• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full GIẢ TRAI (4 Viewers)

  • Chương 111: PHIÊN NGOẠI 13: HỌP LỚP (2)

Ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Trung học số Một rơi vào tháng Mười Một.



Trước sinh nhật Lục Dao hai ngày.



Lý Minh Châu sắp xếp ổn thoả công việc trong công ty, mấy hôm nay đều tranh thủ về nhà sớm.



Vậy nên Lục Dao lại quấn lấy cô theo đủ kiểu.



Lục Niệm bị ném cho Lục Tưởng trông. Lục Tưởng là đứa bé chín chắn, nếu ba cậu không hiểu chuyện thì đứa con trai là cậu đành gánh vác trách nhiệm gia đình là chăm em.



Lục Dao hỏi: “Lớp em định họp lớp ở nhà hàng nào?”



Lý Minh Châu trả lời, “Không biết.”



Nếu cô bảo không biết thì đúng là không biết thật.



Lục Dao quen thói, vươn tay lấy điện thoại cô, “Để anh xem thử.”



Wechat của Lý Minh Châu cứ như tài khoản mới tạo, vòng bạn bè chỉ có mỗi cái tin Lục Dao đăng khi hai người kết hôn, mấy năm sau vẫn thế.



Bài đăng này năm ngoái còn cài đặt lại chế độ chỉ có Lục Dao mới xem được.



Chẳng khác không đăng gì là mấy.



Tuần trước, Lý Minh Châu được thêm vào nhóm Wechat cấp Ba.



Nhóm Wechat này cũng không khác lớp Lục Dao là mấy, mọi người đều đã trưởng thành chứ không còn trẻ trâu như xưa, cũng không nói chuyện nhiều lắm.



Cậu tùy ý kéo xem nhóm chat lớp Lý Minh Châu, phát hiện nội dung nói chuyện phiếm của học sinh lớp Một không giống với lớp Nghệ Thuạt của cậu.



Học sinh lớp Lục Dao khá ngây thơ hồn nhiên, tràn đầy hơi thở nghệ thuật.



Vì là lớp Nghệ Thuật nên có một số người gia nhập giới giải trí, một số theo nghề người mẫu, một số làm mẫu ảnh, cũng có người không theo ngành nghệ thuật mà làm công nhân viên bình thường.



Trong nhóm ồn ào như cái tiệm tạp hóa, chuyện gì cũng nói.



Học sinh lớp Một hình như đều theo học trường Đại học trọng điểm, ra trường trở thành tinh anh trong xã hội, không làm lãnh đạo thì cũng làm giám đốc, tóm lại trong nhóm toàn là tin nhắn về quản lý và tài chính.



Họ trò chuyện cũng khách sáo, tuy náo nhiệt nhưng không giống đám bên người lớp Nghệ Thuật, già rồi mà còn xài một đống nhãn dán.



Lục Dao liếc mấy cái đã thấy chán.



Cậu đóng Wechat lại, phát hiện có tới mấy chục người gửi lời mời kết bạn với Lý Minh Châu.



Lục Dao trợn mắt: “Đệt, chuyện gì thế này?”



Cậu lật trái lật phải chiếc điện thoại, nhìn đi nhìn lại mấy lần.



Ánh mắt đó của Lục Dao, cộng với vẻ mặt của cậu, lại thêm diện mạo vẫn còn xanh non dù đã ba mươi mấy tuổi, nên làm nũng vẫn thành công.



“Bọn họ là ai?”



Lý Minh Châu:……



“Trông cậu cứ như tôi vừa ngoại tình không bằng.”



Lý Minh Châu đáp: “Bạn học cũ.”



Lục Dao giống hệt một cô vợ đang chịu ấm ức, lẩm bẩm lầm bầm xem thông tin tài khoản của mấy người đó.



Ấy thế mà toàn là nam giới.



Lục Dao hùng hổ nhấn vào mấy tài khoản đó, bỏ từng cái một vào danh sách đen.



Lý Minh Châu cũng mặc kệ cậu.



Cô luôn là kẻ máu lạnh vô tình.



Dù sau này Lục Dao đã khiến cô trở nêm ấm áp hơn nhưng không phải với ai cô cũng dịu dàng.



Sự dịu dàng quý giá của cô đều dành hết cho một người.



Cái người bây giờ đang điên cuồng bỏ đám bạn học của cô vào danh sách đen.



Lý Minh Châu chỉ quan tâm đến cảm nhận của Lục Dao. Tính cô lãnh đạm, dù người khác nghĩ thế nào, nhìn nhận về cô ra sao cũng không liên quan gì tới cô.



Lục Dao vừa bỏ đám đàn ông kia vào danh sách đen vừa than thở: “Sao cái phần mềm này không có tính năng cài đặt tình trạng hôn nhân chứ! Nếu có, anh nhất định phải viết em đã kết hôn ở ô trạng thái hôn nhân!”



Lý Minh Châu: “Đừng có phá nữa.”



Lục Dao hăng say kéo hết tất cả nam giới muốn kết bạn với cô vào danh sách đen xong vẫn chưa thấy hài lòng, cậu thậm chí còn đổi chữ ký của Lý Minh Châu thành: Tài khoản này không còn sử dụng nữa.



Lần này là để ngăn ngừa những tên đàn ông có ý đồ với cô.



Lý Minh Châu thấy cậu nổi tính con nít, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng có suy bụng ta ra bụng người.”



“Bọn họ chỉ là bạn học cũ, chắc gửi lời mời kết bạn để ôn chuyện thôi.”



“Ôn chuyện?” Cái chứng nghiện hơi của Lục Dao có vẻ lại tái phát.



Khi nói chuyện, cậu mà không ôm Lý Minh Châu thì như sống không nổi.



Lý Minh Châu bị cậu ôm mãi thành quen.



Chẳng qua bây giờ con cái đang ở đó nên cô đẩy ông chồng mình ra.



“Tránh ra.”



Lục Dao không chịu.



Cậu biết Lý Minh Châu có ý gì, vì thế ra lệnh cho Lục Tưởng.



“Nhóc Lục, bịt mắt lại.”



Lục Tưởng ngoan ngoãn bịt mắt mình lại.



Chẳng những cậu tự bịt mắt mình mà còn bịt cả mắt Lục Niệm.



Nhóc Lục bế bé Lục, lũn cũn chạy vào phòng mình, còn chu đáo đóng cửa lại.



Thấy con trai thức thời như vậy, Lục Dao rất vừa lòng.



Cậu ngồi ở phòng khách ôm Lý Minh Châu không chút kiêng dè.



Lý Minh Châu sẵng: “Làm gì đó?”



Lục Dao lại nói tiếp chuyện lúc nãy còn dang dở.



“Bọn họ muốn ôn chuyện gì? Có gì hay mà ôn chứ?”



“Hồi cấp Ba trừ anh ra em còn thân với ai nữa à?” Lục Dao tủi thân.



Lý Minh Châu nhớ lại, đúng là cô chẳng nhớ ra ai.



Cô vốn định lẻ loi hoàn thành việc học của mình nên không có ý muốn kết bạn với ai.



Khi đó, Lục Dao quả thực là điều tốt đẹp bất ngờ. Cậu đột nhiên xuất hiện, xông vào cuộc đời cô, chẳng biết tốt xấu gì, cứ nằng nặc đòi làm bạn với cô cho bằng được.



Lý Minh Châu đỡ trán: “Không có.”



Lục Dao vừa lòng hừ hừ: “Thì đó, đám đàn ông đó bụng dạ khó lường, ôn chuyện gì chứ, đó chỉ là cớ để tiếp cận em thôi.”



Lý Minh Châu nói: “Biết đâu họ tò mò thì sao.”



Thằng bạn hồi cấp Ba đột nhiên biến thành nữ, tò mò cũng đúng mà?



Lý do này hình như cũng có lý.



Nhưng Lục Dao là người luôn biến những điều hợp lý thành vô lý.



Cậu khó chịu: “Tò mò về vợ người ta? Đùa gì thế?!”



Lý Minh Châu:……..



“Sao mấy người đó không tò mò về vợ mình đi? Chính mình không có vợ chắc?”



Lý Minh Châu cười nói: “Cậu hẹp hòi quá.”



“Anh còn có thể hẹp hòi hơn nữa đấy.” Lục Dao lẩm bẩm.



Mấy năm nay khí chất thiếu niên của Lý Minh Châu đã nhường chỗ cho sự nữ tính.



So với sự trung tính hồi cấp Ba, vẻ anh khí trên người cô dần dần dịu lại theo thời gian. Sau khi kết hôn xong, cô càng thêm mềm mại quyến rũ.



Lục Dao sớm chiều chung sống với cô đương nhiên không nhận thấy Lý Minh Châu có gì khác, nhưng nếu để đám bạn hồi cấp Ba của cô thấy thì ai dám bảo đó là ông anh thần tiên năm xưa?!



Công việc của Lục Dao không cần quẹt thẻ đi làm hằng ngày cũng có thu nhập rất cao.



Vậy nên cậu vui vẻ ở nhà như một cô vợ nhỏ, rất thích ở nhà trông con.



Song chuyện gì cũng có mặt trái của nó.



Cậu ở nhà suốt nên rảnh rỗi, cứ lo bóng lo gió ngoài kia không biết có nam hồ ly tinh hay nữ hồ ly tinh nào quyến rũ vợ mình hay không.



Ông Lục có tố chất vợ hiền từ trong xương, mỗi ngày đều lấy chuyện kiểm tra điện thoại bà Lục làm niềm vui, xem việc nghiên cứu vòng giao tế của bà Lục là nhiệm vụ của mình. Mấy năm nay, năng lực điều tra và phản trinh sát của cậu tăng mạnh, đã đạt tới cấp độ đặc công Liên Bang.



Lục Dao làm bộ làm tịch thở dài.



Lý Minh Châu thấy cậu như vậy, biết cậu muốn kiếm chuyện.



Quả nhiên, Lục Dao nhanh chóng mở miệng: “Minh Châu, có phải em chê anh hoa tàn ít bướm không…”



Lý Minh Châu:…….



Cô nhíu mày, “Tôi bảo này, cậu đừng có xài thành ngữ lung tung thế.”



Lục Dao không biết lôi đâu ra một cái gương nhỏ rồi vừa soi gương vừa thở dài.



Dáng vẻ này không biết học từ bộ phim truyền hình nào mà sống động như thật, giờ cậu chỉ cần thở dài một cái cũng khiến người ta thấy xót xa.



Có thể thấy, hồi đó fan Lục Dao nói Esport làm lỡ dở sự nghiệp diễn viên của cậu không phải không có căn cứ.



Trái tim Lục Dao còn mong manh hơn cả trái tim một người phụ nữ như Lý Minh Châu, suốt ngày bám lấy cô hỏi ba câu: Em có yêu anh không? Rốt cuộc em yêu anh chừng nào? Em yêu anh hay là yêu Lục Tưởng/Lục Niệm (mỗi ngày đổi một tên) hơn?



Lý Minh Châu nhìn thấu tâm tư cậu, nói luôn: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, chỉ là họp lớp thôi.”



Lục Dao nói: “Vậy em có thể đi chung với anh không?”



Lý Minh Châu nói: “Tôi nhớ cậu học lớp Nghệ Thuật cơ mà?”



Lục Dao nói: “Lớp Nghệ Thuật thì làm sao? Anh có thể dắt theo người nhà!”



Nhắc tới người nhà, sắp xếp cho hai đứa nhỏ thế nào cũng là cả vấn đề.



Hôm đó cả Lý Minh Châu và Lục Dao đều bận, nên gửi Lục Tưởng và Lục Niệm ở đâu?



“Gửi chỗ cô nàng kia đi, dù sao cô ta cũng thích!”



Lục Dao nói ngay.



Cô nàng trong miệng Lục Dao chính là Quý Dao.



Lý Minh Châu nói: “Để tôi dắt theo.”



Cô nghĩ: Cứ làm phiền Quý Dao hoài cũng không hay.



Lục Dao không có ý kiến gì về quyết định của Lý Minh Châu.



Ý kiến lớn nhất của cậu về chuyện họp lớp là sợ một tên bạn cũ hồ ly tinh nào đó sẽ cướp mất Lý Minh Châu.



Đến ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Trung học số Một, Lục Dao và cô cùng đi.



Lục Tưởng và Lục Niệm cũng được dắt theo.



Bọn họ tới thành phố H trước một ngày, Lý Minh Châu hiếm khi được nghỉ thế này nên Lục Dao dụ cô ra ngoài đi dạo với cậu.



Hai người đi qua những nơi trước kia thường tới, có nơi vẫn còn đó, có nơi đã bị phá bỏ hoặc di dời.



Căn nhà hồi đó Lý Minh Châu ở, mấy năm trước đã bị phá bỏ, chỗ đó bây giờ đã biến thành phố buôn bán rất náo nhiệt.



Lục Tưởng đi mỏi, được Lục Dao bế lên. Cậu bé thấm mệt, khẽ mở miệng đòi về khách sạn.



Lục Niệm cũng ngủ trong ngực Lý Minh Châu, con nít có sức bền kém, sau khi phấn khích đi chơi với ba mẹ thì cái giá phải trả cũng lớn.



Đùa giỡn nhiều quá nên buồn ngủ sớm.



Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, họ đặt phòng dạng căn hộ được rất bài trí rất ấm áp.



Lý Minh Châu dỗ hai đứa trẻ ngủ xong mới ngủ cùng Lục Dao.



Tám giờ sáng hôm sau, đám người tính đi họp lớp lục tục kéo tới điểm hẹn.



Khi Lý Minh Châu tới, phát hiện mọi người trong nhà hàng đều ăn diện rất lộng lẫy long trọng.



Cô vừa xuống xe, đứng bên kia đường, bất giác thấy có chút không thoải mái.



Họp lớp, trên thực tế, là biến tướng của việc khoe của, mọi người đều: Ai có siêu xe thì lái siêu xe, có quần áo mắc tiền thì mặc quần áo mắc tiền, hận không thể dát vàng nạm ngọc lên người mình, ngay cả răng cũng muốn đổi thành vàng.



So với họ, Lý Minh Châu ăn mặc rất giản dị.



Từ trước tới giờ đồ cô mặc chỉ có ba màu trắng, đen, xám.



Lục Dao thích cô mặc đầm dài nên giờ cô đang diện một chiếc đầm dài.



Tông màu chủ đạo của chiếc đầm vẫn là sắc xám như thường lệ, áo trên màu trắng, tạo cảm giác như tranh thủy mặc, quả không làm thất vọng bốn từ “người đẹp tựa tranh”.



Lý Minh Châu dắt theo Lục Tưởng. Cậu bé mặc đồ cùng kiểu với mẹ, đôi mắt vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhìn ngó khắp nơi.



Lục Tưởng gọi: “Mẹ ơi…”



Lý Minh Châu khom người xuống hỏi cậu: “Mệt hả con?”



Lục Tưởng rất hiểu chuyện, lắc đầu: “Không ạ, ba bảo con phải canh chừng mẹ, không cho mấy chú khác nói chuyện với mẹ.”



Lý Minh Châu:……..



“Con là camera ba lắp bên cạnh mẹ à?”



Lục Tưởng rối rắm một lát, buồn bực nói: “Con cũng không thích mấy chú khác nói chuyện với mẹ.”



Nhìn đi, quả nhiên là con trai ruột của Lục Dao, tuyệt đối không nhận nhầm.



Lý Minh Châu nắm tay cậu bé dắt qua đường: “Mẹ đương nhiên phải nói chuyện với họ.”



Lục Tưởng càng rối rắm: “Vậy mẹ nói ít một chút được không ạ?”



Lý Minh Châu nghiêm túc gật đầu: “Mẹ vẫn luôn kiệm lời mà.”



Cô dựa theo số phòng bao, đi vào nhà hàng.



Lý Minh Châu mở cửa ra, thấy bên trong đã có không ít người.



Tiếng cô đẩy cửa rất khẽ, nhưng vẫn có người chú ý tới cô.



Dù sao một mỹ nữ như cô, ai mà không chú ý cho được?



Cố Tiểu Phi đang trò chuyện với bạn học cũ về cổ phiếu giao dịch các thứ, miệng liếng thoắng liên hồi.



Lý Minh Châu bước vào, anh ta liếc qua, tức khắc không dời mắt nổi.



Cố Tiểu Phi kêu lên: “Đệt! Ai vậy? Lớp cấp Ba của chúng ta có người đẹp thế à?”



Cậu ta chỉ tiện miệng nói thế thôi.



Từ khi tốt nghiệp tới giờ, đã nhiều năm lớp Một chưa họp lớp, hầu như mọi người đã quên mất những người bạn học năm xưa trông như thế nào.



Vừa rồi lúc gặp lại, mọi người đều đánh giá nhau.



Có người hồi cấp Ba đẹp, giờ đã thành ông chú trung niên bụng bia.



Cũng có người hồi cấp Ba xấu, sau này nhờ biết cách trang điểm, lại từ vịt con xấu xí hóa thành thiên nga trắng.



Cố Tiểu Phi rõ ràng đã cho rằng Lý Minh Châu là loại thứ hai.



Nhưng anh ta vẫn thầm kinh ngạc: Vịt hóa thiên nga mà cũng đẹp vậy sao?



Anh ta tự thấy mình rất có kinh nghiệm nhìn hàng. Nếu năm đó trong lớp có một bạn nữ giàu tiềm năng như vậy, anh ta nhất định sẽ phát hiện.



Lý Minh Châu gọi: “Cố Tiểu Phi?”



Cô vừa cất giọng, Cố Tiểu Phi đã sửng sốt.



Vẻ mặt không khác Đỗ Vũ Hiên hôm trước là bao.



Lý Minh Châu cười hỏi: “Có cần tôi tự giới thiệu lần nữa không?”



Cố Tiểu Phi suýt thì té khỏi ghế.



Anh ta gọi: “Lý… Lý Minh!”



Cố Tiểu Phi kêu Lý Minh Châu như thế khiến Lục Tưởng thấy khó hiểu.



Nhóc Lục túm lấy tay áo Lý Minh Châu: “Mẹ ơi, chú ấy đang gọi mẹ ạ?”



Cố Tiểu Phi nhìn Lục Tưởng, mặt lại lần nữa kiểu: Đệt! Con trai đã lớn vậy rồi!



Mọi người trong phòng bao như vừa tỉnh mộng, nhất thời đều nhìn về phía này.



Lý Minh Châu hỏi: “Sao thế? Đang tham quan sở thú à?”



Mọi người vừa nghe đã nghĩ: Độc miệng quá!



Vẫn là hương vị quen thuộc năm xưa… Hóa ra người này đúng là nữ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom