Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Nhận lời
Chuông đồng hồ báo thức trong điện thoại reo lên làm Thịnh Hi khó chịu tỉnh giấc. Cô nhức đầu thò tay ra khỏi chăn để mò mẩm điện thoại di động trên tủ đầu giường. Thịnh Hi mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ. Cô lật đật ngồi dậy.
Lại xoay người nhìn qua bên cạnh đã không thấy bóng người đâu. Hắn lại đi rồi sao? Sớm như vậy?
Thịnh Hi lật chăn xuống giường, bàn chân cô liền chạm phải một mảnh giấy. Hình như là rơi từ tủ đầu giường. Chắc là do cô lúc nãy tìm điện thoại nên sơ ý làm rơi.
Thịnh Hi vội nhặt lên đọc.
"Chị, hôm nay em có việc bận nên phải đi sớm. Sáng nay chị về nước phải không? Nếu vậy chị cứ về trước đi. Đừng lo cho em, em sẽ trở về sau."
Ký tên: Romeotreolenbancong
Cô nhìn cái tên phía dưới có chút buồn cười. Lại nghĩ ngợi, chẳng lẽ Khương Viễn Tước thực sự hết tiền, phải đi kiếm tiền để mua vé về nước sao? Thật ra hắn có thể hỏi mượn cô mà. Dù sao cô cũng là chị hắn.
Mà tại sao cô phải lo cho hắn?
Nghĩ đi nghĩ lại càng thấy kỳ lạ, hắn nói ở nhờ lại đây nhưng cô không thấy hắn đem vali đến. Vậy mấy hôm nay quần áo hắn thay ở đâu ra.
Mặc kệ hắn làm gì, không phải chuyện của cô. Thịnh Hi phải đi tắm rửa để chuẩn bị ra sân bay.
******************
...Quán cà phê Blue...
Người đàn ông dáng người cao lớn đẩy cánh cửa kính bước vào trong làm tiếng chuông gió kêu leng keng vang lên khắp quán cà phê. Hắn trên người mặc chiếc áo cổ lọ màu đen, bên ngoài là áo khoác kiểu Chesterfield bằng nhung đen dáng dài giống như những vị bá tước Anh ngày xưa.
Gương mặt anh tuấn sắc nét hài hoà giữa nét phương đông và phương tây, lôi cuốn biết bao ánh nhìn của phụ nữ bên trong. Hắn đi tới chiếc bàn nằm ở một góc yên tĩnh của người đàn ông có mái tóc bạch kim, đang ngồi uống cà phê và dùng bữa sáng một mình.
Ông ta vừa nhìn thấy người đàn ông từ đằng xa đi tới liền đặt tách cà phê xuống, đứng lên giơ tay ra lịch sự.
"Chào cậu, Marceau."
Khương Viễn Tước bắt lấy tay ông ta cười nói.
"Chào ông, xin lỗi vì hẹn ông vào sáng sớm thế này. Vì lát nữa tôi có hẹn với công chúa Helen để hoàn thành bức tranh cho xong."
"Không sao. Tôi hiểu."
Eric rộng rãi đáp.
***********************
"Chào mừng tiểu thư về nhà."
Quản gia đứng trước cửa đón chào cô trở về nhà.
Thịnh Hi trở về thành phố G vào lúc bình minh. Vì chênh lệch múi giờ với ngồi máy bay lâu nên Thịnh Hi có hơi mệt mỏi. Vừa về nhà, cô không ăn uống gì mà đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi. Buổi chiều, Thịnh Hi còn phải đến toà soạn.
Sau giờ cơm trưa, Thịnh Hi đã nhanh chóng đi làm. Vừa đi vào phòng làm việc đã nhìn thấy bình hoa tươi cắm sẵn trên bàn. Người cắm hoa chắc là Hoàn Nhã, còn người tặng không ai khác ngoài Nhiếp Vân Hạo.
Anh biết hôm nay cô trở về nên đã gửi hoa đến.
Thịnh Hi nghĩ cô phải thẳng thắn một lần với anh. Nói rằng cô không dành cho anh loại tình cảm gọi là tình yêu. Hơn nữa, cô cũng chẳng còn tư cách để anh thích nữa.
Thịnh Hi cô bây giờ đã trở thành một kẻ tội lỗi, lên giường với em trai mình. Cô sao còn xứng đáng được chứ?
Khương Thịnh Hi xua tan những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu rồi mau chóng quay trở lại làm việc của mình.
*****************
Tối nay Cố Tịnh Miên hẹn cô đi uống ở Sky Bar trên toà nhà cao ốc nằm tại trung tâm thành phố. Ở đây không gian mở rộng, có thể ngắm được toàn bộ quang cảnh thành phố về đêm.
Thịnh Hi chọn ngồi ở bên cạnh lan can để tiện nhìn ngắm khung cảnh bên dưới. Vừa nhấm nháp ly cocktail, lại nhìn qua người ngồi đối diện mình đang mải mê đọc tin nhắn của ai đó.
Một lát sau, cô nàng mới chuyển điện thoại qua trước mặt cô. Trên màn hình điện thoại cô nàng hiện lên hình ảnh của một người đàn ông đẹp trai, quyến rũ. Anh ta mặc áo sơ mi nhưng không cài cúc, để lộ thân hình vạm vỡ.
"Cậu thấy sao?"
"Cũng đẹp"
Cô nhướng vai nặn ra hai từ.
Cố Tịnh Miên xì một tiếng.
"Cậu khen cho có thôi đấy à?"
Thịnh Hi chỉ cười cười hỏi.
"Mà người đó là vậy? Không phải là người nãy giờ nhắn tin cho cậu đấy chứ?"
Cô nàng gật đầu, cong môi nói.
"Đúng vậy, bạn trai tương lai của mình đấy."
Cô bị làm cho ngạc nhiên, xém chút nữa là sặc nước.
"Chẳng phải cậu đang quen anh chàng họ Lý gì sao?"
Số bạn trai của Cố Tịnh Miên còn nhiều hơn số giày cao gót trong tủ nhà cô.
"Mình đã hẹn hò với anh ta đâu. Chỉ mới là "bạn" thôi" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cố Tịnh Miên nhướng đôi lông mày của mình.
"Bạn giường à?"
Thịnh Hi cười ghẹo hỏi.
Cố Tịnh Miên nhún nhún vai.
"Ai cũng có nhu cầu sinh lý, đâu phải chỉ có đàn ông mới biết giải quyết."
Cố Tịnh Miên là con người của nghệ thuật và bản năng. Cô nàng thích nuông chiều cảm xúc bản thân và sống phóng khoáng. Khác với Thịnh Hi, cô tuy ở ngoài rất hiện đại nhưng lại thuộc kiểu suy nghĩ truyền thống.
"Nói chung, mình và anh ta không hợp nhau cho lắm nên đã bye bye trong hoà bình. Còn người này mình vừa mới quen, anh ấy cũng ngỏ lời với mình rồi nhưng mình chưa trả lời."
Tịnh Miên kể lại.
"Mà này, cậu cũng mau yêu đương đi. Không kết hôn thì cũng phải yêu đương để hưởng thụ thú vui cuộc đời chứ? Suốt ngày làm việc hoài thì nhàm chán lắm."
Cô nàng lại đá sang cô nói.
Thịnh Hi bên môi chỉ cười.
Cô bây giờ có thể yêu ai sao? Hiện tại cô đã rơi vào cái vòng lẩn quẩn không thể thoát được, sao còn có thể nghĩ đến chuyện khác.
Đột nhiên điện thoại của Thịnh Hi reo lên, cô nhìn thấy tên của Liễu Nhan hiện lên màn hình. Thịnh Hi vội vàng cầm điện thoại nhanh chóng bắt máy.
"Giám đốc, em đã mua được bức tranh rồi. Với giá 350.000 đô la."
Thịnh Hi nghe xong liền vui mừng.
"Em làm tốt lắm. Liễu Nhan, sau khi nhận được tranh em hãy ngay lập tức mang đến cho Eric giúp chị."
"Dạ vâng"
Tuy rằng mua được tranh nhưng vẫn chưa chắc là Eric sẽ chịu giúp cô. Đành phải nhờ vào may mắn của cô vậy.
****************
Trong phòng họp căng thẳng, tổng biên tập viên ngồi ở giữa uy quyền như một bà hoàng.
"Số báo tháng 10 sẽ là số báo đặc biệt của chúng ta. Là số báo kỷ niệm 10 năm của tạp chí Siren. Vậy nên tôi mong sẽ nghe được từ mọi người những ý kiến tốt."
Tạ Vân Đình, tổng biên tập của tạp chí Siren. Nếu như Khương Thịnh Hi là phù thủy thép thổi làn gió mới tràn đầy sức sống vào tạp chí Siren, đưa doanh thu bán ra của Siren đạt đến số lượng kỷ lục thì Tạ Vân Đình là người định hướng và đặt những viên gạch đầu tiên cho đế chế Siren.
"Đã ai liên lạc với Carol chưa?"
Tạ Vân Đình hỏi.
"Tôi đã liên lạc rồi. Cô ấy đã đồng ý, cuối tuần chúng ta có thể chụp hình, phỏng vấn cô ấy. Tôi cũng sẽ viết bài chủ yếu đào sâu vào cảm hứng thời trang của cô ấy từ thần tượng Coco Chanel."
"Còn về bộ ảnh Halloween tháng 10 thế nào rồi?"
"Tôi nghĩ các thiết kế mới của Thomas Green lần này rất phù hợp với ý tưởng của chúng ta. Về những goá phụ trong toà lâu đài. Giám đốc Khương đã tổng duyệt và chọn lựa lần cuối."
Evan nói.
"Tôi đã xem qua. Rất tốt. Thế còn địa điểm chụp thì sao?"
Tổng biên tập nhìn qua cô.
Khương Thịnh Hi đưa ra những tấm hình chụp địa điểm trên bàn.
"Em đã đi khảo sát và cảm thấy tàn tích ở đồi Lan Kiêu của thành phố A rất phù hợp, chỉ cách thành phố G hơn 1 giờ đi xe."
Tạ Vân Đình nhìn qua cô, gật gù.
"Địa điểm rất độc đáo. Chọn tốt lắm. "
*************
Hôm nay Thịnh Hi có thời gian về nhà sớm một chút để ăn tối ở nhà. Thường gia đình cô không có nhiều cơ hội để ăn tối đầy đủ cùng nhau vì ai cũng bận, mỗi người lại về mỗi giờ. Trừ những dịp quan trọng.
Lúc cô về nhà sớm thì cha cô và anh trai cô thì bận chuyện ở công ty. Mẹ cô giữ chức vụ giám đốc tài chính của công ty nên cũng bận rộn không kém.
"Tiểu thư, hôm nay người muốn ăn món gì?"
Cao Khải đứng bên cạnh cô cẩn thận hỏi.
Khương Thịnh Hi ngồi giữa bàn ăn rộng lớn, chỉ một mình cô ngồi vào chiếc bàn có sức chứa 12 người. Xung quanh chỉ toàn là người hầu và quản gia. Thịnh Hi đã quen dần với cảm giác cô độc này.
Giọng nói ấm áp của Cao Khải lặp lại lần nữa.
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Cô thoát khỏi bộ dạng ngẩn người, nhìn qua ông.
"Không sao... Tôi cũng không biết mình ăn món gì nữa. Ông chọn cho tôi được không?"
"Tiểu thư có muốn ăn món mì xào cà chua trứng không?"
Cao Khải đột nhiên nghĩ ra.
Mì xào cà chua trứng. Tuy không phải món gì đặc biệt hay cao lương mỹ vị nhưng lại là món mà lúc nhỏ cô rất hay đòi Cao Khải làm cho cô ăn vì rất thích. Hình như đã rất lâu rồi cô không ăn món đó.
"Được, vừa hay tôi đang thèm món này."
Chỉ tầm 15 phút sau, Cao Khải mang ra cho cô một đĩa mì xào thơm phức.
"Đã lâu lắm rồi tôi không được ăn món này."
Khương Thịnh Hi hào hứng cầm đũa lên thổi nguội rồi gắp vào miệng. Nhưng vừa gắp vào miệng thì cơn đau ập đến làm cô kêu a một tiếng.
Cao Khỏi ngay lập tức lo lắng hỏi cô.
"Món ăn có vấn đề gì sao?"
Cô vội lắc đầu, uống một ngụm nước lọc.
"Không có gì đâu. Tôi bị lở miệng ấy mà."
"Tôi sơ suất quá, tiểu thư bị lở miệng còn làm món này cho người."
Cao Khải cảm thấy có lỗi.
Thịnh Hi lắc đầu.
"Không sao đâu. Lát nữa tôi sẽ uống thuốc. Với lại món này ngon lắm tôi muốn ăn."
Nói xong cô lại cúi xuống cẩn thận ăn để không chạm mạnh vào vết thương ngay môi.
Cái tên đàn ông đó đã cắn cô nên giờ Thịnh Hi mới phải chịu đau thế này đây. Đau chết đi được.
Mà hôm nay vẫn không thấy mặt hắn đâu.
....
...
Thịnh Hi đang xem tivi trong phòng khách thì cha mẹ trở về nhà. Hai người đều đã dùng bữa tối ở bên ngoài.
"Hi nhi, thứ sáu này là sinh nhật của Lưu Duệ Quân, Lưu Tường mời cả nhà chúng ta đến biệt thự ven hồ của họ để tham dự một bữa tiệc gia đình. Con hãy sắp xếp công việc một chút, tiệc bắt đầu lúc 6 giờ."
Vương Hạ Lan vừa uống trà vừa nói với con gái mình.
"Vâng, con sẽ sắp xếp."
Cô vâng lời đáp.
"Chuyện váy cưới tới đâu rồi?"
Bà hỏi.
"Con vẫn đang cố gắng thuyết phục Eric Nolan. Chắc là cuối tuần này mới có kết quả."
Thịnh Hi cẩn thận nhìn mẹ.
"Nếu thuyết phục được thì rất tốt. Mẹ của Duệ Quân mất sớm nên Lưu Tường rất cưng chiều con bé, lấy lòng được con bé cũng là lấy lòng được Lưu Tường. "
Vương Hạ Lan nhàn nhạt nói.
Thịnh Hi cũng hiểu chuyện này.
"Vâng, con hiểu."
****************
Sáng nay, Thịnh Hi dậy rất sớm, cô đi xuống dưới nhà thì cha và mẹ đều chưa dậy. Cô quyết định đi dạo vườn hoa một chút, hít thở không khí trong lành buổi sáng. Dạo này cô bận quá nên chẳng ra đây.
Khu vườn nhà cô có đến hàng chục loại hoa, luôn luôn được các người hầu chăm sóc kỹ lưỡng. Mẹ của cô thích ngắm hoa, cũng thích những khu vườn đẹp, thế nên đã xây nên khu vườn này.
Khương Thịnh Hi định đi dạo một chút rồi quay vào nhà ăn sáng. Nhưng khi vừa định quay đi thì đột nhiên có một bàn tay túm lấy cánh tay cô. Cô chưa kịp nhìn kỹ là ai thì đã bị đẩy vào bức tường đá.
"Cậu..."
Người đàn ông ép Thịnh Hi vào tường định hôn cô nhưng cô đã nhanh hơn lấy bàn tay mình áp lên môi người đàn ông, ngăn chặn môi hắn lại.
"Không được hôn!"
"Tại sao?"
Giọng hắn khàn khàn.
"Tại vì tôi đang đau miệng. Cậu cắn tôi, mới đó quên rồi sao?"
Khương Thịnh Hi từ từ gỡ tay mình ra, khó chịu nói.
Người đàn ông này cứ như ma vậy lúc nào xuất hiện cũng muốn hù chết cô. Hắn về từ lúc nào vậy?
Khương Viễn Tước im lặng vài giây nhìn cô. Đột nhiên lại cúi xuống, chuyển sang tấn công cổ cô. Người đàn ông mút lấy làn da mỏng manh trên cổ người con gái.
Thịnh Hị kinh ngạc vùng vẫy, cố gắng kiềm nén giọng mình.
"Cậu điên rồi sao? Chỗ này sẽ có người thấy đó."
Đang ở trong Khương gia, sao hắn lại dám to gan đến thế?
Hắn không hề đếm xỉa đến lời cô. Hai cánh tay kiềm chặt cơ thể cô. Khương Viễn Tước hít lấy mùi hương Neroli thanh mát chỉ thuộc về mình Thịnh Hi.
Những ngày qua hắn vùi đầu vào công việc, đêm đêm lại mơ tưởng đến cô. Trái tim của hắn phiền muộn vì hình bóng người phụ nữ.
Khương Thịnh Hi nghe thấy tiếng bước chân phía sau bức tường. Cô nghe thấy giọng nói của những người hầu.
Thịnh Hi hoảng sợ muốn đẩy hắn ra nhưng tên đàn ông như keo dán, dính chặt lấy cô không buông. Cứ như thế này cô sẽ bị phát hiện mất.
Hai người hầu chỉ đi ngang qua hành lang rồi rẽ vào trong nhà.
Cho đến khi Khương Viễn Tước cảm thấy hơi thoả mãn được một chút hắn mới buông cô ra. Thịnh Hi liền giận dữ nói.
"Cậu mất trí rồi à? Nếu để người khác phát hiện thì sao?"
"Tại vì em nhớ chị quá. Với lại cũng không có ai ra đây giờ này đâu."
Khương Viễn Tước thấp giọng nói với cô.
Cô khoanh tay trước ngực hỏi.
"Cậu về khi nào vậy?"
"Em mới về thôi. Vừa về đã gặp chị."
Hắn cười đáp.
"Tiểu thư, thức ăn đã xong rồi. Người có thể dùng bữa sáng."
Quản gia bước ra hành lang từ khi nào mà hai người không biết.
Thịnh Hi tim muốn rơi ra ngoài, gấp gáp nhích xa khỏi Viễn Tước.
"Tôi biết rồi, tôi vào ngay."
Quản gia giờ mới thấy Khương Viễn Tước, hơi ngạc nhiên hỏi.
"Thiếu gia đã về rồi sao?"
Bởi vì nếu có người trở về, ngoài cổng sẽ thông báo vào trong cho quản gia.
Hắn mỉm cười nói.
"Phải, tôi mới về. Vì tôi nói với gác cổng đừng thông báo vào nên họ đã không thông báo. Với lại tôi đi taxi về, không có đi xe."
Thịnh Hi nhìn qua hắn. Phải rồi hắn có hai chiếc BMW và Ferrari, tất cả đều là mua bằng tiền của cha nên cha đã tịch thu hết. Không tiền, không xe mà cũng bay nhảy qua tận Luân Đôn, cô cũng không biết hắn nghĩ gì.
Điện thoại trong túi Thịnh Hi bất ngờ rung lên. Một số điện thoại lạ gọi đến. Cô cầm điện thoại nhanh chóng đi vào trong nhà thoát khỏi người đàn ông kia. Cô đi vào phòng khách bắt điện thoại.
"Là tôi đây, Eric Nolan."
Cô không ngờ Eric chủ động liên lạc với cô.
"Vâng, chào ông."
"Tôi đã nhận được bức tranh cô tặng tôi rồi. Cám ơn lòng thành của cô. Tôi đã suy nghĩ kỹ về việc này... Tôi sẽ nhận lời."
Thịnh Hi kinh ngạc nắm chặt điện thoại.
"Thật sao? Cám ơn ông nhiều lắm."
"Vậy nhé, cô bé. Tôi phải đi làm việc rồi."
Eric cười trong điện thoại.
"Vâng, tạm biệt ông."
Thịnh Hi mừng rỡ cúp máy.
Cô không ngờ Eric Nolan lại chịu giúp cô. Đúng là phải cám ơn tranh của Nicolas Marceau.
"Có chuyện gì mà chị vui thế?"
Giọng nói người đàn ông vang lên làm cô hết cả hồn. Xoay người lại đã thấy Khương Viễn Tước bước vào phòng khách từ lúc nào.
"Này, cậu là ma đấy à? Sao vào phòng mà không lên tiếng?"
Gương mặt xinh đẹp của cô từ tươi tắn chuyển sang nhăn nhó.
"Tôi đói rồi, tôi phải đi ăn sáng."
Nói dứt lời, Khương Thịnh Hi vội vã đi ra khỏi phòng khách. Cô không muốn ở một mình với hắn nên tìm cách tránh đi.
Khương Viễn Tước nhìn bóng lưng xinh đẹp đang chạy trốn kia, ý cười đọng lại trên đôi môi mỏng của hắn.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa nhưng lần này là của Khương Viễn Tước. Hắn nhìn vào màn hình vài giây rồi mới bắt máy.
"Khương tiên sinh, nội thất của Lâu Đài Trắng đã thi công xong rồi. Khi nào anh có thể đến xem?"
Lại xoay người nhìn qua bên cạnh đã không thấy bóng người đâu. Hắn lại đi rồi sao? Sớm như vậy?
Thịnh Hi lật chăn xuống giường, bàn chân cô liền chạm phải một mảnh giấy. Hình như là rơi từ tủ đầu giường. Chắc là do cô lúc nãy tìm điện thoại nên sơ ý làm rơi.
Thịnh Hi vội nhặt lên đọc.
"Chị, hôm nay em có việc bận nên phải đi sớm. Sáng nay chị về nước phải không? Nếu vậy chị cứ về trước đi. Đừng lo cho em, em sẽ trở về sau."
Ký tên: Romeotreolenbancong
Cô nhìn cái tên phía dưới có chút buồn cười. Lại nghĩ ngợi, chẳng lẽ Khương Viễn Tước thực sự hết tiền, phải đi kiếm tiền để mua vé về nước sao? Thật ra hắn có thể hỏi mượn cô mà. Dù sao cô cũng là chị hắn.
Mà tại sao cô phải lo cho hắn?
Nghĩ đi nghĩ lại càng thấy kỳ lạ, hắn nói ở nhờ lại đây nhưng cô không thấy hắn đem vali đến. Vậy mấy hôm nay quần áo hắn thay ở đâu ra.
Mặc kệ hắn làm gì, không phải chuyện của cô. Thịnh Hi phải đi tắm rửa để chuẩn bị ra sân bay.
******************
...Quán cà phê Blue...
Người đàn ông dáng người cao lớn đẩy cánh cửa kính bước vào trong làm tiếng chuông gió kêu leng keng vang lên khắp quán cà phê. Hắn trên người mặc chiếc áo cổ lọ màu đen, bên ngoài là áo khoác kiểu Chesterfield bằng nhung đen dáng dài giống như những vị bá tước Anh ngày xưa.
Gương mặt anh tuấn sắc nét hài hoà giữa nét phương đông và phương tây, lôi cuốn biết bao ánh nhìn của phụ nữ bên trong. Hắn đi tới chiếc bàn nằm ở một góc yên tĩnh của người đàn ông có mái tóc bạch kim, đang ngồi uống cà phê và dùng bữa sáng một mình.
Ông ta vừa nhìn thấy người đàn ông từ đằng xa đi tới liền đặt tách cà phê xuống, đứng lên giơ tay ra lịch sự.
"Chào cậu, Marceau."
Khương Viễn Tước bắt lấy tay ông ta cười nói.
"Chào ông, xin lỗi vì hẹn ông vào sáng sớm thế này. Vì lát nữa tôi có hẹn với công chúa Helen để hoàn thành bức tranh cho xong."
"Không sao. Tôi hiểu."
Eric rộng rãi đáp.
***********************
"Chào mừng tiểu thư về nhà."
Quản gia đứng trước cửa đón chào cô trở về nhà.
Thịnh Hi trở về thành phố G vào lúc bình minh. Vì chênh lệch múi giờ với ngồi máy bay lâu nên Thịnh Hi có hơi mệt mỏi. Vừa về nhà, cô không ăn uống gì mà đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi. Buổi chiều, Thịnh Hi còn phải đến toà soạn.
Sau giờ cơm trưa, Thịnh Hi đã nhanh chóng đi làm. Vừa đi vào phòng làm việc đã nhìn thấy bình hoa tươi cắm sẵn trên bàn. Người cắm hoa chắc là Hoàn Nhã, còn người tặng không ai khác ngoài Nhiếp Vân Hạo.
Anh biết hôm nay cô trở về nên đã gửi hoa đến.
Thịnh Hi nghĩ cô phải thẳng thắn một lần với anh. Nói rằng cô không dành cho anh loại tình cảm gọi là tình yêu. Hơn nữa, cô cũng chẳng còn tư cách để anh thích nữa.
Thịnh Hi cô bây giờ đã trở thành một kẻ tội lỗi, lên giường với em trai mình. Cô sao còn xứng đáng được chứ?
Khương Thịnh Hi xua tan những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu rồi mau chóng quay trở lại làm việc của mình.
*****************
Tối nay Cố Tịnh Miên hẹn cô đi uống ở Sky Bar trên toà nhà cao ốc nằm tại trung tâm thành phố. Ở đây không gian mở rộng, có thể ngắm được toàn bộ quang cảnh thành phố về đêm.
Thịnh Hi chọn ngồi ở bên cạnh lan can để tiện nhìn ngắm khung cảnh bên dưới. Vừa nhấm nháp ly cocktail, lại nhìn qua người ngồi đối diện mình đang mải mê đọc tin nhắn của ai đó.
Một lát sau, cô nàng mới chuyển điện thoại qua trước mặt cô. Trên màn hình điện thoại cô nàng hiện lên hình ảnh của một người đàn ông đẹp trai, quyến rũ. Anh ta mặc áo sơ mi nhưng không cài cúc, để lộ thân hình vạm vỡ.
"Cậu thấy sao?"
"Cũng đẹp"
Cô nhướng vai nặn ra hai từ.
Cố Tịnh Miên xì một tiếng.
"Cậu khen cho có thôi đấy à?"
Thịnh Hi chỉ cười cười hỏi.
"Mà người đó là vậy? Không phải là người nãy giờ nhắn tin cho cậu đấy chứ?"
Cô nàng gật đầu, cong môi nói.
"Đúng vậy, bạn trai tương lai của mình đấy."
Cô bị làm cho ngạc nhiên, xém chút nữa là sặc nước.
"Chẳng phải cậu đang quen anh chàng họ Lý gì sao?"
Số bạn trai của Cố Tịnh Miên còn nhiều hơn số giày cao gót trong tủ nhà cô.
"Mình đã hẹn hò với anh ta đâu. Chỉ mới là "bạn" thôi" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cố Tịnh Miên nhướng đôi lông mày của mình.
"Bạn giường à?"
Thịnh Hi cười ghẹo hỏi.
Cố Tịnh Miên nhún nhún vai.
"Ai cũng có nhu cầu sinh lý, đâu phải chỉ có đàn ông mới biết giải quyết."
Cố Tịnh Miên là con người của nghệ thuật và bản năng. Cô nàng thích nuông chiều cảm xúc bản thân và sống phóng khoáng. Khác với Thịnh Hi, cô tuy ở ngoài rất hiện đại nhưng lại thuộc kiểu suy nghĩ truyền thống.
"Nói chung, mình và anh ta không hợp nhau cho lắm nên đã bye bye trong hoà bình. Còn người này mình vừa mới quen, anh ấy cũng ngỏ lời với mình rồi nhưng mình chưa trả lời."
Tịnh Miên kể lại.
"Mà này, cậu cũng mau yêu đương đi. Không kết hôn thì cũng phải yêu đương để hưởng thụ thú vui cuộc đời chứ? Suốt ngày làm việc hoài thì nhàm chán lắm."
Cô nàng lại đá sang cô nói.
Thịnh Hi bên môi chỉ cười.
Cô bây giờ có thể yêu ai sao? Hiện tại cô đã rơi vào cái vòng lẩn quẩn không thể thoát được, sao còn có thể nghĩ đến chuyện khác.
Đột nhiên điện thoại của Thịnh Hi reo lên, cô nhìn thấy tên của Liễu Nhan hiện lên màn hình. Thịnh Hi vội vàng cầm điện thoại nhanh chóng bắt máy.
"Giám đốc, em đã mua được bức tranh rồi. Với giá 350.000 đô la."
Thịnh Hi nghe xong liền vui mừng.
"Em làm tốt lắm. Liễu Nhan, sau khi nhận được tranh em hãy ngay lập tức mang đến cho Eric giúp chị."
"Dạ vâng"
Tuy rằng mua được tranh nhưng vẫn chưa chắc là Eric sẽ chịu giúp cô. Đành phải nhờ vào may mắn của cô vậy.
****************
Trong phòng họp căng thẳng, tổng biên tập viên ngồi ở giữa uy quyền như một bà hoàng.
"Số báo tháng 10 sẽ là số báo đặc biệt của chúng ta. Là số báo kỷ niệm 10 năm của tạp chí Siren. Vậy nên tôi mong sẽ nghe được từ mọi người những ý kiến tốt."
Tạ Vân Đình, tổng biên tập của tạp chí Siren. Nếu như Khương Thịnh Hi là phù thủy thép thổi làn gió mới tràn đầy sức sống vào tạp chí Siren, đưa doanh thu bán ra của Siren đạt đến số lượng kỷ lục thì Tạ Vân Đình là người định hướng và đặt những viên gạch đầu tiên cho đế chế Siren.
"Đã ai liên lạc với Carol chưa?"
Tạ Vân Đình hỏi.
"Tôi đã liên lạc rồi. Cô ấy đã đồng ý, cuối tuần chúng ta có thể chụp hình, phỏng vấn cô ấy. Tôi cũng sẽ viết bài chủ yếu đào sâu vào cảm hứng thời trang của cô ấy từ thần tượng Coco Chanel."
"Còn về bộ ảnh Halloween tháng 10 thế nào rồi?"
"Tôi nghĩ các thiết kế mới của Thomas Green lần này rất phù hợp với ý tưởng của chúng ta. Về những goá phụ trong toà lâu đài. Giám đốc Khương đã tổng duyệt và chọn lựa lần cuối."
Evan nói.
"Tôi đã xem qua. Rất tốt. Thế còn địa điểm chụp thì sao?"
Tổng biên tập nhìn qua cô.
Khương Thịnh Hi đưa ra những tấm hình chụp địa điểm trên bàn.
"Em đã đi khảo sát và cảm thấy tàn tích ở đồi Lan Kiêu của thành phố A rất phù hợp, chỉ cách thành phố G hơn 1 giờ đi xe."
Tạ Vân Đình nhìn qua cô, gật gù.
"Địa điểm rất độc đáo. Chọn tốt lắm. "
*************
Hôm nay Thịnh Hi có thời gian về nhà sớm một chút để ăn tối ở nhà. Thường gia đình cô không có nhiều cơ hội để ăn tối đầy đủ cùng nhau vì ai cũng bận, mỗi người lại về mỗi giờ. Trừ những dịp quan trọng.
Lúc cô về nhà sớm thì cha cô và anh trai cô thì bận chuyện ở công ty. Mẹ cô giữ chức vụ giám đốc tài chính của công ty nên cũng bận rộn không kém.
"Tiểu thư, hôm nay người muốn ăn món gì?"
Cao Khải đứng bên cạnh cô cẩn thận hỏi.
Khương Thịnh Hi ngồi giữa bàn ăn rộng lớn, chỉ một mình cô ngồi vào chiếc bàn có sức chứa 12 người. Xung quanh chỉ toàn là người hầu và quản gia. Thịnh Hi đã quen dần với cảm giác cô độc này.
Giọng nói ấm áp của Cao Khải lặp lại lần nữa.
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Cô thoát khỏi bộ dạng ngẩn người, nhìn qua ông.
"Không sao... Tôi cũng không biết mình ăn món gì nữa. Ông chọn cho tôi được không?"
"Tiểu thư có muốn ăn món mì xào cà chua trứng không?"
Cao Khải đột nhiên nghĩ ra.
Mì xào cà chua trứng. Tuy không phải món gì đặc biệt hay cao lương mỹ vị nhưng lại là món mà lúc nhỏ cô rất hay đòi Cao Khải làm cho cô ăn vì rất thích. Hình như đã rất lâu rồi cô không ăn món đó.
"Được, vừa hay tôi đang thèm món này."
Chỉ tầm 15 phút sau, Cao Khải mang ra cho cô một đĩa mì xào thơm phức.
"Đã lâu lắm rồi tôi không được ăn món này."
Khương Thịnh Hi hào hứng cầm đũa lên thổi nguội rồi gắp vào miệng. Nhưng vừa gắp vào miệng thì cơn đau ập đến làm cô kêu a một tiếng.
Cao Khỏi ngay lập tức lo lắng hỏi cô.
"Món ăn có vấn đề gì sao?"
Cô vội lắc đầu, uống một ngụm nước lọc.
"Không có gì đâu. Tôi bị lở miệng ấy mà."
"Tôi sơ suất quá, tiểu thư bị lở miệng còn làm món này cho người."
Cao Khải cảm thấy có lỗi.
Thịnh Hi lắc đầu.
"Không sao đâu. Lát nữa tôi sẽ uống thuốc. Với lại món này ngon lắm tôi muốn ăn."
Nói xong cô lại cúi xuống cẩn thận ăn để không chạm mạnh vào vết thương ngay môi.
Cái tên đàn ông đó đã cắn cô nên giờ Thịnh Hi mới phải chịu đau thế này đây. Đau chết đi được.
Mà hôm nay vẫn không thấy mặt hắn đâu.
....
...
Thịnh Hi đang xem tivi trong phòng khách thì cha mẹ trở về nhà. Hai người đều đã dùng bữa tối ở bên ngoài.
"Hi nhi, thứ sáu này là sinh nhật của Lưu Duệ Quân, Lưu Tường mời cả nhà chúng ta đến biệt thự ven hồ của họ để tham dự một bữa tiệc gia đình. Con hãy sắp xếp công việc một chút, tiệc bắt đầu lúc 6 giờ."
Vương Hạ Lan vừa uống trà vừa nói với con gái mình.
"Vâng, con sẽ sắp xếp."
Cô vâng lời đáp.
"Chuyện váy cưới tới đâu rồi?"
Bà hỏi.
"Con vẫn đang cố gắng thuyết phục Eric Nolan. Chắc là cuối tuần này mới có kết quả."
Thịnh Hi cẩn thận nhìn mẹ.
"Nếu thuyết phục được thì rất tốt. Mẹ của Duệ Quân mất sớm nên Lưu Tường rất cưng chiều con bé, lấy lòng được con bé cũng là lấy lòng được Lưu Tường. "
Vương Hạ Lan nhàn nhạt nói.
Thịnh Hi cũng hiểu chuyện này.
"Vâng, con hiểu."
****************
Sáng nay, Thịnh Hi dậy rất sớm, cô đi xuống dưới nhà thì cha và mẹ đều chưa dậy. Cô quyết định đi dạo vườn hoa một chút, hít thở không khí trong lành buổi sáng. Dạo này cô bận quá nên chẳng ra đây.
Khu vườn nhà cô có đến hàng chục loại hoa, luôn luôn được các người hầu chăm sóc kỹ lưỡng. Mẹ của cô thích ngắm hoa, cũng thích những khu vườn đẹp, thế nên đã xây nên khu vườn này.
Khương Thịnh Hi định đi dạo một chút rồi quay vào nhà ăn sáng. Nhưng khi vừa định quay đi thì đột nhiên có một bàn tay túm lấy cánh tay cô. Cô chưa kịp nhìn kỹ là ai thì đã bị đẩy vào bức tường đá.
"Cậu..."
Người đàn ông ép Thịnh Hi vào tường định hôn cô nhưng cô đã nhanh hơn lấy bàn tay mình áp lên môi người đàn ông, ngăn chặn môi hắn lại.
"Không được hôn!"
"Tại sao?"
Giọng hắn khàn khàn.
"Tại vì tôi đang đau miệng. Cậu cắn tôi, mới đó quên rồi sao?"
Khương Thịnh Hi từ từ gỡ tay mình ra, khó chịu nói.
Người đàn ông này cứ như ma vậy lúc nào xuất hiện cũng muốn hù chết cô. Hắn về từ lúc nào vậy?
Khương Viễn Tước im lặng vài giây nhìn cô. Đột nhiên lại cúi xuống, chuyển sang tấn công cổ cô. Người đàn ông mút lấy làn da mỏng manh trên cổ người con gái.
Thịnh Hị kinh ngạc vùng vẫy, cố gắng kiềm nén giọng mình.
"Cậu điên rồi sao? Chỗ này sẽ có người thấy đó."
Đang ở trong Khương gia, sao hắn lại dám to gan đến thế?
Hắn không hề đếm xỉa đến lời cô. Hai cánh tay kiềm chặt cơ thể cô. Khương Viễn Tước hít lấy mùi hương Neroli thanh mát chỉ thuộc về mình Thịnh Hi.
Những ngày qua hắn vùi đầu vào công việc, đêm đêm lại mơ tưởng đến cô. Trái tim của hắn phiền muộn vì hình bóng người phụ nữ.
Khương Thịnh Hi nghe thấy tiếng bước chân phía sau bức tường. Cô nghe thấy giọng nói của những người hầu.
Thịnh Hi hoảng sợ muốn đẩy hắn ra nhưng tên đàn ông như keo dán, dính chặt lấy cô không buông. Cứ như thế này cô sẽ bị phát hiện mất.
Hai người hầu chỉ đi ngang qua hành lang rồi rẽ vào trong nhà.
Cho đến khi Khương Viễn Tước cảm thấy hơi thoả mãn được một chút hắn mới buông cô ra. Thịnh Hi liền giận dữ nói.
"Cậu mất trí rồi à? Nếu để người khác phát hiện thì sao?"
"Tại vì em nhớ chị quá. Với lại cũng không có ai ra đây giờ này đâu."
Khương Viễn Tước thấp giọng nói với cô.
Cô khoanh tay trước ngực hỏi.
"Cậu về khi nào vậy?"
"Em mới về thôi. Vừa về đã gặp chị."
Hắn cười đáp.
"Tiểu thư, thức ăn đã xong rồi. Người có thể dùng bữa sáng."
Quản gia bước ra hành lang từ khi nào mà hai người không biết.
Thịnh Hi tim muốn rơi ra ngoài, gấp gáp nhích xa khỏi Viễn Tước.
"Tôi biết rồi, tôi vào ngay."
Quản gia giờ mới thấy Khương Viễn Tước, hơi ngạc nhiên hỏi.
"Thiếu gia đã về rồi sao?"
Bởi vì nếu có người trở về, ngoài cổng sẽ thông báo vào trong cho quản gia.
Hắn mỉm cười nói.
"Phải, tôi mới về. Vì tôi nói với gác cổng đừng thông báo vào nên họ đã không thông báo. Với lại tôi đi taxi về, không có đi xe."
Thịnh Hi nhìn qua hắn. Phải rồi hắn có hai chiếc BMW và Ferrari, tất cả đều là mua bằng tiền của cha nên cha đã tịch thu hết. Không tiền, không xe mà cũng bay nhảy qua tận Luân Đôn, cô cũng không biết hắn nghĩ gì.
Điện thoại trong túi Thịnh Hi bất ngờ rung lên. Một số điện thoại lạ gọi đến. Cô cầm điện thoại nhanh chóng đi vào trong nhà thoát khỏi người đàn ông kia. Cô đi vào phòng khách bắt điện thoại.
"Là tôi đây, Eric Nolan."
Cô không ngờ Eric chủ động liên lạc với cô.
"Vâng, chào ông."
"Tôi đã nhận được bức tranh cô tặng tôi rồi. Cám ơn lòng thành của cô. Tôi đã suy nghĩ kỹ về việc này... Tôi sẽ nhận lời."
Thịnh Hi kinh ngạc nắm chặt điện thoại.
"Thật sao? Cám ơn ông nhiều lắm."
"Vậy nhé, cô bé. Tôi phải đi làm việc rồi."
Eric cười trong điện thoại.
"Vâng, tạm biệt ông."
Thịnh Hi mừng rỡ cúp máy.
Cô không ngờ Eric Nolan lại chịu giúp cô. Đúng là phải cám ơn tranh của Nicolas Marceau.
"Có chuyện gì mà chị vui thế?"
Giọng nói người đàn ông vang lên làm cô hết cả hồn. Xoay người lại đã thấy Khương Viễn Tước bước vào phòng khách từ lúc nào.
"Này, cậu là ma đấy à? Sao vào phòng mà không lên tiếng?"
Gương mặt xinh đẹp của cô từ tươi tắn chuyển sang nhăn nhó.
"Tôi đói rồi, tôi phải đi ăn sáng."
Nói dứt lời, Khương Thịnh Hi vội vã đi ra khỏi phòng khách. Cô không muốn ở một mình với hắn nên tìm cách tránh đi.
Khương Viễn Tước nhìn bóng lưng xinh đẹp đang chạy trốn kia, ý cười đọng lại trên đôi môi mỏng của hắn.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa nhưng lần này là của Khương Viễn Tước. Hắn nhìn vào màn hình vài giây rồi mới bắt máy.
"Khương tiên sinh, nội thất của Lâu Đài Trắng đã thi công xong rồi. Khi nào anh có thể đến xem?"
Bình luận facebook