Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1788
Diêm La Điện chủ đã chết, bị Diệp Phàm đánh chết, hóa thành một mảng máu và xương, lót dưới chân hắn!
Đối mặt với kết quả này, bất cứ người nào đều phải kinh sợ, một vị sắp sửa thành đạo a, cứ như vậy chết đi, sao không khiến cho mọi người rung động?
Thân là đầu sỏ Địa phủ, nắm trong tay vận mệnh của người trong thiên hạ, là một vị Âm Thần tiên thiên, nhưng cũng không thể nắm được sinh tử của chính mình, phải bước vào luân hồi.
Phiến vũ trụ này rơi vào tĩnh mịch, lặng ngất như tờ. Người của Địa phủ và Hoàng Sào đều phát lạnh từ đầu đến chân! Diệp Phàm hiện tại đã có chiến lực chấn nhiếp thế gian như vậy, nếu cho hắn thời gian, cho hắn năm tháng, tương lai ai có thể chể phục?
Chẳng lẽ truyền thuyết Thánh thể không thể thành Đế cũng bị phá vỡ sao? Chỉ mới nghĩ tới đã khiến cho da đầu người ta run lên!
"Ô..."
Tử Vong Minh Thương rung lên, đâm xuyên qua hư không, từ địa phương này biến mất. Diệp Phàm và lão nhân đốn củi cũng không có ngăn cản, hủy không được nó, giữ ở bên mình cần bỏ ra một kiện binh khí Đế để trấn áp, sớm muộn gi sẽ là đại họa.
Diêm La Điện chủ đã chết, đại quân Địa phủ tan rã, bị đám Diệp Đồng, Tiểu Tùng. Cô Tâm Ngạo, Dương Hi, đại hán râu ria xồm xòm, Sơn Hoàng... giết cho hoa rơi nước chảy, âm binh với chiến nô sao có thể chống đỡ? Sĩ khí của họ bị đánh cho tàn lụi.
"Đông!"
Xa xa, Bất Tử Thiên Hậu quyết đấu với lão Thần, trên mặt tràn ngập tức giận và phẫn nộ, kết quả này nàng không thể tiếp nhận, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy khẳng định không thay đổi được kết cục.
Đột nhiên, trong thiên linh cái của nàng bay ra một tòa đạo đài nhỏ, phong cách cổ xưa mà thần thánh, tản ra phong cách cổ xưa tang thương, rồi rất nhanh phóng lớn.
Đây là vật gì vậy? Mọi người đều ngẩn naơ.
- Thiên Hoàng đạo đài!
Lão Thần lập tức liền biến sắc mặt.
Người của tổ chức Thần tất cả đều tim đập nhanh, bọn họ là hậu duệ của Thiên Đình cổ, tự nhiên từng nghe nói qua, đều cực độ khẩn trương, thậm chí có điểm sợ hãi.
- Thiên Hoàng, hiện thân đi! Ta biết ngài còn sống ở thế gian, năm đó khi người ở Tử Sơn kia trấn áp ta, ngài không phải đã ra tay sao?
Bất Tử Thiên Hậu bình tĩnh nói.
Sau đó, trong miệng nàng ngâm tụng chú ngữ, một cái lại một cái kỳ hiệu cổ xưa bay ra, lạc ấn ở trên hư không, tiếp đó lại rót vào trên tòa đạo đài phong cách cổ xưa.
Tòa đạo đài này bắt đầu phóng lớn tới phạm vi mười trượng mới ngừng lại, treo ở trong vũ trụ, không có gì sáng bóng, chỉ có điểm điểm vết máu ở trên mặt đạo đài, tản ra khí vận đại đạo.
- Đây là đạo đài năm đó Bất Tử Thiên Hoàng ngồi ngộ đạo?!
Đây chính là thần vật thông linh- đại biếu pháp và đạo của vị Thần tối cao ngày xưa. Cả đời hắn có hơn phân nửa thời gian ngồi xếp bằng ở trên đó, nên đạo đài này có ý nghĩa phi phàm.
Chư hùng sởn tóc gáy, thần thái của Bất Tử Thiên Hậu là nghiêm túc như vậy, như là đang nói chuyện với một vị cổ tôn trên đạo đài, dường như nơi đó thật sự có một người ngồi đó.
Mà mơ hồ, dường như mọi người cũng thật sự thấy được một hư ảnh xuất hiện ở trên đạo đài, đang ngồi xếp bằng, không nhúc nhích.
Điều này làm cho mọi người kinh sợ, Thiên Hoàng còn sống, còn có thể tái hiện trên đời? Thật khó tin!
- Thiên Hoàng ngài còn không hiện ra hay sao, ta đã sắp chết đi, ở trong lòng ngài sao tàn nhẫn vậy?! Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Bất Tử Thiên Hậu quát hỏi.
Những lời này vừa ra, khiến mọi người càng thêm sợ hãi. Khó trách Bất Tử Thiên Hậu nói có thể làm cho khắp vũ trụ chôn cùng nàng! Bất Tử Thiên Hoàng xưa nay đáng sợ nhất nếu là còn sống, thật sự có thể làm được a.
Nhưng, trên đạo đài Cổ Hoàng vẫn như trước không có phản ứng gì. Thậm chí hư ảnh mơ hồ kia cũng đã biến mất, không hề hiển hóa, chỉ có quy tắc Hoàng Đạo đang lưu chuyển.
- Thiên Hoàng, ngài vì sao không hiện ra? Năm đó khi Vô Thủy trấn áp chúng ta ở Tử Sơn, không phải ngài đã ra tay sao, ngày nay thật sự vô tình như vậy sao?
Bất Tử Thiên Hậu nói yếu ớt, những lời này khiến mọi người khiếp sợ: năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vô Thủy Đại đế từng nhập chủ Tử Sơn, trấn áp Bất Tử Thiên Hậu, dẫn tới Thiên Hoàng ư?
Tin tức này... quả thực là long trời lở đất!
Trong tai mọi người đều kêu vang "ông ông", không thể tin được lời nói của nàng. Thiên Hoàng sống đến thời đại hoang cổ, từng chiến một trận với Vô Thủy Đại đế?!
Điều này quả thực như là chuyện thần thoại, vượt qua hiểu biết của mọi người!
Mà trận đại chiến chấn nhiếp thế gian như vậy, lại không có truyền tới nhân thế, cả thế gian đều không ai biết.
Nghĩ đến tất nhiên đỏ phải là một trận chiến đáng sợ nhất, Vô Thủy Đại đế nha, vị Đại đế mạnh nhất thế gian xưa nay, trấn áp chín tầng trời mười tầng đất, không có người nào hắn không đối phó được, cả đời vô địch bất bại, chấn nhiếp cấm địa Sinh Mệnh đều không dám lên tiếng.
Cường đại như Địa phủ, kế thừa năm tháng muôn đời lảu dài như vậy, mà khi đối mặt với Vô Thủy Đại đế cũng chỉ có thể hạ thấp, tự phong ở trong Tiên bảo, không dám chống lại.
Mà Bất Tử Thiên Hoàng thì càng không cần phải nói, vang dội cổ kim!
Ai cùng không thể tưởng được, Vô Thủy Đại đế còn có một trận chiến huy hoàng như vậy, va chạm với Thiên Hoàng tối cao của thời cổ đại. Kết quả là sống hay chết, là thắng hay bại, mọi người đều muốn biết.
- Thật đáng sợ! Những việc trải qua của Vô Thủy Đại đế đến bây giờ thế nhân còn không thể biết hết được!
Mọi người cảm thán.
Thế nhưng, trên tòa đạo đài kia, thân ảnh mơ hồ hoàn toàn biến mất, ngay cả pháp tắc đều nội liễm, cũng không thấy có thứ gì hiện ra. Bất Tử Thiên Hoàng không hề xuất hiện.
- Thiên Hoàng ngài thật lòng dạ độc ác!
Bất Tử Thiên Hậu than thờ thê lương, cảm giác là không cam lòng như vậy. Ngay cả chuẩn bị ở sau mạnh nhất đều vô dụng, không thể thi triển, khiến nàng rơi vào tuyệt vọng.
Thiên Hoàng vô tình, một lòng hướng đạo, thế gian này không có gì có thể trở thành trói buộc cho hắn, mà bộ chúng của tám lộ thần tướng tất cả đều từng nghe nói qua, lúc này không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
- Chẳng lẽ, ngài quyết đấu bị thua dưới tay Vô Thủy? Không có khả năng, ta biết ngài còn sống, như trước còn ở nhân gian!
Lời này vừa nói ra, khiến mọi người càng thêm chấn động, ngay cả linh hồn đều run sợ. Đây là một loại tin tức động trời cỡ nào? Bất Tử Thiên Hoàng còn sống!
Ở giỜ khắc này, hết thảy thanh âm đều im bặt, trong lòng mỗi người đều dâng lên sóng gió ngập trời, không thể bình tĩnh. Đây đến tột cùng là một đại thế như thế nào?
- Bất Tử Thần Minh chí cao vạn tuế! Thiên Hoàng bất hủ, trường sinh có thể thấy được, kiếp này chúng ta nguyền tuân thủ lời thề, huyết chiến đến chết cho Thiên Hoàng!
Đột nhiên, bộ chúng của tám lộ thần tướng cùng với rất nhiều đại tộc chí cường, đều hô to trời long đất lờ, bọn họ tràn ngập tin tưởng, huyết mạch phun trào, được khích lệ phấn khởi.
Ngược lại mọi người của tổ chức Thần sắc mặt tái nhợt, đây là kết quả đáng sợ nhất, Đế Tôn đã mất, còn ai có thể trấn áp Bất Tử Thiên Hoàng! Người kia được cho rằng đáng sợ nhất xưa nay, ngoài Đế Tôn vô thượng, còn có mấy người có thể chiến một trận với hắn?
Nhất là ở kiếp này, Bất Tử Thiên Hoàng nếu như trở về, như vậy liền tuyên cáo Thiên Đình cổ hoàn toàn xong rồi, cho dù có hậu duệ cùng không được, không nghịch thiên được.
- Nàng nói còn sống thì còn sống sao, đã sớm chết đi rồi!
Lão Thần lên tiếng.
Mà Diệp Phàm, lão nhân đốn củi lại không chút động tâm, bức tới phía trước! Quản Thiên Hoàng ngươi còn sống hay không, hiện tại phải giết chết Thiên Hậu, không để cho nàng đường sống.
- Thiên Hoàng, ngài còn không hiện ra sao? Ta không tin ngài đã chết đi! Chẳng lẽ Vô Thủy thật sự đáng sợ như vậy sao? Hay các người vẫn giằng co tới đương thời, không rảnh phân thân?
Bất Tử Thiên Hậu quát lớn. Mái tóc bay lên, nàng không cam lòng, không muốn kết thúc như vậy.
Đáng tiếc, Thiên Hoàng đạo đài thực bình tĩnh, cũng không có xuất hiện cái gì.
"Bùng!"
Nàng đánh ra một chưởng, đánh thật mạnh trên tòa Thiên Hoàng đạo đài, nhưng không đánh nát.
Lúc này nàng rơi vào tình cảnh khó khăn, Diệp Phàm, lão nhân đốn củi đều cầm binh khí Đế đi tới phía trước, sắp bao vây tiễu trừ nàng, đã phong kín tất cả đường lui của nàng, kết quả có thể dự đoán: không có gì trì hoàn.
"Ầm!"
Ở chỗ sâu trong vũ trụ đột nhiên bộc phát ra hào quang rực rỡ, mảnh nhỏ thời không bay loạn, xuất hiện một hình ảnh không trọn vẹn, một con ngựa trắng, một thiếu niên ngân bào phong thái tuyệt thế, đang tiến hành một hồi chiến đấu kịch liệt huy hoàng nhất của đời người.
Hắn muốn giết Hoàng, chém chết chí tôn, nếu thành công tất nhiên chấn động chư thiên muôn đời!
Bất Tử Thiên Hậu vừa nhìn thấy, thần sắc càng thêm bi thương, nước mắt chảy xuống khuôn mặt, run giọng nói:
- Ninh Phi!
Nàng gọi ra tên của đệ nhất thần tướng.
Xa xa, thân ảnh kia biến mất, đó chính là mảnh nhỏ thời không, cùng không phải là chân thân.
- Tạm biệt, Ninh Phi! Bỏ lỡ thời thái cổ, có thể gặp lại ở đời này đã khiến ta không có gì tiếc nuối. Kiếp sau nếu có thể gặp lại, ta nguyện hóa thành một đóa hoa, nở rộ ở cạnh huynh!
Bất Tử Thiên Hậu lớn tiếng nói bi thiết. Ngay sau đó cười ha hả, nước mắt trong suốt tuôn rơi, tản phát ra sát ý ngập trời, cái trống trận trong tay nàng dường như đều bị vỗ nát.
Ở mi tâm của nàng tràn ra từng tia từng tia máu tươi, sau đó hóa thành một con phượng hoàng nhỏ trong suốt sáng loáng, cả vật thể đỏ tươi, giương cánh bay lượn, tản phát ra một khí tức khiến mọi người sợ hãi.
Sắc mặt mọi người đều ngưng đọng lại, cảm nhận được khí tức của chí tôn cổ đại.
Trong quá trình này, Bất Tử Thiên Hậu aờ xuống một cây trăm bạc trên đầu, không ngờ lại là một cây qua nhỏ màu bạc, phóng lên trên hư không, nhẹ nhàng nói:
- Tạm biệt! Hẹn gặp lại ở kiếp sau!
"Ầm!"
Thế nhưng, cây chiến qua nhô màu bạc lại nổ tung, thiêu đốt thành một vầng hào quang rực rỡ, xé mở vũ trụ nhằm về phía phương xa.
Điều này làm cho mọi người đều chấn động, chính là Bất Tử Thiên Hậu tự mình cũng ngẩn ngơ!
Một con đường màu bạc trải ra, nổi thông từ chỗ sâu trong vũ trụ tới nơi này, một con thiên mã màu trắng đạp vó trên Thiên lộ, làm cho trong vũ trụ nổi lên một cơn gió lốc, làm vỡ nát rất nhiều tinh tú.
Đệ nhất thần tướng xuất hiện, như trước như quá khứ, ngạo thị nhân gian, trong tay chiến qua màu bạc quét ngang chín tầng trời, một thân mặc ngân bào, siêu trần thoát tục, giục ngựa mà đến, bao trùm trên chư Thần như là sắp mọc cánh thành tiên.
Thiên qua trong tay hắn tung một kích, xé rách vòng vây, chấn lão Thần bay tung lên. "Keng" một tiếng lại một kích cứng chọi cứng với Thanh Đế binh, thiên mà như rồng tiến vào chiến trường, hai đại chí cường giả đều không thể đờ được hắn cho dù là một chiêu!
Giờ khắc này, hắn như là thiên thần hạ phàm, cái thế vô song, bạch mã thiếu niên ngân bào tung hoành trong thiên địa này không có đối thủ.
Bất Tử Thiên Hậu nước mắt rơi như mưa, ở thời khắc cuối cùng chỉ có người này đến cứu nàng, khiến nàng xúc động thổn thức, nhớ về thời thái cổ ngày xưa... tràn ngập nhiều lắm chua xót và tiếc nuối.
Đệ nhất thần tướng Ninh Phi ôm Bất Tử Thiên Hậu lên lưng ngựa, chờ nàng xông ra phía ngoài, chiến khí như biến chấn động vũ trụ.
Lão Thần cầm tiếng kèn của Đế Tôn định ra tay, lão nhân đốn củi chau mày, nói:
- Không ngăn được, hắn đã chết trận! Đây chỉ là chấp niệm bất diệt của hắn, cố ý muốn dẫn đi người thù hộ, không đạt thành tâm nguyện, không chết không tiêu tan!
- Ninh Phi...
Bất Tử Thiên Hậu nghe vậy, sợ hãi kêu to, lấy tay chạm vào khuôn mặt thiếu niên ngân bào kia, ngón tay trong suốt đang run rẩy, toàn thân đều run run.
- Huynh chết rồi... Không bao giờ... trở lại nữa! Không thể thủ hộ ở bên cạnh ta, ta... hận, Ninh Phi huynh sống lại đi!
Bất Tử Thiên Hậu thê lương kêu to, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập tuyệt vọng, trong lòng là vô tận bi và thương.
Thiếu niên ngân bào không nói một lời, vầng hào quang màu bạc toàn thân đều đang thiêu đốt. Thiên mà dưới thân hắn cũng như thế! Một người một ngựa thánh khiết như thần, muốn dẫn nữ nhân kia rời đi.
- Ninh Phi! Huynh đừng chết! Chỉ cần huynh sống lại, ta nguyện buông bỏ hết thảy đi theo huynh!
Bất Tử Thiên Hậu hoảng sợ kêu to.
Đáng tiếc, đó chỉ là một đạo chấp niệm của thần hồn bất diệt. Tuy rằng thoạt nhìn phong thái tuyệt thế như trước, nhưng cũng không có đáp lại câu gì.
Bất Tử Thiên Hậu trên tiên nhan khuynh thành không có chút tỳ vết, dần dần dữ tợn lên, nàng toát ra hận ý ngập trời, không thể chấp nhận kết quả này, tràn ngập bi ai và đau thương.
Trên đầu Diệp Phàm lơ lửng chìm nổi Thôn Thiên Quân, hắn bước từng bước một đi tới phía trước, mặc dù thấy được một màn thảm kịch này, kết cục thật đáng buồn làm cho tâm tình hắn đều có điểm chìm xuống, nhưng hắn sẽ không dừng lại, phải giữ lại Bất Tử Thiên Hậu!
Đối mặt với kết quả này, bất cứ người nào đều phải kinh sợ, một vị sắp sửa thành đạo a, cứ như vậy chết đi, sao không khiến cho mọi người rung động?
Thân là đầu sỏ Địa phủ, nắm trong tay vận mệnh của người trong thiên hạ, là một vị Âm Thần tiên thiên, nhưng cũng không thể nắm được sinh tử của chính mình, phải bước vào luân hồi.
Phiến vũ trụ này rơi vào tĩnh mịch, lặng ngất như tờ. Người của Địa phủ và Hoàng Sào đều phát lạnh từ đầu đến chân! Diệp Phàm hiện tại đã có chiến lực chấn nhiếp thế gian như vậy, nếu cho hắn thời gian, cho hắn năm tháng, tương lai ai có thể chể phục?
Chẳng lẽ truyền thuyết Thánh thể không thể thành Đế cũng bị phá vỡ sao? Chỉ mới nghĩ tới đã khiến cho da đầu người ta run lên!
"Ô..."
Tử Vong Minh Thương rung lên, đâm xuyên qua hư không, từ địa phương này biến mất. Diệp Phàm và lão nhân đốn củi cũng không có ngăn cản, hủy không được nó, giữ ở bên mình cần bỏ ra một kiện binh khí Đế để trấn áp, sớm muộn gi sẽ là đại họa.
Diêm La Điện chủ đã chết, đại quân Địa phủ tan rã, bị đám Diệp Đồng, Tiểu Tùng. Cô Tâm Ngạo, Dương Hi, đại hán râu ria xồm xòm, Sơn Hoàng... giết cho hoa rơi nước chảy, âm binh với chiến nô sao có thể chống đỡ? Sĩ khí của họ bị đánh cho tàn lụi.
"Đông!"
Xa xa, Bất Tử Thiên Hậu quyết đấu với lão Thần, trên mặt tràn ngập tức giận và phẫn nộ, kết quả này nàng không thể tiếp nhận, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy khẳng định không thay đổi được kết cục.
Đột nhiên, trong thiên linh cái của nàng bay ra một tòa đạo đài nhỏ, phong cách cổ xưa mà thần thánh, tản ra phong cách cổ xưa tang thương, rồi rất nhanh phóng lớn.
Đây là vật gì vậy? Mọi người đều ngẩn naơ.
- Thiên Hoàng đạo đài!
Lão Thần lập tức liền biến sắc mặt.
Người của tổ chức Thần tất cả đều tim đập nhanh, bọn họ là hậu duệ của Thiên Đình cổ, tự nhiên từng nghe nói qua, đều cực độ khẩn trương, thậm chí có điểm sợ hãi.
- Thiên Hoàng, hiện thân đi! Ta biết ngài còn sống ở thế gian, năm đó khi người ở Tử Sơn kia trấn áp ta, ngài không phải đã ra tay sao?
Bất Tử Thiên Hậu bình tĩnh nói.
Sau đó, trong miệng nàng ngâm tụng chú ngữ, một cái lại một cái kỳ hiệu cổ xưa bay ra, lạc ấn ở trên hư không, tiếp đó lại rót vào trên tòa đạo đài phong cách cổ xưa.
Tòa đạo đài này bắt đầu phóng lớn tới phạm vi mười trượng mới ngừng lại, treo ở trong vũ trụ, không có gì sáng bóng, chỉ có điểm điểm vết máu ở trên mặt đạo đài, tản ra khí vận đại đạo.
- Đây là đạo đài năm đó Bất Tử Thiên Hoàng ngồi ngộ đạo?!
Đây chính là thần vật thông linh- đại biếu pháp và đạo của vị Thần tối cao ngày xưa. Cả đời hắn có hơn phân nửa thời gian ngồi xếp bằng ở trên đó, nên đạo đài này có ý nghĩa phi phàm.
Chư hùng sởn tóc gáy, thần thái của Bất Tử Thiên Hậu là nghiêm túc như vậy, như là đang nói chuyện với một vị cổ tôn trên đạo đài, dường như nơi đó thật sự có một người ngồi đó.
Mà mơ hồ, dường như mọi người cũng thật sự thấy được một hư ảnh xuất hiện ở trên đạo đài, đang ngồi xếp bằng, không nhúc nhích.
Điều này làm cho mọi người kinh sợ, Thiên Hoàng còn sống, còn có thể tái hiện trên đời? Thật khó tin!
- Thiên Hoàng ngài còn không hiện ra hay sao, ta đã sắp chết đi, ở trong lòng ngài sao tàn nhẫn vậy?! Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Bất Tử Thiên Hậu quát hỏi.
Những lời này vừa ra, khiến mọi người càng thêm sợ hãi. Khó trách Bất Tử Thiên Hậu nói có thể làm cho khắp vũ trụ chôn cùng nàng! Bất Tử Thiên Hoàng xưa nay đáng sợ nhất nếu là còn sống, thật sự có thể làm được a.
Nhưng, trên đạo đài Cổ Hoàng vẫn như trước không có phản ứng gì. Thậm chí hư ảnh mơ hồ kia cũng đã biến mất, không hề hiển hóa, chỉ có quy tắc Hoàng Đạo đang lưu chuyển.
- Thiên Hoàng, ngài vì sao không hiện ra? Năm đó khi Vô Thủy trấn áp chúng ta ở Tử Sơn, không phải ngài đã ra tay sao, ngày nay thật sự vô tình như vậy sao?
Bất Tử Thiên Hậu nói yếu ớt, những lời này khiến mọi người khiếp sợ: năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vô Thủy Đại đế từng nhập chủ Tử Sơn, trấn áp Bất Tử Thiên Hậu, dẫn tới Thiên Hoàng ư?
Tin tức này... quả thực là long trời lở đất!
Trong tai mọi người đều kêu vang "ông ông", không thể tin được lời nói của nàng. Thiên Hoàng sống đến thời đại hoang cổ, từng chiến một trận với Vô Thủy Đại đế?!
Điều này quả thực như là chuyện thần thoại, vượt qua hiểu biết của mọi người!
Mà trận đại chiến chấn nhiếp thế gian như vậy, lại không có truyền tới nhân thế, cả thế gian đều không ai biết.
Nghĩ đến tất nhiên đỏ phải là một trận chiến đáng sợ nhất, Vô Thủy Đại đế nha, vị Đại đế mạnh nhất thế gian xưa nay, trấn áp chín tầng trời mười tầng đất, không có người nào hắn không đối phó được, cả đời vô địch bất bại, chấn nhiếp cấm địa Sinh Mệnh đều không dám lên tiếng.
Cường đại như Địa phủ, kế thừa năm tháng muôn đời lảu dài như vậy, mà khi đối mặt với Vô Thủy Đại đế cũng chỉ có thể hạ thấp, tự phong ở trong Tiên bảo, không dám chống lại.
Mà Bất Tử Thiên Hoàng thì càng không cần phải nói, vang dội cổ kim!
Ai cùng không thể tưởng được, Vô Thủy Đại đế còn có một trận chiến huy hoàng như vậy, va chạm với Thiên Hoàng tối cao của thời cổ đại. Kết quả là sống hay chết, là thắng hay bại, mọi người đều muốn biết.
- Thật đáng sợ! Những việc trải qua của Vô Thủy Đại đế đến bây giờ thế nhân còn không thể biết hết được!
Mọi người cảm thán.
Thế nhưng, trên tòa đạo đài kia, thân ảnh mơ hồ hoàn toàn biến mất, ngay cả pháp tắc đều nội liễm, cũng không thấy có thứ gì hiện ra. Bất Tử Thiên Hoàng không hề xuất hiện.
- Thiên Hoàng ngài thật lòng dạ độc ác!
Bất Tử Thiên Hậu than thờ thê lương, cảm giác là không cam lòng như vậy. Ngay cả chuẩn bị ở sau mạnh nhất đều vô dụng, không thể thi triển, khiến nàng rơi vào tuyệt vọng.
Thiên Hoàng vô tình, một lòng hướng đạo, thế gian này không có gì có thể trở thành trói buộc cho hắn, mà bộ chúng của tám lộ thần tướng tất cả đều từng nghe nói qua, lúc này không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
- Chẳng lẽ, ngài quyết đấu bị thua dưới tay Vô Thủy? Không có khả năng, ta biết ngài còn sống, như trước còn ở nhân gian!
Lời này vừa nói ra, khiến mọi người càng thêm chấn động, ngay cả linh hồn đều run sợ. Đây là một loại tin tức động trời cỡ nào? Bất Tử Thiên Hoàng còn sống!
Ở giỜ khắc này, hết thảy thanh âm đều im bặt, trong lòng mỗi người đều dâng lên sóng gió ngập trời, không thể bình tĩnh. Đây đến tột cùng là một đại thế như thế nào?
- Bất Tử Thần Minh chí cao vạn tuế! Thiên Hoàng bất hủ, trường sinh có thể thấy được, kiếp này chúng ta nguyền tuân thủ lời thề, huyết chiến đến chết cho Thiên Hoàng!
Đột nhiên, bộ chúng của tám lộ thần tướng cùng với rất nhiều đại tộc chí cường, đều hô to trời long đất lờ, bọn họ tràn ngập tin tưởng, huyết mạch phun trào, được khích lệ phấn khởi.
Ngược lại mọi người của tổ chức Thần sắc mặt tái nhợt, đây là kết quả đáng sợ nhất, Đế Tôn đã mất, còn ai có thể trấn áp Bất Tử Thiên Hoàng! Người kia được cho rằng đáng sợ nhất xưa nay, ngoài Đế Tôn vô thượng, còn có mấy người có thể chiến một trận với hắn?
Nhất là ở kiếp này, Bất Tử Thiên Hoàng nếu như trở về, như vậy liền tuyên cáo Thiên Đình cổ hoàn toàn xong rồi, cho dù có hậu duệ cùng không được, không nghịch thiên được.
- Nàng nói còn sống thì còn sống sao, đã sớm chết đi rồi!
Lão Thần lên tiếng.
Mà Diệp Phàm, lão nhân đốn củi lại không chút động tâm, bức tới phía trước! Quản Thiên Hoàng ngươi còn sống hay không, hiện tại phải giết chết Thiên Hậu, không để cho nàng đường sống.
- Thiên Hoàng, ngài còn không hiện ra sao? Ta không tin ngài đã chết đi! Chẳng lẽ Vô Thủy thật sự đáng sợ như vậy sao? Hay các người vẫn giằng co tới đương thời, không rảnh phân thân?
Bất Tử Thiên Hậu quát lớn. Mái tóc bay lên, nàng không cam lòng, không muốn kết thúc như vậy.
Đáng tiếc, Thiên Hoàng đạo đài thực bình tĩnh, cũng không có xuất hiện cái gì.
"Bùng!"
Nàng đánh ra một chưởng, đánh thật mạnh trên tòa Thiên Hoàng đạo đài, nhưng không đánh nát.
Lúc này nàng rơi vào tình cảnh khó khăn, Diệp Phàm, lão nhân đốn củi đều cầm binh khí Đế đi tới phía trước, sắp bao vây tiễu trừ nàng, đã phong kín tất cả đường lui của nàng, kết quả có thể dự đoán: không có gì trì hoàn.
"Ầm!"
Ở chỗ sâu trong vũ trụ đột nhiên bộc phát ra hào quang rực rỡ, mảnh nhỏ thời không bay loạn, xuất hiện một hình ảnh không trọn vẹn, một con ngựa trắng, một thiếu niên ngân bào phong thái tuyệt thế, đang tiến hành một hồi chiến đấu kịch liệt huy hoàng nhất của đời người.
Hắn muốn giết Hoàng, chém chết chí tôn, nếu thành công tất nhiên chấn động chư thiên muôn đời!
Bất Tử Thiên Hậu vừa nhìn thấy, thần sắc càng thêm bi thương, nước mắt chảy xuống khuôn mặt, run giọng nói:
- Ninh Phi!
Nàng gọi ra tên của đệ nhất thần tướng.
Xa xa, thân ảnh kia biến mất, đó chính là mảnh nhỏ thời không, cùng không phải là chân thân.
- Tạm biệt, Ninh Phi! Bỏ lỡ thời thái cổ, có thể gặp lại ở đời này đã khiến ta không có gì tiếc nuối. Kiếp sau nếu có thể gặp lại, ta nguyện hóa thành một đóa hoa, nở rộ ở cạnh huynh!
Bất Tử Thiên Hậu lớn tiếng nói bi thiết. Ngay sau đó cười ha hả, nước mắt trong suốt tuôn rơi, tản phát ra sát ý ngập trời, cái trống trận trong tay nàng dường như đều bị vỗ nát.
Ở mi tâm của nàng tràn ra từng tia từng tia máu tươi, sau đó hóa thành một con phượng hoàng nhỏ trong suốt sáng loáng, cả vật thể đỏ tươi, giương cánh bay lượn, tản phát ra một khí tức khiến mọi người sợ hãi.
Sắc mặt mọi người đều ngưng đọng lại, cảm nhận được khí tức của chí tôn cổ đại.
Trong quá trình này, Bất Tử Thiên Hậu aờ xuống một cây trăm bạc trên đầu, không ngờ lại là một cây qua nhỏ màu bạc, phóng lên trên hư không, nhẹ nhàng nói:
- Tạm biệt! Hẹn gặp lại ở kiếp sau!
"Ầm!"
Thế nhưng, cây chiến qua nhô màu bạc lại nổ tung, thiêu đốt thành một vầng hào quang rực rỡ, xé mở vũ trụ nhằm về phía phương xa.
Điều này làm cho mọi người đều chấn động, chính là Bất Tử Thiên Hậu tự mình cũng ngẩn ngơ!
Một con đường màu bạc trải ra, nổi thông từ chỗ sâu trong vũ trụ tới nơi này, một con thiên mã màu trắng đạp vó trên Thiên lộ, làm cho trong vũ trụ nổi lên một cơn gió lốc, làm vỡ nát rất nhiều tinh tú.
Đệ nhất thần tướng xuất hiện, như trước như quá khứ, ngạo thị nhân gian, trong tay chiến qua màu bạc quét ngang chín tầng trời, một thân mặc ngân bào, siêu trần thoát tục, giục ngựa mà đến, bao trùm trên chư Thần như là sắp mọc cánh thành tiên.
Thiên qua trong tay hắn tung một kích, xé rách vòng vây, chấn lão Thần bay tung lên. "Keng" một tiếng lại một kích cứng chọi cứng với Thanh Đế binh, thiên mà như rồng tiến vào chiến trường, hai đại chí cường giả đều không thể đờ được hắn cho dù là một chiêu!
Giờ khắc này, hắn như là thiên thần hạ phàm, cái thế vô song, bạch mã thiếu niên ngân bào tung hoành trong thiên địa này không có đối thủ.
Bất Tử Thiên Hậu nước mắt rơi như mưa, ở thời khắc cuối cùng chỉ có người này đến cứu nàng, khiến nàng xúc động thổn thức, nhớ về thời thái cổ ngày xưa... tràn ngập nhiều lắm chua xót và tiếc nuối.
Đệ nhất thần tướng Ninh Phi ôm Bất Tử Thiên Hậu lên lưng ngựa, chờ nàng xông ra phía ngoài, chiến khí như biến chấn động vũ trụ.
Lão Thần cầm tiếng kèn của Đế Tôn định ra tay, lão nhân đốn củi chau mày, nói:
- Không ngăn được, hắn đã chết trận! Đây chỉ là chấp niệm bất diệt của hắn, cố ý muốn dẫn đi người thù hộ, không đạt thành tâm nguyện, không chết không tiêu tan!
- Ninh Phi...
Bất Tử Thiên Hậu nghe vậy, sợ hãi kêu to, lấy tay chạm vào khuôn mặt thiếu niên ngân bào kia, ngón tay trong suốt đang run rẩy, toàn thân đều run run.
- Huynh chết rồi... Không bao giờ... trở lại nữa! Không thể thủ hộ ở bên cạnh ta, ta... hận, Ninh Phi huynh sống lại đi!
Bất Tử Thiên Hậu thê lương kêu to, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập tuyệt vọng, trong lòng là vô tận bi và thương.
Thiếu niên ngân bào không nói một lời, vầng hào quang màu bạc toàn thân đều đang thiêu đốt. Thiên mà dưới thân hắn cũng như thế! Một người một ngựa thánh khiết như thần, muốn dẫn nữ nhân kia rời đi.
- Ninh Phi! Huynh đừng chết! Chỉ cần huynh sống lại, ta nguyện buông bỏ hết thảy đi theo huynh!
Bất Tử Thiên Hậu hoảng sợ kêu to.
Đáng tiếc, đó chỉ là một đạo chấp niệm của thần hồn bất diệt. Tuy rằng thoạt nhìn phong thái tuyệt thế như trước, nhưng cũng không có đáp lại câu gì.
Bất Tử Thiên Hậu trên tiên nhan khuynh thành không có chút tỳ vết, dần dần dữ tợn lên, nàng toát ra hận ý ngập trời, không thể chấp nhận kết quả này, tràn ngập bi ai và đau thương.
Trên đầu Diệp Phàm lơ lửng chìm nổi Thôn Thiên Quân, hắn bước từng bước một đi tới phía trước, mặc dù thấy được một màn thảm kịch này, kết cục thật đáng buồn làm cho tâm tình hắn đều có điểm chìm xuống, nhưng hắn sẽ không dừng lại, phải giữ lại Bất Tử Thiên Hậu!
Bình luận facebook