• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Giá như anh chưa từng biết em (7 Viewers)

  • Chương 42

“Hôm nay tất cả chúng ta đi đâu đi, đằng nào thì cũng đến Osaka mà…” – Makoto nói.

“Ừ đó, thế đi ăn hay đi chơi nhỉ, hay là ăn Teppanyaki” – Toumai đáp lại.

“Thế ông chi tiền nhé, không có nhiều mà cứ thích chi đậm” – Takashi phàn nàn…

“Thế còn Haru-chan, cậu thích ăn gì không…” – Makoto hỏi

“Tôi sao cũng được, miễn là Taka-kun vui là được…”

“Không cần phải vì mình như thế đâu, Haru, với lại cậu cũng ở Osaka, chắc sẽ nắm rõ hơn mọi người”

“Ừm, thế tôi biết có một nơi, hi vọng mọi người sẽ thích” – Haruka nói…

Thế là họ cũng tới một nhà hàng chuyên về thịt bò ở Osaka, vì cũng gần Kobe nên thịt bò ở đây giá cũng không hề dễ chịu, nhưng nhà hàng này giá cả lại rất hợp lý, cũng như chế biến thịt khá độc đáo…

Trong lúc này, Haruka đang mải nghe điện thoại từ khách hàng, Takashi và Toumai gọi món…

“Đáng ra ông nên để việc này cho hai người họ, tại sao lại là hai chúng ta, ngại chết đi được”

“Tôi lại thích được ưu tiên thế này, với cả giá thịt bò ở đây cũng khá đa dạng, nhưng mà càng nhìn thì càng rối và giá không hề dễ nuốt đâu, một đĩa bò thập cẩm ở đây cũng vào khoảng 22.500 Yen, biết vậy đi ăn bát Ramen với Tempura cho nhanh…” – Toumai è cổ…

“Nếu các cậu thích, cứ gọi bò Kobe đi, không sao đâu, chúng ta đều có tiền mà” – Makoto nói…

Cả Toumai và Takashi đều cúi gằm mặt vì ngượng, Mako nói thêm:

“Mình nói gì sai sao, nhưng mà đi ăn đừng mặt ỉu xìu như vậy, xấu lắm” – Mako cười rất duyên

“Takashi, ban đầu chỉ cần gọi combo rẻ nhất thôi, còn lại chốc nữa tính tiếp” – Haruka nói…

“Này Makoto, Haruka thế hai cậu thích ăn gì” – Toumai hỏi.

“Sò điệp, cá hồi và cơm Hayashi, nói chung là hôm nay ăn thịt bò ở đây nên mình chỉ cần cảm thấy ngon miệng là được…” – Makoto trả lời

“Tôi thế nào cũng được, với cả Takashi ăn gì tôi cũng ăn như thế” – Haru đáp lại.

“Vậy như thế đi, mình gọi món cho”

Khi mà các món được gọi ra, Tất cả cùng nói “Itadakimatsu”

“Hỏi mới nhớ, Takashi thường ăn thịt bò như thế nào…” – Mako hỏi.

“Mình thích Steak Wagyu, nhưng mình thích ăn kèm sốt hơn là muối hồng, với lại mì Yaki Udon trộn, Haru thì có chế độ ăn nghiêm ngặt hơn mình nhiều, nhưng hôm nay cô ấy không đặt nặng điều đó lắm…”

“Nghe đồn ông là con nghiện ẩm thực đường phố, cơ mà không rủ cả hội đi ăn cùng là đáng trách lắm đó, với cả quên mất, gọi thêm bánh xèo chứ, ăn cũng ngon lắm” – Toumai nói, khoác vai Takashi.

“Ừm, thế ông gọi thêm rồi bù tiền vào đi…” – Takashi nhăn mặt…

“Haru-chan có muốn ăn thêm nữa không, để mình gọi – Mako nói nhưng Haruka lắc đầu…

“Kể ra bao giờ cậu cũng làm oden đi Takashi, nghe đâu ông nấu ăn ngon lắm” – Mako nói thêm…

“Được mà, được mà, tối làm luôn, miễn là mọi người chịu chi tiền thôi…” – Takashi đặt tay lên gáy.

Trong khi đó, ở Tokyo… Jurgen và Eri cũng đang ăn tối cùng nhau, ngồi cạnh có Kazuha và Laura…

“Lâu rồi mới có cơ hội được ăn tối cùng cô như thế này, Kazuha, cơ mà có vẻ như là các quản gia của em cũng đều khá thân với em, anh ấn tượng đó, Erika”

“Có thể nói là như vậy, với cả họ cũng là thư kí riêng của em nữa, thù lao của họ cũng không ít đâu, thực tế lời đồn quản gia nhà Kaneki giàu cũng là có căn cứ, nhưng mà số lượng thì tốt hơn chất lượng…” – Eri nói.

“Thực ra cũng chỉ là một phần thôi, tiểu thư Erika cũng như bạn thân của tôi vậy, chúng tôi cũng quen nhau đã lâu, anh có thể hỏi Laura, cô ấy sẽ làm chứng…”

“Không cần đâu, thế là tôi biết hai người thân thiết như thế nào mà, thường thường thì bọn tôi hay ăn tối riêng cùng với nhau ở rất nhiều nhà hàng trên thế giới này, ít nhất là cũng có những người bạn Nhật Bản có thể chỉ cho tôi nhiều thứ, tôi rất vinh dự điều đó” – Jurgen nói.

“Anh không cần khách sáo thế đâu, với cả mấy hôm nữa em sẽ có bất ngờ cho anh”

“Bất ngờ gì đó, anh tò mò đó nghen”

“Chúng tôi thu xếp cho du thuyền của Erika-san chạy ra vịnh Sagami, ít nhất chúng ta sẽ ở trên đấy 2 đêm, hi vọng anh không say sóng, hành lý chuẩn bị đầy đủ, du thuyền cũng lớn lắm đó”

“Kazu-chan, chán cô quá, lộ hết bí mật rồi, Jurgen phải đến đó, không em sẽ phạt anh”

“Được mà, anh sẽ đến, thưa nàng” – Jurgen cười…

Trở lại Osaka, buổi tối hôm đó, là buổi tối lãng mạn của cả 2 cặp đôi…

“Từ nay đừng xưng hô kiểu bạn bè như thế này nữa, chúng ta xưng hô kiểu khác đi – Haruka nói.

“Nhưng nếu đã xưng hô kiểu đó, thì Haru đừng xưng hô với nhau như là em gái – anh trai mà phải xưng hô như một cặp vợ chồng đó, thế mới đúng” – Takashi bông đùa.

“Không đâu nhé, Taka ngốc”

Takashi bật dậy, bế Haruka từ sofa lên giường, cô cứ vừa nói vừa cười.

“Thả em xuống, em biết rồi mà, Taka ngốc,…”

“Anh không thả đâu, hứa lại đi”

Haruka nằm đè lên Takashi ở trên giường, cô cưỡi lên bụng anh, nói:

“Từ nay về sau, anh là của em, em sở hữu anh mãi mãi, Em yêu anh”

“Anh là tài sản của của em, Haru-chan, Yêu em…”

Makoto và Toumai tối hôm nay cũng đã có phút yếu lòng với nhau…

“Toumai, liệu mình có một câu hỏi mình có thể hỏi cậu thật lòng, có được không ?”

“Không sao, bất cứ câu trả lời nào mình cũng có thể trả lời được”

“Nếu cậu biết con người thật của mình, liệu cậu còn yêu mình không”

“Mình vẫn sẽ yêu cậu, bất kể cho dù như thế nào đi chăng nữa”



“Mình xin lỗi, lỗi của mình, mình không dám kể cho cậu nghe vì sợ cậu sẽ tránh xa mình”

“Không, không phải như thế, cái mà mình muốn biết, chúng ta là bạn bè mà, không cái gì mà lại không thể chia sẻ được, còn mình đã nói, mình vẫn yêu cậu bất kể như thế nào đi chăng nữa, tiểu thư ạ”

Họ ôm lấy nhau, và trao cho nhau một nụ hôn nồng thắm…

“Đừng kể với ai khác nữa nhé, mình không muốn ai biết, ngoài cậu”

“Được mà, với cả mình có cái này cho cậu”

Toumai lấy ra vòng cổ, đeo lên cổ Makoto:

“Đây là món quà tôi dành tặng em, hãy nhớ chỉ cần thấy nó là em biết tôi ở bên em”

“Đẹp quá, em…em…”

Toumai hôn lên trán cô, anh nói:

“Đừng nói gì hết, bí mật không còn hay nếu nó bị lộ ra…”

“Vâng” – Makoto cười một cách dịu dàng…

Tình yêu của Toumai và Makoto lại tiến thêm một bước dài nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom