Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Không cho cậu đi
Trước giờ tự học, Cố Tiểu Phi tràn đầy sinh lực tung tăng chạy vào lớp, “Tin nóng đây! Hội học sinh khối Mười và Mười Một sẽ sáp nhập với nhau!”
Lời này vừa nói ra: Chẳng ai thèm quan tâm.
Cố Tiểu Phi thấy mất mặt, gõ lên bảng đen, “Lớp chúng ta có người trong Hội học sinh đó!”
“Tin cũ từ học kỳ trước mà giờ cậu còn nhai lại chi vậy!” Có người đáp.
“Sao tôi biết chứ! Này, Hội học sinh sáp nhập là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng là đây!” Cố Tiểu Phi hạ giọng, “Nhà trường muốn tổ chức một tổ kiểm tra, chịu trách nhiệm toàn trường, má nó chứ!”
“Học kỳ Một không phải đã lập đội sao đỏ à?”
“Gớm cái đội sao đỏ đó thì quản được cứt gì, suốt ngày đi nhặt rác quanh trường thì có!” Cố Tiểu Phi thở phì phò, “Năm nay nhà trường tính lấy bạo lực diệt bạo lực, tin ngầm cho hay, thành viên tổ kiểm tra lần này đều là người thuộc lớp Nghệ Thuật!”
“Cái lớp Nghệ Thuật toàn lũ yêu ma quỷ quái ấy hả?” Một người cười nói.
Nhắc tới lớp Nghệ Thuật là ai cũng thấy lạnh cả sống lưng.
Trường Trung học số Một là trường trọng điểm của thành phố H, nhưng dù là trường trọng điểm đi chăng nữa thì cũng có lớp chuyên và lớp rác rưởi.
Cái lớp rác rưởi đó chính là lớp Nghệ Thuật mà học sinh hay kháo nhau.
Thật ra lớp Nghệ Thuật cũng chẳng đến nỗi rác rưởi, chỉ là mấy anh trai chị gái cá biệt đều tụ hội trong lớp đó, suốt ngày nếu không tô son trát phấn sửa lại đồng phục thì cũng đánh nhau gây chuyện thị phi, chẳng làm gì ra hồn.
Thời đại này mà một học sinh Trung học chưa đủ lông đủ cánh đã học đòi trang điểm thì cũng bỏ qua đi!
Lại còn đánh nhau, đánh nhau thường thôi cũng chẳng có gì đáng nói cơ mà mấy bạn trẻ lớp Nghệ Thuật đúng là nhân tài hiếm có, không chỉ đánh học sinh mà năm ngoái còn đánh cả giáo viên, bị nhà trường nghiêm khắc xử phạt, đuổi học mấy người.
Một lớp học như vậy đâu thể nào tồn tại trong trường Trung học trọng điểm thành phố H chứ. Nhưng dù có là trường Trung học trọng điểm đi chăng nữa thì vấn đề đầu tiên vẫn là tiền đâu. Học sinh lớp Nghệ Thuật, cơ bản đều đi cửa sau vào, trong nhà có tiền mua một suất học, chỉ cần ngày thường đừng gây chuyện gì, hễ chịu ngồi lì trên ghế nhà trường ba năm thì giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cố Tiểu Phi nói năm nay nhà trường lập tổ kiểm tra lại tuyển thành viên từ cái lớp rác rưởi kia, điều này có nghĩa gì.
“Nghĩa là chúng ta sẽ bị bọn rác rưởi kia thống trị!” Cố Tiểu Phi không dám lớn giọng nói, chỉ lúng búng trong miệng.
Cố Tiểu Phi nhát gan, không dám lớn tiếng nói, mọi người cười nhạo cậu ta: Đồ thỏ đế!
“Nói ai thỏ đế đó!” Cố Tiểu Phi hừ một tiếng khinh miệt.
“Nhà trường nghĩ gì không biết, lại còn giải tán đội sao đỏ.” Dương Khả lầm bầm.
“Đội sao đỏ vô dụng quá mà.” Cố Tiểu Phi nói, “Đội đó còn có thể nhát gan hơn sao, bọn họ dám ho he trước đám học sinh cá biệt sao, bị người ta trừng mắt một cái là sợ vãi đái rồi!”
“Dù sao cũng đâu liên quan tới chúng ta đâu, chuyện sáp nhập kia cũng chẳng liên quan nốt, giờ chỉ có một chuyện lớn liên quan tới chúng ta.” Lớp phó học tập thừa cơ nhắc nhở mọi người, “Lịch thi chất lượng đầu năm đã có rồi, tí nữa tôi sẽ ghi lên bảng.”
“Gì chứ, chúng ta mới lớp Mười Một mà, đã lên Mười Hai đâu mà nghiêm khắc vậy….” Cố Tiểu Phi rên một tiếng.
“Đúng vậy, Cố Tiểu Phi, năm ngoái cậu đội sổ rồi, nếu học kỳ này không cố gắng thì học kỳ sau nên tranh thủ chuyển sang lớp đại trà mà học đi, đỡ kéo thành tích lớp ta xuống.”
Lớp Tự Nhiên là lớp trọng điểm của trường, mọi cá nhân trong lớp đều tranh đấu quyết liệt vì điểm số.
Lý Minh Châu là học sinh lớp Tự Nhiên, chỉ dựa vào điểm số mình cô đã kéo thành tích cả lớp lên, khiến điểm trung bình lớp Một cao hơn hẳn lớp Hai.
Lớp phó học tập nói xong thì nói với Lý Minh Châu, “Lý Minh này, đến lúc đó vẫn theo lệ cũ nhé, cậu đưa bài thi của cậu cho Dương Khả mượn đi photo.”
Lý Minh Châu không ngẩng đầu lên, ừ một tiếng, mở sách Vật Lý ra chuẩn bị cho tiết mới.
Mọi người đã quen thấy cô như thế nên cũng không trách cứ gì. Trong lớp có nữ sinh động lòng xuân nhìn cô vài lần, lá gan lớn chẳng kém Dương Khả, cười hì hì bắt chuyện: “Lý Minh, thành tích học kỳ Một của cậu thế nào?”
Lý Minh Châu lạnh lùng đáp, “Chưa xem.”
Dương Khả chống cằm nhìn cô, “Tôi xem giùm cậu rồi, 740, cậu được điểm tối đa đấy!”
Sau khi Lý Minh Châu nghe xong, thầm nhẩm lại một chút thấy không khác gì dự đoán của mình, tựa như cô đã quen với chuyện đó, gật đầu.
Dương Khả thấy cô không thích bị quấy rầy thì chẳng mặt dày bu bám tiếp, lảng đi.
Giờ tự học sáng nhanh chóng kết thúc, mấy tiết học khác cũng qua nhanh.
Lý Minh Châu nơm nớp đề phòng cả một buổi sáng, cuối cùng bị mấy học sinh lớp Nghệ Thuật tóm được ở cửa căn tin.
“Mình lại gặp nhau rồi, đàn anh có rảnh không? Tôi mời cậu ăn gì đó.”
Lý Minh Châu cố giật tay ra nhưng không đủ sức, mắt cô liếc thấy trên tay áo mấy tên đó có gắn huy hiệu: Tổ kiểm tra.
Vương Miểu trừng mắt với mấy học sinh gần đó, “Nhìn cứt gì mà nhìn! Tổ kiểm tra đang làm việc biết không?”
Lý Minh Châu giãy giụa một lát, mở miệng cảnh cáo: “Đây là căn tin!”
“Câu này giữ lại mà nói với Lục Dao, cú đá tối qua của cậu ngon lành thế cơ mà.” Ánh mắt Vương Miểu nhìn cô tràn đầy vẻ thương hại.
Dám chống đối Lục Dao, không những thế còn làm Lục Dao bị thương, Lý Minh Châu đúng là người đầu tiên.
Nghe Vương Miểu nhắc đến, Lý Minh Châu tức khắc nhớ lại chuyện tệ hại mà cô chỉ muốn quên đi tối qua.
Dọc đường đi, Lý Minh Châu bị xô xô đẩy đẩy, cuối cùng bị áp giải tới phòng y tế.
Phòng y tế ở bên trái căn tin. Lúc Lý Minh Châu bị đẩy vào thì thấy Lục Dao đang nghênh ngang ngồi trên giường.
Dường như cậu ta đã độc chiếm cả phòng y tế, mấy học sinh bên trong đều chạy ra ngoài hết, còn mấy tên trong tổ kiểm tra thì đứng canh cửa.
Mặt Lý Minh Châu tỉnh bơ như không, làm như người tối qua đá người khác không phải là cô.
Lục Dao vừa thấy Lý Minh Châu thì mặt mày u ám hẳn.
“Cậu còn dám đi học?”
“Mắc mớ gì tôi không dám đi?”
Lục Dao hất cái bàn cạnh giường đi khiến ly nước trên bàn rơi xuống đất vỡ choang một tiếng vang dội, trông như thể giây kế tiếp Lục Dao sẽ bật dậy lấy mạng chó của Lý Minh Châu.
Nhưng Lý Minh Châu đã sống nhiều năm như vậy, cho dù xã hội và thực tế mang đến cho cô bao nhiêu áp lực, cô đều có thể biến vụng thành hay: Nhìn đi, không phải cô không lo không nghĩ nhặt rác ăn mà lớn tới giờ sao?
Có thể thấy mạng chó của cô cũng không dễ lấy như vậy.
Lý Minh Châu bình thản nhìn Lục Dao, dựng cái bàn bị cậu hất ngã lên, “Lục Dao, cậu học cấp Ba rồi.”
Ý là: Có thể đừng ấu trĩ thế được không?
Lý Minh Châu bị bắt tới đây, dọc đường có vẻ như đã bị khi dễ ít nhiều, cổ áo đồng phục bị kéo ra phân nửa, để lộ làn da trắng như tuyết và xương quai xanh đẹp muốn lóa mắt Lục Dao.
Lục Dao nhắm mắt lại, dựa vào đầu giường, tính toán xem nên trả thù Lý Minh Châu như thế nào.
Ngón trỏ của cậu nhịp nhàng gõ lên đùi.
Lý Minh Châu mở miệng, “Chân cậu sao rồi?”
Lục Dao hừ lạnh một tiếng, nói giọng ồm ồm, “Chưa gãy, có phải thấy tiếc lắm không?”
Lý Minh Châu thở dài, “Đúng vậy, thật ra tôi rất có kinh nghiệm đá gãy chân người khác.”
Cô nói xong thì Lục Dao cũng không tiếp lời, phòng y tế nhất thời lặng thinh.
Quan hệ của Lục Dao và Lý Minh Châu, trên thực tế rất vi diệu.
Hồi cấp Hai, Lục Dao bị Lý Minh Châu quản thúc một thời gian. Khi đó, Lý Minh Châu rất có bản lĩnh, cô giả mạo sinh viên quản cậu suốt ngày, giọng điệu y chang bây giờ.
Không mặn không nhạt, lạnh tanh, khiến Lục Dao vô cùng muốn đày đọa cô.
Vẻ bướng bỉnh, hung thần ác sát bây giờ của Lục Dao trong mắt Lý Minh Châu chẳng khác gì một con cún dù chết cũng không chịu cúi đầu.
Có lẽ giả mạo giáo viên dạy dỗ con người ta một thời gian đã khiến cô nảy sinh bản năng làm mẹ, đôi khi cô nhìn Lục Dao đột nhiên có cảm giác như nhìn con trai mình.
Đương nhiên, thể loại con cái bất hiếu như Lục Dao, Lý Minh Châu không bao giờ muốn sinh, nếu có thì cũng bóp chết lúc nó còn quấn tã.
Cơm hộp Lục Dao gọi để trên một cái bàn khác. Thằng nhóc này làm màu hất bàn cũng lựa cái bàn không có hộp cơm, xem ra vẫn còn chút lý trí.
Lý Minh Châu ngồi xuống nói, “Cậu sai bọn đàn em của cậu bắt tôi tới đây làm gì?”
Lục Dao hét lên, “Chân tôi bị cậu đá gãy!”
Lý Minh Châu đáp, “Nãy cậu mới nói chưa gãy còn gì.”
Hai mắt Lục Dao như hai viên đạn liếc sang Lý Minh Châu, cô thức thời im miệng.
Suốt đêm qua, Lục Dao trằn trọc nghĩ đủ mọi cách để giết chết Lý Minh Châu, nghĩ đến thâm quầng cả mắt, song bây giờ nhìn thấy vẻ cam chịu trên mặt Lý Minh Châu thì cơn giận đã nguôi ngoai phần nào.
Thật kỳ lạ.
Lục Dao nghĩ ngợi suốt đêm không ngừng, ngoài mặt cậu làm bộ như không quan tâm, thật ra trong thâm tâm vẫn ôm mối hận cũ.
Cấp Hai năm đó, Lục Dao coi Lý Minh Châu là kẻ thù không đội trời chung, còn dán ảnh Lý Minh Châu lên bệ phóng phi tiêu, mỗi ngày phóng không tám trăm cũng một ngàn lần, nằm mơ đều mơ thấy treo Lý Minh Châu lên mà đánh.
Con trai tuổi choai choai rất sĩ diện, chuyện Lý Minh Châu gây ra cho cậu thuộc mức độ “trời đất khó dung” nên cô nghiễm nhiên trở thành kẻ thù lớn nhất của Lục Dao năm đó. Nhưng kẻ thù này lại cứ thế lặn mất tăm, cậu không cách nào tìm ra khiến chuyện này cứ quanh quẩn mãi trong lòng cậu. Vì tâm tâm niệm niệm quá lâu, mối cừu hận như thù giết cha kia bắt đầu biến chất.
Lục Dao đã nghĩ phải dùng mười hình phạt man rợ nhất thời Mãn Thanh để xử lý Lý Minh Châu, nhưng nhìn thấy cô thì cậu lại đắn đo không biết nên xài cái nào trước.
Hơn nữa đã hai năm cậu không gặp Lý Minh Châu, Lý Minh Châu vốn đã giống con gái nay còn giống hơn, khiến Lục Dao vừa thấy đã điên máu.
Lúc hai người đang im lặng nhìn nhau thì ngoài cửa có tiếng ồn ào.
Vương Miểu gân cổ gào vọng vào trong, “Anh Lục, Tống Mộng Khiết đang ở ngoài cửa, nói mang trà sữa cho anh, muốn gặp anh.”
Lục Dao không nói gì, Tống Mộng Khiết ngoài cửa gào lên, “Tránh ra tránh ra đi! Tôi tới thăm Lục Dao, cậu ngăn tôi lại làm gì!”
Tống Mộng Khiết cố chen vào, cô ta mặc cái váy đồng phục màu xanh đen đã cắt ngắn, thay vì dài quá đầu gối thì nay muốn lộ cả mông.
Cô ta đi vào ngồi cạnh Lục Dao, đặt trà sữa lên bàn, bĩu môi nói, “Chân anh sao rồi?”
Lục Dao thờ ơ nhìn cô ta, “Tôi không uống trà sữa, mang về đi.”
“Nhưng em lỡ mua rồi….” Tống Mộng Khiết lẩm bẩm, lấy tay chọc chọc vào chân cậu hỏi, “Chân nào bị gãy vậy?”
Lục Dao không nói gì, Tống Mộng Khiết thấy quê độ nhìn sang Lý Minh Châu.
Ngoại hình Lý Minh Châu trông rất ưa nhìn, mắt Tống Mộng Khiết sáng rực lên, “Đây là bạn anh hả Lục Dao?”
Lục Dao nhắm mắt dưỡng thần.
Cậu bắt Lý Minh Châu đến đây, nhưng lại chưa nghĩ ra được cách thích hợp để giết cô nên tuyên bố tạm thời chung sống hòa bình mười lăm phút.
Tống Mộng Khiết làm như quen thân lắm mà quấn lấy Lý Minh Châu, đáng tiếc tính tình Lý Minh Châu rất âm trầm, Tống Mộng Khiết chưa kịp tới gần đã bị hơi lạnh từ người cô ngăn lại.
Lý Minh Châu đứng dậy, “Tôi về lớp học đây.”
Lúc này Lục Dao mới vội vàng nói, “Ai cho cậu đi?”
Chuông vào lớp đã reng hơn một lần, Tống Mộng Khiết phủi váy đi mất.
Lý Minh Châu lại không thể đi.
Đám Vương Miểu đứng ngoài canh cửa, đợi đến lúc bên trong đánh nhau tới long trời lở đất sẽ xông vào phụ giữ hai tay Lý Minh Châu lại.
Kết quả là chờ mãi đến giờ vào lớp, trừ lúc đầu Lục Dao hùng hổ hất cái bàn thì trong phòng y tế không có động tĩnh gì.
Lục Dao không cho cô đi, chật vật với tay lấy hộp cơm.
Lý Minh Châu nhìn thấy, không đành lòng vươn tay đưa hộp cơm cho cậu. Lục Dao hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: Mèo khóc chuột, cáo chúc Tết gà, v.v…
Chân Lục Dao đúng là bị thương nặng, và chuyện này không nghi ngờ gì là do Lý Minh Châu gây ra.
Lý Minh Châu hơi chột dạ, nhưng cũng không quá áy náy, cô nghĩ: Do thằng nhãi này tự làm tự chịu.
Hai người cứ im lặng một cách kỳ quái như thế, Lục Dao hung hăng và cơm, giữa chừng còn tranh thủ hung dữ nhìn chằm chằm Lý Minh Châu, Lý Minh Châu nghĩ: Tôi còn chưa ăn cơm đâu đồ khốn.
Cô mất kiên nhẫn mở miệng, “Tôi phải đi, cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên.”
Lục Dao vội vã nuốt cơm xuống rồi nói, “Tôi không cho phép.”
Nói vội tới mức suýt thì nghẹn.
Lý Minh Châu phân vân không biết Lục Dao muốn gì. Cậu chỉ vừa tốt nghiệp cấp Hai, mặt mũi tuy vẫn non choẹt nhưng lại có vài nét sắc sảo.
Lý Minh Châu nhìn chằm chằm cậu ta một lát, đột nhiên hết giận.
“Cậu nói đi, Lục Dao, giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Lời này vừa nói ra: Chẳng ai thèm quan tâm.
Cố Tiểu Phi thấy mất mặt, gõ lên bảng đen, “Lớp chúng ta có người trong Hội học sinh đó!”
“Tin cũ từ học kỳ trước mà giờ cậu còn nhai lại chi vậy!” Có người đáp.
“Sao tôi biết chứ! Này, Hội học sinh sáp nhập là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng là đây!” Cố Tiểu Phi hạ giọng, “Nhà trường muốn tổ chức một tổ kiểm tra, chịu trách nhiệm toàn trường, má nó chứ!”
“Học kỳ Một không phải đã lập đội sao đỏ à?”
“Gớm cái đội sao đỏ đó thì quản được cứt gì, suốt ngày đi nhặt rác quanh trường thì có!” Cố Tiểu Phi thở phì phò, “Năm nay nhà trường tính lấy bạo lực diệt bạo lực, tin ngầm cho hay, thành viên tổ kiểm tra lần này đều là người thuộc lớp Nghệ Thuật!”
“Cái lớp Nghệ Thuật toàn lũ yêu ma quỷ quái ấy hả?” Một người cười nói.
Nhắc tới lớp Nghệ Thuật là ai cũng thấy lạnh cả sống lưng.
Trường Trung học số Một là trường trọng điểm của thành phố H, nhưng dù là trường trọng điểm đi chăng nữa thì cũng có lớp chuyên và lớp rác rưởi.
Cái lớp rác rưởi đó chính là lớp Nghệ Thuật mà học sinh hay kháo nhau.
Thật ra lớp Nghệ Thuật cũng chẳng đến nỗi rác rưởi, chỉ là mấy anh trai chị gái cá biệt đều tụ hội trong lớp đó, suốt ngày nếu không tô son trát phấn sửa lại đồng phục thì cũng đánh nhau gây chuyện thị phi, chẳng làm gì ra hồn.
Thời đại này mà một học sinh Trung học chưa đủ lông đủ cánh đã học đòi trang điểm thì cũng bỏ qua đi!
Lại còn đánh nhau, đánh nhau thường thôi cũng chẳng có gì đáng nói cơ mà mấy bạn trẻ lớp Nghệ Thuật đúng là nhân tài hiếm có, không chỉ đánh học sinh mà năm ngoái còn đánh cả giáo viên, bị nhà trường nghiêm khắc xử phạt, đuổi học mấy người.
Một lớp học như vậy đâu thể nào tồn tại trong trường Trung học trọng điểm thành phố H chứ. Nhưng dù có là trường Trung học trọng điểm đi chăng nữa thì vấn đề đầu tiên vẫn là tiền đâu. Học sinh lớp Nghệ Thuật, cơ bản đều đi cửa sau vào, trong nhà có tiền mua một suất học, chỉ cần ngày thường đừng gây chuyện gì, hễ chịu ngồi lì trên ghế nhà trường ba năm thì giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cố Tiểu Phi nói năm nay nhà trường lập tổ kiểm tra lại tuyển thành viên từ cái lớp rác rưởi kia, điều này có nghĩa gì.
“Nghĩa là chúng ta sẽ bị bọn rác rưởi kia thống trị!” Cố Tiểu Phi không dám lớn giọng nói, chỉ lúng búng trong miệng.
Cố Tiểu Phi nhát gan, không dám lớn tiếng nói, mọi người cười nhạo cậu ta: Đồ thỏ đế!
“Nói ai thỏ đế đó!” Cố Tiểu Phi hừ một tiếng khinh miệt.
“Nhà trường nghĩ gì không biết, lại còn giải tán đội sao đỏ.” Dương Khả lầm bầm.
“Đội sao đỏ vô dụng quá mà.” Cố Tiểu Phi nói, “Đội đó còn có thể nhát gan hơn sao, bọn họ dám ho he trước đám học sinh cá biệt sao, bị người ta trừng mắt một cái là sợ vãi đái rồi!”
“Dù sao cũng đâu liên quan tới chúng ta đâu, chuyện sáp nhập kia cũng chẳng liên quan nốt, giờ chỉ có một chuyện lớn liên quan tới chúng ta.” Lớp phó học tập thừa cơ nhắc nhở mọi người, “Lịch thi chất lượng đầu năm đã có rồi, tí nữa tôi sẽ ghi lên bảng.”
“Gì chứ, chúng ta mới lớp Mười Một mà, đã lên Mười Hai đâu mà nghiêm khắc vậy….” Cố Tiểu Phi rên một tiếng.
“Đúng vậy, Cố Tiểu Phi, năm ngoái cậu đội sổ rồi, nếu học kỳ này không cố gắng thì học kỳ sau nên tranh thủ chuyển sang lớp đại trà mà học đi, đỡ kéo thành tích lớp ta xuống.”
Lớp Tự Nhiên là lớp trọng điểm của trường, mọi cá nhân trong lớp đều tranh đấu quyết liệt vì điểm số.
Lý Minh Châu là học sinh lớp Tự Nhiên, chỉ dựa vào điểm số mình cô đã kéo thành tích cả lớp lên, khiến điểm trung bình lớp Một cao hơn hẳn lớp Hai.
Lớp phó học tập nói xong thì nói với Lý Minh Châu, “Lý Minh này, đến lúc đó vẫn theo lệ cũ nhé, cậu đưa bài thi của cậu cho Dương Khả mượn đi photo.”
Lý Minh Châu không ngẩng đầu lên, ừ một tiếng, mở sách Vật Lý ra chuẩn bị cho tiết mới.
Mọi người đã quen thấy cô như thế nên cũng không trách cứ gì. Trong lớp có nữ sinh động lòng xuân nhìn cô vài lần, lá gan lớn chẳng kém Dương Khả, cười hì hì bắt chuyện: “Lý Minh, thành tích học kỳ Một của cậu thế nào?”
Lý Minh Châu lạnh lùng đáp, “Chưa xem.”
Dương Khả chống cằm nhìn cô, “Tôi xem giùm cậu rồi, 740, cậu được điểm tối đa đấy!”
Sau khi Lý Minh Châu nghe xong, thầm nhẩm lại một chút thấy không khác gì dự đoán của mình, tựa như cô đã quen với chuyện đó, gật đầu.
Dương Khả thấy cô không thích bị quấy rầy thì chẳng mặt dày bu bám tiếp, lảng đi.
Giờ tự học sáng nhanh chóng kết thúc, mấy tiết học khác cũng qua nhanh.
Lý Minh Châu nơm nớp đề phòng cả một buổi sáng, cuối cùng bị mấy học sinh lớp Nghệ Thuật tóm được ở cửa căn tin.
“Mình lại gặp nhau rồi, đàn anh có rảnh không? Tôi mời cậu ăn gì đó.”
Lý Minh Châu cố giật tay ra nhưng không đủ sức, mắt cô liếc thấy trên tay áo mấy tên đó có gắn huy hiệu: Tổ kiểm tra.
Vương Miểu trừng mắt với mấy học sinh gần đó, “Nhìn cứt gì mà nhìn! Tổ kiểm tra đang làm việc biết không?”
Lý Minh Châu giãy giụa một lát, mở miệng cảnh cáo: “Đây là căn tin!”
“Câu này giữ lại mà nói với Lục Dao, cú đá tối qua của cậu ngon lành thế cơ mà.” Ánh mắt Vương Miểu nhìn cô tràn đầy vẻ thương hại.
Dám chống đối Lục Dao, không những thế còn làm Lục Dao bị thương, Lý Minh Châu đúng là người đầu tiên.
Nghe Vương Miểu nhắc đến, Lý Minh Châu tức khắc nhớ lại chuyện tệ hại mà cô chỉ muốn quên đi tối qua.
Dọc đường đi, Lý Minh Châu bị xô xô đẩy đẩy, cuối cùng bị áp giải tới phòng y tế.
Phòng y tế ở bên trái căn tin. Lúc Lý Minh Châu bị đẩy vào thì thấy Lục Dao đang nghênh ngang ngồi trên giường.
Dường như cậu ta đã độc chiếm cả phòng y tế, mấy học sinh bên trong đều chạy ra ngoài hết, còn mấy tên trong tổ kiểm tra thì đứng canh cửa.
Mặt Lý Minh Châu tỉnh bơ như không, làm như người tối qua đá người khác không phải là cô.
Lục Dao vừa thấy Lý Minh Châu thì mặt mày u ám hẳn.
“Cậu còn dám đi học?”
“Mắc mớ gì tôi không dám đi?”
Lục Dao hất cái bàn cạnh giường đi khiến ly nước trên bàn rơi xuống đất vỡ choang một tiếng vang dội, trông như thể giây kế tiếp Lục Dao sẽ bật dậy lấy mạng chó của Lý Minh Châu.
Nhưng Lý Minh Châu đã sống nhiều năm như vậy, cho dù xã hội và thực tế mang đến cho cô bao nhiêu áp lực, cô đều có thể biến vụng thành hay: Nhìn đi, không phải cô không lo không nghĩ nhặt rác ăn mà lớn tới giờ sao?
Có thể thấy mạng chó của cô cũng không dễ lấy như vậy.
Lý Minh Châu bình thản nhìn Lục Dao, dựng cái bàn bị cậu hất ngã lên, “Lục Dao, cậu học cấp Ba rồi.”
Ý là: Có thể đừng ấu trĩ thế được không?
Lý Minh Châu bị bắt tới đây, dọc đường có vẻ như đã bị khi dễ ít nhiều, cổ áo đồng phục bị kéo ra phân nửa, để lộ làn da trắng như tuyết và xương quai xanh đẹp muốn lóa mắt Lục Dao.
Lục Dao nhắm mắt lại, dựa vào đầu giường, tính toán xem nên trả thù Lý Minh Châu như thế nào.
Ngón trỏ của cậu nhịp nhàng gõ lên đùi.
Lý Minh Châu mở miệng, “Chân cậu sao rồi?”
Lục Dao hừ lạnh một tiếng, nói giọng ồm ồm, “Chưa gãy, có phải thấy tiếc lắm không?”
Lý Minh Châu thở dài, “Đúng vậy, thật ra tôi rất có kinh nghiệm đá gãy chân người khác.”
Cô nói xong thì Lục Dao cũng không tiếp lời, phòng y tế nhất thời lặng thinh.
Quan hệ của Lục Dao và Lý Minh Châu, trên thực tế rất vi diệu.
Hồi cấp Hai, Lục Dao bị Lý Minh Châu quản thúc một thời gian. Khi đó, Lý Minh Châu rất có bản lĩnh, cô giả mạo sinh viên quản cậu suốt ngày, giọng điệu y chang bây giờ.
Không mặn không nhạt, lạnh tanh, khiến Lục Dao vô cùng muốn đày đọa cô.
Vẻ bướng bỉnh, hung thần ác sát bây giờ của Lục Dao trong mắt Lý Minh Châu chẳng khác gì một con cún dù chết cũng không chịu cúi đầu.
Có lẽ giả mạo giáo viên dạy dỗ con người ta một thời gian đã khiến cô nảy sinh bản năng làm mẹ, đôi khi cô nhìn Lục Dao đột nhiên có cảm giác như nhìn con trai mình.
Đương nhiên, thể loại con cái bất hiếu như Lục Dao, Lý Minh Châu không bao giờ muốn sinh, nếu có thì cũng bóp chết lúc nó còn quấn tã.
Cơm hộp Lục Dao gọi để trên một cái bàn khác. Thằng nhóc này làm màu hất bàn cũng lựa cái bàn không có hộp cơm, xem ra vẫn còn chút lý trí.
Lý Minh Châu ngồi xuống nói, “Cậu sai bọn đàn em của cậu bắt tôi tới đây làm gì?”
Lục Dao hét lên, “Chân tôi bị cậu đá gãy!”
Lý Minh Châu đáp, “Nãy cậu mới nói chưa gãy còn gì.”
Hai mắt Lục Dao như hai viên đạn liếc sang Lý Minh Châu, cô thức thời im miệng.
Suốt đêm qua, Lục Dao trằn trọc nghĩ đủ mọi cách để giết chết Lý Minh Châu, nghĩ đến thâm quầng cả mắt, song bây giờ nhìn thấy vẻ cam chịu trên mặt Lý Minh Châu thì cơn giận đã nguôi ngoai phần nào.
Thật kỳ lạ.
Lục Dao nghĩ ngợi suốt đêm không ngừng, ngoài mặt cậu làm bộ như không quan tâm, thật ra trong thâm tâm vẫn ôm mối hận cũ.
Cấp Hai năm đó, Lục Dao coi Lý Minh Châu là kẻ thù không đội trời chung, còn dán ảnh Lý Minh Châu lên bệ phóng phi tiêu, mỗi ngày phóng không tám trăm cũng một ngàn lần, nằm mơ đều mơ thấy treo Lý Minh Châu lên mà đánh.
Con trai tuổi choai choai rất sĩ diện, chuyện Lý Minh Châu gây ra cho cậu thuộc mức độ “trời đất khó dung” nên cô nghiễm nhiên trở thành kẻ thù lớn nhất của Lục Dao năm đó. Nhưng kẻ thù này lại cứ thế lặn mất tăm, cậu không cách nào tìm ra khiến chuyện này cứ quanh quẩn mãi trong lòng cậu. Vì tâm tâm niệm niệm quá lâu, mối cừu hận như thù giết cha kia bắt đầu biến chất.
Lục Dao đã nghĩ phải dùng mười hình phạt man rợ nhất thời Mãn Thanh để xử lý Lý Minh Châu, nhưng nhìn thấy cô thì cậu lại đắn đo không biết nên xài cái nào trước.
Hơn nữa đã hai năm cậu không gặp Lý Minh Châu, Lý Minh Châu vốn đã giống con gái nay còn giống hơn, khiến Lục Dao vừa thấy đã điên máu.
Lúc hai người đang im lặng nhìn nhau thì ngoài cửa có tiếng ồn ào.
Vương Miểu gân cổ gào vọng vào trong, “Anh Lục, Tống Mộng Khiết đang ở ngoài cửa, nói mang trà sữa cho anh, muốn gặp anh.”
Lục Dao không nói gì, Tống Mộng Khiết ngoài cửa gào lên, “Tránh ra tránh ra đi! Tôi tới thăm Lục Dao, cậu ngăn tôi lại làm gì!”
Tống Mộng Khiết cố chen vào, cô ta mặc cái váy đồng phục màu xanh đen đã cắt ngắn, thay vì dài quá đầu gối thì nay muốn lộ cả mông.
Cô ta đi vào ngồi cạnh Lục Dao, đặt trà sữa lên bàn, bĩu môi nói, “Chân anh sao rồi?”
Lục Dao thờ ơ nhìn cô ta, “Tôi không uống trà sữa, mang về đi.”
“Nhưng em lỡ mua rồi….” Tống Mộng Khiết lẩm bẩm, lấy tay chọc chọc vào chân cậu hỏi, “Chân nào bị gãy vậy?”
Lục Dao không nói gì, Tống Mộng Khiết thấy quê độ nhìn sang Lý Minh Châu.
Ngoại hình Lý Minh Châu trông rất ưa nhìn, mắt Tống Mộng Khiết sáng rực lên, “Đây là bạn anh hả Lục Dao?”
Lục Dao nhắm mắt dưỡng thần.
Cậu bắt Lý Minh Châu đến đây, nhưng lại chưa nghĩ ra được cách thích hợp để giết cô nên tuyên bố tạm thời chung sống hòa bình mười lăm phút.
Tống Mộng Khiết làm như quen thân lắm mà quấn lấy Lý Minh Châu, đáng tiếc tính tình Lý Minh Châu rất âm trầm, Tống Mộng Khiết chưa kịp tới gần đã bị hơi lạnh từ người cô ngăn lại.
Lý Minh Châu đứng dậy, “Tôi về lớp học đây.”
Lúc này Lục Dao mới vội vàng nói, “Ai cho cậu đi?”
Chuông vào lớp đã reng hơn một lần, Tống Mộng Khiết phủi váy đi mất.
Lý Minh Châu lại không thể đi.
Đám Vương Miểu đứng ngoài canh cửa, đợi đến lúc bên trong đánh nhau tới long trời lở đất sẽ xông vào phụ giữ hai tay Lý Minh Châu lại.
Kết quả là chờ mãi đến giờ vào lớp, trừ lúc đầu Lục Dao hùng hổ hất cái bàn thì trong phòng y tế không có động tĩnh gì.
Lục Dao không cho cô đi, chật vật với tay lấy hộp cơm.
Lý Minh Châu nhìn thấy, không đành lòng vươn tay đưa hộp cơm cho cậu. Lục Dao hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: Mèo khóc chuột, cáo chúc Tết gà, v.v…
Chân Lục Dao đúng là bị thương nặng, và chuyện này không nghi ngờ gì là do Lý Minh Châu gây ra.
Lý Minh Châu hơi chột dạ, nhưng cũng không quá áy náy, cô nghĩ: Do thằng nhãi này tự làm tự chịu.
Hai người cứ im lặng một cách kỳ quái như thế, Lục Dao hung hăng và cơm, giữa chừng còn tranh thủ hung dữ nhìn chằm chằm Lý Minh Châu, Lý Minh Châu nghĩ: Tôi còn chưa ăn cơm đâu đồ khốn.
Cô mất kiên nhẫn mở miệng, “Tôi phải đi, cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên.”
Lục Dao vội vã nuốt cơm xuống rồi nói, “Tôi không cho phép.”
Nói vội tới mức suýt thì nghẹn.
Lý Minh Châu phân vân không biết Lục Dao muốn gì. Cậu chỉ vừa tốt nghiệp cấp Hai, mặt mũi tuy vẫn non choẹt nhưng lại có vài nét sắc sảo.
Lý Minh Châu nhìn chằm chằm cậu ta một lát, đột nhiên hết giận.
“Cậu nói đi, Lục Dao, giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc, rốt cuộc cậu muốn gì?”