-
Phần I
1.
Tại một buổi tụ tập trong giới kinh doanh, Trần Thời khoác vai tôi và giới thiệu một cách trịnh trọng.
"Đây là em gái tôi. Công việc sau này mong mọi người chiếu cố cho em ấy".
Ánh sáng phản chiếu từ chiếc đèn chùm thuỷ tinh hắt lên gương mặt tuấn tú của Trần Thời.
Với tư cách là một người bạn, anh ấy cực kỳ tốt bụng và trung thành.
Nhưng tôi không muốn làm bạn.
Trần Thời sẽ không bao giờ biết rằng lý do thật sự khiến tôi từ chức là vì tôi yêu anh ấy.
2.
Khi hệ thống đưa tôi đến thế giới này, Trần Thời vẫn là đứa con ngoài giá thú bị xua đuổi của Trần gia.
Anh ấy bị đá văng khỏi bàn tròn quyền lực và chỉ được phép phụ trách các sản nghiệp nhỏ của Trần thị.
Tôi đã nộp đơn làm thư ký cho anh ấy.
Vào ngày đầu tiên đi làm, tôi nhìn thấy cảnh Trần Thời tay cầm thuốc lá, còn đôi giày da thì được đặt trên bàn làm việc.
"Hãy đi tìm công việc khác đi, ở lại đây sẽ không có tương lai đâu"
Tôi cúi xuống nhặt tập tài liệu mà anh ấy ném xuống đất, xếp lại gọn gàng ngay ngắn lại đặt lên bàn.
"Tương lai là do bản thân mình tạo nên".
Tôi nhẹ nhàng nói với anh ấy.
"Anh Trần, anh nhất định sẽ trở thành một người rất quyền lực trong tương lai".
Trần Thời hơi giật mình và nhìn tôi với đôi mắt đen láy kia một lúc lâu trong im lặng.
Sau khi ra khỏi phòng, tôi nhìn qua tấm kính mờ thấy anh ấy đang ngồi dựa trên ghế.
Đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt mông lung nhìn lên trần nhà.
10 năm qua, tôi vẫn còn nhớ đến dáng vẻ bối rối và bất lực của Trần Thời lúc trẻ trong lần đầu tiên gặp mặt.
Tại lễ đính hôn của Trần Thực, tôi được anh ấy xếp ngồi ở bàn đầu.
Tôi ngồi gần đến nỗi khi cô dâu đi lướt qua, tôi có thể thấy được ánh sáng lấp lánh huyền ảo của chiếc nhẫn kim cương lớn như trứng chim cút ở trên tay cô ấy.
3.
Trần Thời kết hôn với mục đích kinh doanh mà không có tình cảm.
Việc xếp tôi ngồi bàn đầu đồng nghĩa với việc anh ấy coi trọng tôi.
Giống như cách mà anh đã giới thiệu tôi với mọi người trong giới.
"Đây là em gái tôi, hãy chiếu cố cho em ấy nhé".
Tôi sẽ luôn có một vị trí trong trái tim anh ấy.
Chỉ là anh ấy không dành trọn vẹn trái tim mình cho tôi mà thôi.
Hệ thống nói nếu tôi không kết hôn với Trần Thời, tôi sẽ khỏi xoá sổ khỏi thế giới này.
[Cứ bày tỏ đi, biết đâu anh ấy sẽ đồng ý].
Tôi cười đáp.
"Anh ấy muốn yêu ai thì yêu, muốn cưới ai thì cưới. Tôi ở bên anh ấy 10 năm không có nghĩa là anh ấy nhất định phải kết hôn với tôi".
Tôi không muốn trở thành một kẻ đi bắt cóc đạo đức(*). Kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
(*): Hiện tượng mọi người sử dụng các tiêu chuẩn xã hội để ép buộc hoặc công kích người khác làm theo ý muốn của mình nhân danh đạo đức.
Hệ thống thở dài, một âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên.
Những con số màu đỏ sáng rực trước mắt tôi.
Tôi chỉ còn lại 30 ngày tại thế giới này.
4.
Tôi đã nộp đơn từ chức cho Trần Thời với lý do đi du lịch cho khuây khoả.
Anh ấy đọc đi đọc lại lá đơn ấy. Cuối cùng anh nhíu mày, trầm giọng nói.
"Em không cần phải từ chức, anh cho em nghỉ phép một thời gian. Em đi chơi cho thoải mái rồi quay lại cũng được".
Tôi gật đầu nhẹ.
Có lẽ trông tôi quá xanh xao, tái nhợt đến mức ngay cả Trần Thời cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Giọng điệu của anh trở nên dịu dàng hơn.
"Những năm qua em đã vất vả vì anh nhiều rồi. Em nghỉ ngơi thật tốt nhé, công ty sẽ luôn giang tay chào đón em".
Tôi mỉm cười đáp.
"Em biết rồi".
Trần Thời bước tới, giơ tay chạm vào mặt tôi và thở dài.
"Em lại rớt cân rồi".
Anh dịu dàng nói.
"Đi chơi nhớ ăn nhiều nhé".
Tôi thì thầm.
"Em biết rồi".
5.
Khi tôi ở trên tàu lửa, hệ thống đã hỏi tôi.
[Tại sao cô lại nghĩ Trần Thời không thích mình? Rõ ràng anh ta đã vượt qua ranh giới tình bạn rất nhiều lần với cô mà].
"Điều đó không còn quan trọng nữa".
Tôi che miệng ho và lau m.á.u trên lòng bàn tay bằng khăn giấy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi sẽ đến thành phố A. Tôi nghe nói ở đó có công viên hoa hồng".
Có một lần, tôi và Trần Thời bị các đối tác kinh doanh từ chối hợp tác.
Đêm đó, tôi và anh ấy ngồi dưới cầu, run rẩy ôm nhau sưởi ấm.
Môi Trần Thời áp sát môi tôi, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Châu Kỳ, sau này khi anh giàu có, anh sẽ đối xử tốt với em".
"Em sẽ ở bên anh mặc cho khó khăn thử thách có đến hay không".
Hình ảnh nụ cười trên mặt Trần Thời dần biến mất.
Tôi nuốt xuống vị tanh trong miệng, chợt cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tôi rất thích hoa hồng, nhưng cuối cùng tôi sẽ c..h..ế..t... mà vẫn chưa nhận được dù chỉ một cành hoa.
Tôi cuộn tròn trên ghế ngẫm nghĩ.
"Khi nào đến thành phố A, mình sẽ có hoa hồng của riêng mình. Mình sẽ tự mua cho bản thân một thùng hoa hồng lớn".
Tôi cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn khi nhìn thấy những bông hoa hồng đỏ rực rỡ.
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
6.
Khi đến thành phố A, tôi đã nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc một bộ vest nhăn nheo, tay cầm biển đón tôi ở ga xe lửa.
Tôi sững người một lúc rồi bước tới.
Cậu ấy là trợ lý của đối tác Trần thị tại thành phố A.
"Anh Trần đã ra chỉ thị đặc biệt kêu em phải chăm sóc cho chị thật tốt".
Vì Trần Thời không hợp tác sâu với các đối tác tại thành phố A nên chắc anh ấy đã tốn rất nhiều công sức để đưa ra chỉ thị cho cậu trợ lý này.
Tôi im lặng nhìn cậu ấy vài giây rồi từ chối.
"Không cần đâu, chị muốn đi chơi một mình".
"Chị Châu..."
"Em không cần phải nói cho Trần Thời biết".
Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy.
"Cứ nói với anh ấy là chị vẫn ổn. Chị đi chơi rất vui, sẽ không có vấn đề gì đâu".
Trong tháng cuối cùng này, tôi không muốn dính líu đến Trần Thời nữa.
7.
Tôi thuê phòng trọ trên một quán bar nhỏ ở thành phố A.
Tôi làm con ngoan trò giỏi cả 2 đời rồi. Giờ tôi muốn biết cảm giác say rượu là gì trong những ngày cuối đời mình.
Tranh thủ lúc quán bar vắng khách, tôi cầm ô đi dạo quanh thị trấn và đi chụp một tấm ảnh chân dung.
Tôi xoã tóc, thoa son bóng, nhìn vào ống kính với nụ cười dịu dàng trên môi. Sau đó tôi nhờ thợ chỉnh sửa đổi màu tóc thành màu trắng và đổi tấm hình thành tông màu trắng đen.
Bức ảnh trắng đen được đóng khung dưới ánh mắt hoang mang của thợ chụp.
Trong thế giới thực, một chiếc ô tô phóng ẩu đã khiến tôi đột ngột qua đời.
Còn trong thế giới này, tôi biết được mình còn sống được bao lâu nên tôi có thể lo trước hậu sự cho bản thân.
Đêm đến, tôi lắc lư theo điệu nhạc sôi động trong quán bar, dùng tay chạm vào cơ thể đàn ông và để họ chạm lại tôi.
Tôi mỉm cười với họ và tiếp tục uống rượu, không màng quan tâm đến sống c..h..ế..t..
Tháng cuối cùng này, tôi đã làm tất cả những gì mà tôi chưa từng được làm.
Nhưng giờ tôi cảm thấy chán rồi.
Tôi nằm xuống ghế và nhìn ngắm bầu trời. Thắc mắc không biết dạo này Trần Thời thế nào rồi.
8.
Trần Thời gọi cho tôi.
Trước khi tôi kịp đáp lời, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nũng nịu.
"Anh gọi điện đi, đừng quan tâm đến em nữa".
Là vợ sắp cưới của anh ấy.
Tâm tôi lặng đi.
Tôi nghe thấy tiếng Trần Thời dỗ dành trong bất lực và tiếng lẩm bẩm bất mãn của cô ấy.
Tôi bình tĩnh lại và đáp.
"Em vẫn ổn".
Trần Thời vội vàng cúp máy. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại rồi ngơ ngác nhìn vào những con sóng xanh dào dạt trước mặt.
Trần Thời làm quen với vợ sắp cưới chỉ 2 tuần trước lễ đính hôn.
Có câu: Người có duyên thì gặp sẽ yêu nhau. Mất 3 ngày để thiết lập một mối quan hệ và 1 tuần để trở nên thân thiết với nhau.
Trước đây tôi đã không tin vào điều này.
Nhưng giờ thực tại đã vả mặt tôi.
9.
Sức khoẻ tôi ngày một xuống cấp. Tôi có thể cảm nhận rõ rằng mình sắp c..h..ế..t..
Người tôi lúc nào cũng lạnh, lạnh đến mức thấu xương.
Có một cây cầu đá cách quán bar 50 mét. Hai bên cầu trồng đầy hoa hồng đỏ, không khí tràn ngập hương hoa.
Dưới cầu là dòng sông cuồn cuộn, cánh hoa khô rơi trên mặt nước.
Đây là nơi tôi đã chọn.
Tôi không muốn c..h..ế..t.. trong bệnh viện, người đầy dây dợ, nằm một mình trên chiếc giường trắng.
10.
Một ngày nọ, tôi nhận được quà từ Trần Thời.
Anh ấy gửi cho tôi một hộp kẹo màu tím mạ vàng, đi kèm là thiệp cưới màu đỏ có in tên anh và cô dâu trên đó.
Tôi lau vết máu ở khoé miệng. Bỏ kẹo vào miệng và nhìn vết máu trên tay tôi vừa lau đi.
Vừa đắng lại vừa ngọt.
Lần đầu tiên tôi tăng ca với Trần Thời, tôi bị hạ đường huyết.
Anh ấy lấy ra một nắm kẹo từ trong ngăn bàn.
"Ăn một ít đi, nếu không cơ thể em chịu không nổi đâu".
Tôi lắc đầu nhẹ giọng đáp.
"Em đang giảm cân. Em không quen nạp đường".
Trần Thời nhìn chằm chằm tôi một hồi, xong nhếch miệng mỉm cười.
"Vậy thì thôi".
Vài ngày sau anh ấy nhờ bạn mình mang kẹo từ nước ngoài về và đưa cho tôi.
"Hãy giữ lấy bên người, kẹo này sẽ không làm em tăng cân đâu. Cũng đừng thức khuya, không tốt cho sức khoẻ đâu".
Hộp kẹo màu tím mạ vàng hắt sáng lên khuôn mặt nghiêm túc của Trần Thời.
Đó là hình ảnh mà tôi đã in sâu vào tâm trí mình trong suốt 10 năm qua.
Vào thời điểm đó, tôi đã tìm thấy ý nghĩa về sự tồn tại của nhân vật "tôi" trong thế giới này.
Vẫn có người quan tâm đến niềm vui và nỗi buồn của tôi.
Tôi vẫn sống như một "con người" trong thế giới này.
Tôi vẫn chưa trở thành một con rối bị điều khiển theo cốt truyện đã được định sẵn.
11.
Tôi chỉ còn 8 ngày để sống.
Watson, trợ lý của Trần Thời, đã gọi cho tôi.
Chàng trai trẻ đã theo Trần Thời 7 năm, nói chuyện với tôi bằng giọng điệu lịch sự và nhã nhặn.
"Chị Châu, khi nào chị mới về? Có một số công việc cần được giải quyết càng tốt càng tốt".
Tôi cầm viên sỏi lên, ném xuống mặt nước rồi thản nhiên trả lời.
"Giả sử chị không quay lại, hãy tìm người làm thay chị nhé".
Waston thận trọng hỏi lại tôi với giọng nói ngượng ngùng.
"Chị không có ý định quay lại sao?"
"Ừm".
Tôi vội nói thêm.
"Đừng nói cho Trần Thời biết".
Tôi mím môi.
Watson là trợ lý do tôi đích thân đào tạo. Cậu ấy đã làm việc chung với tôi và Trần Thời đã được 7 năm.
Tôi muốn cậu ấy lo hậu sự cho tôi.
Lời nói đến môi, nhưng tôi không biết phải mở miệng nhờ như thế nào.
Cuối cùng, tôi thở dài.
"Một tuần nữa chị sẽ gửi mail cho cậu, cậu hãy làm theo hướng dẫn trong đó nhé".
Sau đó tôi nhiệt tình nói tiếp.
"Watson, sau này phải cố gắng làm việc thật tốt. Nếu có kết hôn thì nhớ đừng quên..."
Đốt một nắm tiền giấy để kể cho tôi nghe.
Tôi nhận ra đây không phải là điều nên nói nên đã kịp dừng lại, mỉm cười xin lỗi cậu ấy.
"Chỉ là từ giờ cậu nhớ làm việc chăm chỉ nhé".
Tại một buổi tụ tập trong giới kinh doanh, Trần Thời khoác vai tôi và giới thiệu một cách trịnh trọng.
"Đây là em gái tôi. Công việc sau này mong mọi người chiếu cố cho em ấy".
Ánh sáng phản chiếu từ chiếc đèn chùm thuỷ tinh hắt lên gương mặt tuấn tú của Trần Thời.
Với tư cách là một người bạn, anh ấy cực kỳ tốt bụng và trung thành.
Nhưng tôi không muốn làm bạn.
Trần Thời sẽ không bao giờ biết rằng lý do thật sự khiến tôi từ chức là vì tôi yêu anh ấy.
2.
Khi hệ thống đưa tôi đến thế giới này, Trần Thời vẫn là đứa con ngoài giá thú bị xua đuổi của Trần gia.
Anh ấy bị đá văng khỏi bàn tròn quyền lực và chỉ được phép phụ trách các sản nghiệp nhỏ của Trần thị.
Tôi đã nộp đơn làm thư ký cho anh ấy.
Vào ngày đầu tiên đi làm, tôi nhìn thấy cảnh Trần Thời tay cầm thuốc lá, còn đôi giày da thì được đặt trên bàn làm việc.
"Hãy đi tìm công việc khác đi, ở lại đây sẽ không có tương lai đâu"
Tôi cúi xuống nhặt tập tài liệu mà anh ấy ném xuống đất, xếp lại gọn gàng ngay ngắn lại đặt lên bàn.
"Tương lai là do bản thân mình tạo nên".
Tôi nhẹ nhàng nói với anh ấy.
"Anh Trần, anh nhất định sẽ trở thành một người rất quyền lực trong tương lai".
Trần Thời hơi giật mình và nhìn tôi với đôi mắt đen láy kia một lúc lâu trong im lặng.
Sau khi ra khỏi phòng, tôi nhìn qua tấm kính mờ thấy anh ấy đang ngồi dựa trên ghế.
Đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt mông lung nhìn lên trần nhà.
10 năm qua, tôi vẫn còn nhớ đến dáng vẻ bối rối và bất lực của Trần Thời lúc trẻ trong lần đầu tiên gặp mặt.
Tại lễ đính hôn của Trần Thực, tôi được anh ấy xếp ngồi ở bàn đầu.
Tôi ngồi gần đến nỗi khi cô dâu đi lướt qua, tôi có thể thấy được ánh sáng lấp lánh huyền ảo của chiếc nhẫn kim cương lớn như trứng chim cút ở trên tay cô ấy.
3.
Trần Thời kết hôn với mục đích kinh doanh mà không có tình cảm.
Việc xếp tôi ngồi bàn đầu đồng nghĩa với việc anh ấy coi trọng tôi.
Giống như cách mà anh đã giới thiệu tôi với mọi người trong giới.
"Đây là em gái tôi, hãy chiếu cố cho em ấy nhé".
Tôi sẽ luôn có một vị trí trong trái tim anh ấy.
Chỉ là anh ấy không dành trọn vẹn trái tim mình cho tôi mà thôi.
Hệ thống nói nếu tôi không kết hôn với Trần Thời, tôi sẽ khỏi xoá sổ khỏi thế giới này.
[Cứ bày tỏ đi, biết đâu anh ấy sẽ đồng ý].
Tôi cười đáp.
"Anh ấy muốn yêu ai thì yêu, muốn cưới ai thì cưới. Tôi ở bên anh ấy 10 năm không có nghĩa là anh ấy nhất định phải kết hôn với tôi".
Tôi không muốn trở thành một kẻ đi bắt cóc đạo đức(*). Kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
(*): Hiện tượng mọi người sử dụng các tiêu chuẩn xã hội để ép buộc hoặc công kích người khác làm theo ý muốn của mình nhân danh đạo đức.
Hệ thống thở dài, một âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên.
Những con số màu đỏ sáng rực trước mắt tôi.
Tôi chỉ còn lại 30 ngày tại thế giới này.
4.
Tôi đã nộp đơn từ chức cho Trần Thời với lý do đi du lịch cho khuây khoả.
Anh ấy đọc đi đọc lại lá đơn ấy. Cuối cùng anh nhíu mày, trầm giọng nói.
"Em không cần phải từ chức, anh cho em nghỉ phép một thời gian. Em đi chơi cho thoải mái rồi quay lại cũng được".
Tôi gật đầu nhẹ.
Có lẽ trông tôi quá xanh xao, tái nhợt đến mức ngay cả Trần Thời cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Giọng điệu của anh trở nên dịu dàng hơn.
"Những năm qua em đã vất vả vì anh nhiều rồi. Em nghỉ ngơi thật tốt nhé, công ty sẽ luôn giang tay chào đón em".
Tôi mỉm cười đáp.
"Em biết rồi".
Trần Thời bước tới, giơ tay chạm vào mặt tôi và thở dài.
"Em lại rớt cân rồi".
Anh dịu dàng nói.
"Đi chơi nhớ ăn nhiều nhé".
Tôi thì thầm.
"Em biết rồi".
5.
Khi tôi ở trên tàu lửa, hệ thống đã hỏi tôi.
[Tại sao cô lại nghĩ Trần Thời không thích mình? Rõ ràng anh ta đã vượt qua ranh giới tình bạn rất nhiều lần với cô mà].
"Điều đó không còn quan trọng nữa".
Tôi che miệng ho và lau m.á.u trên lòng bàn tay bằng khăn giấy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi sẽ đến thành phố A. Tôi nghe nói ở đó có công viên hoa hồng".
Có một lần, tôi và Trần Thời bị các đối tác kinh doanh từ chối hợp tác.
Đêm đó, tôi và anh ấy ngồi dưới cầu, run rẩy ôm nhau sưởi ấm.
Môi Trần Thời áp sát môi tôi, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Châu Kỳ, sau này khi anh giàu có, anh sẽ đối xử tốt với em".
"Em sẽ ở bên anh mặc cho khó khăn thử thách có đến hay không".
Hình ảnh nụ cười trên mặt Trần Thời dần biến mất.
Tôi nuốt xuống vị tanh trong miệng, chợt cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tôi rất thích hoa hồng, nhưng cuối cùng tôi sẽ c..h..ế..t... mà vẫn chưa nhận được dù chỉ một cành hoa.
Tôi cuộn tròn trên ghế ngẫm nghĩ.
"Khi nào đến thành phố A, mình sẽ có hoa hồng của riêng mình. Mình sẽ tự mua cho bản thân một thùng hoa hồng lớn".
Tôi cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn khi nhìn thấy những bông hoa hồng đỏ rực rỡ.
Tôi từ từ nhắm mắt lại.
6.
Khi đến thành phố A, tôi đã nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc một bộ vest nhăn nheo, tay cầm biển đón tôi ở ga xe lửa.
Tôi sững người một lúc rồi bước tới.
Cậu ấy là trợ lý của đối tác Trần thị tại thành phố A.
"Anh Trần đã ra chỉ thị đặc biệt kêu em phải chăm sóc cho chị thật tốt".
Vì Trần Thời không hợp tác sâu với các đối tác tại thành phố A nên chắc anh ấy đã tốn rất nhiều công sức để đưa ra chỉ thị cho cậu trợ lý này.
Tôi im lặng nhìn cậu ấy vài giây rồi từ chối.
"Không cần đâu, chị muốn đi chơi một mình".
"Chị Châu..."
"Em không cần phải nói cho Trần Thời biết".
Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy.
"Cứ nói với anh ấy là chị vẫn ổn. Chị đi chơi rất vui, sẽ không có vấn đề gì đâu".
Trong tháng cuối cùng này, tôi không muốn dính líu đến Trần Thời nữa.
7.
Tôi thuê phòng trọ trên một quán bar nhỏ ở thành phố A.
Tôi làm con ngoan trò giỏi cả 2 đời rồi. Giờ tôi muốn biết cảm giác say rượu là gì trong những ngày cuối đời mình.
Tranh thủ lúc quán bar vắng khách, tôi cầm ô đi dạo quanh thị trấn và đi chụp một tấm ảnh chân dung.
Tôi xoã tóc, thoa son bóng, nhìn vào ống kính với nụ cười dịu dàng trên môi. Sau đó tôi nhờ thợ chỉnh sửa đổi màu tóc thành màu trắng và đổi tấm hình thành tông màu trắng đen.
Bức ảnh trắng đen được đóng khung dưới ánh mắt hoang mang của thợ chụp.
Trong thế giới thực, một chiếc ô tô phóng ẩu đã khiến tôi đột ngột qua đời.
Còn trong thế giới này, tôi biết được mình còn sống được bao lâu nên tôi có thể lo trước hậu sự cho bản thân.
Đêm đến, tôi lắc lư theo điệu nhạc sôi động trong quán bar, dùng tay chạm vào cơ thể đàn ông và để họ chạm lại tôi.
Tôi mỉm cười với họ và tiếp tục uống rượu, không màng quan tâm đến sống c..h..ế..t..
Tháng cuối cùng này, tôi đã làm tất cả những gì mà tôi chưa từng được làm.
Nhưng giờ tôi cảm thấy chán rồi.
Tôi nằm xuống ghế và nhìn ngắm bầu trời. Thắc mắc không biết dạo này Trần Thời thế nào rồi.
8.
Trần Thời gọi cho tôi.
Trước khi tôi kịp đáp lời, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nũng nịu.
"Anh gọi điện đi, đừng quan tâm đến em nữa".
Là vợ sắp cưới của anh ấy.
Tâm tôi lặng đi.
Tôi nghe thấy tiếng Trần Thời dỗ dành trong bất lực và tiếng lẩm bẩm bất mãn của cô ấy.
Tôi bình tĩnh lại và đáp.
"Em vẫn ổn".
Trần Thời vội vàng cúp máy. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại rồi ngơ ngác nhìn vào những con sóng xanh dào dạt trước mặt.
Trần Thời làm quen với vợ sắp cưới chỉ 2 tuần trước lễ đính hôn.
Có câu: Người có duyên thì gặp sẽ yêu nhau. Mất 3 ngày để thiết lập một mối quan hệ và 1 tuần để trở nên thân thiết với nhau.
Trước đây tôi đã không tin vào điều này.
Nhưng giờ thực tại đã vả mặt tôi.
9.
Sức khoẻ tôi ngày một xuống cấp. Tôi có thể cảm nhận rõ rằng mình sắp c..h..ế..t..
Người tôi lúc nào cũng lạnh, lạnh đến mức thấu xương.
Có một cây cầu đá cách quán bar 50 mét. Hai bên cầu trồng đầy hoa hồng đỏ, không khí tràn ngập hương hoa.
Dưới cầu là dòng sông cuồn cuộn, cánh hoa khô rơi trên mặt nước.
Đây là nơi tôi đã chọn.
Tôi không muốn c..h..ế..t.. trong bệnh viện, người đầy dây dợ, nằm một mình trên chiếc giường trắng.
10.
Một ngày nọ, tôi nhận được quà từ Trần Thời.
Anh ấy gửi cho tôi một hộp kẹo màu tím mạ vàng, đi kèm là thiệp cưới màu đỏ có in tên anh và cô dâu trên đó.
Tôi lau vết máu ở khoé miệng. Bỏ kẹo vào miệng và nhìn vết máu trên tay tôi vừa lau đi.
Vừa đắng lại vừa ngọt.
Lần đầu tiên tôi tăng ca với Trần Thời, tôi bị hạ đường huyết.
Anh ấy lấy ra một nắm kẹo từ trong ngăn bàn.
"Ăn một ít đi, nếu không cơ thể em chịu không nổi đâu".
Tôi lắc đầu nhẹ giọng đáp.
"Em đang giảm cân. Em không quen nạp đường".
Trần Thời nhìn chằm chằm tôi một hồi, xong nhếch miệng mỉm cười.
"Vậy thì thôi".
Vài ngày sau anh ấy nhờ bạn mình mang kẹo từ nước ngoài về và đưa cho tôi.
"Hãy giữ lấy bên người, kẹo này sẽ không làm em tăng cân đâu. Cũng đừng thức khuya, không tốt cho sức khoẻ đâu".
Hộp kẹo màu tím mạ vàng hắt sáng lên khuôn mặt nghiêm túc của Trần Thời.
Đó là hình ảnh mà tôi đã in sâu vào tâm trí mình trong suốt 10 năm qua.
Vào thời điểm đó, tôi đã tìm thấy ý nghĩa về sự tồn tại của nhân vật "tôi" trong thế giới này.
Vẫn có người quan tâm đến niềm vui và nỗi buồn của tôi.
Tôi vẫn sống như một "con người" trong thế giới này.
Tôi vẫn chưa trở thành một con rối bị điều khiển theo cốt truyện đã được định sẵn.
11.
Tôi chỉ còn 8 ngày để sống.
Watson, trợ lý của Trần Thời, đã gọi cho tôi.
Chàng trai trẻ đã theo Trần Thời 7 năm, nói chuyện với tôi bằng giọng điệu lịch sự và nhã nhặn.
"Chị Châu, khi nào chị mới về? Có một số công việc cần được giải quyết càng tốt càng tốt".
Tôi cầm viên sỏi lên, ném xuống mặt nước rồi thản nhiên trả lời.
"Giả sử chị không quay lại, hãy tìm người làm thay chị nhé".
Waston thận trọng hỏi lại tôi với giọng nói ngượng ngùng.
"Chị không có ý định quay lại sao?"
"Ừm".
Tôi vội nói thêm.
"Đừng nói cho Trần Thời biết".
Tôi mím môi.
Watson là trợ lý do tôi đích thân đào tạo. Cậu ấy đã làm việc chung với tôi và Trần Thời đã được 7 năm.
Tôi muốn cậu ấy lo hậu sự cho tôi.
Lời nói đến môi, nhưng tôi không biết phải mở miệng nhờ như thế nào.
Cuối cùng, tôi thở dài.
"Một tuần nữa chị sẽ gửi mail cho cậu, cậu hãy làm theo hướng dẫn trong đó nhé".
Sau đó tôi nhiệt tình nói tiếp.
"Watson, sau này phải cố gắng làm việc thật tốt. Nếu có kết hôn thì nhớ đừng quên..."
Đốt một nắm tiền giấy để kể cho tôi nghe.
Tôi nhận ra đây không phải là điều nên nói nên đã kịp dừng lại, mỉm cười xin lỗi cậu ấy.
"Chỉ là từ giờ cậu nhớ làm việc chăm chỉ nhé".
Bình luận facebook