• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Gia, khẩu vị quá nặng (4 Viewers)

  • Chương 56

Bình minh chầm chậm dâng lên từ nơi chân trời, ánh ban mai xua tan màn sương mờ, mãnh liệt đánh thẳng vào những linh hồn đang say ngủ, đem đến một tầng rung động khiến người ta không khỏi thở dài. Nó thắp lên không phải lửa nóng hừng hực, mà là hy vọng tràn trề.

Mỗi ngày đều là một hy vọng mới.

Đây là lần đầu tiên Mặc Khiêm Nhân ngắm mặt trời mọc trong thành phố, hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn tươi tắn của cô gái bên cạnh, cô nhìn chăm chú về trước, khối cầu đỏ rực in bóng lên đôi mắt đen láy, tựa như trong đôi mắt ấy đang cất giấu hai vầng mặt trời nho nhỏ, sáng ngời đến thế, chói lọi đến thế, Mặc Khiêm Nhân bất giác nheo nheo mắt, cả người hắn thất thần.

"Một ngày mới lại bắt đầu." Mộc Như Lam nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, nụ cười tươi cười xán lạn nở rộ trên môi, đôi mắt xinh đẹp cong cong thành vầng trăng khuyết, ngữ điệu của cô đắc ý như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng ca ngợi.

Mặc Khiêm Nhân hoàn hồn, "Thế thì sao? Trái đất mỗi ngày đều quay mà."

"Đúng là vậy, nhưng không phải ai cũng có cơ hội ngắm cảnh ngày mới đến." Mộc Như Lam mỉm cười nhìn về phía mặt trời, trong mắt tràn đầy mê muội, cô thì thào, "Vẻ đẹp như vậy, thật hạnh phúc cho người nào có thể ngắm nó hàng ngày."

Người còn sống, đã là một điều hạnh phúc.

Ánh mặt trời cực nóng, Mặc Khiêm Nhân lại nhìn Mộc Như Lam, trong đôi mắt thanh tú dần hiện lên chút phức tạp, lại nữa, cô gái này lại dùng bộ mặt như vậy để nói ra những lời lão luyện và tàn khốc, giống như cô không phải là một thiếu nữ phong nhã mới lớn, mà là một bà cụ gần đất xa trời đang ngồi trên xích đu cảm thán sinh mệnh vô thường.

"Đại đa số người còn sống đều cảm thấy khổ sở."

"Đó là vì họ không học được cách thỏa mãn."

"Người hiểu được thỏa mãn, tuy rằng hạnh phúc nhưng sẽ không bao giờ chiếm được thứ tốt." Thế giới này không phải truyện cổ tích, chỉ có kẻ tham lam mới có thể đạt được nhiều thành tựu.

Mộc Như Lam trầm mặc vài giây, sau đó lại nhìn vầng thái dương đỏ rực rồi nhẹ nhàng đáp, “Đúng thế."

Cho nên, khi người ta đạt tới trạng thái thỏa mãn cực hạn, họ sẽ rất dễ bị nuốt chửng bởi lòng tham, mà kẻ tham lam thì lúc nào cũng tự mình chuốc lấy khổ cực, tự mình hại mình mà thôi.

Mộc Như Lam mỉm cười thâm thúy, có khi cô chính là kẻ tham lam nhất thế giới ấy chứ? Liệu có ngày nào đó xuất hiện một tên biến thái khác, bắt cô, biến cô thành xác ướp, hoặc đem cô chế tác thành một con rối khổng lồ không? Hoặc là giết cô, chặt xác ra từng mảnh nhỏ, đem đi nấu ăn, hay cất vào tủ lạnh, cũng có khi quăng thùng rác chăng?

Ôi...

Xem chừng rất thú vị nha.

Cô đột nhiên có chút mong đợi rồi đấy.

Bên kia thấy thời gian đã không còn sớm, Lục mụ mụ liền cười tủm tỉm đi về phía hai người, "Sáng sớm mà tán gẫu gì thế?" Bà ra vẻ mình vô cùng thân thiết với hai người họ.

Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đều bị Lục mụ mụ bất ngờ xuất hiện dọa giật mình, cả hai còn chưa kịp mở miệng thì Lục mụ mụ đã cười tủm tỉm nhét canh vào trong tay Mặc Khiêm Nhân, "Đây là canh hầm xương dì mới làm, Khiêm Nhân mau đút cho Lam Lam đi kẻo nguội, dì tới thăm Tử Mạnh, à, đúng rồi, buổi sáng tiết trời lạnh, ngồi lâu không tốt, húp canh xong thì mau đưa con bé trở về đi Khiêm Nhân, ha ha..."

Sau đó cười tủm tỉm lắc mông rời đi.

Mặc Khiêm Nhân cầm trên tay một chiếc bình giữ nóng màu hồng cực kì không hợp rơ với mình, thờ ơ nhìn Lục mụ mụ dần rời đi, hắn trầm ngâm cả nửa ngày.

Mộc Như Lam cũng kinh ngạc không kém, cô nhìn theo bóng lưng Lục mụ mụ mà hoàn toàn mù mịt, vị phu nhân này... có ý gì thế?

Cuối cùng, Mặc Khiêm Nhân cũng không thực hiện một màn ái muội “chàng đút nàng” như Lục mụ mụ muốn, chỉ đem Mộc Như Lam đuổi về phòng bệnh, thuận tay đổ canh ra chén đưa cho cô, sau đó liền rời đi.

Bên kia Lục Tử Mạnh nhìn bàn tay trống rỗng của Lục mụ mụ, kêu rên, "Mẹ! Mẹ định để con mình chết đói sao (T﹃T)?"

...

Giữa trưa, rất nhiều người xuất hiện trong phòng Mộc Như Lam.

Tử Viên hiệu trưởng mặc tây trang màu đỏ, An Hữu Minh mặt mũi bầm dập, đi theo là An Tả Tả cùng cha mẹ và một vài nhân viên không biết tên.

“Như Lam à, thật xin lỗi thật xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.” Tử Viên hiệu trưởng áy náy nắm tay Mộc Như Lam, sau khi có người chứng minh An Hữu Minh chính là kẻ đã lái xe tông phải Mộc Như Lam, nội bộ các học viện bị oanh động không nhỏ, học viện Tử Viên liên tục vấp phải phê bình, việc này khiến Tử Viên hiệu trưởng không thể không mang người tới đây một chuyến.

“Đúng vậy đúng vậy, Mộc tiểu thư, xú tiểu tử này đã bị chúng tôi giáo huấn một trận, hy vọng cô niệm tình nó biết ăn năn hối lỗi mà tha thứ cho nó. Hữu Minh! Còn không mau qua đây xin lỗi Mộc tiểu thư!” Vợ chồng An gia liên tục cúi đầu, rất sợ Mộc Như Lam không đồng ý, không phải bọn họ coi trọng cô, mà là vì từ đêm qua tới nay, An gia đã bị ba phía hợp tác gây khó dễ, công trình đang thi công cũng phải tạm hoãn lại, ban đầu bọn họ còn không biết vì sao lại sinh ra cớ sự ấy, đến hôm nay được Tử Viên hiệu trưởng giải thích thì mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Vết thương khắp người An Hữu Minh chính là tác phẩm của Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm và một ít người ủng hộ Mộc Như Lam ở học viện Tử Viên. Thời điểm bị quần ẩu, An Hữu Minh không ra tay đánh trả, thậm chí còn ngây thơ cho rằng cứ như vậy là xong, dù sao hắn cũng không đâm chết Mộc Như Lam. Nào ngờ sau đó lại bị Tử Viên hiệu trưởng và cha mẹ lôi tới bệnh viện, đầu tiên là bọn họ khúm núm đứng trước Mộc Như Lam chẳng khác gì lũ kiến đứng trước đấng cứu thế, giờ thì đến phiên hắn phải xin lỗi? Lòng tự trọng bị tổn thương, thiếu niên cứng đầu phản bác.

“Có ai chết đâu mà phải xin lỗi, này, em trai cô đánh tôi thành như vậy, coi như là đã đền tội cho cô rồi!” Trên khuôn mặt An Hữu Minh có rất nhiều vết trầy trụa, ấy vậy mà vẫn không che nổi khí chất lông bông, ngạo mạn.

"Xú tiểu tử! Nói hươu nói vượn cái gì vậy hả?!" An phụ tức muốn chết, ông đưa tay đưa lên chuẩn bị giáng xuống một cái tát thế nhưng lập tức bị An Tả Tả cuống quít ngăn cản.

"Bố đừng đánh!" Hốc mắt An Tả Tả hồng hồng, cô nhìn về phía Mộc Như Lam mà cầu tình, “Mộc học tỷ, chị tha thứ cho anh trai em đi, đều là tại em, hôm qua anh ấy vội vã đi cứu em và Nhã Nhã nên mới có thể sơ sẩy lái một cái xe không hoàn chỉnh ra khỏi nhà, đều là của lỗi của em, Mộc học tỷ..."

Mộc Như Lam lẳng lặng nhìn bọn họ làm ầm ĩ, thấy thiếu niên một mực cứng đầu cứng cổ không chịu nhận sai, cô liền bật cười, tiếng cười mềm mại vang lên khiến phòng bệnh lập tức trở nên im lặng. Mộc Như Lam nói, “Tính theo kiểu của cậu thì cậu vẫn còn nợ tôi một cánh tay và một cái chân đấy nhé."

Thân mình An Hữu Minh bỗng chốc cứng đờ, Mộc Như Lam lại nói tiếp, “Đây mới đúng là quy tắc của trò chơi mạng đổi mạng, trừ phi cậu xin lỗi để được tôi tha thứ, bằng không, một khi chân tay cậu còn lành lặn ở trên người thì cậu vẫn vĩnh viễn thiếu nợ tôi.”

Âm thanh mềm mại, ngữ điệu ôn nhu, nụ cười dịu dàng khiến người ta thoải mái, đôi mắt ấm áp khiến người ta say mê, thế nhưng từng lời nói của cô lại có ma lực đến đáng sợ.

An Hữu Minh bỗng nhiên nhận ra cô gái này không nhu nhược như mình tưởng, đồng thời cũng đột nhiên hiểu tại sao Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm luôn bị thua thiệt, đơn giản là vì cô hoàn toàn không phải loại thánh mẫu lương thiện ngu ngốc, đối với người tổn thương cô, cô cũng sẽ quay lại ăn miếng trả miếng.

Thật đúng là buồn cười, thế mà trên đường đến bệnh viện An Tả Tả còn không ngừng nói rằng Mộc Như Lam rất tốt bụng, chỉ cần nói hai câu xin lỗi là được, Mộc Như Lam chắc chắn sẽ khiến người ủng hộ cô chấm dứt việc công kích gia đình hắn và học viện Tử Viên.

Chết tiệt, điều này căn bản không thể xảy ra!

Hắn rõ ràng thấy được hai điều từ trong đôi mắt xinh đẹp kia, một là xin lỗi để cầu cô ta tha thứ, hai là chặt tay chặt chân cho cô ta xem!

Tính cách An Hữu Minh cực kỳ lì lợm, nhất nhất không chịu xin lỗi Mộc Như Lam, hắn cho rằng nếu làm thế thì mình sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa. An Hữu Minh không xin lỗi nên Mộc Như Lam cũng không tha thứ cho hắn. Cuối cùng ồn ào đến mức Lam Nhất Dương bị đánh thức rồi chống nạng đi qua đây, đám người lúc này mới chịu yên tĩnh lại, thấy không thể làm gì hơn, bọn họ lần lượt rời khỏi bệnh viện.

Chẳng có chuyện bất ngờ nào xảy ra.

Mộc Như Lam bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu, thiếu niên kia bốc đồng y hệt Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm và Lam Nhất Dương, từ bé tới lớn không bao giờ chịu khổ, lúc nào cũng xuôi chèo mát mái nên vẫn chưa đủ trưởng thành đâu.

...

Thấm thoát đã một tháng trôi qua, thành phố K dần khôi phục vẻ yên ổn, những chuyện dơ bẩn lặng lẽ trôi đi như dòng nước, mọi người một là không biết, hai là giả vờ không biết, dù sao những trường hợp như thế cũng chẳng hiếm lạ gì.

Đại hội giao lưu giữa học viện Tử Viên và học viện Lưu Tư Lan sắp được cử hành, cánh tay bó bột của Lam Nhất Dương rốt cuộc đã có thể tháo bỏ, cẳng chân cũng dần hồi phục; tuy mâu thuẫn giữa hắn với Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm không thể hiện ra ngoài nhưng sóng ngầm bên trong lại ngày càng mãnh liệt. Mà Kim gia kia, sau khi bị dính vào tai tiếng thì lại may mắn tìm được kẻ chết thay, bây giờ Kim gia đã khôi phục trạng thái tiêu dao như trước, còn một nhà chết thay thì biến mất khỏi thành phố K.

Kẻ chết thay đó chính là An gia.

Trốn lậu thuế, ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu dẫn đến việc sập nhà gây thương vong và hàng loạt các tội danh khác khiến An gia ầm ầm sụp đổ, An phụ ngồi tù, nghe nói vì sợ tội mà tự sát luôn trong tù, An mẫu đem theo An Hữu Minh và An Tả Tả rời khỏi thành phố K.

Sự việc diễn ra quá bất ngờ, cơ hồ là nảy sinh ngay từ lúc một nhà bốn người An gia cùng Tử Viên hiệu trưởng rời khỏi bệnh viện, chờ đến khi Mộc Như Lam nghe nói tới thì chuyện đã rồi.

Tiếng cười đắc ý của Kim Bưu Hổ xuyên thấu qua bức tường dày.

"Chỉ có thể nói An gia thật sự xui xẻo." Sau khi nghe Mộc Như Lam kể, Lam Nhất Dương vừa cắn quả táo vừa chậm rãi bình luận.

Làm ăn là phải luôn cẩn trọng khi chọn đối tượng hợp tác, nếu không cẩn thận mà lựa trúng một kẻ lòng dạ đen tối thì thể nào cũng tiền mất tật mang, An gia là một ví dụ điển hình, ở thương giới, những chuyện thế này quá phổ biến.

Mộc Như Lam nhìn Lam Nhất Dương một cái, "Nghe nói, nhà anh cũng có hợp tác với Kim gia."

Nhắc tới việc này, Lam Nhất Dương hơi nhíu mày, ánh mắt tràn ngập khinh thường ghét bỏ, "Do tên rác rưởi Lam Bỉnh Lân kia muốn làm."

Lam Bỉnh Lân ư....?

Mộc Như Lam nhớ tới thiếu niên chỉ mới gặp mặt một lần kia, nhìn qua thì không mấy đặc biệt hấp dẫn, hoá ra cũng chẳng phải người tốt lành gì, hắn lựa chọn hợp tác với Kim gia tại thời điểm rối ren, ngay sau đó, An gia lại đột nhiên trở thành kẻ chết thay.

“Anh không tính tiếp quản công ty nhà mình sao?” Mộc Như Lam bỏ qua đề tài Lam Bỉnh Lân và An gia, mỉm cười nhìn thiếu niên đang ngồi ăn táo như trẻ con trên sô pha.

Thiếu niên bộ dạng cực kì anh tuấn, cao ráo dễ nhìn, chỉ cần hắn trưởng thành hơn một chút, ánh mắt sắc bén hơn một chút, nói chuyện có khí thế hơn một chút, cô có thể tưởng tượng ra chỉ vài năm sau, thiếu niên này sẽ trở thành một người đàn ông dễ dàng đem pháp luật xoay chuyển trong lòng bàn tay, tạo nên một thần thoại bất bại của giới luật sư.

Có điều, Mộc Như Lam không biết là thứ gì đã thúc đẩy Lam Nhất Dương kiếp trước vang danh toàn cầu khi mới chỉ hai mươi bốn tuổi. Việc cô trọng sinh đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, ví dụ như Đoạn Nghiêu vốn phải chết, hay sự xuất hiện của Lam Nhất Dương, hoặc ngay cả Kim gia cùng An gia, ở kiếp trước cũng không hề bị bất cứ vấn đề gì. Vì vậy, Mộc Như Lam rất vui vẻ đón nhận các sự kiện ngoài ý muốn sắp xảy ra trong tương lai, thậm chí cô còn có cảm giác, thế giới phải tràn ngập những thứ xấu xa thì mới gọi là thế giới, chẳng phải sao?

Cô thật trông chờ.

Lam Nhất Dương cau mày, "Tôi không có hứng thú với mấy thứ đó." Chỉ có hắn ta mới đem xí nghiệp Lam thị to như vậy nói thành “mấy thứ đó.”

Mộc Như Lam không hề bất ngờ với câu trả lời này, chỉ là cô rất tò mò, "Vậy anh nguyện ý đem giang sơn mà ông mình khó khăn có được đưa cho Lam Bỉnh Lân?"

"Hắn ảo tưởng sức mạnh à!" Lam Nhất Dương nhất thời nghiến răng nghiến lợi quăng ra một câu. Đối với hai mẹ con kia, đời này nếu hắn không khiến bọn họ hối hận đến mức quỳ xuống khóc không thành tiếng thì tên hắn không phải là Lam Nhất Dương.

Mộc Như Lam mỉm cười không nói gì thêm, cô cúi đầu đọc tờ báo trên tay, chỉ chốc lát sau, trên hành lang bên ngoài lại truyền đến tiếng cười tục tằng, thô lỗ mà cuồng vọng của Kim Bưu Hổ.

Lam Nhất Dương cau mày, gần đây chân của Kim Bưu Hổ đã trở nên tốt hơn, hắn thường xuyên chạy ra khỏi phòng.

“Sau này cô nên hạn chế đi ra ngoài.” Nếu gặp phải cái tên Kim Bưu Hổ sắc đảm ngập trời kia thì có trời mới biết hắn sẽ làm gì Mộc Như Lam, phòng bệnh VIP tại tầng trệt này đã kín người cả rồi, Mộc Như Lam không thể nào đổi phòng được.

Mộc Như Lam mỉm cười nhìn chân mình, "Kỳ thật tôi không cần nằm viện cũng được."

Lam Nhất Dương vốn đã có thể có thể xuất viện từ sớm, nhưng nếu xuất viện để trở về Lam gia gặp hai mẹ con thì hắn thà nằm ở trong này còn hơn. Hắn cũng lười không muốn tới học viện Lưu Tư Lan, dù sao mấy thứ kia chỉ cần học một chút là hiểu rồi, nhưng mà nhìn Mộc Như Lam, bỗng nhiên hắn cảm thấy, chuyện xuất viện và đi học cũng thật... không tồi.

"Vậy xuất viện đi."

"Ừ." Mộc Như Lam mỉm cười, nên xuất viện thôi, chuẩn bị lâu như vậy, trò hay cũng sắp trình diễn rồi, khán giả e là không thể đợi được nữa, ha ha.

Hai người nói xuất viện là xuất viện luôn, sau khi được bác sĩ cho phép, người hầu và quản gia của hai nhà đều nhanh chóng chạy đến, ba bước thành hai đem những thứ cần thiết đóng gói mang đi, tầng trệt VIP chật ních người ngay lập tức có hai căn phòng trống.

...

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, khu bệnh viện trắng tinh sạch sẽ nay chìm trong bóng tối.

Bệnh viện, nơi thường xuyên xuất hiện trong những câu chuyện ma ám.

Kim Bưu Hổ ngồi trên giường bệnh, chân vẫn còn bọc lớp thạch cao thật dày, trên bàn đặt một chiếc máy tính đang phát video, bên trong video là một nữ nhân trần truồng đang làm những động tác cực kỳ xinh đẹp, hô hấp của Kim Bưu Hổ dần trở nên nặng nề, ngôn từ dơ bẩn không ngừng phun ra, “Tiểu hồ ly dâm đãng, nâng chân lên! Chà...”

Gió lạnh nhè nhẹ thổi, chiếc rèm cửa sổ thoáng đung đưa.

Kim Bưu Hổ nhìn chăm chăm vào màn hình, tầm mắt không hề dời đi; đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, hắn liền kéo chăn trùm lên người.

Mây lượn lờ trôi giữa nền trời sâu thẳm, ánh trăng nhàn nhạt soi lên rèm cửa màu trắng, tấm rèm đột nhiên đung đưa kịch liệt.

Kim Bưu Hổ lạnh run cả người, theo bản năng quay đầu nhìn cửa sổ xem liệu có phải hắn đã quên đóng hay không, nào ngờ đập vào mắt là một bóng người in trên tấm rèm trắng, cái bóng đó tựa hồ là phụ nữ, sợi tóc bay bay, thân thể cứng đờ cứ thế mà lơ lửng ngoài cửa sổ.

Kim Bưu Hổ trợn mắt, sợ tới mức đánh rơi máy tính, hắn kinh hãi hét lên, “Ai đó?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom