-
Chương 124
Mấy ngày tiếp theo đó, độc từ trong người của Thái phó đã được tống ra không ít, không cần chống gậy vẫn có thể chậm rãi đi lại được, ngay cả vết sẹo dài trên mặt cũng đã mờ dần đi.
Nhưng Vi thần y cũng vẫn không cho hắn vận động mạnh, lúc trước ông đã không tán thành việc hắn tự ý đi Giang Nam, phải biết rằng độc này là kỳ độc, đến ngay cả ông được người đời xưng tụng là thần y cũng khó có thể nắm chắc hết. Nhưng Thái phó vẫn khư khư cố chấp, sợ vắng vẻ công chúa, lại không chịu nổi tương tư, liền tự ý xuất phát.
Nghĩ đến đây, bất chợt ông lại nhớ đến một kẻ khác.
Bởi vì cần phải nghiên cứu thuốc giải độc, nên ông cần phải lấy máu của người đã dùng thân thể nuôi độc, ông nhớ rất rõ thời điểm trước khi chết của người đó. Nghe nói trước kia hắn cũng là một công tử nho nhã, nhưng đến khi bị độc phát lại gầy yếu tiều tụy không ra hình dạng gì.
Mặc dù trải qua biết bao nhiêu tra tấn như thế, nhưng ánh mắt của hắn lúc nào cũng luôn sáng rực hỏi: “Vệ Lãnh Hầu vẫn chưa chết sao?” Thần y đối với kẻ có tâm tính ác độc này cũng không hề có hảo cảm, liền không thèm để ý đến hắn. Chỉ dùng một cây kim dài đâm vào cánh tay của hắn lấy máu độc.
Người nọ nằm trên tấm thảm rách nát trong điện, mặc sự đau đớn cùng cực ở cánh tay, thì thào lẩm bẩm: “Vậy mà vẫn không chết ư? Khụ khụ… hắnvẫn chưa từ bỏ ý định với giải dược sao? Ta muốn… muốn hắn hãy cố gắng… cố gắng nhìn ngắm những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này… Nhìn được nhưng không thể có được. Nhất là thứ mà hắn mong muốn nhất sẽ dần dần rời xa hắn! Ha ha… khụ khụ… Đáng tiếc là do ta, đến cuối cùng vẫn không đành lòng… Nhưng như vậy cũng tốt, sự xa cách như thế này của bọn họ, đối với nàng chính là trừng phạt lớn nhất… Về sau, mỗi lần nàng rơi lệ tưởng nhớ, ngoài hắn ra, nàng sẽ vẫn nhớ tới ta… Hận cũng tốt, cuối cùng vẫn là cả đời không quên được…”
Vi thần y ở một bên nghe tên độc nhân thì thào tự nói, cũng khó mà hiểu được, ác nhân độc ác này, đầu tiên là thiết kế hãm hại để Thái phó bị trúng độc, xong lại ước chừng không đành lòng để công chúa bị lây nhiễm độc khí đó… Ông già rồi, thật sự không hiểu được tình yêu nam nữ của những người trẻ tuổi, yêu đến ngấm sâu vào da thịt, nhưng sao lại hận đến tận xương tủy như thế kia?
Thái phó cũng vậy, gã độc nhân kia cũng thế, kịch độc có thể giải, nhưng độc tình khó trừ mà!
Vi thần y đi tới, liền nghe thấy Thái phó đang đòi đưa công chúa đi chùa dâng hương cầu phúc, liền mở miệng ngăn trở, bởi vì hiện tại Thái phó thực sự cần nghiêm túc nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng không thể đi lại nhiều, đã gần sắp khỏi rồi, không thể bị thất bại trong gang tấc.
Những ngày cuối năm ở Giang Nam, những ngôi chùa miếu đều dày đặc hương khói. Bởi vì Lâm An có tập tục là cầu phúc trước khi mùa xuân đến. Nếu chùa miếu nào danh tiếng thì dù có đem cả thùng dầu vừng hay tiền bạc muốn đến trước mặt cao tăng tụng kinh cầu phúc thì cũng chưa chắc có chỗ để ngồi. Phan lão gia vốn có lòng muốn xu nịnh, nhưng cũng không tiện tự mình ra mặt, liền cho gọi phu nhân Lý thị ân cần dạy bảo một phen, khuyến khích bà nhân dịp lễ mừng năm mới hết lòng đến đón tiếp công chúa, thuận tiện đề cập đến chuyện Phan phủ đã đặt sẵn nghi thức tế lễ cầu phúc ở Tĩnh Tâm tự của Lâm An.
Niếp Thanh Lân luôn là nhập gia tùy tục, lai cảm thấy khó có dịp được đi vào trong dân gian, đa dạng loại người nên muốn thể nghiệm tỉ mỉ một phen, huống chi đợt này Thái phó liên tục gặp vận rủi, nàng nghĩ mình cũng nên tự mình đến cầu phúc với Phật tổ, tích chút phúc đức cho Thái phó, vì vậy vừa nghe đề nghị của đại phu nhân Phan phủ nàng liền cười đồng ý.
Thái phó không tiện đi cùng, nên nàng kéo tỷ tỷ cùng đi. Hoành vương gia thấy thế cũng liền cứng rắn đi theo.
Niếp Thanh Lân tỉ mỉ quan sát, nàng đương nhiên có thể nhìn ra được tỷ tỷ đối với Hoành vương gia cũng đã không còn né tránh như lần đầu. Có vẻ như nhìn thấy một nam nhân lưng hùm vai gấu lại có thể ngoan ngoãn mình ở trước mặt mình, nàng liền dần dần buông lỏng cảnh giác. Bởi vì phải cải trang vi hành, nên đoàn người đều đơn giản một chút, hai cỗ xe ngựa cũng không trang trí ngoài mui xe, đến cửa miếu liền thấy đại phu nhân Phan phủ đã sớm đứng ở đó nghênh đón.
Khi đến chùa để cầu phúc thì cũng tuân thủ tập tục của địa phương Lâm An, trước khi muốn vào chủ điện dâng hương, sau đó là tắm rửa rồi đi phẩm trà.
Chỗ dùng để tắm đó là một con suối nhỏ được xây bên cạnh chùa, dưới bóng cây bồ đề hơi nóng bốc lên hôi hổi, hơn nữa không chứa mùi ngai ngái của lưu huỳnh mà là một mùi hương thơm ngát rất đặc biệt lan tỏa trong không khí.
Đan ma ma đỡ công chúa ra hậu viện của chùa, một tiếng sáo du dương từ trong rừng trúc phía trước truyền đến, đây chính là khúc nhạc của mộtnhạc sĩ tiền triều.
Trong một mảnh rừng trúc rậm rạp âm u, tiếng sao triền miên đầy u buồn theo ngọn gió đang mơn man từng lá trúc, rồi lưu luyến mãi trong khôngtrung như không muốn rời đi. Khi ngước mắt nhìn lên lần nữa, một thiếu niên áo trắng đừng sừng sững ngoài bìa rừng, những ngón tay dài đang nắm lấy chiếc sáo ngọc, cũng là không biết là hương thơm từ rừng trúc, hay tiếng tiêu đung đưa trong gió, hoặc là do chàng thiếu niên tuấn tú kia làm người ta không thể không dừng lại bước chân, mặc cho suy nghĩ mông lung, theo tiếng nhạc du dương với làn gió…
Niếp Thanh Lân khẽ cau mày, đứng lắng nghe tiếng sáo của chàng thiếu niên đã từng có duyên gặp mặt một lần ở Phiên Mặc Lâu một lúc, rồi xoay người muốn rời đi.
“Thỉnh tiểu thư dừng bước.” Tùy Khinh Trần thấy giai nhân muốn rời đi, liền vội vàng buông sao ngọc, bước gấp mấy bước nghiêng người ngăn cản.
“Ngày ấy trên Phiên Mặc lâu, không có cơ hội được tâm sự cùng tiểu thư, hôm nay nếu đã có duyên gặp ở chỗ này, mong tiểu thư lưu lại phương danh quý tính *, ngày sau Khinh Trần sẽ nhờ mẫu thân đến quý phủ thăm hỏi.”
*tên họ
Trong lòng Niếp Thanh Lân hiểu rất rõ ràng, vị Tùy công tử này chắc là một danh môn công tử tại Giang Nam này, nhưng lần này đột ngột xuất hiện ở lễ cầu phúc như thế này, còn xuất hiện tại nơi dành cho nữ giới tắm như thế thì đúng thật là ko trùng hợp nổi rồi.
hiện tại nhớ đến việc Lý thị luôn ân cần mời mình đến chùa dâng hương liền lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Những họ hàng xa của mẫu thân nhà mình gan đúng là lớn thật. Trước không báo thân phận của mình cho Tùy công tử biết, sau lại còn mai mối bắc cầu, lại có thể âm thầm phủi sạch quan hệ như không liên quan đến họ. Nếu như nàng thực sự hoang đường giống như Nhạc Dao hoàng tỷ trước kia, sẽ lợi dụng hoàn cảnh thanh tĩnh u nhã như thế này để làm chuyện gió trăng với vị quý công tử kia?
Đáng tiếc không đợi nàng mở miệng, Đan ma ma đứng bên cạnh đã giận đến mức không thể kiềm chế, tuy rằng ban đầu bà nhìn thiếu niên này cũng khá thuận mắt, tuy có tuấn lãng như Thái phó, nhưng sao có được phong thái, mưu lược, diện mạo hiên ngang giống như Định Quốc Hầu? hiện tại lại muốn đến đây để trèo tường nhà Thái phó, đương nhiên bà phải thay Thái phó bảo vệ kiều thê.
“Xin mời công tử hãy lui bước, tiểu thư nhà ta đã đính ước với người khác, há có thể để cho ngươi nói chuyện càn rỡ như vậy”
không nghĩ tới lời nói ấy không những làm cho Tùy công tử không buông tay, mà hắn càng không phục, nói: “Nếu như chỉ đính hôn thì cũng khôngtính là đã có hôn phối, đó chỉ là chim khôn lựa cành mà đậu, tại hạ cả gan hỏi một câu, người có hôn phối với tiểu thư có phải là tên què ở Phiên Mặc lâu hôm nọ hay không?”
Tùy Khinh Trần này tự cho mình là thanh cao, luôn luôn cậy tài khinh người, tuy rằng sớm đã nhận ra được người chống gậy hôm trước chính là kinh tài tuyệt thế về thi họa “Chấn lâm” tiên sinh. Nhưng mà hiện tại thân hắn mang tật, trên mặt lại có một vết sẹo đáng sợ như vậy, nhất định là khôngthể làm quan, tuy rằng trên người ăn vận sang quý, nhưng xuất thân cũng chỉ là một thương nhân. Nếu không vì sao hắn cứ che che giấu giấu, khôngdám cho người đời biết thân phận thật sự của hắn, có lẽ cũng là do tự ý thức được tấm thân tàn tật, xuất thân thô bỉ đầy hơi tiền của bản thân nên xấu hổ không dám cho ai biết thôi.
Nếu chỉ là một cô gái tầm thường thì cũng thôi, nhưng một mỹ nhân thanh tú thế này lại gả cho một gã thương nhân què? Nếu gã Chấn Lâm kia biết điều biết chuyện thì vì sao phải làm ra loại chuyện đốt đàn nấu hạc, phí phạm của trời như thế? Xem tình hình ngày ấy, mỹ nhân cũng có vẻ khôngnguyện ý, chắc chỉ là do cha mẹ hai nhà đính ước. hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng động tâm đối với bất kì nữ tử nào, lần đầu tiên đối diện với ánh mắt của nàng ở Phiên Mặc Lâu ngày ấy hắn liền động tâm, đương nhiên là phải cực lực tranh thủ, cứu giai nhân ra khỏi chốn dầu sôi lửa bỏng kia.
Niếp Thanh Lân nghe được có người gọi Thái phó là “gã què”, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cứ mãi chắc lưỡi cảm thán, trai mới lớn đáng sợ thật, như nghé con không hề biết sợ cọp, dám động tới ông trời con của Đại Ngụy này!
Đan Thiết Hoa cũng bị câu nói đó chọc giận đến tái cả mặt, nếu không phải Niếp Thanh Lân lên tiếng ngăn trở, thì Mẫu Dạ Xoa từng là nỗi kinh hoàng ở chiến trường, sẽ lập tức tái hiện tại Tĩnh Tâm Tự ngay lúc này, và xé xác chàng thiếu niên tuấn tú trước mặt kia ra làm hai!
“Tiểu thư dung mạo xuất chúng, khí chất thoát tục, tương lai nhất định nên gả cho một người làm quan lớn! Khinh Trần nguyện hạ chiến thư, cùng nam tử kia tỉ thí văn thơ, nếu như thua, tại hạ đương nhiên sẽ không quấy rầy, nhưng nếu như hắn đích thị chỉ là một cái bao cỏ được thêu hoa đẹp đẽ, Tùy Khinh Trần sẽ dạy cho hắn nên biết khó mà lui, đừng bôi bẩn người mà hắn không xứng đáng có được.”
Nhìn vẻ mặt ngời ngời khí thế của vị thiếu niên trước mặt, Niếp Thanh Lân thấy có chút đau đầu, nếu bây giờ bộc lộ thân phận, chẳng phải sẽ làm bại lộ việc Thái phó bị trúng độc nặng? Nhưng mà nếu không nói, thì thiếu niên này thật sự càn quấy… Về phần giết… Tùy gia mấy đời trung lương, trừ khi hôn quân uống rượu say bất tỉnh nhân sự mới có thể hạ độc thủ…
Lập tức Niếp Thanh Lân lạnh nhạt nói: “Công tử sao có thể vọng ngôn đến mức đó. Ta cùng với vị hôn phu của ta là thanh mai trúc mã, dù không có cha mẹ hai bên quyết định thì ta nhất định nếu không phải chàng ta nhất định sẽ không lấy chồng, người không liên quan như công tử sao có thể buông lời xen vào việc gia đình người khác như thế? Công tử văn thơ xuất chúng, không gì không giỏi, nhưng riêng về khẩu đức này thì nhất định phải cần tu dưỡng lại. Ngụy triều ta cần bậc hiền thần, có tài có đức để có thể giúp Ngụy triều cai quản thiên hạ, chứ không cần hạng người suốt ngày chỉ biết đứng trong rừng trúc để âm mưu đoạt thê tử người khác… Vinh quang của Tùy phủ đều là do công lao hãn mã của Tùy lão gia năm đó lập nên, tuyệt đối không thể để một đứa cháu bất hiếu, làm ô nhục cả dòng họ!” nói xong tắm rửa cũng không cần, nàng lập tức xoay người rời đi.
Ra tới cửa chùa, nhìn thấy Phan lão gia đứng đó đón, vẻ mặt hớn hở hỏi: “Sao công chúa lại rời đi sớm thế, sao không dừng lại một lát, ở cam tuyền hưởng dụng canh trà?”
Niếp Thanh Lân lạnh lùng liếc nhìn ông ta, Hoàng tộc Niếp Thị điêu linh, thân tình đã mỏng, đoạn tình nghĩa giống như Lục ca cùng Bát hoàng tỷ là rất trân quý rồi. Nàng lúc trước trước khi đến Giang Nam, cũng có ý định nối lại liên lạc với gia tộc của mẫu thân. Nhưng mà khi đến nơi đây lại thực sựkhông dám nhận người quen, nếu cõ lỡ chạm mặt nhau, thì càng lúc càng không thể tưởng tượng nổi. Tuy rằng nàng đã dụng tâm nhắc nhở Phan phủ một phen, hiện tại xem ra tất cả đều uổng công…
Phan lão gia vẫn chưa thấu được tâm tư của công chúa, lập tức nói: “Công chúa nếu đã đến nơi đây rồi, thì cũng nên dời bước đến Phan phủ đến đón năm mới, không biết công chúa có thể dời bước qua quý phủ được không…”
“không cần, Bản cung sự vụ bận rộn mọi việc đã có an bài, chuyện mà biểu ca ủy thác để biểu tẩu ‘sắp xếp’, Bản cung cũng đã hiểu. Hai đứa con trai của ngài nếu như muốn mưu cầu công danh, thì bọn hắn cần phải gian khổ học tập, triều đình hiện tại tuy rằng đã bắt đầu coi trọng công thương, cũng không cấm thương nhân tham gia khoa cử, chỉ cần có bản lãnh. Về phần muốn hướng hoàng thượng phong tước vị, Bản cung khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đó đi. hiện tại triều đình đang ban bố chính sách quét sạch quan tham, cho dù là Niếp tộc hoàng thị nếu dám ăn hối lộ, làm việc sai trái cũng bị mất đầu. Nơi đây cũng không phải hẻo lánh gì, chắc ngươi cũng đã nghe tới kết cục của các Phiên vương, huống chi là họ hàng xa của phi tần tiên hoàng, đều phải nghiêm chỉnh chấp hành luật pháp. Bản cung sẽ bàn bạc với quan lại địa phương, nếu sau này có người dám gan lợi dụng là thân thích của hoàng gia để làm xằng làm bậy, thì cứ bắt đến quan phủ y luật trị tội, tuyệt không khoan thứ!”
nói xong nàng liền xoay người lên xe ngựa đi thẳng.
Phan lão gia đứng đỡ người ra đó vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức giật bắn cả người, bị dọa đến cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đợi phu nhân nhà mình đến đỡ, nhưng một lúc lâu cũng không nói lên lời.
Khi ánh mặt trời vừa ló ra khỏi Tĩnh Tâm tự, Thiệu Dương công chúa lại hứng trí bừng bừng đi dạo quanh mấy hộ gia đình buôn bán mấy món đồ tinh xảo, sau đó mua cho nữ nhi nhà mình một đống đồ chơi.
Tiểu Gia Nhu hiện tại đang lắc lư học đi, liền mua cho bé mấy món đồ tinh xảo của tiểu hài tử, mấy thứ này tuy không thể so với đồ trong cung, nhưng mà cũng có một chút dân dã.
đi dạo đến mệt mỏi rồi mới trở về biệt quán, thì lại thấy Thái phó không có ở đó, Niếp Thanh Lân có chút ngạc nhiên, liền hỏi Thái phó đi đâu. Hạ nhân đều trả lời là không biết, sau đó lại nghe tin rằng, Tùy công tử của Hầu phủ có gửi đến một phong thư, sau khi Thái phó nhận được, liền đi ra ngoài.
Niếp Thanh Lân không khỏi tiếp tục đau đầu, Tùy Khinh Trần này sao lại vẫn còn cố chấp tìm đến tận nơi này?
Nhưng Vi thần y cũng vẫn không cho hắn vận động mạnh, lúc trước ông đã không tán thành việc hắn tự ý đi Giang Nam, phải biết rằng độc này là kỳ độc, đến ngay cả ông được người đời xưng tụng là thần y cũng khó có thể nắm chắc hết. Nhưng Thái phó vẫn khư khư cố chấp, sợ vắng vẻ công chúa, lại không chịu nổi tương tư, liền tự ý xuất phát.
Nghĩ đến đây, bất chợt ông lại nhớ đến một kẻ khác.
Bởi vì cần phải nghiên cứu thuốc giải độc, nên ông cần phải lấy máu của người đã dùng thân thể nuôi độc, ông nhớ rất rõ thời điểm trước khi chết của người đó. Nghe nói trước kia hắn cũng là một công tử nho nhã, nhưng đến khi bị độc phát lại gầy yếu tiều tụy không ra hình dạng gì.
Mặc dù trải qua biết bao nhiêu tra tấn như thế, nhưng ánh mắt của hắn lúc nào cũng luôn sáng rực hỏi: “Vệ Lãnh Hầu vẫn chưa chết sao?” Thần y đối với kẻ có tâm tính ác độc này cũng không hề có hảo cảm, liền không thèm để ý đến hắn. Chỉ dùng một cây kim dài đâm vào cánh tay của hắn lấy máu độc.
Người nọ nằm trên tấm thảm rách nát trong điện, mặc sự đau đớn cùng cực ở cánh tay, thì thào lẩm bẩm: “Vậy mà vẫn không chết ư? Khụ khụ… hắnvẫn chưa từ bỏ ý định với giải dược sao? Ta muốn… muốn hắn hãy cố gắng… cố gắng nhìn ngắm những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này… Nhìn được nhưng không thể có được. Nhất là thứ mà hắn mong muốn nhất sẽ dần dần rời xa hắn! Ha ha… khụ khụ… Đáng tiếc là do ta, đến cuối cùng vẫn không đành lòng… Nhưng như vậy cũng tốt, sự xa cách như thế này của bọn họ, đối với nàng chính là trừng phạt lớn nhất… Về sau, mỗi lần nàng rơi lệ tưởng nhớ, ngoài hắn ra, nàng sẽ vẫn nhớ tới ta… Hận cũng tốt, cuối cùng vẫn là cả đời không quên được…”
Vi thần y ở một bên nghe tên độc nhân thì thào tự nói, cũng khó mà hiểu được, ác nhân độc ác này, đầu tiên là thiết kế hãm hại để Thái phó bị trúng độc, xong lại ước chừng không đành lòng để công chúa bị lây nhiễm độc khí đó… Ông già rồi, thật sự không hiểu được tình yêu nam nữ của những người trẻ tuổi, yêu đến ngấm sâu vào da thịt, nhưng sao lại hận đến tận xương tủy như thế kia?
Thái phó cũng vậy, gã độc nhân kia cũng thế, kịch độc có thể giải, nhưng độc tình khó trừ mà!
Vi thần y đi tới, liền nghe thấy Thái phó đang đòi đưa công chúa đi chùa dâng hương cầu phúc, liền mở miệng ngăn trở, bởi vì hiện tại Thái phó thực sự cần nghiêm túc nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng không thể đi lại nhiều, đã gần sắp khỏi rồi, không thể bị thất bại trong gang tấc.
Những ngày cuối năm ở Giang Nam, những ngôi chùa miếu đều dày đặc hương khói. Bởi vì Lâm An có tập tục là cầu phúc trước khi mùa xuân đến. Nếu chùa miếu nào danh tiếng thì dù có đem cả thùng dầu vừng hay tiền bạc muốn đến trước mặt cao tăng tụng kinh cầu phúc thì cũng chưa chắc có chỗ để ngồi. Phan lão gia vốn có lòng muốn xu nịnh, nhưng cũng không tiện tự mình ra mặt, liền cho gọi phu nhân Lý thị ân cần dạy bảo một phen, khuyến khích bà nhân dịp lễ mừng năm mới hết lòng đến đón tiếp công chúa, thuận tiện đề cập đến chuyện Phan phủ đã đặt sẵn nghi thức tế lễ cầu phúc ở Tĩnh Tâm tự của Lâm An.
Niếp Thanh Lân luôn là nhập gia tùy tục, lai cảm thấy khó có dịp được đi vào trong dân gian, đa dạng loại người nên muốn thể nghiệm tỉ mỉ một phen, huống chi đợt này Thái phó liên tục gặp vận rủi, nàng nghĩ mình cũng nên tự mình đến cầu phúc với Phật tổ, tích chút phúc đức cho Thái phó, vì vậy vừa nghe đề nghị của đại phu nhân Phan phủ nàng liền cười đồng ý.
Thái phó không tiện đi cùng, nên nàng kéo tỷ tỷ cùng đi. Hoành vương gia thấy thế cũng liền cứng rắn đi theo.
Niếp Thanh Lân tỉ mỉ quan sát, nàng đương nhiên có thể nhìn ra được tỷ tỷ đối với Hoành vương gia cũng đã không còn né tránh như lần đầu. Có vẻ như nhìn thấy một nam nhân lưng hùm vai gấu lại có thể ngoan ngoãn mình ở trước mặt mình, nàng liền dần dần buông lỏng cảnh giác. Bởi vì phải cải trang vi hành, nên đoàn người đều đơn giản một chút, hai cỗ xe ngựa cũng không trang trí ngoài mui xe, đến cửa miếu liền thấy đại phu nhân Phan phủ đã sớm đứng ở đó nghênh đón.
Khi đến chùa để cầu phúc thì cũng tuân thủ tập tục của địa phương Lâm An, trước khi muốn vào chủ điện dâng hương, sau đó là tắm rửa rồi đi phẩm trà.
Chỗ dùng để tắm đó là một con suối nhỏ được xây bên cạnh chùa, dưới bóng cây bồ đề hơi nóng bốc lên hôi hổi, hơn nữa không chứa mùi ngai ngái của lưu huỳnh mà là một mùi hương thơm ngát rất đặc biệt lan tỏa trong không khí.
Đan ma ma đỡ công chúa ra hậu viện của chùa, một tiếng sáo du dương từ trong rừng trúc phía trước truyền đến, đây chính là khúc nhạc của mộtnhạc sĩ tiền triều.
Trong một mảnh rừng trúc rậm rạp âm u, tiếng sao triền miên đầy u buồn theo ngọn gió đang mơn man từng lá trúc, rồi lưu luyến mãi trong khôngtrung như không muốn rời đi. Khi ngước mắt nhìn lên lần nữa, một thiếu niên áo trắng đừng sừng sững ngoài bìa rừng, những ngón tay dài đang nắm lấy chiếc sáo ngọc, cũng là không biết là hương thơm từ rừng trúc, hay tiếng tiêu đung đưa trong gió, hoặc là do chàng thiếu niên tuấn tú kia làm người ta không thể không dừng lại bước chân, mặc cho suy nghĩ mông lung, theo tiếng nhạc du dương với làn gió…
Niếp Thanh Lân khẽ cau mày, đứng lắng nghe tiếng sáo của chàng thiếu niên đã từng có duyên gặp mặt một lần ở Phiên Mặc Lâu một lúc, rồi xoay người muốn rời đi.
“Thỉnh tiểu thư dừng bước.” Tùy Khinh Trần thấy giai nhân muốn rời đi, liền vội vàng buông sao ngọc, bước gấp mấy bước nghiêng người ngăn cản.
“Ngày ấy trên Phiên Mặc lâu, không có cơ hội được tâm sự cùng tiểu thư, hôm nay nếu đã có duyên gặp ở chỗ này, mong tiểu thư lưu lại phương danh quý tính *, ngày sau Khinh Trần sẽ nhờ mẫu thân đến quý phủ thăm hỏi.”
*tên họ
Trong lòng Niếp Thanh Lân hiểu rất rõ ràng, vị Tùy công tử này chắc là một danh môn công tử tại Giang Nam này, nhưng lần này đột ngột xuất hiện ở lễ cầu phúc như thế này, còn xuất hiện tại nơi dành cho nữ giới tắm như thế thì đúng thật là ko trùng hợp nổi rồi.
hiện tại nhớ đến việc Lý thị luôn ân cần mời mình đến chùa dâng hương liền lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Những họ hàng xa của mẫu thân nhà mình gan đúng là lớn thật. Trước không báo thân phận của mình cho Tùy công tử biết, sau lại còn mai mối bắc cầu, lại có thể âm thầm phủi sạch quan hệ như không liên quan đến họ. Nếu như nàng thực sự hoang đường giống như Nhạc Dao hoàng tỷ trước kia, sẽ lợi dụng hoàn cảnh thanh tĩnh u nhã như thế này để làm chuyện gió trăng với vị quý công tử kia?
Đáng tiếc không đợi nàng mở miệng, Đan ma ma đứng bên cạnh đã giận đến mức không thể kiềm chế, tuy rằng ban đầu bà nhìn thiếu niên này cũng khá thuận mắt, tuy có tuấn lãng như Thái phó, nhưng sao có được phong thái, mưu lược, diện mạo hiên ngang giống như Định Quốc Hầu? hiện tại lại muốn đến đây để trèo tường nhà Thái phó, đương nhiên bà phải thay Thái phó bảo vệ kiều thê.
“Xin mời công tử hãy lui bước, tiểu thư nhà ta đã đính ước với người khác, há có thể để cho ngươi nói chuyện càn rỡ như vậy”
không nghĩ tới lời nói ấy không những làm cho Tùy công tử không buông tay, mà hắn càng không phục, nói: “Nếu như chỉ đính hôn thì cũng khôngtính là đã có hôn phối, đó chỉ là chim khôn lựa cành mà đậu, tại hạ cả gan hỏi một câu, người có hôn phối với tiểu thư có phải là tên què ở Phiên Mặc lâu hôm nọ hay không?”
Tùy Khinh Trần này tự cho mình là thanh cao, luôn luôn cậy tài khinh người, tuy rằng sớm đã nhận ra được người chống gậy hôm trước chính là kinh tài tuyệt thế về thi họa “Chấn lâm” tiên sinh. Nhưng mà hiện tại thân hắn mang tật, trên mặt lại có một vết sẹo đáng sợ như vậy, nhất định là khôngthể làm quan, tuy rằng trên người ăn vận sang quý, nhưng xuất thân cũng chỉ là một thương nhân. Nếu không vì sao hắn cứ che che giấu giấu, khôngdám cho người đời biết thân phận thật sự của hắn, có lẽ cũng là do tự ý thức được tấm thân tàn tật, xuất thân thô bỉ đầy hơi tiền của bản thân nên xấu hổ không dám cho ai biết thôi.
Nếu chỉ là một cô gái tầm thường thì cũng thôi, nhưng một mỹ nhân thanh tú thế này lại gả cho một gã thương nhân què? Nếu gã Chấn Lâm kia biết điều biết chuyện thì vì sao phải làm ra loại chuyện đốt đàn nấu hạc, phí phạm của trời như thế? Xem tình hình ngày ấy, mỹ nhân cũng có vẻ khôngnguyện ý, chắc chỉ là do cha mẹ hai nhà đính ước. hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng động tâm đối với bất kì nữ tử nào, lần đầu tiên đối diện với ánh mắt của nàng ở Phiên Mặc Lâu ngày ấy hắn liền động tâm, đương nhiên là phải cực lực tranh thủ, cứu giai nhân ra khỏi chốn dầu sôi lửa bỏng kia.
Niếp Thanh Lân nghe được có người gọi Thái phó là “gã què”, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cứ mãi chắc lưỡi cảm thán, trai mới lớn đáng sợ thật, như nghé con không hề biết sợ cọp, dám động tới ông trời con của Đại Ngụy này!
Đan Thiết Hoa cũng bị câu nói đó chọc giận đến tái cả mặt, nếu không phải Niếp Thanh Lân lên tiếng ngăn trở, thì Mẫu Dạ Xoa từng là nỗi kinh hoàng ở chiến trường, sẽ lập tức tái hiện tại Tĩnh Tâm Tự ngay lúc này, và xé xác chàng thiếu niên tuấn tú trước mặt kia ra làm hai!
“Tiểu thư dung mạo xuất chúng, khí chất thoát tục, tương lai nhất định nên gả cho một người làm quan lớn! Khinh Trần nguyện hạ chiến thư, cùng nam tử kia tỉ thí văn thơ, nếu như thua, tại hạ đương nhiên sẽ không quấy rầy, nhưng nếu như hắn đích thị chỉ là một cái bao cỏ được thêu hoa đẹp đẽ, Tùy Khinh Trần sẽ dạy cho hắn nên biết khó mà lui, đừng bôi bẩn người mà hắn không xứng đáng có được.”
Nhìn vẻ mặt ngời ngời khí thế của vị thiếu niên trước mặt, Niếp Thanh Lân thấy có chút đau đầu, nếu bây giờ bộc lộ thân phận, chẳng phải sẽ làm bại lộ việc Thái phó bị trúng độc nặng? Nhưng mà nếu không nói, thì thiếu niên này thật sự càn quấy… Về phần giết… Tùy gia mấy đời trung lương, trừ khi hôn quân uống rượu say bất tỉnh nhân sự mới có thể hạ độc thủ…
Lập tức Niếp Thanh Lân lạnh nhạt nói: “Công tử sao có thể vọng ngôn đến mức đó. Ta cùng với vị hôn phu của ta là thanh mai trúc mã, dù không có cha mẹ hai bên quyết định thì ta nhất định nếu không phải chàng ta nhất định sẽ không lấy chồng, người không liên quan như công tử sao có thể buông lời xen vào việc gia đình người khác như thế? Công tử văn thơ xuất chúng, không gì không giỏi, nhưng riêng về khẩu đức này thì nhất định phải cần tu dưỡng lại. Ngụy triều ta cần bậc hiền thần, có tài có đức để có thể giúp Ngụy triều cai quản thiên hạ, chứ không cần hạng người suốt ngày chỉ biết đứng trong rừng trúc để âm mưu đoạt thê tử người khác… Vinh quang của Tùy phủ đều là do công lao hãn mã của Tùy lão gia năm đó lập nên, tuyệt đối không thể để một đứa cháu bất hiếu, làm ô nhục cả dòng họ!” nói xong tắm rửa cũng không cần, nàng lập tức xoay người rời đi.
Ra tới cửa chùa, nhìn thấy Phan lão gia đứng đó đón, vẻ mặt hớn hở hỏi: “Sao công chúa lại rời đi sớm thế, sao không dừng lại một lát, ở cam tuyền hưởng dụng canh trà?”
Niếp Thanh Lân lạnh lùng liếc nhìn ông ta, Hoàng tộc Niếp Thị điêu linh, thân tình đã mỏng, đoạn tình nghĩa giống như Lục ca cùng Bát hoàng tỷ là rất trân quý rồi. Nàng lúc trước trước khi đến Giang Nam, cũng có ý định nối lại liên lạc với gia tộc của mẫu thân. Nhưng mà khi đến nơi đây lại thực sựkhông dám nhận người quen, nếu cõ lỡ chạm mặt nhau, thì càng lúc càng không thể tưởng tượng nổi. Tuy rằng nàng đã dụng tâm nhắc nhở Phan phủ một phen, hiện tại xem ra tất cả đều uổng công…
Phan lão gia vẫn chưa thấu được tâm tư của công chúa, lập tức nói: “Công chúa nếu đã đến nơi đây rồi, thì cũng nên dời bước đến Phan phủ đến đón năm mới, không biết công chúa có thể dời bước qua quý phủ được không…”
“không cần, Bản cung sự vụ bận rộn mọi việc đã có an bài, chuyện mà biểu ca ủy thác để biểu tẩu ‘sắp xếp’, Bản cung cũng đã hiểu. Hai đứa con trai của ngài nếu như muốn mưu cầu công danh, thì bọn hắn cần phải gian khổ học tập, triều đình hiện tại tuy rằng đã bắt đầu coi trọng công thương, cũng không cấm thương nhân tham gia khoa cử, chỉ cần có bản lãnh. Về phần muốn hướng hoàng thượng phong tước vị, Bản cung khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đó đi. hiện tại triều đình đang ban bố chính sách quét sạch quan tham, cho dù là Niếp tộc hoàng thị nếu dám ăn hối lộ, làm việc sai trái cũng bị mất đầu. Nơi đây cũng không phải hẻo lánh gì, chắc ngươi cũng đã nghe tới kết cục của các Phiên vương, huống chi là họ hàng xa của phi tần tiên hoàng, đều phải nghiêm chỉnh chấp hành luật pháp. Bản cung sẽ bàn bạc với quan lại địa phương, nếu sau này có người dám gan lợi dụng là thân thích của hoàng gia để làm xằng làm bậy, thì cứ bắt đến quan phủ y luật trị tội, tuyệt không khoan thứ!”
nói xong nàng liền xoay người lên xe ngựa đi thẳng.
Phan lão gia đứng đỡ người ra đó vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức giật bắn cả người, bị dọa đến cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đợi phu nhân nhà mình đến đỡ, nhưng một lúc lâu cũng không nói lên lời.
Khi ánh mặt trời vừa ló ra khỏi Tĩnh Tâm tự, Thiệu Dương công chúa lại hứng trí bừng bừng đi dạo quanh mấy hộ gia đình buôn bán mấy món đồ tinh xảo, sau đó mua cho nữ nhi nhà mình một đống đồ chơi.
Tiểu Gia Nhu hiện tại đang lắc lư học đi, liền mua cho bé mấy món đồ tinh xảo của tiểu hài tử, mấy thứ này tuy không thể so với đồ trong cung, nhưng mà cũng có một chút dân dã.
đi dạo đến mệt mỏi rồi mới trở về biệt quán, thì lại thấy Thái phó không có ở đó, Niếp Thanh Lân có chút ngạc nhiên, liền hỏi Thái phó đi đâu. Hạ nhân đều trả lời là không biết, sau đó lại nghe tin rằng, Tùy công tử của Hầu phủ có gửi đến một phong thư, sau khi Thái phó nhận được, liền đi ra ngoài.
Niếp Thanh Lân không khỏi tiếp tục đau đầu, Tùy Khinh Trần này sao lại vẫn còn cố chấp tìm đến tận nơi này?
Bình luận facebook