• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Giá như anh chưa từng biết em (5 Viewers)

  • Chương 54

Buổi sáng, Zentaro-san có cuộc gặp với Hotaru Kojima, đây là một cuộc gặp kín tại Lounge riêng ở ngay Shiba, trung tâm quận Minato, Tokyo…

“Kuriko, cô ghi lại hộ tôi toàn bộ cuộc nói chuyện này được không, tôi cần mọi bằng chứng pháp lý để đảm bảo nếu có ra trước tòa, Zentaro Sumimoto sẽ không thể nào cãi được tôi, quay trở lại vấn đề, điều gì đã đưa anh đến đây thế, tôi tưởng anh sẽ không đến” – Hotaru-san nói.

“Tôi đã nói thì sẽ giữ lời, ở đây chúng ta sẽ không đề cập đến vấn đề của Hiroshi, về khoản nợ của tôi, tôi sẽ trả trước 25% giá trị khoản nợ, không phải việc vay mua nhà, vì khoản nợ đó đã trả xong, cái chính là về việc đầu tư vào dotcom đã thiệt hại lên tới 100 tỷ yen, trong các nhà đầu tư năm đó tôi đã nợ ít nhất 200 triệu, tôi sẽ không nói đến vấn đề tiền ở đâu, vì tiền của cô nhiều hơn tôi, nhưng đảm bảo đây là tiền sạch, tại vì tôi sẽ không biển thủ như mấy người đã từng làm lúc ly hôn đâu”

“Hay ghê, nhưng số tiền tôi nhận của anh lần này còn xa so với mức anh có thể trả, nhưng mà anh không lôi Hiroshi vào đây, tôi chắc chắn rằng anh rất ngay thẳng, tuy nhiện luật sư cá nhân của tôi thì không cho rằng như vậy, anh biết rồi chứ, tôi sẽ không bao giờ để mình bị thua thiệt đâu”

“Hotaru-san, cô nên biết là không thoát khỏi bàn tay ông trời chứ, đã kinh doanh thì phải nhúng chàm, chẳng ai không cả, xin lỗi vì đã nói điều hiển nhiên như thế, nhưng mà tôi không có nhiều thời gian, tôi cá rằng cô sẽ khởi tố Hiroshi bất thành, tôi xin phép.” – Zentaro-san rời đi.

“Cứng ghê nhỉ, Kuriko, tôi muốn đảm bảo di chúc của chồng tôi sẽ được tiến hành ngay lập tức, còn về việc đâm đơn kiện, để sau đi, tôi chưa muốn ngay lúc này…”

“Tôi đã hiểu, cơ mà tôi ghét phải đối đầu với con riêng của chồng bà, luật sư Haruka Kaneki đó, nếu không phải cô ta cũng là kẻ sừng sỏ trong giới B engoshi (Luật gia), thì tôi sẽ bóp chết cô ta từ lâu rồi, kẻ thù truyền kiếp thì tại sao tôi phải nương tay chứ, chúng ta kết thúc ở đây.” – Kuriko nói…

Kuriko Demura, học trường cao trung Mutsuki, chủ tịch hội học sinh, và cũng là kẻ thù truyền kiếp của Haruka, cô ta là một con cáo đội lốt cừu, lý do như vậy vì cô ta cũng qua lại với không ít nam sinh năm cuối trong trường, ngoại trừ Takashi, chuyện dẫn đến thù địch như sau…

“Nghe danh đã lâu, học sinh giỏi của lớp A, cậu chưa có bạn trai thì phải…” – Kuriko mở lời.

“Việc đó thì liên quan gì đến tôi, với cả cậu gặp tôi có chuyện gì…” – Haruka bình thản hỏi.

“Chẳng là nghe đồn hội phó hội học sinh, Makoto Asugawa đó, chơi chung với hội bạn cũ của cậu, thì tôi muốn biết là tại sao cậu lại tách biệt hơn so với các cô nàng kia…”

“Câu hỏi đó hơi thừa thãi đó, tôi là tôi, họ là họ, với lại chuyện Kaori chơi chung với Makoto thì có gì lạ chứ, hội con nhà giàu cả với nhau mà còn phải soi mói thì hơi vô duyên đó…”

“Cậu cũng là con nhà giàu mà, có phải không, kế thừa khối tài sản bạt ngàn, tất cả mọi người đều biết là cậu giàu nhất khối mà, tại sao phải e ngại, đúng không Haru-san, hơn nữa bạn trai tôi, Toshi-kun nghe đâu bảo chú cậu bên Thụy Điển sẽ sử dụng khối tài sản đó để khiến cho số tài sản thừa kế của cậu tăng lên gấp nhiều lần, sướng thế còn gì…” – Kuriko mỉa mai…

“Tôi đã nói là tôi không liên quan gì đến hội con nhà giàu mà, nếu không có việc gì thì hẹn khi khác”

“Bình tĩnh, mấu chốt nằm ở đó đó, con nhà giàu nên bố mẹ cậu từng là chủ nợ của rất nhiều người trong trường này, họ đồn rằng nếu bố mẹ cậu mà phá sản thì sẽ tốt biết mấy có phải không, ông trời có mắt mà, nếu không phải là khoản nợ lên tới một tỷ yên, với cả tôi nghèo hơn cậu mà, phải không, cả hội không dám chơi với cậu vì nếu không phải cậu khó gần, cậu cũng khiến cho người khác phải sợ vì gia thế khủng của cậu, siêu giàu, phải ha, với lại nếu cậu mua lại cả cái trường này thì tốt biết mấy…”

“Câm mồm” – Haruka tát Kuriko một phát thật đau…

“Không, tao chưa nói xong, nếu không phải do mày, tất cả đám con trai sẽ không bao giờ nhắc đến, tao ghét mày đến tận xương tủy, em trai của Toshi không qua khỏi cũng là do bố mẹ mày gây nên, đồ ép người quá đáng, và bà nội tao đã có thuốc chữa nếu không phải mày bảo bố mẹ mày mua cả mảnh đất của tổ tiên tao, bố mẹ mày xứng đáng bị trừng phạt, đồ vô nhân tính…”

“Muốn ăn đòn ha, đừng có lấy gia đình tao ra làm trò đùa, mày sẽ phải trả giá đắt đó…” – Haruka túm cổ áo Kuriko, đe dọa…

“Đồ ác quỷ”

Haruka đánh nhau với Kuriko, một đám người ra bênh vực, thành viên hội học sinh nói…

“Cậu biết cậu quá đáng phải không Haruka-san, xin lỗi Kuriko đi”

“Không”

“Chúng mình sẽ không chơi với cậu nữa, Haruka, tạm biệt” – Họ nói xong rồi bỏ đi

Thế là gần như cả trường quay mặt lại với Haruka, chỗ nào cô ấy cũng bị tránh xa, nhưng Haruka thì không quan tâm, cô quan tâm đến một chuyện hoàn toàn khác.

Quay trở lại, hôm nay là lễ nhận xe ô tô của Zentaro-san, đến showroom, Haruka, Takashi, Naomi đang chờ sẵn, trong khi Shinji và Hanami xin phép tới muộn.

Lễ nhận xe của gia đình Takashi, Zentaro-san khá hào hứng khi nhận được chiếc xe mới của mình, Haruka thì cũng vẫn thờ ơ như mọi khi, Naomi thì đang nhắn tin trên điện thoại, trong khi Takashi thì hướng dẫn cho bố mình từng tính năng một…

“Onii-chan, sáng nay anh ra đại sứ quán thế nào, có khó khăn gì không…”

“Nói chung tạm ổn, không có nhiều vấn đề cho lắm, nhưng mà…” – Takashi nói.

“Mẹ dặn phải như thế này như thế nọ phải không, thảo nào, cần gì phải máy móc như thế, thủ tục giải quyết nhanh chóng không à, với lại anh với Hanami cần nói chuyện với anh đó, chú ý chút ạ”

“Ừm, anh hiểu rồi, Nao-chan”

“Bố đã đặt sẵn một nhà hàng ở đây rồi, mấy đưá ra ăn luôn đi nhé, còn Takashi, chốc nữa con lái xe chở mọi người nhé, hôm nay bố chưa muốn lái, bố thích ngồi sau một hôm xem như thế nào”

Takashi nói: “Vâng ạ”

Sau lễ giao xe, họ tới một nhà hàng gần đó, Shinji và Hanami đã đứng đợi sẵn ở quầy đặt món…

“Shinji, Hanami, bắt hai đứa phải chờ lâu rồi, thông cảm cho ta nhé” – Zentaro-san mở lời.

“Chào ngài, Zentaro-sama, chào tất cả mọi người, chúng cháu cũng vừa tới thôi ạ” – Shinji nói.

“Buổi lễ giao xe vui không ạ, có gì nổi bật không ạ” – Hanami hỏi…

“Không đâu, với cả mọi người ngồi vào bàn ăn đi nhé, ta gọi món bây giờ đây”

“Takashi, nếu không tiện, em muốn nói chuyện với anh một chút” – Hanami nói thêm.

“Được mà, em muốn nói chuyện gì, chúng ta ra ngoài cho thoải mái… - Takashi đồng ý.

Haruka nảy sinh nghi ngờ, cô cũng canh chừng kĩ mọi người đang làm gì tiếp theo…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom