Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương cuối.
Chương cuối.
Ngược lại với sự ngỡ ngàng của Cường, Minh tỏ ra rất vui mừng, so với cách đây hơn một năm, cậu ta gần như không thay đổi chút nào, từ khuôn mặt tới vóc dáng đều giống như lần cuối Cường trông thấy trên Thái Nguyên. Minh bước tới trước mặt cậu, qua một lúc mà Cường vẫn chưa tin được, cơ bản là người này không nên xuất hiện ở đây, nghĩ mà cậu ngẩn người, muốn nói cũng không biết phải nói gì nữa. Minh hởn hở ra mặt, vừa cười vừa vỗ vai Cường, vồn vã hỏi:
- Vết thương của mày thế nào rồi? Khỏe hẳn chưa?
Vết thương? Cường nhíu mày, nhìn cậu bây giờ có giống người bị thương không, dù là có bị thương thật thì cũng là ở trong áo, nhìn bằng mắt thì khó mà biết được.
- Sao mày biết tao bị thương? – Cường cảnh giác hỏi.
- Chẳng phải lần đó mày đánh nhau với tên âm dương sư trong quỷ môn quan, thương tích đầy người đấy sao, hơn một năm thì chắc cũng ổn rồi – Minh cười đáp, hơn một năm trong lời cậu ta nghe thì giống như chỉ vừa mới hôm qua vậy, thật sự không có chút xa cách nào, sau từng ấy thời gian mới gặp lại mà ngay cả một câu chào cũng chưa nói, chắc chỉ có bạn bè mới được như vậy – dạo này mày sống tốt chứ?
Cái vỗ vai nhiệt tình của Minh đã đánh tan nghi ngờ trong lòng Cường, không thể là giả được, kia chính là người bạn đã vào sinh ra tử với cậu khi cậu vừa học nghệ xuống núi, vì còn bỡ ngỡ nên ngày đó gây ra nhiều sai lầm. Bài thực hành đầu tiên của Cường đã phải trả một cái giá quá đắt, hai người bị hại, một người bị cuốn vào cửa tử, dù có cứu được nhưng cũng không còn mặt mũi nào gặp lại nữa. Lẽ nào do ông trời sắp đặt, cứ những lúc nguy hiểm là Minh sẽ từ một chỗ nào đó xuất hiện, giống như điềm báo đối với Cường.
- Sao mày lại ở đây? - Cường nhìn trước nhìn sau, bên kia là bãi đất trống, xung quanh là tường bao, nghe chừng chỗ này ít người lai vãng, nhất định là không có chuyện trùng hợp được như vậy.
- Tao thấy mày trong đám đông, chỗ xảy ra tai nạn ấy, chẳng hiểu sao càng ngày mấy vụ giết người càng dã man, nếu có thể giấu giếm đi thì sẽ đỡ sợ hơn, nhìn qua mà tao ghê hết cả người. Mà lúc đấy tao có gọi nhưng chắc mày không nghe thấy, nên tao đuổi theo - Minh thật thà đáp – mày đang vội đi đâu à?
Nhắc mới nhớ, Cường nhíu mày, sau lưng cậu lại đau nhói lên, nhức buốt vào tận xương tủy. Cảm giác này, thật sự là rất gần rồi, ngay cả áp lực mà nó tạo ra, Cường cũng tự mình cảm nhận được, lẽ nào đã ở ngay trước mắt, nhưng đâu có gì khả nghi! Lượng âm khí dồi dào như vậy thì chắc chắn vật chứa cũng không nhỏ, đèn đường ở đây đủ sáng để Cường có thể nhìn bao quát cả một vùng rộng lớn, tại sao tới một bóng ma cậu cũng không thấy, nó có thể trốn ở đâu được?
- Sao vậy? – căng thẳng cao độ khiến Cường đổ mồ hôi, Minh thấy biểu cảm nghiêm trọng trên mặt cậu, liền hỏi – vết thương tái phát à? Vết thương của tao từ đợt ấy cũng vẫn hay làm tao khó chịu, nhưng vẫn không khó chịu bằng việc nợ nần ai đó. Tao đã đi tìm mày rất nhiều lần, thậm chí tao còn tính đắp mộ cho mày rồi, nhưng rốt cuộc là mày không chết,…
Cường bỗng vung tay chộp lấy cổ áo Minh, dùng ánh mắt đe dọa nhìn cậu ta, nói:
- Chạy đi.
Minh bị hành động đó của Cường làm cho bất ngờ, vẻ tươi cười biến mất, rồi như đã có chuẩn bị, cậu ta thở dài, nhìn thẳng vào mắt Cường, đáp:
- Lại chạy à, lần này có thoát được không? Dù sao cũng ở đây rồi, muốn chạy thì cả hai cùng chạy, tao sẽ không bỏ mày…
Hự!
Còn chưa nói hết câu, Minh đã bị Cường quăng sang một bên. Nguyên là trong lúc cậu ta đang nói thì Cường phát hiện phía sau có cái gì đó chuyển động, một cái bóng rất lớn, hình dạng kì dị, di chuyển êm như ru, tư thế giống như con hổ rình mồi, vừa nhìn thấy thì cũng là lúc nó chồm tới chỗ hai người đang đứng. Minh bị ném về phía bãi đất trống, với lực đủ để cậu ta ngã làm mấy vòng, đầu đập xuống nền xi măng đau muốn vỡ đôi ra. Cường giật lùi lại phía sau dăm bước, chân cậu vừa rút về thì nó vồ xuống, nghe ầm một tiếng, bụi bay rát cả mặt, Cường hé mắt nhìn, sau đó vội quay sang nói như quát Minh:
- Chạy ngay đi!
- Mày ăn cái gì mà mạnh như… - Minh lồm cồm bò dậy, một tay xoa đầu, một tay phủi quần áo, vừa gào lên đáp lại, vừa ngửa mặt nhìn - … quỷ?
Khiến cho cậu ta phải nghẹn họng trân trối là, bên kia đang xuất hiện một con quái thú! Đập vào mắt Minh lúc đó có rất nhiều thứ lạ lẫm, nó giống như chó nhưng hình dáng cực to lớn, chiều cao phải hơn cậu ta hai ba cái đầu, lông trên người thưa thớt, dọc sống lưng thì lông rậm hơn, màu đen đặc như đúc ra từ một khối kim loại, nếu không nhầm thì giống con linh cẩu. Mặt nó phải gọi là cùng hung cực ác, hai con mắt đen sẫm dữ tợn, hàm răng lởm chởm nhe ra nhỏ đầy dớt dãi, tai nó sứt sẹo, đến cả tiếng gừ phát ra cũng đầy áp lực. Đứng từ xa như vậy Minh còn bị giật mình, không biết Cường ở ngay mõm nó thì thế nào?
Con linh cẩu khổng lồ vừa xuất hiện đã lồng lộn giương nanh múa vuốt, nó quạt hai chân trước xuống đầu Cường, kình phong vù vù phạt qua tai, nhưng cậu đều tránh được. Thân thủ của Cường vốn dĩ rất linh hoạt, mấy chiêu mèo cào này không xi nhê, song con linh cẩu trông vậy cũng có nhiều biến hóa, nó vờn qua vờn lại rồi bất ngờ táp một cú như trời giáng, đã có lúc Cường bị nó đớp sượt qua vai, nước dãi của nó văng ướt cả áo cậu, mồ hôi chảy lạnh toát sống lưng. Nhưng mà Cường chỉ có tay không, sao đánh trả được nó, Minh nhìn quanh, muốn tìm cái gì đấy làm vũ khí ném cho cậu, nhưng ngoài mấy cục gạch thì không còn gì cả, hay là lấy gạch đả nó? Đang loay hoay bỗng Minh thấy có ánh kim lóe lên, hình như có cái gì đang bay về phía Cường…
NGUY HIỂM!
Cường ngã xuống, cậu ôm lấy cánh tay chảy máu ròng ròng, bỗng có tiếng hét vang lên khiến cậu vùng dậy, vừa quay ra đã thấy trước mặt tối sầm. Là bóng lưng một người, có vật gì sắc nhọn như mũi giáo xuyên qua người đó, chỉ cách mặt Cường vài xentimet, máu từ mũi kim loại nhỏ tí tách xuống đất. Có tập kích? Là Minh, cậu ta đã chắn một đòn chí mạng cho cậu. Cường toan tiến lên xem thương thế của Minh nhưng con linh cẩu đã xông tới ngăn cản, nó há miệng ngoạm xuống đầu cậu, Cường không còn cách nào khác đành tránh qua một bên, con quái thú vẫn không buông tha, nó đuổi theo vừa cắn vừa tát tới tấp.
Đau quá, đau không nhúc nhích được luôn, ôi mẹ ơi, bị thương kiểu này thì chết chắc rồi. Qua một lúc mà Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng hiểu sao vừa rồi cậu ta lại nhanh chân như vậy, vừa thấy có vũ khí bay tới đã lao ra chắn, kết quả vết thương rơi vào bên trái ổ bụng, không biết có trúng lục phủ ngũ tạng nào không, nhưng hiện tại thì đau muốn ngất đi rồi. Minh cắn răng không kêu tiếng nào, cậu ta hé mắt nhìn xuống bụng, thấy món vũ khí đã đâm xuyên qua người thì chép miệng, muốn di chuyển một chút cũng khó, nó dài quá, động đậy là biết tay nhau ngay. Hay là rút ra, nhưng đau lắm, nhỡ may rút mà móc luôn cả ruột gan ra nữa thì chết mất.
Huỵch!
Bỗng trước mặt Minh có người từ trên trời rơi xuống, ý là cậu ta không thấy người này trước đó, vừa nghe có động liền xuất hiện. Thoạt nhìn thì có vẻ là không phải xấu xa gì, diện mạo còn rất sáng sủa, người đó tiến tới trước mặt Minh, một tay nắm lấy chuôi vũ khí, chân đạp vào người cậu ta, sau đó dùng lực rút mạnh một cái, nhanh đến mức cậu ta không kịp ú ớ một tiếng. Đây chắc chắn là người xấu!
Aaaaaaaaa
Cường bị con linh cẩu kéo ra xa chục mét, đang chống trả điên cuồng thì nghe thấy tiếng rú kinh hãi từ chỗ Minh, cậu lập tức vùng ra khỏi phạm vi chiến đấu, đưa mắt nhìn sang xem có chuyện gì. Minh đã nằm gục dưới đất, bên cạnh vừa có thêm một người, Cường nhận ra đó là Thiện, cậu nói lớn:
- Giúp tôi đưa cậu ấy khỏi đây được không, tôi sẽ chặn…
Lời còn chưa dứt, cậu bỗng thấy không đúng, Thiện vừa xuất hiện thì con linh cẩu khổng lồ liền ngừng tấn công, nó lắc lắc cái bờm trên cổ, thở mạnh một cái, sau đó nhún người bay qua bên kia, yên vị đứng sau lưng Thiện. Khuôn mặt Cường hiện ra một giấu hỏi lớn, con linh cẩu kia và Thiện là như thế nào với nhau? Lại thấy Thiện dùng chân hất Minh nằm ngửa ra, hành động rất thô bạo, cậu ta còn không có sức để kêu đau nữa, chỉ có thể nằm thở, nheo nheo mắt nhìn lên.
- Có phải người này không? – Thiện bỗng lên tiếng, đang hỏi ai? Ở đây ngoài Cường và Minh thì còn ai nữa?
- Chính xác!
Phập!
Bỗng có giọng nói đáp lại, kèm theo một tiếng đâm ngọt xớt, nhìn mà Cường lập tức sững người, món vũ khí vừa cắm xuống đất, ngay cạnh đầu Minh, chẳng phải đó là Lưỡi Hái! Không để cậu phải đợi lâu, người vừa lên tiếng liền xuất hiện, để ý thấy cả con linh cẩu và Thiện đều thay đổi thái độ, vẻ cung kính thấy rõ. Người kia vung tay nhấc lưỡi hái lên múa một đường, động tác quen thuộc này tuyệt đối không thể nhầm được, nhất thời cả Minh và Cường cùng thốt lên:
- Quân?
Đúng là Quân rồi, bằng xương bằng thịt, nhìn không khác gì hồi còn sống. Nhưng nghĩa là hắn đã chết, thậm chí còn chết cứng trong nhà xác, chính Cường đã thấy hắn bị đâm thủng tim mà chết, lẽ nào Quân này là giả? Tất nhiên không thể là giả được, cái chết của Quân thực chất chỉ là một phần trong công cuộc hồi sinh Satan, mà người vạch kế hoạch và hành động là Thiện, hay còn gọi là quỷ danh vọng, một bề tôi trung thành của quỷ vương.
Để có thể hiểu rõ hơn, chúng ta bắt đầu giải thích từ cái chết của Quân. Hắn đã bị đâm bất ngờ trong nhà thờ, bởi một siêu vũ khí, có thể đem đến cái chết tức thì, nhưng Quân vẫn kịp nhìn mặt người giết mình. Là Đại Ca. Không phải, người đâm hắn là Thiện, để đề phòng có ai nhìn thấy, Thiện dịch dung thành Đại Ca, nếu bị phát hiện sẽ dễ dàng trốn tội. Cậu ta đã cẩn thận giấu Đại Ca trong phòng xưng tội của nhà thờ từ trước khi Quân tới, mọi việc diễn ra thuận lợi, sau khi giết Quân, Thiện tự làm tay mình bị thương và đánh thức Đại Ca dậy.
Việc Thiện nhắm vào Đại Ca không phải không có mục đích, để có thể hồi sinh Satan, tế vật chính là trái tim, người được chọn sẽ hiến trái tim mình cho quỷ vương, và chờ đợi ngày tái sinh. Quân đã hoàn thành giai đoạn đầu của nghi lễ, nhưng rõ ràng không có tim thì hắn sẽ vẫn chết như thường, cần phải có trái tim để thay thế cho hắn. Và trái tim được chọn phải là của người mạnh nhất. Ban đầu Thiện định tự tay giết Đại Ca, nhưng sự xuất hiện của Cường đã thay cậu ta giải quyết vấn đề đó. Nếu để ý có thể nhận ra, khi Cường và Đại Ca đánh nhau không hề có sự xuất hiện của một người nào khác, dù cả hai vẫn đang ở trong khuôn viên bệnh viện, thực chất Thiện đó là kết giới do Thiện tạo ra, ngoài cậu ta thì không ai có thể bước vào kết giới đó.
Đại Ca thực chất không bị đánh mà chết, hiển nhiên là vết thương rất nghiêm trọng, nhưng cơ thể của anh ấy rất đặc biệt, nó hoàn toàn có thể phục hồi sau một thời gian tĩnh dưỡng. Thiện biết điều này, nên sau khi đuổi Cường về, cậu lập tức lấy tim của Đại Ca, dẫu sao thì anh ấy cũng không còn giữ được chính mình nữa, con quỷ đã phá hủy toàn toàn nhận thức của Đại Ca, nếu để chậm một chút thì việc lấy tim sẽ rất khó. Chưa kể cơ thể của Quân không đợi được lâu như vậy, cần phải tiến hành ghép tim ngay, ngày hoảng đạo đang đến gần, sau thứ sáu ngày mười ba cuối cùng của năm, chính là đêm trăng máu. Không phải cứ ghép vào là được, còn phải đợi thời điểm thích hợp để nghi lễ hồi sinh được tiến hành, tổng quá trình kéo dài tới gần một tháng, kết quả là Quân sống lại thành công.
Trước kia khi Satan bị tiêu diệt, ngài đã giao cho bề tôi trung thành nhất nhiệm vụ tuyệt mật, chính là chọn ra vật chứa để ngài tái sinh, vì rằng những bề tôi khác luôn tìm cách chống đối hoặc triệt tiêu Satan, nếu cho chúng biết ai là người được chọn, vậy khỏi cần tái sinh nữa. Câu hỏi đặt ra là, tại sao Quân lại được chọn? Hắn có tố chất, có năng lực, có đầu óc, lại rất máu lạnh, năm xưa người chỉ dạy cho hắn vu thuật chính là quỷ danh vọng đời trước, vốn dĩ quỷ danh vọng không chết, nó luôn hồi sinh trong các thân xác khác nhau, cho tới giờ là Thiện. Chưa kể món vũ khí mà hắn chọn lại phù hợp với vị trí cai quản địa ngục, điểm này không cần nói nhiều nữa.
Còn về tổ chức, tại sao lại đột nhiên tan đàn xẻ nghé, chém giết lẫn nhau như vậy? Đó cũng là ý đồ của Thiện, nhằm dọn đường cho Satan tái sinh, bất kể tổ chức tâm linh nào cũng sẽ trở thành mối đe dọa cho ngài. Thiện gán cho Cường tội giết Đại Ca, dấy lên trong tổ chức một cuộc truy sát lớn chưa từng có, sau đó lại dụ Cường tới chỗ lương sư phụ, vì nhận thấy năng lực của cậu quá mạnh, nên muốn làm yếu đi rồi tiêu diệt. Thiện báo với Manocanh Man nơi Cường đang ẩn náu, nhưng biến cố xảy ra khi Yêu Nữ quay lưng với tổ chức, bảo vệ Cường, cuối cùng bị giết. Không những thế ma sói còn dám mò đến ăn cắp xác Quân, Thiện liền phong tỏa năng lực của ma sói. Khi Cường gặp nạn, tới chỗ Thiện cầu cứu, cậu ta đã tính xuống tay, nhưng vì chưa thể trừ khử được Manocanh Man nên Thiện vẫn để Cường sống. Về sau chính Manocanh Man liên lạc với Thiện để hỏi về địa chỉ nhà Cường, muốn bắt cóc con tin, cậu ta lập tức giao địa chỉ, rồi lại bảo Cường về đó, muốn hai bên tàn sát lẫn nhau. Nhưng kết quả là Manocanh Man vẫn thoát được, Cường đến muộn, người bị giết là Chó Điên.
Quân hồi sinh, việc đầu tiên hắn hỏi Thiện chính là về Chó Điên:
- Thằng bé có sống tốt không?
- Nó chết rồi.
- Ai giết?
- Manocanh Man.
Quân lập tức lên đường tìm giết Manocanh Man, lúc đó ả đã chạy tới một căn chung cư phía tây thành phố. Thiện đã liên lạc với Manocanh Man để hỏi chỗ trú ẩn của ả, sau đó đưa Quân tới, sự việc tiếp theo là như Cường thấy, Manocanh Man bị giết và ném xác từ trên tòa nhà xuống. Cường lần theo âm khí phát ra tới đây, Thiện liền thả linh cẩu địa ngục ra để xơi cậu, đồng thời dùng giáo đâm, nhưng Minh đã chặn được đòn chí mạng đó. Thực chất việc đối phó với Cường giờ đã không còn quan trọng, cái bẫy này cũng chẳng phải dành cho cậu, vì người Quân muốn tìm là Minh.
- Dừng lại! - Cường hét lớn, mắt thấy Quân và Thiện định đem Minh đi, bọn họ muốn làm gì cậu ta?
- Cậu biết giờ ta là ai không? – Quân nhìn Cường nói – là Satan cái thế đấy, cậu đã nghe về ta bao giờ chưa?
- Tôi không quan tâm, anh không được đưa cậu ấy đi, nếu không … - Cường gạt mấy lời Quân vừa nói đi, đối với hắn cậu vẫn còn một món nợ ân tình, nhưng không vì thế mà cậu để cho hắn làm việc xấu.
- Nếu không? - Quân nhấn mạnh.
- Dù có chết, tôi cũng phải ngăn anh lại – Cường quả quyết nói.
- Mạnh miệng đấy, cho ta xem cậu có gì – Quân bật cười, hắn toan bước về phía Cường, sát khí lập tức bùng nổ dữ dội.
Có lẽ vì Quân đang phấn khích, nên Thiện cũng không dám ngăn cản hắn. So với trước đây, Quân đã đạt đến cảnh giới hoàn toàn khác, hắn bây giờ là quỷ vương, nắm trong tay cả địa ngục, một hai cái mạng nhỏ như Cường không thể làm hắn nao núng. Nhưng Quân sẽ chơi với cậu một lúc, vừa hồi sinh không lâu nên chưa được vận động đủ, hắn đang cực kỳ khát máu, có thể thấy độ hưng phấn hiện ra trên mặt hắn, từ ánh mắt đến nụ cười đều vô cùng khoái chí.
- Chạy… đi…
Bỗng Quân khựng lại, có tiếng nói khiến hắn mất hứng. Hóa ra là Minh đã giữ lấy chân hắn, khi mà mọi sự chú ý đều đổ về phía Cường thì cậu ta đã kịp lật úp người lại, sau đó cầm chân Quân và giục Cường mau chạy đi. Hắn nhìn xuống, lưỡi hái vung lên một cái, máu liền phun ra thành tia, tay Minh lập tức bị cắt rời.
Aaaaaaa
Cường lao tới, nhìn cảnh tượng đó mà đầu cậu hoàn toàn trống rỗng. Chẳng lẽ lại thêm một mạng người nữa chết trước mắt cậu, hay phải nói là do cậu hại chết, đây là lần thứ bao nhiêu rồi, Cường không nhớ nổi là cậu để xảy ra cảnh tượng này bao nhiêu lần, chỉ vài bước chân thôi, tại sao lại không thể cứu vãn được. Vừa chạy được một chút, Cường lập tức khụy xuống, hình xăm trên lưng đang vắt kiệt sức của cậu, đau tới hai chân đứng không vững, cả người nặng như đeo chì, mắt cậu mờ đi, mọi thứ bỗng chốc nhuốm một màu đỏ thẫm.
Aaaaaaaaaa
Cường ôm đầu hét lên, máu từ hai khóe mắt trào ra, con ngươi chuyển sang đỏ sẫm, cảm giác như có cái gì sắp chui ra từ trong người cậu, vừa ngứa ngáy vừa đau rát. Càng lúc càng bứt dứt khó chịu, Cường gục xuống, nghiến răng chửi thề, tại sao lại vào lúc này, thứ quỷ thuật chết tiệt này, cậu cảm nhận rõ rệt từng tế bào đang tách ra, cơ thể cậu sắp bị xé ra làm đôi, lưng cậu đau quá!
- Ở đây có cuộc thi hét à? - Trong khi Cường vật vã thì Quân quay sang hỏi Thiện, hai người bọn hắn chưa kịp cười thì lại thấy một cảnh kinh người.
Từ trên lưng Cường chui ra một con quái xám, hình dạng giống như Quản Ngục, không, chính là Quản Ngục. Vậy là quá trình tiếp nhận hình xăm đã kết thúc, khi người dùng trải qua ba nỗi đau tột cùng của ái, trí và tâm, tức là người yêu, người thân và ân nhân chết đi, xích Quỷ Ngục sẽ bị phá vỡ, đồng nghĩa với người dùng không còn bị giới hạn, Quỷ Ngục môn hấp thụ máu và mở ra, giải phóng Quản Ngục. Không chỉ một mà có tới hai Quản Ngục cùng được phóng thích, tuy chưa nói trước được điều gì, nhưng hai bên đã cân đối về mặt số lượng.
Cường thở hổn hển, cậu nhìn hai Quản Ngục sừng sững trước mặt, làm được rồi, vậy là cậu đã làm được, hình xăm đã phát huy tác dụng. Nhưng tại sao Cường vẫn tỉnh táo, cậu không bị mất đi ý thức, là thế này, Đại Ca có tâm ma quá lớn nên phải hình thành nhân cách khác để quản lý cái tâm ma đó, Cường thì không, nói một cách dễ hiểu thì cậu có một tâm hồn trong sạch. Gì cũng được, Cường chống tay đứng dậy, có cơ hội đòi lại người rồi, phiền hai vị Quản Ngục xử lý hai người kia, cậu sẽ đưa Minh ra khỏi đây. Hai Quản Ngục giống như hiểu ý Cường, cả hai đồng loạt xuất kích, chia làm hai hướng nhắm vào Quân và Thiện.
Rầm! Rầm!
Trong nháy mắt cả hai Quản Ngục đều bị đánh bay, con linh cẩu địa ngục từ phía sau chồm tới, đứng chắn trước mặt hai người kia, Cường quên mất là còn nó nữa. Đợi hai Quản Ngục dụ con linh cẩu rời đi, Cường lập tức lao tới, lấy tốc độ xuất quỷ nhập thần để đoạt người.
Chát!
Còn cách vài bước Cường liền bị đánh bật ra, cậu lùi lại ba bước, thì ra là Thiện, không cho Cường có cơ hội công kích lần nữa, cậu ta múa giáo xông tới. Cường né đông né tây, lấy phòng thủ làm trọng, chờ đợi thời cơ phản công, đối phương lại là người chưa từng giao chiến, nên càng cần quan sát kỹ càng, trong tay không có vũ khí, rất dễ bị đả thương.
Chiến trường giờ đây chia làm ba mặt trận, một mặt trận toàn quỷ, một mặt trận toàn người, còn một mặt trận chưa giao chiến, nhưng có vẻ cũng căng thẳng không kém. Quân nhìn đám người quỷ đánh nhau lộn bậy trước mặt, giờ thì hắn đang bị mắc kẹt ở giữa, bên cạnh là tên yếu-ớt-nhất-đám. Quân cay cú chép miệng, hắn nhìn Minh, lại thấy người này hình như cũng không giống như trước, lĩnh một vết thương thủng bụng và đứt lìa một bàn tay, nhưng chỉ kêu một tiếng rồi thôi, giờ thì ngồi dậy được luôn rồi. Quân nói:
- Bình thản vậy không giống người chút nào.
- Phải thế nào mới giống? – Minh giơ bàn tay đã bị chặt cụt lên, cậu ta xé áo bịt miệng vết thương, máu rất nhanh đã thấm đỏ hết cả miếng vải, tiếp – kiểu gì chẳng chết, vậy chúng ta thương lượng một chút nhé.
Dứt lời Minh liền đứng dậy, phải nói là Quân lấy làm kinh ngạc vì tác phong quyết đoán này, mặt cậu ta đã vì mất máu mà trắng bệch ra, mắt cũng lờ đờ rồi, muốn đứng phải lảo đảo một lúc, thế mà vẫn còn để tâm được đến việc khác nữa. Hắn nhếch miệng cười, nói:
- Vậy ra người cũng biết mình là Tam Tạng chuyển kiếp rồi?
- Ngươi bắt ta cũng vì thế mà, Tam Tạng chuyển kiếp thực ra chỉ là danh xưng thôi, ngoài năng lực giãy chết vô địch thì ta chẳng có tài cán gì cả, ngươi đường đường là một quỷ vương, tại sao lại muốn làm khó ta? – Minh sầu não đáp.
Lại nói đến thân phận của Minh, Tam Tạng chuyển kiếp thì hẳn phải đắc đạo thiên tu, mang trong mình chân mệnh cái thế, cứu khổ cứu nạn, độ kiếp chúng sinh, vân vân… nhưng Minh không phải là Tam Tạng ấy, hoặc có thể là do chuyển quá nhiều kiếp nên mấy cái đó mai một đi, Minh chỉ có thể nhìn thấy ma, không phải vì nước mắt trâu gì đó, cậu ta hoàn toàn có thể nhìn thấy ma mà không cần bất cứ loại hỗ trợ nào, và Minh luôn cho rằng đó là một điều xui xẻo. Thêm nữa, Minh luôn bị ma quỷ đuổi giết, xem phim Tây du ký có thể thấy, yêu quái rất giỏi đánh hơi Đường tăng, ở đây thì ma quỷ luôn bị thu hút bởi cái gọi là Tam Tạng chuyển kiếp của cậu ta, một cách vô thức, nghĩa là không ai lý giải được, Minh trước giờ vẫn luôn cố gắng xua đuổi mấy thứ không sạch sẽ đó, song đều thất bại.
Kế nữa là sự thấu cảm với ma quỷ, như lần tổ chức âm hôn tại nhà thầy bùa người hoa trên Thái Nguyên, Minh đã vì thấy hồn ma kêu cứu mà quên mất là mình đang tiêu diệt nó, hoặc là khi ở chung cư cậu ta đã cố gắng xoa dịu vong nhi ám trong phòng, lòng trắc ẩn này thường đem tới những hành động ngu ngốc và khiến cậu ta dễ bị dắt mũi. Chung quy thì Minh có những tố chất để làm Tam Tạng chuyển kiếp, đặc biệt là khả năng đánh mãi không chết của mình. Cậu ta nhận ra điều này trong một dịp khá đặc biệt, so với Quân hồi sinh thành Satan thì không khác là mấy, nhưng hiện tại chưa đề cập đến vội, sau này ngày rộng tháng dài kể cũng chưa muộn.
- Ngươi muốn thương lượng gì? – Quân hỏi.
- Muốn ngươi quay về địa ngục, đừng ở trên nhân gian này nữa - Minh đáp.
- Haha, sao ta phải đồng ý với ngươi chuyện đó? Quay về địa ngục chán chết, ở đây vui hơn – Quân cười phá lên, nói.
- Ngươi cũng thấy rồi đấy, quá nhiều tội lỗi mà con người gây ra, giết chóc, lừa bịp, phụ bạc, đổi trắng thay đen,… nhân cách con người đã quá xấu xa rồi, ngươi không cần phải ban phát tội lỗi thêm nữa. Hãy để cho con người tồn tại theo bản ngã, ngươi muốn nhuộm đen tất cả, thì liệu nhân gian và địa ngục có khác gì nhau? Rồi ngươi biết đi đâu để tìm thú vui khi tất cả chỉ toàn là tối tăm?
- Vậy đổi lại ta được cái gì?
- Sự bất tử. Ta sẽ cho ngươi sự bất tử.
- Kể cả ngươi không cho thì ta cũng sẽ ăn thịt ngươi để được bất tử - Quân lại cười lớn.
- Cho hỏi ở đây có ai ăn thịt Tam Tạng mà được trường sinh bất tử chưa? – Minh cười phá lên theo.
Quân bỗng rơi vào trầm tư, đúng là chưa từng có ai ăn thịt Đường tăng mà bất tử, vì có ăn được đâu, nhỡ mà ăn xong không bất tử thì phí mồm quá. Nhưng theo Minh nói thì có vẻ cậu ta biết cách để bất tử, không phải bằng cách ăn thịt, vậy bằng cách nào? Quân tuy là quỷ vương nhưng vẫn mang hình hài của con người, hạn sử dụng chỉ có một trăm năm, nếu không thể trường sinh bất tử thì hắn chỉ có thể tại vị nhiều nhất là tám mươi năm nữa, tám mươi năm thì thiệt thòi quá, hắn nghiêm mặt nói:
- Ta sẽ bắt ngươi phải cho ta bất tử, đừng hòng nghĩ tới thương lượng.
- Như ta nói rồi đấy, cùng lắm là chết thôi – Minh giơ cái tay đã bị cắt cụt, ý là không hơn được nữa đâu - Ngươi giết ta và chết già, hoặc ngươi đồng ý thương lượng, đổi lại sẽ có được sự bất tử.
- Làm sao ta biết ngươi có lừa dối ta hay không?
- Thì kiểu gì chẳng chết, có thoát được đâu mà phải lừa dối ngươi, đừng suy bụng ta ra bụng người như thế - Minh vùng vằng đáp.
Cũng đúng, người cầm đằng chuôi là hắn, có được bất tử rồi thì hắn sẽ lại tung tăng lên nhân gian, một Tam Tạng chuyển kiếp vô năng thì có thể làm gì được hắn, chưa kể lúc đó người cũng chết rồi, còn ai cản được hắn nữa. Nghĩ rồi, Quân gật đầu, nói:
- Vậy thì được, ta chấp nhận thương lượng, mau nói cách để có thể bất tử đi.
- Tốt, ngươi hãy điểm chỉ vào đây – Minh nhỏe miệng cười, giơ bàn tay còn lại tới trước mặt Quân, tiếp – trên tay ta là khế ước, ta sẽ nói yêu cầu của ta, ngươi nói yêu cầu của ngươi, sau đó điểm chỉ vào đấy, khế ước này có tác dụng thực hiện giao kèo, đảm bảo không ai phá vỡ được điều đã thương lượng.
- Ngươi… - Quân nộ khí xung thiên, toan chặt nốt bàn tay đó của Minh, lại nghe cậu ta nói:
- Chặt nữa cũng thế thôi, cả người ta là một cuốn khế ước, trừ khi ngươi chịu điểm chỉ thì chúng ta tiếp tục, còn không ngươi muốn chém muốn giết cũng mặc – Minh thản nhiên nói – ta còn lạ gì ngươi nữa, bị lừa nhiều rồi cũng phải khôn ra chứ.
Quân nghĩ một lát, hai mắt hắn liền sáng lên, điểm chỉ thì cũng được thôi, nhưng hắn có ý này. Quân cắt tay lấy máu, dí vào lòng bàn tay Minh một vết đỏ chói, nói:
- Ta đồng ý thương lượng, sau khi giải quyết xong với ngươi, ta sẽ về âm giới, một bước cũng không trở lại nhân gian, cho tới khi ngươi chuyển kiếp lần nữa.
Minh hơi bất ngờ nhìn Quân, hóa ra là còn chiêu này, không sao, biết có chuyển kiếp được không mà lo, cứ lo xong kiếp này cái đã. Cậu ta gật đầu, nắm bàn tay lại, khế ước thành lập, sau cùng mới nói:
- Ngươi có viêm quỷ phải không?
Viêm quỷ là ngon lửa không bao giờ tắt dưới đáy địa ngục, nó được sinh ra từ quỷ phẫn nộ, sau khi tiêu diệt được Satan, thiêu trụi một nửa âm giới, ngọn lửa này vẫn cháy mãi, nhiều người cho rằng viêm quỷ là báo hiệu cho sự diệt vong tiềm tàng của địa ngục, vì ai biết được khi nào nó lại bùng lên. Nhưng với Quân thì khác, viêm quỷ chính là tình yêu không bao giờ tắt mà Thiên Thanh dành cho hắn, dù có trở thành quỷ thì cũng vì hắn mà tồn tại, trường tồn cũng hắn.
- Nghe nói viêm quỷ có thể thiêu hết một kiếp người, xóa sạch sự tồn tại của người đó từ khi đẻ ra cho tới khi biến mất, không để lại dấu vết gì? – Minh hỏi, Quân gật đầu, cậu ta nói tiếp – hãy dùng viêm quỷ thiêu xác ta, sau đó ngươi sẽ thấy một viên xá lị, nuốt nó sẽ khiến ngươi bất tử.
- Ngươi chắc chứ? – Quân hỏi lại – đó không phải là truyền thuyết đâu, nếu dùng nó ngươi sẽ hoàn toàn bị xóa sổ, không ai còn biết ngươi từng tồn tại trên đời này.
- Nếu không ai biết ta còn tồn tại, vậy sẽ nhẹ nhõm hơn là để bọn họ thương tiếc ta, ta chưa từng làm được gì cho những người đó, nếu để họ vì ta mà đau khổ, vì ta mà ngày đêm mong nhớ, thì cái chết này còn mang nhiều tội lỗi hơn. Coi như là ngươi giúp ta một lần, ta rất cảm ơn ngươi – Minh mỉm cười, đáp.
Con người sống trên đời luôn cố gắng làm được một điều gì đó để khi chết đi sẽ được người sau nhắc đến, đó là hư vinh nhưng cũng là một cách để người đó tìm được nơi chốn để trở về, không phải chịu cảnh bơ vơ. Người chết đâu biết, người sống mỗi khi nhắc về họ sẽ thường rất đau khổ, càng nặng lòng thì lại càng xót xa, chi bằng không để lại chút vết tích nào trên dương thế, coi như mình chưa từng tồn tại, cứ thế tan thành tro bụi, vậy những đau khổ ấy sẽ không sinh ra. Chỉ là sau khi xóa sạch rồi, bản thân sẽ không có nơi nào để về nữa, cũng chằng còn ai để nhớ thương, một mình lặn lội trong biển luân hồi đằng đẵng.
- Hãy nhớ, ngươi chuyển kiếp nào, ta sẽ giết ngươi kiếp đó, dù ngươi có thay hình đổi dạng bao nhiêu lần, thì ta vẫn sẽ nhận ra ngươi – Quân vẽ một vòng tròn xung quanh Minh, trước khi búng tay gọi viêm quỷ lên, hắn không quên đe dọa.
- Cai quản địa ngục của ngươi cho tốt, đừng cố làm gì trái luật, ta biết hết đấy – Minh xòe bàn tay khế ước ra, hất cằm nói.
Viêm quỷ từ dưới mặt đất bùng lên, ngọn lửa màu xám tro lạnh lẽo, khác với lửa của dương gian, nồng nhiệt, ấm áp, cảm giác như nhiệt độ cơ thể lập tức bị nó rút đi, từ trong ra ngoài tất cả đều đông cứng. Minh đứng giữa đống lửa cháy ngùn ngụt, ánh mắt bình thản, giống như trút được một gánh nặng, vẫn quá vội vàng để làm một chuyện quan trọng, nhưng sau khi kết thúc sẽ không còn ai nhớ đến nữa, vậy bản thân lưu luyến cũng vô ích.
- Minh! Minh!
Bỗng có tiếng gọi khiến cậu bừng tỉnh, nhìn qua đám lửa, Minh thấy Cường đang chạy tới, không kịp đâu, rất nhanh thôi, cậu sẽ không còn nhận ra tôi là ai nữa. Cậu có biết vì sao tôi không ngạc nhiên khi gặp lại cậu không? Là vì mấy ngày trước tôi đã tới viện, sau khi đọc được thông báo tìm người thân của bệnh viện. Tìm cậu lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả, không biết có phải cậu từ quỷ môn quan bước ra không mà thương tích khắp người. Có lẽ do dính lấy tôi khiến cậu chịu nhiều thiệt thòi, coi như là tôi chưa gặp lại cậu, biết cậu còn sống là tôi yên tâm rồi. Nhưng có lẽ chưa nói được lời này với cậu, nên chúng ta vẫn phải gặp lại nhau, tôi thật lòng muốn cậu biết:
- Cảm ơn.
Cường bỗng thấy rất nhiều hình ảnh trong quá khứ biến mất, đầu tiên là ở trên Thái Nguyên, không phải phòng cậu có bốn người sao? Giờ nhớ lại chỉ có ba. Rồi biến cố xảy ra, cũng chỉ có hai người bị nạn, Cường một mình thoát khỏi quỷ môn quan. Đúng rồi, sau đó cậu có vào viện, để gặp một người, vì không muốn cuộc sống sau này liên lụy đến người đó mà cậu đã quyết không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng đoạn ký ức đó, từng chút liền bị xóa sạch, Cường nhìn chằm chằm người đang đứng trong quầng sáng màu xám tro, đột nhiên không thể nhận ra đó là ai nữa, dù vẫn gọi tên:
- Minh…
Nhưng chỉ một giây sau, cái tên đó cũng biến mất trong trí nhớ của cậu.
Quầng sáng vụt tắt rất nhanh, Cường không còn nhớ gì về người kia nữa, kể cả những hình ảnh cuối cùng trước khi người đó tan ra thành cát bụi. Chớp mắt mà một kiếp người mấy chục năm tồn tại bỗng chốc bị xóa sạch, không còn đọng lại một chút dấu vết nào trên nhân gian, sau cùng liền hóa thành đống cát nguội lạnh, vô tri vô giác. Cường thất thần hồi lâu, cậu cảm thấy thiếu vắng, dường như có một khoảng trống trong suy nghĩ, cái mà cậu không thể làm cách nào lấp đầy được. Ngay cả ở đây xảy ra chuyện gì, Cường cũng mơ hồ, cậu nhìn xung quanh, bỗng cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa.
- Cậu có muốn đi theo ta không? – Quân vừa bới trong đống cát ra một vật, hình tròn như viên bi, hắn vân vê trong tay, đoạn quay ra hỏi Cường – cậu đi tới đâu là tai họa tới đó, rồi người thân của cậu sẽ bị hại chết hết. Nơi của cậu không phải là ở đây, chi bằng theo ta xuống địa ngục, dưới đó sẽ tốt hơn.
Địa ngục sẽ tốt hơn ở đây, vậy thì đó đâu phải là địa ngục, vốn dĩ để phân biệt thì nên dựa vào điều kiện sống mà chia ra, như hắn nói thì chẳng phải đây chính là địa ngục rồi sao. Để chị gái sống ở nơi tồi tệ này, còn bản thân thì đi tới chỗ tốt đẹp hơn, Cường lắc đầu, nói:
- Tôi tự biết phải làm thế nào, nếu muốn xuống địa ngục tôi sẽ tự tìm cách, nhưng chắc phải còn rất lâu nữa tôi mới xuống đó.
Quân không nói gì thêm, cũng hết thời gian rồi, đã đến lúc phải thực hiện giao kèo, hắn sẽ trở về địa ngục, không biết bao nhiêu năm nữa mới được quay lại nhân gian, nghĩ mà buồn muốn khóc được. Có lẽ Quân đã quên, nhưng ngay từ khi tham gia trò cầu cơ trong khu chung cư, có một lời nguyền rằng, tất cả những người từng chơi đều sẽ biến mất. Trong lần Quân và Minh tham gia, ngoài một người bị giết, một người là quỷ biến thành, thì Minh đã tự thiêu, bản thân hắn còn sống, nhưng không thể ở lại nhân gian. Vốn dĩ cái kết đã là như vậy rồi, có thành thần cũng không thay đổi được, Quân chép miệng tiếc rẻ, hắn cùng với Thiện và linh cẩu địa ngục bước vào quỷ môn quan. Nơi này từ giờ có lẽ sẽ không còn buồn tẻ nữa, nhất định Quân sẽ cải tạo nó thật tốt, hắn không muốn cuộc đời bất tử của mình phải uổng phí, cứ nơi nào có mặt hắn, nơi đó phải náo nhiệt!
Cường thu hồi Quản Ngục, cậu cần thêm thời gian để có thể điều khiển thành thạo năng lực này, nó khiến cậu chịu quá nhiều đau đớn và hao phí sức lực. Xong xuôi, Cường trở về lo nốt hai đám tang của Chó Điên và Yêu Nữ, chị gái vẫn chưa qua nổi cú sốc, quả nhiên cậu còn ở lại sẽ có ngày hại chết chị ấy. Đoạn tang, Cường khăn gói rời khỏi thành phố, cậu quay lại Thái Nguyên, trong lòng Cường vẫn canh cánh mãi một chuyện, liệu có phải cậu đã quên điều gì rất quan trọng ở đây?
Có những việc vốn dĩ nên kết thúc ngay từ đầu, ba người vì bùa ngải mà gặp nhau, cũng vì bùa ngải mà đuổi giết nhau, cuối cùng gặp lại sau bao nhiêu biến cố, vẫn có một người phải chết, một người vĩnh viễn không gặp lại bạn mình, còn một người bước chân vào quỷ môn quan thì không thể trở ra. Phải chăng đó mới chính là thứ bùa ngải trói buộc số mệnh của họ vào nhau, còn tưởng là đã giải được, nhưng hóa ra lại càng lún sâu hơn, tới cùng là tự mỗi người hủy đi số mệnh của mình…
Giải ngải ký 2019 _Báo Thù__ Toàn Bộ Hoàn.
Ngoại truyện: Ám Duyên
Bình luận facebook