Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: 43: Cẩn Thận Lấy Lòng
Đợi Lý Hoài về thư phòng rồi, Nguyên Tư Trăn lập tức phóng đi tây sương, đem đống đồ thêu thùa buổi sáng ném ở một bên lôi ra, vội vội vàng vàng luồng chỉ vào kim.
Ngọc Thu thấy nàng chậm chạp luồng không qua, liền đưa tay lấy kim thêu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Vương phi không phải nói không thêu sao?"
Nguyên Tư Trăn mím môi một cái, hơn nửa ngày mới kéo ra mỉm cười miễn cưỡng, nói: "Ta cùng Vương Gia là phu thê ân ái, tình thâm nghĩa trọng như vậy, đương nhiên phải thêu uyên ương giao cổ để tặng hắn chứ! Ngươi nhanh dạy ta, mặt trời sắp xuống núi rồi!"
Những ngày này diễn vai hiền thê trước mặt Lý Hoài coi như trôi chảy, hai người ở chung cũng xem như hòa thuận, cho nên Nguyên Tư Trăn có chút sơ ý, quên mấy Lý Hoài là nhân vật có thủ đoạn độc ác.
Cái lễ vật mừng sinh thần này ngàn vạn không thể tùy ý được, nàng không chỉ có phải thêu, còn phải tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ một.
Vạn nhất Lý Hoài nhìn ra cái gì, vậy coi như...!
Nguyên Tư Trăn đè xuống tâm tư phân loạn trong lòng, nhận kim thêu từ tay Ngọc Thu, hết sức chuyên chú thêu lên phần lễ mừng sinh thần trĩu nặng tình cảm này.
Đợi nàng rốt cục thêu xong đồ án, lại ngẩng đầu lên thì trời đã tối hẳn.
"Thế nào?" Nguyên Tư Trăn thấp thỏm giơ lên trước mặt Ngọc Thu.
Ngọc Thu có hơi chần chờ trong chớp mắt, lại rất nhanh liền tán dương: "Vương phi ngay lần đầu tiên lại có thể thêu thành như vậy, đã rất hiếm có rồi."
Nguyên Tư Trăn tất nhiên biết mình thêu không tốt, cái này không phải uyên ương giao cổ, rõ ràng là hai con vịt béo mổ lẫn nhau, nàng tự an ủi mình nói, chỉ cần thứ này là nàng tự tay thêu, ngày mai giao đến tay Lý Hoài, lại diễn thêm một phen, ứng phó một chút là được rồi.
Đồ án thêu xong thì phải may thành hầu bao, cứ tưởng rằng chuyện may vá sẽ dễ dàng, không nghĩ tới kim khâu lại thô hơn kim thêu rất nhiều, phí không ít khí lực, đợi khâu xong, trên ngón út Nguyên Tư Trăn dùng để kéo sợi cũng để lại một vết đỏ thật sâu.
Ngọc Thu thấy vậy vội vàng nói: "Là ta sơ sẩy, không mang đê khâu lên tay cho Vương phi."
"Không sao không sao!" Nguyên Tư Trăn liên tục khoát tay, thừa dịp Ngọc Thu không chú ý, còn cố ý lại ép ép, để vết đỏ kia càng thêm rõ ràng.
Nàng nhìn nhìn hầu bao cùng ngón tay, hiện tại mỹ nhân kế, khổ nhục kế đều đủ, không tin Lý Hoài còn có thể nhìn ra cái gì.
Nguyên Tư Trăn cất kỹ hầu bao mới duỗi lưng một cái, trở về phòng, đã thấy Lý Hoài đã nhắm mắt nằm trên giường, nàng vội vàng rửa mặt một phen, liền rón rén bò qua hắn, bò vào trong chăn.
Nàng nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Lý Hoài dưới ánh trăng, khuôn mặt ngủ không có chút nào phòng bị mang theo một tia ngây thơ mờ mịt, lúc này mới nghĩ đến hắn bất quá mới chừng hai mươi, đã chiến đấu trong gió tanh mưa máu nhiều năm như vậy rồi.
Nếu như hắn sinh trong gia đình bình thường, chắc hẳn cũng là một nhân sĩ thanh phong tễ nguyệt.
"Đáng tiếc..." Nguyên Tư Trăn không tự giác thì thào.
Ai ngờ Lý Hoài nhưng lại không ngủ sâu, đôi mắt đang nhắm hơi nhúc nhích, môi mỏng hé hé, "Đáng tiếc cái gì?"
"Không có gì." Nguyên Tư Trăn vội nói, " thấy Vương Gia ngủ rồi, đáng tiếc chưa kịp nói câu chúc mừng sinh thần đầu tiên trong đêm luôn."
Lý Hoài vẫn không mở mắt, thật lâu mới nhàn nhạt đáp: "Ta nghe được rồi."
Nguyên Tư Trăn cười một tiếng: "Vậy thì không đáng tiếc nữa."
Đêm hôm ấy, ánh trăng vô ngần, lại như nghe được tiếng lòng người.
.
Truyện Teen Hay
—— —— —— —— —— —— —— ——
Từ sau khi Lý Hoài mất trí nhớ, hắn không còn dậy muộn hay chậm trễ thượng triều, cho dù hôm nay là sinh thần mình, hắn cũng sớm thay y phục vào cung.
Trước đây mấy ngày Nguyên Tư Trăn hầu hạ Lý Hoài có chút lười biếng, hôm nay lại cực kỳ ân cần, rửa mặt cởi áo cũng không để nha hoàn động thủ một lần, nàng vòng quanh eo Lý Hoài buộc đai lưng tơ vàng, lại tự tay buộc kỹ từng cái bông trên ngọc bội, phút cuối cùng còn đưa một cái lò sưởi tay bạc khắc hoa cho hắn.
"Hôm nay trời đã ấm lại rất nhiều." Lý Hoài hơi kinh ngạc nhìn nhìn nàng, mùa đông khắc nghiệt mà hắn còn chưa từng mang lò sưởi tay, huống chi đầu xuân, nhưng thấy Nguyên Tư Trăn đầy mắt chờ mong, đành phải nhận vào trong tay.
"Đều là Trăn Trăn tự tay chuẩn bị." Nguyên Tư Trăn tận lực cắn nặng hai chữ tự tay, lại kéo Lý Hoài đi hướng chính sảnh dùng bữa sáng.
Đêm qua nàng cố ý phân phó nhà bếp chuẩn bị sẵn bảy tám món tinh xảo, lại một cái một cái gắp vào trong chén Lý Hoài, chỉ thiếu mỗi đút vào miệng hắn luôn thôi.
Chẳng biết tại sao, Lý Hoài cảm thấy hôm nay nàng có chút kỳ quái, dù ngày bình thường cũng sẽ như vậy, nhưng hôm nay dường như đặc biệt tha thiết.
Hắn liếc mắt nhìn gương mặt Nguyên Tư Trăn treo lên nụ cười yếu ớt, bỗng nhiên nghĩ đến, nàng chẳng lẽ là phạm sai cái gì, hoặc là có gì cần nhờ?
Lý Hoài để đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Có việc cứ nói, đừng ngại."
"Hả?" Nguyên Tư Trăn sững sờ, dừng tay gắp thức ăn lại, lại đưa chén trà tới trước mặt Lý Hoài, "Ta không có gì muốn nói hết!"
Lý Hoài thấy nàng thần sắc thản nhiên, không giống giả vờ, không khỏi nghĩ có phải là vì hôm nay sinh thần hắn, cho nên nàng mới muốn làm hắn vui lòng?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Hoài dường như bị luồng gió mát thổi qua, hắn đưa mắt nhìn chồi non mới nhú trên cành liễu trong viện, không khỏi cong cong khóe miệng, lại nhận chén trà trong tay Nguyên Tư Trăn, nhấp một ngụm trà xanh mang theo khí tức của nàng.
Đợi cho đến khi trên đường đi vào triều, Lý Hoài cũng chưa bao giờ có tâm cảnh như vậy, đường phố quen thuộc của thành Trường An hôm bay cũng giống như nhiễm lên sắc xuân của ngày mới.
Chẳng qua cái tâm tình tốt này, cũng lập tức tan biến khi nhìn thấy Lý Thanh.
Lý Thanh cúi đầu đứng ở cạnh bậc thang bạch ngọc đại điện, sắc mặt âm trầm, thỉnh thoảng dò xét hắn.
Lý Hoài có chút nhíu mày, dù hắn đoán được Lý Thanh sẽ đổi cái chân gãy đi, lại không nghĩ rằng hôm nay hắn dám lông tóc không tổn hao gì xuất hiện ở trước mặt mình, chẳng lẽ cũng không sợ mình phát giác ra chỗ không ổn?
Lý Thanh thấy Lý Hoài lạnh mặt đi đến gần, vẻ tàn nhẫn trên mặt cấp tốc tán đi, thay vào đó chính là một mặt bối rối, trong mắt còn lộ ra một tia e ngại.
"Tam...!Tam ca..." Trong lòng Lý Thanh thầm mắng mình, làm sao vừa đến trước mặt Lý Hoài liền hành quân lặng lẽ.
Đêm qua hắn đổi về cái chân thọt của mình xong, vốn dự định hôm nay cáo bệnh không lên tảo triều.
Nhưng hắn nhất thời không nhịn nổi cơn tức, lại một hai bắt lão thái giám bên người đổi chân cho mình, quyết chí sáng nay vào cho Lý Hoài xem, cho hắn biết độc thủ của hắn đã thất bại, nói không chừng còn có thể làm cho hắn khiêm tốn một chút.
"Cửu đệ." Lý Hoài mặt không thay đổi liếc mắt nhìn hắn, hạ giọng nói: "Hoá ra chân gãy xong thật có thể mọc dài hơn."
Thanh âm hắn nhẹ nhàng, nghe vào trong tai Lý Thanh lại như nặng ngàn cân, ép tới Lý Thanh không thở nổi.
Thật lâu, Lý Thanh mới đè xuống cảm xúc phân loạn trong lòng, nhìn hắn chằm chằm nói: "Tam ca không bằng cũng thử xem!"
Lý Hoài nhếch miệng lên khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, rồi như không có gì phát sinh, đứng trên vị trí của mình.
Mấy ngày nay tảo triều đều nói chuyện Võ Xương chẩn tai, Lý Duyên Khánh vẫn mang lửa giận nén ép trong lòng, quan viên liên lụy hết thảy đều nghiêm trị, nhưng vẫn cho Lý Du cơ hội lập công chuộc tội.
Lại thêm Ty Thiên giam hai ngày này không ngừng thôi diễn tinh tượng, có quan báo trong hoàng lăng tiền triều tuông ra không ít kỳ trân dị bảo, Lý Duyên Khánh vốn là người vững tin vào chuyện phong thuỷ, lúc này càng tin chuyện Long Mạch đến bảy tám phần.
Đối với Lý Hoài mà nói, việc này còn có chỗ không thể hiểu.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện Hoàng Lăng cùng những cái kỳ trân dị bảo kia là Lý Du sai người an bài, ai ngờ nhãn tuyến của hắn báo về, việc này cũng không phải là giả, chẳng lẽ vận khí của Lý Du tốt đến như vậy, có thần trợ giúp?
Trải qua tranh luận, Lý Duyên Khánh cũng coi như thu xếp thoả đáng chuyện chẩn tai này, Lý Hoài mấy lần hiến kế phân ưu, đều được hắn khen ngợi.
Tổng lĩnh thái giám vừa tuyên bãi triều, Lý Hoài còn chưa hành lễ, liền nghe Lý Duyên Khánh nói: "Hoài nhi, hôm nay sinh thần của ngươi, dù ngươi không bày yến, trẫm cũng muốn cùng ngươi ngồi một chút, như thế nào?
Lý Hoài vội vàng dập đầu, "Phụ hoàng hậu ái."
Lý Duyên Khánh nhẹ gật đầu, lại nhìn mấy hoàng tử khác nói: "Các ngươi hôm nay nếu không có việc, cũng cùng nhau dự thôi, trẫm hồi lâu chưa tâm sự cùng các ngươi."
Mấy vị hoàng tử ở đây đều tiến lên hành lễ tạ ơn, trên mặt Lý Hoài tuy là mừng rỡ, nhưng trong lòng lại nghĩ, Nguyên Tư Trăn sáng nay liền tốn nhiều công sức bày bố như vậy, chắc hẳn bữa tối càng dụng tâm lương khổ, hiện nay lại phí công nàng bận rộn một trận rồi.
Lúc này Nguyên Tư Trăn thật sự đang bận việc, còn chưa tới buổi trưa, cánh cửa Vương phủ đều muốn bị người đến tặng lễ san bằng, tới lui nối tiếp nhau không dứt, Nguyên Tư Trăn vừa phải an trí những quà tặng này, vừa phải tiếp đãi người tới, bận rộn một hồi lâu cũng chưa thể nghỉ ngơi được chút nào.
Hôm nay Tần Quốc Công không khoẻ, Quốc Công phu nhân phải ở phủ chiếu cố, liền để Lữ Du Anh mang hạ lễ của Quốc Công Phủ đến đây.
Lữ Du Anh vừa vào Vương phủ, liền ôm lấy đôi chuỷ thủ nhỏ mình mua chạy đến trước mặt Nguyên Tư Trăn, mỉm cười nói: "Tẩu tẩu hôm nay bận bịu lắm đúng không? Tổ mẫu cố ý bảo ta đến giúp đây."
Nguyên Tư Trăn sai người đón lấy hạ lễ của Quốc Công Phủ, lại tự tay nhận chủy thủ của nàng ta, nói: "Quốc Công phu nhân thật có tâm, chỉ sợ ngươi là muốn mượn cái cớ này chạy ra ngoài chơi đúng không?"
Lữ Du Anh sờ mũi một cái, ngượng ngùng nói: "Làm gì có chứ, ta thật tình muốn giúp tẩu tẩu mà!"
"Được rồi! Ngươi giúp ta vào trong chính sảnh ngồi trò chuyện với mọi người đi!" Nguyên Tư Trăn đuổi Lữ Du Anh đi chính sảnh, trong đó có mấy nữ quyến nhà quan viên đang ngồi, thực sự là không rút ra được đi tiếp đãi.
Nàng vừa dứt lời, liền nghe hạ nhân báo phu nhân Lễ bộ Thượng Thư Uất Trì Uyên, Trương thị tự mình đến tặng quà, liền vội vàng đi ra ngoài đón.
Nguyên Tư Trăn chưa từng quen biết vị Uất Trì phu nhân này, nhưng Lý Hoài cùng Uất Trì Thiện Quang có giao hảo, chắc hẳn cũng vì cái tầng quan hệ này, Uất Trì phu nhân mới có thể tự mình đi một chuyến.
Uất Trì phu nhân được nha hoàn dìu xuống khỏi xe ngựa, bà một thân váy xanh nhạt, trên vai lại choàng áo choàng trắng thêu chỉ bạc, hai mắt mỉm cười mà nhìn Nguyên Tư Trăn, khí chất điềm tĩnh đoan trang lại không dung tục.
Vừa mới nhìn thấy người, Nguyên Tư Trăn không khỏi cảm khái, làm sao người dịu dàng hiền thục như vậy, có thể sinh ra một võ hán tử như Uất Trì Thiện Quang chứ.
Nguyên Tư Trăn cùng Uất Trì phu nhân hành lễ, lại dẫn bà vào Vương phủ, ra lệnh hạ nhân đón lấy hạ lễ.
"Phu nhân đích thân đến, không tiếp đón từ xa được, thật thất lễ." Nguyên Tư Trăn vừa cười vừa nói.
"Sinh thần của Tấn Vương điện hạ, lão gia nhà ta cố ý chuẩn bị lễ mọn, dặn đi dặn lại muốn ta tự mình đưa tới." Uất Trì phu nhân ôn nhu nói, "Hài nhi kia của ta lại phải nhờ điện hạ chiếu cố, người làm mẫu thân như ta cũng muốn đi chuyến này."
Chẳng biết tại sao, Nguyên Tư Trăn đột nhiên cảm giác ngũ quan Uất Trì phu nhân có chút quen mắt, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra đã gặp ở đâu.
Vốn còn muốn cùng bà nói thêm mấy câu, nhưng bên ngoài Vương phủ lại có người tới, đành phải để hạ nhân dẫn bà đi chính sảnh ngồi, lại vội vàng xoay người đi.
Thấy Nguyên Tư Trăn rời đi, Uất Trì phu nhân lúc này mới khẽ nhíu mày, hạ giọng hỏi tiểu nha hoàn bên cạnh: "Trước đây ta từng gặp Tấn Vương phi ở đâu nhỉ?"
Tiểu nha hoàn suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ là lần cung yến nào đó, có liếc thấy một cái đi!"
Uất Trì phu nhân gật gật đầu, đè xuống nghi ngờ trong lòng, lại liếc một cái nhìn thân ảnh Nguyên Tư Trăn, mới đi theo hạ nhân vào chính sảnh..
Ngọc Thu thấy nàng chậm chạp luồng không qua, liền đưa tay lấy kim thêu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Vương phi không phải nói không thêu sao?"
Nguyên Tư Trăn mím môi một cái, hơn nửa ngày mới kéo ra mỉm cười miễn cưỡng, nói: "Ta cùng Vương Gia là phu thê ân ái, tình thâm nghĩa trọng như vậy, đương nhiên phải thêu uyên ương giao cổ để tặng hắn chứ! Ngươi nhanh dạy ta, mặt trời sắp xuống núi rồi!"
Những ngày này diễn vai hiền thê trước mặt Lý Hoài coi như trôi chảy, hai người ở chung cũng xem như hòa thuận, cho nên Nguyên Tư Trăn có chút sơ ý, quên mấy Lý Hoài là nhân vật có thủ đoạn độc ác.
Cái lễ vật mừng sinh thần này ngàn vạn không thể tùy ý được, nàng không chỉ có phải thêu, còn phải tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ một.
Vạn nhất Lý Hoài nhìn ra cái gì, vậy coi như...!
Nguyên Tư Trăn đè xuống tâm tư phân loạn trong lòng, nhận kim thêu từ tay Ngọc Thu, hết sức chuyên chú thêu lên phần lễ mừng sinh thần trĩu nặng tình cảm này.
Đợi nàng rốt cục thêu xong đồ án, lại ngẩng đầu lên thì trời đã tối hẳn.
"Thế nào?" Nguyên Tư Trăn thấp thỏm giơ lên trước mặt Ngọc Thu.
Ngọc Thu có hơi chần chờ trong chớp mắt, lại rất nhanh liền tán dương: "Vương phi ngay lần đầu tiên lại có thể thêu thành như vậy, đã rất hiếm có rồi."
Nguyên Tư Trăn tất nhiên biết mình thêu không tốt, cái này không phải uyên ương giao cổ, rõ ràng là hai con vịt béo mổ lẫn nhau, nàng tự an ủi mình nói, chỉ cần thứ này là nàng tự tay thêu, ngày mai giao đến tay Lý Hoài, lại diễn thêm một phen, ứng phó một chút là được rồi.
Đồ án thêu xong thì phải may thành hầu bao, cứ tưởng rằng chuyện may vá sẽ dễ dàng, không nghĩ tới kim khâu lại thô hơn kim thêu rất nhiều, phí không ít khí lực, đợi khâu xong, trên ngón út Nguyên Tư Trăn dùng để kéo sợi cũng để lại một vết đỏ thật sâu.
Ngọc Thu thấy vậy vội vàng nói: "Là ta sơ sẩy, không mang đê khâu lên tay cho Vương phi."
"Không sao không sao!" Nguyên Tư Trăn liên tục khoát tay, thừa dịp Ngọc Thu không chú ý, còn cố ý lại ép ép, để vết đỏ kia càng thêm rõ ràng.
Nàng nhìn nhìn hầu bao cùng ngón tay, hiện tại mỹ nhân kế, khổ nhục kế đều đủ, không tin Lý Hoài còn có thể nhìn ra cái gì.
Nguyên Tư Trăn cất kỹ hầu bao mới duỗi lưng một cái, trở về phòng, đã thấy Lý Hoài đã nhắm mắt nằm trên giường, nàng vội vàng rửa mặt một phen, liền rón rén bò qua hắn, bò vào trong chăn.
Nàng nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Lý Hoài dưới ánh trăng, khuôn mặt ngủ không có chút nào phòng bị mang theo một tia ngây thơ mờ mịt, lúc này mới nghĩ đến hắn bất quá mới chừng hai mươi, đã chiến đấu trong gió tanh mưa máu nhiều năm như vậy rồi.
Nếu như hắn sinh trong gia đình bình thường, chắc hẳn cũng là một nhân sĩ thanh phong tễ nguyệt.
"Đáng tiếc..." Nguyên Tư Trăn không tự giác thì thào.
Ai ngờ Lý Hoài nhưng lại không ngủ sâu, đôi mắt đang nhắm hơi nhúc nhích, môi mỏng hé hé, "Đáng tiếc cái gì?"
"Không có gì." Nguyên Tư Trăn vội nói, " thấy Vương Gia ngủ rồi, đáng tiếc chưa kịp nói câu chúc mừng sinh thần đầu tiên trong đêm luôn."
Lý Hoài vẫn không mở mắt, thật lâu mới nhàn nhạt đáp: "Ta nghe được rồi."
Nguyên Tư Trăn cười một tiếng: "Vậy thì không đáng tiếc nữa."
Đêm hôm ấy, ánh trăng vô ngần, lại như nghe được tiếng lòng người.
.
Truyện Teen Hay
—— —— —— —— —— —— —— ——
Từ sau khi Lý Hoài mất trí nhớ, hắn không còn dậy muộn hay chậm trễ thượng triều, cho dù hôm nay là sinh thần mình, hắn cũng sớm thay y phục vào cung.
Trước đây mấy ngày Nguyên Tư Trăn hầu hạ Lý Hoài có chút lười biếng, hôm nay lại cực kỳ ân cần, rửa mặt cởi áo cũng không để nha hoàn động thủ một lần, nàng vòng quanh eo Lý Hoài buộc đai lưng tơ vàng, lại tự tay buộc kỹ từng cái bông trên ngọc bội, phút cuối cùng còn đưa một cái lò sưởi tay bạc khắc hoa cho hắn.
"Hôm nay trời đã ấm lại rất nhiều." Lý Hoài hơi kinh ngạc nhìn nhìn nàng, mùa đông khắc nghiệt mà hắn còn chưa từng mang lò sưởi tay, huống chi đầu xuân, nhưng thấy Nguyên Tư Trăn đầy mắt chờ mong, đành phải nhận vào trong tay.
"Đều là Trăn Trăn tự tay chuẩn bị." Nguyên Tư Trăn tận lực cắn nặng hai chữ tự tay, lại kéo Lý Hoài đi hướng chính sảnh dùng bữa sáng.
Đêm qua nàng cố ý phân phó nhà bếp chuẩn bị sẵn bảy tám món tinh xảo, lại một cái một cái gắp vào trong chén Lý Hoài, chỉ thiếu mỗi đút vào miệng hắn luôn thôi.
Chẳng biết tại sao, Lý Hoài cảm thấy hôm nay nàng có chút kỳ quái, dù ngày bình thường cũng sẽ như vậy, nhưng hôm nay dường như đặc biệt tha thiết.
Hắn liếc mắt nhìn gương mặt Nguyên Tư Trăn treo lên nụ cười yếu ớt, bỗng nhiên nghĩ đến, nàng chẳng lẽ là phạm sai cái gì, hoặc là có gì cần nhờ?
Lý Hoài để đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Có việc cứ nói, đừng ngại."
"Hả?" Nguyên Tư Trăn sững sờ, dừng tay gắp thức ăn lại, lại đưa chén trà tới trước mặt Lý Hoài, "Ta không có gì muốn nói hết!"
Lý Hoài thấy nàng thần sắc thản nhiên, không giống giả vờ, không khỏi nghĩ có phải là vì hôm nay sinh thần hắn, cho nên nàng mới muốn làm hắn vui lòng?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Hoài dường như bị luồng gió mát thổi qua, hắn đưa mắt nhìn chồi non mới nhú trên cành liễu trong viện, không khỏi cong cong khóe miệng, lại nhận chén trà trong tay Nguyên Tư Trăn, nhấp một ngụm trà xanh mang theo khí tức của nàng.
Đợi cho đến khi trên đường đi vào triều, Lý Hoài cũng chưa bao giờ có tâm cảnh như vậy, đường phố quen thuộc của thành Trường An hôm bay cũng giống như nhiễm lên sắc xuân của ngày mới.
Chẳng qua cái tâm tình tốt này, cũng lập tức tan biến khi nhìn thấy Lý Thanh.
Lý Thanh cúi đầu đứng ở cạnh bậc thang bạch ngọc đại điện, sắc mặt âm trầm, thỉnh thoảng dò xét hắn.
Lý Hoài có chút nhíu mày, dù hắn đoán được Lý Thanh sẽ đổi cái chân gãy đi, lại không nghĩ rằng hôm nay hắn dám lông tóc không tổn hao gì xuất hiện ở trước mặt mình, chẳng lẽ cũng không sợ mình phát giác ra chỗ không ổn?
Lý Thanh thấy Lý Hoài lạnh mặt đi đến gần, vẻ tàn nhẫn trên mặt cấp tốc tán đi, thay vào đó chính là một mặt bối rối, trong mắt còn lộ ra một tia e ngại.
"Tam...!Tam ca..." Trong lòng Lý Thanh thầm mắng mình, làm sao vừa đến trước mặt Lý Hoài liền hành quân lặng lẽ.
Đêm qua hắn đổi về cái chân thọt của mình xong, vốn dự định hôm nay cáo bệnh không lên tảo triều.
Nhưng hắn nhất thời không nhịn nổi cơn tức, lại một hai bắt lão thái giám bên người đổi chân cho mình, quyết chí sáng nay vào cho Lý Hoài xem, cho hắn biết độc thủ của hắn đã thất bại, nói không chừng còn có thể làm cho hắn khiêm tốn một chút.
"Cửu đệ." Lý Hoài mặt không thay đổi liếc mắt nhìn hắn, hạ giọng nói: "Hoá ra chân gãy xong thật có thể mọc dài hơn."
Thanh âm hắn nhẹ nhàng, nghe vào trong tai Lý Thanh lại như nặng ngàn cân, ép tới Lý Thanh không thở nổi.
Thật lâu, Lý Thanh mới đè xuống cảm xúc phân loạn trong lòng, nhìn hắn chằm chằm nói: "Tam ca không bằng cũng thử xem!"
Lý Hoài nhếch miệng lên khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, rồi như không có gì phát sinh, đứng trên vị trí của mình.
Mấy ngày nay tảo triều đều nói chuyện Võ Xương chẩn tai, Lý Duyên Khánh vẫn mang lửa giận nén ép trong lòng, quan viên liên lụy hết thảy đều nghiêm trị, nhưng vẫn cho Lý Du cơ hội lập công chuộc tội.
Lại thêm Ty Thiên giam hai ngày này không ngừng thôi diễn tinh tượng, có quan báo trong hoàng lăng tiền triều tuông ra không ít kỳ trân dị bảo, Lý Duyên Khánh vốn là người vững tin vào chuyện phong thuỷ, lúc này càng tin chuyện Long Mạch đến bảy tám phần.
Đối với Lý Hoài mà nói, việc này còn có chỗ không thể hiểu.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện Hoàng Lăng cùng những cái kỳ trân dị bảo kia là Lý Du sai người an bài, ai ngờ nhãn tuyến của hắn báo về, việc này cũng không phải là giả, chẳng lẽ vận khí của Lý Du tốt đến như vậy, có thần trợ giúp?
Trải qua tranh luận, Lý Duyên Khánh cũng coi như thu xếp thoả đáng chuyện chẩn tai này, Lý Hoài mấy lần hiến kế phân ưu, đều được hắn khen ngợi.
Tổng lĩnh thái giám vừa tuyên bãi triều, Lý Hoài còn chưa hành lễ, liền nghe Lý Duyên Khánh nói: "Hoài nhi, hôm nay sinh thần của ngươi, dù ngươi không bày yến, trẫm cũng muốn cùng ngươi ngồi một chút, như thế nào?
Lý Hoài vội vàng dập đầu, "Phụ hoàng hậu ái."
Lý Duyên Khánh nhẹ gật đầu, lại nhìn mấy hoàng tử khác nói: "Các ngươi hôm nay nếu không có việc, cũng cùng nhau dự thôi, trẫm hồi lâu chưa tâm sự cùng các ngươi."
Mấy vị hoàng tử ở đây đều tiến lên hành lễ tạ ơn, trên mặt Lý Hoài tuy là mừng rỡ, nhưng trong lòng lại nghĩ, Nguyên Tư Trăn sáng nay liền tốn nhiều công sức bày bố như vậy, chắc hẳn bữa tối càng dụng tâm lương khổ, hiện nay lại phí công nàng bận rộn một trận rồi.
Lúc này Nguyên Tư Trăn thật sự đang bận việc, còn chưa tới buổi trưa, cánh cửa Vương phủ đều muốn bị người đến tặng lễ san bằng, tới lui nối tiếp nhau không dứt, Nguyên Tư Trăn vừa phải an trí những quà tặng này, vừa phải tiếp đãi người tới, bận rộn một hồi lâu cũng chưa thể nghỉ ngơi được chút nào.
Hôm nay Tần Quốc Công không khoẻ, Quốc Công phu nhân phải ở phủ chiếu cố, liền để Lữ Du Anh mang hạ lễ của Quốc Công Phủ đến đây.
Lữ Du Anh vừa vào Vương phủ, liền ôm lấy đôi chuỷ thủ nhỏ mình mua chạy đến trước mặt Nguyên Tư Trăn, mỉm cười nói: "Tẩu tẩu hôm nay bận bịu lắm đúng không? Tổ mẫu cố ý bảo ta đến giúp đây."
Nguyên Tư Trăn sai người đón lấy hạ lễ của Quốc Công Phủ, lại tự tay nhận chủy thủ của nàng ta, nói: "Quốc Công phu nhân thật có tâm, chỉ sợ ngươi là muốn mượn cái cớ này chạy ra ngoài chơi đúng không?"
Lữ Du Anh sờ mũi một cái, ngượng ngùng nói: "Làm gì có chứ, ta thật tình muốn giúp tẩu tẩu mà!"
"Được rồi! Ngươi giúp ta vào trong chính sảnh ngồi trò chuyện với mọi người đi!" Nguyên Tư Trăn đuổi Lữ Du Anh đi chính sảnh, trong đó có mấy nữ quyến nhà quan viên đang ngồi, thực sự là không rút ra được đi tiếp đãi.
Nàng vừa dứt lời, liền nghe hạ nhân báo phu nhân Lễ bộ Thượng Thư Uất Trì Uyên, Trương thị tự mình đến tặng quà, liền vội vàng đi ra ngoài đón.
Nguyên Tư Trăn chưa từng quen biết vị Uất Trì phu nhân này, nhưng Lý Hoài cùng Uất Trì Thiện Quang có giao hảo, chắc hẳn cũng vì cái tầng quan hệ này, Uất Trì phu nhân mới có thể tự mình đi một chuyến.
Uất Trì phu nhân được nha hoàn dìu xuống khỏi xe ngựa, bà một thân váy xanh nhạt, trên vai lại choàng áo choàng trắng thêu chỉ bạc, hai mắt mỉm cười mà nhìn Nguyên Tư Trăn, khí chất điềm tĩnh đoan trang lại không dung tục.
Vừa mới nhìn thấy người, Nguyên Tư Trăn không khỏi cảm khái, làm sao người dịu dàng hiền thục như vậy, có thể sinh ra một võ hán tử như Uất Trì Thiện Quang chứ.
Nguyên Tư Trăn cùng Uất Trì phu nhân hành lễ, lại dẫn bà vào Vương phủ, ra lệnh hạ nhân đón lấy hạ lễ.
"Phu nhân đích thân đến, không tiếp đón từ xa được, thật thất lễ." Nguyên Tư Trăn vừa cười vừa nói.
"Sinh thần của Tấn Vương điện hạ, lão gia nhà ta cố ý chuẩn bị lễ mọn, dặn đi dặn lại muốn ta tự mình đưa tới." Uất Trì phu nhân ôn nhu nói, "Hài nhi kia của ta lại phải nhờ điện hạ chiếu cố, người làm mẫu thân như ta cũng muốn đi chuyến này."
Chẳng biết tại sao, Nguyên Tư Trăn đột nhiên cảm giác ngũ quan Uất Trì phu nhân có chút quen mắt, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra đã gặp ở đâu.
Vốn còn muốn cùng bà nói thêm mấy câu, nhưng bên ngoài Vương phủ lại có người tới, đành phải để hạ nhân dẫn bà đi chính sảnh ngồi, lại vội vàng xoay người đi.
Thấy Nguyên Tư Trăn rời đi, Uất Trì phu nhân lúc này mới khẽ nhíu mày, hạ giọng hỏi tiểu nha hoàn bên cạnh: "Trước đây ta từng gặp Tấn Vương phi ở đâu nhỉ?"
Tiểu nha hoàn suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ là lần cung yến nào đó, có liếc thấy một cái đi!"
Uất Trì phu nhân gật gật đầu, đè xuống nghi ngờ trong lòng, lại liếc một cái nhìn thân ảnh Nguyên Tư Trăn, mới đi theo hạ nhân vào chính sảnh..
Bình luận facebook