Mười sáu tuổi, Thanh trổ mã, em ra dáng một thiếu nữ, không son phấn, không áo váy xúng xính, em luôn đứng ngoài những cuộc vui của đồng bạn và chủ động né tránh những chỗ đông người, sau giờ học em về phụ mẹ việc nhà, chỉ có ở một mình với bốn bức tường, em mới cảm thấy bình yên. Cuộc sống tách biệt khiến cho cảm xúc của Thanh bị thui chột, không còn vui buồn hờn giận, em trở lên lãnh đạm với tất cả mọi thứ, bao gồm cả sự kỳ thị của bạn bè.
Xung quanh Thanh không lúc nào thiếu những ánh mắt mỉa mai, mỗi ngày đến lớp em đều phải nghe vô số lời giễu cợt của bạn học, những người bằng tuổi với em, nhưng có hoàn cảnh tốt hơn em rất nhiều. Họ truyền tai nhau về mẹ Thanh, về hai người em gọi là cha, và về bản thân em, nói rằng mẹ Thanh hám của lấy chồng già, rồi hại chết chồng chiếm tài sản, về sau bị đuổi khỏi nhà vì người ta phát hiện ra thói lăng loàn, thậm chí còn thêu dệt cả chuyện mẹ đưa người đàn ông lạ về nhà để gian díu. Ban đầu đám bạn chỉ nói nhỏ với nhau, hoặc hỏi bóng gió một cách châm chọc về những lời đồn đó, Thanh đã cố phủ nhận, nhưng thấy vô ích nên dần dần em không đáp lại, càng không tỏ thái độ gì nữa, bấy giờ sự chế giễu liền trở lên công khai, họ gọi em là con này con nọ, thản nhiên đem chuyện mẹ em ra để đùa cợt, cố tình gây sự với em.
Trong mắt bạn học Thanh là đứa lầm lì, không ai ưa vẻ mặt vô cảm của em, dù họ có chửi thẳng mặt cũng không thể khiến em nhíu mày, từ Thanh toát ra một loại thần thái tĩnh lặng tuyệt đối, giống như không nghe không thấy, bỏ mặc mọi chuyện. Những lời không mấy tốt đẹp đó cứ tam sao thất bản lên, trở thành hàng tá câu chuyện không đầu không cuối, lan ra khắp cả trường. Chỉ khi có một mình trong phòng kín, Thanh mới bật khóc, ai cho họ cái quyền phán xét cuộc đời người khác như vậy, có bao giờ họ thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác để hiểu, để phân biệt đúng sai không? Sau rồi Thanh cũng quen, nước mắt khô kiệt, trong lòng không còn thống khổ, đã qua rồi giai đoạn xem tự tử như một cách để giải thoát, giờ đây em hoàn toàn trơ với những tác động bên ngoài.
Trải qua quãng thời gian khốn đốn, Thanh đã học được một điều, rằng khi bản thân đã mang thành kiến, thì giải thích đồng nghĩa với van xin, còn chống đối sẽ bằng với khẳng định, con người không bao giờ chấp nhận suy nghĩ của mình sai, càng chứng minh cho họ thấy bản thân khác với suy nghĩ của họ, ngược lại thành kiến sẽ càng tăng lên. Nghịch lý này chính là cuộc sống, thay vì bất lực thay đổi nó, như cách mẹ từng làm, tức là khóc lóc và tỏ ra mình vô tội, Thanh chọn bỏ qua nó, em mặc kệ người ta nói, miệng đời vốn dĩ không thể bịt được hết, quan trọng là mình sống thế nào thôi.
Đối với người ngoài thì như vậy, đối với mẹ, Thanh cũng giấu hết những cảm xúc vào trong, không kể lể hay thể hiện ra mặt những khó chịu mà em cảm thấy khi ở trường, Thanh luôn giữ thái độ bình thản, em nói mọi chuyện rất ổn và em không có vấn đề gì cả. Thanh chỉ muốn mẹ không phải lo lắng về em, cuộc đời này đã khiến mẹ phải chịu quá nhiều khổ đau rồi, nếu còn phải bận tâm thêm nữa, em sợ là mẹ sẽ bỏ em mà đi mất. Thực tế là những người kia đâu làm gì được Thanh, họ có độc mồm độc miệng đến thế nào, chỉ cần em bỏ ngoài tai, thì cũng xem như xong chuyện.
Nhưng đó chưa phải tất cả, một hôm, khi đang đi học về, có một đám nữ sinh bỗng chặn đường Thanh, bọn họ đều là bạn cùng lớp, nhưng chưa từng nói chuyện lần nào, gần đây em thấy họ to nhỏ điều gì đó về mình, nhưng vốn không để tâm nên em mặc kệ. Không nghĩ tới là lại có chuyện này, ai nấy đều có vẻ không được thiện chí, người đi đầu tên Ánh hất cằm hỏi:
- Mày thích anh Quang phải không?
Kiểu này là muốn gây sự đây, Thanh không biết anh Quang là ai, cũng không muốn dây dưa với bọn họ, em thẳng thừng đáp:
- Không - Sau đó lập tức rời đi.
Bỗng có người kéo giật em lại, nói lớn:
- Lại còn chối, tao thấy mấy lần mày gặp anh ấy, còn xin số các thứ nữa, mày đưa điện thoại đây tao xem - Đây là Thùy, bạn thân của Ánh.
- Tôi không biết Quang nào hết - Thanh giằng tay ra, em nhìn người đối diện, tiếp - Việc gì tôi phải đưa điện thoại cho bạn.
- Mày nên biết anh quang là người yêu con Ánh, mày nghĩ mày ngon mà tính cướp người yêu nó? - Vừa nói Thùy vừa đẩy Thanh, tới khi dồn em vào chân tường, cô ta cười lạnh - Tao đéo thể ưa được bản mặt mày, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, nhìn chỉ muốn tát cho mấy cái.
Vòng vo nãy giờ hóa ra là muốn lấy cớ đánh người, Thanh không đáp, em im lặng bỏ đi, nhưng phía sau liền có người giật tóc lôi ngược trở lại, đồng thời một giọng chua ngoa cất lên:
- Mẹ mày như thế thảo nào mặt mày dày, dám đi đong giai của tao, mẹ mày dạy mày làm đĩ hơi sớm đấy, con phò non ạ - Ánh dúi đầu Thanh xuống, giằng qua giằng lại tóc em, dứt lời thì đạp một cái vào bụng khiến em ngã ra đất.
- Thấy chưa, mặt nó cứ trơ trơ ra như này này - Thùy nhanh chóng xúm vào, cô ta lôi Thanh dậy, không thấy chút đau đớn hay sợ hãi nào hiện ra trên mặt em, biểu cảm của Thanh đúng là trơ như gỗ đá, thùy lập tức giáng xuống hai cái tát rất kêu, miệng chửi - Để tao xem mày mặt dày đến đâu, đm mày nữa.
Thanh vùng ra, má em đã đỏ nựng dấu tay, không phải em không biết đau, nhưng để đám người này hả hê thì không chỉ đau, em còn thấy nhục nhã nữa, bộ mặt vô cảm của em chính là để đáp lại cơn điên của bọn họ. Song em chỉ có một mình, trong khi bên kia có tới ba người, bọn họ chặn Thanh lại, em chống cự thì họ giữ tay em, cả đám lôi kéo nhau ra khoảng đất trống phía sau một căn nhà, ở đây ba người có thể thoải mái đánh đập Thanh, mà không sợ người khác can thiệp. Tiếng chửi bới điên đảo, xen lẫn với những tiếng huỳnh huỵch, giọng thùy hằn học:
- Mày chạy đi, tao đang nói mà mày dám chạy à, mày không xong với tao đâu – tay cô ta túm tóc Thanh, ấn đầu em xuống, đồng thời liên tiếp lên gối, khiến em đổ máu mũi.
- Tao đã không thèm chấp mày thì thôi, đm, nghĩ cướp người yêu tao mà dễ à, mẹ mày nữa – ánh cũng không vừa, cô ta kéo áo Thanh, muốn lột đồ của em ra, nhưng Thanh không để yên, em gạt thùy sang một bên, tay còn lại giữ áo, dùng hết sức bình sinh để né tránh những cú đánh của mấy người kia, trong khi ánh tiếp tục gào lên – con phò non này, mẹ con mày cướp chồng người khác quen rồi phải không, chưa ai đập vào mặt mẹ con mày phải không, đm cái giống đĩ!
- Quỳ xuống! – người còn lại là yến, cô ta thủ sẵn trên tay một chiếc điện thoại ở chế độ quay phim, chân đạp liên tiếp vào chân Thanh, ép em phải khụy gối trước bọn họ, cô ta còn đi guốc cao gót, đạp mạnh tới độ rách cả quần em, vừa quay cô ta vừa lớn tiếng chửi – đm, mày quỳ xuống cho tao, quỳ xuống!
Ban đầu Thanh còn xoay xở được, nhưng càng về sau bọn họ càng mạnh tay, người túm tóc, người kéo áo, mặt em, bụng em, chân tay em đâu đâu cũng bầm tím và rớm máu. Dẫu vậy thì Thanh vẫn không hé miệng kêu dù chỉ một tiếng, em cắn chặt răng, không cự lại được thì em ôm người tránh né, Thanh bị đánh tới đỏ tím cả mặt mày, bọn họ còn muốn xé áo, muốn bêu giếu em, muốn hạ nhục em thậm tệ hơn nữa. Bỗng Thanh choáng váng, em bị dúi đầu vào tường không biết bao nhiêu lần, hai bên tai đã ù đi, cả người đau đớn, muốn khóc nhưng em cố nuốt nước mắt lại, muốn nghĩ mà lại bị những âm Thanh thô tục bên ngoài át đi, muốn kêu cứu mà nghĩ tới sự ghẻ lạnh của lòng người, nhiêu đó đang vùi dập con người bên trong em. Đánh tới đây, ba người kia chợt dừng tay, ai đó túm lấy tóc em kéo lên, quát vào mặt em:
- Mày thách tao không đánh chết được mày phải không? – lúc nhìn Thanh, bọn họ chỉ thấy vẻ thản nhiên của em, dù khắp mặt đã tím bầm, mũi miệng đầy máu, nhưng ánh mắt em vẫn vô cảm, cũng không kêu rên, không run rẩy, giống như đang chọc tức bọn họ vậy.
- Mày chết đi, chết đi!!! - Thanh cảm thấy trong đầu mình đồng thời có tiếng đứt gãy, nó lớn tới mức át được cả những âm Thanh chửi mắng bên ngoài.
Chút lương tâm cuối cùng của em, thứ kìm nén cơn phẫn nộ lại, thứ mà dù cho em có bị hành hạ tới thân tàn ma dại, nó vẫn sẽ tìm cách để cản em giết người, chút lương tâm đó vừa bị phá vỡ. Thử hỏi em đã làm gì sai, mà họ muốn em chết? Mười sáu tuổi thì đâu thể có những suy nghĩ man rợ như vậy, mười sáu tuổi vẫn ngây thơ trong sáng, đâu có ai mười sáu tuổi lại đi đánh người khác tới chết. Nếu có thì bọn chúng không phải con người! Thanh gục xuống, em thấy tức ngực quá, họng em đau và nóng như có lửa cháy bên trong, da em thì lạnh ngắt, tri giác bất động, mọi thứ trước mắt em đều đảo lộn, bọn chúng bỏ chạy hết rồi.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Thanh ôm đầu gào thét, nước mắt em bây giờ mới tuôn ra, em tưởng mình đã chết, nhưng không, cơn đau khiến em vùng dậy, máu trong người bỗng chốc sôi lên, em quằn quại tự hỏi:
Tại sao? Tao đã sống trong im lặng, đã coi như mình câm điếc, đã bỏ qua hết tất cả những gì chúng mày nói về tao, vậy tại sao chúng mày vẫn không buông tha cho tao? Tại sao chúng mày lại ép tao? Tại sao…
Tao không chịu nổi nữa, tao không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa,…
Ánh mắt Thanh đột nhiên trở lên thất thần, nước mắt tự động ngừng rơi, không còn cảm thấy cơn đau thể xác hay tinh thần nào nữa, giống như vừa trút bỏ được gánh nặng trong lòng, thần thái của em liền trở nên vô cảm như trước. Chính bởi vì mọi thứ với Thanh giờ đây đã hoàn toàn vô nghĩa, sẽ không ai có thể kiềm chế được con người em, không còn lý do gì để em dừng tay nữa. Từ giờ Thanh cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng tới cuộc sống của hai mẹ con em, tự tay em sẽ đem lại bình yên cho mẹ, còn tất cả những kẻ đã reo rắc đau khổ cho mẹ con me, chúng sẽ nhận được kết cục thích đáng.
Thanh về nhà, mẹ nhìn em kinh hãi, gặng hỏi thì em thản nhiên nói mình bị một đám người lạ mặt tấn công, chỉ xây xước chút đỉnh thôi, mẹ đừng lo. Sau đó em phải nghỉ học một tuần, đêm nào cũng vật vã vì sốt, các vết thương nhức buốt toàn thân khiến em mê man không tròn giấc, ngày cũng như đêm, tinh thần và thể xác không ngừng bị vắt kiệt. May mắn là thuốc cuối cùng cũng có tác dụng, các vết sưng tấy đã dịu đi, Thanh đỡ đau và em có thể ngủ được, khác với những hôm trước, vừa nhắm mắt em liền thấy người mình nhẹ bẫng, rồi bỗng chân em đặt xuống một bề mặt cứng như đá, Thanh mở mắt, trước mặt em là một nơi xa lạ.
Thanh thấy đường ray xe lửa. Em đi theo đường ray, xung quanh vô cùng vắng vẻ, đi rất lâu mới thấy có người, phía trước trên đường ray xuất hiện một nhóm nữ sinh ba người, Thanh nhận ra kia là đồng phục trường mình, càng tiến gần về phía bọn họ, em càng thấy quen thuộc. Những giọng nói ấy, tiếng cười đùa ấy, rồi từng khuôn mặt hiện ra, Thanh dừng bước, em siết chặt nắm tay nhìn ba người, đồng thời những hình ảnh trước đó cũng ùa về. Trên cơ thể em vẫn chưa quên được cảm giác đau đớn ấy, thật tới độ em không tin đây là mơ nữa, Thanh ôm lấy người mình, ném ánh mắt giận dữ về phía bọn chúng, cứ cười đi, vui vẻ nữa đi, trước khi đón nhận kết cục cho mình.
- Kẹt rồi, xuống đẩy đi – thùy vừa chạy xe tới giữa đường ray thì chết máy, phía sau cô ta là ánh, yến đi một xe riêng, thấy hai người không đi được nên dừng xe xuống giúp, vừa đẩy vừa cười nói rôm rả.
- Nặng lắm, không đẩy được đâu, mày xuống dắt xe đi! – ánh vỗ lưng thùy nói.
- Lạ nhỉ, đang chạy thì chết máy, xe tao bình thường có bị thế này đâu, điên mất – thùy đề thử mấy lần không được mới xuống dắt xe, nhưng ba người đẩy hết sức mà bánh xe cũng không nhúc nhích, cô ta cúi xuống nói – kẹt ở đây vậy?
- Ê, chúng mày đã bao giờ nghe chuyện ma kéo người trên đường ray chưa? – yến bỗng hỏi – tao nghe nói hay có người đi qua đường ray xong chết máy, không đi được, đấy là do bị ma kéo đấy…
Nói tới đây, yến chợt ngước lên nhìn, chỉ một giây trước khi đoàn tàu cán qua cả ba người. Vụ tai nạn thảm khốc đã khiến ba nữ sinh chết tại chỗ, người lái tàu nói rằng, ông ta thấy ba nạn nhân từ xa, đã kéo còi liên tục, nhưng ba người đó hoàn toàn không phản ứng lại, dường như không ai nghe thấy tiếng đoàn tàu rầm rộ lao đến. Sao có thể nghe thấy được, Thanh cũng có mặt tại hiện trường vụ tai nạn, trong giấc mơ của em tất cả đều im lặng, chỉ duy có tiếng nói chuyện cười đùa của ba người đó, bọn họ hoàn toàn vui vẻ cho tới chết. Ba xác người bị tàu hỏa nghiến qua, hai người xương thịt chỉ còn là những đống thịt rải rác, một người còn nguyên đầu và hai tay, máu kéo dài hàng trăm mét đường ray, khắp hai bên nội cỏ đều nhuốm một màu đỏ thẫm.
Thanh không còn thấy sợ nhiều lắm, em lán lại giây lát để nghe ngóng tiếng lòng mình, vừa hả hê vừa cay đắng, một lần nữa em lại giết người. Ý nghĩ đó khiến em rất nhanh liền hối hận, Thanh vội vã rời khỏi hiện trường, em trở về trong sự dằn vặt khủng khiếp, ba mạng người đã chết, làm sao có thể coi đó như một vụ tai nạn ngẫu nhiên, trong khi em biết rõ mình là người gây ra tất cả. Thanh tự nhốt mình trong phòng, em không biết mình bị làm sao nữa, giống như em đang trở thành một kẻ giết người hàng loạt vậy.
- Cô có biết ba người này không?
Vào một buổi tối, trong khi đợi mẹ về, Thanh ra ngoài mua chút đồ dùng, trên đường em gặp một người đàn ông trẻ tuổi, người đó giơ ra ba bức ảnh và hỏi em. Thoáng nhìn vào ba bức ảnh, Thanh lạnh cả người, kia là ba nữ sinh trong vụ tai nạn đường tàu cách đây nửa tháng, tuy chột dạ nhưng ngoài mặt Thanh không lộ ra biểu cảm gì khác lạ, ánh mắt cũng không chút dao động, em lắc đầu đáp không biết, sau đó lập tức rời đi.
- Ba người này là bạn cùng lớp với cô, sao cô lại không biết họ? – vừa bước qua, người đàn ông trẻ tuổi liền nói, tay rút ra một cuốn danh sách lớp, lật ra một trang, có cả tên và ảnh của bốn người – tôi không biết bằng cách nào mà cô có thể giết được họ, chắc chắn không phải theo cách thông thường, cô có muốn biết tại sao tôi tìm được cô không?
Thanh nghe lời buộc tội đột ngột đó, em lập tức quay lại, trong mắt ánh lên một tia sát ý, người đàn ông lấy ra một chiếc điện thoại, mở lên cho cô xem một clip trong đó, quay cảnh bắt nạt của một nhóm học sinh với một người, người bị bắt nạt là Thanh. Người đàn ông nhìn biểu cảm bất biến trên mặt em, nói:
- Đây là một năng lực ma quỷ, nó không thuộc về người thường, cô cũng thấy được sự khủng khiếp mà nó gây ra rồi chứ, ngoài cô đã có ai biết được điều này chưa?
Thanh im lặng. Em nhìn người đàn ông, thần thái không còn tự tin như trước, đơn giản là Thanh vẫn còn nhỏ tuổi, em dễ dàng bị lấn át tinh thần, đặc biệt khi đối phương nắm được bí mật của em. Người đàn ông trẻ tuổi bây giờ mới mỉm cười, giọng nói cũng ôn hòa hơn:
- Đừng sợ, không phải chỉ mình cô có năng lực như vậy đâu, quan trọng là cô đã biết rõ và thể điều khiển được khả năng của mình chưa? – Thanh rụt rè lắc đầu – vậy nó sẽ gây nguy hiểm tới những người thân của cô, cô hiểu chứ.
Nghe tới đây, Thanh bỗng nhận ra trước giờ mình chỉ chìm đắm trong thù hận mà hoàn toàn bỏ qua an nguy của mẹ, nếu một ngày mẹ cũng xuất hiện trong giấc mơ của em, vậy phải làm sao để ngăn cho giấc mơ trở thành hiện thực? Đang hoang mang như vậy, người đàn ông bỗng lên tiếng trấn an Thanh:
- Năng lực của cô không tự nhiên sinh ra, nó là được ngài trao cho, để phụng sự cho công cuộc tái sinh ngài trong tương lai. Muốn điều khiển được nó, cô hãy thề tuyệt đối trung thành với ngài, cầu nguyện ngài ban cho sức mạnh để khống chế bản thân, nếu thật tâm muốn đi theo ngài, cô hãy tới địa chỉ này.
Người đàn ông trẻ tuổi đưa cho Thanh một mảnh giấy, sau đó nhanh chóng lẩn vào bóng tối và biến mất. Thanh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng em cũng tới địa chỉ ghi trong giấy, đó là một nhà thờ, có người trao cho em một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa thứ bột màu xám, từ trên bục cao em nhìn xuống qua lọ thủ tinh, mọi thứ đều trở lên lung linh huyền ảo, một thế giới mới bắt đầu mở ra với em. Thanh trở thành một bề trên tối cao của hội phản thánh, nắm giữ vai trò của Quỷ Phẫn Nộ, và là một trong những môn đồ mạnh nhất của hội.
Kinh thánh cổ chép rằng, Quỷ Phẫn Nộ là loài vô thức vô thần, nó nằm ngoài phạm vi khống chế của con người. Tức là, một khi con người tức giận, họ sẽ không thể kiểm soát được bản thân, vì không một ai biết trước được khi tức giận mình sẽ gây ra những điều khủng khiếp gì, và bất cứ ai xung quanh cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ sự tức giận đó. Quỷ Phẫn Nộ luôn xuất hiện trong dạng vô thức, vì con người khi tỉnh táo luôn có thể áp chế được phần lớn cảm xúc tiêu cực, và họ chỉ tức giận khi không còn là chính mình. Một điểm đặc biệt ở Quỷ Phẫn Nộ, nó có năng lực thâu tóm cả bảy môn đồ, cơ bản là do trong tất cả những sinh vật không ngoại trừ Quỷ, đều có cảm xúc tức giận, có thể nói Quỷ Phẫn Nộ luôn tiềm ẩn trong mỗi người. Năng lực đó mạnh đến nỗi Satan phải để nó tách biệt với những con quỷ khác, vì chỉ cần một cơn phẫn nộ của nó đã có thể giết được một nửa số môn đồ.
Điều cuối cùng phải đề cập tới đó là, Quỷ Phẫn Nộ không trung thành với Satan, nó từng nổi dậy với âm mưu lật đổ ngài, cuối cùng không ai khác ngoài Satan, phải tự tay giết chết Quỷ Phẫn Nộ, bằng cách tự sát.
Bình luận facebook