Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa đang bắt đầu được xây dựng, phía sau khu biệt thự ngoại ô đã đổ sẵn một đống đất lớn, cây cối xung quanh cũng bị chặt đi kèm theo sự xuất hiện của những cái lỗ đào, xem ra sắp chuẩn bị đặt móng.
Trần Hải dừng xe ngay tại lối vào, Mộc Như Lam mở cửa bước xuống, Bao thúc làm bảo vệ khu này nhìn thấy cô thì cười đến là xán lạn, “Dạo này tiểu thư đến đây thật thường xuyên.”
Bình thường Mộc Như Lam mấy tháng mới tới hắc ốc một lần; mà để đảm bảo sự riêng tư cũng như tính an toàn, những căn biệt thự tại đây đều cách nhau một quãng khá xa, ngoài ra còn có cây cối chắn ở giữa, thế nên người dân quanh đây không ai biết rằng tòa nhà màu xám u ám cũ kĩ kia cũng có người ở, hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp như thiên sứ.
“Vâng,” Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, “Sức khỏe Bao thúc khá hơn chút nào chưa?”
Vào phiên trực trước, Bao thúc đột nhiên ngất đi, sáng hôm sau Mộc Như Lam phát hiện thì vội đưa ông ấy đi bệnh viện, bác sĩ nói rằng sức khỏe ông ấy quá suy nhược. Sau đó cô mới biết nhà Bao thúc có hai đứa con trai vô công rồi nghề lại thích đánh bạc, cuối cùng phải vay tiền với lãi suất cao rồi ôm đồ chạy trốn, để lại hai ông bà già bị ép nợ. Mộc Như Lam không đành lòng, liền trả hết nợ cho Bao thúc, loại nợ nặng lãi phải thanh toán dứt điểm trong một lần, nếu không thì có làm cả đời cũng không hết, vì thế Mộc Như Lam trở thành đại ân nhân của Bao thúc.
“Đã tốt hơn nhiều, cảm ơn tiểu thư quan tâm,” Nhớ lại chuyện đó, khóe mắt Bao thúc lại đỏ lên, ông mỉm cười nhìn Mộc Như Lam thong thả đi vào. Không biết có phải là hoa mắt hay không, nhưng rõ ràng ông thấy trên lưng cô có một đôi cánh trắng muốt thật xinh đẹp.
Trần Hải hiểu được Mộc Như Lam cho Bao thúc nhiều tiền như vậy tất nhiên là không thể nào trả đủ, cho nên cũng quyết định coi ông ta như người mình, “Buổi tối ông tuần tra thêm hai vòng.”
“Được,” Bao thúc gật đầu, thật ra ông khá giỏi võ, đừng bị vẻ ngoài thành thật hiền lành của Bao thúc lừa, nếu không có năng lực thì ông ấy đã chẳng thể nào làm bảo vệ ở nơi này.
…
Nằm trong bóng đen âm u, cả tòa biệt thự màu xám như thở ra một luồng khí ma quái, hàng cây xung quanh in cái bóng đen mờ mờ lên con dốc rộng hai mét dẫn vào cửa chính.
Sau lần tiếp đón hai con thỏ nhỏ không mời mà đến, Mộc Như Lam đã cho Bao thúc kiểm tra lại toàn bộ cửa nẻo, kết quả là lắp thêm một lớp khóa ở cổng lớn, Mộc Như Lam hy vọng không phải bắt gặp hai con thỏ đáng yêu đột nhập chốn địa ngục cực lạc này thêm một lần nào nữa.
Kẹt…
Cánh cửa màu đen nặng nề phát ra một chuỗi âm thanh rùng rợn. Sau khi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, nó lại im lìm như trước.
Mộc Như Lam không bật đèn, chút ánh trăng yếu ớt hắt xuyên qua tấm rèm cửa màu trắng phất phơ trên bậu cửa sổ, không gian yên ắng bao trùm.
Cô chậm rãi di chuyển, điệu bộ ung dung như thể đang dạo vườn hoa. Từng bước chân đều đặn in lên chiếc cầu thang nối liền hai tầng.
Đích đến là căn phòng tối trong góc kia, trên cánh cửa đỏ sậm xuất hiện vài vệt đen loang lổ tựa như máu.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra…
“Cạch” một tiếng, Mộc Như Lam mở đèn. Căn phòng rất trống, chỉ có mỗi một cái tủ gỗ lớn màu đỏ sẫm được đóng vào tường, mặt ngoài bóng loáng phản xạ những tia sáng lạnh khiến người ta rùng mình.
Chà…
Đã lâu không gặp, quả nhiên thứ cô yêu nhất vẫn là rối, máu khắp người đã muốn sôi trào lên cả rồi. Mỗi lần chế tác rối đều khiến cô hưng phấn đến độ chỉ muốn xoẹt một dao cắt đứt luôn động mạch để mà ngắm từng tia máu bắn ra tung tóe.
Nụ cười Mộc Như Lam càng lúc càng sâu, cô đi về phía chiếc tủ, từ từ mở ra cánh cửa ở chính giữa.
Cỗ mùi thối khó chịu lập tức xộc vào mũi.
Bên trong là một cảnh tượng dọa người chết khiếp.
Cô gái bị dây treo lên như một con rối. Sợi tơ xanh quấn chặt lấy tứ chi vặn vẹo tím tái, tạo thành từng vòng thịt thối. Cả người cô ta gầy chẳng khác gì khúc cây khô, khuôn mặt trắng bệch hóp lại, phía trên là một đầu tóc vàng bốc mùi tanh tưởi…
Đáng sợ hơn là, người này còn sống.
Nơi tĩnh mạch cổ của cô ta cắm một cái kim tiêm rất nhỏ, ống dẫn trong suốt nối liền với lọ dịch không màu đặt trên đỉnh tủ – thứ không cho phép linh hồn cô ta rời khỏi thân xác tàn tạ rách nát.
Mộc Như Lam đứng ở phía đối diện, nhàn nhã đeo vào một đôi găng cao su không biết lấy từ đâu ra, sau đó nâng đầu của Kim Mạt Lỵ lên, để lộ một đôi mắt đỏ ngầu đang trợn trừng trừng xen lẫn oán hận và hoảng sợ. Cô ta khẩn cầu nhìn Mộc Như Lam nhưng cổ họng lại không thể phát ra dù chỉ một tiếng.
“Sao thế?” Mộc Như Lam lo lắng xoa xoa gương mặt hốc hác của Kim Mạt Lỵ, “Thống khổ lắm sao? Thật xin lỗi. Tay chân đau đớn lắm sao? Thật xin lỗi. Nếu là chế tác thành rối thì chỉ cần sấy khô là đủ rồi, còn lại thân thể sẽ được bảo tồn sạch đẹp như nguyên bản. Có điều cô quên rồi sao? Tôi muốn ướp xác của cô cơ. Vậy nên tay chân biến dạng một chút cũng không thành vấn đề,” Cô dịu dàng cười an ủi.
Mắt Kim Mạt Lỵ trừng lớn như thể muốn lồi hẳn ra ngoài, khiếp đảm nhìn Mộc Như Lam chậm rãi cởi bỏ sợi tơ đang quấn quanh người cô ta. Kim Mạt Lỵ đã bị tra tấn đến mức chỉ muốn chết quách cho xong, tuy nhiên giờ này cô ra lại chẳng thể làm gì khác ngoài cầu xin tha mạng.
“A… hu…” Mất đi sự nâng đỡ của sợi tơ, Kim Mạt Lỵ ngã úp sấp ra nền đất, tứ chi đã bị phế bỏ không thể nào cử động được, cũng không có sức để mà cử động, chỉ biết phát ra vài tiếng nức nở ai oán.
Tất cả mọi người đều sợ chết – một giây trước hãy còn bình thản đối mặt, nhưng vào thời điểm phải nếm trải mùi vị cái chết từ từ thì bất kỳ ai cũng có thể vì sinh tồn mà làm ra rất nhiều chuyện.
“Đúng rồi, quên chưa giới thiệu với cô,” Mộc Như Lam phớt lờ sự cầu xin của Kim Mạt Lỵ, cô vừa cười tủm tỉm vừa vươn tay mở mấy cánh cửa nhỏ ở hai bên tủ gỗ.
Kim Mạt Lỵ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị giật tóc ép ngẩng đầu lên, một khung cảnh hãi hùng đập vào mắt khiến đồng tử cô ta co rút: Trong ba ngăn tủ có ba tên con trai tái nhợt như tượng sáp đang trợn to mắt. Cả ba đều bị xếp thành những tư thế quái dị, trông qua không khác gì mấy con ma nơ canh trong các cửa tiệm quần áo, thế nhưng…
Ánh mắt sáng đến vậy thì chỉ có thể là người thật.
Trần Hải dừng xe ngay tại lối vào, Mộc Như Lam mở cửa bước xuống, Bao thúc làm bảo vệ khu này nhìn thấy cô thì cười đến là xán lạn, “Dạo này tiểu thư đến đây thật thường xuyên.”
Bình thường Mộc Như Lam mấy tháng mới tới hắc ốc một lần; mà để đảm bảo sự riêng tư cũng như tính an toàn, những căn biệt thự tại đây đều cách nhau một quãng khá xa, ngoài ra còn có cây cối chắn ở giữa, thế nên người dân quanh đây không ai biết rằng tòa nhà màu xám u ám cũ kĩ kia cũng có người ở, hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp như thiên sứ.
“Vâng,” Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, “Sức khỏe Bao thúc khá hơn chút nào chưa?”
Vào phiên trực trước, Bao thúc đột nhiên ngất đi, sáng hôm sau Mộc Như Lam phát hiện thì vội đưa ông ấy đi bệnh viện, bác sĩ nói rằng sức khỏe ông ấy quá suy nhược. Sau đó cô mới biết nhà Bao thúc có hai đứa con trai vô công rồi nghề lại thích đánh bạc, cuối cùng phải vay tiền với lãi suất cao rồi ôm đồ chạy trốn, để lại hai ông bà già bị ép nợ. Mộc Như Lam không đành lòng, liền trả hết nợ cho Bao thúc, loại nợ nặng lãi phải thanh toán dứt điểm trong một lần, nếu không thì có làm cả đời cũng không hết, vì thế Mộc Như Lam trở thành đại ân nhân của Bao thúc.
“Đã tốt hơn nhiều, cảm ơn tiểu thư quan tâm,” Nhớ lại chuyện đó, khóe mắt Bao thúc lại đỏ lên, ông mỉm cười nhìn Mộc Như Lam thong thả đi vào. Không biết có phải là hoa mắt hay không, nhưng rõ ràng ông thấy trên lưng cô có một đôi cánh trắng muốt thật xinh đẹp.
Trần Hải hiểu được Mộc Như Lam cho Bao thúc nhiều tiền như vậy tất nhiên là không thể nào trả đủ, cho nên cũng quyết định coi ông ta như người mình, “Buổi tối ông tuần tra thêm hai vòng.”
“Được,” Bao thúc gật đầu, thật ra ông khá giỏi võ, đừng bị vẻ ngoài thành thật hiền lành của Bao thúc lừa, nếu không có năng lực thì ông ấy đã chẳng thể nào làm bảo vệ ở nơi này.
…
Nằm trong bóng đen âm u, cả tòa biệt thự màu xám như thở ra một luồng khí ma quái, hàng cây xung quanh in cái bóng đen mờ mờ lên con dốc rộng hai mét dẫn vào cửa chính.
Sau lần tiếp đón hai con thỏ nhỏ không mời mà đến, Mộc Như Lam đã cho Bao thúc kiểm tra lại toàn bộ cửa nẻo, kết quả là lắp thêm một lớp khóa ở cổng lớn, Mộc Như Lam hy vọng không phải bắt gặp hai con thỏ đáng yêu đột nhập chốn địa ngục cực lạc này thêm một lần nào nữa.
Kẹt…
Cánh cửa màu đen nặng nề phát ra một chuỗi âm thanh rùng rợn. Sau khi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, nó lại im lìm như trước.
Mộc Như Lam không bật đèn, chút ánh trăng yếu ớt hắt xuyên qua tấm rèm cửa màu trắng phất phơ trên bậu cửa sổ, không gian yên ắng bao trùm.
Cô chậm rãi di chuyển, điệu bộ ung dung như thể đang dạo vườn hoa. Từng bước chân đều đặn in lên chiếc cầu thang nối liền hai tầng.
Đích đến là căn phòng tối trong góc kia, trên cánh cửa đỏ sậm xuất hiện vài vệt đen loang lổ tựa như máu.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra…
“Cạch” một tiếng, Mộc Như Lam mở đèn. Căn phòng rất trống, chỉ có mỗi một cái tủ gỗ lớn màu đỏ sẫm được đóng vào tường, mặt ngoài bóng loáng phản xạ những tia sáng lạnh khiến người ta rùng mình.
Chà…
Đã lâu không gặp, quả nhiên thứ cô yêu nhất vẫn là rối, máu khắp người đã muốn sôi trào lên cả rồi. Mỗi lần chế tác rối đều khiến cô hưng phấn đến độ chỉ muốn xoẹt một dao cắt đứt luôn động mạch để mà ngắm từng tia máu bắn ra tung tóe.
Nụ cười Mộc Như Lam càng lúc càng sâu, cô đi về phía chiếc tủ, từ từ mở ra cánh cửa ở chính giữa.
Cỗ mùi thối khó chịu lập tức xộc vào mũi.
Bên trong là một cảnh tượng dọa người chết khiếp.
Cô gái bị dây treo lên như một con rối. Sợi tơ xanh quấn chặt lấy tứ chi vặn vẹo tím tái, tạo thành từng vòng thịt thối. Cả người cô ta gầy chẳng khác gì khúc cây khô, khuôn mặt trắng bệch hóp lại, phía trên là một đầu tóc vàng bốc mùi tanh tưởi…
Đáng sợ hơn là, người này còn sống.
Nơi tĩnh mạch cổ của cô ta cắm một cái kim tiêm rất nhỏ, ống dẫn trong suốt nối liền với lọ dịch không màu đặt trên đỉnh tủ – thứ không cho phép linh hồn cô ta rời khỏi thân xác tàn tạ rách nát.
Mộc Như Lam đứng ở phía đối diện, nhàn nhã đeo vào một đôi găng cao su không biết lấy từ đâu ra, sau đó nâng đầu của Kim Mạt Lỵ lên, để lộ một đôi mắt đỏ ngầu đang trợn trừng trừng xen lẫn oán hận và hoảng sợ. Cô ta khẩn cầu nhìn Mộc Như Lam nhưng cổ họng lại không thể phát ra dù chỉ một tiếng.
“Sao thế?” Mộc Như Lam lo lắng xoa xoa gương mặt hốc hác của Kim Mạt Lỵ, “Thống khổ lắm sao? Thật xin lỗi. Tay chân đau đớn lắm sao? Thật xin lỗi. Nếu là chế tác thành rối thì chỉ cần sấy khô là đủ rồi, còn lại thân thể sẽ được bảo tồn sạch đẹp như nguyên bản. Có điều cô quên rồi sao? Tôi muốn ướp xác của cô cơ. Vậy nên tay chân biến dạng một chút cũng không thành vấn đề,” Cô dịu dàng cười an ủi.
Mắt Kim Mạt Lỵ trừng lớn như thể muốn lồi hẳn ra ngoài, khiếp đảm nhìn Mộc Như Lam chậm rãi cởi bỏ sợi tơ đang quấn quanh người cô ta. Kim Mạt Lỵ đã bị tra tấn đến mức chỉ muốn chết quách cho xong, tuy nhiên giờ này cô ra lại chẳng thể làm gì khác ngoài cầu xin tha mạng.
“A… hu…” Mất đi sự nâng đỡ của sợi tơ, Kim Mạt Lỵ ngã úp sấp ra nền đất, tứ chi đã bị phế bỏ không thể nào cử động được, cũng không có sức để mà cử động, chỉ biết phát ra vài tiếng nức nở ai oán.
Tất cả mọi người đều sợ chết – một giây trước hãy còn bình thản đối mặt, nhưng vào thời điểm phải nếm trải mùi vị cái chết từ từ thì bất kỳ ai cũng có thể vì sinh tồn mà làm ra rất nhiều chuyện.
“Đúng rồi, quên chưa giới thiệu với cô,” Mộc Như Lam phớt lờ sự cầu xin của Kim Mạt Lỵ, cô vừa cười tủm tỉm vừa vươn tay mở mấy cánh cửa nhỏ ở hai bên tủ gỗ.
Kim Mạt Lỵ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị giật tóc ép ngẩng đầu lên, một khung cảnh hãi hùng đập vào mắt khiến đồng tử cô ta co rút: Trong ba ngăn tủ có ba tên con trai tái nhợt như tượng sáp đang trợn to mắt. Cả ba đều bị xếp thành những tư thế quái dị, trông qua không khác gì mấy con ma nơ canh trong các cửa tiệm quần áo, thế nhưng…
Ánh mắt sáng đến vậy thì chỉ có thể là người thật.
Bình luận facebook