Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-5
Chương 5: Chờ đợi
Nghe như thấy hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu. Không có gì có thể so với lời nói đả thương người khác. Phó Nhiễm cảm giác được lòng bàn tay bị đau, cô buông tay ra, đã thấy rất rõ ràng. Cô xoay người muốn đi.
"Mẹ, mẹ chớ nói nữa..."
Phó Nhiễm dừng bước lại, ngồi trong phòng cùng cô gái kia là mẹ của cô, cô không nên đi. Phó Nhiễm miễn cưỡng cười, giơ cánh tay nặng nề đẩy cửa ra. Hai người ngồi trên mép giường đều sững sờ, gương mặt Phạm Nhàn lúng túng, bà mất tự nhiên đứng dậy.
"Tiểu Nhiễm, làm sao con trở lại?"
Phó Nhiễm ở Minh gia may mắn thoát hiểm một phen, bà sao có thể biết được?
"Con trở về tới thăm cha mẹ một chút."
Phạm Nhàn sắc mặt phẫn nộ, có chút khó xử, cô gái bên cạnh đứng dậy theo.
"Chào Tiểu Nhiễm"
"Hôm nay mẹ ở trên đường gặp được Nhụy Nhụy, liền mời nó tới nhà ăn cơm, vừa vặn con đã về, để mẹ bảo má Trần đi chuẩn bị món ăn."
Phạm Nhàn nói xong, người đã ra khỏi phòng.
"Tiểu Nhiễm, thật hân hạnh được gặp cô."
Khác xa cô gái, Phó Nhiễm lại biểu hiện vẻ lãnh đạm, cô đi tới vài bước, dựa vào bàn trước cửa sổ.
"Ở bên kia, sinh hoạt đã quen thuộc chưa?"
"Có thói quen gì lại không tập được? Đây là số mệnh của tôi."
Ánh mắt cô gái ảm đạm, bộ quần áo trên người Phó Nhiễm kia, đối với cô hôm nay mà nói sợ là mấy tháng tiền lương cũng mua không nổi.
"Số mệnh của cô đã không tệ."
Cô gái nghe vậy, sắc mặt thoáng hiện lên không vui.
"Lời này của cô có ý gì?"
"Phó Ứng Nhụy, ồ không, Vưu Ứng Nhụy, đi qua hai mươi mấy năm, điều bây giờ cô trải qua, chính là cuộc sống của tôi lúc ấy."
Một câu nói, Vưu Ứng Nhụy lúc này lệ rơi đầy mặt, nhặt túi bên giường lên sải bước đi ra ngoài. Phạm Nhàn dặn dò xong, mới đi đến cửa, vừa gặp Vưu Ứng Nhụy nước mắt như mưa bước ra khỏi phòng.
Phạm Nhàn nhanh chóng ngăn cô lại.
"Nhụy Nhụy, làm sao con khóc thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ..."
Vưu Ứng Nhụy che miệng lại có ý lắc đầu, khóc đến đỏ bừng mắt.
"Không, dì à, con... Con về nhà."
"Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?"
Phạm Nhàn nóng lòng như lửa đốt, ngày thường không thấy được đứa con gái này khóc bao giờ.
"Dì..."
Vừa nghe xưng hô này, Phạm Nhàn nước mắt đâu còn nhịn được nữa.
Vưu Ứng Nhụy tránh tay của bà ra.
"Con đi trước."
"Nhụy Nhụy - - "
Phó Nhiễm mở cửa phòng đi ra.
"Tiểu Nhiễm, con nói Nhụy Nhụy cái gì đó? Để nó thành ra như vậy!"
"Mẹ, con cái gì cũng chưa nói." Cô xác thực chỉ nói một câu như vậy.
"Vậy sao nó sẽ thương tâm như thế?"
Phó Nhiễm đối mặt Phạm Nhàn như hùng hổ doạ người không muốn nhiều lời, cô đẩy ra cửa một gian phòng khác, chuẩn bị đi vào.
"Rốt cuộc có phải bên kia người ta không hề nuôi dạy?"
Lúc Phạm Nhàn kịp thời phản ứng, lời này đã lọt vào tai Phó Nhiễm, cô đứng tại cửa khuất bóng, không thấy rõ vẻ mặt bên ngoài.
Phạm Nhàn mắt lộ ra hối hận, thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình.
"Tiểu Nhiễm..."
Bà thấy tình thế cấp bách, nhanh chóng muốn tiến đến.
"Mẹ"
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, đem hai mắt đỏ bừng nhìn về phía nơi khác.
"Nếu như con ngay từ đầu ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ nuôi dạy, có thể con sẽ làm được."
"Tiểu Nhiễm, mẹ không phải là ý này."
"Thành Hữu vẫn còn ở nhà hàng chờ con, con phải trở lại ăn cơm cùng anh ấy."
"Gọi nó tới nhà đi, mẹ bảo má Trần chuẩn bị món ăn con thích ăn nhất."
Phó Nhiễm khép lại cửa gian phòng của mình, nặng nề, không để lối thoát.
"Không cần, con đã hẹn cùng Thành Hữu rồi."
Rồi đôi mắt mới hướng lên Phạm Nhàn. "Sau này con trở lại, sẽ gọi điện thoại nói trước cho mẹ."
"Tiểu Nhiễm!"
Phó Nhiễm đã cất bước rời đi. Cô như chạy trốn lao ra khỏi Phó gia, cũng nghe đến tiếng gọi Phạm Nhàn phía sau, cô cũng không quay đầu lại, gọi xe taxi rời đi.
Minh Thành Hữu lúc nghe điện thoại, khẩu khí ác liệt tới cực điểm.
"Làm gì?"
"Anh mấy giờ trở về?"
"Cô trông nom tôi?"
"Tôi từ trong nhà đi ra, hiện tại đi quảng trường Vạn Đạt."
"Lúc này mới mấy giờ? Cô lại muốn làm xấu chuyện của tôi? Chờ đó cho tôi, tôi ăn xong cơm tối sẽ gọi điện thoại cho cô, tôi cảnh cáo cô, lần này còn dám làm hỏng chuyện của tôi, về nhà tôi liền sẽ đem thân thể cô phá hủy!"
Người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại.
Phó Nhiễm không mục đích đi dạo khắp nơi, rõ ràng cô có nhà, lại làm cho mình thành không có nhà để về, cũng cảm thấy chật vật thổn thức. Cô đi rạp chiếu phim xem hai bộ phim điện ảnh, lúc đi ra là 5 giờ, tùy tiện ăn bữa tối, cô suy nghĩ thời gian không khác biệt lắm, dứt khoát ngồi trên chiếc ghế dài ở quảng trường Vạn Đạt bắt đầu chờ Minh Thành Hữu.
Chờ đến 7 giờ, cũng không trông thấy bóng dáng hắn đâu.
Phó Nhiễm lấy ra điện thoại gọi, lại thấy máy đã tắt.
Tầng 10 nhà trọ, Thẩm Ninh rốt cục để di động của Minh Thành Hữu xuống, dùng điện thoại có thể để hết pin thì hiển nhiên là tắt máy, cô tất nhiên là không dám.
Cô đi đến trước cửa một gian phòng, bên trong truyền đến âm thanh va chạm, chỉ thấy eo Minh Thành Hữu cơ hồ áp vào mặt bàn, hai chân khêu gợi trước sau đứng thẳng, phảng phất gương mặt tràn đầy mồ hôi, theo cánh tay dùng sức, một trái banh chính xác rơi vào trong lỗ. Hai tay Thẩm Ninh từ phía sau ôm lấy eo của hắn.
"Thành Hữu, đêm nay ở lại đây đi."
"Đừng làm ồn, anh còn mấy phút nữa là đánh xong."
Thẩm Ninh nghe lời buông tay. Minh Thành Hữu thích cô điểm này, rất nghe lời.
Tâm tình hắn tựa hồ không sai, đem một viên banh cuối cùng đánh vào trong lỗ, sau đó Thẩm Ninh lại lần nữa ỉ ôi tiến lên.
"Ở lại đây qua đêm đi."
"Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm."
Minh Thành Hữu ra khỏi phòng, nhặt lên điện thoại di động trên bàn.
"Vừa nãy em mới chơi trò chơi, hết pin rồi."
Hắn để điện thoại xuống, thuận thế đem đầu gối trên đùi Thẩm Ninh.
"Anh nghỉ ngơi, đến 7 giờ thì đánh thức anh."
"Được."
Phó Nhiễm mua một cốc nước uống nóng, nghĩ thầm chờ một chút, Minh Thành Hữu không sai hẹn sẽ đi ra.
Lúc đó đã là cuối hè, đặc biệt về ban đêm, gió thu hiu quạnh rét lạnh, Phó Nhiễm căng hai vai, cô lường trước Minh Thành Hữu có chủ tâm tắt máy, trừ phi hắn chủ động liên lạc, nếu không, dù là di động không có điện đều là việc không thể.
Minh Thành Hữu ngủ dậy, lúc mở mắt, Thẩm Ninh đang ôm cổ hắn xem ti vi.
"Mấy giờ rồi?"
"A! Em quên xem thời gian"
Thẩm Ninh nhìn về đồng hồ treo tường phía tây "10 giờ."
Cặp chân Minh Thành Hữu rơi xuống đất, cầm lấy điện thoại di động của mình, hai tay Thẩm Ninh níu chặt cánh tay hắn.,
"Còn muốn đi sao? Muộn như vậy, dù sao trở anh về cũng là ở một mình."
"Đêm nay không thể ở lại đây." T
rong mắt Thẩm Ninh giấu không được vẻ thất vọng "Thành Hữu..."
Hắn mặc áo khoác, cũng không quay đầu lại, trong miệng vẫn còn ứng phó.
"Ngoan, nghe lời đi."
Lời nói đã đến nước này, nếu cô dây dưa nữa, theo tính tình Minh Thành Hựu, xem chừng không nhịn nữa. Thẩm Ninh tiễn hắn ra tới cửa.
"Lái xe chậm một chút, bên ngoài giống như có mưa nhỏ."
"Ừ." Nghe lời vừa nói ra, người đã biến mất trước cửa thang máy.
Minh Thành Hữu đi ô-tô rời cư xá, đã trễ thế này, Phó Nhiễm nhất định là đã về trước. Điện thoại di động của hắn hết pin, lúc này không trách được cô. Đi qua quảng trường Vạn Đạt, đôi mắt hắn tùy ý thoáng nhìn, hai bên cửa sổ xe bị nước mưa mờ mịt mơ hồ không rõ, giống như có thân ảnh quen thuộc đập vào trong mắt, hắn phanh xe mãnh liệt.
Minh Thành Hữu đẩy cửa xe ra, hạt mưa sắc bén theo gió mà rơi xuống, gương mặt trong nháy mắt đã lạnh buốt. Phó Nhiễm ôm hai tay, cằm cơ hồ áp vào đầu gối, cô hoàn toàn không có chú ý tới người đang đến gần, bên cạnh, trên chiếc ghế còn có nửa cốc nước chưa uống xong. Hai chân Minh Thành Hữu bước tới, đứng lại ngay trước mặt cô, sợi tóc mũi nhọn đã bị nước mưa thấm ướt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Nghe như thấy hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu. Không có gì có thể so với lời nói đả thương người khác. Phó Nhiễm cảm giác được lòng bàn tay bị đau, cô buông tay ra, đã thấy rất rõ ràng. Cô xoay người muốn đi.
"Mẹ, mẹ chớ nói nữa..."
Phó Nhiễm dừng bước lại, ngồi trong phòng cùng cô gái kia là mẹ của cô, cô không nên đi. Phó Nhiễm miễn cưỡng cười, giơ cánh tay nặng nề đẩy cửa ra. Hai người ngồi trên mép giường đều sững sờ, gương mặt Phạm Nhàn lúng túng, bà mất tự nhiên đứng dậy.
"Tiểu Nhiễm, làm sao con trở lại?"
Phó Nhiễm ở Minh gia may mắn thoát hiểm một phen, bà sao có thể biết được?
"Con trở về tới thăm cha mẹ một chút."
Phạm Nhàn sắc mặt phẫn nộ, có chút khó xử, cô gái bên cạnh đứng dậy theo.
"Chào Tiểu Nhiễm"
"Hôm nay mẹ ở trên đường gặp được Nhụy Nhụy, liền mời nó tới nhà ăn cơm, vừa vặn con đã về, để mẹ bảo má Trần đi chuẩn bị món ăn."
Phạm Nhàn nói xong, người đã ra khỏi phòng.
"Tiểu Nhiễm, thật hân hạnh được gặp cô."
Khác xa cô gái, Phó Nhiễm lại biểu hiện vẻ lãnh đạm, cô đi tới vài bước, dựa vào bàn trước cửa sổ.
"Ở bên kia, sinh hoạt đã quen thuộc chưa?"
"Có thói quen gì lại không tập được? Đây là số mệnh của tôi."
Ánh mắt cô gái ảm đạm, bộ quần áo trên người Phó Nhiễm kia, đối với cô hôm nay mà nói sợ là mấy tháng tiền lương cũng mua không nổi.
"Số mệnh của cô đã không tệ."
Cô gái nghe vậy, sắc mặt thoáng hiện lên không vui.
"Lời này của cô có ý gì?"
"Phó Ứng Nhụy, ồ không, Vưu Ứng Nhụy, đi qua hai mươi mấy năm, điều bây giờ cô trải qua, chính là cuộc sống của tôi lúc ấy."
Một câu nói, Vưu Ứng Nhụy lúc này lệ rơi đầy mặt, nhặt túi bên giường lên sải bước đi ra ngoài. Phạm Nhàn dặn dò xong, mới đi đến cửa, vừa gặp Vưu Ứng Nhụy nước mắt như mưa bước ra khỏi phòng.
Phạm Nhàn nhanh chóng ngăn cô lại.
"Nhụy Nhụy, làm sao con khóc thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ..."
Vưu Ứng Nhụy che miệng lại có ý lắc đầu, khóc đến đỏ bừng mắt.
"Không, dì à, con... Con về nhà."
"Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?"
Phạm Nhàn nóng lòng như lửa đốt, ngày thường không thấy được đứa con gái này khóc bao giờ.
"Dì..."
Vừa nghe xưng hô này, Phạm Nhàn nước mắt đâu còn nhịn được nữa.
Vưu Ứng Nhụy tránh tay của bà ra.
"Con đi trước."
"Nhụy Nhụy - - "
Phó Nhiễm mở cửa phòng đi ra.
"Tiểu Nhiễm, con nói Nhụy Nhụy cái gì đó? Để nó thành ra như vậy!"
"Mẹ, con cái gì cũng chưa nói." Cô xác thực chỉ nói một câu như vậy.
"Vậy sao nó sẽ thương tâm như thế?"
Phó Nhiễm đối mặt Phạm Nhàn như hùng hổ doạ người không muốn nhiều lời, cô đẩy ra cửa một gian phòng khác, chuẩn bị đi vào.
"Rốt cuộc có phải bên kia người ta không hề nuôi dạy?"
Lúc Phạm Nhàn kịp thời phản ứng, lời này đã lọt vào tai Phó Nhiễm, cô đứng tại cửa khuất bóng, không thấy rõ vẻ mặt bên ngoài.
Phạm Nhàn mắt lộ ra hối hận, thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình.
"Tiểu Nhiễm..."
Bà thấy tình thế cấp bách, nhanh chóng muốn tiến đến.
"Mẹ"
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, đem hai mắt đỏ bừng nhìn về phía nơi khác.
"Nếu như con ngay từ đầu ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ nuôi dạy, có thể con sẽ làm được."
"Tiểu Nhiễm, mẹ không phải là ý này."
"Thành Hữu vẫn còn ở nhà hàng chờ con, con phải trở lại ăn cơm cùng anh ấy."
"Gọi nó tới nhà đi, mẹ bảo má Trần chuẩn bị món ăn con thích ăn nhất."
Phó Nhiễm khép lại cửa gian phòng của mình, nặng nề, không để lối thoát.
"Không cần, con đã hẹn cùng Thành Hữu rồi."
Rồi đôi mắt mới hướng lên Phạm Nhàn. "Sau này con trở lại, sẽ gọi điện thoại nói trước cho mẹ."
"Tiểu Nhiễm!"
Phó Nhiễm đã cất bước rời đi. Cô như chạy trốn lao ra khỏi Phó gia, cũng nghe đến tiếng gọi Phạm Nhàn phía sau, cô cũng không quay đầu lại, gọi xe taxi rời đi.
Minh Thành Hữu lúc nghe điện thoại, khẩu khí ác liệt tới cực điểm.
"Làm gì?"
"Anh mấy giờ trở về?"
"Cô trông nom tôi?"
"Tôi từ trong nhà đi ra, hiện tại đi quảng trường Vạn Đạt."
"Lúc này mới mấy giờ? Cô lại muốn làm xấu chuyện của tôi? Chờ đó cho tôi, tôi ăn xong cơm tối sẽ gọi điện thoại cho cô, tôi cảnh cáo cô, lần này còn dám làm hỏng chuyện của tôi, về nhà tôi liền sẽ đem thân thể cô phá hủy!"
Người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại.
Phó Nhiễm không mục đích đi dạo khắp nơi, rõ ràng cô có nhà, lại làm cho mình thành không có nhà để về, cũng cảm thấy chật vật thổn thức. Cô đi rạp chiếu phim xem hai bộ phim điện ảnh, lúc đi ra là 5 giờ, tùy tiện ăn bữa tối, cô suy nghĩ thời gian không khác biệt lắm, dứt khoát ngồi trên chiếc ghế dài ở quảng trường Vạn Đạt bắt đầu chờ Minh Thành Hữu.
Chờ đến 7 giờ, cũng không trông thấy bóng dáng hắn đâu.
Phó Nhiễm lấy ra điện thoại gọi, lại thấy máy đã tắt.
Tầng 10 nhà trọ, Thẩm Ninh rốt cục để di động của Minh Thành Hữu xuống, dùng điện thoại có thể để hết pin thì hiển nhiên là tắt máy, cô tất nhiên là không dám.
Cô đi đến trước cửa một gian phòng, bên trong truyền đến âm thanh va chạm, chỉ thấy eo Minh Thành Hữu cơ hồ áp vào mặt bàn, hai chân khêu gợi trước sau đứng thẳng, phảng phất gương mặt tràn đầy mồ hôi, theo cánh tay dùng sức, một trái banh chính xác rơi vào trong lỗ. Hai tay Thẩm Ninh từ phía sau ôm lấy eo của hắn.
"Thành Hữu, đêm nay ở lại đây đi."
"Đừng làm ồn, anh còn mấy phút nữa là đánh xong."
Thẩm Ninh nghe lời buông tay. Minh Thành Hữu thích cô điểm này, rất nghe lời.
Tâm tình hắn tựa hồ không sai, đem một viên banh cuối cùng đánh vào trong lỗ, sau đó Thẩm Ninh lại lần nữa ỉ ôi tiến lên.
"Ở lại đây qua đêm đi."
"Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm."
Minh Thành Hữu ra khỏi phòng, nhặt lên điện thoại di động trên bàn.
"Vừa nãy em mới chơi trò chơi, hết pin rồi."
Hắn để điện thoại xuống, thuận thế đem đầu gối trên đùi Thẩm Ninh.
"Anh nghỉ ngơi, đến 7 giờ thì đánh thức anh."
"Được."
Phó Nhiễm mua một cốc nước uống nóng, nghĩ thầm chờ một chút, Minh Thành Hữu không sai hẹn sẽ đi ra.
Lúc đó đã là cuối hè, đặc biệt về ban đêm, gió thu hiu quạnh rét lạnh, Phó Nhiễm căng hai vai, cô lường trước Minh Thành Hữu có chủ tâm tắt máy, trừ phi hắn chủ động liên lạc, nếu không, dù là di động không có điện đều là việc không thể.
Minh Thành Hữu ngủ dậy, lúc mở mắt, Thẩm Ninh đang ôm cổ hắn xem ti vi.
"Mấy giờ rồi?"
"A! Em quên xem thời gian"
Thẩm Ninh nhìn về đồng hồ treo tường phía tây "10 giờ."
Cặp chân Minh Thành Hữu rơi xuống đất, cầm lấy điện thoại di động của mình, hai tay Thẩm Ninh níu chặt cánh tay hắn.,
"Còn muốn đi sao? Muộn như vậy, dù sao trở anh về cũng là ở một mình."
"Đêm nay không thể ở lại đây." T
rong mắt Thẩm Ninh giấu không được vẻ thất vọng "Thành Hữu..."
Hắn mặc áo khoác, cũng không quay đầu lại, trong miệng vẫn còn ứng phó.
"Ngoan, nghe lời đi."
Lời nói đã đến nước này, nếu cô dây dưa nữa, theo tính tình Minh Thành Hựu, xem chừng không nhịn nữa. Thẩm Ninh tiễn hắn ra tới cửa.
"Lái xe chậm một chút, bên ngoài giống như có mưa nhỏ."
"Ừ." Nghe lời vừa nói ra, người đã biến mất trước cửa thang máy.
Minh Thành Hữu đi ô-tô rời cư xá, đã trễ thế này, Phó Nhiễm nhất định là đã về trước. Điện thoại di động của hắn hết pin, lúc này không trách được cô. Đi qua quảng trường Vạn Đạt, đôi mắt hắn tùy ý thoáng nhìn, hai bên cửa sổ xe bị nước mưa mờ mịt mơ hồ không rõ, giống như có thân ảnh quen thuộc đập vào trong mắt, hắn phanh xe mãnh liệt.
Minh Thành Hữu đẩy cửa xe ra, hạt mưa sắc bén theo gió mà rơi xuống, gương mặt trong nháy mắt đã lạnh buốt. Phó Nhiễm ôm hai tay, cằm cơ hồ áp vào đầu gối, cô hoàn toàn không có chú ý tới người đang đến gần, bên cạnh, trên chiếc ghế còn có nửa cốc nước chưa uống xong. Hai chân Minh Thành Hữu bước tới, đứng lại ngay trước mặt cô, sợi tóc mũi nhọn đã bị nước mưa thấm ướt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook