Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-206
Chương 206: Gặp chuyện không may
Cửa phía sau không đóng lại, nếu có cái gì không đúng, La Văn Anh còn có thể chạy đi.
Cô cẩn thận từng bước đi đến phòng ngủ, rồi đến thư phòng, sau đó lại đi một vòng xuống phía dưới nhưng cũng không thấy có bóng người nào? Đoán chừng là mình quá nhạy cảm, có đôi khi cũng sẽ quên đóng cửa.
Trong lòng đang thấp thỏm dần dần bình tĩnh lại, La Văn Anh quay ra ngoài đóng cửa.
Sau một hồi vận động, La Văn Anh thở hổn hển đi chầm chậm qua lại trong phòng khách vài phút, mắt liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, chuẩn bị thu dọn một chút rồi tắm rửa.
La Văn Anh đi đến trước bàn trà, vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhìn kỹ lại, phát hiện cái chén Tống Cẩm Trác vừa mới dùng để ở kia nhưng giờ lại không thấy! Nếu nói lúc nãy cánh cửa không đóng lại là do cô nhớ nhầm, vậy bây giờ cái chén đó đâu?
Lúc cô tiễn Tống Cẩm Trác ra ngoài, cũng không đụng đến bất cứ cái gì trên bàn.
La Văn Anh cầm lấy cốc cà phê, đây là cái cốc cô thường dùng, cô nhớ đến chiếc xe nhìn thấy phía dưới nhà, suy nghĩ đầu tiên trong đầu khẳng định là Minh Tranh.
La Văn Anh không kiềm được tức giận, đứng dậy đi tới nhà bếp, quả nhiên bên trong thùng rác tìm được cốc cà phê bị vứt bỏ.
Cô cầm điện thoại di động bấm đến số Minh Tranh, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai nghe.
La Văn Anh giơ chân một cước đá thùng rác ngả lăn , đi nhanh về phòng.
Tắm rửa xong rồi xem TV một lúc, cô mặc áo ngủ ra khỏi phòng, đi vài bước đến trước tủ lạnh, La Văn Anh nhớ đồ uống trong nhà đều đã hết, nhưng cô muốn thử vận may xem trong góc khuất của tủ lạnh có còn sót lại một lon nước nào đó hay không.
Đưa tay mở cửa tủ lạnh ra, ánh đèn bên trong soi rõ không thiếu thứ gì, La Văn Anh giật mình, nhìn bên trong tủ lạnh bày đầy đủ các loại sữa tươi. Bàn tay cô nắm chặt lại, lồng ngực giống như bị một cái búa tạ gõ mạnh vào, La Văn Anh rút tay lại rồi đóng cửa thật mạnh.
Bước chân mềm nhũn không có sức lực trở về phòng, La Văn Anh đứng trước cửa sổ sát đất, lần này Minh Tranh có hành động thật lạ làm cho cô nhìn không ra,một đoạn tình cảm đã kết thúc, tại sao còn dây dưa không dứt khoát khiến người khác khó chịu chứ?
Cô ôm chặt hai cánh tay, cứ đứng yên như vậy, cũng không biết đã đứng bao lâu, muốn động đậy một chút mới phát hiện hai chân đã tê cứng, trên người lạnh run.
La Văn Anh đến nằm dài trên giường, hôm sau tỉnh tại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô rất ít khi bị ốm, thân thể căn bản luôn luôn khỏe mạnh, nhưng thật đúng là nghiệm chứng với câu nói kia, bệnh tới như núi sập.
Xem xét trước mắt một lúc mới phát hiện đã hơn 9 giờ, La Văn Anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Chu, nói với cô ấy hôm nay cô xin nghỉ.
Tiểu Chu nghe giọng cô có gì không thích hợp, hỏi mấy câu, La Văn Anh chỉ nói có chút không thoải mái liền cúp máy.
Tạ Nam nhìn sắc mặt Tiểu Chu. “Là La quản lý sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Chu đặt điện thoại xuống. “Nói là thân thể không thoải mái, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu, thân thể con người cũng không phải làm bằng sắt.” Tạ Nam nói.
Tiểu Chu nhăn mặt khổ sở. “Cô không biết, hôm nay có cái hạng mục phải đi ra ngoài bàn bạc, đối phương chính là đám người lần trước chúng tôi đã từng gặp qua, vừa thích soi mói lại vừa háo sắc, trước đây Eve cũng từng để tôi đi, nhưng tôi không ứng phó nổi.”
“Không khoa trương như vậy chứ?” Tạ Nam đem bữa sáng đưa cho Tiểu Chu. “Dù sao cũng là khách hàng, bọn họ có thể làm càn hay sao?”
“Ai.” Tiểu Chu lắc đầu. “Cô thật là không hiểu thế giới đen tối bên ngoài a, cho nên nói ngồi ở văn phòng cũng chính là một loại hạnh phúc đấy.”
Tạ Nam thuận miệng an ủi. “ Không có chuyện gì, đối phó bọn họ cũng không hẳn quá khó, cùng lắm đến lúc đó tôi đi cùng cô.”
“Đừng, tôi không muốn kéo cô xuống nước.”
Tạ Nam trở lại bàn làm việc, nhận được điện thoại của Minh Tranh, cô đem tài liệu đã được chỉnh lý mang vào trong. “Tổng giám đốc.”
“Cô đi tìm La quản lý, đưa cái này cho cô ấy.” Minh Tra đã gọi điện thoại nội bộ nhưng không có ai nhận, hắn đem một chồng văn kiện đẩy về phía Tạ Nam.
“Tổng giám đốc, La quản lý hôm nay xin nghỉ.”
“Xin nghỉ, tại sao?”
Tạ Nam vén tóc ra sau tai. “Cụ thể thì tôi không rõ, có thể là có việc gì đó.”
Minh Tranh có chút xuất thần. “Tôi biết rồi, đi ra ngoài đi.”
Tạ Nam có tư tâm, che giấu chuyện La Văn Anh là bởi vì bệnh mà xin nghỉ, mặc dù cô biết trong mắt La Văn Anh đã có Tống Cẩm Trác nhưng trong mắt Minh Tranh có cô ấy hay không, đó mới là quan trọng.
Trước khi tan việc, Tiểu Chu đem tất cả tài liệu toàn bộ chuẩn bị ổn thỏa , gọi điện thoại cho La Văn Anh nói một tiếng, sau đó chờ một đồng nghiệp khác rồi cùng ra cửa.
Hai người ở ngay cửa Hào Khôn đón xe, Tiểu Chu thấp thỏm đi vào nhà hàng.
Minh Tranh đi ra cửa phòng làm việc, Tạ Nam đang thu dọn lại. “ Tổng giám đốc.”
Minh Tranh đáp lại. “Tan ca đi.”
Nhìn theo bóng dáng Minh Tranh bước ra ngoài, Tạ Nam thu hồi tầm mắt, tay đụng tới tài liệu bên cạnh.
Minh Tranh lái xe đến tiểu khu La Văn Anh ở, hắn thấy xe La Văn Anh cũng ở đây, nghĩ cô đang ở nhà.
Chờ thang máy đi lên, Minh Tranh đứng trước cửa nhà cô, cũng không có ấn chuông, từ trong túi quần lấy ra cái chìa khóa, mở cửa rồi nghênh ngang đi vào phòng khách.
La Văn Anh đang ngủ mơ mơ màng màng ở trong phòng, bên tai nghe được tiếng động, còn tưởng mình nghe lầm. Ánh mắt Minh Tranh từ phòng khách lướt qua xung quanh, trong nhà bếp sạch sẽ như mới, có vẻ như không thường xuyên nấu ăn ở nhà, hắn đi vài bước đến cửa phòng ngủ La Văn Anh, cửa không khóa, hắn tiếp tục đi về phía trước, thấy La Văn Anh nằm cuộn tròn trên giường lớn, đắp một cái chăn gần như che kín đầu.
“Em bị sao vậy?”
La Văn Anh mơ màng nghe được có người nói chuyện, cô từ từ mở to mắt, trở mình qua xem, quả nhiên nhìn thấy Minh Tranh đứng ở cuối giường, áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen, đơn giản mà thư thái.
La Văn Anh đưa tay về phía trước , ngã bệnh nên đầu óc cũng không xoay chuyển nhanh được. “Anh, anh vào bằng cách nào?”
“Em không đóng cửa.”
“Không thề nào!” La Văn Anh trực tiếp phủ định, cô ôm chăn ngồi dậy. “Nói như vậy, tối hôm qua cũng là tôi không cẩn thận phải không?”
“Nói cái gì vậy?” Minh Tranh đi qua ngồi ở mép giường, đưa tay đặt lên trán La Văn Anh. “Đốt đồng hồ đi?”
“Anh nhanh đi ra khỏi đây.” La Văn Anh đánh vào tay hắn. “Còn nữa, đem chìa khóa nhà của tôi đưa cho tôi.”
“Ai có chìa khóa nhà của em?” Minh Tranh chết cũng không thừa nhận.
“Anh đừng nói cho tôi biết anh có siêu năng lực, Minh Tranh, anh đi mau.”
Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ. “Bệnh như thế nào, sắc mặt nhìn cũng không tốt.”
La Văn Anh quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, Minh Tranh vén tay áo lên muốn đi ra ngoài, cô vội vàng nói. “Giao chìa khóa cho tôi rồi hãy đi.”
Minh Tranh ra khỏi phòng ngủ nhưng lại không rời đi mà đi thẳng đến nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa tuơi rồi để vào trong lò vi ba hâm nóng, La Văn Anh nghe được tiếng động bên ngoài, cố chịu đựng thân thể không khỏe đi đến phòng khách, nhìn thấy Minh Tranh hoàn toàn không coi chính mình là người ngoài, cô thật tức giận, nhưng vì cơ thể đang không khỏe , tiếng nói lại rất nhẹ. “ Hôm nay tôi đã xin nghỉ, hơn nữa đây là nhà của tôi, tôi kêu anh đi không nghe thấy sao?”
Minh Tranh đem sữa đã được hâm nóng đổ vào trong ly, đưa vế phía La Văn Anh, cô chỉ nhìn chứ không đưa tay cầm lấy.
“Đói bụng sao?”
La Văn Anh ngồi ở trước bàn ăn, hai tay đặt ở mép bàn. “Anh đi đi, đợi lát nữa Tống Cẩm Trác đến đây nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”
“Nếu như tình cảm giữa hai người đủ tốt, em còn sợ hắn hiểu lầm sao?”
Minh Tranh đắc ý nói một câu làm cho La Văn Anh á khẩu không trả lời được.
Hắn không coi ai ra gì đi vào phòng bếp , quyết định nấu cháo cho cô, La Văn Anh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. “Có lúc tôi thật không hiểu trong lòng anh đến tột cùng là đang suy nghĩ gì, Minh Tranh, anh có thật hay không không hiểu hiện tại tôi đã là bạn gái của người khác, anh như vậy là đang can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi.”
Minh Tranh cẩn thận vo gạo, hoàn toàn xem lời La Văn Anh nói như gió thoảng bên tai, La Văn Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, không rõ thần sắc trên gương mặt Minh Tranh lúc này, nhưng thoáng thấy động tác cứng ngắc cùng thân hình cao to đứng ở đó,không thể không làm cho La Văn Anh cảm thấy sóng mũi mình cay cay.
Nhưng đến cuối cùng bọn họ đã không còn là những người cùng đi chung trên một con đường.
“Anh còn không đi sao?”
Minh Tranh bắt đầu nấu cháo, một lúc sau mới quay đầu về phía La Văn Anh. “Nếu bây giờ anh muốn để em trở lại một lần nữa, còn kịp không?”
La Văn Anh không nghĩ hắn sẽ nói ra lời như vậy, cô thật sự nghi ngờ đầu óc mình bị sốt đến mức hồ đồ nghe lầm. Minh Tranh đứng đối diện La Văn Anh, lúc này có tiếng chuông cửa truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của La Văn Anh.
Cô do dự xem xét sắc mặt Minh Tranh, sau đó đứng dậy đi qua mở cửa.
Tống Cẩm Trác mang theo túi lớn túi nhỏ tiến vào, đều là một ít đồ ăn mua ở bên ngoài, hắn ở cửa đổi giày, tiếng nói truyền rõ đến tai Minh Tranh. “Lớn như vậy rồi bị ngã bệnh cũng không chịu đi bệnh viện, nhanh ăn đi, anh có mua thuốc cho em.”
La Văn Anh đưa tay đón lấy, Tống Cẩm Trác nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của cô. “Em đi rót ly nước.”
Sau khi vào phòng khách, hắn nhìn xung quanh một chút thì trông thấy Minh Tranh, Minh Tranh cũng không có biểu hiện gì là giật mình, Tống Cẩm Trác đem đồ bày ra bàn ăn. “Văn Anh, em có bạn ở đây?”
La Văn Anh tiếp lời hắn. “Ừ, lão đại biết em bệnh, tới thăm một chút.”
“Chào, Tống Cẩm Trác.”
Minh Tranh đưa tay lên bắt tay Tống Cẩm Trác, thực ra hai người trước đây cũng đã từng có chút ít giao thiệp, La Văn Anh lấy thuốc cảm ra, tự mình đi rót ly nước.
Nhìn sắc mặt Minh Tranh trở nên khó coi đứng ở bên cạnh, trừ lúc mới đầu cảm thấy hả hê ra, trong lòng La Văn Anh dần dần nhịn không được khó chịu không biết nên dùng từ gì để hình dung, cô vừa rồi hoàn toàn có cơ hội ngăn cản Tống Cẩm Trác đến đây, chỉ cần tùy tiện gọi một cuộc điện thoại nói dối vài câu, có thể tránh được tình huống lúng túng như bây giờ.
Nhưng cô đã không làm như vậy.
Tống Cẩm trác thành thạo đem gói thức ăn đã được nấu chín đặt lên bàn, Minh Tranh hiển nhiên là người dư thừa, La Văn Anh sau khi uống thuốc thì yên lặng ngồi ở đó, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn đến hắn.
Không khí giữa hai người hòa hợp, La Văn Anh ngẩng đầu nhìn về phía Minh Tranh. “Không phải anh nói công ty có chuyện, phải đi về sao?”
Tống Cẩm Trác cũng nhìn Minh Tranh.
Lời này của La Văn Anh như muốn hạ lệnh đuổi khách, đôi mắt Minh Tranh từ từ tối lại, cho rằng trước mặt Tống Cẩm Trác ít nhất cô cũng sẽ chú ý đến hắn một chút, không nghĩ đến lại trực tiếp muốn đuổi hắn đi, nếu là trước kia, có lẽ hắn cũng đã sớm rời đi, nhưng nay lại xảy ra chuyện ngoài dự kiến, hắn vẫn đứng thẳng ở đó không động. “Vừa rồi đã gọi điện thoại xử lý tốt rồi, em không phải muốn anh nấu cháo cho em rồi ở lại đây ăn cơm tối luôn sao?”
Tống Cẩm Trác giương mắt lên nhìn, La Văn Anh cũng không còn sức lực để giải thích nữa.
Không khí hòa hợp mới vừa rồi bị phá vỡ, bây giờ ngoại trừ xấu hổ ra thật không còn từ nào khác chuẩn xác để hình dung,khẩu vị La Văn Anh vốn đã không tốt, giờ lại càng không muốn ăn gì.
Hành động của hai người rơi vào trong mắt Minh Tranh lại trở thành ‘tình chàng ý thiếp’ thân mật, trong lòng so với La Văn Anh cũng không dễ chịu hơn là bao.
Tiểu Chu vội vàng chạy ra ngoài nhà hàng, ở cửa nhìn thấy Tạ Nam, cô hướng Tạ Nam phất tay. “Tạ Nam, nơi này.”
Tạ Nam trả tiền xong đi nhanh qua, Tiểu Chu lôi cô đến bên cạnh. “Tại sao cô cũng tới?”
“Tôi nhớ có tài liệu phải giao cho cô, cô lại đi rất nhanh nên tôi có lòng tốt đưa tới đây.” Tạ Nam đem tài liệu đưa cho Tiểu Chu. “Uống không ít rượu rồi phải không, như thế nào rồi?”
“Ai u, rất khó.” Vẻ mặt Tiểu Chu buồn bực. “Nhưng người khách này lại không thể đắc tội, Lão Đại đã căn dặn hạng mục này chúng ta nhất định phải đạt được, tôi đi theo Eve lâu như vậy, cũng không thể để cho chị ấy mất mặt nha.”
“Quan trọng như vậy sao?” Tạ Nam lẩm bẩm.
“Còn không phải sao, dù sao lão đại cũng rất coi trọng.” Tiểu Chu nói xong muốn đi vào. “Không nói với cô nữa, bên trong dù sao cũng là ông lớn,không thể để để bọn họ chờ lâu
, cô nhanh về nhà đi.”
“Ai, từ từ.” Tạ Nam đuổi theo vài bước. “Tôi đi vào với cô, cũng có thể thay cô chắn rượu.”
“Cô?” Tiểu Chu ra vẻ hoài nghi. “Không được, cô không phải làm việc bên bộ phận chúng tôi, làm sao có thể để cho cô lội xuống vũng nước đục này?”
“Không phải đều là vì công ty sao?” Tạ Nam lôi kéo Tiểu Chu đi vào trong. “Chờ sau khi xong việc mời tôi ăn cơm là được.”
Tạ Nam từ lúc thực tập đến bây giờ, vẫn chỉ làm việc ở văn phòng, làm sao biết được công việc bên ngoài bôn ba vất vả, cô nghĩ bất quá cũng chỉ là bồi vài ly rượu, đến lúc đó thật đã lấy được hạng mục này, Minh Tranh cũng có thể nhớ được một mặt tốt của cô.
Tiểu Chu thấy cô khăng khăng, suy nghĩ chắc cũng không có việc gì, liền mang theo cô đi vào.
Tống Cẩm Trác cùng Minh Tranh ngồi trên sô pha trong phòng khách, La Văn Anh nghe được hai người đang nói chuyện, khẩu khí hai bên đều lạnh nhạt như nhau, cũng không có ý muốn thân thiện với đối phương.
Điện thoại di động của Minh Tranh chợt vang lên. Hắn liếc nhìn là Tiểu Chu, Minh Tranh tùy tay nhấn nghe. “Alo.”
“Lão đại, lão đại.” Giọng nói Tiểu Chu hoảng sợ. “Em không gọi được cho Eve, không xong rồi, khách hàng nắm tay Tạ Nam không chịu buông, muốn gây chuyện.”
Minh Tranh đem điện thoại ra xa tai một chút, giọng nói Tiểu Chu oang oang gần như làm cho người ở đây đều nghe rõ ràng lời cô nói, Minh Tranh nhíu chặt lông mày. “Các người đi ra ngoài đàm phán, tại sao Tạ Nam cũng ở đó?”
“Cô ấy…” Tiểu Chu nói năng lộn xộn. “Dù sao cũng đã uống không ít rượu, em thật vất vả mới thoát thân, lão đại anh nhanh đến đây đi.”
Minh Tranh cười lạnh. “Tôi qua cũng không có biện pháp, chuyện như vậy còn để tôi phải dạy các người sao? Huống chi đây là chính là cô ấy xen vào việc của người khác, để cô ấy ghi nhớ kĩ một chút cũng tốt.”
La Văn Anh giương mắt lên, nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của anh, Tiểu Chu gấp đến độ gần như muốn phát điên. La Văn Anh cũng không khỏi nhíu mày, dường như những lời cô khuyên ngay từ đầu Tiều Chu không nghe vào trong tai, như thế nào lại đề cho Tạ Nam đi vào đó?
Tiểu Chu thiếu chút nữa khóc lên. “Lão đại, mấy người tụi em đều là nữ không có cách nào khác, em, em…”
La Văn Anh nghe được tiếng khóc nỉ non truyền đến, cô đi qua lấy điện thoại từ trong tay Minh Tranh. “Alo, Tiểu Chu.”
“Eve,” Tiểu Chu như gặp được cứu tinh. “Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ đây?”
“Đừng sợ.” La Văn Anh trấn an, giọng điệu dịu đi. “Em chạy nhanh đi tìm quản lý nhà hàng, nói là có khách uống say nhờ hắn qua xử lý giúp,nhất định không được để hắn gọi bảo vệ,nhưng nếu có thể khuyên được thì phải cố gắng hết sức khuyên, mang Tạ Nam đi trước, chuyện sau này để em đi nhận lỗi với họ.”
“Vâng vâng.” Tâm tình Tiểu Chu đang căng thẳng lúc này mới được nơi lỏng. “ Em phải đi tìm quản lý.”
La Văn Anh cúp điện thoại, đưa trả lại cho Minh Tranh. “Anh vẫn nên đi qua đó xem một chút đi.”
Minh Tranh cũng không để ý. “Nếu như chuyện gì cũng để anh ra mặt, anh phát lương cho mấy cô ấy làm cái gì?”
“Tùy anh.” La Văn Anh phất tay về phía Tống Cẩm Trác nói. “Chút nữa anh giúp em tiễn anh ấy, em đi ngủ một chút.”
Tống Cẩm Trác mỉm cười gật đầu, Minh Tranh lại càng cảm thấy vô vị, thật hoàn toàn coi hắn như người ngoài.
La Văn Anh vừa mới trở lại phòng ngủ, chợt nghe thấy điện thoại di động bên ngoài vang lên tiếng chuông lần nữa, ngay sau đó là tiếng đóng cửa thật mạnh sau khi Minh Tranh rời đi. La Văn Anh đi về phía phòng khách. “Sao vậy?”
Tống Cẩm Trác không bận tâm. “Hình như là đã xảy ra chuyện gì.” Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh La Văn Anh. “Thân thể em không thoải mái đi nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm.”
La Văn Anh uống thuốc nên vô cùng mệt mỏi, Tống Cẩm Trác đưa cô trở về phòng.
La Văn Anh nằm ở trên giường, kéo chăn lên. “Anh cũng sớm trở về đi thôi.”
“Mẹ anh có ý, muốn hôm nào để anh dẫn em về nhà, bà muốn gặp em, mấy ngày này không vội, đợi thân thể em khỏe hơn đi với anh một chuyến được không?”
La Văn Anh suy nghĩ một chút. “Được.”
Tống Cẩm Trác nhếch chân lên. “Về sau đừng để hắn đến đây nữa, tránh lại có lời đồn không tốt truyền ra ngoài.”
“Anh ấy chỉ là đến thăm em một chút.”
Tống Cẩm Trác không giảm ý cười, hắn kéo chăn lên che khuất vai La Văn Anh. “Anh biết rõ, nhưng dù sao hai người trước đây cũng đã từng đính hôn.”
Sau khi Tống Cẩm Trác đi về, La Văn Anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần nhà, tuy rằng tâm trí mờ mịt, nhưng trong lòng so với bất cứ lúc nào đều tỉnh táo hơn hẳn, Tống gia là danh môn, Tống Cẩm Trác đương nhiên hi vọng cô có thể được lòng mọi người.
Còn có câu nói khó hiểu kia của Minh Tranh, nói gì là nếu muốn để cô trở lại lần nữa, còn kịp không?
La Văn Anh kéo chăn che kín mặt, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Nhờ uống thuốc, ngày thứ hai sau khi tỉnh lại cảm thấy khá hơn nhiều, La Văn Anh sợ khó chịu, trước khi ra cửa liền uống thuốc một lần nữa.
Đi vào trong ký túc xá của Hào Khôn, từ thật xa đã có thể nghe được tiếng bàn tán, La Văn Anh dỏng tai lên, nghe được tiếng nói của mấy người đó lớn dần. “Các người nghe nói gì chưa, Julie gặp đại họa rồi!”
“A, xảy ra chuyện gì?”
“Ngày hôm qua vốn là đi ra ngoài đàm phán một hạng mục, cũng không biết tại sao, cô ấy lại đập vỡ đầu người phụ trách của đối phương, mấy người cũng bị bắt vào sở cảnh sát, lão đại hay được tin cũng lập tức chạy tới, dù sao sự việc cũng ầm ĩ khá lớn, không biết công ty sẽ xử lý như thế nào.”
La Văn Anh cả kinh.
“A? Julie đi theo La quản lý cũng được mấy ngày, sao lại dễ kích động như vậy chứ?”
“Nhất định là do đối phương động tay động chân quá đáng, cho nên mới nói La quản lý được như hôm nay cũng không dễ dàng…”
La Văn Anh lước qua bọn họ, trực tiếp ấn thang máy chuyên dụng của Minh Tranh đi lên lầu.
Còn chưa đi tới phòng làm việc đã thấy Tiểu Chu vẫn đang đứng yên ở trước cửa.
La Văn Anh đẩy cửa vào trong, Tiểu Chu theo sát phía sau.
“Eve”
“Nói đi, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Em vốn muốn đi gọi quản lý nhà hàng, nhưng tiểu Tống chạy tới nói Tạ Nam bị bắt vào bên trong phòng bao, em thật bị dọa chết, cũng không kịp gọi người liền chạy qua, nhìn thấy áo cô ấy đã bị kéo lên đến ngực váy cũng bị xé nát, em…”
“Cho nên em liền lấy chai rượu trực tiếp đập vào đầu người ta?” La Văn Anh tức giận vô cùng, cố nén khẩu khí lại.
Tiểu Chu gấp đến độ nước mắt ngấn ra. “Lúc ấy em cũng chỉ nhất thời kích động.”
“Tạ Nam tại sao lại ở đó?”
“Cô ấy đem tài liệu đến cho em, nói chuyện của công ty cũng là chuyện của cô ấy, em không nghĩ tới lão háo sắc kia lại nhìn trúng Tạ Nam.”
“Khá lắm chuyện của công ty chính là chuyện của cô ấy,” La Văn Anh cười lạnh. “Chị phải dạy em bao nhiêu lần em mới có thể hiểu được, em chờ xem, lão đại làm thế nào để trừng phạt các người.”
“Eve.” Tiểu Chu bị cô làm cho sợ đến khóc lên.
La Văn Anh thở dài, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, sắc mặt cô trở nên lạnh như băng, cúp điện thoại nói với Tiểu Chu. “Đi thôi, anh ấy bảo em trực tiếp đi lên phòng làm việc ở tầng trên."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Cửa phía sau không đóng lại, nếu có cái gì không đúng, La Văn Anh còn có thể chạy đi.
Cô cẩn thận từng bước đi đến phòng ngủ, rồi đến thư phòng, sau đó lại đi một vòng xuống phía dưới nhưng cũng không thấy có bóng người nào? Đoán chừng là mình quá nhạy cảm, có đôi khi cũng sẽ quên đóng cửa.
Trong lòng đang thấp thỏm dần dần bình tĩnh lại, La Văn Anh quay ra ngoài đóng cửa.
Sau một hồi vận động, La Văn Anh thở hổn hển đi chầm chậm qua lại trong phòng khách vài phút, mắt liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, chuẩn bị thu dọn một chút rồi tắm rửa.
La Văn Anh đi đến trước bàn trà, vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhìn kỹ lại, phát hiện cái chén Tống Cẩm Trác vừa mới dùng để ở kia nhưng giờ lại không thấy! Nếu nói lúc nãy cánh cửa không đóng lại là do cô nhớ nhầm, vậy bây giờ cái chén đó đâu?
Lúc cô tiễn Tống Cẩm Trác ra ngoài, cũng không đụng đến bất cứ cái gì trên bàn.
La Văn Anh cầm lấy cốc cà phê, đây là cái cốc cô thường dùng, cô nhớ đến chiếc xe nhìn thấy phía dưới nhà, suy nghĩ đầu tiên trong đầu khẳng định là Minh Tranh.
La Văn Anh không kiềm được tức giận, đứng dậy đi tới nhà bếp, quả nhiên bên trong thùng rác tìm được cốc cà phê bị vứt bỏ.
Cô cầm điện thoại di động bấm đến số Minh Tranh, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai nghe.
La Văn Anh giơ chân một cước đá thùng rác ngả lăn , đi nhanh về phòng.
Tắm rửa xong rồi xem TV một lúc, cô mặc áo ngủ ra khỏi phòng, đi vài bước đến trước tủ lạnh, La Văn Anh nhớ đồ uống trong nhà đều đã hết, nhưng cô muốn thử vận may xem trong góc khuất của tủ lạnh có còn sót lại một lon nước nào đó hay không.
Đưa tay mở cửa tủ lạnh ra, ánh đèn bên trong soi rõ không thiếu thứ gì, La Văn Anh giật mình, nhìn bên trong tủ lạnh bày đầy đủ các loại sữa tươi. Bàn tay cô nắm chặt lại, lồng ngực giống như bị một cái búa tạ gõ mạnh vào, La Văn Anh rút tay lại rồi đóng cửa thật mạnh.
Bước chân mềm nhũn không có sức lực trở về phòng, La Văn Anh đứng trước cửa sổ sát đất, lần này Minh Tranh có hành động thật lạ làm cho cô nhìn không ra,một đoạn tình cảm đã kết thúc, tại sao còn dây dưa không dứt khoát khiến người khác khó chịu chứ?
Cô ôm chặt hai cánh tay, cứ đứng yên như vậy, cũng không biết đã đứng bao lâu, muốn động đậy một chút mới phát hiện hai chân đã tê cứng, trên người lạnh run.
La Văn Anh đến nằm dài trên giường, hôm sau tỉnh tại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô rất ít khi bị ốm, thân thể căn bản luôn luôn khỏe mạnh, nhưng thật đúng là nghiệm chứng với câu nói kia, bệnh tới như núi sập.
Xem xét trước mắt một lúc mới phát hiện đã hơn 9 giờ, La Văn Anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Chu, nói với cô ấy hôm nay cô xin nghỉ.
Tiểu Chu nghe giọng cô có gì không thích hợp, hỏi mấy câu, La Văn Anh chỉ nói có chút không thoải mái liền cúp máy.
Tạ Nam nhìn sắc mặt Tiểu Chu. “Là La quản lý sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Chu đặt điện thoại xuống. “Nói là thân thể không thoải mái, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu, thân thể con người cũng không phải làm bằng sắt.” Tạ Nam nói.
Tiểu Chu nhăn mặt khổ sở. “Cô không biết, hôm nay có cái hạng mục phải đi ra ngoài bàn bạc, đối phương chính là đám người lần trước chúng tôi đã từng gặp qua, vừa thích soi mói lại vừa háo sắc, trước đây Eve cũng từng để tôi đi, nhưng tôi không ứng phó nổi.”
“Không khoa trương như vậy chứ?” Tạ Nam đem bữa sáng đưa cho Tiểu Chu. “Dù sao cũng là khách hàng, bọn họ có thể làm càn hay sao?”
“Ai.” Tiểu Chu lắc đầu. “Cô thật là không hiểu thế giới đen tối bên ngoài a, cho nên nói ngồi ở văn phòng cũng chính là một loại hạnh phúc đấy.”
Tạ Nam thuận miệng an ủi. “ Không có chuyện gì, đối phó bọn họ cũng không hẳn quá khó, cùng lắm đến lúc đó tôi đi cùng cô.”
“Đừng, tôi không muốn kéo cô xuống nước.”
Tạ Nam trở lại bàn làm việc, nhận được điện thoại của Minh Tranh, cô đem tài liệu đã được chỉnh lý mang vào trong. “Tổng giám đốc.”
“Cô đi tìm La quản lý, đưa cái này cho cô ấy.” Minh Tra đã gọi điện thoại nội bộ nhưng không có ai nhận, hắn đem một chồng văn kiện đẩy về phía Tạ Nam.
“Tổng giám đốc, La quản lý hôm nay xin nghỉ.”
“Xin nghỉ, tại sao?”
Tạ Nam vén tóc ra sau tai. “Cụ thể thì tôi không rõ, có thể là có việc gì đó.”
Minh Tranh có chút xuất thần. “Tôi biết rồi, đi ra ngoài đi.”
Tạ Nam có tư tâm, che giấu chuyện La Văn Anh là bởi vì bệnh mà xin nghỉ, mặc dù cô biết trong mắt La Văn Anh đã có Tống Cẩm Trác nhưng trong mắt Minh Tranh có cô ấy hay không, đó mới là quan trọng.
Trước khi tan việc, Tiểu Chu đem tất cả tài liệu toàn bộ chuẩn bị ổn thỏa , gọi điện thoại cho La Văn Anh nói một tiếng, sau đó chờ một đồng nghiệp khác rồi cùng ra cửa.
Hai người ở ngay cửa Hào Khôn đón xe, Tiểu Chu thấp thỏm đi vào nhà hàng.
Minh Tranh đi ra cửa phòng làm việc, Tạ Nam đang thu dọn lại. “ Tổng giám đốc.”
Minh Tranh đáp lại. “Tan ca đi.”
Nhìn theo bóng dáng Minh Tranh bước ra ngoài, Tạ Nam thu hồi tầm mắt, tay đụng tới tài liệu bên cạnh.
Minh Tranh lái xe đến tiểu khu La Văn Anh ở, hắn thấy xe La Văn Anh cũng ở đây, nghĩ cô đang ở nhà.
Chờ thang máy đi lên, Minh Tranh đứng trước cửa nhà cô, cũng không có ấn chuông, từ trong túi quần lấy ra cái chìa khóa, mở cửa rồi nghênh ngang đi vào phòng khách.
La Văn Anh đang ngủ mơ mơ màng màng ở trong phòng, bên tai nghe được tiếng động, còn tưởng mình nghe lầm. Ánh mắt Minh Tranh từ phòng khách lướt qua xung quanh, trong nhà bếp sạch sẽ như mới, có vẻ như không thường xuyên nấu ăn ở nhà, hắn đi vài bước đến cửa phòng ngủ La Văn Anh, cửa không khóa, hắn tiếp tục đi về phía trước, thấy La Văn Anh nằm cuộn tròn trên giường lớn, đắp một cái chăn gần như che kín đầu.
“Em bị sao vậy?”
La Văn Anh mơ màng nghe được có người nói chuyện, cô từ từ mở to mắt, trở mình qua xem, quả nhiên nhìn thấy Minh Tranh đứng ở cuối giường, áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen, đơn giản mà thư thái.
La Văn Anh đưa tay về phía trước , ngã bệnh nên đầu óc cũng không xoay chuyển nhanh được. “Anh, anh vào bằng cách nào?”
“Em không đóng cửa.”
“Không thề nào!” La Văn Anh trực tiếp phủ định, cô ôm chăn ngồi dậy. “Nói như vậy, tối hôm qua cũng là tôi không cẩn thận phải không?”
“Nói cái gì vậy?” Minh Tranh đi qua ngồi ở mép giường, đưa tay đặt lên trán La Văn Anh. “Đốt đồng hồ đi?”
“Anh nhanh đi ra khỏi đây.” La Văn Anh đánh vào tay hắn. “Còn nữa, đem chìa khóa nhà của tôi đưa cho tôi.”
“Ai có chìa khóa nhà của em?” Minh Tranh chết cũng không thừa nhận.
“Anh đừng nói cho tôi biết anh có siêu năng lực, Minh Tranh, anh đi mau.”
Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ. “Bệnh như thế nào, sắc mặt nhìn cũng không tốt.”
La Văn Anh quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, Minh Tranh vén tay áo lên muốn đi ra ngoài, cô vội vàng nói. “Giao chìa khóa cho tôi rồi hãy đi.”
Minh Tranh ra khỏi phòng ngủ nhưng lại không rời đi mà đi thẳng đến nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa tuơi rồi để vào trong lò vi ba hâm nóng, La Văn Anh nghe được tiếng động bên ngoài, cố chịu đựng thân thể không khỏe đi đến phòng khách, nhìn thấy Minh Tranh hoàn toàn không coi chính mình là người ngoài, cô thật tức giận, nhưng vì cơ thể đang không khỏe , tiếng nói lại rất nhẹ. “ Hôm nay tôi đã xin nghỉ, hơn nữa đây là nhà của tôi, tôi kêu anh đi không nghe thấy sao?”
Minh Tranh đem sữa đã được hâm nóng đổ vào trong ly, đưa vế phía La Văn Anh, cô chỉ nhìn chứ không đưa tay cầm lấy.
“Đói bụng sao?”
La Văn Anh ngồi ở trước bàn ăn, hai tay đặt ở mép bàn. “Anh đi đi, đợi lát nữa Tống Cẩm Trác đến đây nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”
“Nếu như tình cảm giữa hai người đủ tốt, em còn sợ hắn hiểu lầm sao?”
Minh Tranh đắc ý nói một câu làm cho La Văn Anh á khẩu không trả lời được.
Hắn không coi ai ra gì đi vào phòng bếp , quyết định nấu cháo cho cô, La Văn Anh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. “Có lúc tôi thật không hiểu trong lòng anh đến tột cùng là đang suy nghĩ gì, Minh Tranh, anh có thật hay không không hiểu hiện tại tôi đã là bạn gái của người khác, anh như vậy là đang can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi.”
Minh Tranh cẩn thận vo gạo, hoàn toàn xem lời La Văn Anh nói như gió thoảng bên tai, La Văn Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, không rõ thần sắc trên gương mặt Minh Tranh lúc này, nhưng thoáng thấy động tác cứng ngắc cùng thân hình cao to đứng ở đó,không thể không làm cho La Văn Anh cảm thấy sóng mũi mình cay cay.
Nhưng đến cuối cùng bọn họ đã không còn là những người cùng đi chung trên một con đường.
“Anh còn không đi sao?”
Minh Tranh bắt đầu nấu cháo, một lúc sau mới quay đầu về phía La Văn Anh. “Nếu bây giờ anh muốn để em trở lại một lần nữa, còn kịp không?”
La Văn Anh không nghĩ hắn sẽ nói ra lời như vậy, cô thật sự nghi ngờ đầu óc mình bị sốt đến mức hồ đồ nghe lầm. Minh Tranh đứng đối diện La Văn Anh, lúc này có tiếng chuông cửa truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của La Văn Anh.
Cô do dự xem xét sắc mặt Minh Tranh, sau đó đứng dậy đi qua mở cửa.
Tống Cẩm Trác mang theo túi lớn túi nhỏ tiến vào, đều là một ít đồ ăn mua ở bên ngoài, hắn ở cửa đổi giày, tiếng nói truyền rõ đến tai Minh Tranh. “Lớn như vậy rồi bị ngã bệnh cũng không chịu đi bệnh viện, nhanh ăn đi, anh có mua thuốc cho em.”
La Văn Anh đưa tay đón lấy, Tống Cẩm Trác nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của cô. “Em đi rót ly nước.”
Sau khi vào phòng khách, hắn nhìn xung quanh một chút thì trông thấy Minh Tranh, Minh Tranh cũng không có biểu hiện gì là giật mình, Tống Cẩm Trác đem đồ bày ra bàn ăn. “Văn Anh, em có bạn ở đây?”
La Văn Anh tiếp lời hắn. “Ừ, lão đại biết em bệnh, tới thăm một chút.”
“Chào, Tống Cẩm Trác.”
Minh Tranh đưa tay lên bắt tay Tống Cẩm Trác, thực ra hai người trước đây cũng đã từng có chút ít giao thiệp, La Văn Anh lấy thuốc cảm ra, tự mình đi rót ly nước.
Nhìn sắc mặt Minh Tranh trở nên khó coi đứng ở bên cạnh, trừ lúc mới đầu cảm thấy hả hê ra, trong lòng La Văn Anh dần dần nhịn không được khó chịu không biết nên dùng từ gì để hình dung, cô vừa rồi hoàn toàn có cơ hội ngăn cản Tống Cẩm Trác đến đây, chỉ cần tùy tiện gọi một cuộc điện thoại nói dối vài câu, có thể tránh được tình huống lúng túng như bây giờ.
Nhưng cô đã không làm như vậy.
Tống Cẩm trác thành thạo đem gói thức ăn đã được nấu chín đặt lên bàn, Minh Tranh hiển nhiên là người dư thừa, La Văn Anh sau khi uống thuốc thì yên lặng ngồi ở đó, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn đến hắn.
Không khí giữa hai người hòa hợp, La Văn Anh ngẩng đầu nhìn về phía Minh Tranh. “Không phải anh nói công ty có chuyện, phải đi về sao?”
Tống Cẩm Trác cũng nhìn Minh Tranh.
Lời này của La Văn Anh như muốn hạ lệnh đuổi khách, đôi mắt Minh Tranh từ từ tối lại, cho rằng trước mặt Tống Cẩm Trác ít nhất cô cũng sẽ chú ý đến hắn một chút, không nghĩ đến lại trực tiếp muốn đuổi hắn đi, nếu là trước kia, có lẽ hắn cũng đã sớm rời đi, nhưng nay lại xảy ra chuyện ngoài dự kiến, hắn vẫn đứng thẳng ở đó không động. “Vừa rồi đã gọi điện thoại xử lý tốt rồi, em không phải muốn anh nấu cháo cho em rồi ở lại đây ăn cơm tối luôn sao?”
Tống Cẩm Trác giương mắt lên nhìn, La Văn Anh cũng không còn sức lực để giải thích nữa.
Không khí hòa hợp mới vừa rồi bị phá vỡ, bây giờ ngoại trừ xấu hổ ra thật không còn từ nào khác chuẩn xác để hình dung,khẩu vị La Văn Anh vốn đã không tốt, giờ lại càng không muốn ăn gì.
Hành động của hai người rơi vào trong mắt Minh Tranh lại trở thành ‘tình chàng ý thiếp’ thân mật, trong lòng so với La Văn Anh cũng không dễ chịu hơn là bao.
Tiểu Chu vội vàng chạy ra ngoài nhà hàng, ở cửa nhìn thấy Tạ Nam, cô hướng Tạ Nam phất tay. “Tạ Nam, nơi này.”
Tạ Nam trả tiền xong đi nhanh qua, Tiểu Chu lôi cô đến bên cạnh. “Tại sao cô cũng tới?”
“Tôi nhớ có tài liệu phải giao cho cô, cô lại đi rất nhanh nên tôi có lòng tốt đưa tới đây.” Tạ Nam đem tài liệu đưa cho Tiểu Chu. “Uống không ít rượu rồi phải không, như thế nào rồi?”
“Ai u, rất khó.” Vẻ mặt Tiểu Chu buồn bực. “Nhưng người khách này lại không thể đắc tội, Lão Đại đã căn dặn hạng mục này chúng ta nhất định phải đạt được, tôi đi theo Eve lâu như vậy, cũng không thể để cho chị ấy mất mặt nha.”
“Quan trọng như vậy sao?” Tạ Nam lẩm bẩm.
“Còn không phải sao, dù sao lão đại cũng rất coi trọng.” Tiểu Chu nói xong muốn đi vào. “Không nói với cô nữa, bên trong dù sao cũng là ông lớn,không thể để để bọn họ chờ lâu
, cô nhanh về nhà đi.”
“Ai, từ từ.” Tạ Nam đuổi theo vài bước. “Tôi đi vào với cô, cũng có thể thay cô chắn rượu.”
“Cô?” Tiểu Chu ra vẻ hoài nghi. “Không được, cô không phải làm việc bên bộ phận chúng tôi, làm sao có thể để cho cô lội xuống vũng nước đục này?”
“Không phải đều là vì công ty sao?” Tạ Nam lôi kéo Tiểu Chu đi vào trong. “Chờ sau khi xong việc mời tôi ăn cơm là được.”
Tạ Nam từ lúc thực tập đến bây giờ, vẫn chỉ làm việc ở văn phòng, làm sao biết được công việc bên ngoài bôn ba vất vả, cô nghĩ bất quá cũng chỉ là bồi vài ly rượu, đến lúc đó thật đã lấy được hạng mục này, Minh Tranh cũng có thể nhớ được một mặt tốt của cô.
Tiểu Chu thấy cô khăng khăng, suy nghĩ chắc cũng không có việc gì, liền mang theo cô đi vào.
Tống Cẩm Trác cùng Minh Tranh ngồi trên sô pha trong phòng khách, La Văn Anh nghe được hai người đang nói chuyện, khẩu khí hai bên đều lạnh nhạt như nhau, cũng không có ý muốn thân thiện với đối phương.
Điện thoại di động của Minh Tranh chợt vang lên. Hắn liếc nhìn là Tiểu Chu, Minh Tranh tùy tay nhấn nghe. “Alo.”
“Lão đại, lão đại.” Giọng nói Tiểu Chu hoảng sợ. “Em không gọi được cho Eve, không xong rồi, khách hàng nắm tay Tạ Nam không chịu buông, muốn gây chuyện.”
Minh Tranh đem điện thoại ra xa tai một chút, giọng nói Tiểu Chu oang oang gần như làm cho người ở đây đều nghe rõ ràng lời cô nói, Minh Tranh nhíu chặt lông mày. “Các người đi ra ngoài đàm phán, tại sao Tạ Nam cũng ở đó?”
“Cô ấy…” Tiểu Chu nói năng lộn xộn. “Dù sao cũng đã uống không ít rượu, em thật vất vả mới thoát thân, lão đại anh nhanh đến đây đi.”
Minh Tranh cười lạnh. “Tôi qua cũng không có biện pháp, chuyện như vậy còn để tôi phải dạy các người sao? Huống chi đây là chính là cô ấy xen vào việc của người khác, để cô ấy ghi nhớ kĩ một chút cũng tốt.”
La Văn Anh giương mắt lên, nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của anh, Tiểu Chu gấp đến độ gần như muốn phát điên. La Văn Anh cũng không khỏi nhíu mày, dường như những lời cô khuyên ngay từ đầu Tiều Chu không nghe vào trong tai, như thế nào lại đề cho Tạ Nam đi vào đó?
Tiểu Chu thiếu chút nữa khóc lên. “Lão đại, mấy người tụi em đều là nữ không có cách nào khác, em, em…”
La Văn Anh nghe được tiếng khóc nỉ non truyền đến, cô đi qua lấy điện thoại từ trong tay Minh Tranh. “Alo, Tiểu Chu.”
“Eve,” Tiểu Chu như gặp được cứu tinh. “Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ đây?”
“Đừng sợ.” La Văn Anh trấn an, giọng điệu dịu đi. “Em chạy nhanh đi tìm quản lý nhà hàng, nói là có khách uống say nhờ hắn qua xử lý giúp,nhất định không được để hắn gọi bảo vệ,nhưng nếu có thể khuyên được thì phải cố gắng hết sức khuyên, mang Tạ Nam đi trước, chuyện sau này để em đi nhận lỗi với họ.”
“Vâng vâng.” Tâm tình Tiểu Chu đang căng thẳng lúc này mới được nơi lỏng. “ Em phải đi tìm quản lý.”
La Văn Anh cúp điện thoại, đưa trả lại cho Minh Tranh. “Anh vẫn nên đi qua đó xem một chút đi.”
Minh Tranh cũng không để ý. “Nếu như chuyện gì cũng để anh ra mặt, anh phát lương cho mấy cô ấy làm cái gì?”
“Tùy anh.” La Văn Anh phất tay về phía Tống Cẩm Trác nói. “Chút nữa anh giúp em tiễn anh ấy, em đi ngủ một chút.”
Tống Cẩm Trác mỉm cười gật đầu, Minh Tranh lại càng cảm thấy vô vị, thật hoàn toàn coi hắn như người ngoài.
La Văn Anh vừa mới trở lại phòng ngủ, chợt nghe thấy điện thoại di động bên ngoài vang lên tiếng chuông lần nữa, ngay sau đó là tiếng đóng cửa thật mạnh sau khi Minh Tranh rời đi. La Văn Anh đi về phía phòng khách. “Sao vậy?”
Tống Cẩm Trác không bận tâm. “Hình như là đã xảy ra chuyện gì.” Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh La Văn Anh. “Thân thể em không thoải mái đi nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm.”
La Văn Anh uống thuốc nên vô cùng mệt mỏi, Tống Cẩm Trác đưa cô trở về phòng.
La Văn Anh nằm ở trên giường, kéo chăn lên. “Anh cũng sớm trở về đi thôi.”
“Mẹ anh có ý, muốn hôm nào để anh dẫn em về nhà, bà muốn gặp em, mấy ngày này không vội, đợi thân thể em khỏe hơn đi với anh một chuyến được không?”
La Văn Anh suy nghĩ một chút. “Được.”
Tống Cẩm Trác nhếch chân lên. “Về sau đừng để hắn đến đây nữa, tránh lại có lời đồn không tốt truyền ra ngoài.”
“Anh ấy chỉ là đến thăm em một chút.”
Tống Cẩm Trác không giảm ý cười, hắn kéo chăn lên che khuất vai La Văn Anh. “Anh biết rõ, nhưng dù sao hai người trước đây cũng đã từng đính hôn.”
Sau khi Tống Cẩm Trác đi về, La Văn Anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần nhà, tuy rằng tâm trí mờ mịt, nhưng trong lòng so với bất cứ lúc nào đều tỉnh táo hơn hẳn, Tống gia là danh môn, Tống Cẩm Trác đương nhiên hi vọng cô có thể được lòng mọi người.
Còn có câu nói khó hiểu kia của Minh Tranh, nói gì là nếu muốn để cô trở lại lần nữa, còn kịp không?
La Văn Anh kéo chăn che kín mặt, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Nhờ uống thuốc, ngày thứ hai sau khi tỉnh lại cảm thấy khá hơn nhiều, La Văn Anh sợ khó chịu, trước khi ra cửa liền uống thuốc một lần nữa.
Đi vào trong ký túc xá của Hào Khôn, từ thật xa đã có thể nghe được tiếng bàn tán, La Văn Anh dỏng tai lên, nghe được tiếng nói của mấy người đó lớn dần. “Các người nghe nói gì chưa, Julie gặp đại họa rồi!”
“A, xảy ra chuyện gì?”
“Ngày hôm qua vốn là đi ra ngoài đàm phán một hạng mục, cũng không biết tại sao, cô ấy lại đập vỡ đầu người phụ trách của đối phương, mấy người cũng bị bắt vào sở cảnh sát, lão đại hay được tin cũng lập tức chạy tới, dù sao sự việc cũng ầm ĩ khá lớn, không biết công ty sẽ xử lý như thế nào.”
La Văn Anh cả kinh.
“A? Julie đi theo La quản lý cũng được mấy ngày, sao lại dễ kích động như vậy chứ?”
“Nhất định là do đối phương động tay động chân quá đáng, cho nên mới nói La quản lý được như hôm nay cũng không dễ dàng…”
La Văn Anh lước qua bọn họ, trực tiếp ấn thang máy chuyên dụng của Minh Tranh đi lên lầu.
Còn chưa đi tới phòng làm việc đã thấy Tiểu Chu vẫn đang đứng yên ở trước cửa.
La Văn Anh đẩy cửa vào trong, Tiểu Chu theo sát phía sau.
“Eve”
“Nói đi, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Em vốn muốn đi gọi quản lý nhà hàng, nhưng tiểu Tống chạy tới nói Tạ Nam bị bắt vào bên trong phòng bao, em thật bị dọa chết, cũng không kịp gọi người liền chạy qua, nhìn thấy áo cô ấy đã bị kéo lên đến ngực váy cũng bị xé nát, em…”
“Cho nên em liền lấy chai rượu trực tiếp đập vào đầu người ta?” La Văn Anh tức giận vô cùng, cố nén khẩu khí lại.
Tiểu Chu gấp đến độ nước mắt ngấn ra. “Lúc ấy em cũng chỉ nhất thời kích động.”
“Tạ Nam tại sao lại ở đó?”
“Cô ấy đem tài liệu đến cho em, nói chuyện của công ty cũng là chuyện của cô ấy, em không nghĩ tới lão háo sắc kia lại nhìn trúng Tạ Nam.”
“Khá lắm chuyện của công ty chính là chuyện của cô ấy,” La Văn Anh cười lạnh. “Chị phải dạy em bao nhiêu lần em mới có thể hiểu được, em chờ xem, lão đại làm thế nào để trừng phạt các người.”
“Eve.” Tiểu Chu bị cô làm cho sợ đến khóc lên.
La Văn Anh thở dài, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, sắc mặt cô trở nên lạnh như băng, cúp điện thoại nói với Tiểu Chu. “Đi thôi, anh ấy bảo em trực tiếp đi lên phòng làm việc ở tầng trên."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook