Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Bên trong Thái Cổ cấm địa, cổ mộc cứng cáp như Cầu Long, trải rộng bốn phương, mỗi 1 lão thụ đều giống như 1 ngọn núi nhỏ cao chọc trời.
Mỗi dây leo rất lớn như vại nước, quấn quanh ngọn núi nhỏ, mỗi một cây đều quấn đầy 1 ngọn núi, khí thế thật mạnh mẽ.
Nếu như không rõ nội tình, thấy nơi đây cây cỏ tốt tươi, sinh cơ bừng bừng, nhất định sẽ cho đây là một chốn cực lạc.
Thế nhưng, nếu như tỉ mỉ quan sát, thì sẽ nhanh chóng phát hiện được điều dị thường.
Một cấm địa to như vậy, nhưng không nghe thấy tiếng chim kêu thú gầm, không nhìn thấy dấu vết của cả con sâu, con kiến, tất cả yên lặng tới ngạt thở!
Lần này ba nhà liên thủ, tuyển chọn rất kỹ lưỡng, cũng không mang nhiều tu sĩ, tổng cộng chỉ có tầm 70, 80 người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ở sâu trong khu Sinh mệnh cấm địa này có 9 ngọn Thánh Sơn, ba nhà chúng ta tách ra đi tới, mỗi người chọn 1 ngọn Thánh Sơn, miễn cho đến lúc có được Thánh Dược lại không biết phân chia cách nào cho đều."
Lão Kỵ sĩ Tử Đạo Lăng của Diêu Quang Thánh Địa kiến nghị.
Diêu Quang Thánh địa tổng cộng có tới ba mươi mấy người, mỗi người đều cao lớn hùng vĩ, tất cả đều ngồi trên dị thú, đây là loại dị thú có thể hình khổng lồ.
Bởi vì, cho dù là tu sĩ hay yêu thú, sau khi tiến vào nơi đây, Thần Lực Nguyên Tuyền đều bị phong tỏa, khó có thể thi triển ra thần thông, lấy sự mạnh mẽ của thân thể để chiếm ưu thế.
Khương gia và Cơ gia nhân cũng đều cưỡi man thú có thiên phú dị bẩm, tất cả cũng chỉ vì lo lắng điều này.
Khương gia mang theo hai mươi mấy vị cường giả, Lão nhân đầu lĩnh tên là Khương Hán Trung, ngồi trên 1 con Hắc Lân, cười nói:
"Từ huynh nói lời ấy sai rồi, nơi đây chứa đầy nguy hiểm rình rập, tốt nhất là chúng ta cùng nhau đi tới, ta nghĩ, chỉ cần leo lên được 1 ngọn Thánh Sơn, hái được Thánh Dược, cũng đủ phân phối cho 3 nhà rồi, đã nhiều năm như vậy, không có 1 ai thành công, nếu như chúng ta phân tán lực lượng..."
Nói xong câu đó, Khương Hán Trung lơ đãng nhìn lướt qua Diệp Phàm, trong ánh mắt hiện lên 1 vẻ kinh dị. Trong lòng Diệp Phàm nhất thời rùng mình, hắn biết người của Khương gia đặc biệt mẫn cảm, 2 năm trước, kị sĩ của Khương gia từng truy sát hắn 1 bước không rời.
lão kỵ sĩ Từ Đạo Lăng của Diêu Quang Thánh địa lắc đầu nói:
"Ta cảm thấy bên trong cấm địa kinh khủng nhất là lực lượng nguyền rủa, mặc dù mọi người chúng ta đều tập trung ở một chỗ, cũng không có tác dụng nào cả, tốt nhất là chia ra đi tới, biết đâu với mỗi người đều có 1 loại cơ duyên".
Khương gia lão nhân Khương Hán Trung cười cười cân nhắc, nhìn lướt qua Diệp Phàm, sau đó mới mở miệng nói:
"Khương gia chúng ta chỉ có 20 mấy người, nhân thủ không đủ, muốn mượn của Từ huynh mấy người".
Cả người Diệp Phàm đều bị thần thiết giáp trụ bao trùm, ngay cả đầu cũng bị mũ giáp che kín mít, chỉ chừa một đôi mắt ra bên ngoài.
Lúc này, hắn đã biết người của Khương gia đã nhận ra hắn, nhất định ở đây có người trong đám kỵ sĩ năm đó từng đuổi giết hắn.
Lão nhân Từ Đạo Lăng của Diêu Quang Thánh địa biết Diệp Phàm từng ăn Thánh quả, có năng lực kháng cự nguyền rủa hơn những người khác, đang chuẩn bị lợi dụng hắn hái Thánh Dược, lúc này phát giác ra người của Khương gia cũng muốn có ý đồ với Diệp Phàm, liền ngay lập tức cự tuyệt.
Cơ gia lão giả Cơ Vân Phong thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy 2 người phía trước chắc chắn giấu diếm huyền cơ, hắn bất động thanh sắc, nói:
"Bây giờ nói những chuyện này vẫn còn sớm, chờ tới khi thực sự tới cấm địa rồi, nói cũng không muộn".
Hai nhà còn lại đều nghe theo đề nghị của hắn, tiếp tục tiến lên. lúc đầu, mọi chưa có cảm giác gì, sau đó đều cảm thấy có chút dị thường.
"Thần Lực Nguyên Tuyền trong cơ thể ta không phun trào nữa, nó sắp biến mất rồi..."
Một tu sĩ của Khương gia cũng kêu lên sợ hãi.
"Mệnh Tuyền của ta đã bị khép kín, không còn phun trào nữa."
Một vị cường giả của Diêu Quang Thánh Địa cũng biến sắc nói.
Sắc mặt của mọi người đều trở nên rất khó coi, trong cơ thể bọn hắn không xuất hiện sinh mệnh tinh khí nữa, ngay cả Khổ Hải cũng đang khô cạn.
"Vội cái gì, việc này đã được dự liệu từ lâu rồi!"
Khương gia lão giả Khương Hán Trung quát nói.
Cơ gia lão nhân Cơ Vân Phong cũng mở miệng nói:
"Thần Lực Nguyên Tuyền bị khô cạn cũng không nghiêm trọng, ở chỗ này không dùng được thần thông, chỉ cần kháng cự được với lực lượng nguyền rủa là được rồi"..
Lúc này, Diệp Phàm có cảm giác, sinh khí của Mệnh Tuyền có yếu hơn một chút, nhưng không khô kiệt, vẫn đang cuộn chảy như cũ. Mà Kim Sắc Khổ Hải có chút vơi đi, nhưng không khô cạn.
"Chẳng lẽ sau khi tiềm năng của Thái Cổ Thánh Thể bị dẫn phát, có thể kháng cự được lực lượng yêu tà của nơi đây?"
Trong lòng Diệp Phàm tự nói, hắn khó có thể bình tĩnh được, trước mắt hắn đã có một con bài tẩy, tuyệt đối có thể ra đòn sát thủ.
Sáu người Chu Nghị, Lâm Giai, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn, Trương Tử Lăng, Liễu Y Y cũng ngồi ở trên dị thú, đi giữa đội ngũ, có mấy người phụ trách bảo vệ bọn họ.
Sau khi đi được hơn 20 dặm, mấy con man thú bỗng nhiên gầm rống, đúng là quá bất an, một con man thú run rẩy, thân thể nằm dài trên mặt đất, không dám tiến lên nữa.
Địa thế phía trước bằng phẳng, cổ thụ che trời, những cành cây khổng lồ vô cùng, mở rộng ra mọi hướng, cây cối xanh um, không nhìn ra được có chút gì khác thường
Mọi người cẩn thận từng li từng tí một tiến lên, không dám nói chuyện, tay đều cầm trường thương và lợi kiếm, lúc nào cũng có thể xung phong, bây giờ thần thông không thể thi triển, thì chỉ còn cách như vậy mà thôi.
Khi tiến thêm khoảng 200 mét nữa, vòng qua mấy cây cổ thụ rất lớn, mấy con tọa kỵ bỗng nhiên nổi điên, hất văng mấy tên kỵ sĩ đang ngồi xuống đất.
Ở sau gốc cây cổ thụ, có 1 bộ hài cốt trắng như tuyết, đang đứng đối mặt với mọi người, lộ ra khí thế yêu dị. Tất cả các kỵ sĩ đều lùi lại phía sau, tay cầm chặt trường thương và lợi kiếm, nhìn chằm chằm vào phía trước.
"Không có dấu hiệu của sinh mệnh, không có thần lực ba động, chỉ là một bộ xương mà thôi..."
Mấy tên kỵ sĩ bị tọa kỵ hất văng, vội vàng bước tới, vung mạnh trường đao trong tay đập tan bộ xương này.
Nhưng mà, chuyện kinh khủng đã phát sinh, khi tưởng rằng bộ xương sẽ vỡ nát, thì mấy tên kỵ sĩ bỗng kêu lên thảm thiết, thần thiết giáp trụ trên người bọn họ vốn quang hoa xán lạn, đao kiếm cũng khó có thể tổn thương, thế nhưng lúc này lại nhanh chóng ảm đạm đi, những âm thanh "răng rắc" vang lên, không ngừng rạn nứt, cuối cùng như 1 cành củi mục, nhanh chóng rơi xuống.
Mấy tên kỵ sĩ này hai mắt trũng sâu, huyết nhục khô héo, giống như cát bụi rơi xuống, bọn họ đã từng tồn tại với lịch sử, trải qua mấy trăm năm, đã hóa thành tro bụi, chỉ còn lưu lại 1 bộ xương, nằm trên mặt đất.
"Lùi về sau!"
Khương gia lão giả Khương Hán Trung quát to:
"Tất cả mọi người không nên tới gần, ta cảm giác được có 1 lực lượng yêu tà, lập tức lui về phía sau".
Mấy con tọa kỵ còn bất an hơn, chúng nó gầm lên không ngớt.
Cảnh tượng kia làm cho mọi người hoảng sợ, 7 người còn đang tràn trề sức sống bỗng nhiên hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất, cái chết như vậy khiến cho mọi người cảm thấy lạnh cả lòng.
Phía trước hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ 1 tiếng động nào, chỉ còn có 7 bộ xương trắng, giáp trụ trên người bọn họ đã hóa thành bột phấn từ lâu.
Cơ gia lão nhân Cơ Vân Phong quát:
"Đi xa chỗ này, sau đó vòng qua, nếu như phát hiện được điều gì dị thường, cũng không được vọng động!".
Khi đi xuyên qua khu rừng Cổ mộc, đột nhiên có 1 kỵ sĩ quát lớn, nói:
"Tay của ta "
Hắn vốn là 1 tu sĩ trẻ tuổi, nhưng bây giờ bàn tay của hắn nhăn nheo vô cùng, đã không còn sáng bóng nữa, hắn nhanh chóng tháo mũ xuống, run rẩy sờ lên mặt mình, kêu lên thảm thiết.
Mọi người đều bị kinh sợ, lúc này, thân thể tên kỵ sĩ kia da dẻ nhăn nheo, tóc bạc trắng, hình dáng già nua, sinh mệnh sức sống giảm xuống, gần như sắp chết đến nơi.
Ở bên cạnh, mấy tên tu sĩ khác cũng đã già đi, sợ hãi quát lớn, những chuyện tương tự cũng xảy ra trên người bọn họ, ánh mắt vẩn đục, tính mạng cũng khó mà giữ được.
"Tại sao..."
Một tên kỵ sĩ hình dáng già nua, run rẩy, sắc thái sinh mệnh trong mắt mờ dần, sau đó bộp một tiếng ngã khỏi tọa kỵ, đã chết già.
Lát sau, mấy tên kỵ sĩ già nua cũng mất mạng, bọn họ rơi trên đất, chết không nhắm mắt.
Tọa kỵ của bọn họ cũng nhanh chóng già yếu, không còn mạnh khỏe nữa, tất cả bọn chúng đều gầy trơ xương, giống như đang bị bệnh nặng, thọ mệnh của mấy con dị thú này dài hơn so với nhân loại, không có bị chết già.
Diệp Phàm chú ý tới mấy người chết già đều là những người từng tiếp xúc với bộ xương trắng lúc này, tọa kỵ của bọn họ bị chấn kinh, hất tung chủ nhân xuống mặt đất, điều này làm cho trong lòng hắn càng trở nên cẩn thận.
Lão kỵ sĩ của Diêu Quang Thánh địa Từ Đạo Lăng Trầm giọng nhắc nhở:
"Sự đáng sợ của sinh mệnh cấm địa cũng đã có thể thấy một chút rồi, tất cả mọi người đừng bất cẩn, không được tự tiện hành động".
Không khí trên đường đi rất nặng nề, không có ai nói chuyện, trong lòng của tất cả mọi người đều không yên, không thể biết sống chết của mình sẽ ra sao.
Diệp Phàm cưỡi trên lưng man thú, hắn cẩn thận quan sát cây cối xung quanh, hắn phát hiện bên cạnh có rất nhiều linh dược, tất cả đều là loại dược thảo đã nhiều năm, không biết đã sống được bao nhiêu năm rồi.
Một cây Long Thiệt thảo hào quang xanh biếc lấp lánh, giống như được điêu khắc thành từ ngọc bích, nó không còn được gọi là Thảo, mà sắp thành Bích thụ rồi, cao tới khoảng 2m, giống như 1 con Tiểu Long màu bích lục đang thè lưỡi, hào quang lấp lánh.
Mà ở bên trong hồ nước không xa, có một cây Ngọc Liên quang hoa xán lạn, bên trong đài sen cực lớn có 9 hạt như quả trứng gà, óng ánh long lanh, hương thơm tỏa ra rất xa, thấm cả vào trong lòng người.
Nhưng mà mọi người không có dừng lại chút nào, bọn họ không dám lãng phí thời gian, bằng không cho dù có leo lên Thánh Sơn, hái được Thánh Dược, sinh mệnh cũng khô kiệt mà chết, không thể đi ra khỏi cấm địa này được.
Một tên kỵ sĩ Khương gia cưỡi trên 1 con dị thú màu xanh, thần quang lấp lánh, đi tới gần Diệp Phàm, đi song song với hắn, lấy âm thanh cực kỳ nhỏ, giễu cợt nói:
"Tại sao không trốn đi, không phải 2 năm trước ngươi trốn rất nhanh hay sao, giống như chó nhà có tang ấy...
Diệp Phàm liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Ta có thể cảm thấy, ngươi đúng là 1 con chó trung thành, đã hơn 2 năm qua đi, mà vẫn có thể ngửi thấy mùi của ta".
"Miệng lưỡi thật cứng rắn, không biết lúc ta từ từ hành hạ ngươi, ngươi còn dám nói như vậy hay không?."
Tên kỵ sĩ này cười lạnh nói:
"Ta nghe nói ngươi không thể tu luyện, đúng là điếc không sợ súng, đến lúc chết cũng không biết mình chết như thế nào đâu"..
"Ngươi tin tưởng như vậy, chẳng lẽ có thể làm cho ta chết không có chỗ chôn hay sao?"
Diệp Phàm rất bình tĩnh, không hề có một chút tức giận.
"Ngươi nghĩ Diêu Quang Thánh địa có thể che chở cho ngươi hay sao? Đừng nên nằm mộng giữa ban ngày, đến lúc đó thay chúng ta đi thu thập Thánh Dược, nói không chừng chết có thể toàn thây, ta nghĩ trong lòng ngươi rất rõ ràng, chúng ta không thể nào cho ngươi sống rời khỏi nơi này."
Cái tên Khương gia kỵ sĩ này tỏa ra sát khí uy nghiêm đáng sợ, nói:
"Đương nhiên, ta có thể cho ngươi chết một cách thống khoái, chỉ cần ngươi đem trọng bảo giao ra đây, ta sẽ không để cho ngươi chết một cách thống khổ"..
"Ngươi không cảm thấy nói những lời này quá sớm hay sao?"
Diệp Phàm nhìn hắn một cái, nói:
"Ở bên trong Thái cổ cấm địa, sống chết khó nói lắm, không chừng ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi đó"..
Cái tên Khương gia kỵ sĩ này khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Tuy rằng Thần Lực Nguyên Tuyền của ta khô cạn, thế nhưng giết chết ngươi cũng như giết 1 con kiến, không cần phải tốn chút khí lực nào cả".
"Ngươi rất tự tin nha."
Diệp Phàm cười lạnh, không nói gì nữa.
Trên mặt Khương Phong nở 1 nụ cười lạnh lẽo, âm trầm mở miệng nói:
"Năm kỵ sĩ lúc trước đuổi giết ngươi, có 3 người ở trong này, chúng ta sẽ lại đuổi giết ngươi 1 lần nữa, đương nhiên, kết quả sẽ không giống lần trước".
Đi sâu vào trong sinh mệnh cấm địa hơn trăm dặm, 9 ngọn Thánh Sơn cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, cũng không phải quá cao, nhưng khí thế uy áp lại vô cùng, khiến người khác cảm thấy áp lực vô tận, dường như có Cửu Thiên Thập Địa (1) nằm chắn ngang trước mặt.
(1): Cửu Thiên Thập Địa: 9 tầng trời, 10 lớp đất.
"Đây là… "
Tất cả mọi người không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, da đầu có cảm giác tê dại, 9 ngọn Thánh sơn chụm lại thành 1 cái vực sâu, có vô tận xương trắng vương vãi xung quanh, trắng xóa như tuyết.
"Tại sao lại như vậy?!"
Tất cả mọi người đều có cảm giác sởn cả tóc gáy.
"Phần lớn bọn họ chính là người của 6000 năm trước..."
Trên mặt Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong hiện lên sự ngưng trọng.
Lão kỵ sĩ của Diêu Quang Thánh địa Từ Đạo Lăng gật đầu, trầm giọng nói:
"Không sai, chính là bọn họ, đó chính là vô tận cường giả của Tiên môn Thánh Địa cường thịnh 6000 năm trước chết đi!
Trong người Diệp Phàm cũng cảm thấy lạnh dần, trong nháy mắt, hắn lại nghĩ tới Lão phong tử, có lẽ xương trắng đầy đất này là những người bạn của lão.
Mỗi dây leo rất lớn như vại nước, quấn quanh ngọn núi nhỏ, mỗi một cây đều quấn đầy 1 ngọn núi, khí thế thật mạnh mẽ.
Nếu như không rõ nội tình, thấy nơi đây cây cỏ tốt tươi, sinh cơ bừng bừng, nhất định sẽ cho đây là một chốn cực lạc.
Thế nhưng, nếu như tỉ mỉ quan sát, thì sẽ nhanh chóng phát hiện được điều dị thường.
Một cấm địa to như vậy, nhưng không nghe thấy tiếng chim kêu thú gầm, không nhìn thấy dấu vết của cả con sâu, con kiến, tất cả yên lặng tới ngạt thở!
Lần này ba nhà liên thủ, tuyển chọn rất kỹ lưỡng, cũng không mang nhiều tu sĩ, tổng cộng chỉ có tầm 70, 80 người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ở sâu trong khu Sinh mệnh cấm địa này có 9 ngọn Thánh Sơn, ba nhà chúng ta tách ra đi tới, mỗi người chọn 1 ngọn Thánh Sơn, miễn cho đến lúc có được Thánh Dược lại không biết phân chia cách nào cho đều."
Lão Kỵ sĩ Tử Đạo Lăng của Diêu Quang Thánh Địa kiến nghị.
Diêu Quang Thánh địa tổng cộng có tới ba mươi mấy người, mỗi người đều cao lớn hùng vĩ, tất cả đều ngồi trên dị thú, đây là loại dị thú có thể hình khổng lồ.
Bởi vì, cho dù là tu sĩ hay yêu thú, sau khi tiến vào nơi đây, Thần Lực Nguyên Tuyền đều bị phong tỏa, khó có thể thi triển ra thần thông, lấy sự mạnh mẽ của thân thể để chiếm ưu thế.
Khương gia và Cơ gia nhân cũng đều cưỡi man thú có thiên phú dị bẩm, tất cả cũng chỉ vì lo lắng điều này.
Khương gia mang theo hai mươi mấy vị cường giả, Lão nhân đầu lĩnh tên là Khương Hán Trung, ngồi trên 1 con Hắc Lân, cười nói:
"Từ huynh nói lời ấy sai rồi, nơi đây chứa đầy nguy hiểm rình rập, tốt nhất là chúng ta cùng nhau đi tới, ta nghĩ, chỉ cần leo lên được 1 ngọn Thánh Sơn, hái được Thánh Dược, cũng đủ phân phối cho 3 nhà rồi, đã nhiều năm như vậy, không có 1 ai thành công, nếu như chúng ta phân tán lực lượng..."
Nói xong câu đó, Khương Hán Trung lơ đãng nhìn lướt qua Diệp Phàm, trong ánh mắt hiện lên 1 vẻ kinh dị. Trong lòng Diệp Phàm nhất thời rùng mình, hắn biết người của Khương gia đặc biệt mẫn cảm, 2 năm trước, kị sĩ của Khương gia từng truy sát hắn 1 bước không rời.
lão kỵ sĩ Từ Đạo Lăng của Diêu Quang Thánh địa lắc đầu nói:
"Ta cảm thấy bên trong cấm địa kinh khủng nhất là lực lượng nguyền rủa, mặc dù mọi người chúng ta đều tập trung ở một chỗ, cũng không có tác dụng nào cả, tốt nhất là chia ra đi tới, biết đâu với mỗi người đều có 1 loại cơ duyên".
Khương gia lão nhân Khương Hán Trung cười cười cân nhắc, nhìn lướt qua Diệp Phàm, sau đó mới mở miệng nói:
"Khương gia chúng ta chỉ có 20 mấy người, nhân thủ không đủ, muốn mượn của Từ huynh mấy người".
Cả người Diệp Phàm đều bị thần thiết giáp trụ bao trùm, ngay cả đầu cũng bị mũ giáp che kín mít, chỉ chừa một đôi mắt ra bên ngoài.
Lúc này, hắn đã biết người của Khương gia đã nhận ra hắn, nhất định ở đây có người trong đám kỵ sĩ năm đó từng đuổi giết hắn.
Lão nhân Từ Đạo Lăng của Diêu Quang Thánh địa biết Diệp Phàm từng ăn Thánh quả, có năng lực kháng cự nguyền rủa hơn những người khác, đang chuẩn bị lợi dụng hắn hái Thánh Dược, lúc này phát giác ra người của Khương gia cũng muốn có ý đồ với Diệp Phàm, liền ngay lập tức cự tuyệt.
Cơ gia lão giả Cơ Vân Phong thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy 2 người phía trước chắc chắn giấu diếm huyền cơ, hắn bất động thanh sắc, nói:
"Bây giờ nói những chuyện này vẫn còn sớm, chờ tới khi thực sự tới cấm địa rồi, nói cũng không muộn".
Hai nhà còn lại đều nghe theo đề nghị của hắn, tiếp tục tiến lên. lúc đầu, mọi chưa có cảm giác gì, sau đó đều cảm thấy có chút dị thường.
"Thần Lực Nguyên Tuyền trong cơ thể ta không phun trào nữa, nó sắp biến mất rồi..."
Một tu sĩ của Khương gia cũng kêu lên sợ hãi.
"Mệnh Tuyền của ta đã bị khép kín, không còn phun trào nữa."
Một vị cường giả của Diêu Quang Thánh Địa cũng biến sắc nói.
Sắc mặt của mọi người đều trở nên rất khó coi, trong cơ thể bọn hắn không xuất hiện sinh mệnh tinh khí nữa, ngay cả Khổ Hải cũng đang khô cạn.
"Vội cái gì, việc này đã được dự liệu từ lâu rồi!"
Khương gia lão giả Khương Hán Trung quát nói.
Cơ gia lão nhân Cơ Vân Phong cũng mở miệng nói:
"Thần Lực Nguyên Tuyền bị khô cạn cũng không nghiêm trọng, ở chỗ này không dùng được thần thông, chỉ cần kháng cự được với lực lượng nguyền rủa là được rồi"..
Lúc này, Diệp Phàm có cảm giác, sinh khí của Mệnh Tuyền có yếu hơn một chút, nhưng không khô kiệt, vẫn đang cuộn chảy như cũ. Mà Kim Sắc Khổ Hải có chút vơi đi, nhưng không khô cạn.
"Chẳng lẽ sau khi tiềm năng của Thái Cổ Thánh Thể bị dẫn phát, có thể kháng cự được lực lượng yêu tà của nơi đây?"
Trong lòng Diệp Phàm tự nói, hắn khó có thể bình tĩnh được, trước mắt hắn đã có một con bài tẩy, tuyệt đối có thể ra đòn sát thủ.
Sáu người Chu Nghị, Lâm Giai, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn, Trương Tử Lăng, Liễu Y Y cũng ngồi ở trên dị thú, đi giữa đội ngũ, có mấy người phụ trách bảo vệ bọn họ.
Sau khi đi được hơn 20 dặm, mấy con man thú bỗng nhiên gầm rống, đúng là quá bất an, một con man thú run rẩy, thân thể nằm dài trên mặt đất, không dám tiến lên nữa.
Địa thế phía trước bằng phẳng, cổ thụ che trời, những cành cây khổng lồ vô cùng, mở rộng ra mọi hướng, cây cối xanh um, không nhìn ra được có chút gì khác thường
Mọi người cẩn thận từng li từng tí một tiến lên, không dám nói chuyện, tay đều cầm trường thương và lợi kiếm, lúc nào cũng có thể xung phong, bây giờ thần thông không thể thi triển, thì chỉ còn cách như vậy mà thôi.
Khi tiến thêm khoảng 200 mét nữa, vòng qua mấy cây cổ thụ rất lớn, mấy con tọa kỵ bỗng nhiên nổi điên, hất văng mấy tên kỵ sĩ đang ngồi xuống đất.
Ở sau gốc cây cổ thụ, có 1 bộ hài cốt trắng như tuyết, đang đứng đối mặt với mọi người, lộ ra khí thế yêu dị. Tất cả các kỵ sĩ đều lùi lại phía sau, tay cầm chặt trường thương và lợi kiếm, nhìn chằm chằm vào phía trước.
"Không có dấu hiệu của sinh mệnh, không có thần lực ba động, chỉ là một bộ xương mà thôi..."
Mấy tên kỵ sĩ bị tọa kỵ hất văng, vội vàng bước tới, vung mạnh trường đao trong tay đập tan bộ xương này.
Nhưng mà, chuyện kinh khủng đã phát sinh, khi tưởng rằng bộ xương sẽ vỡ nát, thì mấy tên kỵ sĩ bỗng kêu lên thảm thiết, thần thiết giáp trụ trên người bọn họ vốn quang hoa xán lạn, đao kiếm cũng khó có thể tổn thương, thế nhưng lúc này lại nhanh chóng ảm đạm đi, những âm thanh "răng rắc" vang lên, không ngừng rạn nứt, cuối cùng như 1 cành củi mục, nhanh chóng rơi xuống.
Mấy tên kỵ sĩ này hai mắt trũng sâu, huyết nhục khô héo, giống như cát bụi rơi xuống, bọn họ đã từng tồn tại với lịch sử, trải qua mấy trăm năm, đã hóa thành tro bụi, chỉ còn lưu lại 1 bộ xương, nằm trên mặt đất.
"Lùi về sau!"
Khương gia lão giả Khương Hán Trung quát to:
"Tất cả mọi người không nên tới gần, ta cảm giác được có 1 lực lượng yêu tà, lập tức lui về phía sau".
Mấy con tọa kỵ còn bất an hơn, chúng nó gầm lên không ngớt.
Cảnh tượng kia làm cho mọi người hoảng sợ, 7 người còn đang tràn trề sức sống bỗng nhiên hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất, cái chết như vậy khiến cho mọi người cảm thấy lạnh cả lòng.
Phía trước hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ 1 tiếng động nào, chỉ còn có 7 bộ xương trắng, giáp trụ trên người bọn họ đã hóa thành bột phấn từ lâu.
Cơ gia lão nhân Cơ Vân Phong quát:
"Đi xa chỗ này, sau đó vòng qua, nếu như phát hiện được điều gì dị thường, cũng không được vọng động!".
Khi đi xuyên qua khu rừng Cổ mộc, đột nhiên có 1 kỵ sĩ quát lớn, nói:
"Tay của ta "
Hắn vốn là 1 tu sĩ trẻ tuổi, nhưng bây giờ bàn tay của hắn nhăn nheo vô cùng, đã không còn sáng bóng nữa, hắn nhanh chóng tháo mũ xuống, run rẩy sờ lên mặt mình, kêu lên thảm thiết.
Mọi người đều bị kinh sợ, lúc này, thân thể tên kỵ sĩ kia da dẻ nhăn nheo, tóc bạc trắng, hình dáng già nua, sinh mệnh sức sống giảm xuống, gần như sắp chết đến nơi.
Ở bên cạnh, mấy tên tu sĩ khác cũng đã già đi, sợ hãi quát lớn, những chuyện tương tự cũng xảy ra trên người bọn họ, ánh mắt vẩn đục, tính mạng cũng khó mà giữ được.
"Tại sao..."
Một tên kỵ sĩ hình dáng già nua, run rẩy, sắc thái sinh mệnh trong mắt mờ dần, sau đó bộp một tiếng ngã khỏi tọa kỵ, đã chết già.
Lát sau, mấy tên kỵ sĩ già nua cũng mất mạng, bọn họ rơi trên đất, chết không nhắm mắt.
Tọa kỵ của bọn họ cũng nhanh chóng già yếu, không còn mạnh khỏe nữa, tất cả bọn chúng đều gầy trơ xương, giống như đang bị bệnh nặng, thọ mệnh của mấy con dị thú này dài hơn so với nhân loại, không có bị chết già.
Diệp Phàm chú ý tới mấy người chết già đều là những người từng tiếp xúc với bộ xương trắng lúc này, tọa kỵ của bọn họ bị chấn kinh, hất tung chủ nhân xuống mặt đất, điều này làm cho trong lòng hắn càng trở nên cẩn thận.
Lão kỵ sĩ của Diêu Quang Thánh địa Từ Đạo Lăng Trầm giọng nhắc nhở:
"Sự đáng sợ của sinh mệnh cấm địa cũng đã có thể thấy một chút rồi, tất cả mọi người đừng bất cẩn, không được tự tiện hành động".
Không khí trên đường đi rất nặng nề, không có ai nói chuyện, trong lòng của tất cả mọi người đều không yên, không thể biết sống chết của mình sẽ ra sao.
Diệp Phàm cưỡi trên lưng man thú, hắn cẩn thận quan sát cây cối xung quanh, hắn phát hiện bên cạnh có rất nhiều linh dược, tất cả đều là loại dược thảo đã nhiều năm, không biết đã sống được bao nhiêu năm rồi.
Một cây Long Thiệt thảo hào quang xanh biếc lấp lánh, giống như được điêu khắc thành từ ngọc bích, nó không còn được gọi là Thảo, mà sắp thành Bích thụ rồi, cao tới khoảng 2m, giống như 1 con Tiểu Long màu bích lục đang thè lưỡi, hào quang lấp lánh.
Mà ở bên trong hồ nước không xa, có một cây Ngọc Liên quang hoa xán lạn, bên trong đài sen cực lớn có 9 hạt như quả trứng gà, óng ánh long lanh, hương thơm tỏa ra rất xa, thấm cả vào trong lòng người.
Nhưng mà mọi người không có dừng lại chút nào, bọn họ không dám lãng phí thời gian, bằng không cho dù có leo lên Thánh Sơn, hái được Thánh Dược, sinh mệnh cũng khô kiệt mà chết, không thể đi ra khỏi cấm địa này được.
Một tên kỵ sĩ Khương gia cưỡi trên 1 con dị thú màu xanh, thần quang lấp lánh, đi tới gần Diệp Phàm, đi song song với hắn, lấy âm thanh cực kỳ nhỏ, giễu cợt nói:
"Tại sao không trốn đi, không phải 2 năm trước ngươi trốn rất nhanh hay sao, giống như chó nhà có tang ấy...
Diệp Phàm liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Ta có thể cảm thấy, ngươi đúng là 1 con chó trung thành, đã hơn 2 năm qua đi, mà vẫn có thể ngửi thấy mùi của ta".
"Miệng lưỡi thật cứng rắn, không biết lúc ta từ từ hành hạ ngươi, ngươi còn dám nói như vậy hay không?."
Tên kỵ sĩ này cười lạnh nói:
"Ta nghe nói ngươi không thể tu luyện, đúng là điếc không sợ súng, đến lúc chết cũng không biết mình chết như thế nào đâu"..
"Ngươi tin tưởng như vậy, chẳng lẽ có thể làm cho ta chết không có chỗ chôn hay sao?"
Diệp Phàm rất bình tĩnh, không hề có một chút tức giận.
"Ngươi nghĩ Diêu Quang Thánh địa có thể che chở cho ngươi hay sao? Đừng nên nằm mộng giữa ban ngày, đến lúc đó thay chúng ta đi thu thập Thánh Dược, nói không chừng chết có thể toàn thây, ta nghĩ trong lòng ngươi rất rõ ràng, chúng ta không thể nào cho ngươi sống rời khỏi nơi này."
Cái tên Khương gia kỵ sĩ này tỏa ra sát khí uy nghiêm đáng sợ, nói:
"Đương nhiên, ta có thể cho ngươi chết một cách thống khoái, chỉ cần ngươi đem trọng bảo giao ra đây, ta sẽ không để cho ngươi chết một cách thống khổ"..
"Ngươi không cảm thấy nói những lời này quá sớm hay sao?"
Diệp Phàm nhìn hắn một cái, nói:
"Ở bên trong Thái cổ cấm địa, sống chết khó nói lắm, không chừng ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi đó"..
Cái tên Khương gia kỵ sĩ này khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Tuy rằng Thần Lực Nguyên Tuyền của ta khô cạn, thế nhưng giết chết ngươi cũng như giết 1 con kiến, không cần phải tốn chút khí lực nào cả".
"Ngươi rất tự tin nha."
Diệp Phàm cười lạnh, không nói gì nữa.
Trên mặt Khương Phong nở 1 nụ cười lạnh lẽo, âm trầm mở miệng nói:
"Năm kỵ sĩ lúc trước đuổi giết ngươi, có 3 người ở trong này, chúng ta sẽ lại đuổi giết ngươi 1 lần nữa, đương nhiên, kết quả sẽ không giống lần trước".
Đi sâu vào trong sinh mệnh cấm địa hơn trăm dặm, 9 ngọn Thánh Sơn cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, cũng không phải quá cao, nhưng khí thế uy áp lại vô cùng, khiến người khác cảm thấy áp lực vô tận, dường như có Cửu Thiên Thập Địa (1) nằm chắn ngang trước mặt.
(1): Cửu Thiên Thập Địa: 9 tầng trời, 10 lớp đất.
"Đây là… "
Tất cả mọi người không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, da đầu có cảm giác tê dại, 9 ngọn Thánh sơn chụm lại thành 1 cái vực sâu, có vô tận xương trắng vương vãi xung quanh, trắng xóa như tuyết.
"Tại sao lại như vậy?!"
Tất cả mọi người đều có cảm giác sởn cả tóc gáy.
"Phần lớn bọn họ chính là người của 6000 năm trước..."
Trên mặt Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong hiện lên sự ngưng trọng.
Lão kỵ sĩ của Diêu Quang Thánh địa Từ Đạo Lăng gật đầu, trầm giọng nói:
"Không sai, chính là bọn họ, đó chính là vô tận cường giả của Tiên môn Thánh Địa cường thịnh 6000 năm trước chết đi!
Trong người Diệp Phàm cũng cảm thấy lạnh dần, trong nháy mắt, hắn lại nghĩ tới Lão phong tử, có lẽ xương trắng đầy đất này là những người bạn của lão.
Bình luận facebook