Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Cánh tay Hiểu đang vận động nhịp nhàng thì ngay lập tức dừng lại khi tiếng kêu rên rỉ ở căn phòng kế bên vang lên. Mùa cũng giật mình, cả hai đều ngạc nhiên như vậy là bởi âm thanh ấy là do Cúc phát ra. Cô ấy đang đau đớn, nửa khóc nửa kêu cứu:
Aaa.. đau quá!
Aaa... đau quá!
Cứu tôi với... cứ...uuu.. tô...ii với...
Chút cảm xúc thăng hoa khi nãy tự nhiên vụt tắt, Hiểu ngồi dậy, anh nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề rồi chạy ra ngoài. Mùa lồm cồm bò dậy, khi nãy bị Hiểu đè ra, cô còn đang mặc quần áo, bởi vậy lúc này chỉ cần vuốt vuốt lại mái tóc là ổn, Mùa luống cuống chạy sang, trong lòng chắc mẩm "có lẽ Cúc chuyển dạ rồi".
Hiểu cũng đồng suy nghĩ giống Mùa, anh chạy ra trước gõ cửa phòng, trong lúc chờ đợi Cúc mở cửa thì Mùa cũng đã đứng ở bên cạnh, cả hai đều rất lo lắng cho Cúc. Cánh cửa mở ra, căn phòng bật đèn sáng choang, Cúc đang ôm bụng, mặt thì nhăn nhó, miệng không ngừng kêu than đớn đau.
Cậu sao thế Cúc ơi, đau bụng à?
Có khi nào sắp sinh không?
Cúc chưa kịp trả lời thì Mùa phát hiện chiếc quần Cúc đang mặc đã ướt đầm đìa.
Trời ơi, cậu tè ra quần luôn rồi kìa!
Mùa thốt lên.
Hiểu nhanh trí:
Ngốc ạ, không phải đâu, cô ấy vỡ ối rồi, em tìm quần áo khác cho Cúc thay đi, anh xuống đánh xe rồi đưa cô ấy đến bệnh viện.
Sao anh biết?
Giờ này còn đứng đây mà thắc mắc nữa à? Nhanh lên kẻo không kịp đâu, Cúc vỡ ối rồi. Để lâu sợ em bé chết ngạt vì thiếu oxy đó. Mùa luống cuống lấy cho Cúc cái váy bầu thật to cho Cúc thay, do đang di chuyển đường dài nên đồ đạc cũng chẳng có nhiều, Mùa chạy về phòng lấy hành lý của mình mang theo và đỡ Cúc đi ra khỏi phòng. Trời nóng, Cúc đau đớn vã mồ hôi, đi từng bước một khó khăn.
Cậu đau bụng lâu chưa? Có đau lắm không hả Cúc?
Cố chịu một tí Hiểu sẽ đưa cậu đi bệnh viện.
Tớ đau... á.á..
Cúc đau không nói thành lời.
Thôi.. cậu đừng nói gì nữa, giữ sức để lát đến bệnh viện xem thế nào.
Mùa tò mò nhưng thấy Cúc đau đớn như vậy cô không định hỏi thêm nữa nhưng trong đầu cũng nảy sinh chút thắc mắc, vừa mới đây còn ăn tối cùng nhau, lâu lắm khoảng 2 giờ đồng hồ, sao đau đến mức này rồi Cúc mới kêu nhỉ? Hiểu xuống dưới khởi động xe và lái ra khỏi khu nhà nghỉ, anh chạy lên phòng xách hành lý giúp Mùa và hỏi thăm tình hình của Cúc.
Em thấy thế nào rồi?
Có xuất hiện cơn đau giống như muốn đi đại tiện không?
Cúc gật đầu, mặt cô ấy lấm tấm mồ hôi. Mùa tò mò, cô chưa sinh nở bao giờ nên những kiến thức và hiểu biết khi mang thai và chuyển dạ đều không biết gì. Cúc cũng thế, cô mang thai lần đầu nên cảm giác sắp đẻ như thế nào bây giờ mới thực sự cảm nhận, không biết em bé trong bụng thế nào nhưng bản năng của người phụ nữ sắp làm mẹ cho cô biết rằng em bé chuẩn bị ra với mẹ rồi!
Tại sao anh biết rõ mấy chuyện này thế?
Mùa quay sang hỏi Hiểu bởi những phán đoán và những câu hỏi dành cho Cúc nãy giờ cho thấy anh là người khá am hiểu chuyện sinh nở của chị em phụ nữ.
Anh biết cái gì thì nói cái ấy, nắm được tình hình để kịp thời xử lý thôi em.
Anh là con trai mà cũng biết... trong khi em là con gái lại không hiểu gì cả!
Là vì em chưa từng tìm hiểu chứ gì nữa?
Hiểu nghe Mùa nói mà anh bật cười, thực ra đâu có ai mà cái gì cũng biết được tất thảy mọi thứ?
Đồ đạc đã đem theo hết chưa?
Hiểu hỏi Mùa, cả ba đã ngồi vào xe.
Em đem cả đây rồi, quần áo nhẹ tênh, có gì đặc biệt đâu anh.
Anh nghĩ là Cúc sẽ sinh sớm thôi, mà chúng ta chủ quan, chưa mua sắm đồ đạc gì cho em bé cả!
Hiểu nói xong Mùa mới nghĩ ra. Đúng thế, Cúc đã đến ngày sinh nở, những đồ dùng cần thiết nên chuẩn bị rồi mới đúng. Tại sao cô lại chưa từng nghĩ đến chuyện này nhỉ? Mùa bắt đầu hoang mang. Cúc thì không vậy, cô sắp làm mẹ, điều này cô đương nhiên lo lắng rồi, nhưng bản thân cô bất lực. Tiền không có, mỗi ngày trôi qua đều phải dựa vào Hiểu, ăn uống ngủ nghỉ anh ấy đã lo toàn bộ rồi, cô cũng muốn sắm cái gì đó cho con... nhưng hành trình dài di chuyển vội vã để mong sớm trở về, hơn nữa cô hy vọng về đến nhà mới sinh.. Bởi vậy, giây phút này chưa chuẩn bị gì để chào đón bé con sắp chào đời cả.
Hiểu sợ Cúc đang đau đớn mà phải suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này nên vội trấn an:
Không sao đâu, mọi người đừng lo, ở bệnh viện chắc chắn sẽ không thiếu những cửa hàng bày bán cho trẻ sơ sinh. Lúc ấy mua vẫn còn kịp mà!
Đúng đấy Cúc ạ, bây giờ chỉ mong cậu mẹ tròn con vuông thôi, những thứ khác đã có anh ấy và tớ ở đây rồi.
Cố lên nha!!
Cúc ôm bụng, mặt nhăn nhó vì đau nhưng vẫn cố nở nụ cười.
Mà này, anh có biết đường đến bệnh viện không?
Mùa hỏi Hiểu.
Anh hỏi bác chủ nhà trọ rồi.
Có gần không anh?
Bác ấy nói, nếu đến bệnh viện thành phố thì còn 20km nữa, còn bệnh viện tuyến huyện chỉ cách đây 3km thôi. Trên đường đi có biển báo chỉ đường rồi, ko lo đâu.
Vậy giờ mình đi đâu hả anh!
Đến nơi gần nhất, xem tình hình thế nào rồi có gì tính tiếp.
Cúc ơi, cậu có đau lắm không, có chịu được đến bệnh viện không?
Mùa quay sang hỏi Cúc.
Cúc không nói gì chỉ nhắm mắt và gật đầu, có lẽ ngại Hiểu, cô sợ rên rỉ thì Hiểu cười vì anh ấy là đàn ông con trai. Xe đang bon bon chạy thì bất ngờ bị công an tuýt còi, lý do là biển số xe của Hiểu gây chú ý. Lưu thông trên đường vào ban đêm thế này mà biển số lại không phải của Việt Nam, mấy anh công an nghi ngờ nên yêu cầu Hiểu xuống xe để kiểm tra. Mùa lo lắng quá, bởi Hiểu không phải người Việt Nam, mà cô và Cúc lại ko có giấy tờ tùy thân, bây giờ phải nói thế nào cho các anh ấy tin được nhỉ? Cúc lại đang đau bụng chuyển dạ nữa?
Hiểu xuống xe, công an hỏi anh mấy chuyện liên quan đến nguồn gốc của xe, bởi thấy anh nói Tiếng Việt lưu loát nên họ không nghĩ anh là người Trung Quốc. Sợ hỏi đến đoạn giấy tờ xe các thứ, nếu như họ biết anh là người TQ thì rắc rối, liên quan đến nhiều chuyện khác nữa, Hiểu nhanh trí lấy Cúc ra làm bia đỡ đạn:
Không giấu gì các anh, tôi đang vội đưa cô em vợ đi đẻ, cô ấy đang đau đớn lắm, đi vội ở nhà nên không kịp mang giấy tờ gì. Xe cũng là của nhà chồng con bé ấy thôi, hôm nay tôi mượn đi có chút việc, chưa xong thì em vợ tôi gọi bảo sắp đẻ... nên là...
Hiểu nói ngập ngừng rồi quay lại nhìn Cúc ở trong xe, mấy anh công an cũng nhìn vào xe xem lời Hiểu nói có đúng không, vì biển số của anh rất đáng nghi ngờ, rất có thể là xe lậu được buôn bán trái phép về đây. Không thể nghe một câu chuyện không đâu mà bỏ qua dễ dàng như thế được.
Đúng lúc ấy Cúc ở trong xe mở cửa bước xuống, cô đau quá nên không ngồi yên được nữa, nhìn vẻ mặt tái nhợt đi, cộng thêm hai tay ôm bụng, mồm không ngừng kêu than đau đớn, mấy anh công an cũng tin lời Hiểu đến 90% rồi. Cúc ra ngoài là tìm chỗ để đi vệ sinh nặng, nhưng cô ngây thơ không biết rằng đó là vì sắp sinh nên những cơn đau quặn và dồn dập ấy mới kéo đến nhiều như vậy.
Hiểu thấy Cúc bước ra thì vội chạy đến, cốt là để cho công an tin tưởng, thêm nữa cũng muốn xem tình hình cô ấy thế nào, Mùa cũng lo lắng đứng bên cạnh. Nhưng tình hình có vẻ không khả quan lắm, Cúc đứng một lát thì ngã khụy xuống vì đau, cô cảm giác như bụng đang tụt xuống thấp.
Em sao thế Cúc ơi?
Bình tĩnh cho anh nào.. em hãy hít vào thật sâu rồi từ từ thở ra nhẹ nhàng nào... rồi... thế...
Hiểu động viên Cúc rồi lại quay sang nói chuyện với mấy anh công an:
Các anh xem châm trước cho bọn em lần này, cô ấy đau lắm rồi, nếu không đến bệnh viện ngay... e là không kịp...
Thôi được rồi, lần sau nhớ đem giấy tờ đi đầu đủ đấy, cứu người là trên hết!
Thôi, cho cô ấy đi viện đi, nhìn vật vã quá...
Mấy anh công an niệm tình Cúc bụng bầu vượt mặt đau đớn nên để cho ba người đi, Hiểu nói lời cảm ơn, định dìu Cúc ngồi lên xe nhưng không được.
Anh ơi. Em đau lắm, chắc không đi tiếp được đâu anh ạ!
Cúc nhăn nhó, mấy anh công an hãy còn đứng đó xem có phải ba người giàn kịch bản không.
Em thấy sao rồi, cố lên, ngồi lên xe một lát là đến bệnh viện, gần tới rồi.
Em đẻ mất thôi, Mùa ơi, Tớ đẻ mất thôi, tớ đau bụng lắm, muốn rặn một hơi thật đã quá...
Nghe câu ấy Hiểu hoang mang, không lẽ Cúc lại chuyển dạ sinh lại nhanh vậy, mà giữa đường giữa phố đêm hôm khuya vắng thế này phải làm sao...
Không ráng thêm được chút nữa à?
Hiểu nói thêm.
Cúc lắc đầu. Cô ấy nằm vật ra đường, hai chân chống cổng, tay ôm bụng, Mùa ngồi bên lau mồ hôi rồi xoa mặt cho bạn, lòng cũng lo lắng không yên.
Bây giờ phải làm sao đây?
Hiểu rối trí thật sự, anh không nghĩ lại xảy ra tình huống trớ trêu như thế này.
Á.. á......
Cúc hét lên đau đớn, máu ở giữa hai chân cô ấy rỉ ra ngoài thấm đẫm chiếc váy bầu. Ánh sáng của đèn pha ô tô chiếu rọi. Lúc này mấy anh công an cũng chứng kiến tất cả nên thôi không đắn đo chuyện kiểm tra giấy tờ nữa.
Cúc ơi cố lên. Mình đến bệnh viện nhé!
Không được đâu..
Cúc vừa nói vừa thở thều thào.
Tớ sắp sinh rồi, không kịp đâu..
Bàn tay Cúc nắm chặt lấy tà áo của Mùa, hy vọng chia sẻ được nỗi đau lúc này mà cô đang trải qua. Hiểu nghĩ một lát, bây giờ cô ấy không đến bệnh viện được nữa, cũng không thể cứ ở đây được, anh quay sang nói với mấy anh công an:
Anh có thể gọi giúp tôi một chiếc xe cứu thương không?
Tôi không mang điện thoại bên mình... thật ngại quá!
Được.. được...
Dìu cô ấy dậy đi.
Anh công an đồng ý, bấm điện thoại một lát rồi nói xe cứu thương sẽ tới ngay bây giờ. Cúc nằm đó nói với Mùa:
Cậu kiếm cái váy trong túi đồ của tớ ra đây, nhanh lên!
Làm gì thế, liệu có kịp thay không, đằng nào thì xe cứu thương cũng sắp đến.
Mùa tưởng Cúc định thay đồ vì sợ bẩn.
Không phải. Lấy đi, cởi quần lót tớ ra đi, lót xuống dưới cho tớ. Tớ đẻ bây giờ... lót xuống kẻo con tớ ra ngoài bị bẩn..
Cái gì. Sao cậu biết là đẻ?
Lấy đi... nhanh lên!
Mùa luống cuống làm theo lời Cúc, cô cởi quần đầy máu me ấy ra, tay cô run run vì chưa từng chứng kiến ai sinh nở thế này. Hiểu nhìn thấy, anh chạy đến và ngồi như quỳ xuống xem tình hình, Hiểu ấn ấn bụng Cúc, áp tai vào bụng cô, lúc này chính là ranh giới sinh tử, không phải đắn đo ngại ngùng điều gì nữa. Anh nghe tim thai, thấy vẫn ổn, Cúc đang xuất hiện những cơn co dồn dập. Tình hình thế này e là đẻ nhanh mất thôi... Nghĩ vậy, Hiểu mở cửa xe lấy chai nước lọc, anh rửa tay nhanh chóng và lau khô, tình thế bí bách, Hiểu đưa tay vào vùng kín của Cúc.
Dạng chân ra Cúc ơi!
Hiểu đề nghị.
Cúc đang đau đớn nhưng vẫn không khỏi bàng hoàng, anh ấy đang định làm gì cô vậy? Cả Mùa cũng thế, cô cũng ngạc nhiên, tại sao Hiểu lại có thể...
Đừng sợ... em sắp sinh rồi, nghe lời anh đi, dạng chân ra.
Hiểu nói với Cúc, ánh mắt anh đăm chiêu vừa nói anh vừa cho tay vào trong thăm khám.
Mở 8 phân rồi, nhanh thế nhỉ.
Mùa, em lấy cái áo của anh cho Cúc nằm cao đầu lên một tí, giữ chặt tay cô ấy nhé.
Anh... anh định làm gì?
Mùa sợ hãi.
Cúc sắp sinh rồi... không kịp chờ xe cứu thương đâu!
Ý anh là?
Còn sao nữa... không lẽ khoanh tay đứng nhìn à?
Anh làm nổi không?
Tin anh đi!
Cúc bắt đầu đau dữ dội, cô la hét, kêu gào vì cơn đau đẻ kéo đến, cảm giác muốn rặn cũng nhiều hơn.
Em muốn rặn quá!
Cúc nói.
Nghe anh này... Em hít thật sâu thở đều... thế... đúng rồi.. hít hơi sâu vào
Rồi. 1.. 2... 3.. Cúc em lấy sức rặn đi anh xem nào!!
Hiểu nói nhẹ nhàng và dần dần như ra lệnh, Cúc không còn cách nào khác cô ngoan ngoãn làm theo, mỗi một lần lấy sức cô gồng mình lên cố rặn thật khỏe.
Thế... nào.. nữa lên.. Cúc ơi, khóc ít thôi, nghe anh này, thở vào, em phải thở đều đặn kẻo em bé thiếu oxy đó, biết không.
Nào... bây giờ em thử một hơi nữa cho anh!!
Mùa ngồi bên tim đập thật nhanh, tay cô nắm tay Cúc mà toát mồ hôi, ánh mắt cô không dám nhìn xuống bên dưới, mọi chuyện bây giờ phó mặc cho Hiểu. Cô thật sự ngưỡng mộ anh, những việc thế này cũng có thể bình tĩnh giải quyết được.
Aaa.. đau quá!
Aaa... đau quá!
Cứu tôi với... cứ...uuu.. tô...ii với...
Chút cảm xúc thăng hoa khi nãy tự nhiên vụt tắt, Hiểu ngồi dậy, anh nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề rồi chạy ra ngoài. Mùa lồm cồm bò dậy, khi nãy bị Hiểu đè ra, cô còn đang mặc quần áo, bởi vậy lúc này chỉ cần vuốt vuốt lại mái tóc là ổn, Mùa luống cuống chạy sang, trong lòng chắc mẩm "có lẽ Cúc chuyển dạ rồi".
Hiểu cũng đồng suy nghĩ giống Mùa, anh chạy ra trước gõ cửa phòng, trong lúc chờ đợi Cúc mở cửa thì Mùa cũng đã đứng ở bên cạnh, cả hai đều rất lo lắng cho Cúc. Cánh cửa mở ra, căn phòng bật đèn sáng choang, Cúc đang ôm bụng, mặt thì nhăn nhó, miệng không ngừng kêu than đớn đau.
Cậu sao thế Cúc ơi, đau bụng à?
Có khi nào sắp sinh không?
Cúc chưa kịp trả lời thì Mùa phát hiện chiếc quần Cúc đang mặc đã ướt đầm đìa.
Trời ơi, cậu tè ra quần luôn rồi kìa!
Mùa thốt lên.
Hiểu nhanh trí:
Ngốc ạ, không phải đâu, cô ấy vỡ ối rồi, em tìm quần áo khác cho Cúc thay đi, anh xuống đánh xe rồi đưa cô ấy đến bệnh viện.
Sao anh biết?
Giờ này còn đứng đây mà thắc mắc nữa à? Nhanh lên kẻo không kịp đâu, Cúc vỡ ối rồi. Để lâu sợ em bé chết ngạt vì thiếu oxy đó. Mùa luống cuống lấy cho Cúc cái váy bầu thật to cho Cúc thay, do đang di chuyển đường dài nên đồ đạc cũng chẳng có nhiều, Mùa chạy về phòng lấy hành lý của mình mang theo và đỡ Cúc đi ra khỏi phòng. Trời nóng, Cúc đau đớn vã mồ hôi, đi từng bước một khó khăn.
Cậu đau bụng lâu chưa? Có đau lắm không hả Cúc?
Cố chịu một tí Hiểu sẽ đưa cậu đi bệnh viện.
Tớ đau... á.á..
Cúc đau không nói thành lời.
Thôi.. cậu đừng nói gì nữa, giữ sức để lát đến bệnh viện xem thế nào.
Mùa tò mò nhưng thấy Cúc đau đớn như vậy cô không định hỏi thêm nữa nhưng trong đầu cũng nảy sinh chút thắc mắc, vừa mới đây còn ăn tối cùng nhau, lâu lắm khoảng 2 giờ đồng hồ, sao đau đến mức này rồi Cúc mới kêu nhỉ? Hiểu xuống dưới khởi động xe và lái ra khỏi khu nhà nghỉ, anh chạy lên phòng xách hành lý giúp Mùa và hỏi thăm tình hình của Cúc.
Em thấy thế nào rồi?
Có xuất hiện cơn đau giống như muốn đi đại tiện không?
Cúc gật đầu, mặt cô ấy lấm tấm mồ hôi. Mùa tò mò, cô chưa sinh nở bao giờ nên những kiến thức và hiểu biết khi mang thai và chuyển dạ đều không biết gì. Cúc cũng thế, cô mang thai lần đầu nên cảm giác sắp đẻ như thế nào bây giờ mới thực sự cảm nhận, không biết em bé trong bụng thế nào nhưng bản năng của người phụ nữ sắp làm mẹ cho cô biết rằng em bé chuẩn bị ra với mẹ rồi!
Tại sao anh biết rõ mấy chuyện này thế?
Mùa quay sang hỏi Hiểu bởi những phán đoán và những câu hỏi dành cho Cúc nãy giờ cho thấy anh là người khá am hiểu chuyện sinh nở của chị em phụ nữ.
Anh biết cái gì thì nói cái ấy, nắm được tình hình để kịp thời xử lý thôi em.
Anh là con trai mà cũng biết... trong khi em là con gái lại không hiểu gì cả!
Là vì em chưa từng tìm hiểu chứ gì nữa?
Hiểu nghe Mùa nói mà anh bật cười, thực ra đâu có ai mà cái gì cũng biết được tất thảy mọi thứ?
Đồ đạc đã đem theo hết chưa?
Hiểu hỏi Mùa, cả ba đã ngồi vào xe.
Em đem cả đây rồi, quần áo nhẹ tênh, có gì đặc biệt đâu anh.
Anh nghĩ là Cúc sẽ sinh sớm thôi, mà chúng ta chủ quan, chưa mua sắm đồ đạc gì cho em bé cả!
Hiểu nói xong Mùa mới nghĩ ra. Đúng thế, Cúc đã đến ngày sinh nở, những đồ dùng cần thiết nên chuẩn bị rồi mới đúng. Tại sao cô lại chưa từng nghĩ đến chuyện này nhỉ? Mùa bắt đầu hoang mang. Cúc thì không vậy, cô sắp làm mẹ, điều này cô đương nhiên lo lắng rồi, nhưng bản thân cô bất lực. Tiền không có, mỗi ngày trôi qua đều phải dựa vào Hiểu, ăn uống ngủ nghỉ anh ấy đã lo toàn bộ rồi, cô cũng muốn sắm cái gì đó cho con... nhưng hành trình dài di chuyển vội vã để mong sớm trở về, hơn nữa cô hy vọng về đến nhà mới sinh.. Bởi vậy, giây phút này chưa chuẩn bị gì để chào đón bé con sắp chào đời cả.
Hiểu sợ Cúc đang đau đớn mà phải suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này nên vội trấn an:
Không sao đâu, mọi người đừng lo, ở bệnh viện chắc chắn sẽ không thiếu những cửa hàng bày bán cho trẻ sơ sinh. Lúc ấy mua vẫn còn kịp mà!
Đúng đấy Cúc ạ, bây giờ chỉ mong cậu mẹ tròn con vuông thôi, những thứ khác đã có anh ấy và tớ ở đây rồi.
Cố lên nha!!
Cúc ôm bụng, mặt nhăn nhó vì đau nhưng vẫn cố nở nụ cười.
Mà này, anh có biết đường đến bệnh viện không?
Mùa hỏi Hiểu.
Anh hỏi bác chủ nhà trọ rồi.
Có gần không anh?
Bác ấy nói, nếu đến bệnh viện thành phố thì còn 20km nữa, còn bệnh viện tuyến huyện chỉ cách đây 3km thôi. Trên đường đi có biển báo chỉ đường rồi, ko lo đâu.
Vậy giờ mình đi đâu hả anh!
Đến nơi gần nhất, xem tình hình thế nào rồi có gì tính tiếp.
Cúc ơi, cậu có đau lắm không, có chịu được đến bệnh viện không?
Mùa quay sang hỏi Cúc.
Cúc không nói gì chỉ nhắm mắt và gật đầu, có lẽ ngại Hiểu, cô sợ rên rỉ thì Hiểu cười vì anh ấy là đàn ông con trai. Xe đang bon bon chạy thì bất ngờ bị công an tuýt còi, lý do là biển số xe của Hiểu gây chú ý. Lưu thông trên đường vào ban đêm thế này mà biển số lại không phải của Việt Nam, mấy anh công an nghi ngờ nên yêu cầu Hiểu xuống xe để kiểm tra. Mùa lo lắng quá, bởi Hiểu không phải người Việt Nam, mà cô và Cúc lại ko có giấy tờ tùy thân, bây giờ phải nói thế nào cho các anh ấy tin được nhỉ? Cúc lại đang đau bụng chuyển dạ nữa?
Hiểu xuống xe, công an hỏi anh mấy chuyện liên quan đến nguồn gốc của xe, bởi thấy anh nói Tiếng Việt lưu loát nên họ không nghĩ anh là người Trung Quốc. Sợ hỏi đến đoạn giấy tờ xe các thứ, nếu như họ biết anh là người TQ thì rắc rối, liên quan đến nhiều chuyện khác nữa, Hiểu nhanh trí lấy Cúc ra làm bia đỡ đạn:
Không giấu gì các anh, tôi đang vội đưa cô em vợ đi đẻ, cô ấy đang đau đớn lắm, đi vội ở nhà nên không kịp mang giấy tờ gì. Xe cũng là của nhà chồng con bé ấy thôi, hôm nay tôi mượn đi có chút việc, chưa xong thì em vợ tôi gọi bảo sắp đẻ... nên là...
Hiểu nói ngập ngừng rồi quay lại nhìn Cúc ở trong xe, mấy anh công an cũng nhìn vào xe xem lời Hiểu nói có đúng không, vì biển số của anh rất đáng nghi ngờ, rất có thể là xe lậu được buôn bán trái phép về đây. Không thể nghe một câu chuyện không đâu mà bỏ qua dễ dàng như thế được.
Đúng lúc ấy Cúc ở trong xe mở cửa bước xuống, cô đau quá nên không ngồi yên được nữa, nhìn vẻ mặt tái nhợt đi, cộng thêm hai tay ôm bụng, mồm không ngừng kêu than đau đớn, mấy anh công an cũng tin lời Hiểu đến 90% rồi. Cúc ra ngoài là tìm chỗ để đi vệ sinh nặng, nhưng cô ngây thơ không biết rằng đó là vì sắp sinh nên những cơn đau quặn và dồn dập ấy mới kéo đến nhiều như vậy.
Hiểu thấy Cúc bước ra thì vội chạy đến, cốt là để cho công an tin tưởng, thêm nữa cũng muốn xem tình hình cô ấy thế nào, Mùa cũng lo lắng đứng bên cạnh. Nhưng tình hình có vẻ không khả quan lắm, Cúc đứng một lát thì ngã khụy xuống vì đau, cô cảm giác như bụng đang tụt xuống thấp.
Em sao thế Cúc ơi?
Bình tĩnh cho anh nào.. em hãy hít vào thật sâu rồi từ từ thở ra nhẹ nhàng nào... rồi... thế...
Hiểu động viên Cúc rồi lại quay sang nói chuyện với mấy anh công an:
Các anh xem châm trước cho bọn em lần này, cô ấy đau lắm rồi, nếu không đến bệnh viện ngay... e là không kịp...
Thôi được rồi, lần sau nhớ đem giấy tờ đi đầu đủ đấy, cứu người là trên hết!
Thôi, cho cô ấy đi viện đi, nhìn vật vã quá...
Mấy anh công an niệm tình Cúc bụng bầu vượt mặt đau đớn nên để cho ba người đi, Hiểu nói lời cảm ơn, định dìu Cúc ngồi lên xe nhưng không được.
Anh ơi. Em đau lắm, chắc không đi tiếp được đâu anh ạ!
Cúc nhăn nhó, mấy anh công an hãy còn đứng đó xem có phải ba người giàn kịch bản không.
Em thấy sao rồi, cố lên, ngồi lên xe một lát là đến bệnh viện, gần tới rồi.
Em đẻ mất thôi, Mùa ơi, Tớ đẻ mất thôi, tớ đau bụng lắm, muốn rặn một hơi thật đã quá...
Nghe câu ấy Hiểu hoang mang, không lẽ Cúc lại chuyển dạ sinh lại nhanh vậy, mà giữa đường giữa phố đêm hôm khuya vắng thế này phải làm sao...
Không ráng thêm được chút nữa à?
Hiểu nói thêm.
Cúc lắc đầu. Cô ấy nằm vật ra đường, hai chân chống cổng, tay ôm bụng, Mùa ngồi bên lau mồ hôi rồi xoa mặt cho bạn, lòng cũng lo lắng không yên.
Bây giờ phải làm sao đây?
Hiểu rối trí thật sự, anh không nghĩ lại xảy ra tình huống trớ trêu như thế này.
Á.. á......
Cúc hét lên đau đớn, máu ở giữa hai chân cô ấy rỉ ra ngoài thấm đẫm chiếc váy bầu. Ánh sáng của đèn pha ô tô chiếu rọi. Lúc này mấy anh công an cũng chứng kiến tất cả nên thôi không đắn đo chuyện kiểm tra giấy tờ nữa.
Cúc ơi cố lên. Mình đến bệnh viện nhé!
Không được đâu..
Cúc vừa nói vừa thở thều thào.
Tớ sắp sinh rồi, không kịp đâu..
Bàn tay Cúc nắm chặt lấy tà áo của Mùa, hy vọng chia sẻ được nỗi đau lúc này mà cô đang trải qua. Hiểu nghĩ một lát, bây giờ cô ấy không đến bệnh viện được nữa, cũng không thể cứ ở đây được, anh quay sang nói với mấy anh công an:
Anh có thể gọi giúp tôi một chiếc xe cứu thương không?
Tôi không mang điện thoại bên mình... thật ngại quá!
Được.. được...
Dìu cô ấy dậy đi.
Anh công an đồng ý, bấm điện thoại một lát rồi nói xe cứu thương sẽ tới ngay bây giờ. Cúc nằm đó nói với Mùa:
Cậu kiếm cái váy trong túi đồ của tớ ra đây, nhanh lên!
Làm gì thế, liệu có kịp thay không, đằng nào thì xe cứu thương cũng sắp đến.
Mùa tưởng Cúc định thay đồ vì sợ bẩn.
Không phải. Lấy đi, cởi quần lót tớ ra đi, lót xuống dưới cho tớ. Tớ đẻ bây giờ... lót xuống kẻo con tớ ra ngoài bị bẩn..
Cái gì. Sao cậu biết là đẻ?
Lấy đi... nhanh lên!
Mùa luống cuống làm theo lời Cúc, cô cởi quần đầy máu me ấy ra, tay cô run run vì chưa từng chứng kiến ai sinh nở thế này. Hiểu nhìn thấy, anh chạy đến và ngồi như quỳ xuống xem tình hình, Hiểu ấn ấn bụng Cúc, áp tai vào bụng cô, lúc này chính là ranh giới sinh tử, không phải đắn đo ngại ngùng điều gì nữa. Anh nghe tim thai, thấy vẫn ổn, Cúc đang xuất hiện những cơn co dồn dập. Tình hình thế này e là đẻ nhanh mất thôi... Nghĩ vậy, Hiểu mở cửa xe lấy chai nước lọc, anh rửa tay nhanh chóng và lau khô, tình thế bí bách, Hiểu đưa tay vào vùng kín của Cúc.
Dạng chân ra Cúc ơi!
Hiểu đề nghị.
Cúc đang đau đớn nhưng vẫn không khỏi bàng hoàng, anh ấy đang định làm gì cô vậy? Cả Mùa cũng thế, cô cũng ngạc nhiên, tại sao Hiểu lại có thể...
Đừng sợ... em sắp sinh rồi, nghe lời anh đi, dạng chân ra.
Hiểu nói với Cúc, ánh mắt anh đăm chiêu vừa nói anh vừa cho tay vào trong thăm khám.
Mở 8 phân rồi, nhanh thế nhỉ.
Mùa, em lấy cái áo của anh cho Cúc nằm cao đầu lên một tí, giữ chặt tay cô ấy nhé.
Anh... anh định làm gì?
Mùa sợ hãi.
Cúc sắp sinh rồi... không kịp chờ xe cứu thương đâu!
Ý anh là?
Còn sao nữa... không lẽ khoanh tay đứng nhìn à?
Anh làm nổi không?
Tin anh đi!
Cúc bắt đầu đau dữ dội, cô la hét, kêu gào vì cơn đau đẻ kéo đến, cảm giác muốn rặn cũng nhiều hơn.
Em muốn rặn quá!
Cúc nói.
Nghe anh này... Em hít thật sâu thở đều... thế... đúng rồi.. hít hơi sâu vào
Rồi. 1.. 2... 3.. Cúc em lấy sức rặn đi anh xem nào!!
Hiểu nói nhẹ nhàng và dần dần như ra lệnh, Cúc không còn cách nào khác cô ngoan ngoãn làm theo, mỗi một lần lấy sức cô gồng mình lên cố rặn thật khỏe.
Thế... nào.. nữa lên.. Cúc ơi, khóc ít thôi, nghe anh này, thở vào, em phải thở đều đặn kẻo em bé thiếu oxy đó, biết không.
Nào... bây giờ em thử một hơi nữa cho anh!!
Mùa ngồi bên tim đập thật nhanh, tay cô nắm tay Cúc mà toát mồ hôi, ánh mắt cô không dám nhìn xuống bên dưới, mọi chuyện bây giờ phó mặc cho Hiểu. Cô thật sự ngưỡng mộ anh, những việc thế này cũng có thể bình tĩnh giải quyết được.
Bình luận facebook