Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Trong nội tâm của Diệp Phàm đang khắc ấn Tam túc viên đỉnh, thế nhưng so với việc tế luyện Thần văn trong Khổ Hải, thì đã khó lại còn khó hơn, chỉ độc việc đem 19 đạo Thần văn ngưng tụ lại 1 chỗ, đã hao tổn 1 thời gian rất dài rồi.
Cuối cùng, hắn cũng dung luyện được 19 đạo Thần văn, biến thành một hạt đậu nho nhỏ, thế nhưng khó nhất là ở công đoạn đúc, nếu không có khả năng hóa hình, thì đúng là chẳng có điểm liên quan nào với "Đỉnh" cả.
Diệp Phàm đã nhiều lần thử đi thử lại, đừng nói tới chuyện tế luyện nó thành hình dáng của chiếc "Đỉnh", mày ngay cả khắc một chút hoa văn lên nó cũng không được, té luyện "Đỉnh" quả nhiên rất khó.
Nhưng mà, hắn cũng không có lo lắng, công việc bây giờ mới bắt đầu, sau này sẽ có nhiều thời gian để chăm chút hơn, đây là một quá trình yêu cầu thời gian rất dài, không ngừng củng cố, cần có rất nhiều tâm sức của chủ nhân.
Khi trời tối đen, Diệp Phàm mới đi săn 1 con chồn và đem trở về. Khi vừa mới ngồi xuống bàn ở trong quán cơm nhỏ, Lão nhân đã đem một mâm cơm tới, hương thơm nức lòng người.
Lúc này, Tiểu Đình Đình đã thay một bộ đồ mới, trên khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn, luôn nở nụ cười ngọt ngào, hiện rõ cái má núm đồng tiền của nàng, đối với nàng hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần có thể ăn cơm, không bị bắt nạt, thì đã thỏa mãn rồi, Huống chi, bây giờ lại có đồ mới để mặc.
"Hôm nay, Lý gia viết lệnh Mộc Giai Binh, tập trung không ít thanh niên trai tráng, dường như muốn phòng bị cái gì đó."
Trong bữa cơm, Khương lão bá cất tiếng nói.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Phàm hỏi.
"Lý gia có một kẻ địch đối đầu, cũng là một gia tộc tu tiên, sống cách đây vài chục dặm, cùng là 1 gia tộc cường thịnh trên 1 mảnh đất, cho nên 2 gia tộc vốn đã bất hòa. Lý gia hoài nghi đối phương phóng hỏa đốt mười mấy xe hàng hóa của họ, hôm nay hắn phái người đi tìm hiểu tim tức, nhưng 1 quản sự bị bắt, còn những người đi theo bị đánh cho gần chết, tổng cổ trở về."
Diệp Phàm nhất thời cười khẽ, nói:
"Vốn ta cũng muốn hành hạ bọn họ thêm 1 lần nữa, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đến bản thân mình bọn họ còn lo không xong, thì làm gì còn tâm tư để lo chuyện khác, cứ để mặc cho 2 gia tộc đối đầu với nhau."
Sau khi Diệp Phàm hỏi rõ tình huống, đêm tới hắn lại lặng lẽ rời khỏi tiểu trấn, đi một mạch mấy chục dặm tới 1 sơn trang.
Hắn vô thanh vô tức tiến vào, Gia tộc này cũng có người tu tiên, nhưng lại ở bên ngoài, trong nhà lúc này lại không có người tọa trấn, những người khác thì Diệp Phàm coi như không có.
Hắn tốn hơn nửa canh giờ, mới phát hiện ra ở trong phòng chứa củi có một người bị trói.
"Là Trương quản sự phải không?"
Một âm thanh lanh lảnh vang lên từ trong phòng chứa củi, so với sự miêu tả của Khương lão bá cũng không có gì khác nhau:
"Là ta, ngươi là ai?"
"Trương quản sự, ta đến để cứu ngươi."
Diệp Phàm đi tới, giật 1 cái kéo đứt mấy sợi dây trói trên người của hắn, nói:
"Thiếu gia nhà các ngươi tu luyện ở Yên Hà Động Thiên nay đã hạ sơn, hắn muốn triệt để tiêu diệt Vương Gia."
"Cái gì..."
Trương quản sự vô cùng giật mình, nói:
"Ngươi là ai?"
Thanh âm của Diệp Phàm lúc này đã trở nên lạnh lùng, nói:
"Ngươi bình tĩnh 1 chút, thiếu gia nhà các ngươi có phải có mấy vị sư huynh đệ đúng không, ta chính là 1 trong số đó."
"Tiểu nhân tham kiến Tiên nhân Đại lão gia."
Trương quản sự thấy đối phương tuổi tác không lớn, nhưng khi biết đối phương là tu tiên giả, thì lập tức dập đầu cúi chào.
"Không cần phải lạy, bây giờ ta có chuyện cần ngươi làm, ngươi hãy nghe cho kỹ đây."
"Tiểu nhân xin mời Đạo lão gia nói."
"Nơi này có mấy thùng dầu, ngươi ra bên ngoài phóng hỏa, chờ khi lửa bốc cháy thì hô lớn, nói thiếu gia nhà ngươi muốn tận diệt nhà bọn họ."
"A, nói như vậy ta có bị bọn họ giết chết không?"
Lúc này, Trương quản sự lại nghĩ tới chuyện khác, đó là chuyện tính mạng mình có thể giữ được hay không.
"Ngươi yên tâm đi, sự an toàn của ngươi do chúng ta phụ trách, mấy người bọn ta muốn từ từ hành hạ, để cho người của Vương gia chết trong sự sợ hãi."
"Được, ta bây giờ lập tức đi phóng hỏa, sau đó sẽ xung phong liều chết vì đại lão gia."
Diệp Phàm vỗ vỗ vai hắn, khích lệ nói:
"Ngươi đã lập công lớn rồi đó!"
Được một Tiên nhân tán thưởng như vậy, Trương quản sự nhất thời nhiệt huyết sôi trào, đã đem thần huy hàng ngày khi bắt nạt hàng xóm bộc phát ra hết, nhấc mấy thùng dầu lên, rồi chạy ra ngoài.
Diệp Phàm xoay người nhặt mấy sợ dây thừng đã đứt lên, từ từ biến mất trong bóng tối.
Không bao lâu sau, trong sơn trang ánh lửa đã ngút trời, có tới 4, 5 điểm đang cháy lớn.
Đúng lúc này, thanh âm lanh lảnh của Trương quản sự đã vang lên, trong đêm khuya đặc biệt chói tai, nói:
"Vương gia là đồ rùa đen, cái ổ lợn của các ngươi hôm nay đã bị đốt rồi, các ngươi cứ đợi đấy, thiếu gia nhà chúng ta sẽ đến đây tận diệt cả nhà các ngươi."
Vương gia nhất thời đại loạn, có âm thanh gào khóc của nữ nhân vang lên, cũng có âm thanh quát tháo tức giận của nam nhân, rất nhanh đã có người cầm đao, kiếm sáng loáng, chạy về phía của Trương quản sự.
Lúc này, Trương quản sự hưng phấn vô cùng, có tiên nhân ở đằng sau chống lưng, thì hắn còn sợ cái gì nữa, đốt thêm 4, 5 chỗ nữa.
Người của Vương gia nhìn thấy cảnh này, 2 con mắt lập tức đỏ hổng, gầm lên giận dữ, vung đao chém tới, trường đao sáng như tuyết, được ánh lửa phản chiếu, vô cùng chói mắt.
Cho đến lúc này, Trương quản sự mới có cảm giác sợ hãi, bởi vì tiên nhân không xuất hiện ở bên cạnh hắn, mà lúc này có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, gào lên thảm thiết, mới chỉ bước đi 1 bước, thì đã bị người ta chém trúng cổ, máu tươi phun ta, chết không nhắm mắt.
Thấy Trương quản sự đã bị giết, Diệp Phàm lặng lẽ rút lui, nhưng hắn cũng không rời đi luôn, mà nhân lúc người loạn đốt thêm mười mấy chỗ nữa, ánh lửa cháy bừng bừng, sáng rực một góc trời.
Xong xuôi, hắn mới phóng đi như bay, biến mất trong bóng tối.
Sáng ngày thứ hai, tin tức này đã truyền tới Thanh Phong trấn, làm cho Lý gia chấn động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Sơn trang của Vương gia bị đốt chụi hơn nửa?!"
"Cái gì, là do Trương Thuận làm?"
"Khốn kiếp, Trương Thuận, ta muốn giết cả nhà ngươi!"
Trên dưới của Lý gia vô cùng hoảng sợ, giống như kiến bò trong chảo, tập trung tất cả tráng đinh, chuẩn bị ứng phó với sự trả thù của Vương gia.
Hơn nửa sơn trang của Vương gia đã hóa thành tro tàn, bọn họ vô cùng phẫn nộ, chỉ trong ngày hôm sau đã đốt trụi hơn nửa số của hàng của Lý gia ở thị trấn, cướp đi toàn bộ tiền bạc, rồi tập hợp tất cả gia đinh, đánh về hướng Thanh Phong trấn.
Ngày hôm đó, bên ngoài Thanh Phong trấn, hai gia tộc đã xảy ra xung đột kịch liệt, đầu rơi máu chảy, hai bên đều tử thương không ít người, bây giờ chẳng còn gì phải giải thích nữa, chỉ có thể dùng đao kiếm mà nói chuyện thôi.
Mãi cho tới tận lúc hoàng hôn, hai bên mới tạm thời lui quân, đương nhiên là sự việc không thể kết thúc như vậy được, mấy ngày tiếp theo chắc chắn còn có xung đột.
Ngay trong đêm hôm đó, người của Vương gia lại lao tới, xông vào Thanh Phong trấn, chạy thẳng đến nhà Lý gia phóng hỏa.
Nếu như không phải Lý gia đã sớm có phòng bị, thì đã bị đốt thành tro tàn rồi, mặc dù vậy, nhưng cũng cháy, đổ mất không ít phòng, cả đêm không được bình an chút nào.
Dân cư trong Thanh Phong trấn đều vỗ tay hoan hô, Lý gia thường ngày hay hiếp đáp người cùng quê, từ lâu đã có sự chỉ trích, nhưng không ai dám đứng mà thôi, bây giờ phát sinh những chuyện này, đối với họ quả thực là chuyện tốt nhất.
Khi Khương lão bá chứng kiến những chuyện này, thì lại có vẻ buồn lòng, Diệp Phàm thấy thế cười nói:
"Ngài không nên lo lắng, cả 2 gia tộc này đều không phải hạng lương thiện gì, coi như là chó cắn chó mất 1 miếng lông mà thôi."
Lão nhân gật đầu, nói:
"Hài tử, sau này nên hạn chế làm những chuyện như thế này..."
Lão có chút lo lắng cho Diệp Phàm, chỉ cảm thấy 1 thiếu niên mới có 11, 12 tuổi, tùy tiện xuất ra 1 thủ đoạn, mà đã tạo thành phong ba lớn tới như vậy, chỉ sợ sau này tâm tư hắn thâm trầm, mà lạc vào tà đạo.
Diệp Phàm khẽ nở nụ cười, nói:
"Lão bá, người yên tâm đi, ta không có lòng hại người, chỉ đối với những dạng người như thế này mới xuất thủ mà thôi."
"Người tu tiên của Lý gia, xem chừng sẽ rất nhanh trở về."
Lão nhân lại thương cảm, lão đang nhớ tới con mình.
"Ta cũng nghĩ như vậy, Lý gia đã xảy ra chuyện như thế này, đương nhiên sẽ truyền tin đến Yên Hà Động Thiên."
"Cho dù không có chuyện này, thì người tu tiên của Lý gia cũng phải trở về."
"Tại sao?" Diệp Phàm không hiểu.
"Chi phí thường ngày của Lý gia là vô cùng lớn, chỉ vì chuyện thu thập linh dược, mấy người tu tiên trong Lý gia mới ra ngoài.
Trước đây, nghe nói bọn họ thu thập được một thứ gọi là "Nguyên", được 1 người hái thuốc phát hiện ra trong thâm sơn cùng cốc, dường như có chút lợi ích đối với người tu tiên."
Diệp Phàm chấn động!
Theo sách cổ ghi chép, thời đại thiên địa hợp khí sinh vạn vật, cây cỏ tốt tươi, sinh linh cường đại, linh dược vô tận, kết thành rất nhiều "Nguyên", trông lấp lánh như Hổ Phách, nhưng bên trong lại phong ấn 1 lượng Sinh Mệnh Tinh Khí vô cùng lớn.
Thậm chí nếu là tuyệt thế "Thần Nguyên", sẽ phong ấn cả sinh vật cường đại thời thiên địa mới hình thành, sau khi sử dụng "Nguyên", thì có thể được cung cấp 1 lượng Sinh Mệnh Tinh Khí vô cùng khổng lồ.
"Ở thâm sơn cổ động phát hiện được 'Nguyên', Lý gia đúng là đang cấp cho ta 1 phần đại lễ!"
Trên mặt của Diệp Phàm nở nụ cười xán lạn.
Cuối cùng, hắn cũng dung luyện được 19 đạo Thần văn, biến thành một hạt đậu nho nhỏ, thế nhưng khó nhất là ở công đoạn đúc, nếu không có khả năng hóa hình, thì đúng là chẳng có điểm liên quan nào với "Đỉnh" cả.
Diệp Phàm đã nhiều lần thử đi thử lại, đừng nói tới chuyện tế luyện nó thành hình dáng của chiếc "Đỉnh", mày ngay cả khắc một chút hoa văn lên nó cũng không được, té luyện "Đỉnh" quả nhiên rất khó.
Nhưng mà, hắn cũng không có lo lắng, công việc bây giờ mới bắt đầu, sau này sẽ có nhiều thời gian để chăm chút hơn, đây là một quá trình yêu cầu thời gian rất dài, không ngừng củng cố, cần có rất nhiều tâm sức của chủ nhân.
Khi trời tối đen, Diệp Phàm mới đi săn 1 con chồn và đem trở về. Khi vừa mới ngồi xuống bàn ở trong quán cơm nhỏ, Lão nhân đã đem một mâm cơm tới, hương thơm nức lòng người.
Lúc này, Tiểu Đình Đình đã thay một bộ đồ mới, trên khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn, luôn nở nụ cười ngọt ngào, hiện rõ cái má núm đồng tiền của nàng, đối với nàng hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần có thể ăn cơm, không bị bắt nạt, thì đã thỏa mãn rồi, Huống chi, bây giờ lại có đồ mới để mặc.
"Hôm nay, Lý gia viết lệnh Mộc Giai Binh, tập trung không ít thanh niên trai tráng, dường như muốn phòng bị cái gì đó."
Trong bữa cơm, Khương lão bá cất tiếng nói.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Phàm hỏi.
"Lý gia có một kẻ địch đối đầu, cũng là một gia tộc tu tiên, sống cách đây vài chục dặm, cùng là 1 gia tộc cường thịnh trên 1 mảnh đất, cho nên 2 gia tộc vốn đã bất hòa. Lý gia hoài nghi đối phương phóng hỏa đốt mười mấy xe hàng hóa của họ, hôm nay hắn phái người đi tìm hiểu tim tức, nhưng 1 quản sự bị bắt, còn những người đi theo bị đánh cho gần chết, tổng cổ trở về."
Diệp Phàm nhất thời cười khẽ, nói:
"Vốn ta cũng muốn hành hạ bọn họ thêm 1 lần nữa, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đến bản thân mình bọn họ còn lo không xong, thì làm gì còn tâm tư để lo chuyện khác, cứ để mặc cho 2 gia tộc đối đầu với nhau."
Sau khi Diệp Phàm hỏi rõ tình huống, đêm tới hắn lại lặng lẽ rời khỏi tiểu trấn, đi một mạch mấy chục dặm tới 1 sơn trang.
Hắn vô thanh vô tức tiến vào, Gia tộc này cũng có người tu tiên, nhưng lại ở bên ngoài, trong nhà lúc này lại không có người tọa trấn, những người khác thì Diệp Phàm coi như không có.
Hắn tốn hơn nửa canh giờ, mới phát hiện ra ở trong phòng chứa củi có một người bị trói.
"Là Trương quản sự phải không?"
Một âm thanh lanh lảnh vang lên từ trong phòng chứa củi, so với sự miêu tả của Khương lão bá cũng không có gì khác nhau:
"Là ta, ngươi là ai?"
"Trương quản sự, ta đến để cứu ngươi."
Diệp Phàm đi tới, giật 1 cái kéo đứt mấy sợi dây trói trên người của hắn, nói:
"Thiếu gia nhà các ngươi tu luyện ở Yên Hà Động Thiên nay đã hạ sơn, hắn muốn triệt để tiêu diệt Vương Gia."
"Cái gì..."
Trương quản sự vô cùng giật mình, nói:
"Ngươi là ai?"
Thanh âm của Diệp Phàm lúc này đã trở nên lạnh lùng, nói:
"Ngươi bình tĩnh 1 chút, thiếu gia nhà các ngươi có phải có mấy vị sư huynh đệ đúng không, ta chính là 1 trong số đó."
"Tiểu nhân tham kiến Tiên nhân Đại lão gia."
Trương quản sự thấy đối phương tuổi tác không lớn, nhưng khi biết đối phương là tu tiên giả, thì lập tức dập đầu cúi chào.
"Không cần phải lạy, bây giờ ta có chuyện cần ngươi làm, ngươi hãy nghe cho kỹ đây."
"Tiểu nhân xin mời Đạo lão gia nói."
"Nơi này có mấy thùng dầu, ngươi ra bên ngoài phóng hỏa, chờ khi lửa bốc cháy thì hô lớn, nói thiếu gia nhà ngươi muốn tận diệt nhà bọn họ."
"A, nói như vậy ta có bị bọn họ giết chết không?"
Lúc này, Trương quản sự lại nghĩ tới chuyện khác, đó là chuyện tính mạng mình có thể giữ được hay không.
"Ngươi yên tâm đi, sự an toàn của ngươi do chúng ta phụ trách, mấy người bọn ta muốn từ từ hành hạ, để cho người của Vương gia chết trong sự sợ hãi."
"Được, ta bây giờ lập tức đi phóng hỏa, sau đó sẽ xung phong liều chết vì đại lão gia."
Diệp Phàm vỗ vỗ vai hắn, khích lệ nói:
"Ngươi đã lập công lớn rồi đó!"
Được một Tiên nhân tán thưởng như vậy, Trương quản sự nhất thời nhiệt huyết sôi trào, đã đem thần huy hàng ngày khi bắt nạt hàng xóm bộc phát ra hết, nhấc mấy thùng dầu lên, rồi chạy ra ngoài.
Diệp Phàm xoay người nhặt mấy sợ dây thừng đã đứt lên, từ từ biến mất trong bóng tối.
Không bao lâu sau, trong sơn trang ánh lửa đã ngút trời, có tới 4, 5 điểm đang cháy lớn.
Đúng lúc này, thanh âm lanh lảnh của Trương quản sự đã vang lên, trong đêm khuya đặc biệt chói tai, nói:
"Vương gia là đồ rùa đen, cái ổ lợn của các ngươi hôm nay đã bị đốt rồi, các ngươi cứ đợi đấy, thiếu gia nhà chúng ta sẽ đến đây tận diệt cả nhà các ngươi."
Vương gia nhất thời đại loạn, có âm thanh gào khóc của nữ nhân vang lên, cũng có âm thanh quát tháo tức giận của nam nhân, rất nhanh đã có người cầm đao, kiếm sáng loáng, chạy về phía của Trương quản sự.
Lúc này, Trương quản sự hưng phấn vô cùng, có tiên nhân ở đằng sau chống lưng, thì hắn còn sợ cái gì nữa, đốt thêm 4, 5 chỗ nữa.
Người của Vương gia nhìn thấy cảnh này, 2 con mắt lập tức đỏ hổng, gầm lên giận dữ, vung đao chém tới, trường đao sáng như tuyết, được ánh lửa phản chiếu, vô cùng chói mắt.
Cho đến lúc này, Trương quản sự mới có cảm giác sợ hãi, bởi vì tiên nhân không xuất hiện ở bên cạnh hắn, mà lúc này có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, gào lên thảm thiết, mới chỉ bước đi 1 bước, thì đã bị người ta chém trúng cổ, máu tươi phun ta, chết không nhắm mắt.
Thấy Trương quản sự đã bị giết, Diệp Phàm lặng lẽ rút lui, nhưng hắn cũng không rời đi luôn, mà nhân lúc người loạn đốt thêm mười mấy chỗ nữa, ánh lửa cháy bừng bừng, sáng rực một góc trời.
Xong xuôi, hắn mới phóng đi như bay, biến mất trong bóng tối.
Sáng ngày thứ hai, tin tức này đã truyền tới Thanh Phong trấn, làm cho Lý gia chấn động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Sơn trang của Vương gia bị đốt chụi hơn nửa?!"
"Cái gì, là do Trương Thuận làm?"
"Khốn kiếp, Trương Thuận, ta muốn giết cả nhà ngươi!"
Trên dưới của Lý gia vô cùng hoảng sợ, giống như kiến bò trong chảo, tập trung tất cả tráng đinh, chuẩn bị ứng phó với sự trả thù của Vương gia.
Hơn nửa sơn trang của Vương gia đã hóa thành tro tàn, bọn họ vô cùng phẫn nộ, chỉ trong ngày hôm sau đã đốt trụi hơn nửa số của hàng của Lý gia ở thị trấn, cướp đi toàn bộ tiền bạc, rồi tập hợp tất cả gia đinh, đánh về hướng Thanh Phong trấn.
Ngày hôm đó, bên ngoài Thanh Phong trấn, hai gia tộc đã xảy ra xung đột kịch liệt, đầu rơi máu chảy, hai bên đều tử thương không ít người, bây giờ chẳng còn gì phải giải thích nữa, chỉ có thể dùng đao kiếm mà nói chuyện thôi.
Mãi cho tới tận lúc hoàng hôn, hai bên mới tạm thời lui quân, đương nhiên là sự việc không thể kết thúc như vậy được, mấy ngày tiếp theo chắc chắn còn có xung đột.
Ngay trong đêm hôm đó, người của Vương gia lại lao tới, xông vào Thanh Phong trấn, chạy thẳng đến nhà Lý gia phóng hỏa.
Nếu như không phải Lý gia đã sớm có phòng bị, thì đã bị đốt thành tro tàn rồi, mặc dù vậy, nhưng cũng cháy, đổ mất không ít phòng, cả đêm không được bình an chút nào.
Dân cư trong Thanh Phong trấn đều vỗ tay hoan hô, Lý gia thường ngày hay hiếp đáp người cùng quê, từ lâu đã có sự chỉ trích, nhưng không ai dám đứng mà thôi, bây giờ phát sinh những chuyện này, đối với họ quả thực là chuyện tốt nhất.
Khi Khương lão bá chứng kiến những chuyện này, thì lại có vẻ buồn lòng, Diệp Phàm thấy thế cười nói:
"Ngài không nên lo lắng, cả 2 gia tộc này đều không phải hạng lương thiện gì, coi như là chó cắn chó mất 1 miếng lông mà thôi."
Lão nhân gật đầu, nói:
"Hài tử, sau này nên hạn chế làm những chuyện như thế này..."
Lão có chút lo lắng cho Diệp Phàm, chỉ cảm thấy 1 thiếu niên mới có 11, 12 tuổi, tùy tiện xuất ra 1 thủ đoạn, mà đã tạo thành phong ba lớn tới như vậy, chỉ sợ sau này tâm tư hắn thâm trầm, mà lạc vào tà đạo.
Diệp Phàm khẽ nở nụ cười, nói:
"Lão bá, người yên tâm đi, ta không có lòng hại người, chỉ đối với những dạng người như thế này mới xuất thủ mà thôi."
"Người tu tiên của Lý gia, xem chừng sẽ rất nhanh trở về."
Lão nhân lại thương cảm, lão đang nhớ tới con mình.
"Ta cũng nghĩ như vậy, Lý gia đã xảy ra chuyện như thế này, đương nhiên sẽ truyền tin đến Yên Hà Động Thiên."
"Cho dù không có chuyện này, thì người tu tiên của Lý gia cũng phải trở về."
"Tại sao?" Diệp Phàm không hiểu.
"Chi phí thường ngày của Lý gia là vô cùng lớn, chỉ vì chuyện thu thập linh dược, mấy người tu tiên trong Lý gia mới ra ngoài.
Trước đây, nghe nói bọn họ thu thập được một thứ gọi là "Nguyên", được 1 người hái thuốc phát hiện ra trong thâm sơn cùng cốc, dường như có chút lợi ích đối với người tu tiên."
Diệp Phàm chấn động!
Theo sách cổ ghi chép, thời đại thiên địa hợp khí sinh vạn vật, cây cỏ tốt tươi, sinh linh cường đại, linh dược vô tận, kết thành rất nhiều "Nguyên", trông lấp lánh như Hổ Phách, nhưng bên trong lại phong ấn 1 lượng Sinh Mệnh Tinh Khí vô cùng lớn.
Thậm chí nếu là tuyệt thế "Thần Nguyên", sẽ phong ấn cả sinh vật cường đại thời thiên địa mới hình thành, sau khi sử dụng "Nguyên", thì có thể được cung cấp 1 lượng Sinh Mệnh Tinh Khí vô cùng khổng lồ.
"Ở thâm sơn cổ động phát hiện được 'Nguyên', Lý gia đúng là đang cấp cho ta 1 phần đại lễ!"
Trên mặt của Diệp Phàm nở nụ cười xán lạn.
Bình luận facebook