Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Tôi không giận
Lục Dao đút tay vào túi quần, tùy tiện đứng đó, đợi Dương Phát Tài mắng cậu xong mới mở miệng.
“Thầy nói xong chưa ạ?”
Dương Phát Tài vỗ vỗ ngực. Lục Dao nói, “Nói xong thì bọn em đi được chưa thầy?”
Dương Phát Tài giận dữ nói, “Ai đi! Ai dám đi!” Ông nhìn Lục Dao, thầm nghĩ có la rầy cậu cũng chẳng ích gì, đành bổ sung, “Muốn đi thì cậu tự đi đi, đừng ở đây khiến tôi phiền thêm nữa.”
Lục Dao nói, “Sao thế được.” Cậu hùng hồn nói, “Em muốn dẫn Lý Minh tới bệnh viện.”
Lý Minh Châu nhìn cậu một cái.
Lục Dao túm lấy tay cô giơ lên, “Cái tên khu Hai đánh gãy tay cậu ấy rồi, vết thương lớn như vậy nếu không tới bệnh viện khử trùng sẽ nhiễm bệnh dại mất.”
Đám tàn binh bại tướng khu Hai đang đứng trong phòng thầm tức giận: Đệt mợ! Lục Dao! Cái đó là “vết thương lớn” cậu nói sao!
Cái gì gọi là trợn mắt nói dối, mọi người hôm nay đã được mở rộng tầm mắt.
Mọi người thấy trên cổ tay Lý Minh Châu chỉ có một vệt đỏ nhẹ nếu không nhìn kỹ thì hầu như không thấy được, thậm chí ngay cả máu cũng không có.
“Nói bậy nói bạ!” Dương Phát Tài giận tím mặt. “Thế này mà đau cái gì!”
Lục Dao nói, “Vết thương lớn như thế, thầy à, thầy không những điếc mà còn mù nữa sao.”
Dương Phát Tài cố nhịn, quyết định không nói nhiều với ông nội Lục Dao này nữa, mất công mình bị chọc điên vỡ tim ra mất.
Nào ngờ Lục Dao vẫn chưa chịu ngừng, kéo Lý Minh Châu đi ra ngoài.
Dương Phát Tài kêu, “Trò muốn đi đâu!”
“Tới bệnh viện.” Lục Dao nói.
“Trò!” Dương Phát Tài bỗng nhiên chuyển hướng, chỉ vào Lý Minh Châu, “Lý Minh, trò cũng làm càn theo Lục Dao à! Quay lại!”
Lý Minh Châu nhìn thời gian, từ lúc bắt đầu tiết tự học buổi tối tới giờ đã ba tiếng trôi qua.
Trong sân trường, học sinh lớp bình thường đã về ký túc xá nghỉ ngơi từ lâu, mà ban Tự Nhiên cũng chỉ tan học muộn hơn có mười phút.
Lý Minh Châu giằng co nguyên buổi tối đã cảm thấy mệt mỏi.
“Thầy Dương, em thấy không thoải mái trong người.” Cô bình thản mở miệng.
Dương Phát Tài nhìn cô, lại nhìn mấy người khác trong văn phòng, ho khan mấy tiếng, “Xử lý xong chuyện này rồi hẵng về, thầy biết chuyện này không phải lỗi của trò.”
Sặc! Vừa rồi vẫn luôn miệng nói tất cả là lỗi của cô mà!
Lý Minh Châu không nói chuyện, nhưng cũng không định lưu lại.
Tính cô rất ngoan cố.
Dương Phát Tài thầm thương tiếc học sinh này, cũng biết điều kiện nhà cô không tốt, vừa rồi ông nổi nóng chửi một tràng, nhưng chủ yếu là để cho thầy Vương xem là chính, bạn nghĩ ông ấy thật sự sẽ xử phạt Lý Minh Châu sao, tất nhiên là không!
Dương Phát Tài mở điện thoại ra nhìn, lại nhường vài bước, mở miệng, “Giờ trễ rồi, bỏ đi, tôi và thầy Vương tới phòng y tế xem học sinh kia thế nào, đêm nay mấy trò trước tiên về viết một bản kiểm điểm hai ngàn chữ, mai nộp lại cho tôi.”
“Thầy Vương, anh xem cũng không còn sớm nữa, mai học sinh còn lên lớp, chuyện này không thể giải quyết trong chốc lát được, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ giải quyết.” Dương Phát Tài quay đầu nói.
“Bỏ đi, tôi cũng tính nói thế, trễ thế này giáo viên đều đã về hết, xử lý cũng không hay.” Thầy Vương cũng quay đầu mắng học sinh của mình, “Mấy trò cũng viết bản kiểm điểm nghiêm chỉnh vào cho tôi!”
Lý Minh Châu nào có tâm tư nghe mấy thứ đó, cô luôn có chừng có mực ít khi mất khống chế, nhưng sau khi Lục Dao xuất hiện thì lại không như thế nữa.
Tối nay ầm ĩ một trận như vậy khiến cô đau đầu muốn chết.
Đỗ Vũ Hiên đuổi theo, “Này, Lý Minh, cậu có muốn đến phòng y tế rửa vết thương không?”
“Không cần.” Lục Dao thừa lúc cô chưa kịp mở miệng, nói thay cô, “Tôi dẫn cậu ấy tới bệnh viện.”
Vẻ mặt Đỗ Vũ Hiên phức tạp nhìn chằm chằm cánh tay của Lý Minh Châu, thầm cạn lời: Vết thương nhỏ xíu mà đi bệnh viện làm gì!
Lý Minh Châu lắc đầu, không nói gì, chân cũng không dừng lại.
Lục Dao theo sau, cậu luôn đi chậm hơn cô một bước. Lục Dao cứng ngắc đi theo, tuy tâm tư cậu không được tinh tế nhưng cũng cảm nhận được sự lạnh lùng bất chợt của Lý Minh Châu.
Lục Dao vừa đi vừa sốt ruột nghĩ: Cậu ấy lại sao thế!
Cậu nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra vì cái gì, vì thế đổi cách nghĩ khác: Mình lại làm gì sai?
Lục Dao nghĩ thầm: Mình lại làm gì khiến cậu ấy giận rồi?
“Lý……” Lục Dao không nghĩ ra, toan mở miệng hỏi, mới gọi được nửa tên cô thì Lý Minh Châu đã thoắt một cái đi vào phòng học.
Cậu bị bỏ lại phía sau đành im lặng.
Lý Minh Châu từ cửa trước đi vào, Lục Dao đứng ở cửa sau chờ cô, cô lại đi ra bằng cửa trước, rõ là không muốn đụng độ Lục Dao.
Lục Dao phát hỏa, “Này! Cậu làm gì thế!”
Lý Minh Châu chẳng thèm nhìn cậu, đeo cặp lên vai, bỏ lại cho Lục Dao một bóng lưng.
Lục Dao nghĩ: Mẹ nó! Không thể hiểu nổi!
“Lý Minh, cậu có nghe tôi nói không!” Lục Dao đuổi theo, “Cậu điếc à……….”
Lý Minh Châu lạnh như băng nhìn cậu một cái, ngắt lờ cậu, “Cậu phiền quá.”
Thái độ này của cô dường như lại trở về hôm khai giảng.
Lục Dao bị nhìn đến lạnh người, như thể bị tạt cho gáo nước lạnh, bàn tay đang níu áo khoác đồng phục của cô run lên, buông ra.
Lý Minh Châu nhìn cậu với vẻ mặt người chết……….. Cô vẫn luôn dùng vẻ mặt như thế đối diện với Lục Dao, nhưng nếu Lục Dao chưa từng thấy cô cười, chưa từng thấy vẻ lúng túng của cô, chưa từng thấy sự giảo hoạt không nên có ở tuổi này của cô thì cậu chắc đã không thấy lạnh thấu tim như bây giờ.
Lý Minh Châu lướt qua cậu mà đi như một cơn gió.
Nào có ai bắt được gió, lúc đưa tay bắt nó, nó sẽ từ đầu ngón tay mà phiêu tán khắp nơi, đợi bạn giật mình biết được thì đời tựa như chưa từng xuất hiện một làn gió tuyệt diệu như vậy.
Lúc này Lục Dao chợt có cảm giác như thế, nếu cậu không đuổi theo thì Lý Minh Châu sẽ giống như một cơn gió vô tình đến bất ngờ mà đi cũng không báo trước.
Lý Minh Châu ra tới cổng trường, Lục Dao không cam lòng, cứ đi theo mãi, cuối cùng không chịu được nữa nắm lấy tay cô.
“Cậu có giận cũng phải cho tôi biết lý do chứ?”
Mắt Lý Minh Châu đầy sắc bén, trong đó là tầng tầng lớp lớp băng giá, “Không liên quan tới cậu.”
“Sao lại không liên quan, cậu giận tôi sao lại không liên quan tới tôi!” Lục Dao thấy siêu tủi thân, “Sao lại có người như cậu chứ, giận cũng không báo trước gì cả.”
Lý Minh Châu nhìn chằm chằm mặt cậu, gương mặt Lục Dao trông rất giảo hoạt, giống Lục Tri đến bảy phần.
Đương nhiên, mặt Lục Tri lúc nào cũng tươi cười dịu dàng, cách nói và cách làm luôn nhất quán đàng hoàng. Tên nhãi Lục Dao này thì cứ bĩu môi muốn làm chuyện xấu, chẳng giống Lục Tri tí nào cả.
Vì thế hễ cô nhìn Lục Dao lâu là lại thấy mềm lòng, Lý Minh Châu day huyệt Thái Dương, “Cậu chín chắn chút đi, tôi không giận.”
“Cậu giận!” Lục Dao kêu lên.
“Tôi không có.” Lý Minh Châu chối.
“Cậu có.” Lục Dao nghiến răng nghiến lợi, “Cậu có mà.”
Lý Minh Châu nói, “Rồi rồi rồi, tùy cậu, cậu nói cái gì thì là cái đó, giờ buông tôi ra, tôi phải về nhà.”
Lục Dao cố chấp đi theo cô, “Không được, cậu phải nói cho tôi biết vì sao cậu giận.”
“Nói cho cậu biết thì được cái gì.” Lý Minh Châu cạn lời.
“Cậu xem, cậu còn nói không có, cậu rõ là đang giận.” Lục Dao chỉ vào cô.
Lý Minh Châu ý thức được mình lỡ lời, quyết đoán im luôn, mặt trầm xuống, bước nhanh về phía trước.
Lục Dao bắt lấy tay cô, “Tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
Lý Minh Châu lạnh nhạt nói, “Vết thương bằng cái muỗi mà cũng đi viện, đầu cậu có bệnh à?”
Lục Dao không nghe theo cô, “Cậu đừng hòng gạt tôi, tôi thấy bả vai cậu bị đụng vào cạnh bàn.”
Lý Minh Châu ngẩn ra, Lục Dao vươn ngón tay ra, chọc chọc vào bả vai cô khiến Lý Minh Châu phải hít vào một hơi.
Từ trước đến nay, Lý Minh Châu là người có bị đánh gãy hết răng cũng nuốt vào bụng, khi còn nhỏ là vì nhiều nguyên nhân khách quan mà cô không có tiền đi bệnh viện. Lý Minh Châu mỗi khi bị thương, sinh bệnh đều cắn răng đợi hệ thống miễn dịch tự chữa lành cho cơ thể, thói quen này giữ mãi đến bây giờ.
Cô ở ngoài đường bị ăn hiếp, nói cho Tô Thiên Du thì Tô Thiên Du nghe cũng không hiểu, vì vậy cô bị buộc phải trưởng thành sớm, mới nhỏ đã học được cách giấu hết mọi chua xót và nước mắt vào trong lòng.
Hiện giờ đột nhiên lòi ra Lục Dao, cậu không phân xanh đỏ trắng đen muốn bới vết thương của cô ra, khiến cô có hơi thẹn quá hóa giận.
“Đừng xen vào chuyện của người khác!” Lý Minh Châu mắng, cô hất tay Lục Dao ra.
Kết quả Lý Minh Châu đi được hai bước rồi mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì của Lục Dao. Cô quay đầu nhìn lại, Lục Dao đang đứng trong bóng tối, trông rất đáng thương như đứa bé bị bỏ rơi.
Lục Dao mở miệng, “Cậu cứ giận hoài vậy.”
Lý Minh Châu cắn răng, không thèm để ý cậu nữa, trong lòng cô nghĩ: Liên quan gì tới tôi!
Lý Minh Châu nghĩ “liên quan gì tới tôi”, đi chưa đến năm mươi mét đột nhiên nhớ ra lúc nãy Lục Dao bị Đầu Củ Hành nện cho một ghế.
Cô cảm thấy như cái ghế đó không nện trên tay Lục Dao mà như thể nện vào người cô vậy, khiến cô nửa bước cũng không đi nổi, đành tức hộc máu quay lại chỗ cũ, nghiến răng nghiến lợi, “Đưa tay cho tôi xem!”
Lục Dao giả câm giả điếc, “Hả?”
Lý Minh Châu nghĩ: Mẹ nó, thằng nhãi ranh!
“Tay!” Cô kéo tay Lý Minh Châu, kéo tay áo lên trên một chút, quả nhiên thấy cánh tay của cậu bị thâm một mảng, nhìn rất đáng sợ: Đây là vì Lục Dao chắn hộ Lý Minh Châu.
Lục Dao thấy vết thương của mình, hiểu ra vấn đề, đầu lóe lên ý tưởng, đột nhiên “a” một tiếng sà vào ngực Lý Minh Châu, “Đau quá………”
Lý Minh Châu cạn lời: Thằng ranh này……… Vừa rồi lúc cô không nói sao không thấy cậu đau!
Lục Dao đau thật đúng lúc, vừa đau vừa sợ sệt nghĩ: May mà mình bị nện một cú.
Cậu vốn không thấy hề hấn gì, đột nhiên giờ lại thấy như bị kim châm, Lý Minh Châu hỏi hai câu thì cậu lại đau thêm một lần.
“Cậu đừng giả bộ nữa, nện vào tay cậu mà chân cũng gãy luôn sao! Đứng thẳng dậy cho tôi!” Lý Minh Châu nhíu mày.
“Liên quan mà.” Lục Dao vô cùng đáng thương nói, “Tay mà đau thì chân cũng đau, đây là đạo lý từ xưa rồi.”
“………… Đạo lý chó má gì thế!” Lý Minh Châu ngoài miệng thì nói vậy nhưng Lục Dao dựa vào người cô ăn vạ như thế cô cũng không đẩy ra.
“Tôi chỉ sợ đêm nay không về nổi ký túc xá.” Lục Dao thở dài.
Lý Minh Châu: ………..
Quả nhiên, giây kế tiếp Lục Dao nói, “Nếu không thì chúng ta đến nhà cậu đi, nhà cậu có cồn i-ốt thuốc đỏ các thứ không?”
Lúc cậu nói câu này thì hai mắt sáng như sao, lỗ tai và đuôi đều dựng thẳng lên: Đặc biệt là cái đuôi, cứ như sợ Lý Minh Châu không biết cậu đang vui vậy.
Trong nhà của Lý Minh Châu đương nhiên có thuốc, thân thể Tô Thiên Du như vậy, trừ bị liệt nửa người thì cũng mắc một số bệnh đi kèm, nhưng Lý Minh Châu tuyệt đối không dẫn Lục Dao về nhà.
“Từ đây tới phòng y tế chỉ tốn năm phút.” Lý Minh Châu nói rất hờ hững.
Lục Dao hỏi, “Không thể tới nhà cậu sao?”
“Không thể.” Lý Minh Châu quyết đoán từ chối.
“Vì…………”
“Không đi được đúng không, đòi hỏi nhiều như vậy, giờ tôi cho cậu lăn về luôn.” Lý Minh Châu cảnh cáo nói.
Lục Dao tuyệt đối tin tưởng, Lý Minh Châu nói khiến cậu “lăn” vè thì tuyệt đối có cách khiến cậu “lăn”.
Lục Dao lấy lui làm tiến nài nỉ, “Vậy tới bệnh viện đi, chỗ này rất gần bệnh viện.”
Cậu kiên trì, “Máu bầm trên vai cậu nếu không đánh tan ra thì ngày mai viết bài rất khó khăn.”
“Không liên quan tới cậu.” Lý Minh Châu nói.
“Đương nhiên có liên quan, cậu phải phụ đạo cho tôi, nếu không thể viết chữ thì sao dạy tôi học được chứ?” Lục Dao nói đầy hùng hồn.
Lý Minh Châu nghe cậu liến thoắng thì đau hết đầu.
Lục Dao nói chuyện không có lý lẽ gì, nhưng Lý Minh Châu lại thường thua ở người thiếu lý lẽ, lòng cô bình thường đều cứng như sắt đá, nhưng hễ đối mặt với Lục Dao thì lại mềm như nước.
Lý Minh Châu cuối cùng thỏa hiệp, đi theo Lục Dao tới bệnh viện khám, cô không để ý nhiều tới bản thân nhưng lại nhìn chằm chằm xem Lục Dao có chịu cầm thuốc không.
Trước khi Lục Dao và Lý Minh Châu nhà ai nấy về, Lý Minh Châu còn chờ cậu uống thuốc xong rồi mới phủi quần không thèm quay đầu lại về nhà.
Lục Dao nhìn cô đi xa, đứng tần ngần một lát mới quay về trường.
Về đến ký túc xá, Lục Dao mở máy tính ra, trên màn hình là giao diện game võng du đang nổi đình nổi đám hiện này, khung trò chuyện QQ của cậu lấp lóe liên hồi, Lục Dao nhấn nút mở, bạn trong nhóm hỏi cậu có đi đánh phó bản không.
Lam Thanh Thủy: Anh Lộ, đi đánh phó bản không?
Lộ Dao: Không đi, đêm nay tôi bận rồi.
Lam Thanh Thủy: Bận gì thế? Đúng rồi, mùa thu năm nay đi coi giải đấu BS không, em có hai vé, nhóm mình đi hết!
Lam Thanh Thủy: Hí hí hí, Tiên Tiên cũng đi [Cười xấu xa].
Lộ Dao: Để xem đã.
Lam Thanh Thủy: Đừng mà anh Lộ, anh được mặc áo đội tuyển quốc gia từ năm ngoái rồi mà không định thi đấu chuyên nghiệp sao?
Lộ Dao: Không, tôi bỏ.
Lục Dao trả lời qua loa cho xong chuyện, không buồn quan tâm đối phương định nói gì nữa hay không mà tắt khung trò chuyện luôn.
Cậu đẩy máy tính ra, mở cái cặp vạn năm mới đụng đến móc một đống rác ra.
Nếu Vương Miểu ở đây chắc chắn sẽ thấy khiếp sợ tột đỉnh: Lục Dao nhét một đống rác vào cặp làm gì không biết!
Lục Dao lấy “đống rác” ra, nhìn kỹ, hóa ra đây không phải rác rưởi mà là một một tập giấy bỏ đi, tập giấy bị bỏ này chính là tập tài liệu mà Lý Minh Châu đã chỉnh lý.
Lúc ở phòng học, Lục Dao nhìn thấy chữ viết của Lý Minh Châu, trang bìa còn có tên cậu, hai chữ “Lục Dao” trông đầy trang nhã, cậu nhìn chằm chằm hai chữ này mấy lần, lòng không hiểu sao mà rung động rất lâu.
Trước kia cậu không hề thấy tên mình đẹp, nhưng sao khi được Lý Minh Châu viết thì lại đẹp đến thế?
Lục Dao thích sưu tầm đồ linh tinh nên cái gì cũng có, cậu lấy lọ keo dán trong ngăn kéo ra, dưới ánh đèn mờ, lụi cụi ngồi dán lại tập tài liệu.
“Thầy nói xong chưa ạ?”
Dương Phát Tài vỗ vỗ ngực. Lục Dao nói, “Nói xong thì bọn em đi được chưa thầy?”
Dương Phát Tài giận dữ nói, “Ai đi! Ai dám đi!” Ông nhìn Lục Dao, thầm nghĩ có la rầy cậu cũng chẳng ích gì, đành bổ sung, “Muốn đi thì cậu tự đi đi, đừng ở đây khiến tôi phiền thêm nữa.”
Lục Dao nói, “Sao thế được.” Cậu hùng hồn nói, “Em muốn dẫn Lý Minh tới bệnh viện.”
Lý Minh Châu nhìn cậu một cái.
Lục Dao túm lấy tay cô giơ lên, “Cái tên khu Hai đánh gãy tay cậu ấy rồi, vết thương lớn như vậy nếu không tới bệnh viện khử trùng sẽ nhiễm bệnh dại mất.”
Đám tàn binh bại tướng khu Hai đang đứng trong phòng thầm tức giận: Đệt mợ! Lục Dao! Cái đó là “vết thương lớn” cậu nói sao!
Cái gì gọi là trợn mắt nói dối, mọi người hôm nay đã được mở rộng tầm mắt.
Mọi người thấy trên cổ tay Lý Minh Châu chỉ có một vệt đỏ nhẹ nếu không nhìn kỹ thì hầu như không thấy được, thậm chí ngay cả máu cũng không có.
“Nói bậy nói bạ!” Dương Phát Tài giận tím mặt. “Thế này mà đau cái gì!”
Lục Dao nói, “Vết thương lớn như thế, thầy à, thầy không những điếc mà còn mù nữa sao.”
Dương Phát Tài cố nhịn, quyết định không nói nhiều với ông nội Lục Dao này nữa, mất công mình bị chọc điên vỡ tim ra mất.
Nào ngờ Lục Dao vẫn chưa chịu ngừng, kéo Lý Minh Châu đi ra ngoài.
Dương Phát Tài kêu, “Trò muốn đi đâu!”
“Tới bệnh viện.” Lục Dao nói.
“Trò!” Dương Phát Tài bỗng nhiên chuyển hướng, chỉ vào Lý Minh Châu, “Lý Minh, trò cũng làm càn theo Lục Dao à! Quay lại!”
Lý Minh Châu nhìn thời gian, từ lúc bắt đầu tiết tự học buổi tối tới giờ đã ba tiếng trôi qua.
Trong sân trường, học sinh lớp bình thường đã về ký túc xá nghỉ ngơi từ lâu, mà ban Tự Nhiên cũng chỉ tan học muộn hơn có mười phút.
Lý Minh Châu giằng co nguyên buổi tối đã cảm thấy mệt mỏi.
“Thầy Dương, em thấy không thoải mái trong người.” Cô bình thản mở miệng.
Dương Phát Tài nhìn cô, lại nhìn mấy người khác trong văn phòng, ho khan mấy tiếng, “Xử lý xong chuyện này rồi hẵng về, thầy biết chuyện này không phải lỗi của trò.”
Sặc! Vừa rồi vẫn luôn miệng nói tất cả là lỗi của cô mà!
Lý Minh Châu không nói chuyện, nhưng cũng không định lưu lại.
Tính cô rất ngoan cố.
Dương Phát Tài thầm thương tiếc học sinh này, cũng biết điều kiện nhà cô không tốt, vừa rồi ông nổi nóng chửi một tràng, nhưng chủ yếu là để cho thầy Vương xem là chính, bạn nghĩ ông ấy thật sự sẽ xử phạt Lý Minh Châu sao, tất nhiên là không!
Dương Phát Tài mở điện thoại ra nhìn, lại nhường vài bước, mở miệng, “Giờ trễ rồi, bỏ đi, tôi và thầy Vương tới phòng y tế xem học sinh kia thế nào, đêm nay mấy trò trước tiên về viết một bản kiểm điểm hai ngàn chữ, mai nộp lại cho tôi.”
“Thầy Vương, anh xem cũng không còn sớm nữa, mai học sinh còn lên lớp, chuyện này không thể giải quyết trong chốc lát được, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ giải quyết.” Dương Phát Tài quay đầu nói.
“Bỏ đi, tôi cũng tính nói thế, trễ thế này giáo viên đều đã về hết, xử lý cũng không hay.” Thầy Vương cũng quay đầu mắng học sinh của mình, “Mấy trò cũng viết bản kiểm điểm nghiêm chỉnh vào cho tôi!”
Lý Minh Châu nào có tâm tư nghe mấy thứ đó, cô luôn có chừng có mực ít khi mất khống chế, nhưng sau khi Lục Dao xuất hiện thì lại không như thế nữa.
Tối nay ầm ĩ một trận như vậy khiến cô đau đầu muốn chết.
Đỗ Vũ Hiên đuổi theo, “Này, Lý Minh, cậu có muốn đến phòng y tế rửa vết thương không?”
“Không cần.” Lục Dao thừa lúc cô chưa kịp mở miệng, nói thay cô, “Tôi dẫn cậu ấy tới bệnh viện.”
Vẻ mặt Đỗ Vũ Hiên phức tạp nhìn chằm chằm cánh tay của Lý Minh Châu, thầm cạn lời: Vết thương nhỏ xíu mà đi bệnh viện làm gì!
Lý Minh Châu lắc đầu, không nói gì, chân cũng không dừng lại.
Lục Dao theo sau, cậu luôn đi chậm hơn cô một bước. Lục Dao cứng ngắc đi theo, tuy tâm tư cậu không được tinh tế nhưng cũng cảm nhận được sự lạnh lùng bất chợt của Lý Minh Châu.
Lục Dao vừa đi vừa sốt ruột nghĩ: Cậu ấy lại sao thế!
Cậu nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra vì cái gì, vì thế đổi cách nghĩ khác: Mình lại làm gì sai?
Lục Dao nghĩ thầm: Mình lại làm gì khiến cậu ấy giận rồi?
“Lý……” Lục Dao không nghĩ ra, toan mở miệng hỏi, mới gọi được nửa tên cô thì Lý Minh Châu đã thoắt một cái đi vào phòng học.
Cậu bị bỏ lại phía sau đành im lặng.
Lý Minh Châu từ cửa trước đi vào, Lục Dao đứng ở cửa sau chờ cô, cô lại đi ra bằng cửa trước, rõ là không muốn đụng độ Lục Dao.
Lục Dao phát hỏa, “Này! Cậu làm gì thế!”
Lý Minh Châu chẳng thèm nhìn cậu, đeo cặp lên vai, bỏ lại cho Lục Dao một bóng lưng.
Lục Dao nghĩ: Mẹ nó! Không thể hiểu nổi!
“Lý Minh, cậu có nghe tôi nói không!” Lục Dao đuổi theo, “Cậu điếc à……….”
Lý Minh Châu lạnh như băng nhìn cậu một cái, ngắt lờ cậu, “Cậu phiền quá.”
Thái độ này của cô dường như lại trở về hôm khai giảng.
Lục Dao bị nhìn đến lạnh người, như thể bị tạt cho gáo nước lạnh, bàn tay đang níu áo khoác đồng phục của cô run lên, buông ra.
Lý Minh Châu nhìn cậu với vẻ mặt người chết……….. Cô vẫn luôn dùng vẻ mặt như thế đối diện với Lục Dao, nhưng nếu Lục Dao chưa từng thấy cô cười, chưa từng thấy vẻ lúng túng của cô, chưa từng thấy sự giảo hoạt không nên có ở tuổi này của cô thì cậu chắc đã không thấy lạnh thấu tim như bây giờ.
Lý Minh Châu lướt qua cậu mà đi như một cơn gió.
Nào có ai bắt được gió, lúc đưa tay bắt nó, nó sẽ từ đầu ngón tay mà phiêu tán khắp nơi, đợi bạn giật mình biết được thì đời tựa như chưa từng xuất hiện một làn gió tuyệt diệu như vậy.
Lúc này Lục Dao chợt có cảm giác như thế, nếu cậu không đuổi theo thì Lý Minh Châu sẽ giống như một cơn gió vô tình đến bất ngờ mà đi cũng không báo trước.
Lý Minh Châu ra tới cổng trường, Lục Dao không cam lòng, cứ đi theo mãi, cuối cùng không chịu được nữa nắm lấy tay cô.
“Cậu có giận cũng phải cho tôi biết lý do chứ?”
Mắt Lý Minh Châu đầy sắc bén, trong đó là tầng tầng lớp lớp băng giá, “Không liên quan tới cậu.”
“Sao lại không liên quan, cậu giận tôi sao lại không liên quan tới tôi!” Lục Dao thấy siêu tủi thân, “Sao lại có người như cậu chứ, giận cũng không báo trước gì cả.”
Lý Minh Châu nhìn chằm chằm mặt cậu, gương mặt Lục Dao trông rất giảo hoạt, giống Lục Tri đến bảy phần.
Đương nhiên, mặt Lục Tri lúc nào cũng tươi cười dịu dàng, cách nói và cách làm luôn nhất quán đàng hoàng. Tên nhãi Lục Dao này thì cứ bĩu môi muốn làm chuyện xấu, chẳng giống Lục Tri tí nào cả.
Vì thế hễ cô nhìn Lục Dao lâu là lại thấy mềm lòng, Lý Minh Châu day huyệt Thái Dương, “Cậu chín chắn chút đi, tôi không giận.”
“Cậu giận!” Lục Dao kêu lên.
“Tôi không có.” Lý Minh Châu chối.
“Cậu có.” Lục Dao nghiến răng nghiến lợi, “Cậu có mà.”
Lý Minh Châu nói, “Rồi rồi rồi, tùy cậu, cậu nói cái gì thì là cái đó, giờ buông tôi ra, tôi phải về nhà.”
Lục Dao cố chấp đi theo cô, “Không được, cậu phải nói cho tôi biết vì sao cậu giận.”
“Nói cho cậu biết thì được cái gì.” Lý Minh Châu cạn lời.
“Cậu xem, cậu còn nói không có, cậu rõ là đang giận.” Lục Dao chỉ vào cô.
Lý Minh Châu ý thức được mình lỡ lời, quyết đoán im luôn, mặt trầm xuống, bước nhanh về phía trước.
Lục Dao bắt lấy tay cô, “Tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
Lý Minh Châu lạnh nhạt nói, “Vết thương bằng cái muỗi mà cũng đi viện, đầu cậu có bệnh à?”
Lục Dao không nghe theo cô, “Cậu đừng hòng gạt tôi, tôi thấy bả vai cậu bị đụng vào cạnh bàn.”
Lý Minh Châu ngẩn ra, Lục Dao vươn ngón tay ra, chọc chọc vào bả vai cô khiến Lý Minh Châu phải hít vào một hơi.
Từ trước đến nay, Lý Minh Châu là người có bị đánh gãy hết răng cũng nuốt vào bụng, khi còn nhỏ là vì nhiều nguyên nhân khách quan mà cô không có tiền đi bệnh viện. Lý Minh Châu mỗi khi bị thương, sinh bệnh đều cắn răng đợi hệ thống miễn dịch tự chữa lành cho cơ thể, thói quen này giữ mãi đến bây giờ.
Cô ở ngoài đường bị ăn hiếp, nói cho Tô Thiên Du thì Tô Thiên Du nghe cũng không hiểu, vì vậy cô bị buộc phải trưởng thành sớm, mới nhỏ đã học được cách giấu hết mọi chua xót và nước mắt vào trong lòng.
Hiện giờ đột nhiên lòi ra Lục Dao, cậu không phân xanh đỏ trắng đen muốn bới vết thương của cô ra, khiến cô có hơi thẹn quá hóa giận.
“Đừng xen vào chuyện của người khác!” Lý Minh Châu mắng, cô hất tay Lục Dao ra.
Kết quả Lý Minh Châu đi được hai bước rồi mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì của Lục Dao. Cô quay đầu nhìn lại, Lục Dao đang đứng trong bóng tối, trông rất đáng thương như đứa bé bị bỏ rơi.
Lục Dao mở miệng, “Cậu cứ giận hoài vậy.”
Lý Minh Châu cắn răng, không thèm để ý cậu nữa, trong lòng cô nghĩ: Liên quan gì tới tôi!
Lý Minh Châu nghĩ “liên quan gì tới tôi”, đi chưa đến năm mươi mét đột nhiên nhớ ra lúc nãy Lục Dao bị Đầu Củ Hành nện cho một ghế.
Cô cảm thấy như cái ghế đó không nện trên tay Lục Dao mà như thể nện vào người cô vậy, khiến cô nửa bước cũng không đi nổi, đành tức hộc máu quay lại chỗ cũ, nghiến răng nghiến lợi, “Đưa tay cho tôi xem!”
Lục Dao giả câm giả điếc, “Hả?”
Lý Minh Châu nghĩ: Mẹ nó, thằng nhãi ranh!
“Tay!” Cô kéo tay Lý Minh Châu, kéo tay áo lên trên một chút, quả nhiên thấy cánh tay của cậu bị thâm một mảng, nhìn rất đáng sợ: Đây là vì Lục Dao chắn hộ Lý Minh Châu.
Lục Dao thấy vết thương của mình, hiểu ra vấn đề, đầu lóe lên ý tưởng, đột nhiên “a” một tiếng sà vào ngực Lý Minh Châu, “Đau quá………”
Lý Minh Châu cạn lời: Thằng ranh này……… Vừa rồi lúc cô không nói sao không thấy cậu đau!
Lục Dao đau thật đúng lúc, vừa đau vừa sợ sệt nghĩ: May mà mình bị nện một cú.
Cậu vốn không thấy hề hấn gì, đột nhiên giờ lại thấy như bị kim châm, Lý Minh Châu hỏi hai câu thì cậu lại đau thêm một lần.
“Cậu đừng giả bộ nữa, nện vào tay cậu mà chân cũng gãy luôn sao! Đứng thẳng dậy cho tôi!” Lý Minh Châu nhíu mày.
“Liên quan mà.” Lục Dao vô cùng đáng thương nói, “Tay mà đau thì chân cũng đau, đây là đạo lý từ xưa rồi.”
“………… Đạo lý chó má gì thế!” Lý Minh Châu ngoài miệng thì nói vậy nhưng Lục Dao dựa vào người cô ăn vạ như thế cô cũng không đẩy ra.
“Tôi chỉ sợ đêm nay không về nổi ký túc xá.” Lục Dao thở dài.
Lý Minh Châu: ………..
Quả nhiên, giây kế tiếp Lục Dao nói, “Nếu không thì chúng ta đến nhà cậu đi, nhà cậu có cồn i-ốt thuốc đỏ các thứ không?”
Lúc cậu nói câu này thì hai mắt sáng như sao, lỗ tai và đuôi đều dựng thẳng lên: Đặc biệt là cái đuôi, cứ như sợ Lý Minh Châu không biết cậu đang vui vậy.
Trong nhà của Lý Minh Châu đương nhiên có thuốc, thân thể Tô Thiên Du như vậy, trừ bị liệt nửa người thì cũng mắc một số bệnh đi kèm, nhưng Lý Minh Châu tuyệt đối không dẫn Lục Dao về nhà.
“Từ đây tới phòng y tế chỉ tốn năm phút.” Lý Minh Châu nói rất hờ hững.
Lục Dao hỏi, “Không thể tới nhà cậu sao?”
“Không thể.” Lý Minh Châu quyết đoán từ chối.
“Vì…………”
“Không đi được đúng không, đòi hỏi nhiều như vậy, giờ tôi cho cậu lăn về luôn.” Lý Minh Châu cảnh cáo nói.
Lục Dao tuyệt đối tin tưởng, Lý Minh Châu nói khiến cậu “lăn” vè thì tuyệt đối có cách khiến cậu “lăn”.
Lục Dao lấy lui làm tiến nài nỉ, “Vậy tới bệnh viện đi, chỗ này rất gần bệnh viện.”
Cậu kiên trì, “Máu bầm trên vai cậu nếu không đánh tan ra thì ngày mai viết bài rất khó khăn.”
“Không liên quan tới cậu.” Lý Minh Châu nói.
“Đương nhiên có liên quan, cậu phải phụ đạo cho tôi, nếu không thể viết chữ thì sao dạy tôi học được chứ?” Lục Dao nói đầy hùng hồn.
Lý Minh Châu nghe cậu liến thoắng thì đau hết đầu.
Lục Dao nói chuyện không có lý lẽ gì, nhưng Lý Minh Châu lại thường thua ở người thiếu lý lẽ, lòng cô bình thường đều cứng như sắt đá, nhưng hễ đối mặt với Lục Dao thì lại mềm như nước.
Lý Minh Châu cuối cùng thỏa hiệp, đi theo Lục Dao tới bệnh viện khám, cô không để ý nhiều tới bản thân nhưng lại nhìn chằm chằm xem Lục Dao có chịu cầm thuốc không.
Trước khi Lục Dao và Lý Minh Châu nhà ai nấy về, Lý Minh Châu còn chờ cậu uống thuốc xong rồi mới phủi quần không thèm quay đầu lại về nhà.
Lục Dao nhìn cô đi xa, đứng tần ngần một lát mới quay về trường.
Về đến ký túc xá, Lục Dao mở máy tính ra, trên màn hình là giao diện game võng du đang nổi đình nổi đám hiện này, khung trò chuyện QQ của cậu lấp lóe liên hồi, Lục Dao nhấn nút mở, bạn trong nhóm hỏi cậu có đi đánh phó bản không.
Lam Thanh Thủy: Anh Lộ, đi đánh phó bản không?
Lộ Dao: Không đi, đêm nay tôi bận rồi.
Lam Thanh Thủy: Bận gì thế? Đúng rồi, mùa thu năm nay đi coi giải đấu BS không, em có hai vé, nhóm mình đi hết!
Lam Thanh Thủy: Hí hí hí, Tiên Tiên cũng đi [Cười xấu xa].
Lộ Dao: Để xem đã.
Lam Thanh Thủy: Đừng mà anh Lộ, anh được mặc áo đội tuyển quốc gia từ năm ngoái rồi mà không định thi đấu chuyên nghiệp sao?
Lộ Dao: Không, tôi bỏ.
Lục Dao trả lời qua loa cho xong chuyện, không buồn quan tâm đối phương định nói gì nữa hay không mà tắt khung trò chuyện luôn.
Cậu đẩy máy tính ra, mở cái cặp vạn năm mới đụng đến móc một đống rác ra.
Nếu Vương Miểu ở đây chắc chắn sẽ thấy khiếp sợ tột đỉnh: Lục Dao nhét một đống rác vào cặp làm gì không biết!
Lục Dao lấy “đống rác” ra, nhìn kỹ, hóa ra đây không phải rác rưởi mà là một một tập giấy bỏ đi, tập giấy bị bỏ này chính là tập tài liệu mà Lý Minh Châu đã chỉnh lý.
Lúc ở phòng học, Lục Dao nhìn thấy chữ viết của Lý Minh Châu, trang bìa còn có tên cậu, hai chữ “Lục Dao” trông đầy trang nhã, cậu nhìn chằm chằm hai chữ này mấy lần, lòng không hiểu sao mà rung động rất lâu.
Trước kia cậu không hề thấy tên mình đẹp, nhưng sao khi được Lý Minh Châu viết thì lại đẹp đến thế?
Lục Dao thích sưu tầm đồ linh tinh nên cái gì cũng có, cậu lấy lọ keo dán trong ngăn kéo ra, dưới ánh đèn mờ, lụi cụi ngồi dán lại tập tài liệu.