Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Đạp xe chở cậu đi
Lục Dao cứng họng, như bị điện giật rụt tay lại.
Lúc cậu vừa chạm vào tay Lý Minh Châu, bàn tay trắng nõn gầy gò, ấm áp của cô suýt nữa khiến lòng bàn tay cậu bị bỏng luôn.
Lý Minh Châu xưa giờ không để ý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như thế, không nhận ra vẻ khác thường của Lục Dao, cô nói, “Lục Dao, cậu uống lộn thuốc à?”
“Cậu không uống lộn thuốc sao gần đây đối tốt với tôi thế, cáo chúc Tết gà à?”
“Tôi thích thế nào thì làm thế đó, thích che chở ai thì che chở, thì đánh ai thì đánh, cậu không quản được tôi.” Lục Dao cãi lại.
Lý Minh Châu đầu hàng, “Được, được rồi được rồi, cậu giỏi, cậu là đại ca, cậu quyết định.”
Cô vừa đầu hàng vừa lui về sau, “Vậy đi, cậu như thế nào đúng là tôi không quản được, nhưng tôi thế nào thì tôi có thể quản được.”
Lục Dao nhìn cô chằm chằm, Lý Minh Châu nói, “Nếu cậu muốn kiếm người chơi trò gia đình, được thôi, trường học lớn như vậy, cậu kiếm ai tôi cũng không quan tâm, nhưng đừng tìm tôi, tôi rất bận, không giống như cậu.”
Lục Dao không nói gì.
Lý Minh Châu nói, “Tôi không có hứng chơi với cậu, cậu đừng kiếm chuyện với tôi nữa, được chứ?”
“Chiều học xong cậu rảnh không?” Lục Dao chen vào hỏi một câu.
“Cậu hiểu tiếng người không vậy?” Lý Minh Châu nhíu mày.
“Vậy là rảnh.” Lục Dao sờ cằm.
“Không rảnh, chiều tôi có việc rồi, cậu tự chơi đi.” Lý Minh Châu ngẫm nghĩ rồi nói thêm, “Tôi phải đến trường Tiểu học Thiên Thành.”
“Thích ăn mì hay ăn cơm?”
“Không ăn, tôi đã nói tôi có việc…”
“Vậy ăn mì đi.”
“Mì khó ăn lắm.”
“Ờ, ăn cơm cũng được.”
Lý Minh Châu lấy lại tinh thần, tức muốn hộc máu, “…….. Lục Dao! Đầu cậu úng nước hả?”
Lục Dao gào lên, “Mời cậu ăn cơm mà sao cậu lắm chuyện thế?”
“Ai mượn cậu mời?”
Lục Dao nói, “Cậu quản được tôi chắc?”
Cậu nói xong, không cho Lý Minh Châu thời gian phản bác, chân dài rảo bước, “Đừng mong chuồn được, hôm nay Thái hậu Ngô bắt tôi dọn dẹp thư viện nên tôi có thể nhìn chằm chằm cửa lớp cậu suốt ngày đấy.”
Lý Minh Châu bị cậu chọc điên, “Lục Dao!”
“Đừng gào nữa, tôi sắp điếc tai rồi, đàn ông đàn ang mà sao giọng cao vút vậy không biết nữa……” Lục Dao lẩm bẩm một câu.
Lý Minh Châu câm miệng.
Cô và con trai bình thường về bản chất không giống nhau, lúc gằn giọng còn có thể đục nước béo cò giả thành giọng thiếu niên nhưng khi cao giọng thì giọng sẽ mảnh hơn.
Lục Dao trước khác nay khác, như thể đang xài thủ đoạn cây gậy và củ cà rốt. Lý Minh Châu thấy Lục Dao bất thình lình ân cần với cô như vậy thì nổi hết da gà, nghĩ sao cũng thấy không ổn.
Suốt buổi chiều, trừ việc nghe giáo viên giảng bài thì cô dành hết thời gian để phân tích tại sao Lục Dao bỗng khác thường như vậy, thầm nghĩ có khi ông nội này chắc tìm đâu được một tên quân sư bày mưu tính kế cho cậu ta, nếu không sao cô lại không thể nhìn thấu hành động quái gở của cậu chứ!
Buổi chiều lúc tan học, quả nhiên Lục Dao đã đứng sẵn ở cửa chặn người.
Cố Tiểu Phi thoăn thoắt bỏ sách vào cặp, tranh thủ thời gian nhào tới bàn Lý Minh Châu hỏi một câu, “Lý Minh, sao cậu lại quen Lục Dao thế?”
Lý Minh Châu bực bội không thôi, đáp luôn, “Không quen.”
“Không quen gì chứ, tôi thấy cậu ta rất tốt với cậu đó!” Cố Tiểu Phi nói, “Không phải các cậu còn đi ăn với nhau à?”
Cố Tiểu Phi còn nhiều chuyện hơn cả con gái, từ lúc sáng khi thấy Lục Dao ngồi cạnh Lý Minh Châu, cậu ta tò mò tới giờ chưa hết.
Trong mắt cậu ta, Lý Minh Châu học giỏi lạnh lùng sắt đá như thế, không thể nào dính dáng đến Lục Dao mới đúng!
Lý Minh Châu đi ra từ cửa trước, không đoái hoài đến Cố Tiểu Phi, Lục Dao liền từ cửa sau vọt tới cửa trước.
Học sinh trong lớp sợ sệt không dám thở mạnh, ra vẻ bận rộn làm bài, đọc sách, trực nhật, nhưng trên thực tế tâm trí đều đặt hết vào chuyện ngoài cửa.
Cố Tiểu Phi thì thầm, “Hai người họ tính làm gì vậy? Có tính đánh nhau không nhỉ? Cậu xem đi, nếu Lý Minh là nữ tôi còn nghĩ Lục Dao đang cua cậu ta ấy chứ!”
“Cậu đừng nhìn nữa, lỡ may đánh nhau thật, lớp mình chỉ có mình Lý Minh là có thể nâng thành tích cả lớp lên, tí nữa phải đi khuyên nhủ chứ!” Đỗ Vũ Hiên khẽ đáp.
“Thôi đi, cậu có mắt nhìn không vậy, nếu họ mà đánh nhau thì hôm nay tôi sẽ chép lại hết cuốn sách Vật Lý!” Cố Tiểu Phi nói đầy hùng hồn, “Nhưng tôi cứ thấy họ là lạ kiểu gì ấy.”
Lý Minh Châu có lẽ không có sở thích bắt người khác chép sách Vật Lý.
Lục Dao hiển nhiên cũng không có, cậu ỷ mình cao to, bắt giặc phải bắt vua trước, túm ngay lấy cặp của Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu phút chốc đen mặt, ở chỗ đông người cô không tiện nổi nóng, gằn giọng nói trong giận dữ, “Lục Dao! Đầu cậu có vấn đề à!”
Lục Dao nghe xong, không hiểu nên hỏi lại, “Có vấn đề là sao?”
Lý Minh Châu đảo mắt, bình tĩnh nói, “Ý khen cậu thông minh đó.”
Lục Dao học đi đôi với hành, “Ờ, đầu cậu cũng có vấn đề đó.”
Lý Minh Châu: ……..
Cô nói chuyện với Lục Dao, bình thường tổn thọ mười năm không tính mà lúc nào cũng có cảm giác như gậy ông đập lưng ông.
Lý Minh Châu nghiến răng, quyết không nói thêm câu nào, coi người bên cạnh như không khí.
Ra khỏi cổng trường, Lý Minh Châu đi về phía đông. Đi tầm hai trạm dừng xe buýt, Lục Dao gọi cô, “Này, cậu tính đi đâu thế?”
Cậu nghĩ thầm: Đồ điên này đi xa vậy mà không gọi xe, chẳng lẽ nghèo đến mức đó?
Cậu nhớ tới hộp cơm trưa Lý Minh Châu mang theo, rồi lại không khỏi nhớ lại mấy chuyện hồi cấp Hai. Cậu nhớ Lý Minh Châu dù không chịu nổi cậu mà vẫn nhất quyết không nghỉ việc, nhớ cô cả gan dám giả mạo sinh viên để đi làm gia sư. Lục Dao đột nhiên đứng sựng lại, dường như tìm được câu trả lời, lòng kinh ngạc: Đừng nói cậu ấy thật sự nghèo đến mức đó chứ?
Lý Minh Châu ngó lơ cậu, lòng Lục Dao như bị con mèo cào một cái, khi đã tìm ra câu trả lời thì cậu phải đi xác nhận.
“Này, cậu có nghe tôi nói không đó, muốn đi đâu, tôi gọi xe đi.”
Lý Minh Châu khẽ nói, “Không muốn đi thì đừng đi theo tôi nữa.”
Ý cô là không muốn gọi xe.
Lục Dao bình tĩnh quan sát cô.
Lý Minh Châu hồn nhiên không biết, thầm nghĩ tên khốn Lục Dao này ăn no rảnh nợ, sớm muộn gì cô cũng bị cậu tức chết.
Cô không quay đầu lại đi tiếp, một lúc lâu không nghe thấy Lục Dao nói gì nữa, lén nhìn bằng khóe mắt thì thấy bên cạnh không có ai.
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Bỏ đi cũng tốt, mắt không thấy lòng không phiền.
Cô đi thêm một lát, không những không thấy thoải mái mà còn bực bội hơn trước, đột nhiên cảm thấy Lục Dao là tên ngốc, chẳng chịu kiên nhẫn gì cả, nói cậu ta có hai câu mà cậu đã đi luôn, đúng là đỏng đảnh như tiểu thư!
Lúc này, “tiểu thư đỏng đảnh” Lục Dao, đột nhiên chạy xe đạp tới phanh cái “Két!” trước mặt cô, một lần nữa xuất hiện, một chân giẫm lên bàn đạp trông rất ngầu, nháy mắt với cô nói, “Lên đi, tôi chở cậu đi.”
Lý Minh Châu hoảng sợ, sau khi lấy lại bình tĩnh thì liếc nhìn chiếc xe đạp: Loại xe cho thuê phổ biến trong thành phố, có ghế sau, chuyên dùng cho các cặp đôi.
“Đầu óc cậu ta đúng là có bệnh.” Lý Minh Châu nghĩ.
Lý Minh Châu vòng qua cậu, Lục Dao không kiên nhẫn, túm lấy cổ áo cô, “Cậu muốn chết hả Lý Minh? Tôi đang nói chuyện với cậu đó!”
Lý Minh Châu hừ một tiếng: Cậu có chết rồi thì tôi vẫn chưa chết đâu.
Nhưng Lục Dao không chết, cậu không những không chết mà còn có cách khiến Lý Minh Châu chết đi sống lại.
Lý Minh Châu lạnh mặt ngồi sau xe Lục Dao. Lúc gió phà vào mặt, cô liền thấy cảm giác lúc này chẳng kém chuyện chết đi sống lại là bao.
“Đầu tôi chắc bị úng nước rồi.” Cô thầm nghĩ, “*** mẹ cậu Lục Dao.”
Lục Dao không biết đọc ý nghĩ người khác, vừa lừa được Lý Minh Châu lên xe thì phóng vút đi ngay, tay lái cao siêu, có thể nói là sát thủ đường phố, Porsche thấy cậu đều phải nhường đường: Chưa thấy tên nào đạp xe đạp mà làm màu cỡ đó.
Lý Minh Châu vì bảo vệ tính mạng mà khuất nhục vươn tay ra trước nắm lấy góc áo Lục Dao.
“Cậu muốn đi đâu?’’ Tâm trạng Lục Dao rất tốt.
“Trường Tiểu học Thiên Thành.” Lý Minh Châu hờ hững nói.
Lục Dao biết rất rõ khu này. Cậu cưỡi xe xuyên qua đường Nam Sơn, rồi qua đường Hà Phường, cuối cùng dừng trên đường Khánh Xuân, nơi này có một hiệu sách rất lớn, cạnh đó là trường Tiểu học Thiên Thành.
Lục Dao không hỏi Lý Minh Châu tới đây làm gì, cậu đút tay vào túi quần, dừng xe bên đường, dựa vào đầu xe, trông chẳng khác gì người mẫu, nhìn cuốn hút muốn chết.
Đây là trung tâm thành phố, người qua lại như mắc cửi, con gái đi ngang đều mê mẩn liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Lúc Lý Minh Châu dẫn Dương Hoan và em cô bé ra thì thấy Lục Dao đứng đó như một con công đỏm dáng, mặt dày thả thính lung tung.
Lục Dao như có ra đa, vừa thấy Lý Minh Châu đã vẫy tay rối rít.
Lý Minh Châu coi như không thấy, Dương Hoan nắm tay cô nói, “Anh A Minh ơi, có anh gì ở bên kia đường đang gọi anh kìa.”
Lý Minh Châu nói, “Thầy giáo không dạy em nấm độc đều có màu sắc sặc sỡ sao?”
Dương Hoan mới học lớp Ba, nghe không hiểu hàm ý của Lý Minh Châu, thậm chí không hiểu “màu sắc sặc sỡ” là cái gì, vừa đi vừa suy nghĩ nói: “Anh ấy đang đạp xe qua đây kìa!”
Lục Dao quả nhiên lại gần, cậu ấn chuông xe đạp ầm ĩ như muốn cho Lý Minh Châu hiểu thái độ của cậu khi bị Lý Minh Châu ngó lơ: Rất giận dữ.
Lý Minh Châu nói, “Cậu lại hát tuồng gì vậy?”
Lục Dao nhoài người ra phía trước, tựa sát người vào đầu xe, nhìn hai đứa trẻ.
Hai đứa bé này, một đứa tên là Dương Hoan, đứa kia tên Dương Nhạc, là con cái của cặp vợ chồng tầng năm, đứa bé mới học lớp Một, đứa lớn đã lên lớp Ba.
Cả hai vợ chồng đều là dân nơi khác đến làm công, thường ngày rất bận bịu, không có thời gian chăm sóc con cái. Đúng lúc Lý Minh Châu thiếu tiền, bọn họ hàng tháng trả Lý Minh Châu chút tiền để nhờ Lý Minh Châu đi đón con hộ vào thứ Hai và thứ Tư.
Lý Minh Châu trước giờ chưa bao giờ từ chối tiền bạc. Dương Nhạc lớp Một nhõng nhẽo hơn chị gái, vừa ra khỏi cổng trường thì tác phong không nghiêm chỉnh như giáo viên bảo nữa, hai chân ngồi học cả buổi mỏi rã rời cứ khăng khăng bắt Lý Minh Châu bế.
Lý Minh Châu ăn mềm không ăn cứng, thấy ai nhõng nhẽo là cô đầu hàng ngay, chẳng biết làm sao đành bế Dương Nhạc lên.
Lục Dao mở miệng hỏi, “Đây là em trai cậu à?”
“Không phải.” Lý Minh Châu trả lời. “Người đã đón được, giờ cậu đi được rồi.”
Lục Dao nói, “Ai nói tôi tới đón người?”
Mặt cậu tươi cười “như tắm mình trong gió xuân” mà sách giáo khoa hay dùng để miêu tả nam thần, khom người xoa đầu Dương Hoan, “Nói anh nghe tên em là gì nào?”
Cô bé Dương Hoan trước giờ chưa gặp nam sinh nào đẹp trai như thế, lập tức bị “hồ ly tinh” làm cho rối tinh rối mù, trả lời ngay, “Dương Hoan, tên ở nhà là Hoan Hoan ạ!”
Vãi! Ngay cả tên ở nhà cũng khai luôn!
Lúc Lục Dao không càn quấy thì trông rất dịu dàng, rất giống một người Lý Minh Châu từng quen, khiến Lý Minh Châu thất thần một lát.
Cậu bế Dương Hoan lên, tiếp tục lừa gạt, “Có muốn ăn KFC không, anh dẫn em đi.”
Với con cái của tầng lớp công nhân mà nói thì KFC trong mắt chúng như một món đồ xa xỉ, chỉ khi thi được một trăm điểm hoặc dịp lễ tết thì mới có cơ hội được ăn một lần, là đồ ăn vô cùng cao cấp.
Mặt Dương Hoan lập tức đỏ lựng lên, nhưng vẫn lễ phép nhìn sang Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu đang tính nói: Thứ đồ ăn rác rưởi………
Kết qua bị vẻ mặt đầy mong đợi của Dương Hoan chặn lại.
Lục Dao cố ý nói, “Em nhìn cậu ấy làm gì, anh mời em ăn chứ có mời cậu ấy đâu.
Lý Minh Châu: ……………
Là tên khốn nào mới sáng nay còn luôn miệng muốn mời cô ăn cơm chứ!
Vở kịch nhỏ:
Lý Minh Châu: *** mẹ cậu Lục Dao!
Lục Dao: Mẹ tôi lớn tuổi rồi không còn sung sức nữa, cậu xem *** tôi thay thế có được không? Hoặc là để tôi x cậu cũng được [Mắt lấp lánh].
Lúc cậu vừa chạm vào tay Lý Minh Châu, bàn tay trắng nõn gầy gò, ấm áp của cô suýt nữa khiến lòng bàn tay cậu bị bỏng luôn.
Lý Minh Châu xưa giờ không để ý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như thế, không nhận ra vẻ khác thường của Lục Dao, cô nói, “Lục Dao, cậu uống lộn thuốc à?”
“Cậu không uống lộn thuốc sao gần đây đối tốt với tôi thế, cáo chúc Tết gà à?”
“Tôi thích thế nào thì làm thế đó, thích che chở ai thì che chở, thì đánh ai thì đánh, cậu không quản được tôi.” Lục Dao cãi lại.
Lý Minh Châu đầu hàng, “Được, được rồi được rồi, cậu giỏi, cậu là đại ca, cậu quyết định.”
Cô vừa đầu hàng vừa lui về sau, “Vậy đi, cậu như thế nào đúng là tôi không quản được, nhưng tôi thế nào thì tôi có thể quản được.”
Lục Dao nhìn cô chằm chằm, Lý Minh Châu nói, “Nếu cậu muốn kiếm người chơi trò gia đình, được thôi, trường học lớn như vậy, cậu kiếm ai tôi cũng không quan tâm, nhưng đừng tìm tôi, tôi rất bận, không giống như cậu.”
Lục Dao không nói gì.
Lý Minh Châu nói, “Tôi không có hứng chơi với cậu, cậu đừng kiếm chuyện với tôi nữa, được chứ?”
“Chiều học xong cậu rảnh không?” Lục Dao chen vào hỏi một câu.
“Cậu hiểu tiếng người không vậy?” Lý Minh Châu nhíu mày.
“Vậy là rảnh.” Lục Dao sờ cằm.
“Không rảnh, chiều tôi có việc rồi, cậu tự chơi đi.” Lý Minh Châu ngẫm nghĩ rồi nói thêm, “Tôi phải đến trường Tiểu học Thiên Thành.”
“Thích ăn mì hay ăn cơm?”
“Không ăn, tôi đã nói tôi có việc…”
“Vậy ăn mì đi.”
“Mì khó ăn lắm.”
“Ờ, ăn cơm cũng được.”
Lý Minh Châu lấy lại tinh thần, tức muốn hộc máu, “…….. Lục Dao! Đầu cậu úng nước hả?”
Lục Dao gào lên, “Mời cậu ăn cơm mà sao cậu lắm chuyện thế?”
“Ai mượn cậu mời?”
Lục Dao nói, “Cậu quản được tôi chắc?”
Cậu nói xong, không cho Lý Minh Châu thời gian phản bác, chân dài rảo bước, “Đừng mong chuồn được, hôm nay Thái hậu Ngô bắt tôi dọn dẹp thư viện nên tôi có thể nhìn chằm chằm cửa lớp cậu suốt ngày đấy.”
Lý Minh Châu bị cậu chọc điên, “Lục Dao!”
“Đừng gào nữa, tôi sắp điếc tai rồi, đàn ông đàn ang mà sao giọng cao vút vậy không biết nữa……” Lục Dao lẩm bẩm một câu.
Lý Minh Châu câm miệng.
Cô và con trai bình thường về bản chất không giống nhau, lúc gằn giọng còn có thể đục nước béo cò giả thành giọng thiếu niên nhưng khi cao giọng thì giọng sẽ mảnh hơn.
Lục Dao trước khác nay khác, như thể đang xài thủ đoạn cây gậy và củ cà rốt. Lý Minh Châu thấy Lục Dao bất thình lình ân cần với cô như vậy thì nổi hết da gà, nghĩ sao cũng thấy không ổn.
Suốt buổi chiều, trừ việc nghe giáo viên giảng bài thì cô dành hết thời gian để phân tích tại sao Lục Dao bỗng khác thường như vậy, thầm nghĩ có khi ông nội này chắc tìm đâu được một tên quân sư bày mưu tính kế cho cậu ta, nếu không sao cô lại không thể nhìn thấu hành động quái gở của cậu chứ!
Buổi chiều lúc tan học, quả nhiên Lục Dao đã đứng sẵn ở cửa chặn người.
Cố Tiểu Phi thoăn thoắt bỏ sách vào cặp, tranh thủ thời gian nhào tới bàn Lý Minh Châu hỏi một câu, “Lý Minh, sao cậu lại quen Lục Dao thế?”
Lý Minh Châu bực bội không thôi, đáp luôn, “Không quen.”
“Không quen gì chứ, tôi thấy cậu ta rất tốt với cậu đó!” Cố Tiểu Phi nói, “Không phải các cậu còn đi ăn với nhau à?”
Cố Tiểu Phi còn nhiều chuyện hơn cả con gái, từ lúc sáng khi thấy Lục Dao ngồi cạnh Lý Minh Châu, cậu ta tò mò tới giờ chưa hết.
Trong mắt cậu ta, Lý Minh Châu học giỏi lạnh lùng sắt đá như thế, không thể nào dính dáng đến Lục Dao mới đúng!
Lý Minh Châu đi ra từ cửa trước, không đoái hoài đến Cố Tiểu Phi, Lục Dao liền từ cửa sau vọt tới cửa trước.
Học sinh trong lớp sợ sệt không dám thở mạnh, ra vẻ bận rộn làm bài, đọc sách, trực nhật, nhưng trên thực tế tâm trí đều đặt hết vào chuyện ngoài cửa.
Cố Tiểu Phi thì thầm, “Hai người họ tính làm gì vậy? Có tính đánh nhau không nhỉ? Cậu xem đi, nếu Lý Minh là nữ tôi còn nghĩ Lục Dao đang cua cậu ta ấy chứ!”
“Cậu đừng nhìn nữa, lỡ may đánh nhau thật, lớp mình chỉ có mình Lý Minh là có thể nâng thành tích cả lớp lên, tí nữa phải đi khuyên nhủ chứ!” Đỗ Vũ Hiên khẽ đáp.
“Thôi đi, cậu có mắt nhìn không vậy, nếu họ mà đánh nhau thì hôm nay tôi sẽ chép lại hết cuốn sách Vật Lý!” Cố Tiểu Phi nói đầy hùng hồn, “Nhưng tôi cứ thấy họ là lạ kiểu gì ấy.”
Lý Minh Châu có lẽ không có sở thích bắt người khác chép sách Vật Lý.
Lục Dao hiển nhiên cũng không có, cậu ỷ mình cao to, bắt giặc phải bắt vua trước, túm ngay lấy cặp của Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu phút chốc đen mặt, ở chỗ đông người cô không tiện nổi nóng, gằn giọng nói trong giận dữ, “Lục Dao! Đầu cậu có vấn đề à!”
Lục Dao nghe xong, không hiểu nên hỏi lại, “Có vấn đề là sao?”
Lý Minh Châu đảo mắt, bình tĩnh nói, “Ý khen cậu thông minh đó.”
Lục Dao học đi đôi với hành, “Ờ, đầu cậu cũng có vấn đề đó.”
Lý Minh Châu: ……..
Cô nói chuyện với Lục Dao, bình thường tổn thọ mười năm không tính mà lúc nào cũng có cảm giác như gậy ông đập lưng ông.
Lý Minh Châu nghiến răng, quyết không nói thêm câu nào, coi người bên cạnh như không khí.
Ra khỏi cổng trường, Lý Minh Châu đi về phía đông. Đi tầm hai trạm dừng xe buýt, Lục Dao gọi cô, “Này, cậu tính đi đâu thế?”
Cậu nghĩ thầm: Đồ điên này đi xa vậy mà không gọi xe, chẳng lẽ nghèo đến mức đó?
Cậu nhớ tới hộp cơm trưa Lý Minh Châu mang theo, rồi lại không khỏi nhớ lại mấy chuyện hồi cấp Hai. Cậu nhớ Lý Minh Châu dù không chịu nổi cậu mà vẫn nhất quyết không nghỉ việc, nhớ cô cả gan dám giả mạo sinh viên để đi làm gia sư. Lục Dao đột nhiên đứng sựng lại, dường như tìm được câu trả lời, lòng kinh ngạc: Đừng nói cậu ấy thật sự nghèo đến mức đó chứ?
Lý Minh Châu ngó lơ cậu, lòng Lục Dao như bị con mèo cào một cái, khi đã tìm ra câu trả lời thì cậu phải đi xác nhận.
“Này, cậu có nghe tôi nói không đó, muốn đi đâu, tôi gọi xe đi.”
Lý Minh Châu khẽ nói, “Không muốn đi thì đừng đi theo tôi nữa.”
Ý cô là không muốn gọi xe.
Lục Dao bình tĩnh quan sát cô.
Lý Minh Châu hồn nhiên không biết, thầm nghĩ tên khốn Lục Dao này ăn no rảnh nợ, sớm muộn gì cô cũng bị cậu tức chết.
Cô không quay đầu lại đi tiếp, một lúc lâu không nghe thấy Lục Dao nói gì nữa, lén nhìn bằng khóe mắt thì thấy bên cạnh không có ai.
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Bỏ đi cũng tốt, mắt không thấy lòng không phiền.
Cô đi thêm một lát, không những không thấy thoải mái mà còn bực bội hơn trước, đột nhiên cảm thấy Lục Dao là tên ngốc, chẳng chịu kiên nhẫn gì cả, nói cậu ta có hai câu mà cậu đã đi luôn, đúng là đỏng đảnh như tiểu thư!
Lúc này, “tiểu thư đỏng đảnh” Lục Dao, đột nhiên chạy xe đạp tới phanh cái “Két!” trước mặt cô, một lần nữa xuất hiện, một chân giẫm lên bàn đạp trông rất ngầu, nháy mắt với cô nói, “Lên đi, tôi chở cậu đi.”
Lý Minh Châu hoảng sợ, sau khi lấy lại bình tĩnh thì liếc nhìn chiếc xe đạp: Loại xe cho thuê phổ biến trong thành phố, có ghế sau, chuyên dùng cho các cặp đôi.
“Đầu óc cậu ta đúng là có bệnh.” Lý Minh Châu nghĩ.
Lý Minh Châu vòng qua cậu, Lục Dao không kiên nhẫn, túm lấy cổ áo cô, “Cậu muốn chết hả Lý Minh? Tôi đang nói chuyện với cậu đó!”
Lý Minh Châu hừ một tiếng: Cậu có chết rồi thì tôi vẫn chưa chết đâu.
Nhưng Lục Dao không chết, cậu không những không chết mà còn có cách khiến Lý Minh Châu chết đi sống lại.
Lý Minh Châu lạnh mặt ngồi sau xe Lục Dao. Lúc gió phà vào mặt, cô liền thấy cảm giác lúc này chẳng kém chuyện chết đi sống lại là bao.
“Đầu tôi chắc bị úng nước rồi.” Cô thầm nghĩ, “*** mẹ cậu Lục Dao.”
Lục Dao không biết đọc ý nghĩ người khác, vừa lừa được Lý Minh Châu lên xe thì phóng vút đi ngay, tay lái cao siêu, có thể nói là sát thủ đường phố, Porsche thấy cậu đều phải nhường đường: Chưa thấy tên nào đạp xe đạp mà làm màu cỡ đó.
Lý Minh Châu vì bảo vệ tính mạng mà khuất nhục vươn tay ra trước nắm lấy góc áo Lục Dao.
“Cậu muốn đi đâu?’’ Tâm trạng Lục Dao rất tốt.
“Trường Tiểu học Thiên Thành.” Lý Minh Châu hờ hững nói.
Lục Dao biết rất rõ khu này. Cậu cưỡi xe xuyên qua đường Nam Sơn, rồi qua đường Hà Phường, cuối cùng dừng trên đường Khánh Xuân, nơi này có một hiệu sách rất lớn, cạnh đó là trường Tiểu học Thiên Thành.
Lục Dao không hỏi Lý Minh Châu tới đây làm gì, cậu đút tay vào túi quần, dừng xe bên đường, dựa vào đầu xe, trông chẳng khác gì người mẫu, nhìn cuốn hút muốn chết.
Đây là trung tâm thành phố, người qua lại như mắc cửi, con gái đi ngang đều mê mẩn liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Lúc Lý Minh Châu dẫn Dương Hoan và em cô bé ra thì thấy Lục Dao đứng đó như một con công đỏm dáng, mặt dày thả thính lung tung.
Lục Dao như có ra đa, vừa thấy Lý Minh Châu đã vẫy tay rối rít.
Lý Minh Châu coi như không thấy, Dương Hoan nắm tay cô nói, “Anh A Minh ơi, có anh gì ở bên kia đường đang gọi anh kìa.”
Lý Minh Châu nói, “Thầy giáo không dạy em nấm độc đều có màu sắc sặc sỡ sao?”
Dương Hoan mới học lớp Ba, nghe không hiểu hàm ý của Lý Minh Châu, thậm chí không hiểu “màu sắc sặc sỡ” là cái gì, vừa đi vừa suy nghĩ nói: “Anh ấy đang đạp xe qua đây kìa!”
Lục Dao quả nhiên lại gần, cậu ấn chuông xe đạp ầm ĩ như muốn cho Lý Minh Châu hiểu thái độ của cậu khi bị Lý Minh Châu ngó lơ: Rất giận dữ.
Lý Minh Châu nói, “Cậu lại hát tuồng gì vậy?”
Lục Dao nhoài người ra phía trước, tựa sát người vào đầu xe, nhìn hai đứa trẻ.
Hai đứa bé này, một đứa tên là Dương Hoan, đứa kia tên Dương Nhạc, là con cái của cặp vợ chồng tầng năm, đứa bé mới học lớp Một, đứa lớn đã lên lớp Ba.
Cả hai vợ chồng đều là dân nơi khác đến làm công, thường ngày rất bận bịu, không có thời gian chăm sóc con cái. Đúng lúc Lý Minh Châu thiếu tiền, bọn họ hàng tháng trả Lý Minh Châu chút tiền để nhờ Lý Minh Châu đi đón con hộ vào thứ Hai và thứ Tư.
Lý Minh Châu trước giờ chưa bao giờ từ chối tiền bạc. Dương Nhạc lớp Một nhõng nhẽo hơn chị gái, vừa ra khỏi cổng trường thì tác phong không nghiêm chỉnh như giáo viên bảo nữa, hai chân ngồi học cả buổi mỏi rã rời cứ khăng khăng bắt Lý Minh Châu bế.
Lý Minh Châu ăn mềm không ăn cứng, thấy ai nhõng nhẽo là cô đầu hàng ngay, chẳng biết làm sao đành bế Dương Nhạc lên.
Lục Dao mở miệng hỏi, “Đây là em trai cậu à?”
“Không phải.” Lý Minh Châu trả lời. “Người đã đón được, giờ cậu đi được rồi.”
Lục Dao nói, “Ai nói tôi tới đón người?”
Mặt cậu tươi cười “như tắm mình trong gió xuân” mà sách giáo khoa hay dùng để miêu tả nam thần, khom người xoa đầu Dương Hoan, “Nói anh nghe tên em là gì nào?”
Cô bé Dương Hoan trước giờ chưa gặp nam sinh nào đẹp trai như thế, lập tức bị “hồ ly tinh” làm cho rối tinh rối mù, trả lời ngay, “Dương Hoan, tên ở nhà là Hoan Hoan ạ!”
Vãi! Ngay cả tên ở nhà cũng khai luôn!
Lúc Lục Dao không càn quấy thì trông rất dịu dàng, rất giống một người Lý Minh Châu từng quen, khiến Lý Minh Châu thất thần một lát.
Cậu bế Dương Hoan lên, tiếp tục lừa gạt, “Có muốn ăn KFC không, anh dẫn em đi.”
Với con cái của tầng lớp công nhân mà nói thì KFC trong mắt chúng như một món đồ xa xỉ, chỉ khi thi được một trăm điểm hoặc dịp lễ tết thì mới có cơ hội được ăn một lần, là đồ ăn vô cùng cao cấp.
Mặt Dương Hoan lập tức đỏ lựng lên, nhưng vẫn lễ phép nhìn sang Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu đang tính nói: Thứ đồ ăn rác rưởi………
Kết qua bị vẻ mặt đầy mong đợi của Dương Hoan chặn lại.
Lục Dao cố ý nói, “Em nhìn cậu ấy làm gì, anh mời em ăn chứ có mời cậu ấy đâu.
Lý Minh Châu: ……………
Là tên khốn nào mới sáng nay còn luôn miệng muốn mời cô ăn cơm chứ!
Vở kịch nhỏ:
Lý Minh Châu: *** mẹ cậu Lục Dao!
Lục Dao: Mẹ tôi lớn tuổi rồi không còn sung sức nữa, cậu xem *** tôi thay thế có được không? Hoặc là để tôi x cậu cũng được [Mắt lấp lánh].