Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 354
Editor: MDL
Beta-er: Manh
Mệnh lệnh của Tuyết Khả như một quả bom dội xuống, kinh động đến Hắc Báo và Bạch Hổ. Bạch Hổ phản xạ nhanh, ấn nút điều khiển đóng toàn bộ cổng trong học viện lại, thế nhưng…
Mộc Như Lam vừa ra ngoài thì cổng bỗng nhiên đóng sầm lại, làm mái tóc cô hơi phất.
Morse nhăn mày, “Sắp đến giờ rồi, ta lên xe nói chuyện.”
Thấy sự vội vàng trong mắt hắn, Mộc Như Lam liếc nhìn cánh cổng đóng chặt sau lưng, nhếch môi cười, “Được.”
“Chậm mất rồi!” Bạch Hổ gọi điện báo cho Tuyết Khả. Biết tin Mộc Như Lam đã lên xe Giáo hội, Tuyết Khả không khỏi nóng ruột.
“Đuổi theo! Chìa khóa đang nằm trong tay Mộc Như Lam!”
Cả bọn Tả Nhất Tiễn lao ra cổng, sao hồi trước họ xây cái trường to thế này làm gì không biết!
Ý thức được Đế chế Bạch Đế đã hành động, Morse đạp chân ga mạnh đến nỗi khiến Mộc Như Lam đổ cả người về sau, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh như chớp.
“Morse, cứ thế tôi sẽ nghĩ là anh định bắt cóc tôi đấy.” Mộc Như Lam ung dung mỉm cười, tựa hồ không hề nhận ra điều gì bất ổn.
Morse quan sát qua gương chiếu hậu, thấy hai bên không có xe đuổi theo, hắn giảm tốc độ, liên lạc với cấp dưới qua tai nghe bluetooth, “Tập trung vào xe của tôi, điều một chiếc trực thăng đưa nhóm Meissen tới đây, ngay lập tức!”
Học viện Bạch Đế nằm ở khu vực hẻo lánh, xung quanh đều là đất hoang, duy chỉ có một con đường ngoằn ngoèo vắt ngang qua đây với lượng xe lưu động ít đến đáng thương.
Vừa chạy chậm lại thì trên gương chiếu hậu đã xuất hiện hai chiếc xe, một trái một phải, có xu hướng bắt kịp hắn.
Morse nhìn chúng, trong đôi mắt xám như chứa một bầu trời u ám cuồn cuộn mây đen.
“Đưa cái chìa khóa trên người cô cho tôi.” Morse cân nhắc thời gian, dù gì nơi này cũng là địa bàn của Đế chế Bạch, chờ Meissen và trực thăng tới có khi Mộc Như Lam đã bị giành về rồi. Chết tiệt, rõ ràng con ả Tần Lãnh Nguyệt nói Bạch Mạc Ly chưa biết Mộc Như Lam giữ chìa khóa cơ mà!
Mộc Như Lam nhướng mày, “Chìa khóa gì?” Trên người cô chỉ có thẻ ra vào Bạch Đế, hắn muốn thẻ của cô sao?
Morse nhíu mày nhìn qua gương chiếu hậu, trông Mộc Như Lam không giống giả bộ chút nào. Có lẽ cô không biết thật, chứ mà biết thì cô làm gì chịu để Giáo hội giành giật mình với Đế chế Bạch thế này, vả lại Tần Lãnh Nguyệt bảo chìa khóa là một sợi dây chuyền…
“Trên người cô có dây chuyền không?” Morse đạp chân ga, chiếc xe thể thao đắt đỏ lại lao vụt đi, có điều kẻ đuổi theo cũng không chịu thua kém, chẳng những thế Hắc Báo còn nhoài người ra, cầm súng nhắm vào lốp xe hắn.
Chết tiệt!
Không chờ Mộc Như Lam lên tiếng, Morse đã bẻ tay lái tránh khỏi viên đạn, cả người Mộc Như Lam đổ mạnh sang bên, câu trả lời cũng văng ngược trở lại.
Mộc Như Lam sờ dây an toàn, thầm cảm thán Khiêm Nhân của cô nói thật chuẩn, trước đây cô ngồi ô tô rất ít khi thắt dây an toàn, sau mới được Mặc Khiêm Nhân sửa dần, hắn có chứng OCD nhẹ, cả tật ngủ nghiêng sang trái của cô cũng không bỏ qua. Giờ mới thấy, nghe Khiêm Nhân quả là không sai chút nào.
Hắc Báo và Bạch Hổ mỗi người một xe đuổi sát theo Morse, nếu trên xe không có Mộc Như Lam cùng chìa khóa két Desno thì họ đã dùng súng rocket luôn rồi! Chỗ này dân cư thưa thớt, sợ gì? Nhưng cũng chính điều này gây bất lợi cho họ, bởi ở đây chỉ có một con đường, không cách nào xông ra chặn ngang xe Morse được.
“Mẹ kiếp, tên đần Tả Nhất Tiễn! Mộc Như Lam ở trong Bạch Đế lâu thế mà tới tận bây giờ mới nhận ra! Bộ đui mắt hay gì?!” Hắc Báo bắn không trúng liền cáu tiết làm thêm hai phát nữa, đáng tiếc đối phương vẫn lạng lách né được.
“Hắc Báo dừng súng, đối thủ là thiếu chủ Giáo hội, tên đó không phải dạng vừa đâu, cẩn thận tính mạng của Mộc Như Lam!” Giọng Bạch Hổ vang lên trong bộ đàm.
Trực thăng và xe hơi chen nhau túa ra từ trong học viện, chìa khóa của cái két họ giành giật mấy năm nay đang ở ngay trong tay Mộc Như Lam, thời khắc quyết định đã đến!
Bây giờ được Mộc Như Lam chính là được thiên hạ!
Thứ trong két Desno đủ để cho một người xưng vương, nếu Giáo hội và Đế chế Bạch không cố tình giếm đi thì không biết sẽ còn loạn tới mức nào nữa.
“Lũ Giáo hội đê tiện bỉ ổi! Tôi muốn nổ tan xác bọn chúng!”
“Chờ chúng ta lấy được thứ trong két rồi tha hồ nổ.” Bạch Hổ cũng nghiến răng. Rõ ràng đã thỏa thuận là dùng thực lực, ai mở két trước người nấy hưởng, vậy mà họ vừa tiến gần tới thành công thì Giáo hội đã vội đi cướp!
++++
Tuyết Khả và Bạch Mạc Ly ngồi lên chiếc trực thăng duy nhất của học viện, cùng biểu tượng cánh vàng đan chéo sắc xảo mà đầy độc đoán.
Tuyết Khả cau mày trầm tư.
Sao Giáo hội lại biết Mộc Như Lam giữ chìa khóa? Tả Nhất Tiễn là người duy nhất từng tiếp xúc với chìa khóa và nắm hướng đi của nó mà cũng chỉ phát hiện mới đây thôi, thế quái nào Morse còn biết trước cả họ?
Kỳ lạ, chẳng lẽ có kẻ nằm vùng? Cũng không loại trừ khả năng này, học viện Bạch Đế không được như tổng bộ, bên trong còn nhiều phần tử không phải thành viên của Đế chế Bạch. Nhưng, manh mối là do Tả Nhất Tiễn tìm trong băng ghi hình mà ra, nghĩ kiểu gì cũng không thể bị lộ nhanh vậy được, trừ phi…
Bạch Mạc Ly đứng trước cửa khoang, tay vịn vào cạnh cửa, đôi mắt ưng sắc bén cơ hồ rạch ngang bầu trời ảm đạm.
“Mãnh Sát!” Nhìn ba chiếc xe trên con đường bên dưới, Bạch Mạc Ly trầm trầm cất giọng.
Nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, thần ưng Andes giương rộng sải cánh, từ phía trên trực thăng lao thẳng về phía xe Morse.
Mộc Như Lam bỗng nhiên thấy một bóng đen phủ xuống, còn chưa kịp hiểu gì thì con chim khổng lồ đã đáp lên mui xe Morse, chắn mất tầm nhìn của hắn.
“Shit!” Morse không thấy được đằng trước, bất cẩn chút thôi là chạy lệch khỏi đường ngay. Đã thế cặp mắt của Mãnh Sát còn giống hệt Bạch Mạc Ly, cảm giác cứ như Bạch Mạc Ly hiện diện vậy. Morse tái mặt, chẳng lẽ con ả Tần Lãnh Nguyệt cố ý lừa hắn rằng Bạch Mạc Ly không biết Mộc Như Lam giữ chìa khóa để dụ hắn một mình tới đây chịu trói?
Morse muốn gạt Mãnh Sát ra nhưng nó lại quắp chặt lấy cần gạt nước, cho dù mở cả hệ thống gạt nước thì cũng không địch nổi thể trọng của Mãnh Sát. Cần gạt nước không rục rịch được, trái lại còn khiến Mãnh Sát nhận thấy ác ý của Morse, nó giơ vuốt nện lên kính chắn gió làm nứt một đường.
Trong lúc Morse gặp trở ngại, xe của Hắc Báo đã vọt lên chặn đầu, Bạch Hổ thì ép đằng sau, Morse hoàn toàn rơi vào đường cùng.
Cuối cùng cuộc rượt đuổi cũng kết thúc.
Ở ngay trong địa bàn mà còn để người ta đắc thủ thì Đế chế Bạch lấy cái gì xưng bá nước Mỹ?
“Chán sống!” Hắc Báo cười lộ răng khểnh, nhìn Morse như nhìn một kẻ sắp bị nổ tan xác.
Xem ra là thất bại rồi.
Mộc Như Lam mỉm cười, băng ghế cuối cùng cũng thôi lắc lư. Morse vẫn án binh bất động, không có vẻ gì là sẽ dễ dàng chịu thua. Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng quả thật rất đáng tò mò, đây là lần đầu tiên cô bị tranh giành như vậy, nói thế nào nhỉ? Có cảm giác mình thật quan trọng, thú vị lắm, ha ha ha…
Trực thăng hạ cánh xuống bên lề đường làm bụi đất bay tán loạn, nhóm Tần Phá Phong cũng vừa đuổi tới nơi, kẹp lấy xe Morse ở hai bên trái phải, giờ thì hắn có chạy đằng trời.
Cửa xe lần lượt mở ra, nhân lực Đế chế Bạch xuất hiện.
Đôi mắt xám nhạt của Morse trầm lại, trước có hổ sau có báo, hắn không thể không mở cửa bước xuống.
Cửa xe vừa mở là ngay tức khắc có một loạt họng súng nhắm vào, Giáo hội nổi tiếng là lũ điên bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, bọn họ phải đề cao cảnh giác.
Thế nhưng khi trông thấy Morse, không ít người đã phải ngẩn ra, Morse? Thiếu chủ Giáo hội?
“Xin hỏi các anh rùm beng chặn chúng tôi lại như vậy là có ý gì? Hả Bạch đương gia?” Morse bình thản nhìn Bạch Mạc Ly đi tới, giọng điệu khó chịu như thể vừa bị phá hỏng cuộc vui.
Thấy Mộc Như Lam chưa xuống, Bạch Mạc Ly hơi nhíu mày, cô không muốn xuống hay là không thể xuống? Nghĩ vậy, y phớt lờ Morse mà đi tới mở cửa xe, đối mặt với Mộc Như Lam, y lãnh khốc ra lệnh, “Bước xuống!”
Tâm tình Morse gợn sóng.
Mộc Như Lam nhướng mày, “Anh vẫn bất lịch sự như mọi khi, Bạch tiên sinh ạ.”
“Thật sự, tự dưng chặn đường bạn bè chúng tôi đi chơi, các anh rốt cuộc muốn gì?” Morse tiếp lời, ý là hắn không phải đến đây để cướp người mà chỉ muốn chở Mộc Như Lam đi chơi thôi.
“Bước xuống! Đừng để tôi phải động thủ!” Ánh mắt Bạch Mạc Ly ngày một lạnh đi, con bé này, bộ muốn theo tên đó đi Ý chịu chết hay sao?!
Nhắc tới động thủ, Mộc Như Lam lại nhớ tới lần y suýt thả cô xuống từ sân thượng, quả thật thô lỗ hết chỗ nói.
Không nhọc Bạch Mạc Ly động thủ, Mộc Như Lam tự mình xuống xe.
Tả Nhất Tiễn thấy cô thì vội vàng hỏi, “Cô cô cô còn nhớ tôi không? Tôi tôi tôi này!” Tả Nhất Tiễn chỉ vào mấy điểm đặc trưng trên người mình, mắt kính vuông màu nâu, áo sơmi họa tiết da báo, và đặc biệt là cằm của hắn, Tả Nhất Tiễn rất tự tin về chiếc cằm siêu gợi cảm này, ai gặp qua cũng phải có ấn tượng.
Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, thoáng thấy một chiếc xe tải trọng tấn dừng cách bọn họ không xa, chắc là sợ ở đây xảy ra chuyện gì nên không dám lại gần.
Tả Nhất Tiễn bỗng có cảm giác sức hấp dẫn của mình đã tăng lên gấp bội.
“Vậy cô có… Nhặt được cái gì của tôi không?” Tả Nhất Tiễn liếc Morse một cái rồi lại nhìn sang Bạch Mạc Ly, mong là công sức truy đuổi nãy giờ không đổ sông đổ biển.
“Dây chuyền phải không?” Mộc Như Lam mỉm cười hỏi, không hề biết câu nói này khiến tóc gáy mọi người dựng đứng.
Dây chuyền quả nhiên nằm trong tay cô ấy!
Chắc chắn rồi!
“Hành động!” Morse nói nhỏ, một cơn gió ùa đến xốc lên mái tóc vàng, làm lộ cặp tai nghe bluetooth.
“Cạch!” Có thứ gì đấy bị ném tới chỗ họ, lăn hai vòng rồi bật công tắc, khói trắng theo đó phun ra.
Giống thứ mà tên biến thái kia dùng!
Mùi hương gay mũi làm mọi người không thể không che mặt lùi lại.
Đúng lúc này, chiếc xe tải trọng tấn kia tiến tới.
Bạch Mạc Ly kéo tay Mộc Như Lam lui ra sau, khói nhanh chóng bao trùm toàn bộ khoảng đất, người ở trong bị cay ứa nước mắt, ít nhiều mất khả năng chiến đấu.
Thình lình, Bạch Mạc Ly cảm giác được có kẻ lại gần, y siết chặt tay Mộc Như Lam, kéo cô ra sau lưng còn mình thì đá một cước. Đối phương nhanh nhẹn đánh trả, loại hàng chợ đen này vốn do đội S-P của Giáo hội chế tạo, người Giáo hội đã sớm quen với nó rồi.
Khói ngày một lan rộng, đám Tả Nhất Tiễn nước mắt tèm lem chạy ra ngoài, Tuyết Khả kiểm tra thì không thấy Bạch Mạc Ly và Mộc Như Lam đâu cả, mà màn khói lại như một cây nấm trắng không cách nào xua tan, bọn họ thậm chí còn chẳng thấy nổi bóng người.
Thùng xe tải trọng tấn bật mở, một chiếc trực thăng bay ra từ bên trong.
Nhóm người Đế chế Bạch ngẩng đầu, biết chiếc trực thăng này là của Giáo hội, Tuyết Khả nghiêm giọng, “Bắn rụng nó cho tôi!”
Hắc Báo nghe vậy thì hăng hái hẳn lên, loay hoay một hồi lại nhận ra súng rocket hắn để trong xe, mà bây giờ xe đã bị khói phủ kín hết rồi.
“Hahaha chào nhé bọn giun dế!” Một gã da đen cao không dưới 2m ló đầu ra khỏi trực thăng, cười khoe hàm răng trắng ởn, trông phách lối cực kỳ.
Bạch Hổ giơ súng nã về phía gã, đáng tiếc không có tác dụng gì.
“Lên trực thăng!” Tuyết Khả nghiến răng chỉ về chiếc trực thăng mà cô ta và Bạch Mạc Ly ngồi ban nãy.
Trực thăng bay ngang qua cột khói hình nấm, đồng thời một xe và một trực thăng khác cũng xông về cùng hướng, theo sau là một chiếc xe khác nữa.
Trên không, trực thăng ngươi truy ta đuổi, dưới đất, súng đạn ngươi tới ta đi, cảnh tượng thật không thua gì phim hành động bom tấn Hollywood!
Tất cả đã coi đây là trận chiến cuối cùng, Đế chế Bạch quyết không để Morse đem Mộc Như Lam đi, Morse cũng quyết phải cướp Mộc Như Lam cho bằng được, mọi người khẩn trương đến mức toát hết cả mồ hôi.
Là két Desno đó! Bên trong chính là kho tàng khổng lồ có thể chinh phục thế giới! Giáo hội và Đế chế Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội có được nó, chìa khóa đang ở chỗ Mộc Như Lam, thành công đang gần ngay trong gang tấc!
Mộc Như Lam ngáp một cái, vừa lau nước mắt vừa thấy đầu ong ong, sao bọn họ còn chưa xong nữa? Tính chơi trò tốc độ à? Bọn họ cần sợi dây chuyền kia? Cô có nên nói cho Morse biết là bây giờ nó không ở trên người cô mà đang yên vị tại học viện Bạch Đế không nhỉ? Hừm… Thôi thì họ đang chơi vui thế này, chờ họ chơi xong hẵng nói.
Kỳ thật cô nàng biến thái này đang ôm tâm lý xem kịch vui, ngay từ đầu cô đã biết Đế chế Bạch đuổi theo không phải vì lo cho an nguy của mình, vậy thì thứ Morse muốn hẳn cũng không phải là tính mạng mình, thế nên cô mới lên xe Morse theo ý của hắn, nói trắng ra là tất cả xuất phát từ lòng hiếu kỳ.
Beta-er: Manh
Mệnh lệnh của Tuyết Khả như một quả bom dội xuống, kinh động đến Hắc Báo và Bạch Hổ. Bạch Hổ phản xạ nhanh, ấn nút điều khiển đóng toàn bộ cổng trong học viện lại, thế nhưng…
Mộc Như Lam vừa ra ngoài thì cổng bỗng nhiên đóng sầm lại, làm mái tóc cô hơi phất.
Morse nhăn mày, “Sắp đến giờ rồi, ta lên xe nói chuyện.”
Thấy sự vội vàng trong mắt hắn, Mộc Như Lam liếc nhìn cánh cổng đóng chặt sau lưng, nhếch môi cười, “Được.”
“Chậm mất rồi!” Bạch Hổ gọi điện báo cho Tuyết Khả. Biết tin Mộc Như Lam đã lên xe Giáo hội, Tuyết Khả không khỏi nóng ruột.
“Đuổi theo! Chìa khóa đang nằm trong tay Mộc Như Lam!”
Cả bọn Tả Nhất Tiễn lao ra cổng, sao hồi trước họ xây cái trường to thế này làm gì không biết!
Ý thức được Đế chế Bạch Đế đã hành động, Morse đạp chân ga mạnh đến nỗi khiến Mộc Như Lam đổ cả người về sau, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh như chớp.
“Morse, cứ thế tôi sẽ nghĩ là anh định bắt cóc tôi đấy.” Mộc Như Lam ung dung mỉm cười, tựa hồ không hề nhận ra điều gì bất ổn.
Morse quan sát qua gương chiếu hậu, thấy hai bên không có xe đuổi theo, hắn giảm tốc độ, liên lạc với cấp dưới qua tai nghe bluetooth, “Tập trung vào xe của tôi, điều một chiếc trực thăng đưa nhóm Meissen tới đây, ngay lập tức!”
Học viện Bạch Đế nằm ở khu vực hẻo lánh, xung quanh đều là đất hoang, duy chỉ có một con đường ngoằn ngoèo vắt ngang qua đây với lượng xe lưu động ít đến đáng thương.
Vừa chạy chậm lại thì trên gương chiếu hậu đã xuất hiện hai chiếc xe, một trái một phải, có xu hướng bắt kịp hắn.
Morse nhìn chúng, trong đôi mắt xám như chứa một bầu trời u ám cuồn cuộn mây đen.
“Đưa cái chìa khóa trên người cô cho tôi.” Morse cân nhắc thời gian, dù gì nơi này cũng là địa bàn của Đế chế Bạch, chờ Meissen và trực thăng tới có khi Mộc Như Lam đã bị giành về rồi. Chết tiệt, rõ ràng con ả Tần Lãnh Nguyệt nói Bạch Mạc Ly chưa biết Mộc Như Lam giữ chìa khóa cơ mà!
Mộc Như Lam nhướng mày, “Chìa khóa gì?” Trên người cô chỉ có thẻ ra vào Bạch Đế, hắn muốn thẻ của cô sao?
Morse nhíu mày nhìn qua gương chiếu hậu, trông Mộc Như Lam không giống giả bộ chút nào. Có lẽ cô không biết thật, chứ mà biết thì cô làm gì chịu để Giáo hội giành giật mình với Đế chế Bạch thế này, vả lại Tần Lãnh Nguyệt bảo chìa khóa là một sợi dây chuyền…
“Trên người cô có dây chuyền không?” Morse đạp chân ga, chiếc xe thể thao đắt đỏ lại lao vụt đi, có điều kẻ đuổi theo cũng không chịu thua kém, chẳng những thế Hắc Báo còn nhoài người ra, cầm súng nhắm vào lốp xe hắn.
Chết tiệt!
Không chờ Mộc Như Lam lên tiếng, Morse đã bẻ tay lái tránh khỏi viên đạn, cả người Mộc Như Lam đổ mạnh sang bên, câu trả lời cũng văng ngược trở lại.
Mộc Như Lam sờ dây an toàn, thầm cảm thán Khiêm Nhân của cô nói thật chuẩn, trước đây cô ngồi ô tô rất ít khi thắt dây an toàn, sau mới được Mặc Khiêm Nhân sửa dần, hắn có chứng OCD nhẹ, cả tật ngủ nghiêng sang trái của cô cũng không bỏ qua. Giờ mới thấy, nghe Khiêm Nhân quả là không sai chút nào.
Hắc Báo và Bạch Hổ mỗi người một xe đuổi sát theo Morse, nếu trên xe không có Mộc Như Lam cùng chìa khóa két Desno thì họ đã dùng súng rocket luôn rồi! Chỗ này dân cư thưa thớt, sợ gì? Nhưng cũng chính điều này gây bất lợi cho họ, bởi ở đây chỉ có một con đường, không cách nào xông ra chặn ngang xe Morse được.
“Mẹ kiếp, tên đần Tả Nhất Tiễn! Mộc Như Lam ở trong Bạch Đế lâu thế mà tới tận bây giờ mới nhận ra! Bộ đui mắt hay gì?!” Hắc Báo bắn không trúng liền cáu tiết làm thêm hai phát nữa, đáng tiếc đối phương vẫn lạng lách né được.
“Hắc Báo dừng súng, đối thủ là thiếu chủ Giáo hội, tên đó không phải dạng vừa đâu, cẩn thận tính mạng của Mộc Như Lam!” Giọng Bạch Hổ vang lên trong bộ đàm.
Trực thăng và xe hơi chen nhau túa ra từ trong học viện, chìa khóa của cái két họ giành giật mấy năm nay đang ở ngay trong tay Mộc Như Lam, thời khắc quyết định đã đến!
Bây giờ được Mộc Như Lam chính là được thiên hạ!
Thứ trong két Desno đủ để cho một người xưng vương, nếu Giáo hội và Đế chế Bạch không cố tình giếm đi thì không biết sẽ còn loạn tới mức nào nữa.
“Lũ Giáo hội đê tiện bỉ ổi! Tôi muốn nổ tan xác bọn chúng!”
“Chờ chúng ta lấy được thứ trong két rồi tha hồ nổ.” Bạch Hổ cũng nghiến răng. Rõ ràng đã thỏa thuận là dùng thực lực, ai mở két trước người nấy hưởng, vậy mà họ vừa tiến gần tới thành công thì Giáo hội đã vội đi cướp!
++++
Tuyết Khả và Bạch Mạc Ly ngồi lên chiếc trực thăng duy nhất của học viện, cùng biểu tượng cánh vàng đan chéo sắc xảo mà đầy độc đoán.
Tuyết Khả cau mày trầm tư.
Sao Giáo hội lại biết Mộc Như Lam giữ chìa khóa? Tả Nhất Tiễn là người duy nhất từng tiếp xúc với chìa khóa và nắm hướng đi của nó mà cũng chỉ phát hiện mới đây thôi, thế quái nào Morse còn biết trước cả họ?
Kỳ lạ, chẳng lẽ có kẻ nằm vùng? Cũng không loại trừ khả năng này, học viện Bạch Đế không được như tổng bộ, bên trong còn nhiều phần tử không phải thành viên của Đế chế Bạch. Nhưng, manh mối là do Tả Nhất Tiễn tìm trong băng ghi hình mà ra, nghĩ kiểu gì cũng không thể bị lộ nhanh vậy được, trừ phi…
Bạch Mạc Ly đứng trước cửa khoang, tay vịn vào cạnh cửa, đôi mắt ưng sắc bén cơ hồ rạch ngang bầu trời ảm đạm.
“Mãnh Sát!” Nhìn ba chiếc xe trên con đường bên dưới, Bạch Mạc Ly trầm trầm cất giọng.
Nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, thần ưng Andes giương rộng sải cánh, từ phía trên trực thăng lao thẳng về phía xe Morse.
Mộc Như Lam bỗng nhiên thấy một bóng đen phủ xuống, còn chưa kịp hiểu gì thì con chim khổng lồ đã đáp lên mui xe Morse, chắn mất tầm nhìn của hắn.
“Shit!” Morse không thấy được đằng trước, bất cẩn chút thôi là chạy lệch khỏi đường ngay. Đã thế cặp mắt của Mãnh Sát còn giống hệt Bạch Mạc Ly, cảm giác cứ như Bạch Mạc Ly hiện diện vậy. Morse tái mặt, chẳng lẽ con ả Tần Lãnh Nguyệt cố ý lừa hắn rằng Bạch Mạc Ly không biết Mộc Như Lam giữ chìa khóa để dụ hắn một mình tới đây chịu trói?
Morse muốn gạt Mãnh Sát ra nhưng nó lại quắp chặt lấy cần gạt nước, cho dù mở cả hệ thống gạt nước thì cũng không địch nổi thể trọng của Mãnh Sát. Cần gạt nước không rục rịch được, trái lại còn khiến Mãnh Sát nhận thấy ác ý của Morse, nó giơ vuốt nện lên kính chắn gió làm nứt một đường.
Trong lúc Morse gặp trở ngại, xe của Hắc Báo đã vọt lên chặn đầu, Bạch Hổ thì ép đằng sau, Morse hoàn toàn rơi vào đường cùng.
Cuối cùng cuộc rượt đuổi cũng kết thúc.
Ở ngay trong địa bàn mà còn để người ta đắc thủ thì Đế chế Bạch lấy cái gì xưng bá nước Mỹ?
“Chán sống!” Hắc Báo cười lộ răng khểnh, nhìn Morse như nhìn một kẻ sắp bị nổ tan xác.
Xem ra là thất bại rồi.
Mộc Như Lam mỉm cười, băng ghế cuối cùng cũng thôi lắc lư. Morse vẫn án binh bất động, không có vẻ gì là sẽ dễ dàng chịu thua. Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng quả thật rất đáng tò mò, đây là lần đầu tiên cô bị tranh giành như vậy, nói thế nào nhỉ? Có cảm giác mình thật quan trọng, thú vị lắm, ha ha ha…
Trực thăng hạ cánh xuống bên lề đường làm bụi đất bay tán loạn, nhóm Tần Phá Phong cũng vừa đuổi tới nơi, kẹp lấy xe Morse ở hai bên trái phải, giờ thì hắn có chạy đằng trời.
Cửa xe lần lượt mở ra, nhân lực Đế chế Bạch xuất hiện.
Đôi mắt xám nhạt của Morse trầm lại, trước có hổ sau có báo, hắn không thể không mở cửa bước xuống.
Cửa xe vừa mở là ngay tức khắc có một loạt họng súng nhắm vào, Giáo hội nổi tiếng là lũ điên bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, bọn họ phải đề cao cảnh giác.
Thế nhưng khi trông thấy Morse, không ít người đã phải ngẩn ra, Morse? Thiếu chủ Giáo hội?
“Xin hỏi các anh rùm beng chặn chúng tôi lại như vậy là có ý gì? Hả Bạch đương gia?” Morse bình thản nhìn Bạch Mạc Ly đi tới, giọng điệu khó chịu như thể vừa bị phá hỏng cuộc vui.
Thấy Mộc Như Lam chưa xuống, Bạch Mạc Ly hơi nhíu mày, cô không muốn xuống hay là không thể xuống? Nghĩ vậy, y phớt lờ Morse mà đi tới mở cửa xe, đối mặt với Mộc Như Lam, y lãnh khốc ra lệnh, “Bước xuống!”
Tâm tình Morse gợn sóng.
Mộc Như Lam nhướng mày, “Anh vẫn bất lịch sự như mọi khi, Bạch tiên sinh ạ.”
“Thật sự, tự dưng chặn đường bạn bè chúng tôi đi chơi, các anh rốt cuộc muốn gì?” Morse tiếp lời, ý là hắn không phải đến đây để cướp người mà chỉ muốn chở Mộc Như Lam đi chơi thôi.
“Bước xuống! Đừng để tôi phải động thủ!” Ánh mắt Bạch Mạc Ly ngày một lạnh đi, con bé này, bộ muốn theo tên đó đi Ý chịu chết hay sao?!
Nhắc tới động thủ, Mộc Như Lam lại nhớ tới lần y suýt thả cô xuống từ sân thượng, quả thật thô lỗ hết chỗ nói.
Không nhọc Bạch Mạc Ly động thủ, Mộc Như Lam tự mình xuống xe.
Tả Nhất Tiễn thấy cô thì vội vàng hỏi, “Cô cô cô còn nhớ tôi không? Tôi tôi tôi này!” Tả Nhất Tiễn chỉ vào mấy điểm đặc trưng trên người mình, mắt kính vuông màu nâu, áo sơmi họa tiết da báo, và đặc biệt là cằm của hắn, Tả Nhất Tiễn rất tự tin về chiếc cằm siêu gợi cảm này, ai gặp qua cũng phải có ấn tượng.
Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, thoáng thấy một chiếc xe tải trọng tấn dừng cách bọn họ không xa, chắc là sợ ở đây xảy ra chuyện gì nên không dám lại gần.
Tả Nhất Tiễn bỗng có cảm giác sức hấp dẫn của mình đã tăng lên gấp bội.
“Vậy cô có… Nhặt được cái gì của tôi không?” Tả Nhất Tiễn liếc Morse một cái rồi lại nhìn sang Bạch Mạc Ly, mong là công sức truy đuổi nãy giờ không đổ sông đổ biển.
“Dây chuyền phải không?” Mộc Như Lam mỉm cười hỏi, không hề biết câu nói này khiến tóc gáy mọi người dựng đứng.
Dây chuyền quả nhiên nằm trong tay cô ấy!
Chắc chắn rồi!
“Hành động!” Morse nói nhỏ, một cơn gió ùa đến xốc lên mái tóc vàng, làm lộ cặp tai nghe bluetooth.
“Cạch!” Có thứ gì đấy bị ném tới chỗ họ, lăn hai vòng rồi bật công tắc, khói trắng theo đó phun ra.
Giống thứ mà tên biến thái kia dùng!
Mùi hương gay mũi làm mọi người không thể không che mặt lùi lại.
Đúng lúc này, chiếc xe tải trọng tấn kia tiến tới.
Bạch Mạc Ly kéo tay Mộc Như Lam lui ra sau, khói nhanh chóng bao trùm toàn bộ khoảng đất, người ở trong bị cay ứa nước mắt, ít nhiều mất khả năng chiến đấu.
Thình lình, Bạch Mạc Ly cảm giác được có kẻ lại gần, y siết chặt tay Mộc Như Lam, kéo cô ra sau lưng còn mình thì đá một cước. Đối phương nhanh nhẹn đánh trả, loại hàng chợ đen này vốn do đội S-P của Giáo hội chế tạo, người Giáo hội đã sớm quen với nó rồi.
Khói ngày một lan rộng, đám Tả Nhất Tiễn nước mắt tèm lem chạy ra ngoài, Tuyết Khả kiểm tra thì không thấy Bạch Mạc Ly và Mộc Như Lam đâu cả, mà màn khói lại như một cây nấm trắng không cách nào xua tan, bọn họ thậm chí còn chẳng thấy nổi bóng người.
Thùng xe tải trọng tấn bật mở, một chiếc trực thăng bay ra từ bên trong.
Nhóm người Đế chế Bạch ngẩng đầu, biết chiếc trực thăng này là của Giáo hội, Tuyết Khả nghiêm giọng, “Bắn rụng nó cho tôi!”
Hắc Báo nghe vậy thì hăng hái hẳn lên, loay hoay một hồi lại nhận ra súng rocket hắn để trong xe, mà bây giờ xe đã bị khói phủ kín hết rồi.
“Hahaha chào nhé bọn giun dế!” Một gã da đen cao không dưới 2m ló đầu ra khỏi trực thăng, cười khoe hàm răng trắng ởn, trông phách lối cực kỳ.
Bạch Hổ giơ súng nã về phía gã, đáng tiếc không có tác dụng gì.
“Lên trực thăng!” Tuyết Khả nghiến răng chỉ về chiếc trực thăng mà cô ta và Bạch Mạc Ly ngồi ban nãy.
Trực thăng bay ngang qua cột khói hình nấm, đồng thời một xe và một trực thăng khác cũng xông về cùng hướng, theo sau là một chiếc xe khác nữa.
Trên không, trực thăng ngươi truy ta đuổi, dưới đất, súng đạn ngươi tới ta đi, cảnh tượng thật không thua gì phim hành động bom tấn Hollywood!
Tất cả đã coi đây là trận chiến cuối cùng, Đế chế Bạch quyết không để Morse đem Mộc Như Lam đi, Morse cũng quyết phải cướp Mộc Như Lam cho bằng được, mọi người khẩn trương đến mức toát hết cả mồ hôi.
Là két Desno đó! Bên trong chính là kho tàng khổng lồ có thể chinh phục thế giới! Giáo hội và Đế chế Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội có được nó, chìa khóa đang ở chỗ Mộc Như Lam, thành công đang gần ngay trong gang tấc!
Mộc Như Lam ngáp một cái, vừa lau nước mắt vừa thấy đầu ong ong, sao bọn họ còn chưa xong nữa? Tính chơi trò tốc độ à? Bọn họ cần sợi dây chuyền kia? Cô có nên nói cho Morse biết là bây giờ nó không ở trên người cô mà đang yên vị tại học viện Bạch Đế không nhỉ? Hừm… Thôi thì họ đang chơi vui thế này, chờ họ chơi xong hẵng nói.
Kỳ thật cô nàng biến thái này đang ôm tâm lý xem kịch vui, ngay từ đầu cô đã biết Đế chế Bạch đuổi theo không phải vì lo cho an nguy của mình, vậy thì thứ Morse muốn hẳn cũng không phải là tính mạng mình, thế nên cô mới lên xe Morse theo ý của hắn, nói trắng ra là tất cả xuất phát từ lòng hiếu kỳ.
Bình luận facebook