Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Hiểu cải trang thành công nhân mỏ quặng, cộng thêm đi chiếc xe máy cũ kỹ, thám tử theo dõi anh đã lơ là chuyện này... hoặc có thể đêm đến đi theo dõi mệt nên sáng sớm hắn ngủ quên. Đến khi mặt trời đã lên cao, nhìn ra ngoài lán xe thấy chiếc xe tải Hiểu hay đi mọi ngày vẫn còn đó, hắn đinh ninh anh còn đang ngủ trong phòng. Bởi lẽ công nhân mỏ quặng được nghỉ hai ngày nên hắn ko nghi ngờ gì, được giao nhiệm vụ theo dõi thì cứ làm theo thôi.
Mua bán đồ dùng cần thiết xong xuôi, Hiểu lại phi xe máy từ thị trấn lên núi, đi đường không quên đeo kính và khẩu trang để tránh gặp người quen. Đến nhà gỗ, Mùa và Cúc đã dậy, dựng xe ở bên ngoài anh nghe thấy tiếng dao thớt và mùi thức ăn xào nấu thơm phức. Để tránh người lạ đột nhập, Hiểu đọc ký hiệu cho Mùa và chờ mở cửa. Lạ thay, hôm nay ký hiệu đọc thì đúng rồi nhưng khi cánh cửa vừa hé mở, Mùa suýt giật mình vỡ tim, người đứng ngoài cửa đeo kính màu tối, khẩu trang màu bao tải, cộng thêm bộ quần áo công nhân rộng thùng thình. Toàn thân kín mít không nhận ra là ai, trong giây lát Mùa còn nghĩ phen này cô rơi vào tay kẻ xấu thật rồi!
Biết Mùa đang sợ nên ngay lập tức Hiểu trấn an:
Suỵt! Là anh đây, đừng sợ, mở cửa cho anh vào, đem theo mấy thứ này nữa.
Sao hôm nay anh ăn mặc lạ thế?
Mùa định hỏi thêm mấy câu nữa nhưng Hiểu hấp tấp mang đồ đạc vào trong nên cô cũng giúp anh một tay. Cửa đóng lại, Hiểu gỡ kính và khẩu trang ra, nhanh chóng lấy từ túi quần ra một chiếc điện thoại màu xám, đưa trước mặt Mùa, Hiểu nói:
Nghe này, đây là chiếc điện thoại anh mới mua cho em.
Cho em ư? Nhưng điện thoại cũng có để làm gì đâu anh? Với cả, em không biết phải gọi cho ai...
Cần dùng thì mới dùng, anh đã cài đặt sang tiếng Việt Nam rồi. Anh lưu cả số điện thoại của anh trong này nữa, rất dễ dùng..
Anh dạy em đi!
Ừ. Còn đây là sạc nhé, em để ý cái ô nhỏ bên trái màn hình, nếu như sắp hết pin nó sẽ hiện màu đỏ, em cắm chân sạc vào đây để nạp điện.
Em nhớ rồi!
Còn nữa, điện thoại anh không cài mật khẩu, chỉ cần ấn vào đây một cái là mở được luôn, danh bạ có duy nhất một số điện thoại của anh. Nếu em thấy có gì đo bất thường thì ấn nút này và gọi cho anh, không nghe nữa em bấm nút màu đỏ. Hiểu không?
Thực ra Mùa cũng không hiểu lắm vì cô đang băn khoăn vì sao anh lại hấp tấp tới đây và chỉ dạy mấy thứ này cho cô làm gì... Cách ăn mặc và thái độ của anh cũng khó hiểu nữa, lời anh ấy nói cô không chú ý lắm, nhưng nhìn thì chắc cũng dễ làm thôi.
Sao hôm nay anh ăn mặc lạ thế? Mới hôm qua còn nói hôm nay mỏ quặng vẫn được nghỉ mà... lại đi xe máy nữa?
Ừ. Có chút chuyện, tạm thời anh chưa nói cho em biết được.
Chuyện gì mà anh thần thần bí bí vậy?
Em nhớ kỹ, không được mở cửa cho bất kỳ một người lạ nào? Khi không có ký hiệu mở cửa, tuyệt đối không phải là anh.
Hơn nữa, ở trong nhà hai đứa trò chuyện với nhau nhỏ tiếng một chút...
Anh nói nghe sợ thế... đã xảy ra vấn đề gì ư?
Hiểu thấy Mùa có vẻ lo lắng nên anh vội trấn an:
Không sao, anh lo lắng nên dặn em vậy thôi, dù gì cũng không thừa mà...
Hôm nay anh có ở lại ăn cơm được không?
Anh có chút việc cần giải quyết. Xe của anh hôm nay trục trặc nên đi tạm xe máy của anh trong mỏ. Anh phải về luôn trả xe cho họ, nhớ kỹ cách dùng điện thoại nhé, có gì anh sẽ liên lạc lại cho em...
Dứt lời, Hiểu lại khăn áo kín mít rồi nhanh chóng rời khỏi, nhìn bộ dạng ấy của anh, cộng thêm những lời dặn dò khi nãy. Mùa đoán chắc đã xảy ra chuyện gì đó, sự lo lắng này cũng làm Mùa thấy hoang mang, nhưng cô chưa vội tâm sự với Cúc, cô bấy bụng bầu to, nếu sợ hãi quá thì không tốt cho em bé. Mùa mang điện thoại ra xem thử. Vì Hiểu đã cài đặt tiếng Việt nên cô xem cũng hiểu được cách dùng, nhìn danh bạ anh ấy tự lưu tên mình kìa... đáng yêu quá thể "Anh Yêu"!!
Chạy chiếc xe máy cũ kỹ này tuy có chút không quen vì xe hơi thấp, thậm chí khi di chuyển với vận tốc nhanh nó phát ra âm thanh nghe rất chối tai. Nhưng biết làm sao được, tình thế của anh bây giờ khó xử, vì sự an toàn của bản thân cũng như cho hai cô gái đành phải học cách thích nghi thôi. Hiểu tự nhủ. Về đến mỏ, đám công nhân nằm la liệt trong lán, tán dóc và vui cười rất thoải mái, vì hôm nay họ được nghỉ mà. Hiểu thay vội bộ quần áo công nhân, mặc đồ như thường ngày để tránh bị phát hiện, anh lặng lẽ đến bên một người đàn ông quãng chừng hơn 40 tuổi.
Đây có lẽ là người nhiều tuổi nhất trong số những người làm ở đây, anh ấy có hoàn cảnh rất đáng thương. Anh là người dân tộc thiểu số, sống ở chân núi phía sâu rừng già, nơi đây đông bà con sinh sống nhưng trình độ dân trí rất thấp. Bố anh đã chết từ khi còn trẻ do căn bệnh ung thư phổi, mẹ ở vậy nuôi con khôn lớn. Hai mẹ con rau cháo nuôi nhau qua ngày, lớn lên anh theo đám thanh niên đi làm ở mỏ quặng. Cuộc sống hai mẹ con vì thế mà đỡ chật vật hơn trước, có đồng ra đồng vào.
Tuy nhiên, nhà anh vẫn nghèo, lương công nhân chỉ đủ ăn và thuốc thang cho mẹ già, đến năm 30 tuổi anh ấy vẫn chưa lấy được vợ. Sau đó, nhờ một người mai mối, vì để nối dõi tông đường (nơi đây có tục lệ nhà nào có con trai đều phải lấy vợ sinh con nối dõi), đây là một trọng trách nặng nề, bởi vậy anh ấy làm lụng thêm mấy năm trời, tích cóp. Tiết kiệm, hai mẹ con nhịn ăn nhịn mặc để có tiền cưới vợ cho anh.
Đó là một người phụ nữ đã có một đời chồng, cô ta rất ăn chơi, mẹ con anh đã phải trả giá bằng một số tiền rất lớn mới cưới được cô ta về làm vợ. Cô ta không chịu làm lụng gì cả, suốt ngày chỉ ăn chơi, diện quần áo đẹp đi ra đi vào là hết ngày. Nhưng vì mong có được đứa con để nối dõi nên cả anh và mẹ đều nhịn, ko dám mắng chửi hay nói nặng lời, sợ cô ta bỏ đi mất.
Anh làm ở mỏ quặng, cứ 1 tuần lại xuống núi về nhà thăm mẹ và thăm vợ một lần, đây cũng là chủ ý của mẹ anh. Anh về thường xuyên thì mới có cháu được... thì bà mới mong có cháu bế. Quả nhiên không lâu sau cô vợ có thai, từ lúc ấy anh vui mừng không kể xiết, lúc trước có chút khó chịu vì sự đỏng đảnh của vợ, song khi vợ mang thai anh chiều chuộng hết mực. Chị vợ vì thế mà cũng an phận sống ở đấy với mẹ già và chờ chồng về thăm mỗi tuần.
Trời không phụ người hiền lành, 9 tháng sau chị vợ sinh được một cậu con trai bụ bẫm, khỏe mạnh. Mẹ anh vui lắm, nhà đã có người nối dõi còn gì hạnh phúc hơn. Tuy nhiên, chính vì mẹ và anh ai cũng thích đứa bé này nên chị vợ càng lúc càng kênh kiệu. Cô ta hét bao nhiêu tiền anh chồng liền "ứng" trước số tiền lương mình có đem về cho vợ. Khi đứa bé được 5 tháng tuổi thì cô ta bỏ đi mất. Đánh đổi biết bao nhiêu tiền bạc, mồ hôi nước mắt của anh để có được đứa con này. Thôi thì, máu mủ của mình, anh tự nhủ sẽ cố gắng để nuôi con cho thật tốt....
Biết được hoàn cảnh của anh nên Hiểu đã nhiều lần giúp đỡ, thậm chí có lần anh đã đến tận nhà để thăm cháu nhỏ. Mỗi lần anh ấy về thăm nhà, Hiểu luôn đưa thêm tiền để bà nội ở nhà sắm sửa và chăm bẵm cho thằng bé được chu đáo hơn. Bởi vậy, với Hiểu mà nói, Người đàn ông ngoài 40 tuổi này rất quý trọng anh, không chỉ vì hành động trượng nghĩa mà Hiểu là người rất tốt bụng. Ở mỏ quặng, bất cứ ai gặp hoàn cảnh khó khăn Hiểu cũng sẵn sàng giúp đỡ...
Nhìn vẻ mặt đầy tâm sự của Hiểu, anh ấy liền hỏi han, Hiểu không ngại kể lể câu chuyện của mình cho anh ấy nghe. Tức thì anh ấy nói, nếu không chê có thể đưa hai cô gái xuống núi, nhà chỉ có hai bà cháu, nếu không chê nghèo hèn thì ở bao lâu cũng được. Hiểu nghe lời đề nghị ấy mà như bắt được vàng, đúng là trong cái rủi lại có cái may, tại sao ngay từ đầu anh không nghĩ ra nhỉ?
Không do dự, Hiểu đồng ý luôn, vì hiện tại anh thực sự chưa biết nên gửi gắm hai cô gái Việt Nam ở đâu cho an toàn. Hiểu dẫn anh kia vào phòng mình, cả hai bàn bạc kế hoạch kĩ lưỡng để ngay đêm nay sẽ đưa Mùa và Cúc đi khỏi đây, còn ở lại ngày nào, chắc chắn sự an toàn của hai cô và cả anh nữa sẽ bị đe dọa.
Buổi trưa, Hiểu tranh thủ chợp mắt một chút vì anh thấy đầu óc căng thẳng quá, biết có người theo dõi nên chưa phút giây nào anh thôi lo lắng. Đêm qua trăn trở đã mệt mỏi lắm rồi, nếu anh không nghỉ ngơi, e là sẽ ko còn sức mà "gánh vác" tiếp được. Gần 4h chiều thì Hiểu tỉnh giấc, đầu hơi choáng, anh uống một ly cà phê cho tỉnh táo. Theo như kế hoạch thì 8h bắt đầu hành động, Hiểu mở điện thoại, anh định gọi điện cho Mùa. Nhưng nghĩ lại, bây giờ đang có người theo dõi anh, nếu như gọi sợ họ nghe thấy được kế hoạch nên anh đành nhắn tin.
Là anh đây.
Em và Cúc. Hai đứa hãy chuẩn bị đồ đạc đi, nhớ kỹ cái gì thật cần thiết hãy mang theo. Trời nóng. Ko nên mang quá nhiều quần áo. Tối nay sẽ có người đưa em và Cúc đi khỏi đây.
Nơi này bị lộ rồi. Anh không thể gọi điện cho em được. Đừng lo. Anh sẽ bảo vệ cho em!
Mùa đọc tin nhắn xong cảm thấy sự suy đoán lúc sáng của mình thật chính xác, Hôm nay Hiểu lạ lùng khác mọi khi, thì ra là có chuyện thật. Cô nhắn lại:
Có chuyện gì mà phải rời đi vậy anh? Lại còn đi buổi tối nữa?
Đi buổi tối tránh người khác nhìn thấy!
Khi ra khỏi nhà em nhớ đeo khẩu trang, cả mặc áo khoác vào nhé.
Nhắn Cúc mặc đồ rộng một chút cho dễ di chuyển, nhớ là đồ ko cần thiết đừng mang theo!
Em nhớ rồi!
Ừm. Tối nay sẽ có một người khoảng hơn 40 tuổi một chút, bên cánh mũi phải có nốt ruồi to, nếu như anh ấy gõ cửa và đọc ký hiệu giống anh nói, em cứ mở cửa và đi theo anh ấy nhé. Yên tâm, có gì thì gọi cho anh, ko phải lo đâu. Anh ấy biết em là người Việt rồi nên ko phải nói gì cả.
Tại sao anh ko đưa em đi?
Tại sao lại là người khác...
Mùa có chút lo lắng và hơi bực tức, vì sự thay đổi nơi ở liên tục mà Hiểu sắp đặt cho cô. Đang yên lành ở nhà anh bác sỹ giờ lại chuyển về đây, nơi đây ko an toàn liền chuyển đi nơi khác. Cô mệt là một, nhưng thương Cúc hơn, cô ấy bụng to vượt mặt, di chuyển nhiều thật ko tốt chút nào...
Anh xin lỗi, khiến em phải chịu khổ rồi.
Nghe lời anh, đi theo anh ấy đến nơi an toàn rồi anh sẽ nói chuyện với em sau được không?
Vâng!
Mùa đáp cụt lủn, Hiểu đọc thấy hơi buồn nhưng chung quy lại, lỗi cũng là ở anh, đọc tin nhắn xong anh thấy lòng mình trùng xuống. Sóng gió không biết bao giờ mới ngưng lại đây??
Mua bán đồ dùng cần thiết xong xuôi, Hiểu lại phi xe máy từ thị trấn lên núi, đi đường không quên đeo kính và khẩu trang để tránh gặp người quen. Đến nhà gỗ, Mùa và Cúc đã dậy, dựng xe ở bên ngoài anh nghe thấy tiếng dao thớt và mùi thức ăn xào nấu thơm phức. Để tránh người lạ đột nhập, Hiểu đọc ký hiệu cho Mùa và chờ mở cửa. Lạ thay, hôm nay ký hiệu đọc thì đúng rồi nhưng khi cánh cửa vừa hé mở, Mùa suýt giật mình vỡ tim, người đứng ngoài cửa đeo kính màu tối, khẩu trang màu bao tải, cộng thêm bộ quần áo công nhân rộng thùng thình. Toàn thân kín mít không nhận ra là ai, trong giây lát Mùa còn nghĩ phen này cô rơi vào tay kẻ xấu thật rồi!
Biết Mùa đang sợ nên ngay lập tức Hiểu trấn an:
Suỵt! Là anh đây, đừng sợ, mở cửa cho anh vào, đem theo mấy thứ này nữa.
Sao hôm nay anh ăn mặc lạ thế?
Mùa định hỏi thêm mấy câu nữa nhưng Hiểu hấp tấp mang đồ đạc vào trong nên cô cũng giúp anh một tay. Cửa đóng lại, Hiểu gỡ kính và khẩu trang ra, nhanh chóng lấy từ túi quần ra một chiếc điện thoại màu xám, đưa trước mặt Mùa, Hiểu nói:
Nghe này, đây là chiếc điện thoại anh mới mua cho em.
Cho em ư? Nhưng điện thoại cũng có để làm gì đâu anh? Với cả, em không biết phải gọi cho ai...
Cần dùng thì mới dùng, anh đã cài đặt sang tiếng Việt Nam rồi. Anh lưu cả số điện thoại của anh trong này nữa, rất dễ dùng..
Anh dạy em đi!
Ừ. Còn đây là sạc nhé, em để ý cái ô nhỏ bên trái màn hình, nếu như sắp hết pin nó sẽ hiện màu đỏ, em cắm chân sạc vào đây để nạp điện.
Em nhớ rồi!
Còn nữa, điện thoại anh không cài mật khẩu, chỉ cần ấn vào đây một cái là mở được luôn, danh bạ có duy nhất một số điện thoại của anh. Nếu em thấy có gì đo bất thường thì ấn nút này và gọi cho anh, không nghe nữa em bấm nút màu đỏ. Hiểu không?
Thực ra Mùa cũng không hiểu lắm vì cô đang băn khoăn vì sao anh lại hấp tấp tới đây và chỉ dạy mấy thứ này cho cô làm gì... Cách ăn mặc và thái độ của anh cũng khó hiểu nữa, lời anh ấy nói cô không chú ý lắm, nhưng nhìn thì chắc cũng dễ làm thôi.
Sao hôm nay anh ăn mặc lạ thế? Mới hôm qua còn nói hôm nay mỏ quặng vẫn được nghỉ mà... lại đi xe máy nữa?
Ừ. Có chút chuyện, tạm thời anh chưa nói cho em biết được.
Chuyện gì mà anh thần thần bí bí vậy?
Em nhớ kỹ, không được mở cửa cho bất kỳ một người lạ nào? Khi không có ký hiệu mở cửa, tuyệt đối không phải là anh.
Hơn nữa, ở trong nhà hai đứa trò chuyện với nhau nhỏ tiếng một chút...
Anh nói nghe sợ thế... đã xảy ra vấn đề gì ư?
Hiểu thấy Mùa có vẻ lo lắng nên anh vội trấn an:
Không sao, anh lo lắng nên dặn em vậy thôi, dù gì cũng không thừa mà...
Hôm nay anh có ở lại ăn cơm được không?
Anh có chút việc cần giải quyết. Xe của anh hôm nay trục trặc nên đi tạm xe máy của anh trong mỏ. Anh phải về luôn trả xe cho họ, nhớ kỹ cách dùng điện thoại nhé, có gì anh sẽ liên lạc lại cho em...
Dứt lời, Hiểu lại khăn áo kín mít rồi nhanh chóng rời khỏi, nhìn bộ dạng ấy của anh, cộng thêm những lời dặn dò khi nãy. Mùa đoán chắc đã xảy ra chuyện gì đó, sự lo lắng này cũng làm Mùa thấy hoang mang, nhưng cô chưa vội tâm sự với Cúc, cô bấy bụng bầu to, nếu sợ hãi quá thì không tốt cho em bé. Mùa mang điện thoại ra xem thử. Vì Hiểu đã cài đặt tiếng Việt nên cô xem cũng hiểu được cách dùng, nhìn danh bạ anh ấy tự lưu tên mình kìa... đáng yêu quá thể "Anh Yêu"!!
Chạy chiếc xe máy cũ kỹ này tuy có chút không quen vì xe hơi thấp, thậm chí khi di chuyển với vận tốc nhanh nó phát ra âm thanh nghe rất chối tai. Nhưng biết làm sao được, tình thế của anh bây giờ khó xử, vì sự an toàn của bản thân cũng như cho hai cô gái đành phải học cách thích nghi thôi. Hiểu tự nhủ. Về đến mỏ, đám công nhân nằm la liệt trong lán, tán dóc và vui cười rất thoải mái, vì hôm nay họ được nghỉ mà. Hiểu thay vội bộ quần áo công nhân, mặc đồ như thường ngày để tránh bị phát hiện, anh lặng lẽ đến bên một người đàn ông quãng chừng hơn 40 tuổi.
Đây có lẽ là người nhiều tuổi nhất trong số những người làm ở đây, anh ấy có hoàn cảnh rất đáng thương. Anh là người dân tộc thiểu số, sống ở chân núi phía sâu rừng già, nơi đây đông bà con sinh sống nhưng trình độ dân trí rất thấp. Bố anh đã chết từ khi còn trẻ do căn bệnh ung thư phổi, mẹ ở vậy nuôi con khôn lớn. Hai mẹ con rau cháo nuôi nhau qua ngày, lớn lên anh theo đám thanh niên đi làm ở mỏ quặng. Cuộc sống hai mẹ con vì thế mà đỡ chật vật hơn trước, có đồng ra đồng vào.
Tuy nhiên, nhà anh vẫn nghèo, lương công nhân chỉ đủ ăn và thuốc thang cho mẹ già, đến năm 30 tuổi anh ấy vẫn chưa lấy được vợ. Sau đó, nhờ một người mai mối, vì để nối dõi tông đường (nơi đây có tục lệ nhà nào có con trai đều phải lấy vợ sinh con nối dõi), đây là một trọng trách nặng nề, bởi vậy anh ấy làm lụng thêm mấy năm trời, tích cóp. Tiết kiệm, hai mẹ con nhịn ăn nhịn mặc để có tiền cưới vợ cho anh.
Đó là một người phụ nữ đã có một đời chồng, cô ta rất ăn chơi, mẹ con anh đã phải trả giá bằng một số tiền rất lớn mới cưới được cô ta về làm vợ. Cô ta không chịu làm lụng gì cả, suốt ngày chỉ ăn chơi, diện quần áo đẹp đi ra đi vào là hết ngày. Nhưng vì mong có được đứa con để nối dõi nên cả anh và mẹ đều nhịn, ko dám mắng chửi hay nói nặng lời, sợ cô ta bỏ đi mất.
Anh làm ở mỏ quặng, cứ 1 tuần lại xuống núi về nhà thăm mẹ và thăm vợ một lần, đây cũng là chủ ý của mẹ anh. Anh về thường xuyên thì mới có cháu được... thì bà mới mong có cháu bế. Quả nhiên không lâu sau cô vợ có thai, từ lúc ấy anh vui mừng không kể xiết, lúc trước có chút khó chịu vì sự đỏng đảnh của vợ, song khi vợ mang thai anh chiều chuộng hết mực. Chị vợ vì thế mà cũng an phận sống ở đấy với mẹ già và chờ chồng về thăm mỗi tuần.
Trời không phụ người hiền lành, 9 tháng sau chị vợ sinh được một cậu con trai bụ bẫm, khỏe mạnh. Mẹ anh vui lắm, nhà đã có người nối dõi còn gì hạnh phúc hơn. Tuy nhiên, chính vì mẹ và anh ai cũng thích đứa bé này nên chị vợ càng lúc càng kênh kiệu. Cô ta hét bao nhiêu tiền anh chồng liền "ứng" trước số tiền lương mình có đem về cho vợ. Khi đứa bé được 5 tháng tuổi thì cô ta bỏ đi mất. Đánh đổi biết bao nhiêu tiền bạc, mồ hôi nước mắt của anh để có được đứa con này. Thôi thì, máu mủ của mình, anh tự nhủ sẽ cố gắng để nuôi con cho thật tốt....
Biết được hoàn cảnh của anh nên Hiểu đã nhiều lần giúp đỡ, thậm chí có lần anh đã đến tận nhà để thăm cháu nhỏ. Mỗi lần anh ấy về thăm nhà, Hiểu luôn đưa thêm tiền để bà nội ở nhà sắm sửa và chăm bẵm cho thằng bé được chu đáo hơn. Bởi vậy, với Hiểu mà nói, Người đàn ông ngoài 40 tuổi này rất quý trọng anh, không chỉ vì hành động trượng nghĩa mà Hiểu là người rất tốt bụng. Ở mỏ quặng, bất cứ ai gặp hoàn cảnh khó khăn Hiểu cũng sẵn sàng giúp đỡ...
Nhìn vẻ mặt đầy tâm sự của Hiểu, anh ấy liền hỏi han, Hiểu không ngại kể lể câu chuyện của mình cho anh ấy nghe. Tức thì anh ấy nói, nếu không chê có thể đưa hai cô gái xuống núi, nhà chỉ có hai bà cháu, nếu không chê nghèo hèn thì ở bao lâu cũng được. Hiểu nghe lời đề nghị ấy mà như bắt được vàng, đúng là trong cái rủi lại có cái may, tại sao ngay từ đầu anh không nghĩ ra nhỉ?
Không do dự, Hiểu đồng ý luôn, vì hiện tại anh thực sự chưa biết nên gửi gắm hai cô gái Việt Nam ở đâu cho an toàn. Hiểu dẫn anh kia vào phòng mình, cả hai bàn bạc kế hoạch kĩ lưỡng để ngay đêm nay sẽ đưa Mùa và Cúc đi khỏi đây, còn ở lại ngày nào, chắc chắn sự an toàn của hai cô và cả anh nữa sẽ bị đe dọa.
Buổi trưa, Hiểu tranh thủ chợp mắt một chút vì anh thấy đầu óc căng thẳng quá, biết có người theo dõi nên chưa phút giây nào anh thôi lo lắng. Đêm qua trăn trở đã mệt mỏi lắm rồi, nếu anh không nghỉ ngơi, e là sẽ ko còn sức mà "gánh vác" tiếp được. Gần 4h chiều thì Hiểu tỉnh giấc, đầu hơi choáng, anh uống một ly cà phê cho tỉnh táo. Theo như kế hoạch thì 8h bắt đầu hành động, Hiểu mở điện thoại, anh định gọi điện cho Mùa. Nhưng nghĩ lại, bây giờ đang có người theo dõi anh, nếu như gọi sợ họ nghe thấy được kế hoạch nên anh đành nhắn tin.
Là anh đây.
Em và Cúc. Hai đứa hãy chuẩn bị đồ đạc đi, nhớ kỹ cái gì thật cần thiết hãy mang theo. Trời nóng. Ko nên mang quá nhiều quần áo. Tối nay sẽ có người đưa em và Cúc đi khỏi đây.
Nơi này bị lộ rồi. Anh không thể gọi điện cho em được. Đừng lo. Anh sẽ bảo vệ cho em!
Mùa đọc tin nhắn xong cảm thấy sự suy đoán lúc sáng của mình thật chính xác, Hôm nay Hiểu lạ lùng khác mọi khi, thì ra là có chuyện thật. Cô nhắn lại:
Có chuyện gì mà phải rời đi vậy anh? Lại còn đi buổi tối nữa?
Đi buổi tối tránh người khác nhìn thấy!
Khi ra khỏi nhà em nhớ đeo khẩu trang, cả mặc áo khoác vào nhé.
Nhắn Cúc mặc đồ rộng một chút cho dễ di chuyển, nhớ là đồ ko cần thiết đừng mang theo!
Em nhớ rồi!
Ừm. Tối nay sẽ có một người khoảng hơn 40 tuổi một chút, bên cánh mũi phải có nốt ruồi to, nếu như anh ấy gõ cửa và đọc ký hiệu giống anh nói, em cứ mở cửa và đi theo anh ấy nhé. Yên tâm, có gì thì gọi cho anh, ko phải lo đâu. Anh ấy biết em là người Việt rồi nên ko phải nói gì cả.
Tại sao anh ko đưa em đi?
Tại sao lại là người khác...
Mùa có chút lo lắng và hơi bực tức, vì sự thay đổi nơi ở liên tục mà Hiểu sắp đặt cho cô. Đang yên lành ở nhà anh bác sỹ giờ lại chuyển về đây, nơi đây ko an toàn liền chuyển đi nơi khác. Cô mệt là một, nhưng thương Cúc hơn, cô ấy bụng to vượt mặt, di chuyển nhiều thật ko tốt chút nào...
Anh xin lỗi, khiến em phải chịu khổ rồi.
Nghe lời anh, đi theo anh ấy đến nơi an toàn rồi anh sẽ nói chuyện với em sau được không?
Vâng!
Mùa đáp cụt lủn, Hiểu đọc thấy hơi buồn nhưng chung quy lại, lỗi cũng là ở anh, đọc tin nhắn xong anh thấy lòng mình trùng xuống. Sóng gió không biết bao giờ mới ngưng lại đây??
Bình luận facebook