Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Thường ngày Lý Tiểu Mạn thanh lệ xuất trần, gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, đều ung dung và bình tĩnh, lúc này lại lộ ra vẻ kinh ngạc, điều này làm cho mấy người nam nữ trẻ tuổi bên cạnh rất tò mò, có một người không nhịn được, lần thứ 2 đặt câu hỏi:
"Sư muội, muội quen tên tiểu khất cái này?"
Lý Tiểu Mạn rất nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, gật đầu, nói:
"Quen."
"Lý sư muội, muội sao lại có thể quen hắn được?"
Một vị nữ tử trong đó vô cùng nghi hoặc, nhìn Diệp Phàm lúc này quần áo lam lũ, cả người tiều tụy, nhìn kiểu gì cũng nhận ra hắn là người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội, cùng với bọn họ là 2 thế giới khác nhau.
"Ta với hắn đến từ 1 nơi, trước đây là… hàng xóm."
Lý Tiểu Mạn trả lời rất lãnh đạm.
Diệp Phàm nghe thấy nàng nói ra 2 từ "hàng xóm", chỉ nhàn nhạt cười cười, thốt ra được 2 chữ "Chào ngươi", rồi không nói gì nữa cả.
"Hóa ra là người quen cũ, Tên hàng xóm cũ này cũng kích động quá a, đường phố rộng như thế này, lại không cẩn thận va vào người của ta, Dương sư huynh lúc nãy còn tưởng ngươi muốn ăn trộm đồ."
"Nhưng mà, tên tiểu thiếu niên này cũng thật đáng thương, nhỏ tuổi như vậy mà đã phải lưu lạc làm khất cái rồi."
"Bây giờ khất cái 1 bên ăn xin, 1 bên ăn cướp, Lý sư muội, muội phải căn dặn hắn, tuyệt đối đừng có bước lên con đường sai trái."
Tu sĩ và người phàm là người của 2 thế giới khác nhau, nhất là khất cái – tầng lớp thấp nhất của người phàm, rất khó để có giao tình gì cả, cho nên mấy người này nói chuyện không thèm để ý tới Diệp Phàm.
"Trên người các vị sư huynh, sư tỷ có tiền không, cho ta mượn một ít."
Lý Tiểu Mạn nhận tiền từ tay mấy người, sau đó đưa tới trước mặt Diệp Phàm, nói:
"Đi mua y phục mới đi, không nên làm khất cái, ta tin tưởng ngươi có thể tay làm hàm nhai."
"Lý sư muội thật thiện lương."
"Đúng vậy, Lý sư muội rất có lòng cảm thông. Nhưng mà hắn chỉ là 1 tên hàng xóm thôi, không cần thiết phải cho hắn nhiều tiền như vậy."
"Tiểu khất cái, sau này ngươi phải đi con đường chính đạo, không thể đi trộm cắp, bằng không thì rất có lỗi Lý sư muội."
Mấy nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh tới tấp nói.
Diệp Phàm đưa ánh mắt trong veo, lẳng lặng nhìn Lý Tiểu Mạn, không thèm đưa tay nhận tiền, nói:
"Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không cần những thứ này."
Một nam tử bên cạnh nhất thời nhíu mày, nói:
"Ta nói cho tên tiểu khất cái ngươi biết, Lý sư muội cho tiền ngươi, đó là những đồng tiền sạch sẽ, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn sống nhờ sợ trộm cắp ư?"
Lý Tiểu Mạn thần sắc điềm tĩnh, sóng mắt bình lặng như hồ nước, không có một tia gợn sóng, đặt tiền vào trong tay Diệp Phàm, nói:
"Nhận lấy đi, làm một người bình thường cho tốt."
Diệp Phàm không để ý đến những người bên cạnh, đem tiền trả lại rồi nói:
"Yên tâm đi, ta có thể tiếp tục sinh tồn. Chúc ngươi trên con đường tu luyện tiến bộ ngày càng nhanh, thuận buồm xuôi gió."
"Tên tiểu khất cái này, đúng là đến chết vẫn còn sĩ diện, đã lưu lạc tới bước phải đi ăn xin rồi, mà vẫn làm bộ dáng thanh cao."
"Bây giờ thanh cao, lát nữa lại xoay người đi ăn cướp."
Mấy nam nữ trẻ tuổi bên cạnh rất bất mãn.
Lý Tiểu Mạn chăm chú nhìn Diệp Phàm, thanh âm bình hòa, không có chút rung động, nói:
"Những thứ này chỉ trợ giúp cho ngươi thôi, ngươi đừng từ chối, mau nhận lấy đi, chẳng nhẽ lại muốn sống nhờ bằng việc ăn xin sao?"
Diệp Phàm vẫn chẳng nhận tiền, nói:
"Chúc mừng ngươi khôi phục thanh xuân."
Hắn cảm thấy Lý Tiểu Mạn chẳng qua mới chỉ ở cảnh giới Khổ Hải mà thôi, không thể so sánh với hắn được, nhưng không biết vì sao lại khôi phục được thanh xuân.
"Cảm ơn, may mắn mà thôi."
Lý Tiểu Mạn không kiên trì được nữa, thu tiền lại.
Một nữ tử trẻ tuổi đang đứng trong đám đông cười nói:
"Tên tiểu khất cái này đúng là biết không ít chuyện, ngay cả chuyện Lý sư muội mất đi thanh xuân cũng biết, xem ra đúng là người quen cũ."
"Ta với hắn chỉ là hàng xóm, không cần phải giải thích, có thể mười mấy năm nữa gặp lại nhau, đã không còn nhận ra được nữa rồi..."
Lý Tiểu Mạn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, hững hờ nói chuyện, giống như nói 1 sự việc không liên quan tới bản thân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm tuy rằng trên mặt đầy vết bẩn, nhưng khi cười lên vẫn rất xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, nói:
"Đúng vậy, ký ức kiểu gì cũng phai nhạt dần, có một số người và 1 số sự việc sẽ bị năm tháng từ từ làm phai mờ đi."
"Tuổi tên tiểu khất cái này không lớn lắm, nhưng lại rất có tính cách."
Một nữ tử bên cạnh, nhìn Diệp Phàm, sau đó nhìn phía Lý Tiểu Mạn, nói:
"Đáng tiếc sư muội cũng không phải hiểu rõ hắn, nếu không có thể mang hắn về Tử Dương động thiên, làm những việc vặt ở sư môn, so với đi ăn xin làm chuyện sai trái thì tốt hơn nhiều."
Một vị nam tử nghe vậy gật đầu, nói:
"Môn phái tuyển người rất nghiêm ngặt, phải biết gốc rễ mới có thể được tuyển chọn."
Lý Tiểu Mạn không hề bận tâm, thần sắc bình thản vô cùng, nói với Diệp Phàm:
"Đừng bước lên con đường sai trái, làm một người bình thường cho tốt, có khi đó lại là 1 sự hạnh phúc."
Diệp Phàm cười cười, không hề nói gì, phất phất tay, sau đó nhanh chân rời đi.
"Tên tiểu khất cái này, làm cho người ta có cảm giác rất đặc biệt..."
Một nam tử trẻ tuổi bên cạnh đánh giá.
Diệp Phàm nhanh chân rời đi, chui vào trong đám người đông đúc, sau nửa canh giờ, hắn đến 1 cái quán Đồ cổ, không ngừng mặc cả với lão bản (1).
(1): Lão bản: ông chủ
"Cái gì? Tận 50 đồng, làm người nên phúc hậu 1 chút, đừng có quá tham lam."
"Thiếu niên, ngươi đừng có dùng công phu sư tử ngoạm, đây chỉ là 1 cái hộp gỗ mà thôi, nó chỉ đáng giá có 10 kim tệ."
"Ta đây là hộp gỗ tử đàn, ngươi nếu đã không muốn mua, thì ta mang đi nhà khác..."
Dứt lời, Diệp Phàm xoay người rời đi.
"Đừng có nóng vội, giá cả có thể từ từ thương lượng."
Lão bản của quán đồ cổ vội vàng ngăn Diệp Phàm lại.
Cuối cùng, Diệp Phàm cũng hài lòng, mang theo 50 kim tệ rời khỏi nơi này.
Lúc này đã là buổi trưa, bụng hắn đói kêu vang, nhưng hắn lại chưa muốn ăn cơm, lúc cùng đường như bây giờ, hắn đã đem cái hộp gỗ đựng "Nguyên" đem bán đi, mua 1 hộp gỗ phổ thông mà đựng Nguyên vào đó.
" Kỵ sĩ Khương gia!"
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhất thời cả kinh, trên bầu trời của tòa thành lớn này có 1 con dị thú đang bay qua bay lại, không lâu sau đó thì bay về phía xa xa, hắn cảm giác rất khó hiểu, không biết đối phương vì sao lại tìm ra được tung tích của hắn.
Diệp Phàm đi lên một toà tửu lâu, gọi 1 mâm cơm, sảng khoái mà ăn lấy ăn để, mấy ngày liên tiếp đào vong, hắn chưa từng ăn 1 bữa cơm nào, bây giờ hắn thoải mái ăn như hùm như sói.
Mãi cho tới nửa canh giờ sau, hắn mới thỏa mãn đứng dậy. Điểm tiểu nhị đã đứng chờ từ lâu, thấy hắn quần áo cũ nắt, trông giống như 1 tên khất cái, hắn sợ Diệp Phàm ăn xong sẽ bỏ trốn.
Diệp Phàm đương nhiên không tính toán với hắn làm gì, ném tiền cơm lại rồi xoay người xuống lầu, nhưng vừa mới xuống tới đường lớn, Diệp Phàm cả kinh, tên Khương gia kỵ sĩ kia đã vào thành, đang ngồi trên lưng con dị thú, biến mất cuối con đường.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại hắn có thể nhanh như vậy đã đuổi tới, cho dù không thể biết vị trí chính xác của ta, nhưng dường như có thể truy xét ra phương hướng!"
Diệp Phàm cảm thấy rất đáng lo, hắn có cảm giác đại sự không ổn, tòa thành thị này không thể ở lại nữa rồi, nếu không thì nhất định có chuyện xảy ra.
Hắn không dám dừng chân, trực tiếp xoay người ra khỏi thành, sau đó vội vã chạy trốn, cắm đầu chạy vào sâu trong núi.
"Đúng là bám dai như đỉa, ta phải làm cách nào mới có thể hoàn toàn thoát khỏi bọn họ đây?"
Diệp Phàm vượt núi băng đèo, xuyên qua rất nhiều sơn mạch vô tận, cho tới khi sắc trời chạng vạng mới dừng lại.
Đúng lúc này, Diệp Phàm cảm giác được linh khí của sơn mạch này vô cùng nồng đậm, dường như so với các khu vực khác nồng đậm hơn gấp nhiều lần.
Sau khi hắn tiến thêm vào mấy chục dặm, thần sắc cảm thấy kinh ngạc, hắn đến bên cạnh 1 tảng đá xanh lớn, trên đó có khắc 4 chữ cổ rất lớn:
Tử Dương động thiên.
"Tại sao ta lại đến nơi này..."
Diệp Phàm giật mình phát hiện mình đã đi tới Tử Dương động thiên, chính là môn phái mà Lý Tiểu Mạn tu luyện, tuy đây là 1 động thiên phúc địa, nhưng khoảng cách tới tòa thành lớn kia cũng không quá xa xôi.
thanks nha thanks nha
"Sư muội, muội quen tên tiểu khất cái này?"
Lý Tiểu Mạn rất nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, gật đầu, nói:
"Quen."
"Lý sư muội, muội sao lại có thể quen hắn được?"
Một vị nữ tử trong đó vô cùng nghi hoặc, nhìn Diệp Phàm lúc này quần áo lam lũ, cả người tiều tụy, nhìn kiểu gì cũng nhận ra hắn là người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội, cùng với bọn họ là 2 thế giới khác nhau.
"Ta với hắn đến từ 1 nơi, trước đây là… hàng xóm."
Lý Tiểu Mạn trả lời rất lãnh đạm.
Diệp Phàm nghe thấy nàng nói ra 2 từ "hàng xóm", chỉ nhàn nhạt cười cười, thốt ra được 2 chữ "Chào ngươi", rồi không nói gì nữa cả.
"Hóa ra là người quen cũ, Tên hàng xóm cũ này cũng kích động quá a, đường phố rộng như thế này, lại không cẩn thận va vào người của ta, Dương sư huynh lúc nãy còn tưởng ngươi muốn ăn trộm đồ."
"Nhưng mà, tên tiểu thiếu niên này cũng thật đáng thương, nhỏ tuổi như vậy mà đã phải lưu lạc làm khất cái rồi."
"Bây giờ khất cái 1 bên ăn xin, 1 bên ăn cướp, Lý sư muội, muội phải căn dặn hắn, tuyệt đối đừng có bước lên con đường sai trái."
Tu sĩ và người phàm là người của 2 thế giới khác nhau, nhất là khất cái – tầng lớp thấp nhất của người phàm, rất khó để có giao tình gì cả, cho nên mấy người này nói chuyện không thèm để ý tới Diệp Phàm.
"Trên người các vị sư huynh, sư tỷ có tiền không, cho ta mượn một ít."
Lý Tiểu Mạn nhận tiền từ tay mấy người, sau đó đưa tới trước mặt Diệp Phàm, nói:
"Đi mua y phục mới đi, không nên làm khất cái, ta tin tưởng ngươi có thể tay làm hàm nhai."
"Lý sư muội thật thiện lương."
"Đúng vậy, Lý sư muội rất có lòng cảm thông. Nhưng mà hắn chỉ là 1 tên hàng xóm thôi, không cần thiết phải cho hắn nhiều tiền như vậy."
"Tiểu khất cái, sau này ngươi phải đi con đường chính đạo, không thể đi trộm cắp, bằng không thì rất có lỗi Lý sư muội."
Mấy nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh tới tấp nói.
Diệp Phàm đưa ánh mắt trong veo, lẳng lặng nhìn Lý Tiểu Mạn, không thèm đưa tay nhận tiền, nói:
"Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không cần những thứ này."
Một nam tử bên cạnh nhất thời nhíu mày, nói:
"Ta nói cho tên tiểu khất cái ngươi biết, Lý sư muội cho tiền ngươi, đó là những đồng tiền sạch sẽ, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn sống nhờ sợ trộm cắp ư?"
Lý Tiểu Mạn thần sắc điềm tĩnh, sóng mắt bình lặng như hồ nước, không có một tia gợn sóng, đặt tiền vào trong tay Diệp Phàm, nói:
"Nhận lấy đi, làm một người bình thường cho tốt."
Diệp Phàm không để ý đến những người bên cạnh, đem tiền trả lại rồi nói:
"Yên tâm đi, ta có thể tiếp tục sinh tồn. Chúc ngươi trên con đường tu luyện tiến bộ ngày càng nhanh, thuận buồm xuôi gió."
"Tên tiểu khất cái này, đúng là đến chết vẫn còn sĩ diện, đã lưu lạc tới bước phải đi ăn xin rồi, mà vẫn làm bộ dáng thanh cao."
"Bây giờ thanh cao, lát nữa lại xoay người đi ăn cướp."
Mấy nam nữ trẻ tuổi bên cạnh rất bất mãn.
Lý Tiểu Mạn chăm chú nhìn Diệp Phàm, thanh âm bình hòa, không có chút rung động, nói:
"Những thứ này chỉ trợ giúp cho ngươi thôi, ngươi đừng từ chối, mau nhận lấy đi, chẳng nhẽ lại muốn sống nhờ bằng việc ăn xin sao?"
Diệp Phàm vẫn chẳng nhận tiền, nói:
"Chúc mừng ngươi khôi phục thanh xuân."
Hắn cảm thấy Lý Tiểu Mạn chẳng qua mới chỉ ở cảnh giới Khổ Hải mà thôi, không thể so sánh với hắn được, nhưng không biết vì sao lại khôi phục được thanh xuân.
"Cảm ơn, may mắn mà thôi."
Lý Tiểu Mạn không kiên trì được nữa, thu tiền lại.
Một nữ tử trẻ tuổi đang đứng trong đám đông cười nói:
"Tên tiểu khất cái này đúng là biết không ít chuyện, ngay cả chuyện Lý sư muội mất đi thanh xuân cũng biết, xem ra đúng là người quen cũ."
"Ta với hắn chỉ là hàng xóm, không cần phải giải thích, có thể mười mấy năm nữa gặp lại nhau, đã không còn nhận ra được nữa rồi..."
Lý Tiểu Mạn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, hững hờ nói chuyện, giống như nói 1 sự việc không liên quan tới bản thân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm tuy rằng trên mặt đầy vết bẩn, nhưng khi cười lên vẫn rất xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, nói:
"Đúng vậy, ký ức kiểu gì cũng phai nhạt dần, có một số người và 1 số sự việc sẽ bị năm tháng từ từ làm phai mờ đi."
"Tuổi tên tiểu khất cái này không lớn lắm, nhưng lại rất có tính cách."
Một nữ tử bên cạnh, nhìn Diệp Phàm, sau đó nhìn phía Lý Tiểu Mạn, nói:
"Đáng tiếc sư muội cũng không phải hiểu rõ hắn, nếu không có thể mang hắn về Tử Dương động thiên, làm những việc vặt ở sư môn, so với đi ăn xin làm chuyện sai trái thì tốt hơn nhiều."
Một vị nam tử nghe vậy gật đầu, nói:
"Môn phái tuyển người rất nghiêm ngặt, phải biết gốc rễ mới có thể được tuyển chọn."
Lý Tiểu Mạn không hề bận tâm, thần sắc bình thản vô cùng, nói với Diệp Phàm:
"Đừng bước lên con đường sai trái, làm một người bình thường cho tốt, có khi đó lại là 1 sự hạnh phúc."
Diệp Phàm cười cười, không hề nói gì, phất phất tay, sau đó nhanh chân rời đi.
"Tên tiểu khất cái này, làm cho người ta có cảm giác rất đặc biệt..."
Một nam tử trẻ tuổi bên cạnh đánh giá.
Diệp Phàm nhanh chân rời đi, chui vào trong đám người đông đúc, sau nửa canh giờ, hắn đến 1 cái quán Đồ cổ, không ngừng mặc cả với lão bản (1).
(1): Lão bản: ông chủ
"Cái gì? Tận 50 đồng, làm người nên phúc hậu 1 chút, đừng có quá tham lam."
"Thiếu niên, ngươi đừng có dùng công phu sư tử ngoạm, đây chỉ là 1 cái hộp gỗ mà thôi, nó chỉ đáng giá có 10 kim tệ."
"Ta đây là hộp gỗ tử đàn, ngươi nếu đã không muốn mua, thì ta mang đi nhà khác..."
Dứt lời, Diệp Phàm xoay người rời đi.
"Đừng có nóng vội, giá cả có thể từ từ thương lượng."
Lão bản của quán đồ cổ vội vàng ngăn Diệp Phàm lại.
Cuối cùng, Diệp Phàm cũng hài lòng, mang theo 50 kim tệ rời khỏi nơi này.
Lúc này đã là buổi trưa, bụng hắn đói kêu vang, nhưng hắn lại chưa muốn ăn cơm, lúc cùng đường như bây giờ, hắn đã đem cái hộp gỗ đựng "Nguyên" đem bán đi, mua 1 hộp gỗ phổ thông mà đựng Nguyên vào đó.
" Kỵ sĩ Khương gia!"
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhất thời cả kinh, trên bầu trời của tòa thành lớn này có 1 con dị thú đang bay qua bay lại, không lâu sau đó thì bay về phía xa xa, hắn cảm giác rất khó hiểu, không biết đối phương vì sao lại tìm ra được tung tích của hắn.
Diệp Phàm đi lên một toà tửu lâu, gọi 1 mâm cơm, sảng khoái mà ăn lấy ăn để, mấy ngày liên tiếp đào vong, hắn chưa từng ăn 1 bữa cơm nào, bây giờ hắn thoải mái ăn như hùm như sói.
Mãi cho tới nửa canh giờ sau, hắn mới thỏa mãn đứng dậy. Điểm tiểu nhị đã đứng chờ từ lâu, thấy hắn quần áo cũ nắt, trông giống như 1 tên khất cái, hắn sợ Diệp Phàm ăn xong sẽ bỏ trốn.
Diệp Phàm đương nhiên không tính toán với hắn làm gì, ném tiền cơm lại rồi xoay người xuống lầu, nhưng vừa mới xuống tới đường lớn, Diệp Phàm cả kinh, tên Khương gia kỵ sĩ kia đã vào thành, đang ngồi trên lưng con dị thú, biến mất cuối con đường.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại hắn có thể nhanh như vậy đã đuổi tới, cho dù không thể biết vị trí chính xác của ta, nhưng dường như có thể truy xét ra phương hướng!"
Diệp Phàm cảm thấy rất đáng lo, hắn có cảm giác đại sự không ổn, tòa thành thị này không thể ở lại nữa rồi, nếu không thì nhất định có chuyện xảy ra.
Hắn không dám dừng chân, trực tiếp xoay người ra khỏi thành, sau đó vội vã chạy trốn, cắm đầu chạy vào sâu trong núi.
"Đúng là bám dai như đỉa, ta phải làm cách nào mới có thể hoàn toàn thoát khỏi bọn họ đây?"
Diệp Phàm vượt núi băng đèo, xuyên qua rất nhiều sơn mạch vô tận, cho tới khi sắc trời chạng vạng mới dừng lại.
Đúng lúc này, Diệp Phàm cảm giác được linh khí của sơn mạch này vô cùng nồng đậm, dường như so với các khu vực khác nồng đậm hơn gấp nhiều lần.
Sau khi hắn tiến thêm vào mấy chục dặm, thần sắc cảm thấy kinh ngạc, hắn đến bên cạnh 1 tảng đá xanh lớn, trên đó có khắc 4 chữ cổ rất lớn:
Tử Dương động thiên.
"Tại sao ta lại đến nơi này..."
Diệp Phàm giật mình phát hiện mình đã đi tới Tử Dương động thiên, chính là môn phái mà Lý Tiểu Mạn tu luyện, tuy đây là 1 động thiên phúc địa, nhưng khoảng cách tới tòa thành lớn kia cũng không quá xa xôi.
thanks nha thanks nha
Bình luận facebook