Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Đạo sĩ bất lương chắp tay sau mông, đôi mày nhíu chặt, đi tới đi lui, tự nói:
"Yêu Đế quả nhiên danh bất hư truyền, lại đi bố trí Dương mộ và Âm phần làm 2 phần mộ của mình, chỗ này … chẳng phải là 1 sơ hở do hắn cố ý để lại hay sao?"
Đạo sĩ béo kinh nghi bất định, hắn nhìn chăm chú vào ngọn núi lửa đang hoạt động ở phía xa xa, rồi lại nhìn vào Hắc Đàm ở bên cạnh, hai hàng lông mày nhăn tít lại, nói:
"Nếu như ta đoán không sai, tòa Âm phần này cũng không đơn giản chút nào, đi vào bao nhiêu chết bấy nhiêu..."
"Đạo trưởng, chẳng phải người đang sống sờ sờ đó hay không?"
Diệp Phàm đứng 1 bên nhịn không được xen mồm vào.
"Ngươi cố ý chọc tức ta có phải không?"
Đạo sĩ bất lương nhìn đi nhìn lại Diệp Phàm, càng nhìn càng thấy hắn không vừa mắt, nói:
"Ngươi là cái tên phá gia chi tử, ta quăng ngươi xuống làm bạn với Yêu Đế bây giờ!"
"Đừng, đạo trưởng chính người cầm bảo khí vứt lên đầu ta, chuyện này sao lại trách ta được chứ."
"Phù!"
Đạo sĩ bất lương đặt mông ngồi luôn xuống đất, sắc mặt uể oải, buồn chán, nói:
"Tuy rằng ta phát hiện được 1 bí mật kinh thiên, nhưng lại không cách nào mở được Âm phần, ta đoán rằng ở dưới chắc chắn có bố trí cục thế phải chém giết rồi. Vừa rồi, nếu như lúc ta lặn xuống dưới đáy Hắc Đàm, mà tiến vào trong Âm điện, sợ rằng đã không còn tồn tại trên thế gian được nữa."
"Nếu nói như vậy, Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc – Hoang Tháp, đang ở bên trong Âm điện dưới Hắc Đàm?"
Diệp Phàm ngồi trên một tảng đá, cách đạo sĩ béo 1 khoảng không quá xa cũng không quá gần, tránh cho việc gặp chuyện xui xẻo, nói:
"Thảo nào mà Ngũ đại nhân vật không cách nào tìm được Hoang Tháp, hóa ra nó bị trấn áp ở chỗ này."
Đạo sĩ bất lương cũng không để ý đến hắn, lão đang suy nghĩ, vẽ vẽ lên mặt đất, dường như hắn đang tính toán các loại khả năng giữa Dương Mộ và Âm phần, cuối cùng hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ, nói:
"Làm mất chí bảo, nhưng lại phát hiện ra bí mật kinh thế là Âm phần, nhưng không có cách nào vào được, thực đúng là vừa đau khổ vừa buồn bã!"
"Ở đây chẳng phải có Ngũ đại nhân vật hay sao?"
Diệp Phàm chỉ về phía ngọn núi lửa, nơi đang có Ngũ đại nhân vật.
"Cho dù tất cả bọn họ đi vào, cũng khó có thể bảo toàn tính mạng mà đi ra, đây chính là thế cục phải chết! Dương mộ thực chất ra chính là sơ hở mà Yêu Đế cố ý bố trí, hắn muốn lưu lại Yêu Tộc chí bảo và cội nguồn sức mạnh của hắn cho hậu nhân. Mà đây mới chính là nơi hắn an nghỉ, không ai được phép quấy rầy. Để lộ tung tích Dương Mộ, chính là cách để che giấu Âm phần! Hoặc là, nó còn 1 diệu dụng khác, chính là một âm một dương, giữ chặt Thái Cực, điều này quả thật vừa sâu xa, vừa khó hiểu."
Nói xong, Đạo sĩ bất lương lộ ra thần sắc thất vọng, nói:
"Trừ khi có Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc, nếu không thì cho dù là Đại cường giả cũng khó tránh kết cục là cái chết, ngược lại nó cũng chính là thứ để giữ ổn định Âm phần, nếu không nó sẽ chui vào bên dưới lòng đất của Đông Hoang, lúc đó nó như rồng về biển lớn, không có tung tích nào nữa."
"Hoang Tháp thần dị như vậy sao, nó còn cường đại hơn cả đại cường giả?" Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đương nhiên!"
Đạo sĩ bất lương tỏ ra vô cùng khao khát, nói:
"Tục truyền, Hoang Tháp đã tồn tại qua vô tận năm tháng, chẳng biết nó có từ niên đại nào nữa, cái thế giới này nếu không có nó, thì không thể trấn áp được người vào sinh vật!"
"Đáng sợ như vậy sao?"
Đạo sĩ béo say sưa kể lại:
"Từ xưa tới nay, những chuyện có liên quan tới Tiên nhân thì không ai có thể kết luận và nói rõ được. Thế nhưng, mỗi truyền thuyết mà có liên quan tới tiên nhân đều có quan hệ với Hoang Tháp."
"Nó có quan hệ gì với Hoang Tháp?"
Diệp Phàm giật mình kinh ngạc.
"Tục truyền, ở vô tận năm tháng trước, Đông Hoang từng có tiên nhân xuất thế, thế nhưng có mấy cuốn sách cổ ghi chép lại, tất cả "Tiên nhân" đó đều bị Hoang Tháp đè chết!"
"Không thể nào, Hoang Tháp không đáng sợ như vậy chứ?!"
Diệp Phàm giật mình, những chuyện liên qua đến Tiên nhân có thực hay không, thì cho đến bây giờ không có ai dám kết luận cả.
Thế nhưng, nếu Tiên nhân thực sự tồn tại, thì sẽ áp đảo hết tất cả tu sĩ! Đã mạnh mẽ như vậy rồi, mà không đấu lại được với Hoang Tháp, chuyện này vừa nghe đã khiến người ta kinh hãi.
"Đương nhiên là đáng sợ, không thì có nhiều nhân vật cường đại kéo đến đây làm gì! Ta nghĩ không bao lâu nữa, những người đứng đầu Thánh Địa sẽ giá lâm nơi đây, chẳng qua là Đông Hoang quá rộng lớn, có 1 số người nhận được tin muộn, cho nên khi họ biết tin, thì sẽ trực tiếp bố trí "Đạo văn", xuyên qua hư không mà tới."
"Hoang Tháp có lai lịch gì, mà lại bất phàm tới như vậy?"
Trong lòng Diệp Phàm không thể nào bình tĩnh lại được.
"Theo Truyền thuyết, từ khi Đông Hoang có sinh linh, thì nó đã tồn tại trên đời, cho nên không ai biết được lai lịch của nó cả."
"Thật đáng tiếc, bảo vật đã nằm trong tay, mà lại bị đạo trưởng ném đi, lại coi chí bảo là miếng đồng nát."
Diệp Phàm giả bộ lắc đầu thở dài.
Sauk hi nghe xong những lời ấy, sắc mặt đạo sĩ rất khó coi, so với miếng đồng xanh thì còn xanh hơn, tức giận vô cùng, nói:
"Nếu không phải do ngươi, thì ta đã đoạt được rồi."
"Đạo trưởng, người không thể nói như vậy, tòa Hoang Tháp kia là do người trực tiếp ném đi, thật sự là đáng tiếc."
"Ai nói nó là Hoang Tháp, ta đâu có nói câu nào rằng nó là Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc đâu?"
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, nói:
"Nếu nó không phải là Hoang Tháp, thì ngươi sốt ruột, tức giận làm cái gì, chẳng phải nó là 1 miếng đồng nát hay sao, ta cũng cảm thấy nó chẳng có liên hệ gì với Hoang Tháp cả."
"Ngươi thì biết cái gì, chỉ là 1 đứa trẻ con, ta không nói chuyện với ngươi!"
Đạo sĩ bất lương nén giận, không nói chuyện về miếng Lục Đồng nữa.
Diệp Phàm thoạt nhìn chỉ có hình dáng tầm 11, 12 tuổi, nhưng tuổi tác của hắn đã trên 20 rồi, nay bị người khác nói là tiểu hài tử, đương nhiên là bất mãn rồi, hắn thấp giọng nói:
"Ta cũng đếch thèm!"
"Ngươi nói với ai vậy?"
Đạo sĩ bất lương không hiểu hắn nói gì, bèn hỏi.
"Ta đếch thèm nói chuyện với ngươi!"
Diệp Phàm trong lòng khó chịu, chỉ trả lời như vậy.
"Ngươi không thèm nói chuyện với ta? Đúng là lăng nhăng, ta không rảnh rỗi tiếp chuyện với ngươi đâu."
Nói xong, Đạo sĩ bất lương xoay người nhìn về phía Hắc Đàm suy nghĩ đến xuất thần.
"Đạo trưởng, ngươi bây giờ không dám xuống Âm phần, bây giờ đang rảnh, thì nói chuyện về khối Lục Đồng đi, kể cho ta biết chút lai lịch về nó, dù sao thì ta cũng tự tay ném nó đi..."
"Ngươi... ngươi còn mặt mũi mà nói câu đó!"
Nghe thấy câu nói này, mặt đạo sĩ béo không đánh mà thâm, hai mắt đỏ lên.
"Xem ra nó thật không bình thường, ta đoán nó chỉ kém Hoang Tháp có 1 tý tẹo tèo teo..."
Diệp Phàm đúng là không có ý tốt, hắn đang khiêu khích Đạo sĩ bất lương, nhưng cũng không dại mà làm cho hắn phát hỏa.
"Tiểu hài tử, lại định múa rìu qua mắt thợ ư, ta sẽ để cho ngươi tức chết! Đạo nhân ta không nói cho ngươi biết."
Đạo sĩ béo quay người lại, không phản ứng với hắn.
"Đạo trưởng ngươi cũng quá vô lương tâm rồi, ngươi đã đoạt từ trong tay của ta 3 cái vũ khí thông linh rồi, bây giờ ta hỏi ngươi có chút chuyện, mà ngươi lại làm ra bộ dáng như vậy..."
Đạo sĩ bất lương thấy Diệp Phàm trở mặt không ngừng, tức đến muốn bóp chết hắn, nói:
"Cho dù là 10 cái, 100 cái, 1000 cái vũ khí thông linh, cũng không thể so với 1 khối Lục Đồng mà ngươi đã ném đi!"
"Ta nói đạo trưởng đừng nên oán hận như vậy, chẳng phải do ta không biết mà dễ dàng ném nó vào trong cái Hắc Đàm này hay sao, ai bảo trước kia ngươi không nói cho ta biết nó là chí bảo..."
Đạo sĩ bất lương thấy tên thiếu niên chỉ 11, 12 tuổi này cứ đứng trước mặt mình mà lải nhải, làm cho hắn nhớ lại chuyện cũ, lại càng cảm thấy mình không đúng, làm cho hắn hận đến mức khóc không ra nước mắt, chỉ thiếu điều chặt đôi tay của mình xuống, tại sao mình lại khốn nạn tới như vậy, tai sao không giữ nó lại?
"Con mẹ nó, đồ Thiên tôn bất lương!"
Hắn phì phò thở ra một hơi, nói:
"Ngươi ít lải nhải đi, nên im lặng 1 chút!"
"Phù!"
Diệp Phàm lắc đầu, thở dài một hơi, thế nhưng trong lòng hắn sướng rên lên, chỉ im lặng được trong chốc lát, hắn lại gợi nên tính hối hận của Đạo sĩ bất lương, làm cho lão càng lúc càng tiêu cực, thế mới đem nỗi hận của hắn trút ra ngoài.
Khi Diệp Phàm dứt lời, Đạo sĩ bất lương mới mở miệng nói, giọng nói đầy vẻ tiếc hận:
"Ai nói miếng Lục Đồng đó không bằng Hoang Tháp, hơn vạn năm trước, Đông Hoang thiếu chút nữa bị nó lật tung lên."
"Có chuyện như vậy sao?" Diệp Phàm lộ ra thần sắc nghi hoặc.
"Đúng vậy, năm đó khi Hoang Tháp biến mất, cũng không làm cho Đông Hoang náo loạn đến như vậy, nhưng khối Lục Đồng này lại làm cho Đông Hoang không còn an bình nữa."
"Hoang Tháp có thể đè chết Tiên nhân, uy thế không thể kháng cự, được coi là Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc, chẳng lẽ khối Lục Đồng còn lợi hại hơn?"
Đạo sĩ béo phờ phạc, nói:
"Lục Đồng là vật của Trung châu, năm đó khi nó thất lạc, đã kéo theo tất cả cường giả của Trung châu đến đây, suýt nữa thì lật tung Đông Hoang, Nam lĩnh, Tây mạc, Bắc Nguyên, đây chính là chuyện náo động vô cùng lớn!"
Diệp Phàm nghe được những lời ấy, hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắc vô cùng hiểu rõ, Trung châu so với Đông Hoang còn mênh mông rộng lớn hơn, cho dù dùng Thần Hồng cũng không thể bay qua, nếu muốn từ nơi này đến nơi khác, chỉ có thể khắc "Đạo văn" nên sơn xuyên địa mạch, ngưng tụ "Thiên thế", xuyên qua hư không mà thôi.
Có người nói, Trung Châu có rất nhiều Cổ Tích (1), là nơi địa linh nhân kiệt, cường giả nối tiếp nhau xuất hiện, là một cổ địa cực kỳ thần bí và phồn thịnh.
(1) Cổ Tích: Cổ địa di tích: ý nói có nhiều khu vực có chứa di tích từ thời Thái cổ.
"Ai mà lớn mật tới như vậy, lại đi trêu chọc khiến cho tất cả cường giả của Trung Châu phải lộ mặt..."
"Đương nhiên là vị đại đế cuối cùng của Yêu Tộc đã thống nhất Đông Hoang, làm cho Đông Hoang nhân tộc rước lấy 1 đại phiền toái!"
"Xem ra Yêu Đế đúng là rất mạnh, có thể khuấy động phong vân bốn phương, đúng là không bình thường."
Đạo sĩ bất lương tức giận nhìn hắn một cái, nói:
"Lại còn phải để ngươi nói, nếu hắn không cường đại, thì làm sao thống nhất được Yêu Tộc đông hoang, tạo nên đế nghiệp bất hủ."
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, hỏi:
"Ngươi làm sao có thể xách định, khối Lục Đồng này thuộc về Trung Châu, còn nữa nó có tên gọi là gì?"
"Yêu Đế quả nhiên danh bất hư truyền, lại đi bố trí Dương mộ và Âm phần làm 2 phần mộ của mình, chỗ này … chẳng phải là 1 sơ hở do hắn cố ý để lại hay sao?"
Đạo sĩ béo kinh nghi bất định, hắn nhìn chăm chú vào ngọn núi lửa đang hoạt động ở phía xa xa, rồi lại nhìn vào Hắc Đàm ở bên cạnh, hai hàng lông mày nhăn tít lại, nói:
"Nếu như ta đoán không sai, tòa Âm phần này cũng không đơn giản chút nào, đi vào bao nhiêu chết bấy nhiêu..."
"Đạo trưởng, chẳng phải người đang sống sờ sờ đó hay không?"
Diệp Phàm đứng 1 bên nhịn không được xen mồm vào.
"Ngươi cố ý chọc tức ta có phải không?"
Đạo sĩ bất lương nhìn đi nhìn lại Diệp Phàm, càng nhìn càng thấy hắn không vừa mắt, nói:
"Ngươi là cái tên phá gia chi tử, ta quăng ngươi xuống làm bạn với Yêu Đế bây giờ!"
"Đừng, đạo trưởng chính người cầm bảo khí vứt lên đầu ta, chuyện này sao lại trách ta được chứ."
"Phù!"
Đạo sĩ bất lương đặt mông ngồi luôn xuống đất, sắc mặt uể oải, buồn chán, nói:
"Tuy rằng ta phát hiện được 1 bí mật kinh thiên, nhưng lại không cách nào mở được Âm phần, ta đoán rằng ở dưới chắc chắn có bố trí cục thế phải chém giết rồi. Vừa rồi, nếu như lúc ta lặn xuống dưới đáy Hắc Đàm, mà tiến vào trong Âm điện, sợ rằng đã không còn tồn tại trên thế gian được nữa."
"Nếu nói như vậy, Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc – Hoang Tháp, đang ở bên trong Âm điện dưới Hắc Đàm?"
Diệp Phàm ngồi trên một tảng đá, cách đạo sĩ béo 1 khoảng không quá xa cũng không quá gần, tránh cho việc gặp chuyện xui xẻo, nói:
"Thảo nào mà Ngũ đại nhân vật không cách nào tìm được Hoang Tháp, hóa ra nó bị trấn áp ở chỗ này."
Đạo sĩ bất lương cũng không để ý đến hắn, lão đang suy nghĩ, vẽ vẽ lên mặt đất, dường như hắn đang tính toán các loại khả năng giữa Dương Mộ và Âm phần, cuối cùng hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ, nói:
"Làm mất chí bảo, nhưng lại phát hiện ra bí mật kinh thế là Âm phần, nhưng không có cách nào vào được, thực đúng là vừa đau khổ vừa buồn bã!"
"Ở đây chẳng phải có Ngũ đại nhân vật hay sao?"
Diệp Phàm chỉ về phía ngọn núi lửa, nơi đang có Ngũ đại nhân vật.
"Cho dù tất cả bọn họ đi vào, cũng khó có thể bảo toàn tính mạng mà đi ra, đây chính là thế cục phải chết! Dương mộ thực chất ra chính là sơ hở mà Yêu Đế cố ý bố trí, hắn muốn lưu lại Yêu Tộc chí bảo và cội nguồn sức mạnh của hắn cho hậu nhân. Mà đây mới chính là nơi hắn an nghỉ, không ai được phép quấy rầy. Để lộ tung tích Dương Mộ, chính là cách để che giấu Âm phần! Hoặc là, nó còn 1 diệu dụng khác, chính là một âm một dương, giữ chặt Thái Cực, điều này quả thật vừa sâu xa, vừa khó hiểu."
Nói xong, Đạo sĩ bất lương lộ ra thần sắc thất vọng, nói:
"Trừ khi có Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc, nếu không thì cho dù là Đại cường giả cũng khó tránh kết cục là cái chết, ngược lại nó cũng chính là thứ để giữ ổn định Âm phần, nếu không nó sẽ chui vào bên dưới lòng đất của Đông Hoang, lúc đó nó như rồng về biển lớn, không có tung tích nào nữa."
"Hoang Tháp thần dị như vậy sao, nó còn cường đại hơn cả đại cường giả?" Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đương nhiên!"
Đạo sĩ bất lương tỏ ra vô cùng khao khát, nói:
"Tục truyền, Hoang Tháp đã tồn tại qua vô tận năm tháng, chẳng biết nó có từ niên đại nào nữa, cái thế giới này nếu không có nó, thì không thể trấn áp được người vào sinh vật!"
"Đáng sợ như vậy sao?"
Đạo sĩ béo say sưa kể lại:
"Từ xưa tới nay, những chuyện có liên quan tới Tiên nhân thì không ai có thể kết luận và nói rõ được. Thế nhưng, mỗi truyền thuyết mà có liên quan tới tiên nhân đều có quan hệ với Hoang Tháp."
"Nó có quan hệ gì với Hoang Tháp?"
Diệp Phàm giật mình kinh ngạc.
"Tục truyền, ở vô tận năm tháng trước, Đông Hoang từng có tiên nhân xuất thế, thế nhưng có mấy cuốn sách cổ ghi chép lại, tất cả "Tiên nhân" đó đều bị Hoang Tháp đè chết!"
"Không thể nào, Hoang Tháp không đáng sợ như vậy chứ?!"
Diệp Phàm giật mình, những chuyện liên qua đến Tiên nhân có thực hay không, thì cho đến bây giờ không có ai dám kết luận cả.
Thế nhưng, nếu Tiên nhân thực sự tồn tại, thì sẽ áp đảo hết tất cả tu sĩ! Đã mạnh mẽ như vậy rồi, mà không đấu lại được với Hoang Tháp, chuyện này vừa nghe đã khiến người ta kinh hãi.
"Đương nhiên là đáng sợ, không thì có nhiều nhân vật cường đại kéo đến đây làm gì! Ta nghĩ không bao lâu nữa, những người đứng đầu Thánh Địa sẽ giá lâm nơi đây, chẳng qua là Đông Hoang quá rộng lớn, có 1 số người nhận được tin muộn, cho nên khi họ biết tin, thì sẽ trực tiếp bố trí "Đạo văn", xuyên qua hư không mà tới."
"Hoang Tháp có lai lịch gì, mà lại bất phàm tới như vậy?"
Trong lòng Diệp Phàm không thể nào bình tĩnh lại được.
"Theo Truyền thuyết, từ khi Đông Hoang có sinh linh, thì nó đã tồn tại trên đời, cho nên không ai biết được lai lịch của nó cả."
"Thật đáng tiếc, bảo vật đã nằm trong tay, mà lại bị đạo trưởng ném đi, lại coi chí bảo là miếng đồng nát."
Diệp Phàm giả bộ lắc đầu thở dài.
Sauk hi nghe xong những lời ấy, sắc mặt đạo sĩ rất khó coi, so với miếng đồng xanh thì còn xanh hơn, tức giận vô cùng, nói:
"Nếu không phải do ngươi, thì ta đã đoạt được rồi."
"Đạo trưởng, người không thể nói như vậy, tòa Hoang Tháp kia là do người trực tiếp ném đi, thật sự là đáng tiếc."
"Ai nói nó là Hoang Tháp, ta đâu có nói câu nào rằng nó là Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc đâu?"
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, nói:
"Nếu nó không phải là Hoang Tháp, thì ngươi sốt ruột, tức giận làm cái gì, chẳng phải nó là 1 miếng đồng nát hay sao, ta cũng cảm thấy nó chẳng có liên hệ gì với Hoang Tháp cả."
"Ngươi thì biết cái gì, chỉ là 1 đứa trẻ con, ta không nói chuyện với ngươi!"
Đạo sĩ bất lương nén giận, không nói chuyện về miếng Lục Đồng nữa.
Diệp Phàm thoạt nhìn chỉ có hình dáng tầm 11, 12 tuổi, nhưng tuổi tác của hắn đã trên 20 rồi, nay bị người khác nói là tiểu hài tử, đương nhiên là bất mãn rồi, hắn thấp giọng nói:
"Ta cũng đếch thèm!"
"Ngươi nói với ai vậy?"
Đạo sĩ bất lương không hiểu hắn nói gì, bèn hỏi.
"Ta đếch thèm nói chuyện với ngươi!"
Diệp Phàm trong lòng khó chịu, chỉ trả lời như vậy.
"Ngươi không thèm nói chuyện với ta? Đúng là lăng nhăng, ta không rảnh rỗi tiếp chuyện với ngươi đâu."
Nói xong, Đạo sĩ bất lương xoay người nhìn về phía Hắc Đàm suy nghĩ đến xuất thần.
"Đạo trưởng, ngươi bây giờ không dám xuống Âm phần, bây giờ đang rảnh, thì nói chuyện về khối Lục Đồng đi, kể cho ta biết chút lai lịch về nó, dù sao thì ta cũng tự tay ném nó đi..."
"Ngươi... ngươi còn mặt mũi mà nói câu đó!"
Nghe thấy câu nói này, mặt đạo sĩ béo không đánh mà thâm, hai mắt đỏ lên.
"Xem ra nó thật không bình thường, ta đoán nó chỉ kém Hoang Tháp có 1 tý tẹo tèo teo..."
Diệp Phàm đúng là không có ý tốt, hắn đang khiêu khích Đạo sĩ bất lương, nhưng cũng không dại mà làm cho hắn phát hỏa.
"Tiểu hài tử, lại định múa rìu qua mắt thợ ư, ta sẽ để cho ngươi tức chết! Đạo nhân ta không nói cho ngươi biết."
Đạo sĩ béo quay người lại, không phản ứng với hắn.
"Đạo trưởng ngươi cũng quá vô lương tâm rồi, ngươi đã đoạt từ trong tay của ta 3 cái vũ khí thông linh rồi, bây giờ ta hỏi ngươi có chút chuyện, mà ngươi lại làm ra bộ dáng như vậy..."
Đạo sĩ bất lương thấy Diệp Phàm trở mặt không ngừng, tức đến muốn bóp chết hắn, nói:
"Cho dù là 10 cái, 100 cái, 1000 cái vũ khí thông linh, cũng không thể so với 1 khối Lục Đồng mà ngươi đã ném đi!"
"Ta nói đạo trưởng đừng nên oán hận như vậy, chẳng phải do ta không biết mà dễ dàng ném nó vào trong cái Hắc Đàm này hay sao, ai bảo trước kia ngươi không nói cho ta biết nó là chí bảo..."
Đạo sĩ bất lương thấy tên thiếu niên chỉ 11, 12 tuổi này cứ đứng trước mặt mình mà lải nhải, làm cho hắn nhớ lại chuyện cũ, lại càng cảm thấy mình không đúng, làm cho hắn hận đến mức khóc không ra nước mắt, chỉ thiếu điều chặt đôi tay của mình xuống, tại sao mình lại khốn nạn tới như vậy, tai sao không giữ nó lại?
"Con mẹ nó, đồ Thiên tôn bất lương!"
Hắn phì phò thở ra một hơi, nói:
"Ngươi ít lải nhải đi, nên im lặng 1 chút!"
"Phù!"
Diệp Phàm lắc đầu, thở dài một hơi, thế nhưng trong lòng hắn sướng rên lên, chỉ im lặng được trong chốc lát, hắn lại gợi nên tính hối hận của Đạo sĩ bất lương, làm cho lão càng lúc càng tiêu cực, thế mới đem nỗi hận của hắn trút ra ngoài.
Khi Diệp Phàm dứt lời, Đạo sĩ bất lương mới mở miệng nói, giọng nói đầy vẻ tiếc hận:
"Ai nói miếng Lục Đồng đó không bằng Hoang Tháp, hơn vạn năm trước, Đông Hoang thiếu chút nữa bị nó lật tung lên."
"Có chuyện như vậy sao?" Diệp Phàm lộ ra thần sắc nghi hoặc.
"Đúng vậy, năm đó khi Hoang Tháp biến mất, cũng không làm cho Đông Hoang náo loạn đến như vậy, nhưng khối Lục Đồng này lại làm cho Đông Hoang không còn an bình nữa."
"Hoang Tháp có thể đè chết Tiên nhân, uy thế không thể kháng cự, được coi là Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc, chẳng lẽ khối Lục Đồng còn lợi hại hơn?"
Đạo sĩ béo phờ phạc, nói:
"Lục Đồng là vật của Trung châu, năm đó khi nó thất lạc, đã kéo theo tất cả cường giả của Trung châu đến đây, suýt nữa thì lật tung Đông Hoang, Nam lĩnh, Tây mạc, Bắc Nguyên, đây chính là chuyện náo động vô cùng lớn!"
Diệp Phàm nghe được những lời ấy, hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắc vô cùng hiểu rõ, Trung châu so với Đông Hoang còn mênh mông rộng lớn hơn, cho dù dùng Thần Hồng cũng không thể bay qua, nếu muốn từ nơi này đến nơi khác, chỉ có thể khắc "Đạo văn" nên sơn xuyên địa mạch, ngưng tụ "Thiên thế", xuyên qua hư không mà thôi.
Có người nói, Trung Châu có rất nhiều Cổ Tích (1), là nơi địa linh nhân kiệt, cường giả nối tiếp nhau xuất hiện, là một cổ địa cực kỳ thần bí và phồn thịnh.
(1) Cổ Tích: Cổ địa di tích: ý nói có nhiều khu vực có chứa di tích từ thời Thái cổ.
"Ai mà lớn mật tới như vậy, lại đi trêu chọc khiến cho tất cả cường giả của Trung Châu phải lộ mặt..."
"Đương nhiên là vị đại đế cuối cùng của Yêu Tộc đã thống nhất Đông Hoang, làm cho Đông Hoang nhân tộc rước lấy 1 đại phiền toái!"
"Xem ra Yêu Đế đúng là rất mạnh, có thể khuấy động phong vân bốn phương, đúng là không bình thường."
Đạo sĩ bất lương tức giận nhìn hắn một cái, nói:
"Lại còn phải để ngươi nói, nếu hắn không cường đại, thì làm sao thống nhất được Yêu Tộc đông hoang, tạo nên đế nghiệp bất hủ."
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, hỏi:
"Ngươi làm sao có thể xách định, khối Lục Đồng này thuộc về Trung Châu, còn nữa nó có tên gọi là gì?"
Bình luận facebook