm nhất cũng dừng bước, cô ta cách khá xa, lại thêm tiếng hò hét quá lộn xộn nên không nghe được họ đang vui mừng cái gì. Nheo mắt nhìn thấy bóng dáng Ive, cô ta chậm rãi đi qua.
Đổng Tứ Hiên đi sang đó, “Hình như tôi vừa nghe thấy…” Có ai gọi tên Mộc Như Lam? Đừng nói bên kia ồn ào như thế là vì Mộc Như Lam đấy nhé.
“A Hiên!” Bỗng nhiên Tang Tranh hoảng hốt la lên, túm tay Đổng Tứ Hiên lại.
Đổng Tứ Hiên giật mình, theo ánh mắt của Tang Tranh, hắn nhìn vào trong sân bay, nơi đó có một đội ngũ trông khá là hoành tráng đang đi ra, dẫn đầu bởi một người đàn ông với bộ âu phục tôn quý tuyền một màu đen nặng nề, chưa thấy rõ mặt mà cái khí chất lạnh lùng đầy áp lực của y cũng đã khiến người ta phải tự giác lánh ra nhường đường, thấp thỏm chiêm ngưỡng như đang đón tiếp một vị đế vương.
Theo sau hắn là một cô gái trong bộ âu phục nữ sang trọng, mái tóc đen được búi lại gọn gàng, gương mặt phủ một lớp trang điểm tinh tế. Quyến rũ lạ thường nhưng lại cực kì vô cảm. Cô ta cầm một xấp tài liệu vừa đi vừa nói trông rất nghiêm túc, chắc hẳn là đang báo cáo gì đó với người đàn ông đi trước.
Phía sau nữa là một hàng những người mặc âu phục đen, thỉnh thoảng có vài cá nhân ăn mặc đơn giản nhưng khí chất nom sang trọng không kém lẫn vào đó, vừa đi vừa cười đùa.
Bọn họ đi rất nhanh, phong thái ngạo mạn như bậc bề trên.
Mặt Đổng Tứ Hiên biến sắc, nhìn nhóm người nọ ngày càng tiến gần tới đám đông.
Gã đàn ông kia vẫn đang bắt Mộc Như Lam giằng co với cảnh sát, vậy mà bọn họ lại đột nhiên đi ngang qua như chốn không người, khí chất cường đại khiến người ta có cảm giác thời gian như khựng lại, mọi hành động bỗng dưng chậm đi hắn.
Nhìn qua vài viên cảnh sát, Mộc Như Lam đụng phải một ánh mắt lạnh thấu xương, trái tim cô thịch một cái, thế nhưng ngay giây sau, ánh mắt ấy lại biến mất như chưa hề tồn tại.
Trong nhóm người kia có một kẻ ngoái đầu cười toe toét nhìn đám đông bị cảnh sát bao vây, hắn không thấy rõ bên trong nhưng ngẫm một lát cũng tưởng tượng được, thế là hắn không thèm để ý nữa, tiếp tục quay lại nói chuyện với đồng bạn rồi cứ thế rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Tất cả như chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.
Không hiểu sao, Mộc Như Lam có linh cảm sau này sẽ còn đụng mặt bọn họ nhiều.
“… Mấy người đó…” Ngay cả cảnh sát cũng phải sửng sốt, thật không thể tin được bọn họ dám đi ngang qua trước mặt người thi hành công vụ như thế! Anh ta dám cá rằng, nhóm người vừa nãy chắc chắn không quá mười tên! Thật không coi ai ra gì cả!
Đoạn dạo đầu vô thưởng vô phạt cứ thế trôi qua, bây giờ chuyện quan trọng nhất là cứu Mộc Như Lam khỏi tay tên biến thái và gô cổ gã ta lại.
Chẳng bao lâu sau, Mộc Như Lam quật ngã gã đàn ông đang uy hiếp cảnh sát bằng một đòn quật qua vai trúc trắc, hậu quả là cổ cô bị dao cứa một đường nhưng may sao chỉ là vết thương nông.
Vì đang vội lên máy bay nên sau đó Mộc Như Lam kéo Đoạn Nghiêu chạy vào ngay mà không kịp xử lý vết thương, được cái họ ngồi khoang hạng nhất, trên máy bay cũng có thuốc.
Máy bay từ từ cất cánh, bay về phía chân trời tối tăm.
Đoạn Nghiêu ngồi cạnh Mộc Như Lam, cô nghiêng đầu, mái tóc đen vừa mềm vừa mảnh như tơ nhện được vắt hất sang bên không bị thương. Đoạn Nghiêu dùng bông y tế đã thấm thuốc lau nhẹ nhàng lên vết thương, bàn tay hắn run run, cuối cùng lại không kiểm soát được lực mà đâm ra mạnh tay.
“Mình không sao.” Mộc Như Lam nắm lấy tay Đoạn Nghiêu, giọng bất đắc dĩ.
Đoạn Nghiêu rút tay ra đoạn vứt miếng bông vào thùng rác, đôi mắt sáng quắc liếc qua nụ cười nhẹ hẫng của Mộc Như Lam, sau đó lại quay phắt đi.
Hắn ghét mỗi khi Mộc Như Lam bị thương, bất kể là do cô tự làm hay là do người khác, cái cảm giác này khiến hắn chỉ muốn phá hủy hết tất cả mọi thứ. Hắn sợ không khống chế được chính mình. Thấy Mộc Như Lam bị thương hắn đau lòng vô cùng, mỗi hành động, mỗi cử chỉ đều mang vẻ hận mình bất lực.
Đây là di chứng từ lần Mộc Như Lam suýt chết vì cứu hắn, cũng như khi ta thấy người mình yêu thương chảy máu, ta sẽ vừa xót vừa giận, xót vì họ bị đau, và giận vì họ không bảo vệ được chính mình. Khi đã chắn chắc họ tai qua nạn khỏi rồi, ta lại muốn đánh mấy cái lên vết thương của họ, để họ đau phát khóc rồi nạt họ một phen, biết đau chưa?! Lần sau còn dám vậy nữa không!
Mộc Như Lam chỉ im lặng mỉm cười.
++++
Thành phố K.
Học viện Lưu Tư Lan ít nhiều đã có sự thay đổi, Phỉ Phi hành động vốn thuận buồm xuôi gió mà nay lại gặp khá nhiều khó khăn, tất cả là vì sự xuất hiện của Mộc Như Lam ở cuộc tranh cử.
Lục đục trong nội bộ fan Mộc Như Lam cũng đã chấm dứt, thậm chí họ còn bắt đầu phớt lờ Phỉ Phi. Lam Lam nói cô sợ tình yêu họ dành cho cô bị cướp mất, vì thế họ muốn dùng hành động để chứng minh rằng, những gì của Mộc Như Lam sẽ mãi mãi thuộc về Mộc Như Lam, tình yêu họ dành cho cô sẽ không kẻ nào cướp đi được!
Phỉ Phi vẫn giữ thái độ ôn hòa ngay thẳng dạo trước, cô ta biết mình không thể trở mặt bởi như vậy chẳng khác nào chứng tỏ cô ta đã cố tình bắt chước Mộc Như Lam ngay từ đầu. Mặc dù sự thật đúng là thế nhưng cô ta không thể để lộ cho người khác biết được.
Và điều này đã có hiệu quả, ít nhất nó khiến fan Mộc Như Lam không có hành vi bạo lực với cô ta và Âu Khải Thần thì càng ngày càng thích cô ta. Thái độ không quan tâm hơn thua này, rất giống Mộc Như Lam.
Một cô gái giống Mộc Như Lam nhưng lại không gây cho hắn cảm giác khi gần khi xa, Âu Khải Thần thấy dễ chịu đến nỗi không muốn rời bỏ cô ta, tựa như đã tìm được một nơi an ủi tình cảm vậy.
Buổi trưa, Phỉ Phi và Âu Khải Thần đến nhà ăn, không như Mộc Như Lam thích nhà ăn buffet, cô ta hay đi nhà ăn tây hơn, người ta nước ngoài về mà lại.
Hai người ngồi chờ cơm ở một bàn sát cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy Mộc Như Lâm đang một mình tới nhà ăn buffet, Phỉ Phi hơi nheo mắt, thật đáng tiếc, so với Âu Khải Thần thì kiểu con trai nhã nhặn mà xa cách như Mộc Như Lâm hợp gu cô ta hơn, kiểu người này một khi đã yêu thật lòng thì sẽ không bao giờ gian dối, hơn nữa còn dịu dàng chăm sóc người yêu cả đời. Nhưng ai ngờ Mộc Như Lâm lại là một tên cuồng chị gái, Mộc Như Lam đối với cậu ta quan trọng tới độ Phỉ Phi không tài nào tìm được cách chen vào giữa.
Cô ta vốn nghĩ, nếu Mộc Như Lâm chịu thì bọn họ có thể yêu đương một thời gian đấy, mặc dù với tình trạng Mộc gia hiện tại thì chỉ có thể dừng ở mức hẹn hò mà thôi.
Phỉ Phi lắc đầu tiếc rẻ, Âu Khải Thần nhìn theo cô ta nhưng không thấy gì vì Mộc Như Lâm đã khuất sau bụi cây, hắn hỏi, “Sao thế?”
Phỉ Phi cười lắc đầu.
Âu Khải Thần cũng không tò mò, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình hiển thị diễn học viện Lưu Tư Lan.
Phỉ Phi nhìn qua rồi mỉm cười bảo, “Khi một cô gái và một chàng trai cùng ngồi ăn cơm, chàng trai mà cứ dán mắt vào điện thoại thì sẽ làm cô gái cảm thấy mình thua cái điện thoại đấy.”
Âu Khải Thần ngẩng đầu nhìn Phỉ Phi, đôi mắt lạnh lùng nửa như dịu đi, nửa như không hề thay đổi.
“Đương nhiên là em quan trọng hơn điện thoại rồi.” Âu Khải Thần nói. Ở cạnh Phỉ Phi, hắn không phải căng thẳng hay lóng ngóng tay chân như khi ở cạnh Mộc Như Lam, hắn ghét cái cảm giác luống cuống đó, với Phỉ Phi hắn thả lỏng hơn nhiều, dễ nói chuyện dễ cư xử hơn nhiều, hắn nghĩ hắn đã biểu lộ rõ tâm tư của mình rồi.
Phỉ Phi đang cười híp mắt thì phía sau bỗng có một cái ghế ngả vào cô ta, giọng nữ lạnh nhạt vang lên, đặc sệt ý mỉa mai, “Đương nhiên là quan trọng hơn điện thoại rồi, chẳng qua là không bằng thứ trong điện thoại thôi.”
Âu Khải Thần đang đọc tin của fan Mộc Như Lam đằng trên diễn đàn, trong đó có vài chuyện lặt vặt mà người ngoài không biết, phần lớn đều xoay quanh Mộc Như Lam.
Nụ cười của Phỉ Phi bốc hơi ngay tức khắc.
“Hàng thay thế mãi mãi chỉ là hàng thay thế, cho dù cô có nhờ đó cướp được thứ gì thì cũng đừng quên tất cả chỉ là vì cô giống chính chủ mà thôi, điều kiện tiên quyết đấy.” Chọc tức Phỉ Phi xong, Thư Mẫn nhún vào cạnh bàn lấy đà, hai chân ghế trước trở về mặt sàn, cô lại tiếp tục dùng cơm một cách tao nhã.
Phỉ Phi hơi đen mặt rồi tiếp tục gượng cười, ánh mắt sắc lẻm đầy nham hiểm.
Ăn trưa xong, Âu Khải Thần mời Phỉ Phi tối nay đến Âu gia dùng bữa.
“Vậy có ổn không? Em lấy thân phận gì mà đi?”
“Người anh thích.” Âu Khải Thần nói, khóe môi nhếch lên ra chiều vui vẻ.
“Anh định thông báo với gia đình?” Phỉ Phi có hơi kinh ngạc.
“Ừ.”
“Chỉ thế thôi?”
“Chứ còn thế nào nữa?”
“Em thấy hơi qua loa, Khải Thần không thấy căng thẳng sao?”
“Chính vì thấy dễ chịu nên mới thích em…”
Lần này thì Phỉ Phi không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa, Âu Khải Thần cũng không để ý lắm, hắn vốn chẳng tinh tế gì cho cam.
Thư Mẫn từ trong nhà ăn đi ngang qua bọn họ, nghe được đoạn đối thoại này, cô bật cười vài tiếng làm Phỉ Phi chối cả tai, cô ta nghiến răng nhìn bóng lưng Thư Mẫn, con khốn tự phụ này, hôm qua tát mình hai bạt tai, hôm nay còn liên tục châm chọc khiêu khích mình, thứ chết dẫm…
++++
Máy bay vạch lên nền trời một dải màu trắng, sau từ từ hạ cánh.
Lễ Thân và Thái Sử Nương Tử ra sân bay đón, ngay khi vừa nhìn thấy Mộc Như Lam, Thái Sử Nương Tử lập tức rơm rớm nhào tới, “Lam Lam ơi…” Đang định bá cổ Mộc Như Lam thì tự dưng một cây nạng từ đâu ra chặn tay cô lại, Thái Sử Nương Tử thấy lão đại nhà họ đang cười tủm tỉm nhìn mình, đôi mắt đào sáng quắc mê hồn người hơi nheo lại, nụ cười nở rộ trên gương mặt trắng nõn như mai đỏ giữa trời đông giá rét. Thái Sử Nương Tử đỏ mặt run lên, tiếc rẻ chuyển sang ôm tay Mộc Như Lam, “Ghét…”
Vết thương trên cổ Mộc Như Lam bị tóc che đi nên rất khó phát hiện.
“Đi thôi.” Lễ Thân xách hộ hành lý của Mộc Như Lam, “Chiều này cậu đến trường không?”
“Có.” Mộc Như Lam ngước đầu nhìn bầu trời xanh thẳm khác hẳn ở thủ đô, ánh nắng dát lên người cô một lớp kim cương trong suốt lấp lánh, thật tuyệt làm sao, thành phố K, nơi kiếp trước cô sinh ra và chết đi, đến cả ánh mặt trời cũng như vượt thời không đem lại cho cô bao hoài niệm.
Một cử chỉ vô tình làm bao người ngẩn ngơ, vậy mà “thủ phạm” lại chỉ mải hưởng thụ khoảnh khắc này rồi nhẹ nhàng bỏ đi, mang theo cả linh hồn của họ.
Trên xe, Thái Sử Nương Tử ngồi cạnh Mộc Như Lam tíu tít kể chuyện hội học sinh, đến hôm qua thì các thành viên mới của hội đã được tuyển xong xuôi, bọn họ có năm ngày để học tập từ người tiền nhiệm cách quản lý cũng như nghĩa vụ và trách nhiệm của mình.
Thái Sử Nương Tử vui lắm, như vậy tức là mấy ngày tiếp theo cô sẽ được ở cạnh Mộc Như Lam, bớt được áp lực không trâu bắt chó đi cày.
Thấy Thái Sử Nương Tử có Mộc Như Lam rồi là không cần mình nữa, Lễ Thân rất bực mình, vì thế cũng bèn chen miệng, “Tớ phải đi theo Thư Mẫn…”
“Hahaha… Ai bảo cậu phải làm phó hội trưởng có thực quyền? Haha…” Thái Sử Nương Tử ngửa đầu cười to.
Lễ Thân tức cành hông, không biết ai mới hôm qua còn đòi ngủ lại nhà hắn! Hắn làm phó hội trưởng có thực quyền chứ không phải kiểu thư ký như Trần Thanh, bộ không vì cô chắc? Thiệt tình, hắn chắc chắn là trúc mã đẹp trai đáng tin cậy nhất lịch sử, là đàn ông năm tốt* bị thanh mai ác ôn hành hạ!
*Đàn ông năm tốt: tự tin, độ lượng, cầu tiến, chững chạc, giàu tình yêu thương.
“Xem ra trong lúc tôi không có ở đây, các cậu đã gặp rất nhiều chuyện thú vị.” Đoạn Nghiêu ngồi vắt chân bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng. Hắn mở mắt liếc một cái nhẹ hẫng, tựa như cầu vồng chợt hiện giữa trời đêm.
Thái Sử Nương Tử không nói nữa, bĩu môi ôm chặt cánh tay Mộc Như Lam.
Lái xe được một đoạn, Lễ Thân mới sực nhớ ra một chuyện, hắn nhìn Đoạn Nghiêu qua kính chiếu hậu, Đoạn Nghiêu hờ hững nói bằng khẩu hình, Lễ Thân lập tức bẻ tay lái, không đi về hướng Mộc gia.
Mộc gia.
Kha Uyển Tình đang bận bịu quét tước nhà cửa nhưng vì xưa nay chưa làm việc này bao giờ nên khéo quá hóa vụng, đã lộn xộn còn lộn xộn hơn, bà ta phiền muốn bỏ ngang nhưng lại sợ Mộc Như Lam về thấy thế này thì sẽ chán không buồn về nữa, thế là bà ta lại phải tiếp tục dọn dẹp.
Bà ta vẫn ôm hy vọng Mộc Như Lam sẽ giúp mình quay lại giới thượng lưu, giúp mình lấy lại những gì đã mất, với cả, bà ta nhất định phải mách Mộc Như Lam biết Đoạn Nghiêu đã đối xử với bà ta ra sao! Sau này cô không được tiếp xúc với hắn nữa!
Bà ta nghĩ, mẹ con sao thù ghét nhau được? Hai người họ lâu lắm rồi không liên lạc, giận gì thì cũng nguôi rồi, Mộc Như Lam không thể bỏ mặc bà mẹ ruột đã nuôi cô khôn lớn được, cùng lắm bà ta xin lỗi Mộc Như Lam, cô sẽ tha thứ cho bà ta thôi.
Kha Uyển Tình mở cờ trong bụng nên dọn dẹp cũng không mệt nhọc lắm. Thấy người đàn ông mặc đồ đen đến đưa cơm, bà ta kênh mặt lên, “Hứ! Chờ con gái tôi trở về, các người sẽ tha hồ đẹp mặt!”
Người nọ nhìn bà ta như nhìn một mụ điên.
Lễ Thân đưa Mộc Như Lam đến học viện Lưu Tư Lan, hắn bảo hành lý không nhiều lắm, ca chiều cũng sắp vào lớp rồi nên trước tiên cứ chở hai người đến trường, tối lại chở về sau.
Mộc Như Lam nhướng mày gật đầu không ý kiến.
Xe dừng trong bãi đỗ xe ngoài trường, bốn người thong thả bước vào cổng.
Hiện tại đã gần hết giờ nghỉ trưa nên đường rất đông học sinh, nhiều học sinh có sở thích tránh nắng dưới bóng cây, ngủ trưa trong hiên hoặc ứ ừ trong bụi rậm.
Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu xuất hiện làm không ít người chú ý, tất cả đều không khỏi kinh ngạc bởi theo kế hoạch phải ngày mốt Mộc Như Lam mới về, về phần Đoạn Nghiêu thì lại càng không biết ở đâu, khi nào về, bây giờ bất ngờ nhìn thấy hai người họ, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bọn họ cứ nghĩ mình hoa mắt mất rồi.
Thấy biểu cảm của họ, Mộc Như Lam nở nụ cười nhu hòa ấm áp. Đoạn Nghiêu chống nạng, vẫn hờ hững yêu nghiệt như mọi khi – vừa giống đóa anh túc dụ người ta phạm tội lại vừa giống nụ xương rồng nở rộ giữa vạt gai – xinh đẹp, kiên cường, mà đầy nguy hiểm.
Nụ cười quen thuộc, cái ấm quen thuộc, vẻ đẹp quen thuộc…
“Aaaaaaaa!” Có người dẫn đầu hét lên, ngay sau đó không khí như bùng nổ trong loạt tiếng hò reo kích động, chẳng mấy chốc tất cả đã tụ lại quanh Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu.
“Hội trưởng đại nhân!”
“Lam Lam! Lam Lam về từ khi nào thế!”
“Điện hạ! Hoa yêu điện hạ!”
“…”
Cách đó không xa, được vây quanh bởi những cô gái, Ive chào tạm biệt người đứng cạnh rồi bước về phía Mộc Như Lam. Hắn mặc một bộ thường phục đơn giản màu trắng, hai tay đút trong túi quần, miệng cười lịch thiệp hoàn hảo. Đầu lưỡi đỏ lặng lẽ lướt qua môi dưới, tựa như độc xà đánh hơi được con mồi.
Cũng cách đó không xa, Phỉ Phi đang chuẩn bị về dãy phòng học năm nhất cũng dừng bước, cô ta cách khá xa, lại thêm tiếng hò hét quá lộn xộn nên không nghe được họ đang vui mừng cái gì. Nheo mắt nhìn thấy bóng dáng Ive, cô ta chậm rãi đi qua.
Bình luận facebook