Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96: BỊ CHỤP LÉN
Lý Minh Châu nhận ra sự thay đổi của Lục Dao.
Cô chợt thấy bất an, quay sang nhìn, quả nhiên thấy tấm hình trong tay Lục Dao.
Tấm hình kia đã rất cũ, nhưng có vẻ được chủ nhân giữ gìn rất cẩn thận, còn bọc một lớp ni lông bên ngoài nên còn đến bây giờ.
Trong vở còn mấy tấm hình khác, Lục Dao không hề quay đầu lại, im lặng lật, những tấm hình còn lại đều rơi xuống tay cậu.
Không ngoại lệ, đều là hình của Lý Minh Châu.
Không biết Lục Tri chụp thế nào mà nắm bắt khoảnh khắc rất chuẩn, trên ảnh Lý Minh Châu vẫn còn nét trẻ con, má hơi phúng phính.
Nội dung trong cuốn vở không nhiều lắm, chỉ ghi mấy trang, vừa là tùy bút vừa là nhật ký.
Phần lớn là một số việc lặt vặt.
Đập vào mắt Lục Dao là những dòng này:
Ngày… tháng… năm…, tính tình Tiểu Minh Châu càng ngày càng tệ, hôm trước mình lỡ lời một câu thôi mà giận mình tới hôm nay.
Ngày… tháng… năm…, hôm nay thời tiết không tệ, mình phát hiện Tiểu Minh Châu thèm thuồng cây kem của người khác, lần đầu trông giống con nít, mình quyết định mua cho em ấy một cây kem.
Ngày…tháng… năm…, hôm nay đi học Tiểu Minh Châu lại đánh người khác, nguyên nhân là chúng nó nói bậy bạ về em ấy, mình nghe xong thấy đánh rất đúng!
Ngày… tháng… năm…, hôm nay Tiểu Minh Châu cao thêm hai phân, em ấy giả trai càng ngày càng đỉnh, nhưng không hiểu sao cứ dạy dỗ mình phải biết nam nữ thụ thụ bất thân.
Ngày… tháng… năm…, em ấy hoàn toàn không yêu mình, hôm nay siêu lạnh lùng.
Ngày… tháng… năm…, Lý Minh Châu là đứa nhóc khó thu phục nhất trên đời, mình không thể dễ dàng từ bỏ!
…….
Từng dòng từng dòng, tất cả đều do Lục Tri tiện tay viết, ngay cả canh dòng cho ngay ngắn cũng không thèm.
Hồi nhỏ Lý Minh Châu không có điều kiện chụp hình, hình thời thơ ấu hình như đều do Lục Tri chụp cho cô. Sau khi Lục Tri ra đi, mấy tấm hình đó chẳng biết lạc đâu mất.
Hôm nay Lục Dao mở cái rương này ra, Lý Minh Châu mới biết chúng không bị mất.
Cô đứng phía sau, nghĩ ngợi một lát vẫn chưa biết nên giải thích thế nào.
Lý Minh Châu vốn không định kể chuyện này cho Lục Dao nghe, nhưng nếu cậu tình cờ biết được thì cũng khá khó xử. Chuyện cô chủ động kể và chuyện bị phát hiện có hai ý nghĩa khác nhau.
Lục Dao lật đến trang cuối, còn thấy cả tấm thiệp chúc mừng do Lý Minh Châu tự tay viết. Đó là một tấm thiệp cho giáo viên, kiểu dáng thịnh hành mười mấy năm trước, trông cực kỳ quê mùa.
Chữ cô rất đẹp, nội dung ghi: Tặng thầy Lục Tri.
Trong nháy mắt, tay Lục Dao run rẩy.
Cậu có trí nhớ rất tốt, một trí nhớ tốt như vậy song cậu không chịu dùng cho học hành mà toàn bộ dùng để khắc ghi mọi thứ về Lý Minh Châu.
Đặc biệt là chuyện năm năm trước, cậu cứ ngỡ đời này sẽ không gặp lại cô nên mỗi ngày đều dành thời gian nhớ lại những chuyện tủn mụn vụn vặt giữa hai người.
Từ khi mới gặp tới bây giờ, những gì Lý Minh Châu nói hay làm, không có chuyện gì mà cậu không nhớ.
Năm cô học lớp Mười Một từng uống say, trên đường về bám dính lấy cậu như kẹo kéo, mấy câu cô lẩm bẩm không hiểu sao mà giờ lại tràn đầy tâm trí cậu.
Cô đã nói:
“Thầy Lục.”
“Sao thầy Lục càng lớn càng trẻ thế?”
“Em muốn học ở Đại học B, đợi tuần sau em sẽ đốt giấy báo nhập học cho anh, không phải anh cũng muốn học Đại học B à? Em thi đậu rồi, em có giỏi không?”
“Gió mưa chó má gì… Em nói cho anh biết….. Anh muốn kiếm cớ tống cổ em…. Anh nằm mơ…”
“Em không cần gì hết, em chỉ cần anh…”
“Em đã gặp Lục Dao.”
……..
Một từ cũng không sai, cậu nhớ kỹ tất cả.
Cô ôm Lục Dao nói: Em đã gặp Lục Dao.
Nói: Em không cần gì hết, em chỉ cần anh.
Năm đó Lục Dao cứ nghĩ cô say rượu làm càn nên không để trong lòng, bây giờ nghĩ lại mới hiểu rõ chuyện đó.
Lục Dao thầm thấp thỏm.
Trước kia người khác trêu cậu trông rất giống anh trai, cậu không cảm thấy gì, nhưng sao giờ lại thấy… khốn nạn thế này.
Lý Minh Châu chần chờ một lát, mở miệng gọi: “Lục Dao?”
Cô định nói: Lục Dao, cậu hãy nghe tôi giải thích.
Hoặc nói: Lục Dao, cậu ngồi xuống nghe tôi kể từ từ.
Nhưng lời tới cửa miệng lại cứ thế biến thành: “Lục Dao, cậu giận à?”
Giận tôi không nói cho cậu biết, giận tôi luôn lừa cậu?
Dựa vào sự hiểu biết của Lý Minh Châu về Lục Dao, cô thầm bắt chước mấy mẫu câu Lục Dao sẽ trả lời.
Nếu không có gì ngoại lệ thì cái tính tiểu thư của cậu sẽ phát tác, cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải dỗ dành ông nội này suốt đêm.
Ai ngờ mãi một lúc sau, khi cô đã đợi cả thế kỷ trong sự thấp thỏm bất an mới nghe giọng Lục Dao run rẩy vang lên: “Anh không dám.”
“…… Sao cơ?”
Lý Minh Châu ngớ ra.
Cô đã nghĩ tới một vạn đáp án, nhưng lại không ngờ Lục Dao trả lời cô như thế.
“Anh không dám” là thế nào?
Có một ý nghĩ lướt qua đầu Lý Minh Châu nhưng cô không nắm bắt kịp.
Lục Dao dọn dẹp đồ cất vào rương.
Tính tình tiểu thư và nhõng nhẽo của cậu không phát tác như cô dự đoán.
Lục Dao quay đầu nhìn cô, Lý Minh Châu thấy cậu bây giờ giống hệt một con cún con đáng thương.
Cô nghĩ bụng: Có gì đó không ổn.
Giọng Lục Dao rầu rĩ, trong ngày đính hôn mà lại đẫm sương.
“Anh rất giống anh trai à?”
Lý Minh Châu nghe vậy, buồn bực: Hỏi kiểu gì thế?! Anh em ruột sao không giống nhau được!
Nhưng cô vẫn tự hỏi một lát, thận trọng cân nhắc một chút mới mở miệng đáp.
“… Giống.”
Lục Dao trông như sắp khóc đến nơi!
Lý Minh Châu ngu người:…….. Mình nói sai à?!
Lý Minh Châu máy móc vỗ vai cậu, “Dao Dao…”
Không gọi là Lục Dao nữa.
Sau khi Lục Dao nghe xong, bất giác ôm eo cô, vùi đầu vào áo cô, giọng càng tủi thân hơn.
“Sao em quen anh trai thế?”
Lý Minh Châu biết Lục Dao đang dò hỏi.
“Tình cờ.”
Cô tổng kết bằng vỏn vẹn hai từ.
Lục Dao nghe xong, không hiểu sao lại thấy tủi thân vô cùng.
“Sao em không nói cho anh biết?”
Lý Minh Châu: “Không tìm được cơ hội thích hợp.”
“Anh rất giống anh ấy sao?”
…….. Lại nữa!
Giờ cô đã thông minh hơn, “Không giống!”
Cô quả quyết đáp.
Lục Dao ngẩng đầu, lên án Lý Minh Châu: “Vừa rồi em bảo giống!”
Trông bộ dáng đó, thiếu điều muốn chửi thẳng cô là đồ Sở Khanh!
Lý Minh Châu đang định nói: “Tôi…”
Lục Dao ngắt lời: “Có phải em tốt với anh như vậy là vì anh ấy không?”
Lý Minh Châu đứng hình.
Cô nhíu mày: “Trong đầu cậu nghĩ gì vậy?”
Mấy hôm trước Lục Dao vừa xem phim thần tượng với cháu gái, giờ nghe cô hỏi vậy thì không nghĩ ngợi gì đáp luôn: “Hiển nhiên là không giống em nghĩ.”
Lý Minh Châu đanh mặt: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Lục Dao không chịu, Lý Minh Châu bèn giật lấy.
Mở Wechat ra, thấy tin nhắn cháu gái gửi cho cậu: Thế thân của vợ trước tổng giám đốc, thế thân của vợ tổng giám đốc, cô vợ giả của tổng giám đốc, cô dâu gả thay của tổng giám đốc, tổng giám đốc…
Mặt Lý Minh Châu đen thui.
“Mấy thứ này là gì!”
Lục Dao giật điện thoại lại, “Em trả lời anh trước đã, có phải em…”
Lý Minh Châu đã hiểu Lục Dao đang rối rắm chuyện gì.
Năm đó người đối tốt với Lý Minh Châu rất nhiều, nam nữ đều có, song chỉ có Lục Dao thành công.
Lý Minh Châu đối xử rất khác biệt với cậu, chuyện này khiến cậu đắc ý suốt nhiều năm, nhưng hôm nay thấy di vật Lục Tri mới phát hiện ưu thế để đắc ý đã biến mất, Lục Dao hoảng sợ phát hiện có lẽ vì Lục Tri nên Lý Minh Châu mới tốt với cậu.
Vì cậu là em trai Lục Tri, vì cậu trông giống Lục Tri, chứ không phải vì cậu có gì đặc biệt.
Sự phỏng đoán này như cái xương cá mắc họng khiến cậu nuốt nước miếng cũng thấy đau.
Lý Minh Châu hết nói nổi, gõ đầu cậu một cái: “Rốt cuộc cậu nghĩ linh tinh gì thế hả?”
Lục Dao ôm chặt cô, “Anh không nghĩ linh tinh.”
Lý Minh Châu hỏi lại: “Cậu cảm thấy vì cậu trông giống anh cậu nên tôi mới kết hôn với cậu à?”
Cô nói: “Trên đời này dù là người vĩ đại cỡ nào cũng sẽ không làm vậy.”
Lục Dao nghe xong, tâm trạng khá hơn chút.
Trên thực tế, cậu tất nhiên hiểu rõ chuyện này, nhưng vẫn thấy không cam lòng, nhất định muốn nghe Lý Minh Châu tự mình nói ra.
Lý Minh Châu nói, “Vậy còn cậu? Vì sao không dám?”
Vừa rồi cậu nói ra ba từ này khiến Lý Minh Châu thầm lo lắng không thôi.
Lục Dao khá bình thản đáp, “Anh sợ em đúng là vì anh trai anh mới ở cạnh anh, nếu anh dám cáu kỉnh nhỡ em bỏ rơi anh thì biết làm sao?”
Thật ra tâm lý Lục Dao rất dễ lý giải.
Cậu như một đứa bé vẫn luôn nghĩ mình là con ruột, đột nhiên có một ngày nó biết hóa ra mình được nhặt về, mười mấy năm được cưng chiều đều là lấy cắp của người khác, dù đổi thành ai cũng đều không dám.
Lý Minh Châu dở khóc dở cười, “Lục Dao, đừng cả nghĩ.”
Lý Minh Châu hôn lên trán cậu để trấn an.
Ai ngờ đối phương lại được đằng chân lân đằng đầu, kéo cô tới hôn thỏa thuê mới thôi, đến lúc cô bị đè lên giường bèn đẩy cậu ra.
“Đừng làm bậy.”
Ban ngày ban mặt, nếu bị người khác thấy thì sao.
Lý Minh Châu lúc nào cũng bảo thủ như vậy.
Vì thế Lục Dao bỏ cuộc.
Sau khi tiệc đính hôn chấm dứt, kỳ nghỉ của Lục Dao cũng hết.
Sáu tháng cuối năm có một giải đấu khác, song chưa bắt đầu thi đấu thì tạp chí Esport đã tung tin sốc.
Để tỏ rõ mức độ quan trọng, tạp chí này dành nguyên một trang báo cho dòng tiêu đề đỏ rực.
Tin sốc là: Đại thần Esport Lục Dao được bao nuôi.
Sáng sớm Phương Thiên đã nhận được điện thoại.
Tối qua mọi người huấn luyện tới khuya nên lúc sáng ngồi huấn luyện có một hai người mơ màng ngủ gật, tạp chí và điện thoại cùng lúc tới khiến cả đám tỉnh cả ngủ.
Phương Thiên gác máy, liền đọc tạp chí Quý Tín Nhiên mua về, tiêu đề rất to, có hình ảnh làm bằng chứng.
Hình ảnh được chụp lén lúc Lục Dao và Lý Minh Châu đi mua nhẫn.
Góc chụp ở mặt bên, ống kính cách xa, người chụp tay hơi run nhưng mọi người vừa nhìn đã biết đó là Lục Dao.
Phương Thiên vừa thấy đã muốn hôn mê.
“Đây không phải Minh Châu à!”
Quý Tín Nhiên vừa cùng Phương Thiên tham dự lễ đính hôn, sáng nay Phương Thiên nghe tin Lục Dao được bao nuôi còn buồn bực nghĩ: Giàu cỡ nào mới bao nuôi nổi Lục Dao chứ!
Giới Esport không giống như giới giải trí, cho dù mấy năm nay phát triển không thua gì giới giải trí nhưng độ nổi tiếng của tuyển thủ sao bì kịp mấy nghệ sĩ.
Lục Dao được xem như trường hợp đặc biệt, một bộ phận fan cậu là mấy cô nhóc không chơi game, đơn thuần xem cậu là bạn trai, đây cũng là đối tượng khiến Phương Thiên đau đầu nhất.
Chuyện bảo mật thân phận gia cảnh Lục Dao đều do Phương Thiên lo liệu, anh ta làm rất kín kẽ, tối thiểu là fan và người trong giới đều không biết Lục Dao có gia thế ra sao.
Nếu biết thì đám paparazzi này cũng không dám viết bậy bạ như thế này.
Phương Thiên nói: “Sáng nay làm tôi sợ chết đi được, sao anh không nói cho rõ ràng?”
Anh ta thổn thức, “Tôi cứ tưởng Lục Dao gan to bằng trời, vừa đính hôn với Lý Minh Châu đã bị người khác bao nuôi.”
Quý Tín Nhiên: “Tôi đã nói rõ.”
Anh ta lật tạp chí ra, quả nhiên rõ ràng!
Tạp chí viết gì, anh ta nói cái đó, còn chưa đủ rõ?
Phương Thiên vừa mở tạp chí ra vừa đi tới phòng huấn luyện, tính hỏi Lục Dao nên giải quyết thế nào.
Lục Dao vừa tới phòng huấn luyện đã phát hiện bầu không khí kỳ quái nơi đây.
Trong giới, tin này xem như một tin cực sốc, trừ tạp chí lá cải này nói quàng nói xiên thì rõ ràng trên Weibo cũng đang nổi bão.
Mấy thanh niên nghiện mạng sáng sớm bò dậy đã hóng được một tin kinh hồn.
Nên giờ họ nhìn đội trưởng nhà mình bằng ánh mắt rất vi diệu.
Dựa vào sự hiểu biết của bọn họ về Lục Dao, họ kiên quyết cho rằng Lục Dao không thể nào được bao nuôi.
Tuy đúng là đội trưởng nhà mình rất đẹp trai… Da trắng… Khí chất tuyệt vời…
Cứ nghĩ theo hướng đó, suýt nữa họ đã bị tẩy não: Đúng là anh ấy rất phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của mấy thím nhà giàu đó!
Lục Dao nhíu mày: “Nhìn tôi làm gì?”
Bì Quyển muốn nói lại thôi.
“Đội…”
Nói được một tiếng thì Hứa Hạnh đã tinh mắt thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lục Dao.
“Đội trưởng, anh đeo gì đó?”
Ánh mắt mọi người lập tức ngó lom lom tay Lục Dao.
Chiếc nhẫn giản dị khiêm tốn nhưng lại khiến cả đám muốn mù mắt.
“Nhẫn.” Lục Dao đáp.
“…. Nhảm vừa thôi ai không biết!” Trong lòng mọi người kêu gào.
Ý bọn họ hỏi là chiếc nhẫn này có xuất xứ thế nào!
Lúc này, Phương Thiên từ cửa bước vào.
“Dao Dao, cậu đọc tạp chí hôm nay chưa? Lúc cậu và Minh Châu đi mua nhẫn đã bị chụp lén, cậu muốn công khai không?”
Anh ta vừa nói xong, nguyên phòng huấn luyện im bặt.
Cô chợt thấy bất an, quay sang nhìn, quả nhiên thấy tấm hình trong tay Lục Dao.
Tấm hình kia đã rất cũ, nhưng có vẻ được chủ nhân giữ gìn rất cẩn thận, còn bọc một lớp ni lông bên ngoài nên còn đến bây giờ.
Trong vở còn mấy tấm hình khác, Lục Dao không hề quay đầu lại, im lặng lật, những tấm hình còn lại đều rơi xuống tay cậu.
Không ngoại lệ, đều là hình của Lý Minh Châu.
Không biết Lục Tri chụp thế nào mà nắm bắt khoảnh khắc rất chuẩn, trên ảnh Lý Minh Châu vẫn còn nét trẻ con, má hơi phúng phính.
Nội dung trong cuốn vở không nhiều lắm, chỉ ghi mấy trang, vừa là tùy bút vừa là nhật ký.
Phần lớn là một số việc lặt vặt.
Đập vào mắt Lục Dao là những dòng này:
Ngày… tháng… năm…, tính tình Tiểu Minh Châu càng ngày càng tệ, hôm trước mình lỡ lời một câu thôi mà giận mình tới hôm nay.
Ngày… tháng… năm…, hôm nay thời tiết không tệ, mình phát hiện Tiểu Minh Châu thèm thuồng cây kem của người khác, lần đầu trông giống con nít, mình quyết định mua cho em ấy một cây kem.
Ngày…tháng… năm…, hôm nay đi học Tiểu Minh Châu lại đánh người khác, nguyên nhân là chúng nó nói bậy bạ về em ấy, mình nghe xong thấy đánh rất đúng!
Ngày… tháng… năm…, hôm nay Tiểu Minh Châu cao thêm hai phân, em ấy giả trai càng ngày càng đỉnh, nhưng không hiểu sao cứ dạy dỗ mình phải biết nam nữ thụ thụ bất thân.
Ngày… tháng… năm…, em ấy hoàn toàn không yêu mình, hôm nay siêu lạnh lùng.
Ngày… tháng… năm…, Lý Minh Châu là đứa nhóc khó thu phục nhất trên đời, mình không thể dễ dàng từ bỏ!
…….
Từng dòng từng dòng, tất cả đều do Lục Tri tiện tay viết, ngay cả canh dòng cho ngay ngắn cũng không thèm.
Hồi nhỏ Lý Minh Châu không có điều kiện chụp hình, hình thời thơ ấu hình như đều do Lục Tri chụp cho cô. Sau khi Lục Tri ra đi, mấy tấm hình đó chẳng biết lạc đâu mất.
Hôm nay Lục Dao mở cái rương này ra, Lý Minh Châu mới biết chúng không bị mất.
Cô đứng phía sau, nghĩ ngợi một lát vẫn chưa biết nên giải thích thế nào.
Lý Minh Châu vốn không định kể chuyện này cho Lục Dao nghe, nhưng nếu cậu tình cờ biết được thì cũng khá khó xử. Chuyện cô chủ động kể và chuyện bị phát hiện có hai ý nghĩa khác nhau.
Lục Dao lật đến trang cuối, còn thấy cả tấm thiệp chúc mừng do Lý Minh Châu tự tay viết. Đó là một tấm thiệp cho giáo viên, kiểu dáng thịnh hành mười mấy năm trước, trông cực kỳ quê mùa.
Chữ cô rất đẹp, nội dung ghi: Tặng thầy Lục Tri.
Trong nháy mắt, tay Lục Dao run rẩy.
Cậu có trí nhớ rất tốt, một trí nhớ tốt như vậy song cậu không chịu dùng cho học hành mà toàn bộ dùng để khắc ghi mọi thứ về Lý Minh Châu.
Đặc biệt là chuyện năm năm trước, cậu cứ ngỡ đời này sẽ không gặp lại cô nên mỗi ngày đều dành thời gian nhớ lại những chuyện tủn mụn vụn vặt giữa hai người.
Từ khi mới gặp tới bây giờ, những gì Lý Minh Châu nói hay làm, không có chuyện gì mà cậu không nhớ.
Năm cô học lớp Mười Một từng uống say, trên đường về bám dính lấy cậu như kẹo kéo, mấy câu cô lẩm bẩm không hiểu sao mà giờ lại tràn đầy tâm trí cậu.
Cô đã nói:
“Thầy Lục.”
“Sao thầy Lục càng lớn càng trẻ thế?”
“Em muốn học ở Đại học B, đợi tuần sau em sẽ đốt giấy báo nhập học cho anh, không phải anh cũng muốn học Đại học B à? Em thi đậu rồi, em có giỏi không?”
“Gió mưa chó má gì… Em nói cho anh biết….. Anh muốn kiếm cớ tống cổ em…. Anh nằm mơ…”
“Em không cần gì hết, em chỉ cần anh…”
“Em đã gặp Lục Dao.”
……..
Một từ cũng không sai, cậu nhớ kỹ tất cả.
Cô ôm Lục Dao nói: Em đã gặp Lục Dao.
Nói: Em không cần gì hết, em chỉ cần anh.
Năm đó Lục Dao cứ nghĩ cô say rượu làm càn nên không để trong lòng, bây giờ nghĩ lại mới hiểu rõ chuyện đó.
Lục Dao thầm thấp thỏm.
Trước kia người khác trêu cậu trông rất giống anh trai, cậu không cảm thấy gì, nhưng sao giờ lại thấy… khốn nạn thế này.
Lý Minh Châu chần chờ một lát, mở miệng gọi: “Lục Dao?”
Cô định nói: Lục Dao, cậu hãy nghe tôi giải thích.
Hoặc nói: Lục Dao, cậu ngồi xuống nghe tôi kể từ từ.
Nhưng lời tới cửa miệng lại cứ thế biến thành: “Lục Dao, cậu giận à?”
Giận tôi không nói cho cậu biết, giận tôi luôn lừa cậu?
Dựa vào sự hiểu biết của Lý Minh Châu về Lục Dao, cô thầm bắt chước mấy mẫu câu Lục Dao sẽ trả lời.
Nếu không có gì ngoại lệ thì cái tính tiểu thư của cậu sẽ phát tác, cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải dỗ dành ông nội này suốt đêm.
Ai ngờ mãi một lúc sau, khi cô đã đợi cả thế kỷ trong sự thấp thỏm bất an mới nghe giọng Lục Dao run rẩy vang lên: “Anh không dám.”
“…… Sao cơ?”
Lý Minh Châu ngớ ra.
Cô đã nghĩ tới một vạn đáp án, nhưng lại không ngờ Lục Dao trả lời cô như thế.
“Anh không dám” là thế nào?
Có một ý nghĩ lướt qua đầu Lý Minh Châu nhưng cô không nắm bắt kịp.
Lục Dao dọn dẹp đồ cất vào rương.
Tính tình tiểu thư và nhõng nhẽo của cậu không phát tác như cô dự đoán.
Lục Dao quay đầu nhìn cô, Lý Minh Châu thấy cậu bây giờ giống hệt một con cún con đáng thương.
Cô nghĩ bụng: Có gì đó không ổn.
Giọng Lục Dao rầu rĩ, trong ngày đính hôn mà lại đẫm sương.
“Anh rất giống anh trai à?”
Lý Minh Châu nghe vậy, buồn bực: Hỏi kiểu gì thế?! Anh em ruột sao không giống nhau được!
Nhưng cô vẫn tự hỏi một lát, thận trọng cân nhắc một chút mới mở miệng đáp.
“… Giống.”
Lục Dao trông như sắp khóc đến nơi!
Lý Minh Châu ngu người:…….. Mình nói sai à?!
Lý Minh Châu máy móc vỗ vai cậu, “Dao Dao…”
Không gọi là Lục Dao nữa.
Sau khi Lục Dao nghe xong, bất giác ôm eo cô, vùi đầu vào áo cô, giọng càng tủi thân hơn.
“Sao em quen anh trai thế?”
Lý Minh Châu biết Lục Dao đang dò hỏi.
“Tình cờ.”
Cô tổng kết bằng vỏn vẹn hai từ.
Lục Dao nghe xong, không hiểu sao lại thấy tủi thân vô cùng.
“Sao em không nói cho anh biết?”
Lý Minh Châu: “Không tìm được cơ hội thích hợp.”
“Anh rất giống anh ấy sao?”
…….. Lại nữa!
Giờ cô đã thông minh hơn, “Không giống!”
Cô quả quyết đáp.
Lục Dao ngẩng đầu, lên án Lý Minh Châu: “Vừa rồi em bảo giống!”
Trông bộ dáng đó, thiếu điều muốn chửi thẳng cô là đồ Sở Khanh!
Lý Minh Châu đang định nói: “Tôi…”
Lục Dao ngắt lời: “Có phải em tốt với anh như vậy là vì anh ấy không?”
Lý Minh Châu đứng hình.
Cô nhíu mày: “Trong đầu cậu nghĩ gì vậy?”
Mấy hôm trước Lục Dao vừa xem phim thần tượng với cháu gái, giờ nghe cô hỏi vậy thì không nghĩ ngợi gì đáp luôn: “Hiển nhiên là không giống em nghĩ.”
Lý Minh Châu đanh mặt: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Lục Dao không chịu, Lý Minh Châu bèn giật lấy.
Mở Wechat ra, thấy tin nhắn cháu gái gửi cho cậu: Thế thân của vợ trước tổng giám đốc, thế thân của vợ tổng giám đốc, cô vợ giả của tổng giám đốc, cô dâu gả thay của tổng giám đốc, tổng giám đốc…
Mặt Lý Minh Châu đen thui.
“Mấy thứ này là gì!”
Lục Dao giật điện thoại lại, “Em trả lời anh trước đã, có phải em…”
Lý Minh Châu đã hiểu Lục Dao đang rối rắm chuyện gì.
Năm đó người đối tốt với Lý Minh Châu rất nhiều, nam nữ đều có, song chỉ có Lục Dao thành công.
Lý Minh Châu đối xử rất khác biệt với cậu, chuyện này khiến cậu đắc ý suốt nhiều năm, nhưng hôm nay thấy di vật Lục Tri mới phát hiện ưu thế để đắc ý đã biến mất, Lục Dao hoảng sợ phát hiện có lẽ vì Lục Tri nên Lý Minh Châu mới tốt với cậu.
Vì cậu là em trai Lục Tri, vì cậu trông giống Lục Tri, chứ không phải vì cậu có gì đặc biệt.
Sự phỏng đoán này như cái xương cá mắc họng khiến cậu nuốt nước miếng cũng thấy đau.
Lý Minh Châu hết nói nổi, gõ đầu cậu một cái: “Rốt cuộc cậu nghĩ linh tinh gì thế hả?”
Lục Dao ôm chặt cô, “Anh không nghĩ linh tinh.”
Lý Minh Châu hỏi lại: “Cậu cảm thấy vì cậu trông giống anh cậu nên tôi mới kết hôn với cậu à?”
Cô nói: “Trên đời này dù là người vĩ đại cỡ nào cũng sẽ không làm vậy.”
Lục Dao nghe xong, tâm trạng khá hơn chút.
Trên thực tế, cậu tất nhiên hiểu rõ chuyện này, nhưng vẫn thấy không cam lòng, nhất định muốn nghe Lý Minh Châu tự mình nói ra.
Lý Minh Châu nói, “Vậy còn cậu? Vì sao không dám?”
Vừa rồi cậu nói ra ba từ này khiến Lý Minh Châu thầm lo lắng không thôi.
Lục Dao khá bình thản đáp, “Anh sợ em đúng là vì anh trai anh mới ở cạnh anh, nếu anh dám cáu kỉnh nhỡ em bỏ rơi anh thì biết làm sao?”
Thật ra tâm lý Lục Dao rất dễ lý giải.
Cậu như một đứa bé vẫn luôn nghĩ mình là con ruột, đột nhiên có một ngày nó biết hóa ra mình được nhặt về, mười mấy năm được cưng chiều đều là lấy cắp của người khác, dù đổi thành ai cũng đều không dám.
Lý Minh Châu dở khóc dở cười, “Lục Dao, đừng cả nghĩ.”
Lý Minh Châu hôn lên trán cậu để trấn an.
Ai ngờ đối phương lại được đằng chân lân đằng đầu, kéo cô tới hôn thỏa thuê mới thôi, đến lúc cô bị đè lên giường bèn đẩy cậu ra.
“Đừng làm bậy.”
Ban ngày ban mặt, nếu bị người khác thấy thì sao.
Lý Minh Châu lúc nào cũng bảo thủ như vậy.
Vì thế Lục Dao bỏ cuộc.
Sau khi tiệc đính hôn chấm dứt, kỳ nghỉ của Lục Dao cũng hết.
Sáu tháng cuối năm có một giải đấu khác, song chưa bắt đầu thi đấu thì tạp chí Esport đã tung tin sốc.
Để tỏ rõ mức độ quan trọng, tạp chí này dành nguyên một trang báo cho dòng tiêu đề đỏ rực.
Tin sốc là: Đại thần Esport Lục Dao được bao nuôi.
Sáng sớm Phương Thiên đã nhận được điện thoại.
Tối qua mọi người huấn luyện tới khuya nên lúc sáng ngồi huấn luyện có một hai người mơ màng ngủ gật, tạp chí và điện thoại cùng lúc tới khiến cả đám tỉnh cả ngủ.
Phương Thiên gác máy, liền đọc tạp chí Quý Tín Nhiên mua về, tiêu đề rất to, có hình ảnh làm bằng chứng.
Hình ảnh được chụp lén lúc Lục Dao và Lý Minh Châu đi mua nhẫn.
Góc chụp ở mặt bên, ống kính cách xa, người chụp tay hơi run nhưng mọi người vừa nhìn đã biết đó là Lục Dao.
Phương Thiên vừa thấy đã muốn hôn mê.
“Đây không phải Minh Châu à!”
Quý Tín Nhiên vừa cùng Phương Thiên tham dự lễ đính hôn, sáng nay Phương Thiên nghe tin Lục Dao được bao nuôi còn buồn bực nghĩ: Giàu cỡ nào mới bao nuôi nổi Lục Dao chứ!
Giới Esport không giống như giới giải trí, cho dù mấy năm nay phát triển không thua gì giới giải trí nhưng độ nổi tiếng của tuyển thủ sao bì kịp mấy nghệ sĩ.
Lục Dao được xem như trường hợp đặc biệt, một bộ phận fan cậu là mấy cô nhóc không chơi game, đơn thuần xem cậu là bạn trai, đây cũng là đối tượng khiến Phương Thiên đau đầu nhất.
Chuyện bảo mật thân phận gia cảnh Lục Dao đều do Phương Thiên lo liệu, anh ta làm rất kín kẽ, tối thiểu là fan và người trong giới đều không biết Lục Dao có gia thế ra sao.
Nếu biết thì đám paparazzi này cũng không dám viết bậy bạ như thế này.
Phương Thiên nói: “Sáng nay làm tôi sợ chết đi được, sao anh không nói cho rõ ràng?”
Anh ta thổn thức, “Tôi cứ tưởng Lục Dao gan to bằng trời, vừa đính hôn với Lý Minh Châu đã bị người khác bao nuôi.”
Quý Tín Nhiên: “Tôi đã nói rõ.”
Anh ta lật tạp chí ra, quả nhiên rõ ràng!
Tạp chí viết gì, anh ta nói cái đó, còn chưa đủ rõ?
Phương Thiên vừa mở tạp chí ra vừa đi tới phòng huấn luyện, tính hỏi Lục Dao nên giải quyết thế nào.
Lục Dao vừa tới phòng huấn luyện đã phát hiện bầu không khí kỳ quái nơi đây.
Trong giới, tin này xem như một tin cực sốc, trừ tạp chí lá cải này nói quàng nói xiên thì rõ ràng trên Weibo cũng đang nổi bão.
Mấy thanh niên nghiện mạng sáng sớm bò dậy đã hóng được một tin kinh hồn.
Nên giờ họ nhìn đội trưởng nhà mình bằng ánh mắt rất vi diệu.
Dựa vào sự hiểu biết của bọn họ về Lục Dao, họ kiên quyết cho rằng Lục Dao không thể nào được bao nuôi.
Tuy đúng là đội trưởng nhà mình rất đẹp trai… Da trắng… Khí chất tuyệt vời…
Cứ nghĩ theo hướng đó, suýt nữa họ đã bị tẩy não: Đúng là anh ấy rất phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của mấy thím nhà giàu đó!
Lục Dao nhíu mày: “Nhìn tôi làm gì?”
Bì Quyển muốn nói lại thôi.
“Đội…”
Nói được một tiếng thì Hứa Hạnh đã tinh mắt thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lục Dao.
“Đội trưởng, anh đeo gì đó?”
Ánh mắt mọi người lập tức ngó lom lom tay Lục Dao.
Chiếc nhẫn giản dị khiêm tốn nhưng lại khiến cả đám muốn mù mắt.
“Nhẫn.” Lục Dao đáp.
“…. Nhảm vừa thôi ai không biết!” Trong lòng mọi người kêu gào.
Ý bọn họ hỏi là chiếc nhẫn này có xuất xứ thế nào!
Lúc này, Phương Thiên từ cửa bước vào.
“Dao Dao, cậu đọc tạp chí hôm nay chưa? Lúc cậu và Minh Châu đi mua nhẫn đã bị chụp lén, cậu muốn công khai không?”
Anh ta vừa nói xong, nguyên phòng huấn luyện im bặt.