• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Giá như anh chưa từng biết em (6 Viewers)

  • Chương 87

Buổi sáng, Reine-san gặp Haruka trong quán Café, họ nói chuyện với nha

“Con gái, cháu hiểu tại sao cô lại gọi cháu ra đây không”

“Dạ không ạ…”

“Chuyện của Takashi, cô biết là nếu bắt cháu không được đến với Takashi như một cách trừng phạt thì sẽ chỉ làm mọi chuyện tệ hơn, nhưng đây là quyết định ở cháu, cô thấy rằng chỉ có cháu mới mang lại hạnh phúc cho thằng bé, vậy nên, cô cầu xin cháu…”

“Okaa-san, mẹ không cần thiết phải như thế đâu, con hứa sẽ ở bên anh ấy, chung thủy với anh ấy, với cả sẽ không bao giờ phụ lòng mẹ đâu ạ…”

“Mẹ vui lắm, Haru-chan, cuối cùng con cũng gọi mẹ bằng “mẹ” rồi”

“Mẹ là mẹ chồng của con chứ đâu chỉ là mẹ nuôi nữa, con thấy con phải có trách nhiệm với Taka thôi ạ”

“Mẹ lại nhớ hồi hai đứa còn chơi với nhau, hồi đó hai đứa thân thiết ghê, thế mà bây giờ con lại trở thành hôn thê của con trai mẹ, mẹ cũng bất ngờ lắm đấy, nhưng cũng vui nữa…”

Haruka nói chuyện với Reine-san một lúc lâu mới thôi…

Takashi thì đang đi dạo với em gái mình, Naomi-chan, cô ấy nói…

“Onii-chan, nghe đâu Cecilia-san và Chifuyu-sama quay về Nhật đó, mấy nữa em với Hanami-chan qua thăm họ, họ kiếm được căn biệt thự vườn khá đẹp ở Edogawa đó anh.

“Thế cũng tốt, công việc làm ăn của Shinji dạo này thế nào ?”

“Ổn anh ạ, cậu ta không những trả được nợ, mà kiếm cũng rất khá, với cả giá nhà đất ổn định rồi nên cũng càng thuận lợi…”

“Thế tốt rồi, không còn gì để than phiền nữa…” – Takashi nói.

Buổi chiều, Takashi vừa tỉnh dậy trong căn phòng khách sạn, gió biển thổi rì rào, tiếng chim hải âu cũng như ánh nắng nhẹ nhàng buổi chiều, anh cũng không nghĩ đây là một kì nghỉ, anh nói.

“Thoải mái thật đó, lâu rồi mới có một dịp như thế này, thế mà tối nay phải bay đêm về Tokyo rồi, chán ghê, mình chỉ muốn mọi thứ mãi như vậy thôi…”

Anh quay ra, Haruka nằm lên người anh, cô đang ôm anh, cô nói.

“Giá như chúng ta có thể sớm hơn một chút, sẽ tốt biết bấy, phải không Takashi.”

“Ừm, phải ha, anh cũng mong như vậy mà, anh…”

Haruka hôn anh, hai tay cô đang nựng hai bên gò mà của anh, họ nhìn chằm chằm với nhau hồi lâu, Takashi nhìn vào mắt cô, cảm thấy cảm giác bất an của mình biến mất, anh ấp úng, nhưng…

“Đừng nói gì hết, Takashi” – Haruka cười dịu dàng với anh, cô nói.

Haruka ngồi dậy, nhưng cô vẫn cưỡi lên người anh, cô nói:

“Em nghe nói Toumai và Makoto chuẩn bị làm đám cưới rồi đó”

“Vậy sao, vậy còn chúng ta ?” – Takashi hỏi, cả hai ngồi dậy, ngồi ở mép giường, trước mặt là bờ biển.

“Em chưa biết, nhưng hiện tại em chưa thể quay về Tokyo, em nghĩ chúng ta nên…”

Takashi đi ra ngoài ban công, anh nói…

“Anh đã nói, sẽ không nuốt lời, chúng ta có cách giải quyết hết mà, anh muốn em đi cùng anh, bất cứ nơi nào, cho dù ở nơi đâu, miễn chúng ta bên nhau là được mà”

“Với cả, bây giờ có quá vội vàng, chúng ta…” – Haruka nói…

“Anh xin lỗi, có cái này anh giữ từ lâu rồi” – Takashi lấy ra trong túi quần một chiếc hộp, trong đó có một chiếc nhẫn cưới, anh nói…

“Làm vợ anh nhé, Haruka, anh biết anh không hoàn hảo, anh không có nhiều tài sản, không phải là người có thể hứa hái sao trên trời cho em, nhưng những thứ gì anh có, anh sẽ đều gửi trao cho tình yêu của chúng ta, anh muốn làm em hạnh phúc, suốt đời này… ”

Haruka đứng dậy, lại quay ra đằng sau, cô ấy cảm thấy tâm trí mình rối bời, nhưng rồi…

“Anh đã suy nghĩ kĩ chưa, đây là chuyện cả đời người đó”

Takashi gật đầu, tỏ một chút lo lắng… Haruka cười…

“Em có nói là em từ chối anh đâu mà sao phải lo lắng đến như thế, Takashi ngốc quá đi”

“Ừm, anh ngốc thiệt , với cả…”

Haruka hôn Takashi, một lần nữa, cô nói thêm…

“Không cần nói nữa đâu, anh biết em đồng ý rồi mà, anh đúng là chậm hiểu quá đó”

Takashi đeo nhẫn vào tay Haruka, cô ngắm nó một lúc rồi nói:

“Người ta bảo kết hôn là đi tù, vì là sự ràng buộc mãi mãi, vậy giờ chúng ta làm gì nhỉ…”

“Tổ chức tiệc thôi chứ nhỉ, nhưng mà trước tiên…”

“Chúng ta có thể đăng kí kết hôn luôn, nhưng làm đám cưới bây giờ thì không kịp”

“Nhắc mới nhớ, thế đầu tiên thì phải làm gì…”

“Phải quay về Tokyo đã chứ, đừng vội vàng như thế” – Haruka nói.

“Taka-tan, Haru-chan, hai đứa chuẩn bị hành lý đi nhé, tối nay sau bữa tối, chúng ta sẽ lên máy bay bay về nhà đó, không còn thời gian chim chuột nữa đâu, về nhà rồi thích làm gì với nhau cũng được…”

“Con biết rồi bố, chán bố ghê đó” – Takashi nói.

Về đến Tokyo…

“Lên phường, em có mẫu đăng kí kết hôn rồi, bây giờ làm xong rồi ra đấy nộp…”

Sau khi làm thủ tục đăng kí kết hôn xong, họ ra về… cả hai người họ nắm tay nhau…

“Nhớ thứ mà em yêu thích hồi nhỏ không, Haru-chan”

Haruka gật đầu, cười nhẹ nhàng… cô nói:

“Kẹo chanh, hồi đó anh ngậm chưa được một phút đã nhè ra rồi, buồn cười quá…”

Họ lại nhớ lúc họ còn nhỏ…

“Kẹo chanh rất chua, nhưng nói thật tôi vẫn cực kì thích hương vị của nói, với cả…”

“Chua quá Haru-kun, buốt đến tận óc luôn, khó ăn quá,…”

“Thiệt tình, chán cậu ghê à…” – Haruka nói.

Quay trở lại thời điểm hiện tại…

“Anh muốn ăn không, em còn cả gói trong túi xách đó…”

“Thôi mà, kinh khủng lắm, tha cho anh…”

Đám cưới của Makoto và Toumai được tổ chức, sau đám cưới, họ ăn tiệc và trò chuyện vui vẻ cùng nhau…

“Đến bao giờ hai cậu mới chịu làm đám cưới vậy, tôi mong hai người lên xe hoa lắm đó rồi đó” – Toumai-kun thúc giục

“Bọn mình đăng kí kết hôn rồi, nhưng hiện tại Haru-chan bận quá, chưa làm đám cưới được, chắc phải chờ sang tháng sau vậy…” – Takashi nói…

“Với cả sau vụ này, chúng ta đi trăng mật chung với nhau đi, hẹn nhau đi Ishigaki mà mãi chưa thực hiện được, với cả Haru-chan, cậu thấy thế nào”

“Sao cũng được, miễn là tôi có Takashi ở bên, như vậy thôi…”

“Thấy chưa Toumai, anh cũng phải học Taka-kun và Haru-chan đó…”

“Biết rồi, biết rồi mà, khổ quá”

Từ đó tất cả bọn họ sống hạnh phúc…cùng nhau…nhưng đây không phải ENDING…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom