Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Hoạt động ngoại khóa
Lý Minh Châu nhíu mày, lúc này đột nhiên mới thấy mọi hành động của Lục Dao có vẻ…… không bình thường.
Tuy Lý Minh Châu giả trai nhưng thực chất cô vẫn là nữ.
Khi Lục Dao đối tốt với cô, cô hoàn toàn không thấy có gì không ổn, vì cô cứ luôn nghĩ là: Cậu đang lấy lòng.
Vì sao phải lấy lòng?
Vì Lục Dao luôn lấy lòng con gái, từ lúc đi nhà trẻ đã muốn ngủ trưa chung với bé gái xinh nhất, kỹ năng lấy lòng con gái là năng khiếu bẩm sinh của cậu.
Lý Minh Châu đã chứng kiến mức độ chăm chỉ đổi bạn gái hồi cấp Hai của cậu, cho nên cô tin chắc với cái tính thiếu gia của Lục Dao thì một ngày không dây dưa với con gái là người ngợm không thoải mái.
Vậy nên, khi cô thấy Lục Dao la lối khóc lóc ăn vạ đều cảm thấy Lục Dao làm vậy để lấy lòng mình.
Nhưng hôm nay không hiểu sao mà cô lại tỉnh ra: Mẹ nó, mình là “nam” mà!
Lý Minh Châu khựng lại, thầm nghĩ: Lục Dao mắc gì đi lấy lòng con trai?
Cô giật thót, nhìn Lục Dao là lạ.
Lục Dao vẫn đứng sau ấm ức, cậu nhớ Lý Minh Châu như thế mà Lý Minh Châu lại không thèm nhớ cậu, cậu đương nhiên thấy ấm ức.
Lục Dao ấm ức trông cũng đẹp, đáng tiếc bây giờ Lý Minh Châu đã phát hiện một bí mật động trời, cô đứng đực ra xoa xoa tay, không quay đầu lại nữa mà đi xuống lầu.
Lục Dao thấy Lý Minh Châu đột nhiên lủi nhanh hơn thỏ thì nghĩ thầm: Sao cậu ấy chạy nhanh như thấy quỷ thế?
Lý Minh Châu cứ thế trốn Lục Dao hai ngày liền.
Mấy hôm trước là Lục Dao không đi gặp cô, còn bây giờ là cô trốn Lục Dao.
Tuy hai người ở cùng một chỗ nhưng thời gian gặp nhau lại ít hơn trước.
Lục Dao muốn đợi cô đi về chung đều không tìm thấy cô, tình trạng này duy trì mãi tới ngày diễn ra hoạt động ngoại khóa mới có chút khởi sắc.
Hoạt động ngoại khóa của các trường cấp Ba trong thành phố H diễn ra cùng một ngày, từng nhóm học sinh cấp Ba đổ vào địa điểm được chỉ định, để tiện cho việc quản lý thì mọi trường học đều yêu cầu học sinh mặc đồng phục để phân biệt.
Cho nên trong ngày diễn ra hoạt động ngoại khóa thì trong khu thắng cảnh Tây Hồ bạ đâu cũng thấy học sinh cấp Ba căng tràn nhựa sống.
Sáng sớm, trường Trung học số Một liền bố trí đoàn xe dừng ở quảng trường trước cổng trường, mỗi chiếc xe đều ghi rõ dành cho khối nào lớp mấy để cho học sinh dễ nhận ra xe của mình.
Đám học sinh coi hoạt động ngoại khóa như một dịp đi chơi, trong cặp trừ vở và bút thì còn ních đầy một đống đồ ăn vặt.
Cặp của Cố Tiểu Phi còn hoàng tráng hơn, cậu ta không mang cái cặp bình thường hay mang đi học mà mang một cái ba lô đen to đùng đi.
Đỗ Vũ Hiên lúc điểm danh trên xe thấy cậu ta mang một ba lô căng phồng thì cười không hề nể mặt, “Cố Tiểu Phi, sao cậu không kéo luôn một cái valy tới!”
Cố Tiểu Phi bĩu môi, “Thật ra tôi muốn lắm chứ nhưng mà lão La không cho.”
Lão La ngồi đằng trước nghe vậy thì vui vẻ nói, “Giữ ba lô không giữ người, à, đồ ăn thì phải để lại, không cho phép lãng phí!”
Bên trong xe cười vang.
Tô Hiểu nói, “Cố Tiểu Phi, năm ngoái không phải cậu ăn mặc lồng lộn lắm sao, sao năm nay trông chán đời thế?”
Lâm Giác Minh nhanh chóng tiếp lời, “Năm nay không muốn cho mấy em gái trường khác nhìn lé mắt sao? Tưởng cậu muốn hết FA chứ!”
Lão La quát to, “Nhãi ranh………. nghĩ tôi chết rồi chắc!”
Cố Tiểu Phi không phục nói, “Đó là năm ngoái, năm nay có hy vọng sao!”
Đỗ Vũ Hiên trêu cậu ta, “Sao năm nay không có hy vọng?”
“À…… tôi biết rồi!” Tô Hiểu chớp chớp mắt, “Cậu ám chỉ Lục Dao!”
Dương Khả vừa nghe thấy tên Lục Dao thì mặt đã đỏ lên, hôm nay cô ta trang điểm rất kỹ càng, hy vọng có thể tình cờ gặp Lục Dao.
“Nói nhảm vừa thôi, mấy hôm nay diễn đàn trường muốn nổ tung luôn, dạo này toàn là học sinh trường khác ùa vào đấy, người nào người nấy như tám đời chưa thấy con trai bao giờ, hận không thể hỏi rõ hết mười tám đời tổ tông Lục Dao!” Cố Tiểu Phi kêu lên.
“Ha ha ha lão La! Em muốn tố cáo Cố Tiểu Phi mang điện thoại đi học! Thầy mau lục soát người cậu ta! Cậu ta chắc chắn mang theo!” Lâm Hạ hét lên.
“Đệt cụ, Tiểu Lâm Tử cậu đừng có ngậm máu phun người!” Cố Tiểu Phi giơ cao tay tỏ vẻ trong sạch, “Lão La, có trời đất chứng giám, em mà mang điện thoại đi học thì sẽ nộp cho thầy ngay.”
Trong xe ồn ào, cậu ta chắc chắn nộp điện thoại thông minh! Chắc chắn là điện thoại thông minh! Lão La đừng khách khí! Lục soát cậu ta đi!
Cố Tiểu Phi đáng thương kêu toáng lên, vừa khóc vừa nháo ôm lấy eo Đỗ Vũ Hiên, nức nở tố cáo.
Lâm Hạ cười nói, “Cố Tiểu Phi cậu có phải con trai không hả? Suốt ngày chỉ biết nhõng nhẽo với lớp trưởng!”
Cố Tiểu Phi không hề biết xấu hổ mà nói, “Cậu thì biết gì, đây là nơi đảm bảo cho anh đây luôn giữ thành tích ổn định.”
Trong xe lại ồn ào kêu tên nhãi chó chết, nên kéo đi đánh chết, bảo lão La làm chủ, nói Đỗ Vũ Hiên suốt ngày bao che nghi phạm, nói Cổ Tiểu Phi mặt dày quá đáng!
Lớp Một hôm nay hiếm khi sôi nổi như thế, toàn thanh niên mười bảy mười tám tuổi, ai cũng có chút xốc nổi, thiếu kiên nhẫn, tâm trạng kích động hưng phấn đều viết rõ trên mặt.
Lão La cười nói, “Mấy trò đừng xem hoạt động ngoại khóa như đi du xuân thế chứ!”
Cố Tiểu Phi đảo túi đồ ăn vặt: Có khác gì nhau đâu.
Đội xe giống như chuỗi toa xe lửa, học sinh lớp Một mở cửa sổ ra, nghe thấy học sinh lớp nào đó đang hát bài Chuột yêu gạo lạc tông, khiến học sinh lớp Một cười nghiêng ngả.
Khi hai xe song hành, học sinh trong chiếc xe kế bên gào lên, “Nói ông ấy vượt xe lớp Một đi! Chú tài xe đừng ngại! Nhấn ga! Vượt qua! Vượt qua!”
Lớp Một cũng không phục, sao bọn họ có thể để người khác vượt qua, vì thế cũng ồn ào cổ vũ tài xế vượt xe kế bên.
Đương nhiên, mặc kệ học sinh hô hào cỡ nào thì tài xế đều lái xe bình thường, ở trong khu thắng cảnh mà đua xe, bộ chán sống rồi sao!
Trong tiếng hoan hô đầy huyên náo, xe buýt của trường Trung học số Một cuối cùng cũng đến bãi đỗ xe khu du lịch.
Chủ nhiệm các lớp chỉ huy học sinh lớp mình xuống xe theo thứ tự, xếp thành một hàng dài.
Lúc ngồi trên xe, Lý Minh Châu không hùa theo bọn họ. Vừa xuống xe thì người cô hơi lênh chênh, hễ cô nhớ tới hành vi kỳ quái của Lục Dao thì đừng nói người lênh chênh mà mắt cũng tối lại.
Trường Trung học số Một có rất nhiều lớp, giáo viên cũng không thông báo khi nào lớp Truyền Thông đến, dù sao giáo viên đâu ấu trĩ giống lũ học trò mà hứng thú với hotboy hay tình yêu gà bông gì đó.
Nhưng dù giáo viên không báo thì học sinh vẫn có cách biết được!
Giờ mà mở diễn đàn trường lên thì chỉ toàn là bài viết của học sinh trường khác.
Như là:
Mấy anh chị trường Trung học số Một tới chưa? Xe lớp Truyền Thông đỗ ở đâu thế?
Lục Dao có tới không? Lục Dao có tới không? Lục Dao có tới không? Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Có tài nguyên tốt thì chia cho mọi người với! Trường Trung học số Một đừng ém riêng chứ!
Cô hoa khôi trường số Hai có phải là bạn gái cũ của Lục Dao không?
Tôi học chung cấp Hai với Lục Dao nè, muốn biết gì thì cứ hỏi tôi.
Bán ly có in ảnh! Một cái mười đồng, mại dô!
Bài viết cứ hiện ùn ùn không dứt sau mỗi lần đổi mới cách năm phút.
Lý Minh Châu uống một ngụm nước, nhìn trái nhìn phải liền thấy đồng phục đỏ trắng và tím trắng của học sinh trường khác.
Đồng phục của trường Trung học số Một là xanh trắng, nhìn rất tươi mát dịu mắt, nhưng nhiều người túm tụm một chỗ thật khó phát hiện Lục Dao ở đâu.
Cố Tiểu Phi vừa lướt diễn đàn vừa đi cạnh Lý Minh Châu, kinh ngạc kêu lên, “Má! Hoa khôi trường số Hai từng là bạn gái cũ của Lục Dao hả? Nể vãi!”
“Cái gì cái gì?” Dương Khả thò đầu sang, “Lại bạn gái cũ nào thế?”
Cố Tiểu Phi nhìn lão La đi đằng trước, xác định ông không đột nhiên quay đầu lại thu điện thoại của mình thì mới đưa điện thoại cho Dương Khả xem qua.
“Hoa khôi trường số Hai Sở Ninh à, trước kia cô ta học trường Trung học phụ thuộc, Lục Dao không phải cũng học ở đó sao!” Cố Tiểu Phi nói, “Ôi, còn có ảnh cũ của cô ấy lúc còn học Trung học phụ thuộc nữa, ơ đệt, nhìn hơi giống hotgirl trà sữa nhỉ?”
“Đưa tôi xem, đưa tôi xem!” Dương Khả đoạt lấy điện thoại của cậu ta, “Ai nói vậy? Đáng tin không?”
Đỗ Vũ Hiên đợi một lúc, sau đó đi tới hai bước, “Bọn cậu đang nói gì đó?”
“Sở Ninh trường số Hai.” Cố Tiểu Phi nói.
“À, tôi biết, là hoa khôi học siêu giỏi trường số Hai.” Đỗ Vũ Hiên đáp, “Hồi trước tôi đi thi hùng biện có gặp cô ấy, cô ấy là MC hôm đó.”
“Thế nào? Đẹp không?” Cố Tiểu Phi nói với vẻ si mê.
Đỗ Vũ Hiên nhớ lại, “Đẹp, hơn nữa thành tích của cô ấy rất tốt, trong nhà lại khá giả, hồi trước tham gia cuộc thi sáng tác thơ của đài truyền hình thành phố H còn đạt giải Nhất. Tôi nhớ hồi còn học cấp Hai cô ấy là Mc kênh thiếu nhi đài truyền hình thành phố đấy.”
“Vãi đạn! Kênh thiếu nhi nào thế? Sao tôi không biết.” Cố Tiểu Phi khiếp sợ nói, “Mẹ ơi, nữ thần sống đây mà!”
“Đúng vậy, lúc đó cô ấy chính là hoa khôi trường Trung học phụ thuộc, vậy chắc là…… quen Lục Dao nhỉ?” Đỗ Vũ Hiên nhướng mày.
“Chắc chắn là quen, trên diễn đàn nói cô ấy là bạn gái cũ của Lục Dao.” Cố Tiểu Phi than thở.
Đỗ Vũ Hiên bật cười, “Rốt cuộc Lục Dao có bao nhiêu bạn gái cũ thế, bọn cậu đừng bịa đặt đi!”
Cậu ta quay đầu, nhìn Lý Minh Châu, “Này, Lý Minh, không phải cậu khá thân với Lục Dao sao, cậu biết cậu ta với Sở Ninh có quan hệ gì không?”
Lý Minh Châu lạnh lùng đáp, “Liên quan gì tới tôi.”
Cô nói xong thì rảo bước đi lên phía trước mấy bước.
Đỗ Vũ Hiên gãi gãi mũi, “Sao tôi cảm thấy……. cậu ta hình như không vui nhỉ?”
Cố Tiểu Phi nói, “Ngu vừa thôi, có bao giờ cậu ấy vui chưa?”
Đỗ Vũ Hiên nói, “Nhưng vừa rồi hình như rất không vui.”
Cố Tiểu Phi đoán bừa, “Chắc Sở Ninh cũng là nữ thần của cậu ấy.”
Đỗ Vũ Hiên cười nói, “Bớt giỡn đi, với ngoại hình của Lý Minh mà coi Sở Ninh như nữ thần sao!”
Cố Tiểu Phi nghĩ ngợi rồi nói, “Cũng đúng, cậu không nhắc thì thôi chứ vừa nhắc là tôi cảm thấy Lý Minh trông rất ẻo lả, nói sao ta, như bê đê ấy! Đúng đúng đúng, tôi thấy cậu ta mà giả gái chắc chắn rất đẹp, con gái mà thấy chắc hổ thẹn hết!”
Cậu ta càng nói càng cảm thấy có lý, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Lý Minh Châu, than một tiếng, “Tôi thấy đẹp hơn cả Sở Ninh.”
Đỗ Vũ Hiên cốc đầu cậu ta, “Ăn nói cho cẩn thận, tôi thấy cậu muốn chết đây mà.”
Cố Tiểu Phi giật thót, lập tức che miệng lại, nơm nớp nhìn thoáng qua Lý Minh Châu đang đi đằng trước, sợ vừa rồi cô nghe được mình nói oang oang như thế.
Lão La đi tuốt đằng trước dẫn đường, đi suốt nửa tiếng, trên đường gặp không ít lớp nhưng lại không hề thấy bóng dáng lớp Truyền Thông.
Bên cạnh vườn cây chính là đường Linh Ẩn, sau đó là đồi núi trập trùng, lúc đi ngang đường Linh Ẩn thấy rất nhiều khách hành hương lên núi bái Phật.
Lão La đưa mọi người tới cửa vườn cây, dặn dò tỉ mỉ một lần rồi báo thời gian buổi chiều tập hợp sau đó giải tán lớp.
Lý Minh Châu là một người vô cùng kiên trì với chủ nghĩa cá nhân, không hề có khái niệm tập thể trong truyền thuyết.
Lớp Một vừa giải tán thì cô liền đeo cặp đi tham quan một mình.
Trừ học sinh trường Trung học số Một thì còn có mấy học sinh trường khác ở đây quan sát thực vật, Lý Minh Châu đi một lúc đã thấy ba loại đồng phục khác nhau.
Tới giữa trưa, vở của Lý Minh Châu đã ghi chép rất nhiều đặc tính của thực vật, cô tìm ghế ngồi nghỉ, mở điện thoại ra xem.
Vừa mới mở ra liền thấy thông báo mười mấy cuộc gọi nhỡ và hơn mười tin nhắn chưa đọc, tất cả đều cùng từ một gửi tới: Lục Dao.
Ở một nơi khác, từ sáng Lục Dao đã bắt đầu cầm điện thoại khư khư, không phải gọi điện thì cũng nhắn tin, không có ý định giao lưu với học sinh khác.
Học sinh lớp Truyền Thông cũng lướt diễn đàn, nhìn thấy trên đó đều xin vị trí cụ thể của Lục Dao thì nhất thời cảm thấy nở mày nở mặt.
Đặc biệt là con gái trong lớp, cho dù bọn họ cũng không có cơ hội gần quan được ban lộc nhưng bọn học sinh trường khác đến mặt Lục Dao cũng không thấy được, chỉ nghĩ tới đó đã khiến họ có cảm giác ưu việt.
Mà Lục Dao, người ở tâm điểm các cuộc thảo luận thì hoàn toàn không quan tâm. Hai ngày nay, vì Lý Minh Châu tránh cậu mà cậu đang cực kỳ tủi thân.
Lục Dao nghĩ lại những hành động gần đây của mình, nghĩ muốn nổ đầu cũng không biết mình lại làm gì khiến cô giận.
Hôm nay có hoạt động ngoại khóa, thời cơ tốt như vậy mà cậu lại không liên lạc được với Lý Minh Châu, mãi tới khi xuống xe tâm trạng cậu vẫn không khá lên được.
Học sinh lớp Truyền Thông tầm chín giờ là đến vườn cây. Bọn họ vừa bước xuống xe thì dường như mang khí chất siêu sao lên sân khấu, cực chói lóa.
Học sinh xung quanh liền chú ý tới: Dù sao lớp này mặt bằng nhan sắc rất cao, người nào người nấy trông đều ngon thịt ngọt xương, đứng yên một chỗ cho người khác ngắm cũng đủ khiến họ thấy vui.
Nhất thời, con gái mấy trường khác đều kích động không thôi.
“Lớp Truyền Thông tới rồi? Đây là lớp Truyền Thông phải không?”
“Má nó, có thấy Lục Dao không?”
“Ai là Lục Dao? Lướt diễn đoàn nguyên ngày hôm nay đều thấy tên cậu ta?”
“Ôi cậu không xem ảnh à, người kia kìa! Là cái cậu mặc đồng phục đó đó!”
“Cậu nói xàm vừa chứ, có ai không mặc đồng phục đâu.”
“Là người đi phía sau……. ối!!!!!”
“Cậu gào cái gì? Đừng kéo ao tôi á á á áo tôi bị cậu kéo rớt luôn này! Cậu đừng nhảy!”
“Tôi thấy Lục Dao! Tôi thấy Lục Dao! Má nó rốt cuộc cũng thấy! Đẹp trai dã man!”
“Mau chụp hình đăng lên diễn đàn đi! Tài nguyên phải chia sẻ biết chưa?”
“Cậu nói nếu tôi chạy tới xin số cậu ta thì cậu ta có cho không?”
Tiếng thảo luận xung quanh không lớn không nhỏ nhưng đủ để nghe toàn bộ lớp Truyền Thông nghe thấy.
Vương Miểu vừa hâm mộ vừa ghen ghét, “Anh Lục, mẹ nó anh cứ như minh tinh ấy!”
“Chẳng có em gái nào đẹp, nhưng mà bị nhìn ngó kiểu này không hay lắm.” Lâm Quân Huy chà xát cánh tay.
“Anh Lục, anh Lục!” Ngô Thành kêu, “Sáng tới giờ anh cứ mân mê điện thoại suốt thế làm gì?”
Điện thoại Lục Dao vẫn kè kè lỗ tai cậu suốt, từ sáng tới giờ gọi bao nhiêu cuộc đều không gọi được.
“Gọi ai thế, ai mà mặt mũi lớn vậy, sáng giờ đều không bắt máy?” Ngô Thành thì thầm.
“Không phải Sở Ninh chứ?” Lâm Quân Huy nói, hiển nhiên cậu ta cũng để xem bài viết đứng đầu diễn đàn.
“Tôi nghĩ không phải, Lục Dao có bao giờ để ý tới bọn con gái đâu?” Vương Miểu buồn bực, “Tôi thấy vẻ mặt này của cậu ta, động tác này của cậu ta……… Hình như quen quen…….”
Lâm Quân Huy và Ngô Thành đưa mắt nhìn nhau, xác nhận cảm thấy cái vẻ bứt rứt kiểu đó của Lục Dao trông rất quen.
Hai người nuốt nuốt nước miếng, không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Không phải là gọi Lý Minh chứ?
Tuy Lý Minh Châu giả trai nhưng thực chất cô vẫn là nữ.
Khi Lục Dao đối tốt với cô, cô hoàn toàn không thấy có gì không ổn, vì cô cứ luôn nghĩ là: Cậu đang lấy lòng.
Vì sao phải lấy lòng?
Vì Lục Dao luôn lấy lòng con gái, từ lúc đi nhà trẻ đã muốn ngủ trưa chung với bé gái xinh nhất, kỹ năng lấy lòng con gái là năng khiếu bẩm sinh của cậu.
Lý Minh Châu đã chứng kiến mức độ chăm chỉ đổi bạn gái hồi cấp Hai của cậu, cho nên cô tin chắc với cái tính thiếu gia của Lục Dao thì một ngày không dây dưa với con gái là người ngợm không thoải mái.
Vậy nên, khi cô thấy Lục Dao la lối khóc lóc ăn vạ đều cảm thấy Lục Dao làm vậy để lấy lòng mình.
Nhưng hôm nay không hiểu sao mà cô lại tỉnh ra: Mẹ nó, mình là “nam” mà!
Lý Minh Châu khựng lại, thầm nghĩ: Lục Dao mắc gì đi lấy lòng con trai?
Cô giật thót, nhìn Lục Dao là lạ.
Lục Dao vẫn đứng sau ấm ức, cậu nhớ Lý Minh Châu như thế mà Lý Minh Châu lại không thèm nhớ cậu, cậu đương nhiên thấy ấm ức.
Lục Dao ấm ức trông cũng đẹp, đáng tiếc bây giờ Lý Minh Châu đã phát hiện một bí mật động trời, cô đứng đực ra xoa xoa tay, không quay đầu lại nữa mà đi xuống lầu.
Lục Dao thấy Lý Minh Châu đột nhiên lủi nhanh hơn thỏ thì nghĩ thầm: Sao cậu ấy chạy nhanh như thấy quỷ thế?
Lý Minh Châu cứ thế trốn Lục Dao hai ngày liền.
Mấy hôm trước là Lục Dao không đi gặp cô, còn bây giờ là cô trốn Lục Dao.
Tuy hai người ở cùng một chỗ nhưng thời gian gặp nhau lại ít hơn trước.
Lục Dao muốn đợi cô đi về chung đều không tìm thấy cô, tình trạng này duy trì mãi tới ngày diễn ra hoạt động ngoại khóa mới có chút khởi sắc.
Hoạt động ngoại khóa của các trường cấp Ba trong thành phố H diễn ra cùng một ngày, từng nhóm học sinh cấp Ba đổ vào địa điểm được chỉ định, để tiện cho việc quản lý thì mọi trường học đều yêu cầu học sinh mặc đồng phục để phân biệt.
Cho nên trong ngày diễn ra hoạt động ngoại khóa thì trong khu thắng cảnh Tây Hồ bạ đâu cũng thấy học sinh cấp Ba căng tràn nhựa sống.
Sáng sớm, trường Trung học số Một liền bố trí đoàn xe dừng ở quảng trường trước cổng trường, mỗi chiếc xe đều ghi rõ dành cho khối nào lớp mấy để cho học sinh dễ nhận ra xe của mình.
Đám học sinh coi hoạt động ngoại khóa như một dịp đi chơi, trong cặp trừ vở và bút thì còn ních đầy một đống đồ ăn vặt.
Cặp của Cố Tiểu Phi còn hoàng tráng hơn, cậu ta không mang cái cặp bình thường hay mang đi học mà mang một cái ba lô đen to đùng đi.
Đỗ Vũ Hiên lúc điểm danh trên xe thấy cậu ta mang một ba lô căng phồng thì cười không hề nể mặt, “Cố Tiểu Phi, sao cậu không kéo luôn một cái valy tới!”
Cố Tiểu Phi bĩu môi, “Thật ra tôi muốn lắm chứ nhưng mà lão La không cho.”
Lão La ngồi đằng trước nghe vậy thì vui vẻ nói, “Giữ ba lô không giữ người, à, đồ ăn thì phải để lại, không cho phép lãng phí!”
Bên trong xe cười vang.
Tô Hiểu nói, “Cố Tiểu Phi, năm ngoái không phải cậu ăn mặc lồng lộn lắm sao, sao năm nay trông chán đời thế?”
Lâm Giác Minh nhanh chóng tiếp lời, “Năm nay không muốn cho mấy em gái trường khác nhìn lé mắt sao? Tưởng cậu muốn hết FA chứ!”
Lão La quát to, “Nhãi ranh………. nghĩ tôi chết rồi chắc!”
Cố Tiểu Phi không phục nói, “Đó là năm ngoái, năm nay có hy vọng sao!”
Đỗ Vũ Hiên trêu cậu ta, “Sao năm nay không có hy vọng?”
“À…… tôi biết rồi!” Tô Hiểu chớp chớp mắt, “Cậu ám chỉ Lục Dao!”
Dương Khả vừa nghe thấy tên Lục Dao thì mặt đã đỏ lên, hôm nay cô ta trang điểm rất kỹ càng, hy vọng có thể tình cờ gặp Lục Dao.
“Nói nhảm vừa thôi, mấy hôm nay diễn đàn trường muốn nổ tung luôn, dạo này toàn là học sinh trường khác ùa vào đấy, người nào người nấy như tám đời chưa thấy con trai bao giờ, hận không thể hỏi rõ hết mười tám đời tổ tông Lục Dao!” Cố Tiểu Phi kêu lên.
“Ha ha ha lão La! Em muốn tố cáo Cố Tiểu Phi mang điện thoại đi học! Thầy mau lục soát người cậu ta! Cậu ta chắc chắn mang theo!” Lâm Hạ hét lên.
“Đệt cụ, Tiểu Lâm Tử cậu đừng có ngậm máu phun người!” Cố Tiểu Phi giơ cao tay tỏ vẻ trong sạch, “Lão La, có trời đất chứng giám, em mà mang điện thoại đi học thì sẽ nộp cho thầy ngay.”
Trong xe ồn ào, cậu ta chắc chắn nộp điện thoại thông minh! Chắc chắn là điện thoại thông minh! Lão La đừng khách khí! Lục soát cậu ta đi!
Cố Tiểu Phi đáng thương kêu toáng lên, vừa khóc vừa nháo ôm lấy eo Đỗ Vũ Hiên, nức nở tố cáo.
Lâm Hạ cười nói, “Cố Tiểu Phi cậu có phải con trai không hả? Suốt ngày chỉ biết nhõng nhẽo với lớp trưởng!”
Cố Tiểu Phi không hề biết xấu hổ mà nói, “Cậu thì biết gì, đây là nơi đảm bảo cho anh đây luôn giữ thành tích ổn định.”
Trong xe lại ồn ào kêu tên nhãi chó chết, nên kéo đi đánh chết, bảo lão La làm chủ, nói Đỗ Vũ Hiên suốt ngày bao che nghi phạm, nói Cổ Tiểu Phi mặt dày quá đáng!
Lớp Một hôm nay hiếm khi sôi nổi như thế, toàn thanh niên mười bảy mười tám tuổi, ai cũng có chút xốc nổi, thiếu kiên nhẫn, tâm trạng kích động hưng phấn đều viết rõ trên mặt.
Lão La cười nói, “Mấy trò đừng xem hoạt động ngoại khóa như đi du xuân thế chứ!”
Cố Tiểu Phi đảo túi đồ ăn vặt: Có khác gì nhau đâu.
Đội xe giống như chuỗi toa xe lửa, học sinh lớp Một mở cửa sổ ra, nghe thấy học sinh lớp nào đó đang hát bài Chuột yêu gạo lạc tông, khiến học sinh lớp Một cười nghiêng ngả.
Khi hai xe song hành, học sinh trong chiếc xe kế bên gào lên, “Nói ông ấy vượt xe lớp Một đi! Chú tài xe đừng ngại! Nhấn ga! Vượt qua! Vượt qua!”
Lớp Một cũng không phục, sao bọn họ có thể để người khác vượt qua, vì thế cũng ồn ào cổ vũ tài xế vượt xe kế bên.
Đương nhiên, mặc kệ học sinh hô hào cỡ nào thì tài xế đều lái xe bình thường, ở trong khu thắng cảnh mà đua xe, bộ chán sống rồi sao!
Trong tiếng hoan hô đầy huyên náo, xe buýt của trường Trung học số Một cuối cùng cũng đến bãi đỗ xe khu du lịch.
Chủ nhiệm các lớp chỉ huy học sinh lớp mình xuống xe theo thứ tự, xếp thành một hàng dài.
Lúc ngồi trên xe, Lý Minh Châu không hùa theo bọn họ. Vừa xuống xe thì người cô hơi lênh chênh, hễ cô nhớ tới hành vi kỳ quái của Lục Dao thì đừng nói người lênh chênh mà mắt cũng tối lại.
Trường Trung học số Một có rất nhiều lớp, giáo viên cũng không thông báo khi nào lớp Truyền Thông đến, dù sao giáo viên đâu ấu trĩ giống lũ học trò mà hứng thú với hotboy hay tình yêu gà bông gì đó.
Nhưng dù giáo viên không báo thì học sinh vẫn có cách biết được!
Giờ mà mở diễn đàn trường lên thì chỉ toàn là bài viết của học sinh trường khác.
Như là:
Mấy anh chị trường Trung học số Một tới chưa? Xe lớp Truyền Thông đỗ ở đâu thế?
Lục Dao có tới không? Lục Dao có tới không? Lục Dao có tới không? Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Có tài nguyên tốt thì chia cho mọi người với! Trường Trung học số Một đừng ém riêng chứ!
Cô hoa khôi trường số Hai có phải là bạn gái cũ của Lục Dao không?
Tôi học chung cấp Hai với Lục Dao nè, muốn biết gì thì cứ hỏi tôi.
Bán ly có in ảnh! Một cái mười đồng, mại dô!
Bài viết cứ hiện ùn ùn không dứt sau mỗi lần đổi mới cách năm phút.
Lý Minh Châu uống một ngụm nước, nhìn trái nhìn phải liền thấy đồng phục đỏ trắng và tím trắng của học sinh trường khác.
Đồng phục của trường Trung học số Một là xanh trắng, nhìn rất tươi mát dịu mắt, nhưng nhiều người túm tụm một chỗ thật khó phát hiện Lục Dao ở đâu.
Cố Tiểu Phi vừa lướt diễn đàn vừa đi cạnh Lý Minh Châu, kinh ngạc kêu lên, “Má! Hoa khôi trường số Hai từng là bạn gái cũ của Lục Dao hả? Nể vãi!”
“Cái gì cái gì?” Dương Khả thò đầu sang, “Lại bạn gái cũ nào thế?”
Cố Tiểu Phi nhìn lão La đi đằng trước, xác định ông không đột nhiên quay đầu lại thu điện thoại của mình thì mới đưa điện thoại cho Dương Khả xem qua.
“Hoa khôi trường số Hai Sở Ninh à, trước kia cô ta học trường Trung học phụ thuộc, Lục Dao không phải cũng học ở đó sao!” Cố Tiểu Phi nói, “Ôi, còn có ảnh cũ của cô ấy lúc còn học Trung học phụ thuộc nữa, ơ đệt, nhìn hơi giống hotgirl trà sữa nhỉ?”
“Đưa tôi xem, đưa tôi xem!” Dương Khả đoạt lấy điện thoại của cậu ta, “Ai nói vậy? Đáng tin không?”
Đỗ Vũ Hiên đợi một lúc, sau đó đi tới hai bước, “Bọn cậu đang nói gì đó?”
“Sở Ninh trường số Hai.” Cố Tiểu Phi nói.
“À, tôi biết, là hoa khôi học siêu giỏi trường số Hai.” Đỗ Vũ Hiên đáp, “Hồi trước tôi đi thi hùng biện có gặp cô ấy, cô ấy là MC hôm đó.”
“Thế nào? Đẹp không?” Cố Tiểu Phi nói với vẻ si mê.
Đỗ Vũ Hiên nhớ lại, “Đẹp, hơn nữa thành tích của cô ấy rất tốt, trong nhà lại khá giả, hồi trước tham gia cuộc thi sáng tác thơ của đài truyền hình thành phố H còn đạt giải Nhất. Tôi nhớ hồi còn học cấp Hai cô ấy là Mc kênh thiếu nhi đài truyền hình thành phố đấy.”
“Vãi đạn! Kênh thiếu nhi nào thế? Sao tôi không biết.” Cố Tiểu Phi khiếp sợ nói, “Mẹ ơi, nữ thần sống đây mà!”
“Đúng vậy, lúc đó cô ấy chính là hoa khôi trường Trung học phụ thuộc, vậy chắc là…… quen Lục Dao nhỉ?” Đỗ Vũ Hiên nhướng mày.
“Chắc chắn là quen, trên diễn đàn nói cô ấy là bạn gái cũ của Lục Dao.” Cố Tiểu Phi than thở.
Đỗ Vũ Hiên bật cười, “Rốt cuộc Lục Dao có bao nhiêu bạn gái cũ thế, bọn cậu đừng bịa đặt đi!”
Cậu ta quay đầu, nhìn Lý Minh Châu, “Này, Lý Minh, không phải cậu khá thân với Lục Dao sao, cậu biết cậu ta với Sở Ninh có quan hệ gì không?”
Lý Minh Châu lạnh lùng đáp, “Liên quan gì tới tôi.”
Cô nói xong thì rảo bước đi lên phía trước mấy bước.
Đỗ Vũ Hiên gãi gãi mũi, “Sao tôi cảm thấy……. cậu ta hình như không vui nhỉ?”
Cố Tiểu Phi nói, “Ngu vừa thôi, có bao giờ cậu ấy vui chưa?”
Đỗ Vũ Hiên nói, “Nhưng vừa rồi hình như rất không vui.”
Cố Tiểu Phi đoán bừa, “Chắc Sở Ninh cũng là nữ thần của cậu ấy.”
Đỗ Vũ Hiên cười nói, “Bớt giỡn đi, với ngoại hình của Lý Minh mà coi Sở Ninh như nữ thần sao!”
Cố Tiểu Phi nghĩ ngợi rồi nói, “Cũng đúng, cậu không nhắc thì thôi chứ vừa nhắc là tôi cảm thấy Lý Minh trông rất ẻo lả, nói sao ta, như bê đê ấy! Đúng đúng đúng, tôi thấy cậu ta mà giả gái chắc chắn rất đẹp, con gái mà thấy chắc hổ thẹn hết!”
Cậu ta càng nói càng cảm thấy có lý, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Lý Minh Châu, than một tiếng, “Tôi thấy đẹp hơn cả Sở Ninh.”
Đỗ Vũ Hiên cốc đầu cậu ta, “Ăn nói cho cẩn thận, tôi thấy cậu muốn chết đây mà.”
Cố Tiểu Phi giật thót, lập tức che miệng lại, nơm nớp nhìn thoáng qua Lý Minh Châu đang đi đằng trước, sợ vừa rồi cô nghe được mình nói oang oang như thế.
Lão La đi tuốt đằng trước dẫn đường, đi suốt nửa tiếng, trên đường gặp không ít lớp nhưng lại không hề thấy bóng dáng lớp Truyền Thông.
Bên cạnh vườn cây chính là đường Linh Ẩn, sau đó là đồi núi trập trùng, lúc đi ngang đường Linh Ẩn thấy rất nhiều khách hành hương lên núi bái Phật.
Lão La đưa mọi người tới cửa vườn cây, dặn dò tỉ mỉ một lần rồi báo thời gian buổi chiều tập hợp sau đó giải tán lớp.
Lý Minh Châu là một người vô cùng kiên trì với chủ nghĩa cá nhân, không hề có khái niệm tập thể trong truyền thuyết.
Lớp Một vừa giải tán thì cô liền đeo cặp đi tham quan một mình.
Trừ học sinh trường Trung học số Một thì còn có mấy học sinh trường khác ở đây quan sát thực vật, Lý Minh Châu đi một lúc đã thấy ba loại đồng phục khác nhau.
Tới giữa trưa, vở của Lý Minh Châu đã ghi chép rất nhiều đặc tính của thực vật, cô tìm ghế ngồi nghỉ, mở điện thoại ra xem.
Vừa mới mở ra liền thấy thông báo mười mấy cuộc gọi nhỡ và hơn mười tin nhắn chưa đọc, tất cả đều cùng từ một gửi tới: Lục Dao.
Ở một nơi khác, từ sáng Lục Dao đã bắt đầu cầm điện thoại khư khư, không phải gọi điện thì cũng nhắn tin, không có ý định giao lưu với học sinh khác.
Học sinh lớp Truyền Thông cũng lướt diễn đàn, nhìn thấy trên đó đều xin vị trí cụ thể của Lục Dao thì nhất thời cảm thấy nở mày nở mặt.
Đặc biệt là con gái trong lớp, cho dù bọn họ cũng không có cơ hội gần quan được ban lộc nhưng bọn học sinh trường khác đến mặt Lục Dao cũng không thấy được, chỉ nghĩ tới đó đã khiến họ có cảm giác ưu việt.
Mà Lục Dao, người ở tâm điểm các cuộc thảo luận thì hoàn toàn không quan tâm. Hai ngày nay, vì Lý Minh Châu tránh cậu mà cậu đang cực kỳ tủi thân.
Lục Dao nghĩ lại những hành động gần đây của mình, nghĩ muốn nổ đầu cũng không biết mình lại làm gì khiến cô giận.
Hôm nay có hoạt động ngoại khóa, thời cơ tốt như vậy mà cậu lại không liên lạc được với Lý Minh Châu, mãi tới khi xuống xe tâm trạng cậu vẫn không khá lên được.
Học sinh lớp Truyền Thông tầm chín giờ là đến vườn cây. Bọn họ vừa bước xuống xe thì dường như mang khí chất siêu sao lên sân khấu, cực chói lóa.
Học sinh xung quanh liền chú ý tới: Dù sao lớp này mặt bằng nhan sắc rất cao, người nào người nấy trông đều ngon thịt ngọt xương, đứng yên một chỗ cho người khác ngắm cũng đủ khiến họ thấy vui.
Nhất thời, con gái mấy trường khác đều kích động không thôi.
“Lớp Truyền Thông tới rồi? Đây là lớp Truyền Thông phải không?”
“Má nó, có thấy Lục Dao không?”
“Ai là Lục Dao? Lướt diễn đoàn nguyên ngày hôm nay đều thấy tên cậu ta?”
“Ôi cậu không xem ảnh à, người kia kìa! Là cái cậu mặc đồng phục đó đó!”
“Cậu nói xàm vừa chứ, có ai không mặc đồng phục đâu.”
“Là người đi phía sau……. ối!!!!!”
“Cậu gào cái gì? Đừng kéo ao tôi á á á áo tôi bị cậu kéo rớt luôn này! Cậu đừng nhảy!”
“Tôi thấy Lục Dao! Tôi thấy Lục Dao! Má nó rốt cuộc cũng thấy! Đẹp trai dã man!”
“Mau chụp hình đăng lên diễn đàn đi! Tài nguyên phải chia sẻ biết chưa?”
“Cậu nói nếu tôi chạy tới xin số cậu ta thì cậu ta có cho không?”
Tiếng thảo luận xung quanh không lớn không nhỏ nhưng đủ để nghe toàn bộ lớp Truyền Thông nghe thấy.
Vương Miểu vừa hâm mộ vừa ghen ghét, “Anh Lục, mẹ nó anh cứ như minh tinh ấy!”
“Chẳng có em gái nào đẹp, nhưng mà bị nhìn ngó kiểu này không hay lắm.” Lâm Quân Huy chà xát cánh tay.
“Anh Lục, anh Lục!” Ngô Thành kêu, “Sáng tới giờ anh cứ mân mê điện thoại suốt thế làm gì?”
Điện thoại Lục Dao vẫn kè kè lỗ tai cậu suốt, từ sáng tới giờ gọi bao nhiêu cuộc đều không gọi được.
“Gọi ai thế, ai mà mặt mũi lớn vậy, sáng giờ đều không bắt máy?” Ngô Thành thì thầm.
“Không phải Sở Ninh chứ?” Lâm Quân Huy nói, hiển nhiên cậu ta cũng để xem bài viết đứng đầu diễn đàn.
“Tôi nghĩ không phải, Lục Dao có bao giờ để ý tới bọn con gái đâu?” Vương Miểu buồn bực, “Tôi thấy vẻ mặt này của cậu ta, động tác này của cậu ta……… Hình như quen quen…….”
Lâm Quân Huy và Ngô Thành đưa mắt nhìn nhau, xác nhận cảm thấy cái vẻ bứt rứt kiểu đó của Lục Dao trông rất quen.
Hai người nuốt nuốt nước miếng, không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Không phải là gọi Lý Minh chứ?