Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Gặp mẹ vợ
Lục Dao bỗng quên cả thở.
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt Lý Minh Châu, cho dù chỉ thấy lờ mờ trong bóng tối nhưng cậu cũng không dám dời mắt đi.
May mà hôm nay Lý Minh Châu thật sự rất mệt, lại vừa dầm mưa, sau khi tắm nước nóng thì người mềm cả ra, giờ đang ngủ mê mệt. Có lẽ cô thực sự bị Lục Dao làm cho khó chịu nên mới hừ một tiếng trong vô thức như thế.
Lục Dao cứ tưởng cô sẽ mở mắt ra ngay sau đó.
Nhưng Lý Minh Châu chỉ nghiêng nghiêng đầu, tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Lục Dao nuốt nước miếng, người cứng đờ ra, trong năm phút không hề động đậy gì.
Sau một lúc lâu, cậu khẽ khàng nằm xuống giường như một người máy bị gỉ sét, nếu cảnh này mà được lồng tiếng thì chắc chắn mọi âm thanh lúc đều là tiếng ken két của máy móc bị gỉ.
Cậu cứ thế trợn mắt há mồm thức tới hừng đông. Nửa đêm về sáng, Lục Dao nằm như cương thi, mãi đến khi mưa to bên ngoài ngớt hẳn, những tia nắng hiện ra phía chân trời, Lý Minh Châu thức dậy theo đồng hồ sinh học thì cậu mới thả lỏng người.
Lục Dao cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, lập tức nhắm chặt hai mắt, kỹ thuật diễn xuất siêu đẳng bộc phát: Cậu bắt đầu giả bộ ngủ.
Lý Minh Châu mất chút thời gian để tỉnh hẳn, vừa tỉnh dậy theo bản năng vén chăn lên liền đụng phải Lục Dao.
Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua cô ngủ chung một giường với Lục Dao.
Lý Minh Châu tức khắc hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Mình thế mà ngủ quên mất!
Cô vỗ vào trán, trong lòng lại bất đắc dĩ nghĩ: Mình thế mà ngủ quên mất…….. Thật không ngờ.
Lý Minh Châu trước nay luôn cảnh giác cao độ, dường như không có một khắc nào dám thả lỏng bản thân, nếu không thì nhiều năm qua đã sớm lộ tẩy, làm sao che giấu nổi bí mật. Tâm tư cô kín đáo, nhưng cái “sở trường đặc biệt” này lại thường xuyên mất hiệu lực trước mặt Lục Dao.
Lý Minh Châu trở mình xuống giường, cô cử động rất nhẹ nhàng, cố không ồn đến Lục Dao.
Cô hiếm khi có được một giấc ngủ ngon như đêm qua nên sáng nay tỉnh dậy thấy rất sảng khoái, trừ việc sáng nay lúc rửa mặt soi gương thấy môi hơi sưng khiến Lý Minh Châu nhìn một chút thì cô không nghi ngờ gì.
Lục Dao nằm trên giường, thân thể tuy không nhúc nhích nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo. Cả đêm không ngủ cậu thấy hơi váng vất, cậu nằm đờ ra như xác ướp, nhất thời chưa nghĩ ra nên tỉnh dậy kiểu gì cho tự nhiên.
Đợi Lý Minh Châu thổi lửa ngoài sân, nấu cơm sáng, cậu không giả bộ nổi nữa, cắn răng mở mắt ra, ngồi phắt dậy như thể xác chết bật dậy từ quan tài.
Phòng bếp nhỏ của Lý Minh Châu do tự cô xây ở ngoài sân thượng, chỉ dùng vài thứ đơn giản, phía dưới đặt một cái lò than, bên trên đặt một cái nồi màu đen.
Nấu cơm xào rau đều dùng cái nồi này.
Phòng bếp nhỏ nằm ngay dưới cửa sổ, Lục Dao vừa ngồi dậy cô đã mở miệng, “Dậy rồi?”
Bên ngoài mặt trời vừa mới ló dạng, mùa đông trời sáng trễ, Lục Dao gật gật đầu, giọng hơi khàn, “Cậu…….”
Cậu còn chưa nói xong, Lý Minh Châu đã nói, “Quần áo để trên đầu giường, bàn chải và ly để đánh răng ở chỗ tối qua giặt đồ đấy.”
Mấy lời Lục Dao tính nói cứ thế nghẹn lại, im bặt.
Sáng sớm cậu nhìn mặt Lý Minh Châu thì bất giác nhớ tới chuyện cậu lén lút làm đêm qua, chột dạ không dám nhìn thẳng mặt Lý Minh Châu.
Cậu thay quần áo xong thì vội vội vàng vàng cúi đầu đi ra phía sân sau, bàn chải và ly đánh răng đúng là đã được chuẩn bị tốt: Ngay cả kem đánh răng cũng đã bôi lên.
Lục Dao đột nhiên nhớ tới một đoạn văn không biết cậu từng đọc ở trang web nào đó.
Nói có người bẩm sinh đã muốn chăm sóc người khác, nếu bạn ở chung với loại người này thì rất dễ biến thành một “người tàn phế”, quần áo chỉ việc duỗi tay mặc, cơm tới chỉ việc há mồm ăn.
Làm gì mà chăm lo tới độ ngay cả kem đánh răng cũng bôi cho, làm quá rồi!
Nhưng cậu không biết, Lý Minh Châu đã chăm sóc cho Tô Thiên Du suốt mười mấy năm thành quen, nên giờ cô cũng tiện tay lo luôn cả Lục Dao.
Sau khi Lục Dao rửa mặt xong, mặc bộ đồ không hợp, tính chạy tới bám dính lấy Lý Minh Châu nhưng nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không động đậy gì.
Tối qua cậu vừa làm một chuyện khuất tất, tuy không bị đương sự phát hiện nhưng “nghi phạm” Lục nhà ta từ lúc ngủ dậy đều không dám nhìn thẳng Lý Minh Châu.
Màu hồng hồng trên mặt Lục Dao vẫn còn nguyên, chẳng qua nhờ sắc trời vẫn chưa sáng hẳn nên không thấy rõ, hơn nữa Lý Minh Châu cũng bị cận thị nhẹ nên cô không phát hiện sự bất thường của cậu.
Tầm sáu giờ, sắc trời bên ngoài đã sáng hơn, bốn bề dần dần có hơi người, dưới lầu đã nghe tiếng loa đi thu đồng nát:
“Thu……. tủ lạnh………. ti-vi……… máy lạnh……. máy giặt…….”
Lý Minh Châu mở cái bàn gấp trong phòng ra, đặt một chén cháo thịt thơm ngào ngạt lên, bên cạnh còn đặt hai trái trứng gà và một đĩa cải bẹ.
Lục Dao không nói một lời, Lý Minh Châu thấy lạ nên nhìn cậu một cái khiến Lục Dao giật thót, chột dạ nghĩ: Cậu ấy nhìn mình làm gì! Chẳng lẽ cậu ấy phát hiện rồi?
Nếu là bình thường, Lục Dao chắc chắn sẽ không cả kinh như thế, nhưng người làm “chuyện xấu” trước là cậu, hơn nữa làm xong còn không chịu hối hận, thậm chí còn tơ tưởng về chuyện xấu này cả đêm, thấy chưa đã thèm.
Nên giờ bị Lý Minh Châu nhìn sang thì Lục Dao cảm thấy như mình đã bị nhìn thấu.
Lý Minh Châu nói, “Sao hôm nay nói nhảm ít thế?”
Lục Dao thầm nghĩ: Rất ít sao? Không phải rất nhiều sao?
Cậu ngồi trên ghế, thất thần bê chén cháo lên, cầm cái muỗng lùa vào miệng, vừa lùa vừa nói, “Đâu có, tôi thế này chẳng phải cậu thích hơn à……. Nóng quá!”
Lý Minh Châu hất rớt cái muỗng Lục Dao đang cầm cái “cạch”, thuần thục nâng cằm cậu lên xem cái lưỡi Lục Dao đang le ra vì nóng, Lý Minh Châu nói, “Không biết thổi hai cái à?”
Tư thế này khiến cô dựa rất gần Lục Dao, vì sốt ruột kiểm tra xem có phải Lục Dao dại dột làm phỏng lưỡi không, cô cau mày nhìn miệng cậu chằm chằm một lát.
Đồng tử Lục Dao hơi giãn ra, cậu trốn suốt từ sáng sớm tới giờ, giờ không chịu nổi nữa, vì thế trong mắt chỉ còn lại đôi môi hơi sưng đỏ của Lý Minh Châu.
Tối hôm qua là lần đầu tiên cậu làm chuyện vượt quá quy định trong sách giáo khoa như thế, không biết nặng nhẹ, chỉ cố khiến bản thân thư thái mà cắn môi cô đến nỗi để lại vết. Lúc trước cậu sợ hãi Lý Minh Châu sẽ phát hiện ra chuyện này thì không nói, song giờ nhìn thấy thì………. dáng vẻ này của cô đúng là cực kỳ kích thích thị giác Lục Dao.
Lục Dao giống như con gái nhà lành bị người ta đùa giỡn, đột nhiên đẩy Lý Minh Châu ra.
Lý Minh Châu đẩy ra thì giật cả mình.
Lục Dao mím môi, dời mắt đi, nói năng cộc cằn, “Cậu đừng sáp gần tôi như thế.”
Lý Minh Châu: ……….
Không thể hiểu nổi! Cô nghĩ, tên tổ tông này lại phát điên gì thế không biết!
Lý Minh Châu bị đẩy ra cũng không giận, nguyên nhân là vì Tô Thiên Du tỉnh.
Bà tỉnh, mắt còn chưa mở mà miệng đã liếng thoắng kêu gào, “Lý Minh Châu! Lý Minh Châu! Tao đói bụng rồi! Mày cho tao ăn cơm đi! Ăn cơm!”
Lý Minh Châu thầm nghĩ không ổn.
Lục Dao thấy Tô Thiên Du tỉnh, ngẩng đầu liếc sang.
Lý Minh Châu đi qua, Tô Thiên Du đã mở mắt ra, bà ta lại kêu, “Đỡ tao dậy, chải đầu cho tao, hôm nay tao muốn thắt hai bím tóc, muốn thắt kiểu quai chèo như lần trước ấy.”
Lý Minh Châu đáp một tiếng, nâng Tô Thiên Du dậy. Tô Thiên Du vừa ngồi dậy liền trông thấy Lục Dao.
Trong căn phòng nhỏ hẹp đột nhiên xuất hiện một người con trai lạ khiến bà ta giật mình trợn mắt nhìn, lên cơn điên hét ầm lên.
Lý Minh Châu nhíu mày nói, “Câm miệng!”
Tô Thiên Du không chịu im miệng, nhìn chằm chằm Lục Dao càng gào to hơn, gào tới mức Lục Dao muốn tê dại, cháo cũng không dám húp.
Nhất là khi cậu nghĩ tới đây là mẹ của Lý Minh Châu thì cậu càng thấy căng thẳng hơn, đoàn tàu lại bắt đầu chạy rầm rập trong đầu, cậu nghĩ tới một câu chẳng liên quan gì tới hoàn cảnh bây giờ: Đắc tội mẹ vợ sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tô Thiên Du thét chói tai, “Nó là ai! Nó là ai!! Nó là ai!!”
Lý Minh Châu nói, “Bạn học của tôi.”
“Mày nói dối! Có phải mày muốn đi với nó, có phải mày không cần tao nữa không?” Tô Thiên Du cầm mọi thứ có trên giường ném về phía Lý Minh Châu, Lý Minh Châu gian nan tránh né, có mấy cái không tránh được thì bị ném vào người.
Cô cầm lấy cái lược vừa bị ném tới, trừng mắt với Tô Thiên Du, “Không được nhúc nhích!”
Tô Thiên Du bị cô quát cho run cả người, ấm ức nắm lấy cái kẹp trong tay, không đủ can đảm ném vào người Lý Minh Châu, mềm như cọng bún.
Lý Minh Châu uy hiếp nói, “Tôi nói bà không được nhúc nhích, bà không nghe thấy sao?”
Lục Dao ngồi cách đó không xa nghe cô quát cũng run rẩy.
Tô Thiên Du thấy la lối không thành thì miệng méo xệch đi, gào khóc, “Mày là đồ chó chết! Mày đừng mong bỏ rơi tao……. Mày đừng mong bỏ rơi tao…….. Hu hu hu hu hu hu……. Mày đừng mong bỏ rơi tao…….”
Tô Thiên Du khóc đứt hết ruột hết gan, cuối cùng nấc lên từng hồi. Lý Minh Châu lúc đầu tính kệ cho bà ta khóc, giờ không biết sao đành dịu dàng dỗ dành, “Tôi không bỏ rơi bà đâu.”
Cô vỗ vỗ lưng Tô Thiên Du, “Tôi thắt kiểu tóc Lý Văn Lâm thích nhất cho bà nhé?”
Tô Thiên Du tuy đã bị điên nhưng là kẻ điên có trực giác, ví dụ như bà ta biết Lý Minh Châu ăn mềm không ăn cứng, nên khi Lý Minh Châu dỗ bà ta thì bà ta càng khóc hăng say hơn, như thể là học trò của nàng Mạnh Khương Nữ, nếu khóc không ngã nổi trường thành thì chí ít cũng phải khóc cạn cả Tây Hồ.
Lý Minh Châu dỗ được hai câu mà không thấy hiệu quả thì bản tính bại lộ, cau mày, nói với giọng hung hăng, “Bà vẫn còn sức khóc đúng không?”
Tô Thiên Du biết giờ không được khóc nữa, nấc một cái, trông cực kỳ đáng thương co cụm một chỗ, mắt lại lia sang nhìn chằm chằm Lục Dao với vẻ tàn nhẫn.
Lục Dao đột nhiên thấy sau lưng tê dại, đứng phắt dậy.
Tô Thiên Du nhìn cậu như vậy khiến cậu cảm thấy mình như vừa cướp đi báu vật của ai đó.
Lý Minh Châu cúi xuống nhặt mấy hạt châu bằng thủy tinh dưới đất lên, cô kiên nhẫn thắt bím tóc kiểu quai chèo cho Tô Thiên Du, lúc thắt xong thì như hóa phép biến ra hai cái dây cột tóc hoa anh đào.
Mắt Tô Thiên Du sáng lên, cười ngọt ngào hẳn.
Lục Dao để ý thấy, hai cái dây này chính là thứ Lý Minh Châu mua khi đi dạo Ngân Thái hôm qua, lúc đó cậu còn vì “Lý Minh Châu có phải có bạn gái không” mà ghen tỵ, khó chịu thật lâu.
Giờ nhìn thấy hai cái dây cột tóc này đều để cho Tô Thiên Du xài thì cậu bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Lý Minh Châu rửa mặt, súc miệng rồi đút thuốc cho Tô Thiên Du, sau đó đút cơm cho bà ta, cuối cùng đưa gương cho Tô Thiên Du soi. Lúc này Tô Thiên Du mới vui vẻ, vừa lấy tay cuốn lọn tóc vừa ngắm nghía cái cột tóc anh đào mới.
Rốt cuộc Lý Minh Châu cũng rảnh rang được một chút, tranh thủ ngồi vào bàn cơm ăn qua loa mấy miếng.
Lục Dao nhìn thấy toàn bộ quá trình thì lòng xót xa khôn tả.
Cậu hỏi, “Cậu vẫn luôn thế sao?”
Lý Minh Châu không trả lời, Tô Thiên Du thấy bọn họ ngồi sát nhau lại gào lên, “Lý Minh Châu! Không cho mày ngồi gần nó như thế! Đàn ông không có gì tốt! Nó sẽ lừa mày đấy!”
Lục Dao trả lời, “Dì à, con sẽ không lừa cậu ấy.”
“Cứt ấy! Mấy lời lũ đàn ông chúng mày nói không đáng tin! Mày muốn lừa Lý Minh Châu đi chứ gì! Mày nằm mơ! Mày nằm mơ!”
Tô Thiên Du khua tay loạn xạ mà mắng chửi, như thể giây tiếp theo bà ta có thể phóng từ trên giường xuống mà đánh Lục Dao.
Lục Dao nói, “Hình như dì muốn nhảy xuống đánh tôi.”
Lý Minh Châu vui vẻ nói, “Nếu cậu có thể bức bà ấy nhảy xuống đánh cậu thì sau này cậu không cần học hành gì nữa, tôi sẽ tiến cử cậu vào luôn khoa Y Đại học Thanh Hoa.”
Lục Dao: ………….
Lý Minh Châu thật có khiếu kể chuyện cười đen.
Lục Dao lại nói, “Dì có vẻ không thích tôi.”
“Yên tâm, chuyện bình thường.” Lý Minh Châu nhìn cậu trấn an, “Bà ấy cũng có thích tôi đâu.”
Lý Minh Châu nghĩ ngợi rồi bổ sung, “Bà ấy chẳng thích ai cả.”
Lục Dao thầm nghĩ: Cậu với tôi sao giống nhau được, cậu là con ruột của bà ấy, còn tôi đâu phải. Hơn nữa ai đời mới gặp lần đầu đã để lại ấn tượng xấu thế chứ?
Đại thiếu gia Lục Dao vẫn chưa nghĩ cho rành rọt vì sao cậu lại muốn bà điên này có ấn tượng tốt với cậu. Có lẽ đây là hội chứng gặp mẹ vợ liền thấy căng thẳng trong truyền thuyết, một khi phát bệnh thì chẳng có thuốc nào cứu nổi.
Triệu chứng bệnh như sau: Cố gắng biểu hiện tốt trước mặt mẹ vợ, trong đó có một điều là làm bà ấy vui, khoa học chứng minh động cơ của việc này là bị động, không phải chủ động.
Hiện giờ Lục Dao đang “bị động” muốn Tô Thiên Du có thiện cảm với mình.
Trước khi chiếm được thiện cảm thì cậu buồn bực hỏi, “Sao dì lại gọi cậu là Lý Minh Châu?”
Lý Minh Châu đang dọn chén đũa thoáng khựng tay lại, mắt cụp xuống, nói dối qua loa, “Mẹ tôi muốn có đứa con gái, đặt tên là Lý Minh Châu, sinh tôi ta thấy không phải thế liền hóa điên.”
Lý Minh Châu rất có năng khiếu nói dối, đối phó với Lục Dao dễ như trở bàn tay.
Lục Dao hiểu ra vấn đề, tin ngay.
Cậu kêu lại một lần, “Lý…….. Minh Châu, Lý Minh Châu, tên hay đấy.” Lục Dao nói, “Hòn ngọc quý trên tay, bà ấy hẳn rất coi trọng cậu.”
Lý Minh Châu cười cười chiếu lệ, nhếch môi mỉa mai, “Ha ha, chắc thế.”
Lúc Lý Minh Châu đi rửa chén, Tô Thiên Du cảnh giác nhìn ra chỗ cô, thấy Lý Minh Châu vẫn cúi đầu không để ý động tĩnh trong phòng mới thần bí ngoắc tay gọi Lục Dao.
Lục Dao chỉ vào mình, Tô Thiên Du gật gật đầu.
Lục Dao liền đi tới, cười một nụ cười tiêu chuẩn nam thần, rất nhiệt tình mở miệng, giới thiệu muộn màng, tranh thủ tăng mạnh độ thiện cảm trong lòng Tô Thiên Du, “Chào dì, con là Lục Dao, là bạn học của Lý Minh …. Châu.”
“Hứ, còn bạn học cái gì.” Tô Thiên Du cười khẩy, đột nhiên híp mắt hỏi cậu, “Mày nói cho tao nghe, mày có phải bạn trai của nó không?”
Lục Dao vốn đã soạn được một bài văn tám trăm từ để tăng thiện cảm trong đầu, thậm chí phải khen bím tóc của Tô Thiên Du như thế nào cũng nghĩ xong xuôi, ai ngờ Tô Thiên Du vừa mở miệng đã đánh một đòn khiến cậu choáng váng.
Lục Dao vừa nghĩ tới chuyện tối qua mình vừa mới hôn trộm con trai nhà người ta, vừa nghĩ cách trả lời, nụ cười nam thần vẫn còn đó nhưng mồ hôi lạnh đã nhỏ thành giọt, cậu giả ngây giả ngô, chậm chạp nói, “…….Dạ?”
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt Lý Minh Châu, cho dù chỉ thấy lờ mờ trong bóng tối nhưng cậu cũng không dám dời mắt đi.
May mà hôm nay Lý Minh Châu thật sự rất mệt, lại vừa dầm mưa, sau khi tắm nước nóng thì người mềm cả ra, giờ đang ngủ mê mệt. Có lẽ cô thực sự bị Lục Dao làm cho khó chịu nên mới hừ một tiếng trong vô thức như thế.
Lục Dao cứ tưởng cô sẽ mở mắt ra ngay sau đó.
Nhưng Lý Minh Châu chỉ nghiêng nghiêng đầu, tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Lục Dao nuốt nước miếng, người cứng đờ ra, trong năm phút không hề động đậy gì.
Sau một lúc lâu, cậu khẽ khàng nằm xuống giường như một người máy bị gỉ sét, nếu cảnh này mà được lồng tiếng thì chắc chắn mọi âm thanh lúc đều là tiếng ken két của máy móc bị gỉ.
Cậu cứ thế trợn mắt há mồm thức tới hừng đông. Nửa đêm về sáng, Lục Dao nằm như cương thi, mãi đến khi mưa to bên ngoài ngớt hẳn, những tia nắng hiện ra phía chân trời, Lý Minh Châu thức dậy theo đồng hồ sinh học thì cậu mới thả lỏng người.
Lục Dao cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, lập tức nhắm chặt hai mắt, kỹ thuật diễn xuất siêu đẳng bộc phát: Cậu bắt đầu giả bộ ngủ.
Lý Minh Châu mất chút thời gian để tỉnh hẳn, vừa tỉnh dậy theo bản năng vén chăn lên liền đụng phải Lục Dao.
Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua cô ngủ chung một giường với Lục Dao.
Lý Minh Châu tức khắc hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Mình thế mà ngủ quên mất!
Cô vỗ vào trán, trong lòng lại bất đắc dĩ nghĩ: Mình thế mà ngủ quên mất…….. Thật không ngờ.
Lý Minh Châu trước nay luôn cảnh giác cao độ, dường như không có một khắc nào dám thả lỏng bản thân, nếu không thì nhiều năm qua đã sớm lộ tẩy, làm sao che giấu nổi bí mật. Tâm tư cô kín đáo, nhưng cái “sở trường đặc biệt” này lại thường xuyên mất hiệu lực trước mặt Lục Dao.
Lý Minh Châu trở mình xuống giường, cô cử động rất nhẹ nhàng, cố không ồn đến Lục Dao.
Cô hiếm khi có được một giấc ngủ ngon như đêm qua nên sáng nay tỉnh dậy thấy rất sảng khoái, trừ việc sáng nay lúc rửa mặt soi gương thấy môi hơi sưng khiến Lý Minh Châu nhìn một chút thì cô không nghi ngờ gì.
Lục Dao nằm trên giường, thân thể tuy không nhúc nhích nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo. Cả đêm không ngủ cậu thấy hơi váng vất, cậu nằm đờ ra như xác ướp, nhất thời chưa nghĩ ra nên tỉnh dậy kiểu gì cho tự nhiên.
Đợi Lý Minh Châu thổi lửa ngoài sân, nấu cơm sáng, cậu không giả bộ nổi nữa, cắn răng mở mắt ra, ngồi phắt dậy như thể xác chết bật dậy từ quan tài.
Phòng bếp nhỏ của Lý Minh Châu do tự cô xây ở ngoài sân thượng, chỉ dùng vài thứ đơn giản, phía dưới đặt một cái lò than, bên trên đặt một cái nồi màu đen.
Nấu cơm xào rau đều dùng cái nồi này.
Phòng bếp nhỏ nằm ngay dưới cửa sổ, Lục Dao vừa ngồi dậy cô đã mở miệng, “Dậy rồi?”
Bên ngoài mặt trời vừa mới ló dạng, mùa đông trời sáng trễ, Lục Dao gật gật đầu, giọng hơi khàn, “Cậu…….”
Cậu còn chưa nói xong, Lý Minh Châu đã nói, “Quần áo để trên đầu giường, bàn chải và ly để đánh răng ở chỗ tối qua giặt đồ đấy.”
Mấy lời Lục Dao tính nói cứ thế nghẹn lại, im bặt.
Sáng sớm cậu nhìn mặt Lý Minh Châu thì bất giác nhớ tới chuyện cậu lén lút làm đêm qua, chột dạ không dám nhìn thẳng mặt Lý Minh Châu.
Cậu thay quần áo xong thì vội vội vàng vàng cúi đầu đi ra phía sân sau, bàn chải và ly đánh răng đúng là đã được chuẩn bị tốt: Ngay cả kem đánh răng cũng đã bôi lên.
Lục Dao đột nhiên nhớ tới một đoạn văn không biết cậu từng đọc ở trang web nào đó.
Nói có người bẩm sinh đã muốn chăm sóc người khác, nếu bạn ở chung với loại người này thì rất dễ biến thành một “người tàn phế”, quần áo chỉ việc duỗi tay mặc, cơm tới chỉ việc há mồm ăn.
Làm gì mà chăm lo tới độ ngay cả kem đánh răng cũng bôi cho, làm quá rồi!
Nhưng cậu không biết, Lý Minh Châu đã chăm sóc cho Tô Thiên Du suốt mười mấy năm thành quen, nên giờ cô cũng tiện tay lo luôn cả Lục Dao.
Sau khi Lục Dao rửa mặt xong, mặc bộ đồ không hợp, tính chạy tới bám dính lấy Lý Minh Châu nhưng nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không động đậy gì.
Tối qua cậu vừa làm một chuyện khuất tất, tuy không bị đương sự phát hiện nhưng “nghi phạm” Lục nhà ta từ lúc ngủ dậy đều không dám nhìn thẳng Lý Minh Châu.
Màu hồng hồng trên mặt Lục Dao vẫn còn nguyên, chẳng qua nhờ sắc trời vẫn chưa sáng hẳn nên không thấy rõ, hơn nữa Lý Minh Châu cũng bị cận thị nhẹ nên cô không phát hiện sự bất thường của cậu.
Tầm sáu giờ, sắc trời bên ngoài đã sáng hơn, bốn bề dần dần có hơi người, dưới lầu đã nghe tiếng loa đi thu đồng nát:
“Thu……. tủ lạnh………. ti-vi……… máy lạnh……. máy giặt…….”
Lý Minh Châu mở cái bàn gấp trong phòng ra, đặt một chén cháo thịt thơm ngào ngạt lên, bên cạnh còn đặt hai trái trứng gà và một đĩa cải bẹ.
Lục Dao không nói một lời, Lý Minh Châu thấy lạ nên nhìn cậu một cái khiến Lục Dao giật thót, chột dạ nghĩ: Cậu ấy nhìn mình làm gì! Chẳng lẽ cậu ấy phát hiện rồi?
Nếu là bình thường, Lục Dao chắc chắn sẽ không cả kinh như thế, nhưng người làm “chuyện xấu” trước là cậu, hơn nữa làm xong còn không chịu hối hận, thậm chí còn tơ tưởng về chuyện xấu này cả đêm, thấy chưa đã thèm.
Nên giờ bị Lý Minh Châu nhìn sang thì Lục Dao cảm thấy như mình đã bị nhìn thấu.
Lý Minh Châu nói, “Sao hôm nay nói nhảm ít thế?”
Lục Dao thầm nghĩ: Rất ít sao? Không phải rất nhiều sao?
Cậu ngồi trên ghế, thất thần bê chén cháo lên, cầm cái muỗng lùa vào miệng, vừa lùa vừa nói, “Đâu có, tôi thế này chẳng phải cậu thích hơn à……. Nóng quá!”
Lý Minh Châu hất rớt cái muỗng Lục Dao đang cầm cái “cạch”, thuần thục nâng cằm cậu lên xem cái lưỡi Lục Dao đang le ra vì nóng, Lý Minh Châu nói, “Không biết thổi hai cái à?”
Tư thế này khiến cô dựa rất gần Lục Dao, vì sốt ruột kiểm tra xem có phải Lục Dao dại dột làm phỏng lưỡi không, cô cau mày nhìn miệng cậu chằm chằm một lát.
Đồng tử Lục Dao hơi giãn ra, cậu trốn suốt từ sáng sớm tới giờ, giờ không chịu nổi nữa, vì thế trong mắt chỉ còn lại đôi môi hơi sưng đỏ của Lý Minh Châu.
Tối hôm qua là lần đầu tiên cậu làm chuyện vượt quá quy định trong sách giáo khoa như thế, không biết nặng nhẹ, chỉ cố khiến bản thân thư thái mà cắn môi cô đến nỗi để lại vết. Lúc trước cậu sợ hãi Lý Minh Châu sẽ phát hiện ra chuyện này thì không nói, song giờ nhìn thấy thì………. dáng vẻ này của cô đúng là cực kỳ kích thích thị giác Lục Dao.
Lục Dao giống như con gái nhà lành bị người ta đùa giỡn, đột nhiên đẩy Lý Minh Châu ra.
Lý Minh Châu đẩy ra thì giật cả mình.
Lục Dao mím môi, dời mắt đi, nói năng cộc cằn, “Cậu đừng sáp gần tôi như thế.”
Lý Minh Châu: ……….
Không thể hiểu nổi! Cô nghĩ, tên tổ tông này lại phát điên gì thế không biết!
Lý Minh Châu bị đẩy ra cũng không giận, nguyên nhân là vì Tô Thiên Du tỉnh.
Bà tỉnh, mắt còn chưa mở mà miệng đã liếng thoắng kêu gào, “Lý Minh Châu! Lý Minh Châu! Tao đói bụng rồi! Mày cho tao ăn cơm đi! Ăn cơm!”
Lý Minh Châu thầm nghĩ không ổn.
Lục Dao thấy Tô Thiên Du tỉnh, ngẩng đầu liếc sang.
Lý Minh Châu đi qua, Tô Thiên Du đã mở mắt ra, bà ta lại kêu, “Đỡ tao dậy, chải đầu cho tao, hôm nay tao muốn thắt hai bím tóc, muốn thắt kiểu quai chèo như lần trước ấy.”
Lý Minh Châu đáp một tiếng, nâng Tô Thiên Du dậy. Tô Thiên Du vừa ngồi dậy liền trông thấy Lục Dao.
Trong căn phòng nhỏ hẹp đột nhiên xuất hiện một người con trai lạ khiến bà ta giật mình trợn mắt nhìn, lên cơn điên hét ầm lên.
Lý Minh Châu nhíu mày nói, “Câm miệng!”
Tô Thiên Du không chịu im miệng, nhìn chằm chằm Lục Dao càng gào to hơn, gào tới mức Lục Dao muốn tê dại, cháo cũng không dám húp.
Nhất là khi cậu nghĩ tới đây là mẹ của Lý Minh Châu thì cậu càng thấy căng thẳng hơn, đoàn tàu lại bắt đầu chạy rầm rập trong đầu, cậu nghĩ tới một câu chẳng liên quan gì tới hoàn cảnh bây giờ: Đắc tội mẹ vợ sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tô Thiên Du thét chói tai, “Nó là ai! Nó là ai!! Nó là ai!!”
Lý Minh Châu nói, “Bạn học của tôi.”
“Mày nói dối! Có phải mày muốn đi với nó, có phải mày không cần tao nữa không?” Tô Thiên Du cầm mọi thứ có trên giường ném về phía Lý Minh Châu, Lý Minh Châu gian nan tránh né, có mấy cái không tránh được thì bị ném vào người.
Cô cầm lấy cái lược vừa bị ném tới, trừng mắt với Tô Thiên Du, “Không được nhúc nhích!”
Tô Thiên Du bị cô quát cho run cả người, ấm ức nắm lấy cái kẹp trong tay, không đủ can đảm ném vào người Lý Minh Châu, mềm như cọng bún.
Lý Minh Châu uy hiếp nói, “Tôi nói bà không được nhúc nhích, bà không nghe thấy sao?”
Lục Dao ngồi cách đó không xa nghe cô quát cũng run rẩy.
Tô Thiên Du thấy la lối không thành thì miệng méo xệch đi, gào khóc, “Mày là đồ chó chết! Mày đừng mong bỏ rơi tao……. Mày đừng mong bỏ rơi tao…….. Hu hu hu hu hu hu……. Mày đừng mong bỏ rơi tao…….”
Tô Thiên Du khóc đứt hết ruột hết gan, cuối cùng nấc lên từng hồi. Lý Minh Châu lúc đầu tính kệ cho bà ta khóc, giờ không biết sao đành dịu dàng dỗ dành, “Tôi không bỏ rơi bà đâu.”
Cô vỗ vỗ lưng Tô Thiên Du, “Tôi thắt kiểu tóc Lý Văn Lâm thích nhất cho bà nhé?”
Tô Thiên Du tuy đã bị điên nhưng là kẻ điên có trực giác, ví dụ như bà ta biết Lý Minh Châu ăn mềm không ăn cứng, nên khi Lý Minh Châu dỗ bà ta thì bà ta càng khóc hăng say hơn, như thể là học trò của nàng Mạnh Khương Nữ, nếu khóc không ngã nổi trường thành thì chí ít cũng phải khóc cạn cả Tây Hồ.
Lý Minh Châu dỗ được hai câu mà không thấy hiệu quả thì bản tính bại lộ, cau mày, nói với giọng hung hăng, “Bà vẫn còn sức khóc đúng không?”
Tô Thiên Du biết giờ không được khóc nữa, nấc một cái, trông cực kỳ đáng thương co cụm một chỗ, mắt lại lia sang nhìn chằm chằm Lục Dao với vẻ tàn nhẫn.
Lục Dao đột nhiên thấy sau lưng tê dại, đứng phắt dậy.
Tô Thiên Du nhìn cậu như vậy khiến cậu cảm thấy mình như vừa cướp đi báu vật của ai đó.
Lý Minh Châu cúi xuống nhặt mấy hạt châu bằng thủy tinh dưới đất lên, cô kiên nhẫn thắt bím tóc kiểu quai chèo cho Tô Thiên Du, lúc thắt xong thì như hóa phép biến ra hai cái dây cột tóc hoa anh đào.
Mắt Tô Thiên Du sáng lên, cười ngọt ngào hẳn.
Lục Dao để ý thấy, hai cái dây này chính là thứ Lý Minh Châu mua khi đi dạo Ngân Thái hôm qua, lúc đó cậu còn vì “Lý Minh Châu có phải có bạn gái không” mà ghen tỵ, khó chịu thật lâu.
Giờ nhìn thấy hai cái dây cột tóc này đều để cho Tô Thiên Du xài thì cậu bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Lý Minh Châu rửa mặt, súc miệng rồi đút thuốc cho Tô Thiên Du, sau đó đút cơm cho bà ta, cuối cùng đưa gương cho Tô Thiên Du soi. Lúc này Tô Thiên Du mới vui vẻ, vừa lấy tay cuốn lọn tóc vừa ngắm nghía cái cột tóc anh đào mới.
Rốt cuộc Lý Minh Châu cũng rảnh rang được một chút, tranh thủ ngồi vào bàn cơm ăn qua loa mấy miếng.
Lục Dao nhìn thấy toàn bộ quá trình thì lòng xót xa khôn tả.
Cậu hỏi, “Cậu vẫn luôn thế sao?”
Lý Minh Châu không trả lời, Tô Thiên Du thấy bọn họ ngồi sát nhau lại gào lên, “Lý Minh Châu! Không cho mày ngồi gần nó như thế! Đàn ông không có gì tốt! Nó sẽ lừa mày đấy!”
Lục Dao trả lời, “Dì à, con sẽ không lừa cậu ấy.”
“Cứt ấy! Mấy lời lũ đàn ông chúng mày nói không đáng tin! Mày muốn lừa Lý Minh Châu đi chứ gì! Mày nằm mơ! Mày nằm mơ!”
Tô Thiên Du khua tay loạn xạ mà mắng chửi, như thể giây tiếp theo bà ta có thể phóng từ trên giường xuống mà đánh Lục Dao.
Lục Dao nói, “Hình như dì muốn nhảy xuống đánh tôi.”
Lý Minh Châu vui vẻ nói, “Nếu cậu có thể bức bà ấy nhảy xuống đánh cậu thì sau này cậu không cần học hành gì nữa, tôi sẽ tiến cử cậu vào luôn khoa Y Đại học Thanh Hoa.”
Lục Dao: ………….
Lý Minh Châu thật có khiếu kể chuyện cười đen.
Lục Dao lại nói, “Dì có vẻ không thích tôi.”
“Yên tâm, chuyện bình thường.” Lý Minh Châu nhìn cậu trấn an, “Bà ấy cũng có thích tôi đâu.”
Lý Minh Châu nghĩ ngợi rồi bổ sung, “Bà ấy chẳng thích ai cả.”
Lục Dao thầm nghĩ: Cậu với tôi sao giống nhau được, cậu là con ruột của bà ấy, còn tôi đâu phải. Hơn nữa ai đời mới gặp lần đầu đã để lại ấn tượng xấu thế chứ?
Đại thiếu gia Lục Dao vẫn chưa nghĩ cho rành rọt vì sao cậu lại muốn bà điên này có ấn tượng tốt với cậu. Có lẽ đây là hội chứng gặp mẹ vợ liền thấy căng thẳng trong truyền thuyết, một khi phát bệnh thì chẳng có thuốc nào cứu nổi.
Triệu chứng bệnh như sau: Cố gắng biểu hiện tốt trước mặt mẹ vợ, trong đó có một điều là làm bà ấy vui, khoa học chứng minh động cơ của việc này là bị động, không phải chủ động.
Hiện giờ Lục Dao đang “bị động” muốn Tô Thiên Du có thiện cảm với mình.
Trước khi chiếm được thiện cảm thì cậu buồn bực hỏi, “Sao dì lại gọi cậu là Lý Minh Châu?”
Lý Minh Châu đang dọn chén đũa thoáng khựng tay lại, mắt cụp xuống, nói dối qua loa, “Mẹ tôi muốn có đứa con gái, đặt tên là Lý Minh Châu, sinh tôi ta thấy không phải thế liền hóa điên.”
Lý Minh Châu rất có năng khiếu nói dối, đối phó với Lục Dao dễ như trở bàn tay.
Lục Dao hiểu ra vấn đề, tin ngay.
Cậu kêu lại một lần, “Lý…….. Minh Châu, Lý Minh Châu, tên hay đấy.” Lục Dao nói, “Hòn ngọc quý trên tay, bà ấy hẳn rất coi trọng cậu.”
Lý Minh Châu cười cười chiếu lệ, nhếch môi mỉa mai, “Ha ha, chắc thế.”
Lúc Lý Minh Châu đi rửa chén, Tô Thiên Du cảnh giác nhìn ra chỗ cô, thấy Lý Minh Châu vẫn cúi đầu không để ý động tĩnh trong phòng mới thần bí ngoắc tay gọi Lục Dao.
Lục Dao chỉ vào mình, Tô Thiên Du gật gật đầu.
Lục Dao liền đi tới, cười một nụ cười tiêu chuẩn nam thần, rất nhiệt tình mở miệng, giới thiệu muộn màng, tranh thủ tăng mạnh độ thiện cảm trong lòng Tô Thiên Du, “Chào dì, con là Lục Dao, là bạn học của Lý Minh …. Châu.”
“Hứ, còn bạn học cái gì.” Tô Thiên Du cười khẩy, đột nhiên híp mắt hỏi cậu, “Mày nói cho tao nghe, mày có phải bạn trai của nó không?”
Lục Dao vốn đã soạn được một bài văn tám trăm từ để tăng thiện cảm trong đầu, thậm chí phải khen bím tóc của Tô Thiên Du như thế nào cũng nghĩ xong xuôi, ai ngờ Tô Thiên Du vừa mở miệng đã đánh một đòn khiến cậu choáng váng.
Lục Dao vừa nghĩ tới chuyện tối qua mình vừa mới hôn trộm con trai nhà người ta, vừa nghĩ cách trả lời, nụ cười nam thần vẫn còn đó nhưng mồ hôi lạnh đã nhỏ thành giọt, cậu giả ngây giả ngô, chậm chạp nói, “…….Dạ?”