Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229
Nguyên thành, đây là một toàn thành nhỏ và cũ kỹ. Thật ra, thay vì nói nó là một thành nhỏ, không bằng nói là một cái trấn hơi lớn một chút thì đúng hơn.
Không có ai nhớ rõ tòa thành này được xây từ năm nào, nhưng tường thành màu nâu đỏ lại có đầy dấu vết của thời gian trôi qua, có không ít vết nứt.
Diệp Phàm đi trong thành, cảm nhận được sự lắng đọng của thời gian và khí tức cổ xưa nồng nặc. Những phiến đá cổ trên đường hơi lõm vào bên trong, người lui tới ra vào cũng là tu sĩ.
- Vị tiểu ca này, ngươi mới tới Nguyên thành sao? Có muốn mua nguyên thạch không? Hãy vào quán của chúng ta xem sao, bảo đảm có kỳ thạch ngươi muốn.
- Tiểu đạo trưởng, ngươi có muốn đánh giá vài khối đá được vận chuyển từ các khu vực gần mỏ cổ Thái Sơ đến không? Hàng thật giá thật, nếu không ngại thì vào đánh giá một chút.
Hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng, kinh doanh các loại nguyên thạch. Người nào người nấy cũng nhiệt tình chào hỏi các tu sĩ lui tới.
Diệp Phàm không dám khinh thường những người này. Tuy nhìn các cửa hàng rất nhỏ, nhưng chắc chắn bối cảnh sau lưng rất hùng hậu, rất có thể còn có liên lạc với các Thánh Địa.
Hắn đi vào một nhà thạch trai (1), tán gẫu một chút với điếm chủ, sau đó mới phát hiện ra giá của các tảng đá nơi đây thật sự rất mắc.
Thạch trai không lớn, chỉ có một gian phòng. Ở sát ngay vách tường có một cái kệ gỗ, trên đó có mười mấy tảng đá.
Diệp Phàm chắc lưỡi hít hà, mấy tảng đá này có giá trị gấp mười lần những khối nguyên nặng ngang chúng.
- Cái này...quá mắc!
- Đây không phải là những tảng đá bình thường, đều là những khối sắp được mang đến Thánh thành đó, trên chúng có lây nhiễm khí tức Thái Sơ.
Điếm chủ giới thiệu.
Những tảng đá quý hiếm như vậy, việc đổ thạch đã không còn đơn giản chỉ là đánh cược nguyên, mà chính là bảo vật ở trong nguyên. Sau khi tìm hiểu "Nguyên Thiên thư", nhãn lực của Diệp Phàm đã cao hơn trước rất nhiều, hắn chỉ chọn một khối, sau đó không lấy thêm nữa.
Diệp Phàm biết kết quả đổ thạch ở đây cũng chỉ là cái được không bù đắp đủ cái mất, mà những bảo vật còn trân quý hơn nguyên trong nguyên thạch chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, sao có thể dễ dàng thấy được? Hắn chọn một khối cũng chỉ vì muốn tạo mối quan hệ tốt với điếm chủ.
- Lão ca, có thể giúp ta nghĩ một đường nào tới mỏ cổ Thái Sơ được không, ta muốn đến đó một chút.
Hắn muốn đi tới mỏ cổ Thái Sơ, nhưng lại gặp phải phiền toái..
Hầu hết các khu vực khai thác mỏ ở bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ đã bị các đại Thánh Địa phân chia hết, những chỗ khác còn dễ nói, nhưng người ngoài thì rất khó đến gần khu vực cấm địa Sinh Mệnh.
Diệp Phàm không phải là truyền nhân Thánh Địa, nếu như không có biện pháp nào khác, chỉ dựa vào một tán tu như hắn thì không có cách nào đi tới những khu vực muốn tới được.
- Tiểu huynh đệ, ngươi ngàn vạn lần không được đi đến chỗ đó. Ngay cả các đại Thánh Chủ, sau khi tiến vào thì cũng không thể vùng vẫy được.
Điếm chủ thạch trai khuyên nhủ.
Diệp Phàm cười một tiếng, nói:
- Ta cũng không đi chịu chết, chỉ là muốn ở xa xem một chút. Nghe tiếng mỏ cổ Thái Sơ đã lâu, nhưng không thể thấy được, đúng là nỗi tiếc nuối của đời người.
Điếm chủ cười nói:
- Ta hiểu mà, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi như ngươi, muốn ở xa nhìn vào. Nhưng không hiểu vì sao đến lúc đó lại không tự chủ được mình, như bị Ma Chủ gọi về tiến sâu vào trong cấm địa. Hàng năm có rất nhiều người mất tích rồi đấy.
- Nói như vậy, có biện pháp đi tới mỏ cổ Thái Sơ thật sao?
Diệp Phàm sáng mặt lên.
- Tiểu đạo trưởng, ta khuyên ngươi đừng có đị mạo hiểm, lòng hiếu kỳ có thể hại chết người thật đấy.
Điếm chủ thật tâm khuyên bảo.
- Kính xin lão ca hỗ trợ, ta biết cân nhắc thế nào.
Diệp Phàm cố ý muốn đi.
- Đã như vậy...ngươi hãy đi tìm một người gọi là lão Đao Cầm. Nhưng mà giá tiền không rẻ đâu, ngươi sẽ giật mình đó.
Điếm chủ cung cấp tin tức thứ nhất như vậy cho Diệp Phàm.
Sau đó Diệp Phàm đi qua đi lại tòa thành này một vòng, lúc đó mới hiểu lão Đao Cầm là người thế nào.
Lão Đao Cầm là một tay đầu sỏ ở thành này, dĩ nhiên không phải là mấy tên cường hào ác bá trong người thường, mà chính là lưu manh trong tu sĩ. Người của lão ta ở khu vực này rất đông, chuyên săn đón các vụ làm ăn như áp tải nguyên thạch...thậm chí còn có cả ám sát.
Lão Đao Cầm ở trong khu vực phía nam thành, nhưng mà đó chỉ là một căn nhà ngói có năm phòng thấp bé mà thôi, thoạt nhìn có vẻ rất cũ nát.
Lão ta không có chút phong phạm của một tay đầu sỏ, mà nhìn giống như một lão nông thì đúng hơn: khuôn mặt đầy nếp ngăn, bàn tay thô ráp bị chai. Lão ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, lấy tẩu thuốc ra rít một cái, không thể nhận biết được thu vi thâm sâu thế nào.
- Thật là quái dị, hàng năm đều có người đi chịu chết...
Lão Đao Cầm lẩm bẩm nói, rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Chờ mấy ngày nữa đi, khi nào đủ một đội thì cùng đi luôn.
- Lão trượng, những thứ trên này đều là việc làm ăn của lão ư?
Diệp Phàm chú ý, nhìn thấy trên vách tường có không ít bố cáo.
- Ta là người biết an phận, không đi giết người bao giờ. Những thứ ngươi nhìn thấy là thư ủy thác, ta chỉ là một người liên lạc ở giữa, sẽ có người khác đến chỗ ta tiếp nhận nhiệm vụ.
Lão Đao Cầm lấy tẩu thuốc hút tiếp, rồi nói:
- Nếu như ngươi muốn giết người, ta có thể liên lạc giúp cho ngươi, nhưng ta muốn hai thành thù lao.
Diệp Phàm nhìn lướt qua một lần, bỗng nhiên nhướng mày lên, thật không ngờ trong những nhiệm vụ ở trên này, lại có nhiệm vụ liên quan đến hắn.
Hắn nhặt một trang giấy màu vàng lên, hình ảnh ở trên rõ ràng là dung mạo của hắn. Nếu như có thể cung cấp đầu mối sẽ được trăm cân nguyên, đánh gục sẽ được năm trăm cân nguyên, bắt sống sẽ được ngàn cân nguyên.
Cái giá này cũng thật cao, xem ra người ra lệnh không tiếc tiền chút nào, bằng mọi giá phải bắt được hắn.
Người ủy thác cũng không giấu diếm thân phận, trên đó viết một chữ thật to - Cơ.
Ông bà cố nội mày!
Tuy rằng Diệp Phàm đã sớm chuẩn bị từ trước, nhưng thâm tâm vẫn nổi sóng một chút. Đã chạy trốn tới Bắc vực rồi, nhưng Cơ gia vẫn không muốn bỏ qua cho hắn, nên đã hạ tập sát lệnh (2) này.
Người của Diêu Quang Thánh Địa đã biết hắn tới Bắc vực, một thế gia Hoang cổ như Cơ gia không thể nào không biết được việc này.
- Hình như ta cũng từng nhìn thấy cái tập sát lệnh này ở một thành khác.
Diệp Phàm thử dò xét.
Lão Đao Cầm rít một hơi thuốc, phun khói rồi nói:
- Tên tiểu tử này chọc phải người không nên chọc, không sống lâu được đâu. Có không ít đệ tử trẻ tuổi của Cơ gia đến đây, còn có vài người trẻ tuổi của Diêu Quang Thánh Địa nữa.
Diệp Phàm không quan tâm nhiều lắm, lại xem những nhiệm vụ được ủy thác khác, không ngờ lại thấy mấy tờ giấy muốn giết chết hắn khác.
Không chỉ có mấy đại cao thủ trẻ tuổi của Cơ gia muốn truy sát hắn, mà còn có một tờ tập sát lệnh do chính đệ tử Diêu Quang Thánh Địa phát ra.
Diệp Phàm học được Đại Hư Không thuật, thiêu chết thái thượng trưởng lão Cơ gia, gia tộc này muốn truy sát hắn cũng không phải là việc bất ngờ gì. Nhưng hắn vốn không quen biết với các đệ tử Diêu Quang Thánh Địa, tại sao bọn họ lại làm thế? Hắn khẽ suy nghĩ một chút, liền nhớ tới Diêu Hi. Sợ rằng đây là mưu kế do nàng ta sắp đặt.
- Muốn truy sát ta sao....ta cũng muốn xem thử bọn ngươi làm cách nào để bắt ta được.
Diệp Phàm cười lạnh trong lòng.
Hắn tu luyện Nguyên Thiên thư, đã học được thuật pháp "cải thiên hoán địa", những người đệ tử kia muốn bắt hắn đúng là rất khó.
- Các cao thủ trẻ tuổi sao? Bản thân ta cũng muốn xem thử các ngươi mạnh đến đâu.
Gần đây thực lực của Diệp Phàm không ngừng tăng lên, nay thấy mấy tờ giấy này, lòng hắn khẽ động một chút, muốn tìm những người này để thử tài nghệ.
Hắn không tin tất cả đệ tử của hai nhà này đều là những nhân vật như Cơ Hạo Nguyệt hay Diêu Quang Thánh tử, nếu chỉ là tu sĩ trẻ tuổi đạt đến cảnh giới tầng hai hoặc tầng ba bí cảnh Đạo Cung, hắn cảm thấy mình có thể chém chết bọn họ.
- Người tên Diệp Phàm này có thực lực thế nào, tại sao có thể làm cho bọn họ phát động binh lực như thế?
Diệp Phàm tùy ý hỏi.
- Nghe nói nửa năm trước hắn ta chỉ mới đạt đến bí cảnh Luân Hải, thời gian ngắn ngủi như vậy, chắc không có thay đổi gì nhiều đâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lão Đao Cầm phun ra một vòng khói, rồi lấy ánh mắt già nua nhìn hắn, nói:
- Có hứng thú tiếp nhận ư? Ta chỉ lấy một phần rưỡi nhiệm vụ tiền thưởng này, còn dư bao nhiêu cho ngươi.
- Tốt, bần đạo nhận, xin hãy nói chi tiết tình huống lại cho ta.
Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Phàm rời khỏi khu vực thành phía nam.
- Sao rồi tiểu đạo trưởng, không phải bị lão già độc ác kia chặt chém rồi chứ?
Khi đi ngang qua thạch trai lúc đầu, lão điếm chủ nhiệt tình hỏi.
- Lão ta thu ta năm mươi cân nguyên, hai ngày sau lên đường.
Diệp Phàm đáp.
- Mặc dù giá tiền không rẻ, nhưng cũng không quá mắc.
Điếm chủ nhân cơ hội giới thiệu, nói:
- Hay là ngươi mua mấy bộ quần áo làm bằng da đá nguyên đi, đây là mấy lớp da được lấy từ các kỳ nguyên đó, có tác dụng trừ tà.
Bỗng nhiên có tiếng dị thú gào thét, rồi có một đội nhân mã chạy vào trong thành. Đây là một đám người trẻ tuổi, tuy chỉ hai mươi mấy tuổi nhưng khí thế phi phàm, người nào người nấy cũng cưỡi dị thú, chạy qua trên đường phố.
Diệp Phàm vuốt cằm, hắn còn mới suy nghĩ đây, không ngờ rằng lại thấy người của Cơ gia nhanh đến như vậy. Nhưng hắn cũng không muốn đi kiếm chuyện.
Hai ngày sau, Diệp Phàm đi tới trước căn nhà cũ nát của lão Đao Cầm ở phía nam thành. Khi đến mới phát hiện ở đây đã có khoảng mười mấy người chờ sẵn, phần lớn là người trẻ tuổi.
- Nửa tháng rồi, số người cũng tương đối.
Lão Đao Cầm ngậm tẩu thuốc, nói:
- Nói cho rõ ràng trước, ta chỉ phụ trách dẫn đường, sinh tử tự to. Nếu như bị triệu hoán vào trong mỏ, ta không liên quan.
Những người này đã sớm hiểu rõ quy củ, không có ai nhiều lời, bọn họ còn thúc giục lên đường sớm.
- Cần gì phải làm vậy đây, một cái mỏ cổ thì có gì đẹp mắt. Vậy mà lại có không ít người đi vào mỗi năm...
Lão Đao Cầm thì thầm.
Có ít người không thích nghe lão nói thế, nên nói lại:
- Lão già, lão nói chuyện gì vui vui được không, lão nói vậy giống như đang nguyền rủa chúng ta đi vào chỗ chết đấy.
- Được rồi, chúc chúng ta một đường xuôi gió!
Lão Đao Cầm không nói thêm nữa. Việc dẫn đường đi là nhiệm vụ của lão, lão chưa bao giờ mượn tay người khác, từ trước đến nay luôn tự mình đảm nhiệm.
Khi đi ra khỏi Nguyên thành, Diệp Phàm lại thấy mấy người trẻ tuổi của Cơ gia. Bọn họ đang vội, khống chế dị thú bay lên trời cao.
Tuy chân của những dị thú kia không chạm đất, nhưng cuồng phong do chúng tạo ra lại làm cát bụi dưới đất tung bay. Mấy người đang muốn tiến vào mỏ cổ Thái Sơ trợn mắt lên nhìn.
- Có gì mà khoe khoang vậy, các ngươi cho rằng thành này là hành cung của mình sao?
- Hừ! Nhỏ giọng một chút đi, ngươi có biết những người kia là ai không? Là người của Cơ gia đó, coi chừng có họa sát thân.
Có mấy người trong đội nhân mã trợn mắt quay lại nhìn mấy lần, một người trong đó nở nụ cười lạnh, nói:
- Họa từ trong miệng mà ra, coi chừng cái miệng của mình.
Bọn họ cũng không dừng lại, tiếp tục bay đi.
- Thật quá kiêu ngạo, thế gia Hoang Cổ giỏi lắm à?
Có người không cam lòng, như cũng chỉ dám lầm bầm nói nhỏ ở sau lưng.
Lão Đao Cầm không hổ đã đi lại trên con đường này mấy chục năm, lão dẫn đoàn người đi dọc theo một con đường, tránh được mấy khu nguyên của các Thánh Địa.
Mọi người đi một chút rồi ngừng, khoảng mười ngày sau đi vào một sa mạc lớn không người nào biết. Lão Đao Cầm đã dẫn mọi người tới bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ.
Từ đây đến khu vực Thái Sơ còn chưa được một ngàn dặm, bọn họ đã đi tới bên ngoài cấm địa Sinh Mệnh trong truyền thuyết.
- Chỉ có thể đi tới tám trăm dặm nữa, nếu còn đi xa hơn thì sẽ gặp nguy hiểm. Các ngươi tự lo cho mình đi, đừng có làm gì dại dột, cũng không nên nói lung tung.
Lão Đao Cầm nghiệm giọng nhắc nhở.
Nơi này không có vật gì, cả vùng đất đỏ ngầu như máu, từ xưa đến nay vẫn thế.
Cát sỏi ở khắp nơi, thỉnh thoảng còn thấy vài ngọn núi đá đỏ như máu, nhìn qua còn tưởng là một bia mộ to lớn.
- Chỗ này thật quá hoang vu, cả một bóng ma cũng không thấy.
Có người cảm thán.
- Đừng nói lung tung!
Lão Đao Cầm giận dữ mắng mỏ.
- Có cần phải như vậy không, không có gì thật mà. Thuận miệng nói vài câu thì sợ gì chứ?
Một người trẻ tuổi bất mãn, cho rằng lão Đao Cầm đã quá cẩn thận.
Lão Đao Cầm không ngừng thì thầm, cũng không biết lão ta đang nói cái gì, đồng thời lão ta bái lạy về phía trước mấy cái. Lúc này lão ta mới giận dữ trừng mắt lên nhìn người kia, quát:
- Nếu như ngươi muốn chết thì cứ tự rời đi, đừng đi theo theo chúng ta nữa. Còn nếu vẫn đi theo ta, thì phải nghe theo ta toàn bộ.
- Lão Đao Cầm, lão quá đáng rồi đó. Chúng ta đã trả nguyên cho lão rồi, sao lão còn làm thái độ như vậy?
Người trẻ tuổi kia không phục, lạnh giọng chất vấn.
- Ta có thể trả nguyên lại cho ngươi, sau đó một mình ngươi rời đi.
Lão Đao Cầm lạnh nhạt đáp lại.
- Được rồi, bớt giận đi. Dù sao cũng gần đến rồi, bớt tranh cãi đi.
Có người khuyên nhủ.
Lão Đao Cầm lạnh lùng nói:
- Ta nói cho các ngươi biết, nếu còn ăn nói lung tung ở chỗ này thì chết người đó.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Những người bên cạnh cũng không tin lắm.
Lão Đao Cầm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ba năm trước đây, cũng bởi vì trong đội có một người ăn nói không kiêng kỵ, kết quả là tự rước lấy họa. Cả đội hai mươi mấy người, cuối cùng chỉ còn mình ta và hai người còn sống.
- Sao lại đáng sợ như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu...chết rồi ư?
Có mấy người hơi nhát gan, cẩn thận hỏi thăm.
- Không có ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết lúc ấy hai mắt mọi người không thấy gì nữa, cũng không cảm giác được gì. Rồi có từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, lúc khôi phục được linh giác thì trên mặt đất chỉ có hai mươi mấy vũng máu.
Lão Đao Cầm bình tĩnh nói.
Đây là một mảnh đất trống trải, khắp nơi chỉ là một màu đỏ, không thể nhìn thấy điểm cuối ở đâu, bỗng nhiên có cát bụi cuồn cuộn nổi lên.
Mọi người đưa mặt nhìn nhau, không tin tưởng lắm.
Mà người trẻ tuổi kia càng không tin, cười nhạo nói:
- Mọi người đều là tu sĩ, chẳng lẽ còn sợ yên quỷ gì sao? Ta tin, chỉ cần không vào cấm địa Sinh Mệnh thì chắn chắn không có việc không tốt xảy ra.
"Phịch"
Lão Đao Cầm ném một túi nguyên xuống đất, nói:
- Ngươi đi đi, trả nguyên lại cho ngươi, ngươi không thể đi cùng chúng ta nữa.
- Từ từ, mọi người đừng nói lung tung nữa, chúng ta tiếp tục đi đi.
Có người khuyên giải.
- Được rồi, ta không nói nữa, được rồi chứ?
Người trẻ tuổi kia thấy lão Đao Cầm giận tái mặt như thế, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
- Nhớ kỹ, bất cứ ai cũng không được nói lung tung!
Sắc mặt lão Đao Cầm trầm xuống, cẩn trọng dặn dò.
Đoàn người phi hành sát dưới mặt đất, tiếp tục đi tới phía trước.
Mới đi được khoảng trăm dặm, bọn họ đã thấy vài cột đá to, vô cùng to lớn. Cũng không biết mấy cột đá này đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng bây giờ vẫn đứng sừng sững nơi đó.
Thỉnh thoảng còn thấy được vài nền nhà lớn, mỗi một khối đá làm nền dài đến vài thước, rất dày. Thật là kinh người!
- Đây là di tích gì? Nếu như ở đây có kiến trúc thì nó thật là bao la hùng vĩ, chẳng lẽ đây là nhà của người khổng lồ sao?
Có người giật mình.
Không có ai nhớ rõ tòa thành này được xây từ năm nào, nhưng tường thành màu nâu đỏ lại có đầy dấu vết của thời gian trôi qua, có không ít vết nứt.
Diệp Phàm đi trong thành, cảm nhận được sự lắng đọng của thời gian và khí tức cổ xưa nồng nặc. Những phiến đá cổ trên đường hơi lõm vào bên trong, người lui tới ra vào cũng là tu sĩ.
- Vị tiểu ca này, ngươi mới tới Nguyên thành sao? Có muốn mua nguyên thạch không? Hãy vào quán của chúng ta xem sao, bảo đảm có kỳ thạch ngươi muốn.
- Tiểu đạo trưởng, ngươi có muốn đánh giá vài khối đá được vận chuyển từ các khu vực gần mỏ cổ Thái Sơ đến không? Hàng thật giá thật, nếu không ngại thì vào đánh giá một chút.
Hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng, kinh doanh các loại nguyên thạch. Người nào người nấy cũng nhiệt tình chào hỏi các tu sĩ lui tới.
Diệp Phàm không dám khinh thường những người này. Tuy nhìn các cửa hàng rất nhỏ, nhưng chắc chắn bối cảnh sau lưng rất hùng hậu, rất có thể còn có liên lạc với các Thánh Địa.
Hắn đi vào một nhà thạch trai (1), tán gẫu một chút với điếm chủ, sau đó mới phát hiện ra giá của các tảng đá nơi đây thật sự rất mắc.
Thạch trai không lớn, chỉ có một gian phòng. Ở sát ngay vách tường có một cái kệ gỗ, trên đó có mười mấy tảng đá.
Diệp Phàm chắc lưỡi hít hà, mấy tảng đá này có giá trị gấp mười lần những khối nguyên nặng ngang chúng.
- Cái này...quá mắc!
- Đây không phải là những tảng đá bình thường, đều là những khối sắp được mang đến Thánh thành đó, trên chúng có lây nhiễm khí tức Thái Sơ.
Điếm chủ giới thiệu.
Những tảng đá quý hiếm như vậy, việc đổ thạch đã không còn đơn giản chỉ là đánh cược nguyên, mà chính là bảo vật ở trong nguyên. Sau khi tìm hiểu "Nguyên Thiên thư", nhãn lực của Diệp Phàm đã cao hơn trước rất nhiều, hắn chỉ chọn một khối, sau đó không lấy thêm nữa.
Diệp Phàm biết kết quả đổ thạch ở đây cũng chỉ là cái được không bù đắp đủ cái mất, mà những bảo vật còn trân quý hơn nguyên trong nguyên thạch chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, sao có thể dễ dàng thấy được? Hắn chọn một khối cũng chỉ vì muốn tạo mối quan hệ tốt với điếm chủ.
- Lão ca, có thể giúp ta nghĩ một đường nào tới mỏ cổ Thái Sơ được không, ta muốn đến đó một chút.
Hắn muốn đi tới mỏ cổ Thái Sơ, nhưng lại gặp phải phiền toái..
Hầu hết các khu vực khai thác mỏ ở bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ đã bị các đại Thánh Địa phân chia hết, những chỗ khác còn dễ nói, nhưng người ngoài thì rất khó đến gần khu vực cấm địa Sinh Mệnh.
Diệp Phàm không phải là truyền nhân Thánh Địa, nếu như không có biện pháp nào khác, chỉ dựa vào một tán tu như hắn thì không có cách nào đi tới những khu vực muốn tới được.
- Tiểu huynh đệ, ngươi ngàn vạn lần không được đi đến chỗ đó. Ngay cả các đại Thánh Chủ, sau khi tiến vào thì cũng không thể vùng vẫy được.
Điếm chủ thạch trai khuyên nhủ.
Diệp Phàm cười một tiếng, nói:
- Ta cũng không đi chịu chết, chỉ là muốn ở xa xem một chút. Nghe tiếng mỏ cổ Thái Sơ đã lâu, nhưng không thể thấy được, đúng là nỗi tiếc nuối của đời người.
Điếm chủ cười nói:
- Ta hiểu mà, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi như ngươi, muốn ở xa nhìn vào. Nhưng không hiểu vì sao đến lúc đó lại không tự chủ được mình, như bị Ma Chủ gọi về tiến sâu vào trong cấm địa. Hàng năm có rất nhiều người mất tích rồi đấy.
- Nói như vậy, có biện pháp đi tới mỏ cổ Thái Sơ thật sao?
Diệp Phàm sáng mặt lên.
- Tiểu đạo trưởng, ta khuyên ngươi đừng có đị mạo hiểm, lòng hiếu kỳ có thể hại chết người thật đấy.
Điếm chủ thật tâm khuyên bảo.
- Kính xin lão ca hỗ trợ, ta biết cân nhắc thế nào.
Diệp Phàm cố ý muốn đi.
- Đã như vậy...ngươi hãy đi tìm một người gọi là lão Đao Cầm. Nhưng mà giá tiền không rẻ đâu, ngươi sẽ giật mình đó.
Điếm chủ cung cấp tin tức thứ nhất như vậy cho Diệp Phàm.
Sau đó Diệp Phàm đi qua đi lại tòa thành này một vòng, lúc đó mới hiểu lão Đao Cầm là người thế nào.
Lão Đao Cầm là một tay đầu sỏ ở thành này, dĩ nhiên không phải là mấy tên cường hào ác bá trong người thường, mà chính là lưu manh trong tu sĩ. Người của lão ta ở khu vực này rất đông, chuyên săn đón các vụ làm ăn như áp tải nguyên thạch...thậm chí còn có cả ám sát.
Lão Đao Cầm ở trong khu vực phía nam thành, nhưng mà đó chỉ là một căn nhà ngói có năm phòng thấp bé mà thôi, thoạt nhìn có vẻ rất cũ nát.
Lão ta không có chút phong phạm của một tay đầu sỏ, mà nhìn giống như một lão nông thì đúng hơn: khuôn mặt đầy nếp ngăn, bàn tay thô ráp bị chai. Lão ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, lấy tẩu thuốc ra rít một cái, không thể nhận biết được thu vi thâm sâu thế nào.
- Thật là quái dị, hàng năm đều có người đi chịu chết...
Lão Đao Cầm lẩm bẩm nói, rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Chờ mấy ngày nữa đi, khi nào đủ một đội thì cùng đi luôn.
- Lão trượng, những thứ trên này đều là việc làm ăn của lão ư?
Diệp Phàm chú ý, nhìn thấy trên vách tường có không ít bố cáo.
- Ta là người biết an phận, không đi giết người bao giờ. Những thứ ngươi nhìn thấy là thư ủy thác, ta chỉ là một người liên lạc ở giữa, sẽ có người khác đến chỗ ta tiếp nhận nhiệm vụ.
Lão Đao Cầm lấy tẩu thuốc hút tiếp, rồi nói:
- Nếu như ngươi muốn giết người, ta có thể liên lạc giúp cho ngươi, nhưng ta muốn hai thành thù lao.
Diệp Phàm nhìn lướt qua một lần, bỗng nhiên nhướng mày lên, thật không ngờ trong những nhiệm vụ ở trên này, lại có nhiệm vụ liên quan đến hắn.
Hắn nhặt một trang giấy màu vàng lên, hình ảnh ở trên rõ ràng là dung mạo của hắn. Nếu như có thể cung cấp đầu mối sẽ được trăm cân nguyên, đánh gục sẽ được năm trăm cân nguyên, bắt sống sẽ được ngàn cân nguyên.
Cái giá này cũng thật cao, xem ra người ra lệnh không tiếc tiền chút nào, bằng mọi giá phải bắt được hắn.
Người ủy thác cũng không giấu diếm thân phận, trên đó viết một chữ thật to - Cơ.
Ông bà cố nội mày!
Tuy rằng Diệp Phàm đã sớm chuẩn bị từ trước, nhưng thâm tâm vẫn nổi sóng một chút. Đã chạy trốn tới Bắc vực rồi, nhưng Cơ gia vẫn không muốn bỏ qua cho hắn, nên đã hạ tập sát lệnh (2) này.
Người của Diêu Quang Thánh Địa đã biết hắn tới Bắc vực, một thế gia Hoang cổ như Cơ gia không thể nào không biết được việc này.
- Hình như ta cũng từng nhìn thấy cái tập sát lệnh này ở một thành khác.
Diệp Phàm thử dò xét.
Lão Đao Cầm rít một hơi thuốc, phun khói rồi nói:
- Tên tiểu tử này chọc phải người không nên chọc, không sống lâu được đâu. Có không ít đệ tử trẻ tuổi của Cơ gia đến đây, còn có vài người trẻ tuổi của Diêu Quang Thánh Địa nữa.
Diệp Phàm không quan tâm nhiều lắm, lại xem những nhiệm vụ được ủy thác khác, không ngờ lại thấy mấy tờ giấy muốn giết chết hắn khác.
Không chỉ có mấy đại cao thủ trẻ tuổi của Cơ gia muốn truy sát hắn, mà còn có một tờ tập sát lệnh do chính đệ tử Diêu Quang Thánh Địa phát ra.
Diệp Phàm học được Đại Hư Không thuật, thiêu chết thái thượng trưởng lão Cơ gia, gia tộc này muốn truy sát hắn cũng không phải là việc bất ngờ gì. Nhưng hắn vốn không quen biết với các đệ tử Diêu Quang Thánh Địa, tại sao bọn họ lại làm thế? Hắn khẽ suy nghĩ một chút, liền nhớ tới Diêu Hi. Sợ rằng đây là mưu kế do nàng ta sắp đặt.
- Muốn truy sát ta sao....ta cũng muốn xem thử bọn ngươi làm cách nào để bắt ta được.
Diệp Phàm cười lạnh trong lòng.
Hắn tu luyện Nguyên Thiên thư, đã học được thuật pháp "cải thiên hoán địa", những người đệ tử kia muốn bắt hắn đúng là rất khó.
- Các cao thủ trẻ tuổi sao? Bản thân ta cũng muốn xem thử các ngươi mạnh đến đâu.
Gần đây thực lực của Diệp Phàm không ngừng tăng lên, nay thấy mấy tờ giấy này, lòng hắn khẽ động một chút, muốn tìm những người này để thử tài nghệ.
Hắn không tin tất cả đệ tử của hai nhà này đều là những nhân vật như Cơ Hạo Nguyệt hay Diêu Quang Thánh tử, nếu chỉ là tu sĩ trẻ tuổi đạt đến cảnh giới tầng hai hoặc tầng ba bí cảnh Đạo Cung, hắn cảm thấy mình có thể chém chết bọn họ.
- Người tên Diệp Phàm này có thực lực thế nào, tại sao có thể làm cho bọn họ phát động binh lực như thế?
Diệp Phàm tùy ý hỏi.
- Nghe nói nửa năm trước hắn ta chỉ mới đạt đến bí cảnh Luân Hải, thời gian ngắn ngủi như vậy, chắc không có thay đổi gì nhiều đâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lão Đao Cầm phun ra một vòng khói, rồi lấy ánh mắt già nua nhìn hắn, nói:
- Có hứng thú tiếp nhận ư? Ta chỉ lấy một phần rưỡi nhiệm vụ tiền thưởng này, còn dư bao nhiêu cho ngươi.
- Tốt, bần đạo nhận, xin hãy nói chi tiết tình huống lại cho ta.
Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Phàm rời khỏi khu vực thành phía nam.
- Sao rồi tiểu đạo trưởng, không phải bị lão già độc ác kia chặt chém rồi chứ?
Khi đi ngang qua thạch trai lúc đầu, lão điếm chủ nhiệt tình hỏi.
- Lão ta thu ta năm mươi cân nguyên, hai ngày sau lên đường.
Diệp Phàm đáp.
- Mặc dù giá tiền không rẻ, nhưng cũng không quá mắc.
Điếm chủ nhân cơ hội giới thiệu, nói:
- Hay là ngươi mua mấy bộ quần áo làm bằng da đá nguyên đi, đây là mấy lớp da được lấy từ các kỳ nguyên đó, có tác dụng trừ tà.
Bỗng nhiên có tiếng dị thú gào thét, rồi có một đội nhân mã chạy vào trong thành. Đây là một đám người trẻ tuổi, tuy chỉ hai mươi mấy tuổi nhưng khí thế phi phàm, người nào người nấy cũng cưỡi dị thú, chạy qua trên đường phố.
Diệp Phàm vuốt cằm, hắn còn mới suy nghĩ đây, không ngờ rằng lại thấy người của Cơ gia nhanh đến như vậy. Nhưng hắn cũng không muốn đi kiếm chuyện.
Hai ngày sau, Diệp Phàm đi tới trước căn nhà cũ nát của lão Đao Cầm ở phía nam thành. Khi đến mới phát hiện ở đây đã có khoảng mười mấy người chờ sẵn, phần lớn là người trẻ tuổi.
- Nửa tháng rồi, số người cũng tương đối.
Lão Đao Cầm ngậm tẩu thuốc, nói:
- Nói cho rõ ràng trước, ta chỉ phụ trách dẫn đường, sinh tử tự to. Nếu như bị triệu hoán vào trong mỏ, ta không liên quan.
Những người này đã sớm hiểu rõ quy củ, không có ai nhiều lời, bọn họ còn thúc giục lên đường sớm.
- Cần gì phải làm vậy đây, một cái mỏ cổ thì có gì đẹp mắt. Vậy mà lại có không ít người đi vào mỗi năm...
Lão Đao Cầm thì thầm.
Có ít người không thích nghe lão nói thế, nên nói lại:
- Lão già, lão nói chuyện gì vui vui được không, lão nói vậy giống như đang nguyền rủa chúng ta đi vào chỗ chết đấy.
- Được rồi, chúc chúng ta một đường xuôi gió!
Lão Đao Cầm không nói thêm nữa. Việc dẫn đường đi là nhiệm vụ của lão, lão chưa bao giờ mượn tay người khác, từ trước đến nay luôn tự mình đảm nhiệm.
Khi đi ra khỏi Nguyên thành, Diệp Phàm lại thấy mấy người trẻ tuổi của Cơ gia. Bọn họ đang vội, khống chế dị thú bay lên trời cao.
Tuy chân của những dị thú kia không chạm đất, nhưng cuồng phong do chúng tạo ra lại làm cát bụi dưới đất tung bay. Mấy người đang muốn tiến vào mỏ cổ Thái Sơ trợn mắt lên nhìn.
- Có gì mà khoe khoang vậy, các ngươi cho rằng thành này là hành cung của mình sao?
- Hừ! Nhỏ giọng một chút đi, ngươi có biết những người kia là ai không? Là người của Cơ gia đó, coi chừng có họa sát thân.
Có mấy người trong đội nhân mã trợn mắt quay lại nhìn mấy lần, một người trong đó nở nụ cười lạnh, nói:
- Họa từ trong miệng mà ra, coi chừng cái miệng của mình.
Bọn họ cũng không dừng lại, tiếp tục bay đi.
- Thật quá kiêu ngạo, thế gia Hoang Cổ giỏi lắm à?
Có người không cam lòng, như cũng chỉ dám lầm bầm nói nhỏ ở sau lưng.
Lão Đao Cầm không hổ đã đi lại trên con đường này mấy chục năm, lão dẫn đoàn người đi dọc theo một con đường, tránh được mấy khu nguyên của các Thánh Địa.
Mọi người đi một chút rồi ngừng, khoảng mười ngày sau đi vào một sa mạc lớn không người nào biết. Lão Đao Cầm đã dẫn mọi người tới bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ.
Từ đây đến khu vực Thái Sơ còn chưa được một ngàn dặm, bọn họ đã đi tới bên ngoài cấm địa Sinh Mệnh trong truyền thuyết.
- Chỉ có thể đi tới tám trăm dặm nữa, nếu còn đi xa hơn thì sẽ gặp nguy hiểm. Các ngươi tự lo cho mình đi, đừng có làm gì dại dột, cũng không nên nói lung tung.
Lão Đao Cầm nghiệm giọng nhắc nhở.
Nơi này không có vật gì, cả vùng đất đỏ ngầu như máu, từ xưa đến nay vẫn thế.
Cát sỏi ở khắp nơi, thỉnh thoảng còn thấy vài ngọn núi đá đỏ như máu, nhìn qua còn tưởng là một bia mộ to lớn.
- Chỗ này thật quá hoang vu, cả một bóng ma cũng không thấy.
Có người cảm thán.
- Đừng nói lung tung!
Lão Đao Cầm giận dữ mắng mỏ.
- Có cần phải như vậy không, không có gì thật mà. Thuận miệng nói vài câu thì sợ gì chứ?
Một người trẻ tuổi bất mãn, cho rằng lão Đao Cầm đã quá cẩn thận.
Lão Đao Cầm không ngừng thì thầm, cũng không biết lão ta đang nói cái gì, đồng thời lão ta bái lạy về phía trước mấy cái. Lúc này lão ta mới giận dữ trừng mắt lên nhìn người kia, quát:
- Nếu như ngươi muốn chết thì cứ tự rời đi, đừng đi theo theo chúng ta nữa. Còn nếu vẫn đi theo ta, thì phải nghe theo ta toàn bộ.
- Lão Đao Cầm, lão quá đáng rồi đó. Chúng ta đã trả nguyên cho lão rồi, sao lão còn làm thái độ như vậy?
Người trẻ tuổi kia không phục, lạnh giọng chất vấn.
- Ta có thể trả nguyên lại cho ngươi, sau đó một mình ngươi rời đi.
Lão Đao Cầm lạnh nhạt đáp lại.
- Được rồi, bớt giận đi. Dù sao cũng gần đến rồi, bớt tranh cãi đi.
Có người khuyên nhủ.
Lão Đao Cầm lạnh lùng nói:
- Ta nói cho các ngươi biết, nếu còn ăn nói lung tung ở chỗ này thì chết người đó.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Những người bên cạnh cũng không tin lắm.
Lão Đao Cầm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ba năm trước đây, cũng bởi vì trong đội có một người ăn nói không kiêng kỵ, kết quả là tự rước lấy họa. Cả đội hai mươi mấy người, cuối cùng chỉ còn mình ta và hai người còn sống.
- Sao lại đáng sợ như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu...chết rồi ư?
Có mấy người hơi nhát gan, cẩn thận hỏi thăm.
- Không có ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết lúc ấy hai mắt mọi người không thấy gì nữa, cũng không cảm giác được gì. Rồi có từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, lúc khôi phục được linh giác thì trên mặt đất chỉ có hai mươi mấy vũng máu.
Lão Đao Cầm bình tĩnh nói.
Đây là một mảnh đất trống trải, khắp nơi chỉ là một màu đỏ, không thể nhìn thấy điểm cuối ở đâu, bỗng nhiên có cát bụi cuồn cuộn nổi lên.
Mọi người đưa mặt nhìn nhau, không tin tưởng lắm.
Mà người trẻ tuổi kia càng không tin, cười nhạo nói:
- Mọi người đều là tu sĩ, chẳng lẽ còn sợ yên quỷ gì sao? Ta tin, chỉ cần không vào cấm địa Sinh Mệnh thì chắn chắn không có việc không tốt xảy ra.
"Phịch"
Lão Đao Cầm ném một túi nguyên xuống đất, nói:
- Ngươi đi đi, trả nguyên lại cho ngươi, ngươi không thể đi cùng chúng ta nữa.
- Từ từ, mọi người đừng nói lung tung nữa, chúng ta tiếp tục đi đi.
Có người khuyên giải.
- Được rồi, ta không nói nữa, được rồi chứ?
Người trẻ tuổi kia thấy lão Đao Cầm giận tái mặt như thế, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
- Nhớ kỹ, bất cứ ai cũng không được nói lung tung!
Sắc mặt lão Đao Cầm trầm xuống, cẩn trọng dặn dò.
Đoàn người phi hành sát dưới mặt đất, tiếp tục đi tới phía trước.
Mới đi được khoảng trăm dặm, bọn họ đã thấy vài cột đá to, vô cùng to lớn. Cũng không biết mấy cột đá này đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng bây giờ vẫn đứng sừng sững nơi đó.
Thỉnh thoảng còn thấy được vài nền nhà lớn, mỗi một khối đá làm nền dài đến vài thước, rất dày. Thật là kinh người!
- Đây là di tích gì? Nếu như ở đây có kiến trúc thì nó thật là bao la hùng vĩ, chẳng lẽ đây là nhà của người khổng lồ sao?
Có người giật mình.
Bình luận facebook