Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Tần Dao cười khẽ, nghe như tiếng chuông du dương mà truyền ra, nàng nhẹ nhàng giãy thoát ra khỏi cánh tay của Diệp Phàm, nhưng cũng không có trốn quá xa mà lại là tiếp tục duỗi một bàn tay như bạch ngọc ra, nâng cằm Diệp Phàm lên, nói:
"Đại khai sát giới ư?"
Thấy nàng to gan như vậy, Diệp Phàm nở nụ cười, nói: "Ngươi còn không sợ, ta sợ gì?"
"Tiểu thí hài, ngươi khẩu khí thật lớn." Tần Dao nhéo nhéo gương mặt của hắn, cười vô cùng vũ mị.
"Xem ra ta thật sự phải chứng minh rồi..." Diệp Phàm đẩy tay nàng, nói xong liền xông nhanh về phía trước.
Tần Dao lại nhẹ nhàng tránh ra xa, bóng lưng lả lướt, dáng dấp yểu điệu, tiếng cười dưới trời đêm vang vọng, cuối cùng nàng vẫn là chạy mất dạng, không phải thật sự cởi mở như vậy.
"Cẩn thận, đừng có rơi vào trong hồ đó." Diệp Phàm ở phía sau cười to, yêu tinh này đúng là trời sinh vưu vật, rất có sức dụ hoặc, hơn phân nửa là nàng đang muốn moi ra từ hắn, xem xem Cơ gia mất đi bí thuật nào.
......
Thời gian vội vã trôi qua, đảo mắt, Diệp Phàm đã ở chỗ này tĩnh tâm tu hành thêm một tháng, thiên mạch trong cơ thể càng thêm cứng cáp, óng ánh, hóa thành Thần Kiều nằm ngang ở trên bầu trời Khổ Hải.
Hắn cảm thấy mình đã thật sự tiến sát đến cảnh giới Bỉ Ngạn rồi, có thể là trong vòng mấy ngày nữa là có thể vận dụng khối Nguyên này một lần để tiến vào cảnh giới mới.
Trong suốt quá trình này, hắn cảm giác được thần thức càng thêm nhạy cảm, sinh mệnh tinh khí càng cường thịnh, cơ thể đạt đến trạng thái đỉnh cao, tất cả cũng rất thuận lợi, phát triển theo chiều hướng càng ngày càng tốt.
Nhan Như Ngọc vẫn một mực bế quan, không có người nào tới tìm hắn đến lạm dưỡng Yêu Đế Thánh Tâm, các nàng vẫn như trước kia.
Vị bạn cũ của Khổng Tước Vương lai lịch lớn vô cùng, là một vị cường giả Yêu tộc ở Bắc Vực, Thanh Giao Vương, vượt qua hư không mà đến, sau khi tiến vào trong phiến không gian này, chưa từng lộ diện qua lần nào.
Điều này lại để cho Diệp Phàm một phen kích động không thôi, đối phương đến từ Bắc Vực, nếu như khi hắn trở về, mình có thể cùng hắn đồng hành, không phải là giải quyết tất cả vấn đề sao? Nam Vực căn bản là ở không được nữa, chỉ có thể tránh Cơ gia, đi thật xa mới là lựa chọn tốt nhất.
Thanh Giao Vương cũng mang đến không ít tin tức về Bắc Vực, người mặc dù không lộ diện ra, nhưng những tin tức này vẫn truyền ra.
Hiện tại, Bắc Vực cũng không còn yên bình nữa, mới ngay tháng trước, đã có người nhìn thấy trên Thái Sơ Cổ Quáng, ánh trăng như nước, hội tụ lại thành sông, chảy về phía trong Cổ Quáng.
Càng có nhiều người khẳng định chắc chắn là đã từng thấy được sinh vật không rõ, tướng mạo dữ tợn, ở vùng phụ cận Thái Sơ Cổ Quáng qua lại, làm cho người ta đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Lại có người nói là đã từng tận mắt thấy bầu trời phía trên khu vực Thái Sơ Cổ Quáng có sinh vật hình giống người qua lại, hô phong hoán vũ, che khuất cả bầu trời, khiến cho trăng sao ảm đạm thất sắc.
Khiến người ta giật mình nhất là việc ở trong Sinh Mệnh Cấm Khu trong Thái Sơ Cổ Quáng truyền ra tiếng ca đầy trời, làm cho người ta say mê, có người đã tận tai nghe thấy.
Thái Sơ Cổ Quáng đến cùng là có cái gì trong đó, đã qua rất nhiều năm, không ai có thể nói rõ ràng, có lẽ chỉ có Khương gia, Dao Trì thánh địa, hay các siêu cấp thế lực lớn truyền thừa từ cửu viễn xuống thì còn có một ít điển tịch có thể thẩm tra.
Trong một tháng này, Tần Dao thỉnh thoảng mới xuất hiện, ngôn ngữ và hành động vẫn lớn mật như cũ, mọi tin tức mà Diệp Phàm biết được đều là từ chỗ nàng mà ra.
"Ngươi nói là Thanh Giao Vương muốn mời Khổng Tước Vương cùng di giá đến Bắc Vực?"
"Không sai."
"Có chuyện gì sao?" Diệp Phàm có vẻ khó hiểu mà hỏi lại.
"Ta cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua dạo gần đây, Diêu Quang Thánh địa cùng Cơ gia hình như cũng đang chuẩn bị đi, khả năng là họ muốn phái nhân thủ qua." Tần Dao cũng không biết rõ sự tình lắm.
Diệp Phàm thần sắc suy tư, Bắc Vực tất nhiên là phải phát sinh chuyện gì đó.
"Nam Vực hiện tại ra sao rồi?" Diệp Phàm rất quan tâm đến chuyện bên ngoài, hắn muốn biết Cơ gia hiện tại là đang có cái động tác gì.
"Nam Vực mặc dù có sóng gió, nhưng lại rất nhanh đã bình yên trở lại. Cơ Hạo Nguyệt cửu tử nhất sinh, cuối cùng vẫn trốn về được đến Cơ gia..." Tần Dao hình như còn cảm thấy thật sự tiếc nuối.
Khổng Tước Vương đại đệ tử, truy sát Cơ Hạo Nguyệt cả nửa tháng, nhưng thần thể dù sao cũng là thần thể, mấy lần gặp phải tình thế cửu tử nhất sinh, đều hóa giải được mà chạy thoát ra. Nhưng hắn nguyên khí cũng đại thương, không mất một hai năm thì căn bản không thể khôi phục nổi.
Ngoài ra, Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ còn hưng sư động chúng đi tìm kiếm tung tích của Khổng Tước Vương, muốn chém tận giết tuyệt hắn. Đáng tiếc, Khổng Tước Vương đã không phải là cái loại thanh niên nhiệt huyết gì cả, cứ coi như không thấy, chưa từng để ý, điều này khiến cho bọn hắn tức giận vô cùng nhưng lại vô pháp ra tay.
Đương nhiên, điều động tâm nhất vẫn là Thanh Đồng Tiên Điện, Huyền Hoàng phong đổ điện môn, đang chậm rãi hướng đại địa mà chìm xuống.
Chỗ đó đã tụ tập không ít đại nhân vật, nhưng từ đầu đến cuối, không người nào dám xâm nhập vào trong, trước mắt vẫn còn có thể cảm ứng được khí tức của đồng điện, những người kia vẫn chỉ quanh quẩn ở đó thôi.
"Nghe nói, bọn hắn hình như là muốn dẫn xuất Lão già điên, để cho hắn dẫn đầu đi mở đường. Đáng tiếc, lão nhân khùng khùng điên điên kia từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, thế nên những đại nhân vật kia vẫn đang do dự."
"Ta dám khẳng định là thế nào cũng có người xông vào..." Diệp Phàm nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Sinh mệnh đại nạn nếu như không đến, thì những nhân vật tuyệt đỉnh này sẽ không dễ dàng thâm nhập, dù sao từ xưa tới nay, Thanh Đồng Tiên Điện đã cắn nuốt không ít tuyệt đại cường giả.
Kẻ buông bỏ tất cả, dám xông vào, đều là những kẻ mà thọ nguyên đã cạn, sắp tọa hóa, thời điểm then chốt sắp đến, tất nhiên đành phải làm liều một phen.
"Bãi tha mà của cường giả, không biết đã có bao nhiêu nhân kiệt chết đi ở đó..." Tần Dao cũng có chút cảm khái, nàng biết chắc là từng có Yêu tộc đại nhân vật đi vào.
Thần sắc Diệp Phàm có chút cổ quái, bí mật của Thanh Đồng Tiên Điện là do hắn để lộ ra, nếu như quả thật là có đại nhân vật chết đi, hình như là cũng cùng hắn có chút liên quan.
Chẳng qua, hắn cũng không áy náy, Đồng Điện là địa phương nào, ai cũng rõ ràng nhất, nói thêm nữa là hắn cũng coi như đã cho những nhân vật cạn kiệt thọ nguyên này một cái hy vọng đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Không lâu trước, Khổng Tước Vương đại chiến Nam Cung Chính, đến tột cùng ai mạnh ai yếu đây?" Diệp Phàm rất muốn biết kết quả của trận chiến ấy.
"Chẳng qua chỉ là chiến đấu có một canh giờ mà thôi, thế nào mà phân ra được thắng bại, bọn họ cũng không phải là tử địch, không cần thiết phải quyết đấu sinh tử."
Tần Dao đi đôi chân trần, đạp trên đá cuội trong hồ, thanh phong thổi tới, quần áo phấp phới, thân thể xinh đẹp phác hoạ linh lung chập trùng, phi thường mê người.
"Nam Cung Chính có nhất định đi Thanh Đồng Tiên Điện không?" Diệp Phàm hỏi.
" Có đi, theo lời của Khổng Tước Vương, thì Nam Cung Chính chỉ còn không đến trăm năm thọ nguyên, hắn không muốn ngồi chờ chết, muốn lấy trăm năm để đổi một đời an tâm."
"Không phải đổi một đời tiên nhân sao?" Diệp Phàm lộ ra kỳ sắc.
"Từ xưa có mấy người thành tiên? Khổng Tước Vương nói, Nam Cung Chính là vì an tịch chính mình tiên tâm, không muốn tại để ở trần thế chờ đợi khô linh, có thể là hắn cảm thấy chỉ có Thanh Đồng Tiên điện mới thích hợp để mai táng hài cốt của hắn".
Nghe đến mấy lời này, Diệp Phàm thở dài một hơi, tu hành đến cảnh giới kia, lại có nỗi bi ai như vậy, thực sự là khiến người ta phải cảm thán.
"Cơ gia còn truy tra tung tích của ta không?" Đây là vấn đề mà Diệp Phàm quan tâm nhất.
"Không có, tất cả đều phi thường bình tĩnh." Tần Dao lắc lắc đầu.
"Thế này thì lại là kỳ quái." Diệp Phàm cảm giác rất khó hiểu.
"Ngươi bị Yêu tộc Đại Năng cứu đi, bọn họ muốn tìm ngươi để gây sự, trước tiên là phải qua mặt được Khổng Tước Vương kìa." Tần Dao cười cười nói: "Chẳng lẽ ngươi vẫn hi vọng bọn hắn không ngừng tìm ngươi hay sao?"
"Ta chỉ cảm thấy, bọn họ sẽ không bỏ qua dễ như vậy." Diệp Phàm loáng thoáng cảm thấy không ổn, Cơ Nhân đã từng nói qua, cho dù là Diêu Quang Thánh Chủ đạt được Đại Hư Không thuật đi nữa, bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp mà thu hồi lại.
"Chúng ta phải đi Bắc Vực, ngươi có cùng theo chúng ta được không?" Nói tới đây, Tần Dao sóng mắt lưu chuyển, đôi môi đỏ lập loè sáng bóng, phi thường gợi cảm, khẽ cười nói: "Muốn chứng minh ngươi là nam nhân, muốn 'Đại khai sát giới" ta thì có thể đi Bắc Vực... Sau mấy năm nữa, ngươi cũng đã trưởng thành..."
"Ta bây giờ làm nam nhân có được hay không!" Nói tới đây, Diệp Phàm chăm chú hỏi lại: "Ngươi chắc ư?"
"Hắn đã đáp ứng Thanh Giao Vương, gần đây vẫn đang một mực chuẩn bị để mở ra Vực môn." Nói tới đây, Tần Dao lộ ra vẻ mặt ngưng trọng: "Khổng Tước Vương có một loại dự cảm không tốt, hắn cảm thấy khả năng sẽ có đại sự phát sinh, quyết định mang theo hậu nhân Đại Đế đi Bắc Vực."
Diệp Phàm rất kích động, rốt cục sắp rời khỏi Nam Vực, hắn có thể thoát khỏi tất cả những thứ phiền toái này."
" Ca"
Đang lúc này, không gian đột nhiên ba động mãnh liệt, từ xa xa truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi.
"Chuyện gì vậy?" Diệp Phàm lập tức đứng lên.
" Ầm"
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, phiến không gian đã bị người xé rách!
Phía trên bầu trời, một khe hở lớn đã lan ra xa, hai đạo nhân ảnh như thiên thần hàng lâm.
Sắc mặt Tần Dao trong nháy trắng bệch lên, dám xông vào nơi ẩn cư của Khổng Tước Vương, tuyệt đối không phải người thường, hai người dắt tay nhau mà tới, dễ dàng có thể khiến người ta suy đoán đến hai vị Thánh Chủ.
Hai người kia toàn thân đều bị mông lung ánh sáng bao quanh, nhìn không rõ dung mạo, như quân lâm đại địa, làm người người sợ hãi, ngay lập tức có loại xung động muốn quỳ xuống.
"Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ!" Diệp Phàm biến sắc, hắn đoán nhất định là đúng
"Sát!"
Đột nhiên, tiếng hét rung trời vang lên, ngay bên ngoài khe nứt, xuất hiện không biết bao nhiêu bóng người, lít nha lít nhít, xông vào đây.
"Diêu Quang lão nhi, Cơ gia lão nhi, các ngươi cuối cùng vẫn là tìm tới cửa đi sao!" Khổng Tước Vương quát to một tiếng, xông lên trời cao, như tuyệt thế lợi kiếm xuất ra khỏi vỏ, khiến cho những tiếng kêu này ngay lập tức im bặt.
Ngoại trừ Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ, mọi người đều không tự chủ được lùi về sau, đối mặt với một vị Đại Năng tám trăm năm trước đã uy hiếp cả Nam Vực, bọn họ trong lòng vô cùng sợ hãi, bị cỗ khí thế đáng sợ này trấn cho lui lại.
"Khổng Tước Vương, động phủ của ngươi quả nhiên là đủ bí ẩn, tám trăm năm trước ta không thể tìm ra, bây giờ cuối cùng cũng được như nguyện, công vào tận nơi." Diêu Quang Thánh Chủ chắp hai tay sau lưng, quang hoa bao phủ quanh người, như một vị thiên thần, khiến cho người ta không cách nào mà nhìn thẳng được vào.
"Khổng Tước Vương, ngươi nhiều lần khiêu khích chúng ta, thật sự cho rằng ngươi ở Nam Vực là vô địch sao?" Cơ gia Thánh Chủ đứng trên không, như là đang ở chín tầng trời, phủ thị thương sinh(bao quát muôn dân) nhượng nhân kính uy, nói: "Hãy để hôm nay kết thúc đi!"
"Uy phong thật lớn a, xem ra các ngươi là muốn trảm ngã ta đi?" Khổng Tước Vương lớn tiếng cười dài, nói: "Người định không bằng trời định, chỉ sợ các ngươi sẽ thất vọng!"
"Thực sự là khinh Yêu tộc ta không có ai sao?" Một tiếng gào to truyền đến, toàn bộ không gian lay động mãnh liệt một hồi, một nam tử có tư thế khí thôn sơn hà, bay vút lên trời, sóng vai mà đứng cùng Khổng Tước Vương.
"Ngươi là người phương nào?" Diêu Quang Thánh Chủ hỏi.
"Thanh Giao Vương!" Trung niên nam tử áo xanh thanh âm như sấm mà ra.
" Hizz "
Phía sau, không ít người hít một ngụm khí lạnh, Thanh Giao Vương với rất nhiều người thì cũng không xa lạ gì
"Là một vị Yêu tộc Đại Năng ở Bắc Vực."
"Thêm một người thì thế nào!"
Diêu Quang Thánh Chủ nhanh chân tiến lên, toàn thân một trăm lẻ tám đạo quang quầng lượn lờ, mỗi một đạo đều trong suốt, óng ánh, như là một trăm lẻ tám đại thế giới, như ẩn như hiện. Mỗi bước hắn đi về phía trước, phiến không gian này sẽ sụp một mảnh lớn, như Thần Vương bất hủ giữa trời!
Mà Cơ gia Thánh Chủ, lại cùng Hư Không đại đạo hợp nhất, như khô tịch vũ trụ, tinh không vô ngần, bất sinh bất diệt, khiến người ta cảm thấy hư vô cùng vĩnh hằng, như là tinh thiên hạ tại Minh cổ.
Diệp Phàm cảm giác đại sự không ổn rồi, hắn đối với những người này là tràn đầy ác cảm, vừa mới ổn định, yên tĩnh sinh hoạt được một đoạn thời gian ngắn thì lại bị đánh vỡ, tiền đồ không biết, sinh tử thì lại càng khó liệu.
Bởi vì, lai giả bất thiện, cao thủ nhiều như mây, ngoại trừ không ít danh túc, hắn còn thấy được cả đám người Diêu Quang Thánh Nữ, Hoa Vân Phi, Lý U U. Có thể nói, đối phương đã vận dụng lực lượng lớn đến mức nào, ngay cả một ít tuổi trẻ giám kiệt đều được tham chiến.
*******
"Đại khai sát giới ư?"
Thấy nàng to gan như vậy, Diệp Phàm nở nụ cười, nói: "Ngươi còn không sợ, ta sợ gì?"
"Tiểu thí hài, ngươi khẩu khí thật lớn." Tần Dao nhéo nhéo gương mặt của hắn, cười vô cùng vũ mị.
"Xem ra ta thật sự phải chứng minh rồi..." Diệp Phàm đẩy tay nàng, nói xong liền xông nhanh về phía trước.
Tần Dao lại nhẹ nhàng tránh ra xa, bóng lưng lả lướt, dáng dấp yểu điệu, tiếng cười dưới trời đêm vang vọng, cuối cùng nàng vẫn là chạy mất dạng, không phải thật sự cởi mở như vậy.
"Cẩn thận, đừng có rơi vào trong hồ đó." Diệp Phàm ở phía sau cười to, yêu tinh này đúng là trời sinh vưu vật, rất có sức dụ hoặc, hơn phân nửa là nàng đang muốn moi ra từ hắn, xem xem Cơ gia mất đi bí thuật nào.
......
Thời gian vội vã trôi qua, đảo mắt, Diệp Phàm đã ở chỗ này tĩnh tâm tu hành thêm một tháng, thiên mạch trong cơ thể càng thêm cứng cáp, óng ánh, hóa thành Thần Kiều nằm ngang ở trên bầu trời Khổ Hải.
Hắn cảm thấy mình đã thật sự tiến sát đến cảnh giới Bỉ Ngạn rồi, có thể là trong vòng mấy ngày nữa là có thể vận dụng khối Nguyên này một lần để tiến vào cảnh giới mới.
Trong suốt quá trình này, hắn cảm giác được thần thức càng thêm nhạy cảm, sinh mệnh tinh khí càng cường thịnh, cơ thể đạt đến trạng thái đỉnh cao, tất cả cũng rất thuận lợi, phát triển theo chiều hướng càng ngày càng tốt.
Nhan Như Ngọc vẫn một mực bế quan, không có người nào tới tìm hắn đến lạm dưỡng Yêu Đế Thánh Tâm, các nàng vẫn như trước kia.
Vị bạn cũ của Khổng Tước Vương lai lịch lớn vô cùng, là một vị cường giả Yêu tộc ở Bắc Vực, Thanh Giao Vương, vượt qua hư không mà đến, sau khi tiến vào trong phiến không gian này, chưa từng lộ diện qua lần nào.
Điều này lại để cho Diệp Phàm một phen kích động không thôi, đối phương đến từ Bắc Vực, nếu như khi hắn trở về, mình có thể cùng hắn đồng hành, không phải là giải quyết tất cả vấn đề sao? Nam Vực căn bản là ở không được nữa, chỉ có thể tránh Cơ gia, đi thật xa mới là lựa chọn tốt nhất.
Thanh Giao Vương cũng mang đến không ít tin tức về Bắc Vực, người mặc dù không lộ diện ra, nhưng những tin tức này vẫn truyền ra.
Hiện tại, Bắc Vực cũng không còn yên bình nữa, mới ngay tháng trước, đã có người nhìn thấy trên Thái Sơ Cổ Quáng, ánh trăng như nước, hội tụ lại thành sông, chảy về phía trong Cổ Quáng.
Càng có nhiều người khẳng định chắc chắn là đã từng thấy được sinh vật không rõ, tướng mạo dữ tợn, ở vùng phụ cận Thái Sơ Cổ Quáng qua lại, làm cho người ta đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Lại có người nói là đã từng tận mắt thấy bầu trời phía trên khu vực Thái Sơ Cổ Quáng có sinh vật hình giống người qua lại, hô phong hoán vũ, che khuất cả bầu trời, khiến cho trăng sao ảm đạm thất sắc.
Khiến người ta giật mình nhất là việc ở trong Sinh Mệnh Cấm Khu trong Thái Sơ Cổ Quáng truyền ra tiếng ca đầy trời, làm cho người ta say mê, có người đã tận tai nghe thấy.
Thái Sơ Cổ Quáng đến cùng là có cái gì trong đó, đã qua rất nhiều năm, không ai có thể nói rõ ràng, có lẽ chỉ có Khương gia, Dao Trì thánh địa, hay các siêu cấp thế lực lớn truyền thừa từ cửu viễn xuống thì còn có một ít điển tịch có thể thẩm tra.
Trong một tháng này, Tần Dao thỉnh thoảng mới xuất hiện, ngôn ngữ và hành động vẫn lớn mật như cũ, mọi tin tức mà Diệp Phàm biết được đều là từ chỗ nàng mà ra.
"Ngươi nói là Thanh Giao Vương muốn mời Khổng Tước Vương cùng di giá đến Bắc Vực?"
"Không sai."
"Có chuyện gì sao?" Diệp Phàm có vẻ khó hiểu mà hỏi lại.
"Ta cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua dạo gần đây, Diêu Quang Thánh địa cùng Cơ gia hình như cũng đang chuẩn bị đi, khả năng là họ muốn phái nhân thủ qua." Tần Dao cũng không biết rõ sự tình lắm.
Diệp Phàm thần sắc suy tư, Bắc Vực tất nhiên là phải phát sinh chuyện gì đó.
"Nam Vực hiện tại ra sao rồi?" Diệp Phàm rất quan tâm đến chuyện bên ngoài, hắn muốn biết Cơ gia hiện tại là đang có cái động tác gì.
"Nam Vực mặc dù có sóng gió, nhưng lại rất nhanh đã bình yên trở lại. Cơ Hạo Nguyệt cửu tử nhất sinh, cuối cùng vẫn trốn về được đến Cơ gia..." Tần Dao hình như còn cảm thấy thật sự tiếc nuối.
Khổng Tước Vương đại đệ tử, truy sát Cơ Hạo Nguyệt cả nửa tháng, nhưng thần thể dù sao cũng là thần thể, mấy lần gặp phải tình thế cửu tử nhất sinh, đều hóa giải được mà chạy thoát ra. Nhưng hắn nguyên khí cũng đại thương, không mất một hai năm thì căn bản không thể khôi phục nổi.
Ngoài ra, Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ còn hưng sư động chúng đi tìm kiếm tung tích của Khổng Tước Vương, muốn chém tận giết tuyệt hắn. Đáng tiếc, Khổng Tước Vương đã không phải là cái loại thanh niên nhiệt huyết gì cả, cứ coi như không thấy, chưa từng để ý, điều này khiến cho bọn hắn tức giận vô cùng nhưng lại vô pháp ra tay.
Đương nhiên, điều động tâm nhất vẫn là Thanh Đồng Tiên Điện, Huyền Hoàng phong đổ điện môn, đang chậm rãi hướng đại địa mà chìm xuống.
Chỗ đó đã tụ tập không ít đại nhân vật, nhưng từ đầu đến cuối, không người nào dám xâm nhập vào trong, trước mắt vẫn còn có thể cảm ứng được khí tức của đồng điện, những người kia vẫn chỉ quanh quẩn ở đó thôi.
"Nghe nói, bọn hắn hình như là muốn dẫn xuất Lão già điên, để cho hắn dẫn đầu đi mở đường. Đáng tiếc, lão nhân khùng khùng điên điên kia từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, thế nên những đại nhân vật kia vẫn đang do dự."
"Ta dám khẳng định là thế nào cũng có người xông vào..." Diệp Phàm nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Sinh mệnh đại nạn nếu như không đến, thì những nhân vật tuyệt đỉnh này sẽ không dễ dàng thâm nhập, dù sao từ xưa tới nay, Thanh Đồng Tiên Điện đã cắn nuốt không ít tuyệt đại cường giả.
Kẻ buông bỏ tất cả, dám xông vào, đều là những kẻ mà thọ nguyên đã cạn, sắp tọa hóa, thời điểm then chốt sắp đến, tất nhiên đành phải làm liều một phen.
"Bãi tha mà của cường giả, không biết đã có bao nhiêu nhân kiệt chết đi ở đó..." Tần Dao cũng có chút cảm khái, nàng biết chắc là từng có Yêu tộc đại nhân vật đi vào.
Thần sắc Diệp Phàm có chút cổ quái, bí mật của Thanh Đồng Tiên Điện là do hắn để lộ ra, nếu như quả thật là có đại nhân vật chết đi, hình như là cũng cùng hắn có chút liên quan.
Chẳng qua, hắn cũng không áy náy, Đồng Điện là địa phương nào, ai cũng rõ ràng nhất, nói thêm nữa là hắn cũng coi như đã cho những nhân vật cạn kiệt thọ nguyên này một cái hy vọng đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Không lâu trước, Khổng Tước Vương đại chiến Nam Cung Chính, đến tột cùng ai mạnh ai yếu đây?" Diệp Phàm rất muốn biết kết quả của trận chiến ấy.
"Chẳng qua chỉ là chiến đấu có một canh giờ mà thôi, thế nào mà phân ra được thắng bại, bọn họ cũng không phải là tử địch, không cần thiết phải quyết đấu sinh tử."
Tần Dao đi đôi chân trần, đạp trên đá cuội trong hồ, thanh phong thổi tới, quần áo phấp phới, thân thể xinh đẹp phác hoạ linh lung chập trùng, phi thường mê người.
"Nam Cung Chính có nhất định đi Thanh Đồng Tiên Điện không?" Diệp Phàm hỏi.
" Có đi, theo lời của Khổng Tước Vương, thì Nam Cung Chính chỉ còn không đến trăm năm thọ nguyên, hắn không muốn ngồi chờ chết, muốn lấy trăm năm để đổi một đời an tâm."
"Không phải đổi một đời tiên nhân sao?" Diệp Phàm lộ ra kỳ sắc.
"Từ xưa có mấy người thành tiên? Khổng Tước Vương nói, Nam Cung Chính là vì an tịch chính mình tiên tâm, không muốn tại để ở trần thế chờ đợi khô linh, có thể là hắn cảm thấy chỉ có Thanh Đồng Tiên điện mới thích hợp để mai táng hài cốt của hắn".
Nghe đến mấy lời này, Diệp Phàm thở dài một hơi, tu hành đến cảnh giới kia, lại có nỗi bi ai như vậy, thực sự là khiến người ta phải cảm thán.
"Cơ gia còn truy tra tung tích của ta không?" Đây là vấn đề mà Diệp Phàm quan tâm nhất.
"Không có, tất cả đều phi thường bình tĩnh." Tần Dao lắc lắc đầu.
"Thế này thì lại là kỳ quái." Diệp Phàm cảm giác rất khó hiểu.
"Ngươi bị Yêu tộc Đại Năng cứu đi, bọn họ muốn tìm ngươi để gây sự, trước tiên là phải qua mặt được Khổng Tước Vương kìa." Tần Dao cười cười nói: "Chẳng lẽ ngươi vẫn hi vọng bọn hắn không ngừng tìm ngươi hay sao?"
"Ta chỉ cảm thấy, bọn họ sẽ không bỏ qua dễ như vậy." Diệp Phàm loáng thoáng cảm thấy không ổn, Cơ Nhân đã từng nói qua, cho dù là Diêu Quang Thánh Chủ đạt được Đại Hư Không thuật đi nữa, bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp mà thu hồi lại.
"Chúng ta phải đi Bắc Vực, ngươi có cùng theo chúng ta được không?" Nói tới đây, Tần Dao sóng mắt lưu chuyển, đôi môi đỏ lập loè sáng bóng, phi thường gợi cảm, khẽ cười nói: "Muốn chứng minh ngươi là nam nhân, muốn 'Đại khai sát giới" ta thì có thể đi Bắc Vực... Sau mấy năm nữa, ngươi cũng đã trưởng thành..."
"Ta bây giờ làm nam nhân có được hay không!" Nói tới đây, Diệp Phàm chăm chú hỏi lại: "Ngươi chắc ư?"
"Hắn đã đáp ứng Thanh Giao Vương, gần đây vẫn đang một mực chuẩn bị để mở ra Vực môn." Nói tới đây, Tần Dao lộ ra vẻ mặt ngưng trọng: "Khổng Tước Vương có một loại dự cảm không tốt, hắn cảm thấy khả năng sẽ có đại sự phát sinh, quyết định mang theo hậu nhân Đại Đế đi Bắc Vực."
Diệp Phàm rất kích động, rốt cục sắp rời khỏi Nam Vực, hắn có thể thoát khỏi tất cả những thứ phiền toái này."
" Ca"
Đang lúc này, không gian đột nhiên ba động mãnh liệt, từ xa xa truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi.
"Chuyện gì vậy?" Diệp Phàm lập tức đứng lên.
" Ầm"
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, phiến không gian đã bị người xé rách!
Phía trên bầu trời, một khe hở lớn đã lan ra xa, hai đạo nhân ảnh như thiên thần hàng lâm.
Sắc mặt Tần Dao trong nháy trắng bệch lên, dám xông vào nơi ẩn cư của Khổng Tước Vương, tuyệt đối không phải người thường, hai người dắt tay nhau mà tới, dễ dàng có thể khiến người ta suy đoán đến hai vị Thánh Chủ.
Hai người kia toàn thân đều bị mông lung ánh sáng bao quanh, nhìn không rõ dung mạo, như quân lâm đại địa, làm người người sợ hãi, ngay lập tức có loại xung động muốn quỳ xuống.
"Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ!" Diệp Phàm biến sắc, hắn đoán nhất định là đúng
"Sát!"
Đột nhiên, tiếng hét rung trời vang lên, ngay bên ngoài khe nứt, xuất hiện không biết bao nhiêu bóng người, lít nha lít nhít, xông vào đây.
"Diêu Quang lão nhi, Cơ gia lão nhi, các ngươi cuối cùng vẫn là tìm tới cửa đi sao!" Khổng Tước Vương quát to một tiếng, xông lên trời cao, như tuyệt thế lợi kiếm xuất ra khỏi vỏ, khiến cho những tiếng kêu này ngay lập tức im bặt.
Ngoại trừ Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ, mọi người đều không tự chủ được lùi về sau, đối mặt với một vị Đại Năng tám trăm năm trước đã uy hiếp cả Nam Vực, bọn họ trong lòng vô cùng sợ hãi, bị cỗ khí thế đáng sợ này trấn cho lui lại.
"Khổng Tước Vương, động phủ của ngươi quả nhiên là đủ bí ẩn, tám trăm năm trước ta không thể tìm ra, bây giờ cuối cùng cũng được như nguyện, công vào tận nơi." Diêu Quang Thánh Chủ chắp hai tay sau lưng, quang hoa bao phủ quanh người, như một vị thiên thần, khiến cho người ta không cách nào mà nhìn thẳng được vào.
"Khổng Tước Vương, ngươi nhiều lần khiêu khích chúng ta, thật sự cho rằng ngươi ở Nam Vực là vô địch sao?" Cơ gia Thánh Chủ đứng trên không, như là đang ở chín tầng trời, phủ thị thương sinh(bao quát muôn dân) nhượng nhân kính uy, nói: "Hãy để hôm nay kết thúc đi!"
"Uy phong thật lớn a, xem ra các ngươi là muốn trảm ngã ta đi?" Khổng Tước Vương lớn tiếng cười dài, nói: "Người định không bằng trời định, chỉ sợ các ngươi sẽ thất vọng!"
"Thực sự là khinh Yêu tộc ta không có ai sao?" Một tiếng gào to truyền đến, toàn bộ không gian lay động mãnh liệt một hồi, một nam tử có tư thế khí thôn sơn hà, bay vút lên trời, sóng vai mà đứng cùng Khổng Tước Vương.
"Ngươi là người phương nào?" Diêu Quang Thánh Chủ hỏi.
"Thanh Giao Vương!" Trung niên nam tử áo xanh thanh âm như sấm mà ra.
" Hizz "
Phía sau, không ít người hít một ngụm khí lạnh, Thanh Giao Vương với rất nhiều người thì cũng không xa lạ gì
"Là một vị Yêu tộc Đại Năng ở Bắc Vực."
"Thêm một người thì thế nào!"
Diêu Quang Thánh Chủ nhanh chân tiến lên, toàn thân một trăm lẻ tám đạo quang quầng lượn lờ, mỗi một đạo đều trong suốt, óng ánh, như là một trăm lẻ tám đại thế giới, như ẩn như hiện. Mỗi bước hắn đi về phía trước, phiến không gian này sẽ sụp một mảnh lớn, như Thần Vương bất hủ giữa trời!
Mà Cơ gia Thánh Chủ, lại cùng Hư Không đại đạo hợp nhất, như khô tịch vũ trụ, tinh không vô ngần, bất sinh bất diệt, khiến người ta cảm thấy hư vô cùng vĩnh hằng, như là tinh thiên hạ tại Minh cổ.
Diệp Phàm cảm giác đại sự không ổn rồi, hắn đối với những người này là tràn đầy ác cảm, vừa mới ổn định, yên tĩnh sinh hoạt được một đoạn thời gian ngắn thì lại bị đánh vỡ, tiền đồ không biết, sinh tử thì lại càng khó liệu.
Bởi vì, lai giả bất thiện, cao thủ nhiều như mây, ngoại trừ không ít danh túc, hắn còn thấy được cả đám người Diêu Quang Thánh Nữ, Hoa Vân Phi, Lý U U. Có thể nói, đối phương đã vận dụng lực lượng lớn đến mức nào, ngay cả một ít tuổi trẻ giám kiệt đều được tham chiến.
*******
Bình luận facebook