Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
(1) Tinh Không cổ Lộ: Con đường tinh không cổ xưa.
Mọi người rơi xuống Ngũ Sắc Tế Đàn, làm đổ cả một đống Ngọc khối và Thạch Phiến, một tiếng "rầm" vang lên, tế đàn trở thành một đống hỗn độn.
Chiếc quan tài cổ xưa bằng đồng thau nằm ở bên cạnh, đồng thau ở trên bề mặt bị gỉ sét không ít, nhưng vẫn không cách nào che giấu những hình chạm khắc bằng đồng thau, hiện lên mờ nhạt, dường như mang theo khí thế của Thần, có một số hình vẽ người đang rơi lệ.
Khoảng cách gần như vậy, thậm chí đưa tay ra thì có thể chạm vào, nhưng trong lòng mọi người đều có sự sợ hãi, nỗi sợ làm lạnh toát cả sống lưng.
Ngũ Sắc Tế Đàn được người thượng cổ dựng lên đã trải qua biết bao năm tháng, dùng làm mục đích tế trời, lẽ nào năm đó Cổ hoàng thực sự có thể triệu hoán thành công?
Đúng vào lúc này, mọi người đột nhiên cảm giác được một cỗ khí thức thê lương vĩnh cửu đang chuyển động, khiến con người sinh ra sự sợ hãi ở trong lòng.
Lúc này, chín bộ long thi (xác rồng) cùng quan tài bằng đồng thau nằm ngổn ngang ở phía trước, lẽ nào chúng bị Ngũ Sắc Tế Đàn đưa đến?
Tương truyền, từ lúc Tần Hoàng Hán Vũ, thượng cổ Tam Hoàng Ngũ Đế bảy mươi hai đế vương từng ở đây cử hành quá "phong thiện" đại lễ, sau đó thì bọn họ nhận được cái gì?
Ngũ sắc quang hoa lóng lánh, Ngọc Phiến cùng Thạch Phiến trên Ngũ sắc tế đàn bỗng nhiên trở nên trong suốt, phát ra ánh sáng, những chữ cổ chạm khắc trên bề mặt toàn bộ nhấp nháy tỏa ra ánh sáng, cả Tòa Tế Đàn to lớn phát ra quang mang nhu hòa.
"Răng rắc răng rắc "
Âm thanh vỡ vụn truyền đến, một khối Ngọc phiến cùng Thạch phiến bỗng như nứt vỡ, sau đó bắn ra những tia sáng, những chữ được chạm khắc trên bề mặt dường như có sinh mệnh, toàn bộ vọt ra, hiện lên giữa không trung.
"Rắc, rắc rắc "
Càng nhiều chữ cổ phát ra quang mang lấp lánh, hiện lên giữa không trung, sau đó những khối Ngọc phiến cùng Thạch phiến này bị một luồng gió nhẹ thổi qua, biến thành tro bụi tan vào trong hư không, tất cả những chữ trạm chỗ trên bề mặt của Ngọc phiến cùng Thạch phiến đều đã thoát khỏi sự trói buộc.
Bên trên chiếc hố lớn đựng chiếc quan tài bằng đồng thau, hiện lên mấy ngàn chữ cổ lấp lánh, dường như do toàn bộ nước thép đúc thành, tỏa ra quang mang lấp lánh.
"Răng rắc răng rắc "
Tiếng vỡ nát lần thứ hai truyền đến, phụ có một chữ cổ lao ra từ cái Ngũ Sắc Thổ Đàn ở bên cạnh, hiện lên giữa không trung.
Xung quanh chiếc quan tài lớn bằng đồng thau bị bao phủ bởi vô số ngôi sao lấp lánh, giữa ánh trời chiều đỏ như máu làm sự việc càng thêm thần bí.
Trên Ngọc Hoàng đỉnh còn có mấy người khác, lúc đại loạn trước đó vẫn chưa trốn xuống núi, nhưng lúc này thấy thấy đám người Diệp Phàm bị rơi vào trong cái hố lớn, lại thấy một cảnh tượng kỳ dị như vậy, tất cả đều sợ hãi, chen chúc nhau chạy xuống dưới núi.
Trong lúc hoảng loạn có không ít người té ngã, tiếng gào đau đớn, tiếng cầu cứu không ngừng vang lên.
Mà cùng đúng lúc đó, những chữ cổ đang phát ra quang mang lấp lánh bỗng tụ lại giữa không trung, dần dần hình thành một Bát Quái khổng lồ, có một lực lượng thần bí khổng lồ tràn ra.
Đây là một cảnh tượng chấn động, những ký hiệu và chữ cổ này lại bao hàm lực lượng không thể tưởng tượng, sau khi ngưng kết thì biến thành một Bát Quái Đồ cực lớn, bao phủ phía trên của chiếc quan tài bằng đồng thau và chín cỗ Long thi.
"Ta muốn rời khỏi nơi này!"
Dưới hố có người khóc nức nở thét lên.
"Thân thể chúng ta không cách nào nhúc nhích được..."
Trong lòng tất cả mọi người đều sợ hãi, nhưng cũng không có cách nào để thay đổi.
"Đây là..."
Vào giờ khắc này, ở chính giữa tấm Bát quái đồ lại sinh ra Thái Cực Đồ, hai cực Âm Dương dung hợp vào với nhau.
Ngay cả thời đại khoa học kỹ thuật hiện đại như bây giờ, ý nghĩa huyền ảo của Thái Cực Bát Quái đồ vẫn chưa có người phá giải được.
Có người từng căn cứ vào những ngôi sao mà tính ra quan hệ tương ứng với Bát Quái đồ, lợi dụng thiên văn tham số tiến hành tính toán, tính ra được tốc độ của quỹ đạo. Hai người sáng lập nên máy vi tính, cũng là do sau khi nghiên cứu Thái Cực Đồ, trăm ngàn đường lối, nhưng chỉ có một con đường mới dẫn tới thành công.
Thái Cực Bát Quái đồ cổ xưa đối với người thời nay mà nói vẫn là một câu đố có sức hấp dẫn rất lớn, làm thế nào lại sáng ta ra được nó, tác dụng của nó như thế nào, sáng tạo ra nó là vì mục đích gí?
Đến nay cũng chỉ có truyền thuyết và những suy đoán mang tính không thực tế, mà không có chứng cứ thực tế gì để chứng minh.
Hiện tại, đám người Diệp Phàm đã thấy được Thái Cực Bát Quái đồ không muốn cho con người biết, nó có một bí mật trọng đại, đó là có quan hệ với Thời Không.
Trong chiếc Thái cực Bát Quái đồ, không gian vặn vẹo, những tia sáng như mê hoặc, cùng càn, khôn, tốn, đoái, cấn, chấn, ly, khảm đối ứng với những ký hiệu Bát Quái trước sau phát sinh quang mang, giống như một bộ mật mã cổ xưa lấp lánh.
Bên trong Thái Cực đồ hai cái Âm Dương Ngư giống hai cánh cửa kì dị, không ngừng rung động, chậm rãi mở ra một cái khe, tựa như hướng tới tinh không xa xôi.
Ánh sáng lấp lánh không ngừng, tám loại ký hiệu của Bát quái không ngừng chập chờn lúc sáng lúc tối, rốt cục những biến hóa phức tạp đã qua đi, tất cả đều sáng lên, phát ra quang mang lóa mắt.
"Rầm "
Một tiếng rung động nặng nề, ở trung ương củaThái Cực Bát Quái đồ hai cái Âm Dương Ngư chậm rãi mở ra, bên trong quá trình này thỉnh thoảng phát ra quang mang lấp lánh, thậm chí thấy được một tinh không cổ lộ.
Cuối cùng, Âm Dương Ngư cũng mở rộng ra giống một cánh cửa bình thường, để lộ ra một thông đạo cực lớn và thần bí, không biết hướng tới nơi nào, bên trong tất cả đều tối om.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Thái sơn, chín bộ xác rồng khổng lồ rung động, chiếc quan tài bằng đồng thau cũng kêu lên loảng xoảng, chấn động dần trở nên mãnh liệt
Đám người Diệp Phàm đứng rất gần bên chiếc quan tài bằng đồng thau, không ít người bị kinh sợ kêu lớn, lại có rất nhiều bạn học nữ khiếp sợ khóc lóc.
"Làm sao bây giờ?"
"Cứu mạng..."
Ở trong tình hình này, tất cả mọi người đều có cảm giác rất bất lực, rất nhiều bạn học nữ lớn tiếng gào khóc.
Lúc này, người có chút ý chí kiên cường cũng kinh nghi bất định, nhìn chăm chú vào chiếc quan tài cổ cực lớn bằng đồng thau, nắp quan tài bỗng nhiên lay động rồi lệch khỏi rồi vị trí, trong quan tài hiện ra một khe lớn, xung quanh tràn ngập khí tức quỷ dị.
"Loảng xoảng "
Quan tài bằng đồng thau lần thứ hai rung động, nắp quan tài suýt nữa rung động mà rơi xuống, một lực lượng vô hình kéo mọi người đến. Tại trong nháy mắt tiếp theo, tất cả mọi người đều cảm giác trời đất quay cuồng, tiếp theo trước mắt tối sầm, mọi người toàn bộ tiến vào bên trong của chiếc quan tài bằng đồng thau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"A..."
"Cứu mạng!"
Có mấy người gần như bị dọa chết khiếp, gào khóc một cách kinh khủng.
"Ầm "
Chín bộ xác rồng khổng lồ vốn đang vắt vẻo ngang vách núi hiện tại đã rung động, cùng lúc đó, chiếc quan tài bằng đồng thau phát sinh một tiếng nổ, sau đó lại khép kín như cũ.
Ngay sau đó, chín bộ long thi (xác rồng) như chín dãy núi bay lên trời, tuy rằng vẫn không biểu hiện ra chút sức sống nào, nhưng cũng lôi chiếc quan tài lớn bằng đồng thau chậm rãi tiến vào hắc ám thông đạo thần bí mà Thái Cực Bát Quái đồ tạo ra.
"Rầm "
Cả tòa Thái sơn đều kịch liệt chấn động, phảng phất như vòm trời phải sụp xuống, Ngọc Hoàng đỉnh ngũ sắc thần quang hiện lên như nối liền trời đất.
Sau đó, ánh mặt trời đỏ như máu biến mất trong chớp mắt, đỉnh Thái sơn từ từ hạ xuống, trên bầu trời Thái Cực Bát Quái đồ cực lớn kia khép lại hoàn toàn, chậm rãi biến mất.
Cửu Long kéo quan tài, đã mất đi bóng dáng!
Tất cả Ngọc phiến và Thạch phiến bên trên Ngũ Sắc tế đàn đều hóa thành tro bụi, một cơn gió nhẹ thổi qua, tro tàn theo gió bay tứ tán.
Tất cả đã phát sinh chỉ trong lúc ánh trời chiều đỏ như máu, nhất định sẽ làm nổi lên một trận sóng gió cực lớn, truyền tới mọi ngóc ngách của thế giới, Thái sơn tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt người đời, thế nhưng hết thảy đã không còn quan hệ với Diệp Phàm nữa rồi.
Bên trong quan tài cổ bằng đồng thau đen kịt, tràn ngập khí tức âm trầm lạnh lẽo, có một số bạn học nữ bị dọa cho chết khiếp, trong lòng tràn ngập sự bất lực và sợ hãi, nhưng cũng không dám lớn tiếng gào khóc, tất cả đều kiềm chế thanh âm của chính mình, chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào.
"Làm sao bây giờ, ai có thể cứu chúng ta?"
"Chúng ta hiện tại thực sự ở bên trong quan tài bằng đồng thau sao?"
"Vì sao lại như vậy, có biện pháp nào có thể đi ra ngoài?"
Mọi người không ngừng gọi điện thoại di động, thế nhưng không thể nào kết nối được, không cách nào liên hệ với bên ngoài, việc này càng làm cho người ta thêm sợ hãi.
"Mọi người đừng sợ hãi, tuy rằng chúng ta tạm thời không có cách nào liên hệ với bên ngoài, thế nhưng chuyện ở Thái Sơn chắc chắn sẽ làm kinh hãi thế tục, tất nhiên sẽ truyền ra bên ngoài, tin tưởng nhân viên cứu viện rất nhanh sẽ chạy tới."
Chu Nghị có vẻ rất bình tĩnh, lời nói của hắn đã làm nỗi sợ trong lòng mọi người vơi đi một chút.
"Chu Nghị nói rất đúng, mọi người đừng hoảng loạn, chúng ta nhất định phải trấn tĩnh, tin tưởng nhất định sẽ bình an vô sự."
Thanh âm của Vương Tử Văn rất bình tĩnh, giúp mọi người ổn định thêm tình hình.
"Không sai, mọi người không nên hoảng sợ, sự tình đã phát sinh, chúng ta có sợ hãi cũng không làm gì được, quan trọng là... Nghĩ biện pháp thoát hiểm."
Lâm Giai tuy rằng là một nữ tử, thế nhưng biểu hiện lúc này lại rất bình thản, không có kinh sợ.
Diệp Phàm không nói, lẳng lặng ngồi ở một chỗ. Cái hắc ám thông đạo do Thái Cực Bát Quái đồ tạo thành, thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt hắn. Giờ này phút này, vẫn còn ở trên Ngọc Hoàng đỉnh sao? Trong lòng hắn có một liên tưởng không tốt.
Mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, có thể thấy được sự sợ hãi và khẩn trương trên khuôn mặt của mọi người, không ít người sắc mặt tái nhợt, thậm chí có người ở run lẩy bẩy.
Lý Tiểu Mạn ở ngay cách đó không xa, ôm đầu gối ngồi một chỗ, sắc mặt mặc dù có chút trắng bệch, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh. Bên cạnh nàng là thanh niên nước Mỹ - Cade, hai người không ngừng dùng tiếng Anh thấp giọng trò chuyện.
Lưu Vân Chí hai tay nắm rất chặt, chỉ tiếc là sắc mặt đã trắng bệch, đương nhiên là trong lòng rất khẩn trương, thế nhưng nhưng cũng không có biểu hiện ra vẻ sợ hãi.
Kỳ thực, trong lòng mọi người ở đây đều rất bất an, dù sao bản thân vẫn còn đang ở trong một chiếc quan tài bằng đồng thau kín bưng.
"Tất cả mọi người đều bị rơi vào trong quan tài bằng đồng thau đúng không? Chúng ta kiểm tra lại nhân số một chút."
"1, 2, 3... 28,29,30!"
Khi đếm tới người thứ 30, thanh âm của bạn học phụ trách thống kê trở nên run rẩy, nói:
"Sao lai có người thứ.... 30?!"
Trong lớp tổng cộng có 33 bạn học, lúc đầu họp lớp, có ba người xuất ngoại du học ở bên ngoài không thể tham gia, mặt khác còn có 5 người vì nguyên nhân đặc thù nên không thể tới.
Mà lần này đến Thái Sơn, ba vị du học sinh đã trở về, nhưng 5 tên bạn học kia đâu có tới, tổng cộng chỉ có 28 người, nếu như tính thêm cả Cade bạn học người mỹ của Lý Tiểu Mạn, mới chỉ có 29 người mới đúng.
Nhưng hiện giờ, tại sao lại có 30 người? Bên trong quan tài lạnh lẽo, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều có cảm giác sởn gai ốc, sống lưng đã cảm thấy mát lạnh.
Mọi người rơi xuống Ngũ Sắc Tế Đàn, làm đổ cả một đống Ngọc khối và Thạch Phiến, một tiếng "rầm" vang lên, tế đàn trở thành một đống hỗn độn.
Chiếc quan tài cổ xưa bằng đồng thau nằm ở bên cạnh, đồng thau ở trên bề mặt bị gỉ sét không ít, nhưng vẫn không cách nào che giấu những hình chạm khắc bằng đồng thau, hiện lên mờ nhạt, dường như mang theo khí thế của Thần, có một số hình vẽ người đang rơi lệ.
Khoảng cách gần như vậy, thậm chí đưa tay ra thì có thể chạm vào, nhưng trong lòng mọi người đều có sự sợ hãi, nỗi sợ làm lạnh toát cả sống lưng.
Ngũ Sắc Tế Đàn được người thượng cổ dựng lên đã trải qua biết bao năm tháng, dùng làm mục đích tế trời, lẽ nào năm đó Cổ hoàng thực sự có thể triệu hoán thành công?
Đúng vào lúc này, mọi người đột nhiên cảm giác được một cỗ khí thức thê lương vĩnh cửu đang chuyển động, khiến con người sinh ra sự sợ hãi ở trong lòng.
Lúc này, chín bộ long thi (xác rồng) cùng quan tài bằng đồng thau nằm ngổn ngang ở phía trước, lẽ nào chúng bị Ngũ Sắc Tế Đàn đưa đến?
Tương truyền, từ lúc Tần Hoàng Hán Vũ, thượng cổ Tam Hoàng Ngũ Đế bảy mươi hai đế vương từng ở đây cử hành quá "phong thiện" đại lễ, sau đó thì bọn họ nhận được cái gì?
Ngũ sắc quang hoa lóng lánh, Ngọc Phiến cùng Thạch Phiến trên Ngũ sắc tế đàn bỗng nhiên trở nên trong suốt, phát ra ánh sáng, những chữ cổ chạm khắc trên bề mặt toàn bộ nhấp nháy tỏa ra ánh sáng, cả Tòa Tế Đàn to lớn phát ra quang mang nhu hòa.
"Răng rắc răng rắc "
Âm thanh vỡ vụn truyền đến, một khối Ngọc phiến cùng Thạch phiến bỗng như nứt vỡ, sau đó bắn ra những tia sáng, những chữ được chạm khắc trên bề mặt dường như có sinh mệnh, toàn bộ vọt ra, hiện lên giữa không trung.
"Rắc, rắc rắc "
Càng nhiều chữ cổ phát ra quang mang lấp lánh, hiện lên giữa không trung, sau đó những khối Ngọc phiến cùng Thạch phiến này bị một luồng gió nhẹ thổi qua, biến thành tro bụi tan vào trong hư không, tất cả những chữ trạm chỗ trên bề mặt của Ngọc phiến cùng Thạch phiến đều đã thoát khỏi sự trói buộc.
Bên trên chiếc hố lớn đựng chiếc quan tài bằng đồng thau, hiện lên mấy ngàn chữ cổ lấp lánh, dường như do toàn bộ nước thép đúc thành, tỏa ra quang mang lấp lánh.
"Răng rắc răng rắc "
Tiếng vỡ nát lần thứ hai truyền đến, phụ có một chữ cổ lao ra từ cái Ngũ Sắc Thổ Đàn ở bên cạnh, hiện lên giữa không trung.
Xung quanh chiếc quan tài lớn bằng đồng thau bị bao phủ bởi vô số ngôi sao lấp lánh, giữa ánh trời chiều đỏ như máu làm sự việc càng thêm thần bí.
Trên Ngọc Hoàng đỉnh còn có mấy người khác, lúc đại loạn trước đó vẫn chưa trốn xuống núi, nhưng lúc này thấy thấy đám người Diệp Phàm bị rơi vào trong cái hố lớn, lại thấy một cảnh tượng kỳ dị như vậy, tất cả đều sợ hãi, chen chúc nhau chạy xuống dưới núi.
Trong lúc hoảng loạn có không ít người té ngã, tiếng gào đau đớn, tiếng cầu cứu không ngừng vang lên.
Mà cùng đúng lúc đó, những chữ cổ đang phát ra quang mang lấp lánh bỗng tụ lại giữa không trung, dần dần hình thành một Bát Quái khổng lồ, có một lực lượng thần bí khổng lồ tràn ra.
Đây là một cảnh tượng chấn động, những ký hiệu và chữ cổ này lại bao hàm lực lượng không thể tưởng tượng, sau khi ngưng kết thì biến thành một Bát Quái Đồ cực lớn, bao phủ phía trên của chiếc quan tài bằng đồng thau và chín cỗ Long thi.
"Ta muốn rời khỏi nơi này!"
Dưới hố có người khóc nức nở thét lên.
"Thân thể chúng ta không cách nào nhúc nhích được..."
Trong lòng tất cả mọi người đều sợ hãi, nhưng cũng không có cách nào để thay đổi.
"Đây là..."
Vào giờ khắc này, ở chính giữa tấm Bát quái đồ lại sinh ra Thái Cực Đồ, hai cực Âm Dương dung hợp vào với nhau.
Ngay cả thời đại khoa học kỹ thuật hiện đại như bây giờ, ý nghĩa huyền ảo của Thái Cực Bát Quái đồ vẫn chưa có người phá giải được.
Có người từng căn cứ vào những ngôi sao mà tính ra quan hệ tương ứng với Bát Quái đồ, lợi dụng thiên văn tham số tiến hành tính toán, tính ra được tốc độ của quỹ đạo. Hai người sáng lập nên máy vi tính, cũng là do sau khi nghiên cứu Thái Cực Đồ, trăm ngàn đường lối, nhưng chỉ có một con đường mới dẫn tới thành công.
Thái Cực Bát Quái đồ cổ xưa đối với người thời nay mà nói vẫn là một câu đố có sức hấp dẫn rất lớn, làm thế nào lại sáng ta ra được nó, tác dụng của nó như thế nào, sáng tạo ra nó là vì mục đích gí?
Đến nay cũng chỉ có truyền thuyết và những suy đoán mang tính không thực tế, mà không có chứng cứ thực tế gì để chứng minh.
Hiện tại, đám người Diệp Phàm đã thấy được Thái Cực Bát Quái đồ không muốn cho con người biết, nó có một bí mật trọng đại, đó là có quan hệ với Thời Không.
Trong chiếc Thái cực Bát Quái đồ, không gian vặn vẹo, những tia sáng như mê hoặc, cùng càn, khôn, tốn, đoái, cấn, chấn, ly, khảm đối ứng với những ký hiệu Bát Quái trước sau phát sinh quang mang, giống như một bộ mật mã cổ xưa lấp lánh.
Bên trong Thái Cực đồ hai cái Âm Dương Ngư giống hai cánh cửa kì dị, không ngừng rung động, chậm rãi mở ra một cái khe, tựa như hướng tới tinh không xa xôi.
Ánh sáng lấp lánh không ngừng, tám loại ký hiệu của Bát quái không ngừng chập chờn lúc sáng lúc tối, rốt cục những biến hóa phức tạp đã qua đi, tất cả đều sáng lên, phát ra quang mang lóa mắt.
"Rầm "
Một tiếng rung động nặng nề, ở trung ương củaThái Cực Bát Quái đồ hai cái Âm Dương Ngư chậm rãi mở ra, bên trong quá trình này thỉnh thoảng phát ra quang mang lấp lánh, thậm chí thấy được một tinh không cổ lộ.
Cuối cùng, Âm Dương Ngư cũng mở rộng ra giống một cánh cửa bình thường, để lộ ra một thông đạo cực lớn và thần bí, không biết hướng tới nơi nào, bên trong tất cả đều tối om.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Thái sơn, chín bộ xác rồng khổng lồ rung động, chiếc quan tài bằng đồng thau cũng kêu lên loảng xoảng, chấn động dần trở nên mãnh liệt
Đám người Diệp Phàm đứng rất gần bên chiếc quan tài bằng đồng thau, không ít người bị kinh sợ kêu lớn, lại có rất nhiều bạn học nữ khiếp sợ khóc lóc.
"Làm sao bây giờ?"
"Cứu mạng..."
Ở trong tình hình này, tất cả mọi người đều có cảm giác rất bất lực, rất nhiều bạn học nữ lớn tiếng gào khóc.
Lúc này, người có chút ý chí kiên cường cũng kinh nghi bất định, nhìn chăm chú vào chiếc quan tài cổ cực lớn bằng đồng thau, nắp quan tài bỗng nhiên lay động rồi lệch khỏi rồi vị trí, trong quan tài hiện ra một khe lớn, xung quanh tràn ngập khí tức quỷ dị.
"Loảng xoảng "
Quan tài bằng đồng thau lần thứ hai rung động, nắp quan tài suýt nữa rung động mà rơi xuống, một lực lượng vô hình kéo mọi người đến. Tại trong nháy mắt tiếp theo, tất cả mọi người đều cảm giác trời đất quay cuồng, tiếp theo trước mắt tối sầm, mọi người toàn bộ tiến vào bên trong của chiếc quan tài bằng đồng thau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"A..."
"Cứu mạng!"
Có mấy người gần như bị dọa chết khiếp, gào khóc một cách kinh khủng.
"Ầm "
Chín bộ xác rồng khổng lồ vốn đang vắt vẻo ngang vách núi hiện tại đã rung động, cùng lúc đó, chiếc quan tài bằng đồng thau phát sinh một tiếng nổ, sau đó lại khép kín như cũ.
Ngay sau đó, chín bộ long thi (xác rồng) như chín dãy núi bay lên trời, tuy rằng vẫn không biểu hiện ra chút sức sống nào, nhưng cũng lôi chiếc quan tài lớn bằng đồng thau chậm rãi tiến vào hắc ám thông đạo thần bí mà Thái Cực Bát Quái đồ tạo ra.
"Rầm "
Cả tòa Thái sơn đều kịch liệt chấn động, phảng phất như vòm trời phải sụp xuống, Ngọc Hoàng đỉnh ngũ sắc thần quang hiện lên như nối liền trời đất.
Sau đó, ánh mặt trời đỏ như máu biến mất trong chớp mắt, đỉnh Thái sơn từ từ hạ xuống, trên bầu trời Thái Cực Bát Quái đồ cực lớn kia khép lại hoàn toàn, chậm rãi biến mất.
Cửu Long kéo quan tài, đã mất đi bóng dáng!
Tất cả Ngọc phiến và Thạch phiến bên trên Ngũ Sắc tế đàn đều hóa thành tro bụi, một cơn gió nhẹ thổi qua, tro tàn theo gió bay tứ tán.
Tất cả đã phát sinh chỉ trong lúc ánh trời chiều đỏ như máu, nhất định sẽ làm nổi lên một trận sóng gió cực lớn, truyền tới mọi ngóc ngách của thế giới, Thái sơn tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt người đời, thế nhưng hết thảy đã không còn quan hệ với Diệp Phàm nữa rồi.
Bên trong quan tài cổ bằng đồng thau đen kịt, tràn ngập khí tức âm trầm lạnh lẽo, có một số bạn học nữ bị dọa cho chết khiếp, trong lòng tràn ngập sự bất lực và sợ hãi, nhưng cũng không dám lớn tiếng gào khóc, tất cả đều kiềm chế thanh âm của chính mình, chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào.
"Làm sao bây giờ, ai có thể cứu chúng ta?"
"Chúng ta hiện tại thực sự ở bên trong quan tài bằng đồng thau sao?"
"Vì sao lại như vậy, có biện pháp nào có thể đi ra ngoài?"
Mọi người không ngừng gọi điện thoại di động, thế nhưng không thể nào kết nối được, không cách nào liên hệ với bên ngoài, việc này càng làm cho người ta thêm sợ hãi.
"Mọi người đừng sợ hãi, tuy rằng chúng ta tạm thời không có cách nào liên hệ với bên ngoài, thế nhưng chuyện ở Thái Sơn chắc chắn sẽ làm kinh hãi thế tục, tất nhiên sẽ truyền ra bên ngoài, tin tưởng nhân viên cứu viện rất nhanh sẽ chạy tới."
Chu Nghị có vẻ rất bình tĩnh, lời nói của hắn đã làm nỗi sợ trong lòng mọi người vơi đi một chút.
"Chu Nghị nói rất đúng, mọi người đừng hoảng loạn, chúng ta nhất định phải trấn tĩnh, tin tưởng nhất định sẽ bình an vô sự."
Thanh âm của Vương Tử Văn rất bình tĩnh, giúp mọi người ổn định thêm tình hình.
"Không sai, mọi người không nên hoảng sợ, sự tình đã phát sinh, chúng ta có sợ hãi cũng không làm gì được, quan trọng là... Nghĩ biện pháp thoát hiểm."
Lâm Giai tuy rằng là một nữ tử, thế nhưng biểu hiện lúc này lại rất bình thản, không có kinh sợ.
Diệp Phàm không nói, lẳng lặng ngồi ở một chỗ. Cái hắc ám thông đạo do Thái Cực Bát Quái đồ tạo thành, thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt hắn. Giờ này phút này, vẫn còn ở trên Ngọc Hoàng đỉnh sao? Trong lòng hắn có một liên tưởng không tốt.
Mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, có thể thấy được sự sợ hãi và khẩn trương trên khuôn mặt của mọi người, không ít người sắc mặt tái nhợt, thậm chí có người ở run lẩy bẩy.
Lý Tiểu Mạn ở ngay cách đó không xa, ôm đầu gối ngồi một chỗ, sắc mặt mặc dù có chút trắng bệch, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh. Bên cạnh nàng là thanh niên nước Mỹ - Cade, hai người không ngừng dùng tiếng Anh thấp giọng trò chuyện.
Lưu Vân Chí hai tay nắm rất chặt, chỉ tiếc là sắc mặt đã trắng bệch, đương nhiên là trong lòng rất khẩn trương, thế nhưng nhưng cũng không có biểu hiện ra vẻ sợ hãi.
Kỳ thực, trong lòng mọi người ở đây đều rất bất an, dù sao bản thân vẫn còn đang ở trong một chiếc quan tài bằng đồng thau kín bưng.
"Tất cả mọi người đều bị rơi vào trong quan tài bằng đồng thau đúng không? Chúng ta kiểm tra lại nhân số một chút."
"1, 2, 3... 28,29,30!"
Khi đếm tới người thứ 30, thanh âm của bạn học phụ trách thống kê trở nên run rẩy, nói:
"Sao lai có người thứ.... 30?!"
Trong lớp tổng cộng có 33 bạn học, lúc đầu họp lớp, có ba người xuất ngoại du học ở bên ngoài không thể tham gia, mặt khác còn có 5 người vì nguyên nhân đặc thù nên không thể tới.
Mà lần này đến Thái Sơn, ba vị du học sinh đã trở về, nhưng 5 tên bạn học kia đâu có tới, tổng cộng chỉ có 28 người, nếu như tính thêm cả Cade bạn học người mỹ của Lý Tiểu Mạn, mới chỉ có 29 người mới đúng.
Nhưng hiện giờ, tại sao lại có 30 người? Bên trong quan tài lạnh lẽo, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều có cảm giác sởn gai ốc, sống lưng đã cảm thấy mát lạnh.
Bình luận facebook