Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Nghe những lời chân thành từ người đàn ông mà mình yêu thương, Mùa rưng rưng xúc động. Anh đã quyết như vậy thì cô có thể can thiệp điều gì, vốn dĩ trước nay cô chẳng giúp được gì cho anh, nói là cô đáng thương song ngược lại, Mùa thấy mình giống như gánh nặng của anh ấy, chạy vạy lo toan mọi thứ cho cô. Người đàn ông này... thực sự lại hết lòng vì tình yêu mà chấp nhận hy sinh mọi thứ sao?
Anh bác sỹ là người quen biết rộng, ngay khi lấy xe tải của Hiểu từ gara, quả nhiên mục đích trước đây khi Hiểu muốn thay thế một số phụ tùng xe và rửa xe... bây giờ nhìn xe đẹp và mới hơn nhiều, vì thế cũng dễ bán hơn. Không phải qua cò, có người kinh doanh nhỏ lẻ muốn mua xe ấy để chở hàng nên giao dịch diễn ra nhanh chóng.
Bình thường mà ko vướng bận gì có lẽ Hiểu sẽ trực tiếp đến gặp bạn để nói lời cảm ơn, nhưng bây giờ e là ko được. Đành nói với nhau mấy lời qua điện thoại vậy, ngay chiều hôm sau, Hiểu đưa Mùa đi xem xét mấy cửa hàng bán ô tô đã qua sử dụng. Với số tiền bán chiếc xe tải, anh chọn mua một chiếc xe con 4 chỗ giá trung bình, màu nâu sữa nhìn cũng khá đẹp mắt.
Hiểu làm việc gì cũng nhanh và quyết đoán, bởi vậy khi thấy anh chọn lựa và mua xe. Cô không khỏi ngỡ ngàng:
Anh quyết định thật sự đấy à?
Không quay về mỏ quặng nữa sao, bố mẹ anh sẽ lo đấy...
Họ ghét em như thế mà em còn nghĩ tốt cho họ được à?
Hiểu bình thản.
Họ ghét em đấy là việc của họ, nhưng đó là bố mẹ của anh mà.
Bố thì anh nhận, còn mẹ thì... bà ta ko xứng đáng làm mẹ của anh! Đồ đàn bà rắn độc...
Ấy... sao anh lại nói nặng lời như thế chứ?
Em có phải là anh đâu mà biết được bộ mặt thật của bả, mấy chục năm qua anh quá rõ rồi, em ko phải suy nghĩ nhiều về chuyện này đâu.
Anh không còn là một đứa trẻ chỉ biết sống dựa vào người khác nữa, 29, 30 tuổi đầu rồi, việc mình làm gì, sống như thế nào anh hoàn toàn có thể kiểm soát được...
Nhưng...
Thậm chí làm cho em có thai... anh còn có thể!
Đang nghiêm túc, Hiểu quay ra đùa cợt.
Anh nói cái gì vậy, không thấy xấu hổ à?
Ai biết được anh đang nói gì đâu?
Ngồi trong xe có hai người mà em sợ người khác nghe thấy?
Ba ngày rồi anh chưa về mỏ quặng, chắc chắn mọi người sẽ bàn tán về chuyện này đấy!
Kệ họ, lâu không thấy mặt anh thì họ sẽ quen thôi.
Tính lạnh lùng của anh không bao giờ bỏ được.
Anh mà bỏ tính đấy đi thì em còn thích anh nữa không?
Hiểu quay sang nhìn Mùa. Ánh mắt anh vô cùng tình tứ... Đúng vậy, cô là vì sự lạnh lùng quyết đoán của anh nên mới thích, nếu anh ấy thay đổi có lẽ con người cũng sẽ khác đi rất nhiều.. Mùa trầm tư suy nghĩ.
....
Mẹ của anh Đông rất mến Hiểu, dù anh ở lại mấy ngày, cùng với hai cô gái nữa nhưng đã gửi gắm cho bà một số tiền không nhỏ. Có thêm người nhà lại thêm vui, có bóng dáng người phụ nữ gia đình ấm cúng hơn hẳn. Hai cô gái nhẹ nhàng và tình cảm lắm, tiếc là bất đồng ngôn ngữ, nếu không sẽ rất vui vẻ.
Cúc đã bắt đầu sang tháng thứ 9 của thai kỳ, nhìn dáng hình của cô ấy thôi cũng thấy mệt, vì bụng to nên dạo gần đây Cúc ăn ngủ không được tốt lắm. Nhìn bạn rồi Mùa lại ngẫm bản thân mình, bây giờ cô cũng là phụ nữ mang thai, cũng mang trong mình giọt máu quý giá, chỉ là cái thai hãy còn nhỏ, cơ thể chưa thay đổi nhiều. Sau này, có lẽ cô cũng giống như Cúc mà thôi...
Anh Đông đã trở lại mỏ quặng, căn nhà bây giờ chỉ còn 3 người phụ nữ và hai người đàn ông, một là Hiểu, và cu bé con- con trai của anh Đông. Hiểu không định ở đây quá lâu, từ lúc mua được xe khác, cắt đuôi được người theo dõi thì anh đi lại cũng thoải mái hơn. Đã có những kế hoạch riêng ở trong đầu cần tính toán nên hàng ngày, những lúc Mùa ở nhà làm bếp với bác gái Hiểu luôn lái xe đi một mình.
Cả ba người xuống núi cũng được một tuần rồi, công việc ở mở quặng vẫn diễn ra bình thường, tuy nhiên người mới đến làm thay chân Hiểu thì chưa quen việc lắm, đôi lúc bố anh phải đích thân đến để xem xét tình hình. Gọi con trai thì không liên lạc được, bà mẹ kế và cô con dâu hờ cho thám tử theo dõi cũng ko lần mò được hành tung của anh.
Không biết Hiểu đã tính toán mọi chuyện thế nào, đêm ấy không ngủ được anh tâm sự với Mùa.
Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của em là gì?
Vừa nói anh lại kéo Mùa lại gần mình, cánh tay vòng qua người cô và dành cho nhau những cử chỉ âu yếm.
Nguyện vọng á?
Mùa hỏi lại vì bản thân cô cũng không biết mình có nguyện vọng gì. Nói không có thì ko đúng, bởi giờ đây cô hoàn toàn bất lực, không thể tự mình làm bất cứ cái gì... bởi vậy. Có nguyện vọng lớn thế nào chăng nữa cô cũng giữ kín trong lòng ko dám nói ra.
Em chẳng có nguyện vọng gì cả.
Mùa nói bằng giọng bình thản.
Em sai rồi!
Hiểu quả quyết.
Em sai cái gì... mà sao anh lại bảo em sai?
Quê hương của em vốn không phải ở đây... không lẽ em không có nguyện vọng được trở về quê nhà sao?
Lời nói của Hiểu như đâm thẳng vào trái tim của Mùa, cô bỗng nhiên muốn khóc, là vì mang thai nên tâm trạng dễ xúc động... hay vì cô xa nhà đã lâu? Mới đi một thời gian, Cúc mang bầu tháng thứ 9, nghĩa là ngần ấy thời gian hai cô gái sống bên xứ người.. sao anh ấy lại có thể đọc được suy nghĩ của cô lúc này nhỉ? Mùa có chút ngạc nhiên, nhưng dù sao anh ấy cũng đã nói rồi, cô không ngại mà thành thật trả lời.
Quê hương... đúng thế, ai rời xa quê hương mà lại không muốn trở về? Trở về quê nhà không chỉ là nguyện vọng mà còn là niềm mong ước của em kể từ khi bị lừa đưa sang đây...
Nói đến đây Mùa ngập ngừng, bây giờ không chỉ là những giọt nước mắt nhẹ rơi nữa mà cô bật khóc thành tiếng, những cái nấc nhẹ nhàng, cô sợ mọi người tỉnh giấc nên cố kìm chế cảm xúc lại. Mùa thấy có lỗi với bố mẹ già ở quê, đã lâu như vậy rồi bố mẹ có lẽ đang nghĩ con gái theo chị đi làm ăn xa không về... Không biết bố mẹ đã biết chuyện chưa... chỉ vì sự ngu dại và bồng bột của bản thân, ngày ấy... nếu như không rời nhà máy gạch, có lẽ bây giờ cô ko phải lưu lạc nơi xứ người thế này.
Rồi Mùa lại đưa tay sờ lên bụng, cô nghĩ tớii đứa bé, lại quay sang nhìn tác giả của nó, mối nhân duyên này đúng là bọt nước nên duyên. Bố mẹ một bên, máu mủ cô mang trong mình cũng đều quan trọng như nhau... Bây giờ phải nghiêng về bên nào Mùa cũng thấy bản thân ko xứng đáng..
Hiểu quan sát biểu hiện ấy của cô, anh biết cô có điều khó nói nên nắm tay Mùa thật chặt, hít một hơi dài Hiểu chậm rãi nói ra những kế hoạch mà anh đã tính toán.
Anh xin lỗi... Nói em bị lừa sang đây thì anh lại cảm thấy lỗi lầm của mình thật nghiêm trọng!
Nếu như em muốn trở về nhà thì anh sẽ đưa em về nhà... hoàn thành nguyện vọng ấy cho em!
Anh nói giống như là em sắp đi vào cõi chết ấy... mà hoàn thành nguyện vọng...
Đang xúc động mà Mùa cũng phải cười vì câu nói của Hiểu.
Anh tính rồi, mục đích đổi xe chính là anh muốn đưa em và Cúc trở về Việt Nam!
Anh nói đùa sao?
Mùa như không tin vào lời nói của anh, bởi cô biết việc này ko dễ dàng. Ko gì mà tự nhiên Hiểu lại nói thế được?
Anh nghiêm túc đấy!
Hiểu lại đưa tay lên bụng Mùa.
Nếu cứ ở lại đây e là những tháng ngày bình yên sẽ không còn nhiều, anh bị thù ghét nên công việc chắc chắn là sẽ ảnh hưởng.
Không quay lại mỏ quặng được thì thôi, nhưng còn em và Cúc, cả hai đều mang thai.
Để hai người phải sống như thế này anh dằn vặt bản thân mình nhiều hơn, mỗi ngày phải lo nghĩ làm thế nào để cho em được thoải mái cũng khiến anh trăn trở.
Là anh, lỗi ở anh đã tước đoạt quyền tự do của em và Cúc, mỗi ngày với hai em như thế là quá đủ rồi. Không người thân. Không bạn bè, thậm chí còn áp lực nữa. Đặt bản thân mình vào hoàn cảnh như em thì anh mới hiểu được, bản thân anh đang tự do, nếu bắt anh phải sống gò bó như thế có lẽ anh ko làm được.
Bởi vậy... thời gian qua... quả thực đã làm cho em và Cúc thiệt thòi quá nhiều rồi...
Anh tìm người sang đây không phải là mua bán người nhưng vô tình lại tiếp tay cho bọn môi giới... chính vì thế, lỗi này chính là ở anh.
Anh muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, anh muốn đưa em và Cúc trở về Việt Nam, trả lại quyền tự do cho hai người...
Ý anh là anh trả em về để anh thoát thân, rũ bỏ trách nhiệm chứ gì?
Anh ko rủ bỏ trách nhiệm, anh là nên làm thế mới đúng!
Giờ anh làm em có bầu rồi lại bảo trả về Việt Nam...
Mùa nói giọng dỗi hờn.
Ý anh không phải thế, anh là vì muốn tốt cho em và con nên mới vậy, sống những ngày tháng chui lủi thế này. Hơn cả, với em đây là đất khách quê người, giao thiệp cũng ko thể, đi lại cũng hạn chế. Em nghĩ xem có đáng không?
Có thể là vì em đã yêu anh rồi nên em tình nguyện vì anh mà chấp nhận cuộc sống này, có anh và con.
Nhưng Cúc thì khác, cô ấy là người đáng thương hơn cả, một mình ôm bụng bầu cô đơn suốt thời gian qua. Một mình phải chấp nhận nỗi đau mà ko ai thấu hiểu được...
Cô ấy cần nhất sự quan tâm và động viên từ người thân và gia đình...
Anh hôm nay sao lại sâu sắc thế?
Vì anh nhìn được điều này ở mẹ anh ngày trước. Bà cũng là người Việt Nam, xa nhà, bỏ lại tất cả vì một người đàn ông. Cuối cùng thì sao?
Đánh đổi lấy hạnh phúc mong manh bằng một sự ra đi không đáng có!
Người phụ nữ ấy quan trọng với anh thế nào em cũng hiểu được rồi...anh ko muốn người phụ nữ của mình cũng lặp lại theo vết xe đổ đó. Ngay khi còn có thể, anh sẽ cố gắng đưa em và Cúc trở về sớm nhất.
Phụ nữ lúc sinh nở cần nhất là ở bên những người thân và gia đình. Em xem, em thì có anh rồi, Cúc thì có ai?
Anh thực sự khâm phục sự lạc quan của cô ấy, ko biết cô ấy đã cố gắng bao nhiêu để che đậy đi cảm xúc cá nhân đó. Nhưng anh nghĩ chắc chắn là ko hề dễ dàng...
Anh bác sỹ là người quen biết rộng, ngay khi lấy xe tải của Hiểu từ gara, quả nhiên mục đích trước đây khi Hiểu muốn thay thế một số phụ tùng xe và rửa xe... bây giờ nhìn xe đẹp và mới hơn nhiều, vì thế cũng dễ bán hơn. Không phải qua cò, có người kinh doanh nhỏ lẻ muốn mua xe ấy để chở hàng nên giao dịch diễn ra nhanh chóng.
Bình thường mà ko vướng bận gì có lẽ Hiểu sẽ trực tiếp đến gặp bạn để nói lời cảm ơn, nhưng bây giờ e là ko được. Đành nói với nhau mấy lời qua điện thoại vậy, ngay chiều hôm sau, Hiểu đưa Mùa đi xem xét mấy cửa hàng bán ô tô đã qua sử dụng. Với số tiền bán chiếc xe tải, anh chọn mua một chiếc xe con 4 chỗ giá trung bình, màu nâu sữa nhìn cũng khá đẹp mắt.
Hiểu làm việc gì cũng nhanh và quyết đoán, bởi vậy khi thấy anh chọn lựa và mua xe. Cô không khỏi ngỡ ngàng:
Anh quyết định thật sự đấy à?
Không quay về mỏ quặng nữa sao, bố mẹ anh sẽ lo đấy...
Họ ghét em như thế mà em còn nghĩ tốt cho họ được à?
Hiểu bình thản.
Họ ghét em đấy là việc của họ, nhưng đó là bố mẹ của anh mà.
Bố thì anh nhận, còn mẹ thì... bà ta ko xứng đáng làm mẹ của anh! Đồ đàn bà rắn độc...
Ấy... sao anh lại nói nặng lời như thế chứ?
Em có phải là anh đâu mà biết được bộ mặt thật của bả, mấy chục năm qua anh quá rõ rồi, em ko phải suy nghĩ nhiều về chuyện này đâu.
Anh không còn là một đứa trẻ chỉ biết sống dựa vào người khác nữa, 29, 30 tuổi đầu rồi, việc mình làm gì, sống như thế nào anh hoàn toàn có thể kiểm soát được...
Nhưng...
Thậm chí làm cho em có thai... anh còn có thể!
Đang nghiêm túc, Hiểu quay ra đùa cợt.
Anh nói cái gì vậy, không thấy xấu hổ à?
Ai biết được anh đang nói gì đâu?
Ngồi trong xe có hai người mà em sợ người khác nghe thấy?
Ba ngày rồi anh chưa về mỏ quặng, chắc chắn mọi người sẽ bàn tán về chuyện này đấy!
Kệ họ, lâu không thấy mặt anh thì họ sẽ quen thôi.
Tính lạnh lùng của anh không bao giờ bỏ được.
Anh mà bỏ tính đấy đi thì em còn thích anh nữa không?
Hiểu quay sang nhìn Mùa. Ánh mắt anh vô cùng tình tứ... Đúng vậy, cô là vì sự lạnh lùng quyết đoán của anh nên mới thích, nếu anh ấy thay đổi có lẽ con người cũng sẽ khác đi rất nhiều.. Mùa trầm tư suy nghĩ.
....
Mẹ của anh Đông rất mến Hiểu, dù anh ở lại mấy ngày, cùng với hai cô gái nữa nhưng đã gửi gắm cho bà một số tiền không nhỏ. Có thêm người nhà lại thêm vui, có bóng dáng người phụ nữ gia đình ấm cúng hơn hẳn. Hai cô gái nhẹ nhàng và tình cảm lắm, tiếc là bất đồng ngôn ngữ, nếu không sẽ rất vui vẻ.
Cúc đã bắt đầu sang tháng thứ 9 của thai kỳ, nhìn dáng hình của cô ấy thôi cũng thấy mệt, vì bụng to nên dạo gần đây Cúc ăn ngủ không được tốt lắm. Nhìn bạn rồi Mùa lại ngẫm bản thân mình, bây giờ cô cũng là phụ nữ mang thai, cũng mang trong mình giọt máu quý giá, chỉ là cái thai hãy còn nhỏ, cơ thể chưa thay đổi nhiều. Sau này, có lẽ cô cũng giống như Cúc mà thôi...
Anh Đông đã trở lại mỏ quặng, căn nhà bây giờ chỉ còn 3 người phụ nữ và hai người đàn ông, một là Hiểu, và cu bé con- con trai của anh Đông. Hiểu không định ở đây quá lâu, từ lúc mua được xe khác, cắt đuôi được người theo dõi thì anh đi lại cũng thoải mái hơn. Đã có những kế hoạch riêng ở trong đầu cần tính toán nên hàng ngày, những lúc Mùa ở nhà làm bếp với bác gái Hiểu luôn lái xe đi một mình.
Cả ba người xuống núi cũng được một tuần rồi, công việc ở mở quặng vẫn diễn ra bình thường, tuy nhiên người mới đến làm thay chân Hiểu thì chưa quen việc lắm, đôi lúc bố anh phải đích thân đến để xem xét tình hình. Gọi con trai thì không liên lạc được, bà mẹ kế và cô con dâu hờ cho thám tử theo dõi cũng ko lần mò được hành tung của anh.
Không biết Hiểu đã tính toán mọi chuyện thế nào, đêm ấy không ngủ được anh tâm sự với Mùa.
Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của em là gì?
Vừa nói anh lại kéo Mùa lại gần mình, cánh tay vòng qua người cô và dành cho nhau những cử chỉ âu yếm.
Nguyện vọng á?
Mùa hỏi lại vì bản thân cô cũng không biết mình có nguyện vọng gì. Nói không có thì ko đúng, bởi giờ đây cô hoàn toàn bất lực, không thể tự mình làm bất cứ cái gì... bởi vậy. Có nguyện vọng lớn thế nào chăng nữa cô cũng giữ kín trong lòng ko dám nói ra.
Em chẳng có nguyện vọng gì cả.
Mùa nói bằng giọng bình thản.
Em sai rồi!
Hiểu quả quyết.
Em sai cái gì... mà sao anh lại bảo em sai?
Quê hương của em vốn không phải ở đây... không lẽ em không có nguyện vọng được trở về quê nhà sao?
Lời nói của Hiểu như đâm thẳng vào trái tim của Mùa, cô bỗng nhiên muốn khóc, là vì mang thai nên tâm trạng dễ xúc động... hay vì cô xa nhà đã lâu? Mới đi một thời gian, Cúc mang bầu tháng thứ 9, nghĩa là ngần ấy thời gian hai cô gái sống bên xứ người.. sao anh ấy lại có thể đọc được suy nghĩ của cô lúc này nhỉ? Mùa có chút ngạc nhiên, nhưng dù sao anh ấy cũng đã nói rồi, cô không ngại mà thành thật trả lời.
Quê hương... đúng thế, ai rời xa quê hương mà lại không muốn trở về? Trở về quê nhà không chỉ là nguyện vọng mà còn là niềm mong ước của em kể từ khi bị lừa đưa sang đây...
Nói đến đây Mùa ngập ngừng, bây giờ không chỉ là những giọt nước mắt nhẹ rơi nữa mà cô bật khóc thành tiếng, những cái nấc nhẹ nhàng, cô sợ mọi người tỉnh giấc nên cố kìm chế cảm xúc lại. Mùa thấy có lỗi với bố mẹ già ở quê, đã lâu như vậy rồi bố mẹ có lẽ đang nghĩ con gái theo chị đi làm ăn xa không về... Không biết bố mẹ đã biết chuyện chưa... chỉ vì sự ngu dại và bồng bột của bản thân, ngày ấy... nếu như không rời nhà máy gạch, có lẽ bây giờ cô ko phải lưu lạc nơi xứ người thế này.
Rồi Mùa lại đưa tay sờ lên bụng, cô nghĩ tớii đứa bé, lại quay sang nhìn tác giả của nó, mối nhân duyên này đúng là bọt nước nên duyên. Bố mẹ một bên, máu mủ cô mang trong mình cũng đều quan trọng như nhau... Bây giờ phải nghiêng về bên nào Mùa cũng thấy bản thân ko xứng đáng..
Hiểu quan sát biểu hiện ấy của cô, anh biết cô có điều khó nói nên nắm tay Mùa thật chặt, hít một hơi dài Hiểu chậm rãi nói ra những kế hoạch mà anh đã tính toán.
Anh xin lỗi... Nói em bị lừa sang đây thì anh lại cảm thấy lỗi lầm của mình thật nghiêm trọng!
Nếu như em muốn trở về nhà thì anh sẽ đưa em về nhà... hoàn thành nguyện vọng ấy cho em!
Anh nói giống như là em sắp đi vào cõi chết ấy... mà hoàn thành nguyện vọng...
Đang xúc động mà Mùa cũng phải cười vì câu nói của Hiểu.
Anh tính rồi, mục đích đổi xe chính là anh muốn đưa em và Cúc trở về Việt Nam!
Anh nói đùa sao?
Mùa như không tin vào lời nói của anh, bởi cô biết việc này ko dễ dàng. Ko gì mà tự nhiên Hiểu lại nói thế được?
Anh nghiêm túc đấy!
Hiểu lại đưa tay lên bụng Mùa.
Nếu cứ ở lại đây e là những tháng ngày bình yên sẽ không còn nhiều, anh bị thù ghét nên công việc chắc chắn là sẽ ảnh hưởng.
Không quay lại mỏ quặng được thì thôi, nhưng còn em và Cúc, cả hai đều mang thai.
Để hai người phải sống như thế này anh dằn vặt bản thân mình nhiều hơn, mỗi ngày phải lo nghĩ làm thế nào để cho em được thoải mái cũng khiến anh trăn trở.
Là anh, lỗi ở anh đã tước đoạt quyền tự do của em và Cúc, mỗi ngày với hai em như thế là quá đủ rồi. Không người thân. Không bạn bè, thậm chí còn áp lực nữa. Đặt bản thân mình vào hoàn cảnh như em thì anh mới hiểu được, bản thân anh đang tự do, nếu bắt anh phải sống gò bó như thế có lẽ anh ko làm được.
Bởi vậy... thời gian qua... quả thực đã làm cho em và Cúc thiệt thòi quá nhiều rồi...
Anh tìm người sang đây không phải là mua bán người nhưng vô tình lại tiếp tay cho bọn môi giới... chính vì thế, lỗi này chính là ở anh.
Anh muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, anh muốn đưa em và Cúc trở về Việt Nam, trả lại quyền tự do cho hai người...
Ý anh là anh trả em về để anh thoát thân, rũ bỏ trách nhiệm chứ gì?
Anh ko rủ bỏ trách nhiệm, anh là nên làm thế mới đúng!
Giờ anh làm em có bầu rồi lại bảo trả về Việt Nam...
Mùa nói giọng dỗi hờn.
Ý anh không phải thế, anh là vì muốn tốt cho em và con nên mới vậy, sống những ngày tháng chui lủi thế này. Hơn cả, với em đây là đất khách quê người, giao thiệp cũng ko thể, đi lại cũng hạn chế. Em nghĩ xem có đáng không?
Có thể là vì em đã yêu anh rồi nên em tình nguyện vì anh mà chấp nhận cuộc sống này, có anh và con.
Nhưng Cúc thì khác, cô ấy là người đáng thương hơn cả, một mình ôm bụng bầu cô đơn suốt thời gian qua. Một mình phải chấp nhận nỗi đau mà ko ai thấu hiểu được...
Cô ấy cần nhất sự quan tâm và động viên từ người thân và gia đình...
Anh hôm nay sao lại sâu sắc thế?
Vì anh nhìn được điều này ở mẹ anh ngày trước. Bà cũng là người Việt Nam, xa nhà, bỏ lại tất cả vì một người đàn ông. Cuối cùng thì sao?
Đánh đổi lấy hạnh phúc mong manh bằng một sự ra đi không đáng có!
Người phụ nữ ấy quan trọng với anh thế nào em cũng hiểu được rồi...anh ko muốn người phụ nữ của mình cũng lặp lại theo vết xe đổ đó. Ngay khi còn có thể, anh sẽ cố gắng đưa em và Cúc trở về sớm nhất.
Phụ nữ lúc sinh nở cần nhất là ở bên những người thân và gia đình. Em xem, em thì có anh rồi, Cúc thì có ai?
Anh thực sự khâm phục sự lạc quan của cô ấy, ko biết cô ấy đã cố gắng bao nhiêu để che đậy đi cảm xúc cá nhân đó. Nhưng anh nghĩ chắc chắn là ko hề dễ dàng...
Bình luận facebook