• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Giá như anh chưa từng biết em (8 Viewers)

  • Chương 45

Makoto quên mất kính bơi, liền vào phòng thay đồ để lấy, nhưng mà nhớ ra là cô đã để nó trong túi của Toumai, điều đó buộc cô phải vào trong đó lấy, một điều hơi xấu hổ một chút… Bất chợt cô thấy có người bước vào, tim cô tụa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ, may mắn, đó là Toumai.

“Lần sau em nhớ nếu muốn lấy đồ, có thể nhờ anh được mà, đừng vào phòng thay đồ nam, người ta nghi ngờ em đó”

“Ừm” – Makoto đỏ mặt, nói, nhưng bất chợt lại có người đi vào, lần này là Takashi…

“Không biết Toumai hắn đang làm gì ở đây nữa, thiệt tình…”

Trong lúc này, cả Makoto và Toumai đang ở trong tủ đồ, người kéo tay Toumai vào là Makoto, cô ra hiệu bảo anh giữ im lặng cho đến khi Takashi bước ra ngoài.

Cả hai bước ra ngoài tủ đồ, nhưng có vẻ họ bị kẹt với nhau và… Makoto nằm đè lên Toumai…

“Toumai-kun, xin lỗi anh nhé”

Và, họ nhìn nhau một hồi và trao nụ hôn nồng cháy, với nhau…

Trời cũng chuyển dần về buổi tối, sau khi vui chơi cả buổi chiều ở bể bơi, khách ở trên du thuyền của Eri bắt đầu bữa ăn tối xa hoa trên biển bằng hải sản đắt đỏ như gan ngỗng, trứng cá muối, Truffle và tôm hùm nướng, cộng thêm những chai rượu vang đắt đỏ…

“Naomi, Hanami, chúc ngon miệng, đây chính là bữa tối điển hình của giới siêu giàu chúng tôi, đừng quan tâm đến giá tiền của chúng, hãy cứ tận hưởng thôi, tôi biết hai người sẽ ái ngại nhưng đừng lo, nếu cần chúng ta có thể mời Salt bae nấu ăn ở dịp sau, nếu các cậu thích” – Cecilia nói.

Naomi thì lạnh sống lưng khi biết những món ăn được bày biện lên bàn đều cực kì đắt tiền, trong khi đó vì quá nhiều món để thử nên Hanami quyết định dùng món tôm hùm trước… cô nói

“Đừng lo, rồi sau này cậu sẽ quen thôi, mình cũng tiếp xúc với những bữa tiệc kiểu này khá nhiều rồi, nếu có gì không tiện cứ nói với mình và Cecilia-chan, chúng mình cùng giúp đỡ nhau nhé”

“Quên mất, sau bữa tiệc sẽ là dạ hội, và chúng ta sẽ được thoải mái hơn vì có quá trời đồ ngọt, đừng ăn nhiều quá đó, đồ uống cũng không kém đặc sắc đâu, đừng quên…” – Cecilia nói thêm.

Trong khi đó ở Osaka, Haruka cùng Makoto đang chuẩn bị một bữa tiệc rượu, trong khi Takashi và Toumai thì vào bếp, rượu thì có Brandy và vang đỏ, họ ăn steak và pasta sốt kem nấm, cùng một vài đặc sản của đảo Shikoku…

“Để mọi người đợi lâu rồi, đây là món chính hôm nay, cứ tự nhiên” – Takashi nói…

“Hôm nay chúng ta chúc mừng cho điều gì nhỉ, Toumai” – Makoto hỏi.

“Chẳng phải chúng ta đã biết đáp án rồi sao, cạn ly nào” – Toumai nói.

Họ cùng nâng ly rượu vang, chúc mừng cho tình yêu của cả hai cặp đã đơm hoa kết trái…

“Cơ mà sắp tới có khi cả bốn chúng ta cùng phải quay lại Tokyo đó, mình cũng không thể nào không về thăm bố được, thế nên hôm nào hai cậu đi thì cho mình đi chung nhé”

“Được chứ, nhưng mà Haruka, cậu có bận việc ở Osaka không, nếu không thì chúng mình về chung”

“Ừm, đằng nào tôi cũng đang có khách hàng ở Tokyo, tôi cũng phải về chứ”

“Thế thỏa thuận rồi nhé, ngày kia chúng ta sẽ lên đường, nhớ chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, Takashi.”

“Tôi biết rồi mà, đúng là hay quên nhưng lần này thì sẽ đỡ hơn, tôi thề” – Takashi nói.

Trong khi đó, trên du thuyền của Eri, sau bữa tiệc, đến dạ hội, trong khi Hanami, Naomi và Cecilia đang thưởng thức đồ ngọt thì Eri và Jurgen đang nhảy một điệu Valse với nhau, Kazuha cũng nán lại một chút để xem như thế nào, còn các vị khách còn lại thì đang trò chuyện, uống trà và nhảy múa, đến cuối buổi tiiệc, một điều bất ngờ đã xảy ra…

“Cũng muộn rồi, mời mọi người về phòng nghỉ, mai chúng ta lại vui chơi tiếp” – Eri nói

“Erika, có chuyện này anh muốn nói với em được không…”

Jurgen nói xong, anh ta đặt tay vào túi, lấy ra một chiếc hộp, chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cao cấp, anh ta quỳ xuống, nói thêm…

“Liệu em, có thể lấy anh có được không, anh muốn được sống chung bên em mãi mãi như thế này”

Tất nhiên, tất cả đều bất ngờ, Eri nói:

“Em, em,… anh làm em bất ngờ quá, em cũng không dám tin, anh đang cầu hôn em, đúng không”

“Em biết câu trả lời mà, thực sự, nhiều hôm chúng ta không thể nói chuyện với nhau anh cảm thấy rất nhớ em, chúng ta đã đi vòng quanh thế giới cùng nhau, trải nghiệm đủ các loại mĩ vị, anh cũng không nghĩ là chúng ta lại có thể ở bên nhau như thế này, anh muốn cùng em, tiếp tục chuyến hành trình dài này…”

“Thực sự, trong 3 năm vừa qua, bất kì giây phút nào ở bên anh, em đều thấy ý nghĩa cả, em cảm thấy trong cuộc đời của em, tuy chỉ trong vòng có một mùa hè, nhưng anh đã cho em biết thế nào là hạnh phúc , có những lúc chúng ta gặp khó khăn, phải ngủ nhờ trên xe tải ở Nam Mĩ, hay anh đã lái ô tô đi cả trăm cây chỉ vì em muốn đến nơi đó, cho dù lúc đó em bị sốt cao và không tự đi ra ngoài, bất cứ lúc nào anh ở bên em, em đều cảm thấy nhịp đập trái tim, hơi ấm từ anh thực sự ấm áp, em yêu anh, Jurgen…”

“Vậy…” - Jurgen nở một nụ cười, có lẽ anh ta biết rằng mình đã cầu hôn thành công, nhưng vẫn hỏi lại

“Em đồng ý, chúng ta nên chuẩn bị tổ chức đám cưới thôi, anh nhỉ” – Eri cười dịu dàng, nói.

Chiếc nhẫn được đưa vào ngón tay của Eri, báo hiệu rằng chuẩn bị có một cặp vợ chồng, họ hôn nhau mặn nồng, trước sự ngạc nhiên của những vị khách trên tàu.

“Chúc mừng, tiểu thư, có vẻ chúng ta nên bắt đâù chuẩn bị đám cưới từ bây giờ” – Kazuha nói.

“Onee-san, chị theo chồng bỏ cuộc chơi rồi sao, tiếc ghê, chúc mừng nhé” – Cecilia nói.

Tất cả mọi người cùng chúc mừng cho Eri và Jurgen trăm năm hạnh phúc, buổi tiệc kết thúc, Hanami nói:

“Có vẻ chúng ta sắp tới sẽ được ăn đám cưới đó nhé, mình phải xem mới được”

Shinji và Zentaro-san sau khi đến nơi đã dựng lều đề ngủ sớm, sáng mai lên đường đi câu, họ đang mải nói chuyện với nhau trong khu cắm trại ở bìa rừng…

“Câu cá hồi bao giờ chưa, nếu chưa thì đây là lần đầu tiên cậu sẽ được câu đó, ta sẽ truyền nghề cho cậu trở thành một dân câu chính hiệu đấy, à mà cậu bảo là từng đi câu ở đâu nhỉ”

“Cháu từng câu cá chép rồi ạ, cá nước ngọt cũng khó lắm đó ạ, nhưng mà về sau cháu cũng làm thuần thục, nên đâm ra đi cũng không bị ngại nữa”

“Thế là tốt, đưa ta hộp quẹt cái, ta hút tẩu thuốc, trời như thế này mà có tí gì ấm ấm, chai vodka với tí gì nhắm thì tốt ghê…” – ông nói.

“Cháu đã chuẩn bị hết rồi, mời Zentaro-sama dùng bữa” – Shinji mời.

“Cảm ơn cậu, làm tí chứ nhỉ, đằng nào mai cũng thoải mái thời gian..”

Shinji đồng ý, họ nói chuyện vui vẻ rồi đi ngủ sớm…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom