• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Giá như anh chưa từng biết em (4 Viewers)

  • Chương 11

Lại nói đến thời thơ ấu của Takashi của Haruka,không phải mối quan hệ không thăng trầm.Năm 12 tuổi,bố mẹ Haruka ra đi trong một tai nạn thảm khốc,cô rất đau khổ.

"Haruka,cậu phải sống tiếp,vì bố mẹ cậu,hãy để họ ra đi thanh thản,càng níu kéo chỉ càng thêm đau đớn mà thôi"

Takashi ôm chặt,cố níu giữ lấy Haruka như không muốn mất đi thêm người bạn thân thiết.

"Làm sao mà cậu có thể hiểu nỗi khổ khi mất cả cha lẫn mẹ,buông tôi ra"

"Làm ơn đi Haruka,cậu phải bình tĩnh"

"Cậu không hiểu gì sao đồ ngốc,tôi không cần sự an ủi của cậu,thả tôi ra không thì…"

Haruka giơ nắm đấm ra,đấm vào mặt Takashi,dù rất đau đớn nhưng Takashi vẫn ôm chặt Haruka,mong cậu bạn mình bình tĩnh lại

"Cậu giận mình đúng không,cứ trút giận hết đi,và mình cũng không buông cậu ra đâu,bạn thân thiết nhất của mình"

Haruka không quan tâm đến cảm giác của Takashi lúc đó,cô bỏ đi.Takashi cố đuổi theo,cuối cùng cũng chặn được Haruka.

"Tại sao cậu không đánh mình tiếp,nếu giận mình thì sao lại không đánh mình,tại sao cậu lại bỏ mình đi như vậy"

Takashi như muốn một câu trả lời thuyết phục,Haruka cảm thấy cậu ta thật chướng mắt,nhưng cô nói

"Tại sao tôi phải giận cậu,đây là chuyện riêng của gia đình tôi,cậu không cần bận tâm,giờ thì tránh ra đi"

"Chúng ta là bạn bè đúng không,là bạn thì luôn có nhau mỗi khi cần,luôn quan tâm,thông cảm và biết tha thứ,không bao giờ bỏ rơi nhau cũng như phản bội phải không,mình cũng sẽ như vậy với cậu,và mình sẽ không nuốt lời"

"Tình bạn chúng ta chẳng có ý nghĩa gì hết,cậu thích bị đấm phải không đồ đần,vậy thì cho cậu thỏa mãn"

Haruka đấm Takashi một phát,rồi phát tiếp theo…,cô ấy đấm như đấm vào bao cát,đánh cậu chảy máu mũi,Takashi cũng không đỡ lấy phát nào,cậu cảm giác mọi thứ trôi qua quá nhanh,đến lúc Takashi ngã gục,cô không đấm nữa,và bỏ đi không ngoảnh lại,cảm giác rất lạ khi mọi thứ kết thúc.

Trời đổ mưa to,Takashi nằm đó,tự dằn vặt bản thân mình đã sai điều gì,nhưng rồi lại có chút trách móc cho sự ích kỉ của Haruka,người mà cậu sẽ mãi mãi không gặp lại,dù sao đó là chuyện rất lâu rồi.

"Tại sao lúc mình cần cậu nhất,cậu lại không ở lại,tại sao cậu lại bỏ mình ở đây,mình làm sai điều gì sao?" - Takashi tự nhủ.

Trở về nhà với khuôn mặt bầm dập,cậu vẫn nói với bố mẹ:

"Con chỉ bị ngã đập mặt xuống đất thôi,mẹ đừng lo"

Thời gian qua đi,kí ức về hôm đó phai nhạt dần,giờ thì cậu chẳng thể nhớ nổi Haruka là ai.

Còn hiện tại,Takashi lại dạo bộ trong công viên,nhớ đến cậu bạn thuở thiếu thời,cậu ta không giận,không còn cảm thấy muốn nhớ nữa,mà chỉ thấy sự buồn bã,cô đơn,tan nát…

Ra về cậu lại gặp Haruka,cô ấy đang dựa vào ban công,suy nghĩ gì đó.

"Haruna-san đang suy tư cái gì vậy,mình thấy cậu lạ lắm"

"Không có gì cả,tôi chỉ cảm thấy hối tiếc một điều trong quá khứ thôi"

"Cậu cứ kể cho mình đi,mình sẽ giữ bí mật"

"Tôi không thể kể cho cậu bây giờ,khi khác đi"

"Cũng được"

Buổi chiều đang dần tắt nắng...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom