Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Có ý đồ Xấu
Lục Dao đạt điểm thấp như vậy mà không hề thấy xấu hổ mà ngược lại còn thấy tự hào.
Sau khi lão Chương báo điểm cho câu, lòng cậu cũng không sủi tăm, thậm chí còn nghĩ: Không phải mình thi khá tốt sao?
Nào ngờ khi Lục Dao nhìn sang Lý Minh Châu thì thấy như xung quanh Lý Minh Châu phủ đầy mây đen, nhìn cậu với vẻ khó lường.
Không hiểu sao Lục Dao bỗng thấy chột dạ, may mà tiếng chuông hết tiết vang lên cứu mạng cậu. Nghe chuông reo, Lý Minh Châu đứng dậy đi luôn.
Nếu cô không ra ngoài hít thở không khí mà cứ ngồi trong lớp nghĩ tới số điểm 240 của Lục Dao thì chắc cô sẽ tức tới mức phun ra hai chén máu mất.
Không ngờ Lý Minh Châu lên sân thượng hóng gió chẳng được bao lâu thì gặp Nhị Pháo.
Nhị Pháo là học sinh lớp Nghệ Thuật khối Mười Một. Cậu ta sớm nghe chuyện Lý Minh Châu tới đây dạy kèm nên tan học liền tới lớp truyền Thông tìm người, ai ngờ Lý Minh Châu lại ra ngoài mất, Nhị Pháo ra cửa quẹo trái thì bắt gặp Lý Minh Châu ở sân thượng.
“Lý Minh!” Nhị Pháo kêu, cậu ta chia một nửa số đồ ăn nhanh trong tay mình cho Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu xua tay, “Tôi không ăn đâu, cậu cũng bớt ăn mấy thứ này đi.”
Nhị Pháo vui vẻ nói, “Lý Minh này, tôi muốn hỏi cậu lâu rồi, sao cậu lúc nào cũng như ông cụ non thế?”
Lý Minh Châu: …..
Nhị Pháo cười ha ha, nói sang chuyện khác, “Không giỡn với cậu nữa, nói chuyện chính nào, tôi muốn hỏi cậu một chút, khối Mười Một chúng ta phải đi hoạt động ngoại khóa, cậu có đi không?”
“Không đi.” Lý Minh Châu trả lời dứt khoát.
“Tôi thấy đi cái đó không tồi đâu, dù sao năm nay chúng ta không phải tới vườn hoa nữa.” Nhị Pháo thổn thức nói.
Lớp Mười và Mười Một trường Trung học số Một hàng năm đều có hoạt động ngoại khóa theo quy định cứng nhắc của Bộ Giáo dục, nhà trường không thể tự tiện hủy bỏ.
Từ trường Trung học Phụ thuộc tới bậc học này, năm nào hoạt động ngoại khóa của học sinh cũng là đi tham quan vườn hoa, sau đó về nhà viết một bài báo cáo, đi nhiều đến nỗi vừa nghe là Nhị Pháo đã buồn nôn.
“Cậu biết năm nay đi đâu không?” Nhị Pháo hỏi Lý Minh Châu.
“Không biết.”
Lý Minh Châu chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể, ngay cả hoạt động trong trường cô còn không tham gia thì nói gì tới hoạt động ngoại khóa.
Nhị Pháo thong thả nói, “….. Vườn cây.”
Lý Minh Châu cười một tiếng, “Có gì khác nhau?”
Nhị Pháo ôm ngực, “Ít ra vườn cây cũng nằm trong khu du lịch, hai bên còn có vườn bách thú và khu vui chơi thành phố H mà. Giáo viên mặc kệ học sinh, từ tám giờ sáng tới bốn giờ chiều, thời gian lâu như vậy có thể mua vé vào khu vui chơi để chơi.”
Lý Minh Châu hoàn toàn không có hứng thú với chuyện rong chơi, gật đầu chiếu lệ.
Nhị Pháo chơi với cô từ nhỏ, hiểu rõ tính tình như cục đá của Lý Minh Châu, chuyển sang nói chuyện khác luôn, tìm đề tài mà Lý Minh Châu thích.
“Này, không nói chuyện này nữa, cậu biết điểm thi giữa kỳ chưa?”
“740.” Lý Minh Châu báo điểm của mình.
Nhị Pháo nghe được thì ánh mắt hâm mộ muốn tóe máu.
“Cậu trâu bò quá đi Lý Minh, sao cậu làm bài được vậy không biết!”
“Đề thi giữa kỳ đơn giản, thi Đại học khó hơn thế nhiều.”
“Với trình độ của cậu thì khó cỡ nào cũng không thể làm khó cậu.” Nhị Pháo trầm trồ, “Tôi thấy cậu thành thủ khoa tỉnh cũng không vấn đề gì.”
“Chuyện gì cũng có ngoại lệ.” Lý Minh Châu thờ ơ nói.
Nhị Pháo lại hỏi, “Vậy còn Lục Dao thì sao? Tôi nghe nói cậu tới dạy kèm tụi lớp Mười, chắc cậu chọn dạy Lục Dao nhỉ, cậu ta thi được bao nhiêu điểm?”
Nhị Pháo đột nhiên cười, “Tôi nói này, sao cậu với Lục Dao có duyên vậy không biết! Ngược xuôi ngang dọc thế nào mà giờ cậu vẫn dạy kèm cho cậu ta, nếu cậu là con gái thì tôi thật nghi ngờ sau này hai người sẽ kết hôn với nhau đấy!”
Khóe miệng Lý Minh Châu trễ xuống, “Nói vớ nói vẩn.”
Nhị Pháo càng nghĩ càng thấy mình nói đúng. Cậu ta vuốt cằm, hít một hơi, tự thuyết phục bản thân thành công.
“Chẳng lẽ cậu thấy không đúng sao? Tôi đúng là cảm thấy cậu và cậu ta rất có duyên với nhau, cậu xem Lục Dao kia với ai cũng xa cách mà cứ dính chặt lấy cậu đấy thôi. Đừng có nói cậu không phát hiện ra, tối nay tôi nghĩ kỹ lại thì thấy rợn tóc gáy luôn đó, có phải cậu ta bám cậu quá rồi không?”
Lý Minh Châu cốc đầu cậu ta, “Suốt ngày cậu cứ nghĩ gì thế không biết.”
Nhị Pháo nói, “Thật mà, má ơi, thật đáng sợ, may mà cậu là con trai, nếu cậu là con gái thì tôi sợ cậu ta sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt lừa cậu đi mất đấy.”
Lý Minh Châu đáp lại cậu ta bằng một ánh mắt xem thường.
Nhị Pháo không quên mục đích ban đầu, vì thế lại vòng về điểm xuất phát, “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết Lục Dao được bao nhiêu điểm, lúc trước cậu dạy kèm cho cậu ta có hiệu quả gì không?”
“240.” Lý Minh Châu thiểu não nói.
Nhị Pháo kinh ngạc, “Cũng không tệ lắm!”
Lý Minh Châu nhìn cậu ta, “Cậu được bao nhiêu điểm?”
“250.” Nhị Pháo thật thà đáp.
Lý Minh Châu nghe thế càng chán đời hơn, có cảm giác như trong trời đất này “Ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhất.”
“Không phải, Lý Minh Châu à, là do cậu được điểm quá cao thôi, ai mà đạt được điểm của cậu chứ, hạng hai người ta kém cậu tới ba mươi điểm kìa, cậu hơi đáng sợ đó.” Nhị Pháo nói một cách khoa trương.
“Thi được có hơn hai trăm điểm mà không đáng sợ sao?” Lý Minh Châu nhíu mày, “Tôi cũng không biết cậu ta làm bài kiểu gì mà được có nhiêu đó điểm!”
“Không phải cậu ấy ngồi cạnh cậu sao, sao cậu lại không biết?” Nhị Pháo lẩm bẩm.
Lý Minh Châu bỗng nhớ ra, lúc đi thi Lục Dao chẳng nghiêm túc gì cả, nếu cậu chịu dùng 20% năng lượng chuyên dùng để quấy rầy cô cho chuyện học hành thì tuyệt đối không thể nào chỉ được hơn hai trăm điểm.
“Hơn hai trăm điểm thì có thể thi được Đại học gì cơ chứ.” Lỹ Minh Châu hơi tức giận, “Khối Nghệ Thuật năm ngoái điểm chuẩn bét nhất cũng ba trăm năm mươi rồi còn gì.”
Nhị Pháo nghe cô nói thì thấy là lạ.
“Sao cậu lại biết điểm chuẩn năm ngoái của khối Nghệ Thuật?”
Người này nếu có rảnh lên mạng tra thì cũng nên tra điểm khối Tự Nhiên mới phải.
Lý Minh Châu cứng họng: Đúng là cô đã lên mạng chỉ để tra điểm khối Nghệ Thuật thật!
Nhị Pháo nghi hoặc nói, “Sao cậu quan tâm Lục Dao thế? Cậu đâu có quan tâm chuyện tôi thi đậu Đại hoc hay không đâu. Trong nhà Lục Dao có tiền như thế thì cậu ta làm gì chẳng được, đâu đến lượt cậu lo lắng.”
Lý Minh Châu nghe Nhị Pháo nói thì cả kinh trong bụng, lúc trấn định mới nhận ra: Đúng là cô quá chú ý tới Lục Dao.
Lý Minh Châu vốn luôn vô tâm vô tính, trừ Tô Thiên Du cô chưa từng tiêu tốn tâm tư cho bât kì ai.
Đừng nói cô vì dạy kèm người ta một thời gian mà sinh ra cảm giác “Một ngày là thầy, cả đời là thầy” chứ?
Một người bạc tình như Lý Minh Châu quyết không phải là người cam tâm cho đi vô điều kiện như vậy.
Lý Minh Châu cảnh cáo chính mình: Dừng lại, mày không ổn.
Rất không ổn, cô không nên chú ý tới Lục Dao nhiều như thế, chuyện này đã vượt quá giới hạn của cô.
“Nhưng mà nếu cậu có thêm vài người bạn cũng tốt, tuy tôi có cảm giác như cậu phản bội tôi, nhưng tuổi trẻ ai mà không gặp phải mấy tên Sở Khanh chứ.” Nhị Pháo không đợi Lý Minh Châu bình thường lại đã bắt đầu nói huyên thuyên.
Sự sợ hãi trước đó của Lý Minh Châu đã bị cơn nói nhảm của cậu ta quét sạch đi không chừa lại gì.
“Đồ dở hơi.”
“Nhưng Lục Dao này quá kiêu ngạo, cậu ta chảnh chọe với tất cả mọi người, loại người này không thích hợp để giao du, nói sao ta, cảm giác như thể sự chênh lệch giữa giai cấp tư sản và vô sản vậy.” Nhị Pháo nói, “Cậu ta không phải là người cùng một thế giới với chúng ta.”
Lý Minh Châu không nói gì, nhướng mày nhìn cậu ta.
Nhị Pháo ngại ngùng cười cười, “Có phải cậu thấy tôi nói năng rất triết lý không?”
Lý Minh Châu nói, “Nhảm nhí.”
Chuông dự bị vang lên, Nhị Pháo khua tay, “Không tán gẫu nữa, mai cậu rảnh không, chiều đi mua chút đồ với tôi với.”
Lý Minh Châu nghĩ ngợi rồi hỏi, “Cậu định mua gì?”
“Quà Giáng Sinh, tôi đang theo đuổi người ta.” Nhị Pháo nói.
Lý Minh Châu xem lịch trong điện thoại, “Từ giờ tới lễ Giáng Sinh còn hơn một tháng nữa mà.”
“Chọn sớm chút mới tốt, nếu tặng đồ thủ công thì tôi còn tốn thời gian làm nữa.”
Lý Minh Châu thấy đây không phải chuyện khó khăn gì, hơn nữa đúng là chiều mai có rảnh, Nhị Pháo lại là người bạn duy nhất của cô suốt nhiều năm nên cô liền gật đầu, xem như đồng ý.
Nào ngờ đến khi tan học, lúc Lý Minh Châu đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thì Lục Dao lại chờ sẵn ở cổng trường chặn đường cô, “Mai cậu đi với tôi.”
Lý Minh Châu: ……..
“Tôi có hẹn rồi.” Lý Minh Châu nói.
Lục Dao ngang ngược nói tiếp, “Hủy đi.”
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Cút đi!
“Mốt đi.” Cô thỏa hiệp, bất giác nhường nhịn.
Lục Dao nói, “Không được, tôi nói mai là mai.”
Lý Minh Châu: “Cậu bớt đồng bóng đi.”
“Mai là sinh nhật tôi.” Lục Dao nói.
Lý Minh Châu cười gằn, “Một năm cậu có mấy cái sinh nhật thế?”
Nếu cô nhớ không nhầm thì sinh nhật của Lục Dao không phải tháng Mười Một.
“Sinh nhật tôi tôi muốn nó tới thì nó tới.” Lục Dao nói, cậu quan sát vẻ mặt Lý Minh Châu, có lẽ biết vì chuyện mình thi không tốt cô mới thế nên nói năng nhẹ nhàng hơn, “Mai tôi đi với cậu nha, cậu hẹn ai thế?”
Lý Minh Châu đeo cặp đi về phía trước, Lục Dao theo sát phía sau.
“Thích tới thì tới.” Cô nghĩ: Cậu quản tôi có hẹn với ai làm gì.
Kết quả Lục Dao vẫn tới.
Chỗ Nhị Pháo chọn là trung tâm mua sắm Ngân Thái. Khi tới trạm tàu ngầm đã hẹn trước, cậu ta không những thấy Lý Minh Châu mà còn thấy cả Lục Dao mặt đen xì không có ý tốt đứng cạnh Lý Minh Châu.
Nhị Pháo khiếp sợ, “Sao Lục Dao cũng tới?”
Cậu ta nhìn Lý Minh Châu, Lý Minh Châu dường như thấy không có vấn đề gì, “Cậu muốn mua gì? Đi thôi.”
Lục Dao vừa thấy đó là Nhị Pháo thì không đếm xỉa tới.
Cậu ra lệnh cho Nhị Pháo, “Cậu đi mua một mình đi, cậu không có chân à?”
Nhị Phao vô tội nằm không cũng trúng đạn.
“Là tôi hẹn trước….”
“Nói gì thế? Tôi không nghe thấy!” Lục Dao vô sỉ giả câm giả điếc, còn tiện thể đẩy Nhị Pháo một cái, “Muốn mua thì đi mua nhanh đi, bọn tôi ở đây đợi cậu.”
Nhị Pháo kinh ngạc trước độ vô sỉ của Lục Dao, đồng thời nhìn sang Lý Minh Châu xin giúp đỡ.
Lý Minh Châu thấy mệt mỏi thở dài một hơi, “Lục Dao, hiểu chuyện một chút đi.”
Lục Dao lúc cần hiểu chuyện thì không hiểu chuyện, nhưng dù có giận đến mấy thì cuối cùng cậu vẫn theo chân Lý Minh Châu và Nhị Pháo đi lên tầng bốn Ngân Thái.
Nhị Pháo đi vào hiệu sách nằm ngay mặt tiền được trang trí vô cùng tinh xảo thơm tho. Bước vào trong, bên trái là kệ sách, bên phải là ghế sô pha nhỏ cho người đọc nghỉ ngơi.
Lý Minh Châu không quá thích đi dạo phố, cô vừa vào cửa đã ngồi xuống, chuẩn bị ngồi đợi đến lúc Nhị Pháo mua xong đồ.
Nhưng Nhị Pháo không biết nên mua gì, chọn tới chọn lui cả buổi cũng ưng món nào. Lý Minh Châu ngồi được một lúc, toan nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì Lục Dao đột nhiên nổi điên xông tới, kéo cô muốn sang tiệm đối diện xem.
Lý Minh Châu mở hé một con mắt, nhìn sang tiệm đối diện, là cửa hàng của Givenchy.
Tuy cô không trang điểm nhưng cũng biết nhãn hiệu này, Lý Minh Châu ngạc nhiên nhìn Lục Dao: Cô vẫn luôn nghĩ một tên trai thẳng như Lục Dao không có khái niệm gì về đồ trang điểm.
Trên thực tế, đúng là Lục Dao chẳng có khái niệm gì về đồ trang điểm.
Chẳng qua ngày nào cũng đóng đô trong lớp Truyền Thông, dù hai mươi tiếng đồng hồ nếu cậu không đeo tai nghe thì cũng ngủ nhưng nhiều khi tỉnh táo, Lục Dao vẫn nghe thấy tụi con gái trong lớp thảo luận về không ít thứ.
Con gái tụ tập một chỗ thì nếu không bàn về đời tư ngôi sao thì chỉ có nói về đồ trang điểm và túi xách nọ kia, mấy năm nay đột nhiên son môi trở nên thịnh hành nên đề tài của bọn họ đã chuyển từ túi xách sang son môi.
Lục Dao từng thấy bọn con gái trang điểm, tô hết loại son này tới loại son khác thoạt trông chẳng khác gì nhau, sau đó hỏi người xung quanh xem màu nào đẹp.
Lục Dao nhìn mà ngán ngẩm, không phải mấy màu đó giống hệt nhau sao!
Đương nhiên, cậu không nói ra. Nếu nói ra sẽ bị gán cho cái danh trai thẳng có khiếu thẩm mỹ ung thư, Lục Dao vẫn hiểu cái đó nghĩa là gì.
Thường ngày cậu không chú ý tới son môi của con gái, nhưng tối qua khi Lý Minh Châu cúi đầu dạy kèm cho cậu, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại nghĩ đến chuyện nếu Lý Minh Châu tô son môi màu nổi thì trông sẽ thế nào.
Lúc cậu nghĩ tới chuyện đó thì không dám nói ra, nếu đổi lại là người khác, bạn bảo một đứa con trai tô son thì bạn nghĩ xem bạn có thể bị đánh không!
Nhưng ý nghĩ đó một khi xuất hiện thì mọc lan như cỏ dại khắp cõi lòng cậu, chỉ một đêm đã lấp đầy sa mạc trong lòng Lục Dao, biến sa mạc kia thành thảo nguyên.
Trước khi ngủ, cậu lăn qua lộn lại đều nghĩ tới môi của Lý Minh Châu, rất mỏng, lúc mím lại trông rất ướt át, nhạt màu, tựa như làn da của cô.
Nếu tô son màu đỏ thắm lên thì sẽ như thế nào nhỉ?
Lục Dao nuốt nước miếng, không cách nào hình dung ra dáng vẻ đó của Lý Minh Châu.
Có lẽ sẽ như một bức tranh thủy mặc cổ điển bị tô mực đỏ lên, xinh đẹp chết người.
Lục Dao như không có cách nào khống chế thân thể chính mình, đặc biệt là khi nhìn thấy tiệm bán đồ trang điểm phía đối diện, trên kệ bày mấy cây son môi còn Lý Minh Châu thì đang ngồi yên cạnh cậu, chuyện này khiến cậu bất giác nổi lên ý xấu.
Lục Dao nhanh chóng tra Baidu.
Bảo người anh em tốt tô son cho mình xem thì tôi có thể bị người ta nghỉ chơi không?
Đáp án tốt nhất: Người anh em à, tôi cảm thấy cậu nên quan tâm về xu hướng tình dục của bản thân mình trước đã.
Sau khi lão Chương báo điểm cho câu, lòng cậu cũng không sủi tăm, thậm chí còn nghĩ: Không phải mình thi khá tốt sao?
Nào ngờ khi Lục Dao nhìn sang Lý Minh Châu thì thấy như xung quanh Lý Minh Châu phủ đầy mây đen, nhìn cậu với vẻ khó lường.
Không hiểu sao Lục Dao bỗng thấy chột dạ, may mà tiếng chuông hết tiết vang lên cứu mạng cậu. Nghe chuông reo, Lý Minh Châu đứng dậy đi luôn.
Nếu cô không ra ngoài hít thở không khí mà cứ ngồi trong lớp nghĩ tới số điểm 240 của Lục Dao thì chắc cô sẽ tức tới mức phun ra hai chén máu mất.
Không ngờ Lý Minh Châu lên sân thượng hóng gió chẳng được bao lâu thì gặp Nhị Pháo.
Nhị Pháo là học sinh lớp Nghệ Thuật khối Mười Một. Cậu ta sớm nghe chuyện Lý Minh Châu tới đây dạy kèm nên tan học liền tới lớp truyền Thông tìm người, ai ngờ Lý Minh Châu lại ra ngoài mất, Nhị Pháo ra cửa quẹo trái thì bắt gặp Lý Minh Châu ở sân thượng.
“Lý Minh!” Nhị Pháo kêu, cậu ta chia một nửa số đồ ăn nhanh trong tay mình cho Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu xua tay, “Tôi không ăn đâu, cậu cũng bớt ăn mấy thứ này đi.”
Nhị Pháo vui vẻ nói, “Lý Minh này, tôi muốn hỏi cậu lâu rồi, sao cậu lúc nào cũng như ông cụ non thế?”
Lý Minh Châu: …..
Nhị Pháo cười ha ha, nói sang chuyện khác, “Không giỡn với cậu nữa, nói chuyện chính nào, tôi muốn hỏi cậu một chút, khối Mười Một chúng ta phải đi hoạt động ngoại khóa, cậu có đi không?”
“Không đi.” Lý Minh Châu trả lời dứt khoát.
“Tôi thấy đi cái đó không tồi đâu, dù sao năm nay chúng ta không phải tới vườn hoa nữa.” Nhị Pháo thổn thức nói.
Lớp Mười và Mười Một trường Trung học số Một hàng năm đều có hoạt động ngoại khóa theo quy định cứng nhắc của Bộ Giáo dục, nhà trường không thể tự tiện hủy bỏ.
Từ trường Trung học Phụ thuộc tới bậc học này, năm nào hoạt động ngoại khóa của học sinh cũng là đi tham quan vườn hoa, sau đó về nhà viết một bài báo cáo, đi nhiều đến nỗi vừa nghe là Nhị Pháo đã buồn nôn.
“Cậu biết năm nay đi đâu không?” Nhị Pháo hỏi Lý Minh Châu.
“Không biết.”
Lý Minh Châu chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể, ngay cả hoạt động trong trường cô còn không tham gia thì nói gì tới hoạt động ngoại khóa.
Nhị Pháo thong thả nói, “….. Vườn cây.”
Lý Minh Châu cười một tiếng, “Có gì khác nhau?”
Nhị Pháo ôm ngực, “Ít ra vườn cây cũng nằm trong khu du lịch, hai bên còn có vườn bách thú và khu vui chơi thành phố H mà. Giáo viên mặc kệ học sinh, từ tám giờ sáng tới bốn giờ chiều, thời gian lâu như vậy có thể mua vé vào khu vui chơi để chơi.”
Lý Minh Châu hoàn toàn không có hứng thú với chuyện rong chơi, gật đầu chiếu lệ.
Nhị Pháo chơi với cô từ nhỏ, hiểu rõ tính tình như cục đá của Lý Minh Châu, chuyển sang nói chuyện khác luôn, tìm đề tài mà Lý Minh Châu thích.
“Này, không nói chuyện này nữa, cậu biết điểm thi giữa kỳ chưa?”
“740.” Lý Minh Châu báo điểm của mình.
Nhị Pháo nghe được thì ánh mắt hâm mộ muốn tóe máu.
“Cậu trâu bò quá đi Lý Minh, sao cậu làm bài được vậy không biết!”
“Đề thi giữa kỳ đơn giản, thi Đại học khó hơn thế nhiều.”
“Với trình độ của cậu thì khó cỡ nào cũng không thể làm khó cậu.” Nhị Pháo trầm trồ, “Tôi thấy cậu thành thủ khoa tỉnh cũng không vấn đề gì.”
“Chuyện gì cũng có ngoại lệ.” Lý Minh Châu thờ ơ nói.
Nhị Pháo lại hỏi, “Vậy còn Lục Dao thì sao? Tôi nghe nói cậu tới dạy kèm tụi lớp Mười, chắc cậu chọn dạy Lục Dao nhỉ, cậu ta thi được bao nhiêu điểm?”
Nhị Pháo đột nhiên cười, “Tôi nói này, sao cậu với Lục Dao có duyên vậy không biết! Ngược xuôi ngang dọc thế nào mà giờ cậu vẫn dạy kèm cho cậu ta, nếu cậu là con gái thì tôi thật nghi ngờ sau này hai người sẽ kết hôn với nhau đấy!”
Khóe miệng Lý Minh Châu trễ xuống, “Nói vớ nói vẩn.”
Nhị Pháo càng nghĩ càng thấy mình nói đúng. Cậu ta vuốt cằm, hít một hơi, tự thuyết phục bản thân thành công.
“Chẳng lẽ cậu thấy không đúng sao? Tôi đúng là cảm thấy cậu và cậu ta rất có duyên với nhau, cậu xem Lục Dao kia với ai cũng xa cách mà cứ dính chặt lấy cậu đấy thôi. Đừng có nói cậu không phát hiện ra, tối nay tôi nghĩ kỹ lại thì thấy rợn tóc gáy luôn đó, có phải cậu ta bám cậu quá rồi không?”
Lý Minh Châu cốc đầu cậu ta, “Suốt ngày cậu cứ nghĩ gì thế không biết.”
Nhị Pháo nói, “Thật mà, má ơi, thật đáng sợ, may mà cậu là con trai, nếu cậu là con gái thì tôi sợ cậu ta sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt lừa cậu đi mất đấy.”
Lý Minh Châu đáp lại cậu ta bằng một ánh mắt xem thường.
Nhị Pháo không quên mục đích ban đầu, vì thế lại vòng về điểm xuất phát, “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết Lục Dao được bao nhiêu điểm, lúc trước cậu dạy kèm cho cậu ta có hiệu quả gì không?”
“240.” Lý Minh Châu thiểu não nói.
Nhị Pháo kinh ngạc, “Cũng không tệ lắm!”
Lý Minh Châu nhìn cậu ta, “Cậu được bao nhiêu điểm?”
“250.” Nhị Pháo thật thà đáp.
Lý Minh Châu nghe thế càng chán đời hơn, có cảm giác như trong trời đất này “Ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhất.”
“Không phải, Lý Minh Châu à, là do cậu được điểm quá cao thôi, ai mà đạt được điểm của cậu chứ, hạng hai người ta kém cậu tới ba mươi điểm kìa, cậu hơi đáng sợ đó.” Nhị Pháo nói một cách khoa trương.
“Thi được có hơn hai trăm điểm mà không đáng sợ sao?” Lý Minh Châu nhíu mày, “Tôi cũng không biết cậu ta làm bài kiểu gì mà được có nhiêu đó điểm!”
“Không phải cậu ấy ngồi cạnh cậu sao, sao cậu lại không biết?” Nhị Pháo lẩm bẩm.
Lý Minh Châu bỗng nhớ ra, lúc đi thi Lục Dao chẳng nghiêm túc gì cả, nếu cậu chịu dùng 20% năng lượng chuyên dùng để quấy rầy cô cho chuyện học hành thì tuyệt đối không thể nào chỉ được hơn hai trăm điểm.
“Hơn hai trăm điểm thì có thể thi được Đại học gì cơ chứ.” Lỹ Minh Châu hơi tức giận, “Khối Nghệ Thuật năm ngoái điểm chuẩn bét nhất cũng ba trăm năm mươi rồi còn gì.”
Nhị Pháo nghe cô nói thì thấy là lạ.
“Sao cậu lại biết điểm chuẩn năm ngoái của khối Nghệ Thuật?”
Người này nếu có rảnh lên mạng tra thì cũng nên tra điểm khối Tự Nhiên mới phải.
Lý Minh Châu cứng họng: Đúng là cô đã lên mạng chỉ để tra điểm khối Nghệ Thuật thật!
Nhị Pháo nghi hoặc nói, “Sao cậu quan tâm Lục Dao thế? Cậu đâu có quan tâm chuyện tôi thi đậu Đại hoc hay không đâu. Trong nhà Lục Dao có tiền như thế thì cậu ta làm gì chẳng được, đâu đến lượt cậu lo lắng.”
Lý Minh Châu nghe Nhị Pháo nói thì cả kinh trong bụng, lúc trấn định mới nhận ra: Đúng là cô quá chú ý tới Lục Dao.
Lý Minh Châu vốn luôn vô tâm vô tính, trừ Tô Thiên Du cô chưa từng tiêu tốn tâm tư cho bât kì ai.
Đừng nói cô vì dạy kèm người ta một thời gian mà sinh ra cảm giác “Một ngày là thầy, cả đời là thầy” chứ?
Một người bạc tình như Lý Minh Châu quyết không phải là người cam tâm cho đi vô điều kiện như vậy.
Lý Minh Châu cảnh cáo chính mình: Dừng lại, mày không ổn.
Rất không ổn, cô không nên chú ý tới Lục Dao nhiều như thế, chuyện này đã vượt quá giới hạn của cô.
“Nhưng mà nếu cậu có thêm vài người bạn cũng tốt, tuy tôi có cảm giác như cậu phản bội tôi, nhưng tuổi trẻ ai mà không gặp phải mấy tên Sở Khanh chứ.” Nhị Pháo không đợi Lý Minh Châu bình thường lại đã bắt đầu nói huyên thuyên.
Sự sợ hãi trước đó của Lý Minh Châu đã bị cơn nói nhảm của cậu ta quét sạch đi không chừa lại gì.
“Đồ dở hơi.”
“Nhưng Lục Dao này quá kiêu ngạo, cậu ta chảnh chọe với tất cả mọi người, loại người này không thích hợp để giao du, nói sao ta, cảm giác như thể sự chênh lệch giữa giai cấp tư sản và vô sản vậy.” Nhị Pháo nói, “Cậu ta không phải là người cùng một thế giới với chúng ta.”
Lý Minh Châu không nói gì, nhướng mày nhìn cậu ta.
Nhị Pháo ngại ngùng cười cười, “Có phải cậu thấy tôi nói năng rất triết lý không?”
Lý Minh Châu nói, “Nhảm nhí.”
Chuông dự bị vang lên, Nhị Pháo khua tay, “Không tán gẫu nữa, mai cậu rảnh không, chiều đi mua chút đồ với tôi với.”
Lý Minh Châu nghĩ ngợi rồi hỏi, “Cậu định mua gì?”
“Quà Giáng Sinh, tôi đang theo đuổi người ta.” Nhị Pháo nói.
Lý Minh Châu xem lịch trong điện thoại, “Từ giờ tới lễ Giáng Sinh còn hơn một tháng nữa mà.”
“Chọn sớm chút mới tốt, nếu tặng đồ thủ công thì tôi còn tốn thời gian làm nữa.”
Lý Minh Châu thấy đây không phải chuyện khó khăn gì, hơn nữa đúng là chiều mai có rảnh, Nhị Pháo lại là người bạn duy nhất của cô suốt nhiều năm nên cô liền gật đầu, xem như đồng ý.
Nào ngờ đến khi tan học, lúc Lý Minh Châu đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thì Lục Dao lại chờ sẵn ở cổng trường chặn đường cô, “Mai cậu đi với tôi.”
Lý Minh Châu: ……..
“Tôi có hẹn rồi.” Lý Minh Châu nói.
Lục Dao ngang ngược nói tiếp, “Hủy đi.”
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Cút đi!
“Mốt đi.” Cô thỏa hiệp, bất giác nhường nhịn.
Lục Dao nói, “Không được, tôi nói mai là mai.”
Lý Minh Châu: “Cậu bớt đồng bóng đi.”
“Mai là sinh nhật tôi.” Lục Dao nói.
Lý Minh Châu cười gằn, “Một năm cậu có mấy cái sinh nhật thế?”
Nếu cô nhớ không nhầm thì sinh nhật của Lục Dao không phải tháng Mười Một.
“Sinh nhật tôi tôi muốn nó tới thì nó tới.” Lục Dao nói, cậu quan sát vẻ mặt Lý Minh Châu, có lẽ biết vì chuyện mình thi không tốt cô mới thế nên nói năng nhẹ nhàng hơn, “Mai tôi đi với cậu nha, cậu hẹn ai thế?”
Lý Minh Châu đeo cặp đi về phía trước, Lục Dao theo sát phía sau.
“Thích tới thì tới.” Cô nghĩ: Cậu quản tôi có hẹn với ai làm gì.
Kết quả Lục Dao vẫn tới.
Chỗ Nhị Pháo chọn là trung tâm mua sắm Ngân Thái. Khi tới trạm tàu ngầm đã hẹn trước, cậu ta không những thấy Lý Minh Châu mà còn thấy cả Lục Dao mặt đen xì không có ý tốt đứng cạnh Lý Minh Châu.
Nhị Pháo khiếp sợ, “Sao Lục Dao cũng tới?”
Cậu ta nhìn Lý Minh Châu, Lý Minh Châu dường như thấy không có vấn đề gì, “Cậu muốn mua gì? Đi thôi.”
Lục Dao vừa thấy đó là Nhị Pháo thì không đếm xỉa tới.
Cậu ra lệnh cho Nhị Pháo, “Cậu đi mua một mình đi, cậu không có chân à?”
Nhị Phao vô tội nằm không cũng trúng đạn.
“Là tôi hẹn trước….”
“Nói gì thế? Tôi không nghe thấy!” Lục Dao vô sỉ giả câm giả điếc, còn tiện thể đẩy Nhị Pháo một cái, “Muốn mua thì đi mua nhanh đi, bọn tôi ở đây đợi cậu.”
Nhị Pháo kinh ngạc trước độ vô sỉ của Lục Dao, đồng thời nhìn sang Lý Minh Châu xin giúp đỡ.
Lý Minh Châu thấy mệt mỏi thở dài một hơi, “Lục Dao, hiểu chuyện một chút đi.”
Lục Dao lúc cần hiểu chuyện thì không hiểu chuyện, nhưng dù có giận đến mấy thì cuối cùng cậu vẫn theo chân Lý Minh Châu và Nhị Pháo đi lên tầng bốn Ngân Thái.
Nhị Pháo đi vào hiệu sách nằm ngay mặt tiền được trang trí vô cùng tinh xảo thơm tho. Bước vào trong, bên trái là kệ sách, bên phải là ghế sô pha nhỏ cho người đọc nghỉ ngơi.
Lý Minh Châu không quá thích đi dạo phố, cô vừa vào cửa đã ngồi xuống, chuẩn bị ngồi đợi đến lúc Nhị Pháo mua xong đồ.
Nhưng Nhị Pháo không biết nên mua gì, chọn tới chọn lui cả buổi cũng ưng món nào. Lý Minh Châu ngồi được một lúc, toan nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì Lục Dao đột nhiên nổi điên xông tới, kéo cô muốn sang tiệm đối diện xem.
Lý Minh Châu mở hé một con mắt, nhìn sang tiệm đối diện, là cửa hàng của Givenchy.
Tuy cô không trang điểm nhưng cũng biết nhãn hiệu này, Lý Minh Châu ngạc nhiên nhìn Lục Dao: Cô vẫn luôn nghĩ một tên trai thẳng như Lục Dao không có khái niệm gì về đồ trang điểm.
Trên thực tế, đúng là Lục Dao chẳng có khái niệm gì về đồ trang điểm.
Chẳng qua ngày nào cũng đóng đô trong lớp Truyền Thông, dù hai mươi tiếng đồng hồ nếu cậu không đeo tai nghe thì cũng ngủ nhưng nhiều khi tỉnh táo, Lục Dao vẫn nghe thấy tụi con gái trong lớp thảo luận về không ít thứ.
Con gái tụ tập một chỗ thì nếu không bàn về đời tư ngôi sao thì chỉ có nói về đồ trang điểm và túi xách nọ kia, mấy năm nay đột nhiên son môi trở nên thịnh hành nên đề tài của bọn họ đã chuyển từ túi xách sang son môi.
Lục Dao từng thấy bọn con gái trang điểm, tô hết loại son này tới loại son khác thoạt trông chẳng khác gì nhau, sau đó hỏi người xung quanh xem màu nào đẹp.
Lục Dao nhìn mà ngán ngẩm, không phải mấy màu đó giống hệt nhau sao!
Đương nhiên, cậu không nói ra. Nếu nói ra sẽ bị gán cho cái danh trai thẳng có khiếu thẩm mỹ ung thư, Lục Dao vẫn hiểu cái đó nghĩa là gì.
Thường ngày cậu không chú ý tới son môi của con gái, nhưng tối qua khi Lý Minh Châu cúi đầu dạy kèm cho cậu, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại nghĩ đến chuyện nếu Lý Minh Châu tô son môi màu nổi thì trông sẽ thế nào.
Lúc cậu nghĩ tới chuyện đó thì không dám nói ra, nếu đổi lại là người khác, bạn bảo một đứa con trai tô son thì bạn nghĩ xem bạn có thể bị đánh không!
Nhưng ý nghĩ đó một khi xuất hiện thì mọc lan như cỏ dại khắp cõi lòng cậu, chỉ một đêm đã lấp đầy sa mạc trong lòng Lục Dao, biến sa mạc kia thành thảo nguyên.
Trước khi ngủ, cậu lăn qua lộn lại đều nghĩ tới môi của Lý Minh Châu, rất mỏng, lúc mím lại trông rất ướt át, nhạt màu, tựa như làn da của cô.
Nếu tô son màu đỏ thắm lên thì sẽ như thế nào nhỉ?
Lục Dao nuốt nước miếng, không cách nào hình dung ra dáng vẻ đó của Lý Minh Châu.
Có lẽ sẽ như một bức tranh thủy mặc cổ điển bị tô mực đỏ lên, xinh đẹp chết người.
Lục Dao như không có cách nào khống chế thân thể chính mình, đặc biệt là khi nhìn thấy tiệm bán đồ trang điểm phía đối diện, trên kệ bày mấy cây son môi còn Lý Minh Châu thì đang ngồi yên cạnh cậu, chuyện này khiến cậu bất giác nổi lên ý xấu.
Lục Dao nhanh chóng tra Baidu.
Bảo người anh em tốt tô son cho mình xem thì tôi có thể bị người ta nghỉ chơi không?
Đáp án tốt nhất: Người anh em à, tôi cảm thấy cậu nên quan tâm về xu hướng tình dục của bản thân mình trước đã.