Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Trăng sáng mọc trên biển, chính là dị tượng của thượng cổ đại năng, uy lực không thể phỏng đoán, ngày đó Cơ Hạo Nguyệt dùng dị tượng này, tiêu diệt rất nhiều đại yêu, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai có thể sánh cùng.
Lúc này, hắn lại dùng dị tượng này đối phó một tên thanh niên không có tiếng tăm, làm cho mọi người xung quanh không thể không kinh ngạc.
Diệp Phàm cả kinh, danh tiếng của hai người hiện giờ cách xa nhau một trời một vực, một người được gọi là thần thể, lại dùng dị tượng đối phó hắn, chuyện này vượt ra khỏi dự liệu của hắn cùng với mọi người.
Hắn mặc dù là thánh thể, Kim Sắc Khổ Hải vô cùng bất phàm, khác với những người khác, thế nhưng lại không thể sử dụng, chỉ có thể ẩn hiện bên trong cơ thể hắn mà thôi.
Diệp Phàmcũng không cho rằng Kim Sắc Khổ Hải là một loại dị tượng, đây chỉ là một loại lực lượng bổn nguyên, muốn tu luyện thành dị tượng vẫn cần một thời gian rất dài.
Lúc này công kích mạnh nhất của hắn là vạn vật mẫu khí, nhưng hắn đâu có hoàn toàn khống chế được nó.
Tất cả những thứ này đều phát sinh trong chớp mắt, hậu như mọi người còn chưa kịp phản ứng gì cả.
Nguyệt quang chiếu sáng, lấp lánh lướt tới, nhưng lại dừng cách Diệp Phàmmột khoảng, không thể đi tới được nữa.
Lúc này Cơ Hạo Nguyệtnhư là thần tiên, trên đỉnh đầu có chín vầng trăng lơ lửng, giống như mộ Tử Thần, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, ánh mắt sắc bén tựa như thần binh lợi khí.
Ở bên cạnh, thở dài một hơi, kêu lên:
"Hạo Nguyệt ca ca, huynh đang làm gì thế, mau dừng lại, huynh đã tu luyện được ba bí cảnh, hắn chỉ là tiểu tu sĩ Luân Hải Bí Cảnh mà thôi, tại sao lại xuất thủ với hắn chứ?"
Những người khác lúc này mới bừng tỉnh, vốn tưởng rằng Cơ Hạo Nguyệtmuốn dùng dị tượng trăng sáng mọc trên biển để giết một thiếu niên vô danh này!
Hoa Vân Phi đi lên phía trước nói:
"Hạo Nguyệt huynh mau thu hồi dị tượng đi, huynh là thần thể, không thể sử dụng nó để áp bức Diệp tiểu huynh đệ được."
"Các ngươi cho rằng ta đang thăm dò hắn hay sao?"
Cơ Hạo Nguyệtkhông xoay người, vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nghiêm túc nói:
"Ta đúng là dùng dị tượng để trấn áp hắn, nhưng lại bị ngăn cản, không cách nào tới gần hắn được"
"Cái gì?!"
Ở phía sau tất cả mọi người đều biến sắc, điều này sao có thể? Có nhiều người còn đang nghĩ, Cơ Hạo Nguyệt đang nói đùa!
Lời nói của Cơ Hạo Nguyệt là thật, khi ở khoảng cách gần nhìn Diệp Phàm, thì thân thể hắn dâng lên một cảm giác kì quái, thân thể của hắn không tự chủ được phát quang, làm cho hắn vô cùng khó hiểu.
Không phải trên người đối phương có chí bảo đang hấp dẫn hắn, mà thể chất của đối phương vô cùng đặc biệt, nên mới tạo phản ứng đặc biệt trên thân thể hắn.
Hoa Vân Phi không tiếp tục ngăn cản hắn nữa, thân hình hắn đột nhiên trở nên huyền ảo, áo lam tung bay, hắn như đang nhập thần để suy nghĩ vấn đề gì đó.
Diêu Quang Thánh Nữ, là đệ tử kiệt xuất nhất của Diêu Quang Thánh Địa, giống như minh châu tỏa hào quang, làm da óng ánh, quanh thân có quang hoa lượn lờ, vóc tiên dáng ngọc yêu kiều, giống như một cây Thần Liên tỏa ra khí chất huyền ảo, dung mạo thì tuyệt sắc, nàng khẽ nhắm đôi mắt lại, cẩn thận cảm ứng.
Trên đỉnh đầu Cơ Hạo Nguyệt, vầng trăng sáng kia giống như một gợn sóng, lao về phía Diệp Phàm.
Nhưng mà, vẫn giống như lần trước, ánh trăng chỉ dừng lại ở trước Diệp Phàm một khoảng, giống như bị ngăn cản, không thể tiến thêm được nữa.
Vầng trăng chấn động, ánh sáng tỏa ra như có hàng vạn lông chim đang bị vặt, tung bay rơi xuống, vỡ vụn thành những đốm sáng li ti, thỉnh thoảng có âm thanh leng keng vang lên.
Nhưng mà, vẫn y như cũ, vầng trăng như ngọc vẫn bị dừng lại, không thể tiếp tục ép xuống, giống như bị một lực lượng vô hình ngăn cản.
"Keng, keng, keng"
Vầng trăng kia lại chấn động, ánh trăng sắc như dao bắn ra, ngày trước, các đại yêu của Yêu tộc đâu có đỡ được một đòn này, binh khí họ dùng lập tức vỡ vụng. Hôm nay, Cơ Hạo Nguyệtlại dùng nó xuất chiêu với Diệp Phàm.
"Ca ca…"
Cơ Tử Nguyệt kêu lên sợ hãi, nhưng thân hình nàng đã bị cầm cố, cho nên không cách nào xông lên cản lại.
Hoa Vân Phi lộ ra vẻ kinh dị, hắn đã từng cùng Cơ Hạo Nguyệt đại chiến, đương nhiên là biết rõ uy lực của lưỡi dao này, nhưng chuyện xảy ra trước mắt lại làm cho mọi người trợn mắt líu lưỡi, lưỡi dao làm bằng ánh trăng này lao đi như điện, nhưng lại không cách nào tới gần được Diệp Phàm.
Cho tới bây giờ, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, một tiểu tu sĩ không có bất kì tiếng tăm gì, lại có thể ngăn cản sự công kích của thần thể.
Vì sao lại như vậy, ánh mắt của mọi người ngưng tụ ở trên người Diệp Phàm vừa giật mình vừa nghi hoặc.
Trong lòng mọi người đều hiểu, dị tượng trăng sáng mọc trên biển không phải chỉ là có hư danh, đây là dị tượng do thượng cổ đại năng sáng chế, uy lực phi phàm, cho dù có là cường giả, không cẩn thận cũng bị chấn thành bụi phấn.
Ngày đó, co rất nhiều lão bà đại yêu đứng trước dị tượng này không thể nào đỡ được một đòn, dễ dàng bị chém giết, nó có uy lực phá núi, hủy sông, đáng sợ vô cùng.
Nhưng mà, cảnh tượng này lại làm cho người khác chấn kinh.
"Cảm giác của ta quả nhiên không có sai, khi nhìn thấy hắn ta đã có cảm giác có cái gì đó không đúng…"
Cơ Hạo Nguyệt tự nhủ thầm.
"Keng"
Vầng trăng trên đầu Cơ Hạo Nguyệt lại chấn động, lúc này ánh trăng đã giống như thủy triều, mãnh liệt cuốn tới phía Diệp Phàm.
Lúc này, Diệp Phàmcó cảm giác rất kỳ dị, Kim Sắc Khổ Hải trong cơ thể hắn đang cuộn trào, tử sắc lôi điện trong cơ thể hắn đan xen chằng chịt, tựa như muốn lao ra nhưng không được.
Nhưng mà, hắn cảm giác có một lực lượng kì dị, chặn lại sự công kích của Cơ Hạo Nguyệt, làm cho hắn vừa nghi hoặc vừa khó hiểu.
Đây là trận quyết đấu giữa Thái Cổ Thánh Thể và Đông Hoang Thần Thể.
Một đại dương xanh bao la, đang gầm rú dữ dội, uy lực làm tan núi, nát đất, nhưng lại như bị cầm cố, một người đã tu luyện 3 cái Bí cảnh lại như bị sa lấy vào trong đó, không có cách nào rút ra.
Đột nhiên, biển xanh dịu song, không bao quanh Diệp Phàmnữa, mà từ từ hạ xuống rồi biến mất.
Đúng vào lúc này, vầng trăng kia từ từ hạ xuống, đấy mới chính thức là đòn sát thủ mạnh nhất của dị tượng này.
Theo truyền thuyết, Minh Nguyệt Luân này có thể dời núi lấp biển, xé rách bầu trời, nát tan mặt đất, có thể dễ dàng chém giết tu sĩ cùng Bí Cảnh với mình, uy lực vô cùng đáng sợ.
Bích Hải Bí Cảnh có bốn đạo giới, Đạo Cung bí cảnh có năm đạo giới, có thể tưởng tượng ra được, sự đáng sợ của dị tượng, dễ dàng đánh chết được tu sĩ cao hơn mình bốn, năm cảnh giới.
Có người nói, dị tượng trăng sáng mọc trên biển vĩnh viễn không có điểm dùng, chỉ cần tu vi của tu sĩ tăng lên, thì nó sẽ mãi mãi thăng hoa, không bao giờ bị hạn chế.
Vầng trăng sáng kia chìm dần xuống biển, những mảnh ánh sáng vỡ li ti như thủy tinh rải xuống, lấp lánh ánh sao.
Thân thể Diệp Phàmđau đớn vô cùng, có cảm giác như thịt nát xương tan, khó mà có thể chống đỡ được, vô tận hào quang rải xuống, cầm cố hắn ở tại chỗ, không cách nào di động được.
Minh Nguyệt Luân chậm rãi đè xuống, như muốn xé rách thân thể của hắn, chấn tan hồn phách của hắn, diệt linh thức của hắn.
Trong lòng hắn không cam lòng. Thánh thể chưa tu luyện thành, mà lại phải đối kháng cùng với một tu sĩ đã tu luyện thành ba cái bí cảnh, thực ra đây chỉ là vấn đề tu vi mà thôi, chứ chẳng liên quan gì tới dị tượng cả.
Lần này, ánh trăng bao phủ Diệp Phàm, Minh Nguyệt Luân lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, dường như nó chỉ cần chấn động một cái, là có thể làm tan nát linh hồn của Diệp Phàm.
"Ầm ầm ầm"
Trong cơ thể Diệp Phàmsóng biển ngập trời, sấm sét đan dệt, tỏa ra một cỗ lực lượng đáng sợ, chặn lại những uy áp này, đồng thời triệt tiêu tất cả những ánh trăng quang người của hắn.
Đồng thời, Minh Nguyệt Luân kia từ từ bị đẩy lên, càng lúc càng cao.
Tất cả ở đây đều khiếp sợ, có thể ngăn chặn được dị tượng trăng sáng mọc trên biển thì thật là quá kinh người.
Chỉ có Diệp Phàm âm thầm kêu khổ, hắn sắp không chống đỡ nổi nữa, chỉ miễn cưỡng chặn được cái Minh Nguyệt Luân kia mà thôi.
"Minh Nguyệt của ta có Cửu chuyển, lúc nãy mới chỉ là đệ nhất chuyển, còn bát chuyển nữa, ngươi cũng thử xem luôn đi."
Trên đỉnh đầu Cơ Hạo Nguyệt hiện lên một vầng sáng lóa mắt, lập tức có tám vầng sáng cũng hiện lên, xếp chung lại một chỗ, hình thành một cái vương miện, Cơ Hạo Nguyệt như thần tiên giáng phàm.
Trên thực tế, thần thể xuất thế, thì giống như một vị thần Vương xuống trần, một khi đại thành, sẽ trở thành vô địch, khó có thể gặp đối thủ, do vậy mới có cái tên Đông Hoang Thần Vương.
"Hạo Nguyệt ca ca, huynh không thể như vậy, hắn chỉ mới tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều, mà huynh đã tu luyện thành 3 cái Bí Cảnh, hắn làm sao chống đỡ được chứ.
Cơ Tử Nguyệt lớn tiếng kêu lên.
"Ta chỉ vận dụng một bộ phận thần lực mà thôi, vậy thì ta chỉ dùng thực lực của Luân Hải Bí Cảnh thử hắn xem sao."
Diệp Phàmcảm thấy áp lực dần nhẹ đi, nhưng khi cái Minh Nguyệt luân kia chuyển động, thì lai làm cho hắn có cảm giác như một ngọn núi lớn hạ xuống, thân thể hắn chuyển động kêu lên cót két, dường như có thể vỡ tan tại chỗ.
Minh nguyệt cửu chuyển. quang hoa bắn ra tứ phía, từng đạo ánh sáng nhiều màu sắc tỏa ra, làm cho Diệp Phàm có cảm giác lập tức hóa thành bụi phấn.
Đột nhiên, trong Luân Hải có một vầng sáng chói mắt hiện lên, giống như một mặt trời màu vàng, làm cho vầng trăng kia lập tức ảm đạm đi.
"Đông"
Minh Nguyệt Luân lập tức bị đẩy bật lên, rồi chếch xéo ra ngoài, đập thẳng vào đỉnh núi ở phía xa xa. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Đây là cái thể chất gì vậy, có thể chặn lại được dị tượng trăng sáng mọc trên biển…"
"Điều này sao có thể?"
Không có ai hoài nghi sự đáng sợ của dị tượng trăng sáng mọc trên biển, cái vầng trăng bay ra từ trong Luân Hải kia xác thực là uy áp vô cùng, sau khi va vào đỉnh núi, ánh sáng màu bạc lập tức tỏa ra, đỉnh núi đó lập tực biến mất như chưa hề tồn tại.
Điều này làm cho rất nhiều người hoàn toàn biến sắc, thần thể có thể thi triển ra dị tượng trăng sáng mọc trên biển, nhưng lại bị một tu sĩ vô danh chặn lại, điều này có phải mơ giữa ban ngày hay không.
Nhưng mà, vào lúc này, Diệp Phàm cũng bay ngược ra ngoài, đập vào một ngọn núi, mới dừng lại được.
Hắn cũng không bị thương tổn, chỉ đơn thuần bị lực lượng chấn bay đi mà thôi.
Trên thảm cỏ thơm, những nhân vật thiên tài đang ngồi đây khó mà bình tĩnh được.
"Vì sao lại phát sinh chuyên như vậy, hắn đâu có biết dị tượng, vậy làm sao có thể đổi kháng được với trăng sáng mọc trên biển chứ?"
"Lẽ nào hắn cũng là thần thể, theo truyền thuyết, chỉ có thần thể mới có thể ngăn chặn sự công kích của dị tượng…"
Lúc này, Lý Tiểu Mạn là người khiếp sợ nhất, trong lòng nàng hiểu rõ, Diệp Phàm là Thánh Thể, chưa tu luyện thành công mà đã có thể đối kháng với thần thể, mà lại cân sức ngang tài!
Đây cũng là đánh giá chung của nhiều người.
Cơ Hạo thực lực ở Luân Hồi Bí Cảnh, tế xuất ra Minh Nguyệt Luân, áp chế Diệp Phàm, kết quả là Minh Nguyệt Luân và Diệp Phàm đồng thời bị đánh bay.
Có thể ngang sức ngang tài với Đông Hoang thần thể, điều này làm cho mọi người khiếp sợ, khó có thể tượng tượng được.
Chỉ là một tu sĩ vô danh, sao có thể chất đáng sợ tới vậy được? Rất nhiều người đã tập trung ánh mắt vào Diệp Phàm
.
Cơ Hạo Nguyệtnhư mặt trời ban trưa, giờ đây lại có một thiếu niên vô danh đối kháng với thần thể, thì tât cả mọi người đều nhận rõ giá trị của Diệp Phàm, nếu có thể bồi dưỡng hắn, thì tuyệt đối là một người có thể chống lại thần thể.
Đối với nhiều người mà nói, đây chính là một Mầm Thần, với lại hắn chỉ mới có 14 tuối, tuyệt đối đáng để bổi dưỡng.
"Đúng là khiến người ta có thể tin được, đây đúng là một kì tích."
"Không thể tưởng tượng nổi, hóa ra dị tượng trăng sáng mọc trên biển cũng có thể bị ngăn chặn…"
Được mọi người nhìn như một báu vật, làm cho Diệp Phàmsợ hãi, hắn có cảm giác truyện này vô cùng không ổn.
Hoa Vân Phi thần sắc điềm đạm, đưa tay gẩy nhẹ lên dây đàn, nhất thời có một âm thanh vang lên, tâm tình mọi người như được thần tuyền tưới tắm, lập tức bình tĩnh lại.
Lý Tiểu Mạn thần sắc phức tạp, hơi liếc mắt nhìn về phía Diệp Phàm, thần sắc cũng dần bình tĩnh ổn định lại.
Cơ Tử Nguyệt đi tới ngồi gần Diệp Phàm, Cơ Hạo Nguyệt chỉ nhăn mày, nhưng không nói thêm gì cả.
Diêu Quang Thánh Nữ, giống như minh châu tỏa hào quang, làn da óng ánh, giống như tiên tử trên cung Hằng, ngồi cách hắn một cái bàn, nhẹ nhàng gật đầu, biểu hiện là mình có thiện ý.
Lúc này, hắn lại dùng dị tượng này đối phó một tên thanh niên không có tiếng tăm, làm cho mọi người xung quanh không thể không kinh ngạc.
Diệp Phàm cả kinh, danh tiếng của hai người hiện giờ cách xa nhau một trời một vực, một người được gọi là thần thể, lại dùng dị tượng đối phó hắn, chuyện này vượt ra khỏi dự liệu của hắn cùng với mọi người.
Hắn mặc dù là thánh thể, Kim Sắc Khổ Hải vô cùng bất phàm, khác với những người khác, thế nhưng lại không thể sử dụng, chỉ có thể ẩn hiện bên trong cơ thể hắn mà thôi.
Diệp Phàmcũng không cho rằng Kim Sắc Khổ Hải là một loại dị tượng, đây chỉ là một loại lực lượng bổn nguyên, muốn tu luyện thành dị tượng vẫn cần một thời gian rất dài.
Lúc này công kích mạnh nhất của hắn là vạn vật mẫu khí, nhưng hắn đâu có hoàn toàn khống chế được nó.
Tất cả những thứ này đều phát sinh trong chớp mắt, hậu như mọi người còn chưa kịp phản ứng gì cả.
Nguyệt quang chiếu sáng, lấp lánh lướt tới, nhưng lại dừng cách Diệp Phàmmột khoảng, không thể đi tới được nữa.
Lúc này Cơ Hạo Nguyệtnhư là thần tiên, trên đỉnh đầu có chín vầng trăng lơ lửng, giống như mộ Tử Thần, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, ánh mắt sắc bén tựa như thần binh lợi khí.
Ở bên cạnh, thở dài một hơi, kêu lên:
"Hạo Nguyệt ca ca, huynh đang làm gì thế, mau dừng lại, huynh đã tu luyện được ba bí cảnh, hắn chỉ là tiểu tu sĩ Luân Hải Bí Cảnh mà thôi, tại sao lại xuất thủ với hắn chứ?"
Những người khác lúc này mới bừng tỉnh, vốn tưởng rằng Cơ Hạo Nguyệtmuốn dùng dị tượng trăng sáng mọc trên biển để giết một thiếu niên vô danh này!
Hoa Vân Phi đi lên phía trước nói:
"Hạo Nguyệt huynh mau thu hồi dị tượng đi, huynh là thần thể, không thể sử dụng nó để áp bức Diệp tiểu huynh đệ được."
"Các ngươi cho rằng ta đang thăm dò hắn hay sao?"
Cơ Hạo Nguyệtkhông xoay người, vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nghiêm túc nói:
"Ta đúng là dùng dị tượng để trấn áp hắn, nhưng lại bị ngăn cản, không cách nào tới gần hắn được"
"Cái gì?!"
Ở phía sau tất cả mọi người đều biến sắc, điều này sao có thể? Có nhiều người còn đang nghĩ, Cơ Hạo Nguyệt đang nói đùa!
Lời nói của Cơ Hạo Nguyệt là thật, khi ở khoảng cách gần nhìn Diệp Phàm, thì thân thể hắn dâng lên một cảm giác kì quái, thân thể của hắn không tự chủ được phát quang, làm cho hắn vô cùng khó hiểu.
Không phải trên người đối phương có chí bảo đang hấp dẫn hắn, mà thể chất của đối phương vô cùng đặc biệt, nên mới tạo phản ứng đặc biệt trên thân thể hắn.
Hoa Vân Phi không tiếp tục ngăn cản hắn nữa, thân hình hắn đột nhiên trở nên huyền ảo, áo lam tung bay, hắn như đang nhập thần để suy nghĩ vấn đề gì đó.
Diêu Quang Thánh Nữ, là đệ tử kiệt xuất nhất của Diêu Quang Thánh Địa, giống như minh châu tỏa hào quang, làm da óng ánh, quanh thân có quang hoa lượn lờ, vóc tiên dáng ngọc yêu kiều, giống như một cây Thần Liên tỏa ra khí chất huyền ảo, dung mạo thì tuyệt sắc, nàng khẽ nhắm đôi mắt lại, cẩn thận cảm ứng.
Trên đỉnh đầu Cơ Hạo Nguyệt, vầng trăng sáng kia giống như một gợn sóng, lao về phía Diệp Phàm.
Nhưng mà, vẫn giống như lần trước, ánh trăng chỉ dừng lại ở trước Diệp Phàm một khoảng, giống như bị ngăn cản, không thể tiến thêm được nữa.
Vầng trăng chấn động, ánh sáng tỏa ra như có hàng vạn lông chim đang bị vặt, tung bay rơi xuống, vỡ vụn thành những đốm sáng li ti, thỉnh thoảng có âm thanh leng keng vang lên.
Nhưng mà, vẫn y như cũ, vầng trăng như ngọc vẫn bị dừng lại, không thể tiếp tục ép xuống, giống như bị một lực lượng vô hình ngăn cản.
"Keng, keng, keng"
Vầng trăng kia lại chấn động, ánh trăng sắc như dao bắn ra, ngày trước, các đại yêu của Yêu tộc đâu có đỡ được một đòn này, binh khí họ dùng lập tức vỡ vụng. Hôm nay, Cơ Hạo Nguyệtlại dùng nó xuất chiêu với Diệp Phàm.
"Ca ca…"
Cơ Tử Nguyệt kêu lên sợ hãi, nhưng thân hình nàng đã bị cầm cố, cho nên không cách nào xông lên cản lại.
Hoa Vân Phi lộ ra vẻ kinh dị, hắn đã từng cùng Cơ Hạo Nguyệt đại chiến, đương nhiên là biết rõ uy lực của lưỡi dao này, nhưng chuyện xảy ra trước mắt lại làm cho mọi người trợn mắt líu lưỡi, lưỡi dao làm bằng ánh trăng này lao đi như điện, nhưng lại không cách nào tới gần được Diệp Phàm.
Cho tới bây giờ, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, một tiểu tu sĩ không có bất kì tiếng tăm gì, lại có thể ngăn cản sự công kích của thần thể.
Vì sao lại như vậy, ánh mắt của mọi người ngưng tụ ở trên người Diệp Phàm vừa giật mình vừa nghi hoặc.
Trong lòng mọi người đều hiểu, dị tượng trăng sáng mọc trên biển không phải chỉ là có hư danh, đây là dị tượng do thượng cổ đại năng sáng chế, uy lực phi phàm, cho dù có là cường giả, không cẩn thận cũng bị chấn thành bụi phấn.
Ngày đó, co rất nhiều lão bà đại yêu đứng trước dị tượng này không thể nào đỡ được một đòn, dễ dàng bị chém giết, nó có uy lực phá núi, hủy sông, đáng sợ vô cùng.
Nhưng mà, cảnh tượng này lại làm cho người khác chấn kinh.
"Cảm giác của ta quả nhiên không có sai, khi nhìn thấy hắn ta đã có cảm giác có cái gì đó không đúng…"
Cơ Hạo Nguyệt tự nhủ thầm.
"Keng"
Vầng trăng trên đầu Cơ Hạo Nguyệt lại chấn động, lúc này ánh trăng đã giống như thủy triều, mãnh liệt cuốn tới phía Diệp Phàm.
Lúc này, Diệp Phàmcó cảm giác rất kỳ dị, Kim Sắc Khổ Hải trong cơ thể hắn đang cuộn trào, tử sắc lôi điện trong cơ thể hắn đan xen chằng chịt, tựa như muốn lao ra nhưng không được.
Nhưng mà, hắn cảm giác có một lực lượng kì dị, chặn lại sự công kích của Cơ Hạo Nguyệt, làm cho hắn vừa nghi hoặc vừa khó hiểu.
Đây là trận quyết đấu giữa Thái Cổ Thánh Thể và Đông Hoang Thần Thể.
Một đại dương xanh bao la, đang gầm rú dữ dội, uy lực làm tan núi, nát đất, nhưng lại như bị cầm cố, một người đã tu luyện 3 cái Bí cảnh lại như bị sa lấy vào trong đó, không có cách nào rút ra.
Đột nhiên, biển xanh dịu song, không bao quanh Diệp Phàmnữa, mà từ từ hạ xuống rồi biến mất.
Đúng vào lúc này, vầng trăng kia từ từ hạ xuống, đấy mới chính thức là đòn sát thủ mạnh nhất của dị tượng này.
Theo truyền thuyết, Minh Nguyệt Luân này có thể dời núi lấp biển, xé rách bầu trời, nát tan mặt đất, có thể dễ dàng chém giết tu sĩ cùng Bí Cảnh với mình, uy lực vô cùng đáng sợ.
Bích Hải Bí Cảnh có bốn đạo giới, Đạo Cung bí cảnh có năm đạo giới, có thể tưởng tượng ra được, sự đáng sợ của dị tượng, dễ dàng đánh chết được tu sĩ cao hơn mình bốn, năm cảnh giới.
Có người nói, dị tượng trăng sáng mọc trên biển vĩnh viễn không có điểm dùng, chỉ cần tu vi của tu sĩ tăng lên, thì nó sẽ mãi mãi thăng hoa, không bao giờ bị hạn chế.
Vầng trăng sáng kia chìm dần xuống biển, những mảnh ánh sáng vỡ li ti như thủy tinh rải xuống, lấp lánh ánh sao.
Thân thể Diệp Phàmđau đớn vô cùng, có cảm giác như thịt nát xương tan, khó mà có thể chống đỡ được, vô tận hào quang rải xuống, cầm cố hắn ở tại chỗ, không cách nào di động được.
Minh Nguyệt Luân chậm rãi đè xuống, như muốn xé rách thân thể của hắn, chấn tan hồn phách của hắn, diệt linh thức của hắn.
Trong lòng hắn không cam lòng. Thánh thể chưa tu luyện thành, mà lại phải đối kháng cùng với một tu sĩ đã tu luyện thành ba cái bí cảnh, thực ra đây chỉ là vấn đề tu vi mà thôi, chứ chẳng liên quan gì tới dị tượng cả.
Lần này, ánh trăng bao phủ Diệp Phàm, Minh Nguyệt Luân lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, dường như nó chỉ cần chấn động một cái, là có thể làm tan nát linh hồn của Diệp Phàm.
"Ầm ầm ầm"
Trong cơ thể Diệp Phàmsóng biển ngập trời, sấm sét đan dệt, tỏa ra một cỗ lực lượng đáng sợ, chặn lại những uy áp này, đồng thời triệt tiêu tất cả những ánh trăng quang người của hắn.
Đồng thời, Minh Nguyệt Luân kia từ từ bị đẩy lên, càng lúc càng cao.
Tất cả ở đây đều khiếp sợ, có thể ngăn chặn được dị tượng trăng sáng mọc trên biển thì thật là quá kinh người.
Chỉ có Diệp Phàm âm thầm kêu khổ, hắn sắp không chống đỡ nổi nữa, chỉ miễn cưỡng chặn được cái Minh Nguyệt Luân kia mà thôi.
"Minh Nguyệt của ta có Cửu chuyển, lúc nãy mới chỉ là đệ nhất chuyển, còn bát chuyển nữa, ngươi cũng thử xem luôn đi."
Trên đỉnh đầu Cơ Hạo Nguyệt hiện lên một vầng sáng lóa mắt, lập tức có tám vầng sáng cũng hiện lên, xếp chung lại một chỗ, hình thành một cái vương miện, Cơ Hạo Nguyệt như thần tiên giáng phàm.
Trên thực tế, thần thể xuất thế, thì giống như một vị thần Vương xuống trần, một khi đại thành, sẽ trở thành vô địch, khó có thể gặp đối thủ, do vậy mới có cái tên Đông Hoang Thần Vương.
"Hạo Nguyệt ca ca, huynh không thể như vậy, hắn chỉ mới tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều, mà huynh đã tu luyện thành 3 cái Bí Cảnh, hắn làm sao chống đỡ được chứ.
Cơ Tử Nguyệt lớn tiếng kêu lên.
"Ta chỉ vận dụng một bộ phận thần lực mà thôi, vậy thì ta chỉ dùng thực lực của Luân Hải Bí Cảnh thử hắn xem sao."
Diệp Phàmcảm thấy áp lực dần nhẹ đi, nhưng khi cái Minh Nguyệt luân kia chuyển động, thì lai làm cho hắn có cảm giác như một ngọn núi lớn hạ xuống, thân thể hắn chuyển động kêu lên cót két, dường như có thể vỡ tan tại chỗ.
Minh nguyệt cửu chuyển. quang hoa bắn ra tứ phía, từng đạo ánh sáng nhiều màu sắc tỏa ra, làm cho Diệp Phàm có cảm giác lập tức hóa thành bụi phấn.
Đột nhiên, trong Luân Hải có một vầng sáng chói mắt hiện lên, giống như một mặt trời màu vàng, làm cho vầng trăng kia lập tức ảm đạm đi.
"Đông"
Minh Nguyệt Luân lập tức bị đẩy bật lên, rồi chếch xéo ra ngoài, đập thẳng vào đỉnh núi ở phía xa xa. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Đây là cái thể chất gì vậy, có thể chặn lại được dị tượng trăng sáng mọc trên biển…"
"Điều này sao có thể?"
Không có ai hoài nghi sự đáng sợ của dị tượng trăng sáng mọc trên biển, cái vầng trăng bay ra từ trong Luân Hải kia xác thực là uy áp vô cùng, sau khi va vào đỉnh núi, ánh sáng màu bạc lập tức tỏa ra, đỉnh núi đó lập tực biến mất như chưa hề tồn tại.
Điều này làm cho rất nhiều người hoàn toàn biến sắc, thần thể có thể thi triển ra dị tượng trăng sáng mọc trên biển, nhưng lại bị một tu sĩ vô danh chặn lại, điều này có phải mơ giữa ban ngày hay không.
Nhưng mà, vào lúc này, Diệp Phàm cũng bay ngược ra ngoài, đập vào một ngọn núi, mới dừng lại được.
Hắn cũng không bị thương tổn, chỉ đơn thuần bị lực lượng chấn bay đi mà thôi.
Trên thảm cỏ thơm, những nhân vật thiên tài đang ngồi đây khó mà bình tĩnh được.
"Vì sao lại phát sinh chuyên như vậy, hắn đâu có biết dị tượng, vậy làm sao có thể đổi kháng được với trăng sáng mọc trên biển chứ?"
"Lẽ nào hắn cũng là thần thể, theo truyền thuyết, chỉ có thần thể mới có thể ngăn chặn sự công kích của dị tượng…"
Lúc này, Lý Tiểu Mạn là người khiếp sợ nhất, trong lòng nàng hiểu rõ, Diệp Phàm là Thánh Thể, chưa tu luyện thành công mà đã có thể đối kháng với thần thể, mà lại cân sức ngang tài!
Đây cũng là đánh giá chung của nhiều người.
Cơ Hạo thực lực ở Luân Hồi Bí Cảnh, tế xuất ra Minh Nguyệt Luân, áp chế Diệp Phàm, kết quả là Minh Nguyệt Luân và Diệp Phàm đồng thời bị đánh bay.
Có thể ngang sức ngang tài với Đông Hoang thần thể, điều này làm cho mọi người khiếp sợ, khó có thể tượng tượng được.
Chỉ là một tu sĩ vô danh, sao có thể chất đáng sợ tới vậy được? Rất nhiều người đã tập trung ánh mắt vào Diệp Phàm
.
Cơ Hạo Nguyệtnhư mặt trời ban trưa, giờ đây lại có một thiếu niên vô danh đối kháng với thần thể, thì tât cả mọi người đều nhận rõ giá trị của Diệp Phàm, nếu có thể bồi dưỡng hắn, thì tuyệt đối là một người có thể chống lại thần thể.
Đối với nhiều người mà nói, đây chính là một Mầm Thần, với lại hắn chỉ mới có 14 tuối, tuyệt đối đáng để bổi dưỡng.
"Đúng là khiến người ta có thể tin được, đây đúng là một kì tích."
"Không thể tưởng tượng nổi, hóa ra dị tượng trăng sáng mọc trên biển cũng có thể bị ngăn chặn…"
Được mọi người nhìn như một báu vật, làm cho Diệp Phàmsợ hãi, hắn có cảm giác truyện này vô cùng không ổn.
Hoa Vân Phi thần sắc điềm đạm, đưa tay gẩy nhẹ lên dây đàn, nhất thời có một âm thanh vang lên, tâm tình mọi người như được thần tuyền tưới tắm, lập tức bình tĩnh lại.
Lý Tiểu Mạn thần sắc phức tạp, hơi liếc mắt nhìn về phía Diệp Phàm, thần sắc cũng dần bình tĩnh ổn định lại.
Cơ Tử Nguyệt đi tới ngồi gần Diệp Phàm, Cơ Hạo Nguyệt chỉ nhăn mày, nhưng không nói thêm gì cả.
Diêu Quang Thánh Nữ, giống như minh châu tỏa hào quang, làn da óng ánh, giống như tiên tử trên cung Hằng, ngồi cách hắn một cái bàn, nhẹ nhàng gật đầu, biểu hiện là mình có thiện ý.
Bình luận facebook